Ngay khoảnh khắc mẹ chồng chỉ thẳng vào mặt tôi, giọng sắc như dao: “Từ giờ cấm mày bước chân về nhà ngoại! Nhà này không có chỗ cho đứa vợ vô phúc như mày!”, tôi đứng chết lặng. Câu nói khiến tim tôi như bị bóp nghẹt, vừa nhục nhã vừa uất đến run người. Chồng tôi lúc ấy chỉ cúi đầu im lặng, không một lời đứng ra giải thích hay bênh vực. Bà mắng xong thì quay phắt đi, bỏ mặc tôi như một kẻ xa lạ.
Tối đó, tôi nằm mà nước mắt ướt gối. Ba mẹ tôi ở quê không hề hay biết chuyện con gái bị đối xử như vậy. Tôi luôn cố chịu đựng vì nghĩ rằng phụ nữ lấy chồng phải biết nhẫn nhịn, nhưng hôm ấy, sự chịu đựng trong tôi bắt đầu rạn nứt.
Những ngày sau đó, mẹ chồng càng tỏ thái độ khó chịu. Tôi làm gì bà cũng soi mói, đôi khi còn xầm xì với hàng xóm rằng tôi không đem lại “may mắn” cho gia đình. Chồng tôi vẫn tiếp tục vai trò “người trốn tránh”, chỉ biết lảng sang chuyện khác khi tôi đề cập đến cảm xúc của mình. Bất cứ khi nào tôi gợi chuyện về việc về thăm ba mẹ, ánh mắt anh lại né tránh, rồi anh nói: “Thôi, em đừng làm mẹ giận thêm.”
Một buổi tối, khi tôi đang dọn phòng, chồng tôi thản nhiên nói:
— Tháng này đừng về ngoại nữa. Mẹ dặn rồi.
Câu nói nhẹ như không, nhưng như lưỡi dao đâm sâu vào lòng tôi.
— Còn anh? Anh nghĩ sao?
— Anh… cũng thấy nên nghe lời mẹ.
Tôi bật cười. Một tiếng cười đầy tuyệt vọng.
Chính khoảnh khắc đó, tôi quyết định không tiếp tục sống quẩn quanh trong sự sợ hãi và ép buộc. Tôi gọi điện cho ba mẹ, kể lại toàn bộ. Ba tôi chỉ nói một câu: “Con về đây, mọi chuyện để ba lo.”
Vài tuần sau, chiếc xe sang bóng loáng dừng trước một căn biệt thự mới xây ngay sát vách nhà chồng. Ba mẹ tôi bước xuống với vali và nụ cười đầy tự tin. Hóa ra, ba tôi – người đàn ông cả đời sống giản dị – lại âm thầm xây căn nhà ấy dành cho con gái. Nhà chồng tôi khi nhìn thấy cảnh đó thì mặt mũi tái mét, đặc biệt là mẹ chồng – bà gần như chết đứng.
Tôi bước xuống xe, nhìn thẳng vào họ, mỉm cười nhẹ nhàng như trả lại tất cả những uất ức. Và rồi… chuyện động trời bắt đầu từ đây.
Tối hôm đó, cả nhà chồng họp lại. Tôi vừa chuẩn bị đi sang biệt thự mới ăn cơm cùng ba mẹ thì chồng tôi bất ngờ kéo tay:
— Em định làm gì? Em muốn mẹ tức chết à?
Tôi rút tay ra, giọng bình thản:
— Em chỉ sang ăn cơm với ba mẹ, điều mà trước giờ bị cấm. Có gì sai?
Mẹ chồng tôi đứng ngay phía sau, mặt căng như dây đàn:
— Mày cố tình khiêu khích đúng không? Bảo bố mẹ mày xây nhà ở đây để giám sát nhà tao?
Tôi bình tĩnh đáp:
— Ba mẹ con xây nhà của họ. Con không có quyền cấm, cũng như mẹ không có quyền cấm con về ngoại.
Bà trợn mắt, giọng cao vút:
— Tao không cho phép!
Ngay lúc đó, ba tôi xuất hiện ở cổng. Ông bước vào sân nhà chồng tôi, không vội vàng, nhưng khí chất khiến ai cũng phải im lặng.
— Bà không cho phép cái gì? Con gái tôi kết hôn, không có nghĩa là nó bị tước quyền làm người.
Mẹ chồng đỏ mặt:
— Ông đừng dạy đời tôi. Con dâu tôi phải theo luật nhà tôi.
Ba tôi nhìn thẳng:
— Nếu luật nhà bà là xúc phạm, xúc tiến, cấm đoán con người, thì tôi nghĩ con gái tôi không cần phải sống dưới luật đó nữa.
Không khí trong sân trở nên nặng nề. Chồng tôi bước tới, giọng run rẩy:
— Bác nói vậy là có ý gì?
Ba tôi đáp gọn:
— Ý tôi là con gái tôi sẽ không tiếp tục sống trong cảnh bị đối xử như người ở. Nó sẽ sang nhà tôi sống tạm thời. Và sau đó… nó tự quyết định có muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không.
Câu nói như sấm đánh giữa trời quang. Chồng tôi hoảng hốt:
— Em… em định ly hôn?
— Em chưa nói vậy. Nhưng em cần không gian để thở.
Tôi rời đi. Lần đầu tiên trong nhiều năm hôn nhân, tôi cảm thấy mình có giá trị.
Những ngày sau đó
Sống ở căn biệt thự bên cạnh, tôi như được giải thoát. Ba mẹ nấu ăn, chuyện trò, khuyên nhủ tôi không phải vội, cứ để trái tim mình quyết định. Hàng xóm bắt đầu xì xào chuyện nhà chồng đối xử tệ với tôi, khiến danh tiếng gia đình họ bị ảnh hưởng. Mẹ chồng tôi khó chịu ra mặt, nhiều lần sang trước cửa biệt thự nhà tôi gây chuyện, nhưng ba tôi đều bình tĩnh mời bà về.
