Mười một năm trước, vào một buổi tối mưa phùn lạnh buốt, Hoàng tình cờ đọc được những tin nhắn mà vợ anh – Thảo – giấu trong chiếc điện thoại cũ. Tin nhắn chỉ vài dòng, nhưng đủ khiến tim anh khựng lại: “Anh nhớ em”, “Gặp nhau tối mai nhé”. Hoàng đứng chết lặng, tay run đến mức không thể kéo thêm bất kỳ đoạn chat nào nữa. Anh không muốn tin… nhưng rồi sự thật ấy cứ âm ỉ như vết bỏng, mỗi ngày một rỉ máu.
Thế nhưng Hoàng chọn im lặng. Anh nhìn con gái 4 tuổi khi ấy, ngủ say trong chiếc chăn bông với đôi tay nhỏ xíu quàng lên cổ gấu bông, và hiểu rằng mình không được quyền phá nát gia đình này.
Từ đó, mười một năm dài, anh sống với nỗi đau mà chính anh cũng không hiểu vì sao mình chịu đựng nổi. Anh biết vợ vẫn tiếp tục những cuộc hẹn lén lút, biết cả người đàn ông kia là ai, thậm chí vô số lần bắt gặp ánh mắt họ trao nhau tưởng như giấu được tất cả mọi người – ngoại trừ anh.
Hoàng không bao giờ trách. Anh chỉ lặng lẽ đối xử tốt với vợ, chăm lo cho con, và chôn kín mọi thứ vào lòng. Đôi khi, chính sự bình thản của anh khiến Thảo tự tin rằng anh hoàn toàn không biết gì.
Cho đến ngày Thảo đổ bệnh.
Căn bệnh tiến triển nhanh hơn mọi dự đoán. Khi nhập viện, bác sĩ nói với Hoàng: “Có lẽ cô ấy chỉ còn vài ngày.” Anh gật đầu, không khóc, không hoảng loạn. Những năm dài tổn thương đã tạo trong anh một sự bình tĩnh kỳ lạ.
Đêm cuối, khi hơi thở Thảo trở nên khó nhọc, cô nắm lấy tay anh, đôi mắt trũng sâu vì đau đớn nhưng cũng như đang chờ một câu trả lời nào đó suốt bao năm.
Hoàng đứng dậy, bước đến gần, hơi nghiêng xuống để nghe rõ từng hơi thở.
Không trách móc. Không nước mắt.
Anh chỉ nói một câu, giọng nhẹ đến mức tưởng như là gió thoảng:
“Anh đã biết tất cả… từ mười một năm trước.”
Gương mặt Thảo lập tức tái mét. Đôi mắt mở lớn, tràn ngập nỗi sợ và bàng hoàng. Cơ thể yếu ớt của cô run lên. Người phụ nữ ấy hiểu rằng một sự thật mà cô nghĩ sẽ chôn vùi mãi mãi, cuối cùng lại hiện lên ngay lúc cô không thể thoát khỏi.
Và chính câu nói nhẹ như không ấy… đã khiến mọi thứ thay đổi hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc nghe Hoàng nói, Thảo như bị kéo ngược lại suốt mười một năm trước. Tất cả những lần lén lút, những tin nhắn xóa vội, những cái cớ vụng về… từng thứ một hiện ra trong đầu cô như một bộ phim tua nhanh. Cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Hoàng kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, ánh mắt không trách móc nhưng cũng không còn dịu dàng như trước. Đó là ánh mắt của một người đã chịu đựng quá lâu và giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi.
Thảo run rẩy thở gấp:
– Anh… biết từ khi nào?
– Từ ngày em nói với anh rằng em “ở lại công ty để làm báo cáo”. Nhưng anh biết hôm đó em không ở công ty.
Giọng Hoàng bình thản lạ thường. Anh không nói lớn, không giận dữ, nhưng mỗi từ đều như một mũi dao khiến Thảo đau hơn cả nỗi đau bệnh tật.
– Tại sao anh không nói? – Thảo hỏi trong tiếng thở đứt quãng.
– Vì anh sợ con mất mẹ. Và anh sợ chính mình mất con.
Câu trả lời ấy làm Thảo bật khóc. Nước mắt cố chảy nhưng yếu đến mức không thành dòng.
Hoàng tiếp tục, giọng trầm xuống:
– Anh không phải không biết người đó là ai. Anh còn biết cả những buổi hẹn. Biết vài lần em nói dối vụng về đến mức chỉ cần nhìn là hiểu.
Anh dừng một chút rồi nói tiếp:
– Nhưng anh chọn im lặng… Vì anh nghĩ nếu em còn muốn trở về, anh sẽ giữ cửa mở.
Thảo nghe mà lòng quặn lại. Cô nhớ những ngày Hoàng tự tay nấu ăn, giặt đồ, đưa đón con đi học… cô tưởng đó là nghĩa vụ của một người chồng thương vợ. Không ngờ phía sau sự ân cần ấy là một nỗi đau bị ép phải nuốt xuống từng ngày.
