Nửa đêm. Một tin nhắn lạ đến trên màn hình điện thoại của chồng khiến chị Hà giật mình tỉnh giấc. Không nói không rằng, anh vội vã mặc áo, cầm chìa khóa xe và lao ra khỏi cửa. Trực giác đàn bà réo lên từng hồi trong lồng ngực chị: “Có gì đó không ổn.”
Không phải lần đầu tiên anh làm vậy. Nhưng lần này, chị không nằm im nữa. Chị khoác áo khoác, bước ra trong im lặng và âm thầm theo dấu chiếc xe chồng dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Và rồi…
Chị chết lặng khi nhìn thấy anh bước vào một căn nhà quen thuộc — nơi mà chị chưa bao giờ nghĩ anh lại dám quay lại…
Nguyễn Thị Hà, 35 tuổi, là một giáo viên dạy Văn ở một trường cấp 3 tại thành phố Biên Hòa. Cuộc sống của chị bình dị và đầy yêu thương bên người chồng – anh Tuấn, một kỹ sư xây dựng làm việc cho một công ty lớn ở Sài Gòn, thường xuyên đi công trình. Họ có một bé gái 7 tuổi, tên là Bảo Ngọc – niềm vui duy nhất sau gần 10 năm kết hôn.
Hà tin tưởng Tuấn. Cô từng nghĩ: “Anh là người chồng mẫu mực.” Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi từ 6 tháng trước. Anh thường xuyên về trễ, có khi không về nhà, viện lý do họp hành, công trình gấp, hoặc ngủ lại công ty vì quá mệt. Tin nhắn trên điện thoại dần có mật khẩu. Nét mặt anh dần xa cách, thỉnh thoảng cau có vô cớ. Hà không muốn tin vào những điều tồi tệ nhất, nhưng trái tim người đàn bà nhạy cảm thì không cho phép chị bỏ qua linh cảm kỳ lạ đang lớn dần.
Đêm đó, trời mưa lất phất. Đồng hồ chỉ 11 giờ 47 phút. Hà quay người vì bị ánh sáng từ điện thoại làm chói mắt. Chiếc iPhone trên bàn chớp sáng với một tin nhắn đến từ số lạ – tên lưu chỉ là “A.”.
Chị định giả vờ không thấy. Nhưng chỉ vài giây sau, Tuấn – tưởng như đang ngủ say – ngồi bật dậy, cầm điện thoại, nhìn chăm chăm vào tin nhắn rồi… đứng dậy.
“Anh đi đâu vậy?” – Hà hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh.
“Anh ra ngoài chút, có việc gấp bên công ty. Em ngủ đi.” – Anh nói nhanh, không quay đầu lại.
Tiếng cánh cửa khép lại vang lên trong đêm như nhát dao sắc rạch ngang sự yên ổn trong tim chị. Hà không thể nằm yên nữa.
Chị mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe máy và lặng lẽ đi theo hướng chiếc xe của chồng vừa rời đi. Bản năng dắt chị đi. Trái tim đập thình thịch vì sợ, vì đau, và vì không chắc mình muốn thấy điều gì.
Sau gần 20 phút bám theo – chị thấy xe của Tuấn rẽ vào một con hẻm nhỏ, khu vực gần chợ Tam Hiệp. Đây là khu nhà trọ cấp 4, nơi từng có người quen của chị ở, nay xuống cấp và thưa người. Tuấn dừng xe trước một căn nhà sơn xanh nhạt, không số, không tên, nhưng lại quá quen thuộc.
Hà chết lặng.
Đó là nhà của Nhàn – người yêu cũ của Tuấn thời đại học. Người phụ nữ đã từng khiến chị tổn thương sâu sắc. Khi Hà và Tuấn còn chưa cưới, Tuấn từng bị phát hiện qua lại với Nhàn, dù nói là “chỉ là bạn cũ tâm sự”. Sau nhiều sóng gió, Hà từng tin anh đã chấm dứt tất cả. Nhưng giờ đây, Tuấn lại ở đây, giữa đêm mưa, với người phụ nữ đó.
Tuấn không gõ cửa. Anh mở cửa bằng chìa khóa riêng. Và điều đó như nhát dao thứ hai cắm sâu vào lòng Hà.
Chị đứng đó, dầm mưa, toàn thân lạnh ngắt. Nước mắt hòa lẫn nước mưa. Chị không khóc thành tiếng. Chị chỉ đứng đó và nhìn như một cái bóng không tên. Mười năm hôn nhân, một đứa con gái, và biết bao hy sinh – có phải đều không đủ với một người đàn ông?
Hà quay xe về. Trái tim chị như vừa mất đi một điều gì rất lớn. Nhưng chị không gào thét, không gọi điện, không nhắn tin. Chị im lặng. Sự im lặng đến rợn người – sự im lặng của một người đàn bà vừa bước qua lằn ranh của đau đớn và thức tỉnh.
Ngày hôm sau, Tuấn trở về lúc gần 6 giờ sáng. Anh vẫn mặc áo hôm qua, vẻ mặt mệt mỏi. Hà đã dậy từ sớm, chuẩn bị bữa sáng như thường lệ, cười nhẹ:
“Anh về rồi. Có mệt không?”
Tuấn có phần bối rối, nhưng nhanh chóng che giấu:
“Ừ, làm qua đêm nên mệt lắm.”
“Em pha sẵn cà phê cho anh rồi. Ăn chút rồi nghỉ nhé.”
Cô không nhắc đến gì, không hỏi, không tra khảo. Và điều đó khiến Tuấn bắt đầu… lo sợ.
Từ hôm đó, Hà sống như một người khác.