Chồng tôi thì liên tục nhắn tin, gọi điện, xin tôi về nhà. Nhưng mọi lời xin lỗi của anh đều hời hợt, bởi mỗi lần tôi hỏi: “Anh có sẵn sàng đứng ra bảo vệ em trước mẹ anh không?” — anh lại im lặng.
Im lặng… như suốt những năm qua.
Cho đến một buổi tối, khi tôi đang ăn cơm với ba mẹ, một tiếng la hét từ nhà chồng vang lên. Tôi bước ra ban công nhìn sang và thấy một cảnh tượng mà tôi không ngờ tới.
Người xuất hiện lúc đó đã khiến mọi thứ xoay chiều…
Tiếng la hét phát ra từ mẹ chồng tôi. Bà đứng giữa sân, tay run bần bật, còn chồng tôi thì mặt mũi tái mét. Một người đàn ông lạ xuất hiện — dáng vẻ thành đạt, ăn mặc chỉnh tề, nhưng gương mặt lạnh như tiền. Ông ta chỉ vào mẹ chồng tôi:
— Bà còn định trốn đến bao giờ?
Hàng xóm nghe tiếng đã túa ra xem. Tôi cũng bước xuống sân, đứng bên phía cổng nhà ba mẹ nhưng vẫn quan sát rõ.
Mẹ chồng tôi lùi lại, giọng lạc đi:
— Ông… sao ông lại ở đây?
Người đàn ông đáp:
— Bà còn nợ tiền chỗ tôi. Ba tháng nay bà hứa trả mà cứ trốn. Tôi đành tìm đến tận nhà.
Cả nhà chồng sửng sốt. Hóa ra, mẹ chồng tôi lén vay một khoản tiền lớn để đầu tư nhưng thua lỗ, không dám nói với ai. Gia đình chồng tưởng bà đang lo kinh doanh ổn định, nào ngờ…
Ông ta quát:
— Hôm nay tôi thu nợ. Nếu không trả, tôi sẽ làm lớn chuyện.
Không khí hỗn loạn. Chồng tôi chạy vào nhà lấy sổ tiết kiệm, nhưng số tiền không đủ. Tôi đứng yên, quan sát, không xen vào.
Đột nhiên, mẹ chồng quay sang tôi:
— Con… con giúp mẹ đi. Con nói bố con… cho mẹ mượn tạm. Đằng nào nhà ngoại cũng giàu như thế…
Tôi sững sờ. Một người từng mắng chửi tôi, cấm tôi về nhà ngoại, giờ lại cầu cứu tôi?
Tôi bình thản đáp:
— Con giúp mẹ? Sao mẹ không hỏi xem mẹ có từng xem con là con người chưa?
Bà tái mặt:
— Mẹ… mẹ nói vậy lúc giận. Con đừng để bụng…
Ba tôi từ phía sau bước lên, giọng nhẹ nhưng chắc:
— Tôi có thể giúp. Nhưng chỉ khi nào gia đình bà thật sự tôn trọng con gái tôi. Không phải chỉ nói miệng, mà bằng hành động.
Ông chủ nợ đứng xem, khoanh tay chờ. Mẹ chồng tôi cứng họng, không còn lựa chọn nào khác.
— Được… tôi xin lỗi. Tôi đã sai với con bé.
Đó là lần đầu tiên bà nói câu đó trước mặt mọi người.
Ba tôi bảo tôi vào nhà lấy hợp đồng. Tôi giật mình: hợp đồng gì? Ba nói nhỏ:
— Ba biết chuyện nhà chồng con không yên ổn nên chuẩn bị sẵn nếu cần.
Hợp đồng ghi rõ: ba tôi sẽ cho vay số tiền đủ để trả nợ, nhưng đổi lại gia đình chồng phải lập biên bản chấm dứt mọi hành vi xúc phạm, cấm đoán tôi, đồng thời chồng tôi phải chịu trách nhiệm bảo vệ quyền tự do của vợ. Nếu tái phạm, ba tôi có quyền yêu cầu tôi rời khỏi cuộc hôn nhân này với đầy đủ tài sản tôi đáng được hưởng.
Cả nhà chồng tôi chết lặng.
Cuối cùng, họ ký.
Sau đó…
Khoản nợ được giải quyết. Ông chủ nợ rời đi.
Tối hôm đó, chồng tôi sang nhà, quỳ xuống trước mặt tôi:
— Anh xin lỗi. Anh đã sai quá nhiều. Từ giờ anh sẽ bảo vệ em. Em về nhà cùng anh được không?
Tôi nhìn anh hồi lâu. Con người ta chỉ thay đổi khi bị đẩy đến đường cùng — nhưng liệu có thật lòng?
Tôi đáp:
— Em cần thời gian. Nếu anh muốn sửa, hãy chứng minh bằng hành động. Em không còn là người vợ chịu đựng như trước nữa.
Chồng tôi gật đầu, ánh mắt khác hẳn ngày xưa — không còn né tránh.
Tôi trở về sống cùng ba mẹ thêm vài tháng. Nhà chồng thì dè chừng tôi ra mặt. Còn chồng tôi thì ngày nào cũng sang, sửa từng chút quan hệ gia đình.
Hôn nhân không phải trận chiến để xem ai thắng, ai thua. Nó chỉ bền khi hai người biết tôn trọng và đứng cùng nhau.
Liệu tôi có quay lại hay không? Điều đó… tôi để tương lai trả lời.
Nhưng một điều chắc chắn:
Tôi không còn là cô con dâu bị chỉ thẳng mặt và cấm đoán nữa.



