Dưới ánh đèn bệnh viện còn chưa kịp dịu, tôi vừa bế đứa con đỏ hỏn trên tay thì bắt gặp chồng cũ đứng ngay cuối hành lang. Anh ta mỉm cười chúc mừng, nhưng chỉ một giây sau, gương mặt tái mét khi nhìn thấy chồng mới cạnh tôi. Không kịp nói thêm lời nào, anh quay đầu chạy biến như gặp điều kinh hoàng. Vừa ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, điện thoại tôi rung lên. Tin nhắn từ anh hiện trên màn hình: “Ly hôn đi! Người đàn ông đó… không phải người em nghĩ đâu.”

Ánh đèn neon trắng nhợt của khoa Sản vẫn chưa kịp dịu đi sau ca sinh kéo dài gần bốn tiếng. Tôi còn chưa hoàn hồn, tay ôm đứa con đỏ hỏn áp vào ngực, thì cánh cửa phòng hồi sức khẽ mở. Y tá nói có người đợi tôi ngoài hành lang. Tôi nghĩ chắc là mẹ hoặc bạn thân, nhưng khi vừa được đẩy ra ngoài, ánh mắt tôi lập tức va phải một gương mặt quen thuộc đến nghẹt thở — chồng cũ của tôi, Phong.

Anh ta đứng chết lặng, hai tay nhét vào túi áo khoác, nụ cười gượng gạo hiện lên như một phản xạ. “Chúc mừng em,” Phong nói nhỏ, như thể đang cố giữ bình tĩnh. Nhưng chỉ một nhịp thở sau, ánh mắt anh ta trượt sang phải — nơi Tuấn, chồng mới của tôi, đang đứng tựa vào tường, gương mặt phờ phạc nhưng ánh nhìn đầy hạnh phúc khi dõi theo con và vợ.

Nụ cười của Phong tắt lịm. Mặt anh ta tái mét như vừa nhìn thấy điều gì khủng khiếp. Không một lời hỏi han, không một câu tiếp theo, anh xoay người đi thẳng, sải bước vội đến mức suýt va vào người nhà bệnh nhân khác. Tôi ngơ ngác nhìn theo, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Điện thoại tôi rung lên.
Một tin nhắn mới từ Phong.

“Ly hôn đi! Người đàn ông đó… không phải người em nghĩ đâu.”

Tôi sững sờ, tim như bị ai bóp nghẹt. Ly hôn? Chẳng lẽ anh ta tưởng tôi và Tuấn chưa cưới? Hay anh ta đang ám chỉ điều gì khác? Nhưng vì sao lại là “không phải người em nghĩ”?

Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, Tuấn cúi xuống hôn trán tôi và con, hoàn toàn không biết tôi vừa nhận được gì. Anh nói muốn chạy xuống căng tin mua cháo nóng cho tôi rồi đi ngay. Chỉ còn lại tôi, đứa bé đang ngủ ngoan trong vòng tay, và chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình với dòng tin nhắn kỳ lạ kia.

Tôi đắn đo vài giây rồi bấm gọi lại cho Phong. Nhưng anh không nghe. Chỉ gửi thêm một tin nhắn khác, ngắn gọn đến rợn người:

“Nếu em muốn bảo vệ con, đừng tin Tuấn. Chúng ta cần nói chuyện. Gấp.”

Tôi thấy tay mình lạnh đi. Một dự cảm xấu len vào lồng ngực — thứ cảm giác mà ba năm hôn nhân với Phong chưa từng mang đến, nhưng cuộc sống bình yên bên Tuấn lại chưa bao giờ gợi lên. Tôi nhìn con, rồi nhìn dãy hành lang dài hun hút, tự hỏi: Phong rốt cuộc biết điều gì?
Và vì sao anh ta xuất hiện đúng lúc tôi sinh con

Đêm đó, khi con được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt sau kiểm tra sức khỏe, tôi một mình nằm trên giường, đầu óc quay cuồng bởi những câu hỏi không lời giải. Tuấn vẫn chưa quay lại. Anh nói đi mua cháo, nhưng đã hơn bốn mươi phút. Tôi nhắn tin hỏi, anh chỉ trả lời ngắn gọn: “Đông quá, đợi anh chút.”
Bình thường anh không như vậy. Tuấn vốn chu đáo, luôn báo cho tôi biết anh đang ở đâu, làm gì — thói quen hình thành từ hai năm yêu nhau. Nhưng giờ đây, chỉ vì vài câu của Phong mà tâm trí tôi bắt đầu soi xét từng chi tiết nhỏ.

