Tôi đã mất ngủ cả tuần trước ngày tái hợp với chồng cũ. Tưởng rằng hạnh phúc có thể chắp vá, ai ngờ chỉ một cái liếc mắt đến cổ tay anh, mọi hy vọng lập tức tan thành mây khói. Thứ tôi nhìn thấy khiến tim tôi thắt lại, chân mềm nhũn như không thể đứng nổi. Tôi quay lưng bỏ chạy, mặc cho anh hoang mang gọi tên tôi. Nếu tôi biết trước nguyên nhân của dấu vết đó, có lẽ tôi đã không dám quay lại

Tôi đã mất ngủ cả tuần trước ngày tái hợp với chồng cũ. Suốt bảy ngày, tôi lật qua lật lại trên chiếc giường rộng thênh thang, nơi từng có hơi ấm của hai người. Tưởng rằng thời gian có thể xoa dịu, tưởng rằng khi gặp lại anh sau gần một năm ly hôn, tôi sẽ đủ bình thản để mỉm cười như hai người cũ. Nhưng càng đến gần ngày hẹn, lòng tôi càng rối bời.

Chúng tôi chọn một quán cà phê yên tĩnh, nơi từng là điểm hẹn quen thuộc. Khi tôi bước vào, anh đã ngồi chờ, dáng vẻ hơi gầy đi, đôi mắt sâu và có chút mệt mỏi. Tôi ngỡ rằng khoảnh khắc nhìn thấy anh sẽ khiến tôi nhẹ nhõm, nào ngờ trái tim lại đập thình thịch như ngày mới yêu.

“Dạo này em ổn không?” – anh hỏi, giọng ngập ngừng.
“Cũng… tạm ổn.” – tôi cười, nhưng bàn tay dưới bàn đang siết chặt.

Chúng tôi trò chuyện về công việc, bạn bè, về những dự định dang dở. Có những lúc, tôi thấy ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt mình, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Tôi bắt đầu có cảm giác hy vọng le lói: liệu chúng tôi có thể quay lại? Có thể nào quá khứ đổ vỡ chỉ là bước lùi để cả hai trưởng thành hơn?

Tôi định hỏi thẳng anh về điều đó thì nhân viên mang đồ uống ra. Anh đưa tay nhận ly cà phê, và ngay khoảnh khắc ấy… tôi nhìn thấy.

Một vệt bầm tím kéo dài quanh cổ tay trái anh, rõ mồn một dưới ống áo sơ mi xắn nhẹ. Không chỉ một—tôi thấy thêm vài vết hằn đỏ, như bị cào, bị siết mạnh. Da anh còn sưng, căng lên như mới bị thương gần đây.

Tất cả mọi tiếng động xung quanh như ngừng lại.

Tôi há hốc, đứng bật dậy.
“Em… sao vậy?” – anh bối rối nhìn theo ánh mắt tôi.

Tôi không thể nói gì. Ngực đau nhói, như có bàn tay bóp lại. Cảm giác sợ hãi lạnh ngắt chạy dọc sống lưng. Những hình ảnh rối loạn ùa về: những lần anh giấu điện thoại, những ngày cuối cùng trước khi ly hôn anh hay về muộn, những câu trả lời lảng tránh… Phải chăng anh bị ai làm hại? Hay anh vướng vào chuyện gì nguy hiểm? Hoặc… tệ hơn… có một người phụ nữ khác đã để lại những dấu vết ấy?

Tôi quay lưng lao ra khỏi quán, mặc kệ anh gọi tên tôi trong hoang mang. Tôi không dám ngoảnh lại. Tôi chỉ biết một điều: nếu tôi biết trước nguyên nhân của những dấu vết đó… có lẽ tôi đã không dám xuất hiện trong buổi hẹn này.

Đó là khởi đầu của mọi thứ.