Chị không còn tra hỏi, không còn càm ràm những đêm Tuấn về trễ. Không còn gặng hỏi về những chuyến công tác bất ngờ hay những lần điện thoại bận liên tục. Chị đi dạy, về nhà, chăm sóc con gái, lo cơm nước, giặt giũ — một người vợ không chê vào đâu được. Nhưng đôi mắt chị thì… không còn sáng nữa.
Tuấn bắt đầu cảm thấy nghẹt thở.
Anh biết, người phụ nữ trước mặt anh — người từng hay giận hờn, từng rơi nước mắt vì anh — giờ đã khác. Một người đàn bà không còn ghen, không còn nghi ngờ… là người đàn bà không còn yêu.
Anh không nói gì, nhưng từng đêm về nhà, đối diện với ánh mắt lặng thinh ấy, Tuấn cảm thấy mình như kẻ đang sống tạm trong chính ngôi nhà của mình.
Một tuần sau, Hà hẹn gặp Nhàn.
Chị đứng trước cổng nhà trọ hôm trước. Nhàn mở cửa, sững người khi thấy Hà. Nhưng khác với sự giận dữ chị tưởng, Hà chỉ mỉm cười nhẹ và nói:
“Chúng ta cần nói chuyện một lần, phụ nữ với nhau.”
Hai người ngồi trong một quán cà phê nhỏ gần đó. Trời hôm ấy âm u, như báo hiệu cho một cơn mưa chiều muộn. Hà không vòng vo:
“Chị biết hai người vẫn còn gặp nhau. Tuấn có chìa khóa nhà em. Anh ấy đã đến vào đêm hôm đó.”
Nhàn siết chặt tay trên ly cà phê nóng. Gương mặt không giấu được sự bối rối:
“Chị… đến đây để đánh ghen à?”
Hà lắc đầu:
“Không. Chị đến để hỏi một điều — em có thật sự hạnh phúc không, khi lén lút yêu một người đàn ông đã có gia đình?”
Nhàn im lặng một lúc lâu. Rồi cô thở dài.
“Em không định kéo anh ấy trở lại. Em yếu lòng. Anh Tuấn đến thăm mẹ em bị bệnh, rồi dần dần tụi em nhắn tin lại. Lúc đầu em cũng nghĩ là anh ấy chỉ quan tâm như bạn cũ… Nhưng rồi…”
“Nhưng rồi em để mọi chuyện đi quá xa.” – Hà tiếp lời.
“Chị không trách em. Cũng chẳng trách ai. Chị chỉ muốn em biết, nếu một ngày nào đó Tuấn cũng rời bỏ em như cách đang làm với chị… thì đừng ngạc nhiên.”
Nhàn cúi đầu. Nước mắt rơi trên mu bàn tay.
Hà đứng dậy. Trước khi rời đi, chị quay lại:
“Em có thể yêu anh ấy bao lâu cũng được. Nhưng chị không còn muốn giữ một người đàn ông mà lòng đã ở nơi khác.”
Tối hôm đó, sau khi con ngủ, Hà dọn dẹp xong, pha cho mình một ly trà. Tuấn vừa bước vào nhà, chị gọi anh ra phòng khách:
“Anh ngồi xuống đi. Em có chuyện muốn nói.”
Tuấn nhìn chị, có phần e dè. Lần đầu tiên sau bao năm, anh thấy… sợ. Không phải vì sợ bị bắt quả tang, mà là sợ… mất.
Hà lấy từ túi xách một tờ đơn đã ký sẵn. Là đơn ly hôn.
“Em biết tất cả rồi. Nhưng em không làm ầm lên. Không vì em yếu đuối, mà vì em nghĩ… em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.”
Tuấn im lặng. Tờ đơn nằm im lìm giữa bàn, như một sự thật không thể chối bỏ.
“Em không cần anh xin lỗi. Cũng không cần anh quay lại nếu trái tim anh vẫn còn hướng về người khác. Em không thể dạy con gái mình cách làm người tử tế, nếu bản thân em cứ sống mãi trong một mối quan hệ dối trá.”
Giọng Hà dịu dàng, nhưng rắn rỏi. Tuấn cúi đầu, mắt đỏ hoe.
“Anh xin lỗi… Anh… không ngờ em lại biết.”
“Em biết nhiều hơn anh tưởng. Em chỉ… không nói.”
Sau một khoảng lặng dài, Tuấn nghẹn ngào:
“Anh sai rồi. Thật sự sai rồi. Nhưng anh không muốn mất gia đình này. Không muốn mất em… và con.”
Hà nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, nhưng không còn oán trách.
“Vấn đề không phải là anh có muốn hay không. Mà là… anh đã đánh mất nó rồi.”
Tuấn bật khóc.
Lần đầu tiên trong suốt 10 năm sống chung, anh khóc như một đứa trẻ. Anh níu tay Hà, van xin. Nhưng Hà chỉ đứng dậy, lặng lẽ bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng. Không khóa, nhưng cánh cửa ấy — trong lòng chị — đã không còn mở được nữa.
Một tháng sau, Hà và con gái chuyển đến một căn hộ nhỏ gần trường học. Cuộc sống mới bắt đầu. Không có người đàn ông bên cạnh, nhưng không khí nhẹ nhàng hơn, dễ thở hơn.
Bảo Ngọc vẫn được gặp ba mỗi cuối tuần. Tuấn cố gắng bù đắp, nhưng điều khiến anh hối hận suốt đời, không phải là mất Hà… mà là mất niềm tin của người phụ nữ duy nhất đã từng sẵn sàng tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác.
Trong một buổi họp phụ huynh ở trường, có người hỏi Hà:
“Chị làm sao mà mạnh mẽ được vậy?”
Hà chỉ cười:
“Không phải tôi mạnh mẽ. Tôi chỉ học cách không bám víu vào điều gì đã không còn thuộc về mình.”