Khoảng 10 giờ đêm, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ. Là Phong.

Giọng anh ta dồn dập: “Anh không thể nói nhiều. Em phải cẩn thận, đặc biệt là với Tuấn. Người đó… từng bị điều tra.”

Tôi nghẹn họng:
— Điều tra? Anh đừng nói mấy chuyện vô lý nữa.

Phong hít sâu, như đang kiềm chế:
— Ba năm trước khi chúng ta ly hôn, anh phát hiện có người theo dõi em. Anh thuê người tìm hiểu thì biết kẻ thuê là Tuấn. Lúc đó em nói chỉ mới quen anh ta được vài tháng, đúng không?

Tôi sững sờ.
— Anh nói bậy! Tuấn chưa bao giờ…

— Anh có bằng chứng. Tuấn đã biết em từ trước khi hai người gặp nhau. Và anh ta không chỉ “vô tình” thích em. Anh ta chủ động tiếp cận. Mọi thứ đều có tính toán.

Ngực tôi nhói lên.
Tôi nhớ lại lần đầu gặp Tuấn — ở quán cà phê gần công ty. Anh bảo là tình cờ ngồi cạnh. Suốt hai năm qua, tôi luôn tin đó là định mệnh.

Tôi hỏi Phong:
— Nếu anh nói thật, sao không kể từ trước?

Phong cười chua chát:
— Vì khi anh biết thì em đã nộp đơn ly hôn rồi. Em yêu Tuấn, và anh… chẳng còn tư cách gì để xen vào.

Tôi im lặng hồi lâu. Phong chậm rãi nói tiếp:
— Nhưng hôm nay, khi thấy anh ta bế con anh ta tái mặt. Vì anh biết… Tuấn từng bị cảnh sát điều tra vì liên quan đến một vụ bạo hành trẻ em trong gia đình cũ—

Điện thoại tôi đột ngột bị giật khỏi tay.

Tuấn đứng ngay cạnh giường từ lúc nào.

Anh tắt máy, lạnh lùng:
— Em đang làm gì vậy?

Tôi đông cứng. Chưa bao giờ tôi thấy anh như thế — ánh mắt sắc, viền đỏ vì giận, tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch. Anh hỏi lại, từng chữ nặng trĩu:

— Em còn liên lạc với anh ta?

Tôi không kịp phản ứng. Tuấn đặt điện thoại lên bàn, cúi xuống nhìn tôi và nói bằng giọng trầm đến rợn người:

— Em không cần phải nghe lời bất kỳ ai ngoài anh. Đặc biệt là người đã từng bỏ rơi em.

Tôi nuốt khan, cảm giác bất an lan dần trong lồng ngực.
Phong đã kể những gì? Điều nào là thật?
Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng hơn là biểu cảm của Tuấn — bình thản quá mức, như thể anh luôn biết tôi sẽ liên lạc với Phong.

— Em mệt rồi, đừng nghĩ nữa. — Anh mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. — Chuyện gì anh cũng lo được.

Tôi nhìn Tuấn đi ra ngoài lấy nước, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Phong có thể nói quá. Nhưng Tuấn… sao lại phản ứng như người bị chạm đúng bí mật?
Và điều ám ảnh nhất vẫn là khoảnh khắc Tuấn thấy tin nhắn của Phong: anh không hề ngạc nhiên.

Sáng hôm sau, tôi gần như không ngủ. Phong gửi thêm một email kèm vài tập tin ảnh, nhưng Tuấn giữ điện thoại tôi suốt đêm nên tôi chỉ thấy thông báo lướt qua màn hình bị khóa. Khi Tuấn vào phòng tắm, tôi tranh thủ lấy lại điện thoại. Chỉ trong vài giây, tôi kịp mở email.

Những bức ảnh khiến tôi chết lặng.

Trong ảnh, từ ba năm trước, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng cạnh nhà tôi, góc chụp mờ nhưng dáng người rất giống Tuấn. Một vài ảnh khác chụp anh ta đứng gần cửa công ty tôi. Tất cả đều chụp lén.

Dưới cùng là một bản ghi chú điều tra:
“Đối tượng: Trần Tuấn. Hành vi: Theo dõi phụ nữ, có dấu hiệu ám ảnh.”

Tôi chưa kịp đọc thêm thì cửa phòng mở. Tuấn bước ra, mái tóc còn ướt, ánh mắt ngay lập tức dừng lại trên điện thoại trong tay tôi.