Tôi chạy đến bãi gửi xe, lòng rối như tơ vò. Tiếng gọi của anh vọng lại phía sau, nhưng tôi không dám dừng. Mãi đến khi ngồi trong xe, tay run đến mức khó cầm chìa khóa, tôi mới nhận ra mình đang thở gấp như vừa thoát khỏi một điều gì khủng khiếp.

Tại sao cổ tay anh lại có những vết thương như thế? Ai gây ra? Và tại sao anh không nói?

Điện thoại rung lên. Là anh. Tôi không bắt máy. Tin nhắn tới liên tục.

“Em đừng hiểu lầm.”
“Anh có thể giải thích.”
“Làm ơn, đừng bỏ đi như vậy.”

Tôi đọc mà nước mắt ứa ra. Nỗi đau ngày ly hôn tưởng chừng đã ngủ yên, nay bị lật tung chỉ vì vài vết bầm. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết đó không chỉ là ghen tuông hay tổn thương—mà là nỗi sợ. Sợ rằng thời gian qua anh đã bước vào một cuộc sống khác, nguy hiểm hơn, hỗn loạn hơn… và tôi thì hoàn toàn không biết gì.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường, nhìn trân trân lên trần nhà. Hết muốn khóc, tôi mở lại những tin nhắn cũ giữa hai người, đọc lại từng câu một. Anh từng nói anh mệt vì công việc, vì áp lực tài chính, vì cảm giác không xứng với tôi. Lúc đó, tôi nghĩ anh chỉ biện minh cho việc lạnh nhạt. Nhưng giờ nghĩ lại… có thể anh đã gặp chuyện thật.

Tôi không ngủ được. Nửa đêm, tôi lái xe đến khu chung cư của anh. Tôi không báo trước. Tôi chỉ cần biết anh có ổn không.

Tôi đứng ở hành lang một lúc lâu trước khi gõ cửa. Khi cửa mở, anh đứng đó, bất ngờ và mệt mỏi. Căn hộ tối om, chỉ có ánh sáng từ bếp hắt ra.

“Em đến… để nghe anh giải thích,” tôi nói, giọng trầm và kiệt sức.

Anh thở dài, lùi vào trong. Tôi bước vào và lập tức nhận ra bầu không khí nặng nề lạ lùng. Trên bàn bếp là hộp thuốc, vài băng cá nhân, một chiếc khăn thấm máu khô. Cổ họng tôi khô khốc.

“Anh bị ai làm vậy?”

Anh lắc đầu. “Không ai cả.”

Tôi trừng mắt. “Đừng nói dối.”

Anh ngồi xuống ghế, chống tay lên trán. “Anh không muốn em lo. Anh không muốn em thấy anh trong tình trạng này.”

“Vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Anh im lặng rất lâu. Tôi nghe tiếng đồng hồ trên tường kêu tích tắc, từng giây một như kéo dài vô tận.

Cuối cùng, anh nói khẽ:

“Anh… đã đi cai.”

Cả người tôi cứng lại. “Cai? Cai gì?”

Anh nhìn tôi, đôi mắt mệt mỏi, sâu thẳm… và xấu hổ.

“Cai rượu.”

Tôi lùi một bước. Tôi không bao giờ ngờ đến câu trả lời đó. Anh chưa bao giờ uống nhiều trước đây. Ít nhất là… trong khoảng thời gian chúng tôi còn ở bên nhau.

Anh tiếp tục: “Sau khi ly hôn, anh mất phương hướng. Anh uống để ngủ, để quên, để dằn vặt bản thân. Rồi nó vượt khỏi tầm kiểm soát. Mấy vết trên tay là do anh tự làm mình khi lên cơn.”

Tôi sững sờ. Cả ngực như bị bóp nghẹt.

Hóa ra… thứ tôi nhìn thấy không phải dấu vết của người khác.

Mà là dấu vết của chính sự suy sụp mà tôi không hề biết.