— Em đang xem gì thế?

Tôi siết chặt điện thoại.
— Tuấn… chúng ta cần nói chuyện.

Anh tiến lại, chậm rãi nhưng ánh mắt sắc như dao.
— Em tin lời Phong đến vậy sao?

Tôi lùi lại.
— Anh giải thích đi. Những bức ảnh đó… là sao?

Tuấn không trả lời ngay. Anh nhìn tôi hồi lâu, rồi bất ngờ nhắm mắt, thở dài mệt mỏi.

— Được. Anh sẽ nói thật.
Giọng anh trầm xuống:
— Anh theo dõi em. Đúng. Nhưng không phải như em nghĩ.

Tôi cứng người.

Tuấn tiếp tục:
— Lúc đó em đang sống với Phong. Anh biết em không hạnh phúc… Anh thấy em nhiều lần khóc khi ra khỏi nhà. Anh chỉ muốn đảm bảo em an toàn.

— Vậy tại sao không nói? — tôi nghẹn giọng.
— Vì em sẽ sợ. — Tuấn đáp, không do dự. — Nhưng anh không làm gì vượt giới hạn. Anh chỉ… bảo vệ em từ xa.

— Còn chuyện bạo hành trẻ em? — Tôi hỏi, giọng run đến mức khó nghe.

Tuấn im lặng. Chỉ một giây, nhưng đủ để tim tôi hụt một nhịp.

— Đó là hiểu lầm. — Anh nói. — Vợ cũ của anh muốn giành quyền nuôi con, nên dựng chuyện. Cảnh sát đã bỏ hồ sơ rồi.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, nhưng lần đầu tiên, tôi không chắc mình nhìn thấy sự thật. Tôi chỉ thấy một sự quyết liệt đến nghẹt thở — như thể anh sẽ làm mọi thứ để tôi không rời xa anh.

Trong lúc đó, điện thoại tôi lại rung.
Tin nhắn từ Phong:

“Anh ta đang nói dối. Đừng ở một mình với Tuấn. Anh đang đến bệnh viện.”

Tuấn nhìn màn hình, môi anh giật nhẹ.
— Em không cần gặp hắn nữa.

Giọng anh thấp, nhưng ẩn chứa sự đe dọa khiến tôi lạnh toát.

Tôi ôm lấy con, trái tim đập loạn. Lần đầu tiên kể từ khi quen Tuấn, tôi nhận ra mình thật sự sợ anh.

Ngay lúc ấy, cửa phòng bật mở mạnh. Phong lao vào, theo sau là một y tá hoảng hốt.
Tuấn quay người lại.

Không khí đặc quánh, như sắp nổ tung.

Phong nhìn thẳng vào tôi, dồn dập:
— Em phải đi với anh. Người em đang ở cùng… không phải người em nghĩ đâu.

Tuấn đứng chắn trước mặt tôi, giọng lạnh băng:

— Anh không có quyền đưa vợ tôi đi.

Hai người đàn ông đối mặt, ánh mắt như muốn xé toạc nhau.
Còn tôi, đứng giữa, run rẩy ôm con — lần đầu tiên tự hỏi:
Tôi đã tin sai người? Hay đang bị lợi dụng bởi cả hai?

Câu trả lời nào cũng có thể phá nát cuộc đời tôi và con

Không khí trong phòng bệnh đặc quánh như sắp bùng nổ. Tuấn đứng chắn trước tôi, ánh mắt đầy căng thẳng. Phong thì tiến từng bước, như thể chỉ cần chậm một chút là tôi sẽ rơi vào nguy hiểm. Y tá bên ngoài hoang mang nhìn hai người đàn ông cao lớn đang đối đầu nhau, chẳng dám xen vào.

— Hai anh dừng lại đi! — Tôi hét lên, ôm chặt con trong lòng. Giọng tôi run nhưng dứt khoát.

Phong ngừng bước, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt Tuấn.
Tuấn thì quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy tổn thương lẫn giận dữ.

— Em sợ anh đến thế sao? — Tuấn hỏi, giọng trầm xuống.

Tôi hít sâu.
— Em không biết phải tin ai nữa. Em chỉ muốn bảo vệ con.

Câu nói đó khiến cả hai người đàn ông im lặng.