Tôi ngồi xuống đối diện anh, cảm giác choáng váng chưa kịp lắng. Mọi hình ảnh trong đầu tôi—những suy đoán, những ghen tuông, những nỗi sợ về một “người thứ ba”—bỗng trở nên ngớ ngẩn. Điều trước mắt còn đáng sợ hơn nhiều.

“Anh bắt đầu uống từ khi nào?” – tôi hỏi, giọng nhỏ đến mức chính tôi cũng khó nghe rõ.

“Khoảng hai tháng sau khi chúng ta ly hôn.”
Anh không nhìn tôi. Ánh mắt anh hướng xuống bàn, nơi những vết bầm trên cổ tay lộ ra dưới ánh đèn vàng nhạt.
“Anh biết là sai. Nhưng lúc đó… anh không biết cách nào khác để chịu đựng.”

Tôi cảm thấy một cơn đau âm ỉ dội lên trong lòng.
“Nếu khó khăn đến vậy, sao anh không nói với em?”

Anh bật cười, tiếng cười mệt mỏi.
“Chúng ta lúc đó đâu còn là vợ chồng. Em đã ổn định công việc, cuộc sống em đi lên. Còn anh… anh thấy mình tệ hại. Anh thấy xấu hổ khi thừa nhận rằng anh không mạnh mẽ như em nghĩ.”

Tôi thấy mắt mình cay xè.
“Không ai sinh ra để mạnh mẽ mọi lúc. Anh đau mà giấu, em làm sao biết để giúp?”

Anh ngẩng lên, nhìn tôi thật lâu.
“Anh sợ kéo em xuống. Sợ em lại thất vọng về anh như thời điểm mình ly hôn.”

Tôi muốn phản bác rằng tôi chưa bao giờ thất vọng về anh, nhưng tôi biết đó không hoàn toàn đúng. Những cuộc cãi vã, những lời nói trong lúc nóng giận… chúng đều để lại dấu vết. Có lẽ chính khoảng cách ấy đã đẩy anh vào sự im lặng, rồi im lặng đẩy anh vào rượu.

“Vậy giờ anh đã dừng lại chưa?” – tôi hỏi.

“Anh đang cố. Anh đi trị liệu nhóm, gặp bác sĩ mỗi tuần. Hôm nay anh muốn nói với em… rằng anh vẫn còn yêu em. Nhưng anh chưa kịp nói thì em đã bỏ chạy.”

Tôi nghẹn lời. Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng giữa chúng tôi có một câu chuyện chưa bao giờ kết thúc. Nhưng cũng hiểu rằng tình yêu không thể cứu một người đang tự chìm.

Tôi hít một hơi dài.
“Anh cần tiếp tục điều trị. Không phải vì em, mà vì chính anh.”

Anh gật đầu chậm rãi. “Anh biết.”

Tôi cầm tay anh, nhẹ nhàng như sợ làm vết thương đau hơn.
“Em sẽ ở đây… nhưng không phải để quay lại ngay lập tức. Em sẽ ở đây để xem anh có thật sự vượt qua được hay không.”

Ánh mắt anh dường như sáng lên một chút.
“Anh không dám xin thêm cơ hội. Chỉ cần em không rời đi.”

Tôi mỉm cười buồn. “Em đã từng rời đi một lần. Em không muốn điều đó lặp lại. Nhưng để ở lại, cả hai chúng ta đều phải thay đổi.”

Đêm đó, tôi rời căn hộ của anh khi trời đã khuya, nhưng trong lòng có một điều rõ ràng hơn bao giờ hết:
Điều đáng sợ không phải là những vết thương trên cổ tay anh, mà là việc anh phải chịu đựng chúng một mình.

Lần tái hợp này không phải là trở lại ngay với tình yêu cũ—mà là bắt đầu từ nền tảng khó nhất: đối diện sự thật và chữa lành.

Và có lẽ, chính điều đó mới là hy vọng thật sự.