Phong thở dài, lấy từ áo khoác ra một phong bì. Anh đặt nó lên bàn gần tôi.
— Đây là toàn bộ hồ sơ anh có. Bản điều tra đầy đủ, không phải những tấm ảnh mờ mà em xem lúc nãy.

Tuấn giật lại phong bì ngay lập tức, nhưng Phong đã lường trước, giữ chặt tay anh.
— Anh đủ rồi, Tuấn. Đừng đẩy mọi chuyện đi xa hơn.

Tôi nhìn họ giằng co, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Tôi từng yêu Phong suốt ba năm hôn nhân đầy cãi vã và tổn thương, rồi kết hôn với Tuấn vì tin vào sự bình yên anh mang đến. Nhưng giờ đây, cả hai đều đứng trước mặt tôi, mỗi người nắm giữ một phần sự thật mà tôi chưa đủ can đảm để đối mặt.

Tuấn lên tiếng, giọng lạnh đi:
— Em không cần phải xem những thứ này. Người ta muốn bôi nhọ anh, em biết mà.

Tôi nhìn anh rất lâu.
— Nếu là bôi nhọ, anh hãy để em tự xem rồi tự kết luận.

Tuấn khựng lại. Ánh mắt anh chao đảo, một thoáng lo sợ xuất hiện — rất nhanh, nhưng tôi đã thấy.

Phong nhẹ giọng:
— Em không phải chọn ai. Chỉ cần biết sự thật để bảo vệ mình và con.

Tôi lấy phong bì từ tay họ. Cả hai cùng lùi lại một bước khi thấy tôi nghiêm túc mở nó.

Bên trong là biên bản điều tra chi tiết, có đóng dấu. Tôi lướt nhanh:
– “Theo dõi phụ nữ kéo dài.”
– “Hành vi kiểm soát.”
– “Vợ cũ xin lệnh bảo vệ.”
– “Khả năng ám ảnh cố định.”

Tôi cảm giác lạnh buốt sống lưng. Những dòng chữ ấy không còn là lời kể mơ hồ. Đây là tài liệu chính thức.

Tuấn lắc đầu, mặt tái đi:
— Em không tin anh sao? Em nghĩ anh sẽ làm hại em?

Tôi nhìn anh, nước mắt chảy xuống.
— Em không biết. Nhưng anh đã nói dối. Từ lúc chúng ta gặp nhau… anh đã sắp đặt.

Tuấn bước tới, nhưng Phong chắn lại ngay lập tức.

— Đủ rồi. — Phong gằn giọng. — Cô ấy vừa sinh. Đừng khiến cô ấy sợ thêm nữa.

Tuấn siết chặt tay, rồi nhìn tôi lần cuối. Một cái nhìn đau đớn đến ám ảnh.

— Anh yêu em. Dù em có tin hay không… anh chưa bao giờ muốn làm hại em.
Rồi anh quay đi, bước thẳng ra hành lang, không ngoảnh lại.

Tôi ngồi bệt xuống mép giường, toàn thân mềm nhũn.
Phong tiến đến, giữ vai tôi.

— Em ổn chứ?

Tôi gật đầu, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Phong nói rất khẽ:

— Anh không mong muốn quay lại với em. Anh chỉ sợ em bước vào một cuộc hôn nhân còn tồi tệ hơn những gì em từng có với anh. Anh sẽ giúp em xử lý mọi giấy tờ, và… nếu em cần, anh có thể ở lại vài ngày để chăm sóc hai mẹ con.

Tôi nhìn anh — người đàn ông tôi từng rời bỏ vì anh không đủ thấu hiểu. Nhưng hôm nay, chính anh lại là người kéo tôi ra khỏi nguy cơ mà suốt hai năm qua tôi không hề hay biết.

Tôi siết tay con mình.

— Em sẽ ly hôn. Em cần tự làm lại tất cả. Vì con.

Phong gật đầu, không nói thêm. Anh chỉ đứng cạnh tôi, như một điểm tựa mà tôi không ngờ mình sẽ cần đến.

Ngoài hành lang, bước chân của Tuấn đã biến mất. Nhưng trong lòng tôi, một khoảng trống lớn hơn nhiều vừa mở ra — nơi chứa những câu hỏi không lời đáp, và nỗi sợ hãi về con người mà tôi từng nghĩ mình yêu.

Tôi biết cuộc chiến phía trước sẽ dài. Nhưng lần đầu tiên sau rất lâu, tôi quyết định bước đi không vì ai, chỉ vì chính mình và đứa bé đang ngủ ngoan trong vòng tay.