– Em xin lỗi… – Thảo cố nói, giọng lạc đi. – Em… không nghĩ anh biết…
– Biết hay không không quan trọng nữa. – Hoàng đáp. – Điều anh tiếc… là mười một năm qua, em chưa từng thật sự muốn dừng lại.
Thảo nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống thái dương. Cô biết anh nói đúng. Cô không hề dứt khoát. Những lần hẹn hò vụng trộm ban đầu chỉ là sự say nắng, nhưng rồi thành thói quen, thành thứ cảm xúc mà cô nghĩ Hoàng không bao giờ chạm tới. Chính sự dịu dàng của anh khiến cô lầm tưởng mình có quyền làm tổn thương anh.
Hơi thở Thảo ngày càng yếu. Hoàng đưa tay lau một giọt mồ hôi trên trán cô – một cử chỉ quen thuộc nhưng chứa đầy khoảng cách.
– Anh Hoàng… – cô gọi, giọng run run. – Nếu có thể quay lại…
Hoàng ngắt lời:
– Em đừng nói những điều ấy. Giờ em cần nghỉ. Anh không đến để nghe lời hối lỗi. Anh chỉ muốn em biết rằng anh đã im lặng vì con… không phải vì anh không đau.
Thảo mở mắt nhìn anh, ánh mắt hoang hoải của một người biết mình đã mất tất cả quá muộn.
Và đúng lúc ấy, cánh cửa phòng mở ra. Một người bước vào.
Hoàng quay lại… và gương mặt anh trở nên lạnh băng.
Người đàn ông kia xuất hiện.
Người đàn ông đứng ở cửa là Minh — người đã bước vào cuộc đời Thảo cách đây hơn một thập kỷ. Không ai nói gì suốt vài giây dài đến nghẹt thở. Minh tiến gần hơn, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Thảo.
– Em… sao rồi? – Minh hỏi nhỏ.
Hoàng lặng lẽ đứng lên, nhường chỗ nhưng không rời mắt khỏi người đàn ông kia. Không phải ánh nhìn thù hận, mà là ánh nhìn của một người đã chẳng còn mong chờ điều gì nữa.
Thảo nhìn Minh, rồi nhìn Hoàng. Có lẽ lần đầu tiên trong đời cô hiểu cái gọi là hậu quả. Hai người đàn ông – một người đã yêu thương cô suốt đời, một người chỉ đồng hành những lúc cô yếu lòng – giờ đứng ở hai đầu giường bệnh, mà cô không còn sức để đối diện ai.
Minh cúi đầu, giọng nghẹn lại:
– Anh xin lỗi. Anh không nghĩ mọi chuyện… đi đến mức này.
Hoàng đáp khẽ:
– Chuyện không đến mức này vì anh.
Câu nói ấy khiến Minh cứng người.
Hoàng nói tiếp, bình thản đến lạnh lẽo:
– Mười một năm qua, anh chưa từng đến tìm tôi, chưa từng xin lỗi, chưa từng hỏi xem gia đình tôi sẽ ra sao. Anh chỉ xuất hiện khi em ấy cần… nhưng chưa bao giờ nghĩ đến những người khác.
Minh định nói gì đó nhưng rồi lại im, bởi anh ta biết Hoàng nói đúng.
Thảo nấc lên một tiếng yếu ớt:
– Hai người… đừng… vì em…
Hoàng nhìn vợ, ánh mắt mềm đi một chút:
– Không ai vì em mà cãi nhau nữa. Chúng tôi đã qua tuổi đó rồi.
Minh lùi lại một bước, như nhận ra sự hiện diện của mình ở đây quá thừa thãi. Anh ta quay sang Hoàng:
– Nếu anh muốn tôi rời đi…
Hoàng lắc đầu:
– Ở lại cũng được. Nhưng để rõ ràng một điều: từ giờ trở đi, những việc liên quan đến con gái tôi… anh không có quyền xen vào.
Minh cúi đầu.
– Tôi hiểu.
Thảo lại khóc. Cô chưa từng thấy Hoàng mạnh mẽ đến vậy. Suốt bao năm, cô nghĩ anh yếu đuối vì chấp nhận im lặng. Nhưng giờ cô hiểu: anh im lặng vì đủ bản lĩnh để chịu đựng nỗi đau mà người khác khó mà chịu nổi.
Hơi thở của Thảo mỗi lúc một đứt đoạn. Cô cố nắm lấy tay Hoàng:
– Anh… đừng… ghét em…
Hoàng siết nhẹ tay cô, lần đầu tiên trong buổi tối ấy anh mỉm cười – một nụ cười buồn nhưng ấm áp:
– Anh không ghét em. Nhưng cũng không còn… yêu được nữa.
Câu nói ấy khiến Thảo run lên. Cô biết mình đã đánh mất người đàn ông mà cô từng nghĩ sẽ luôn ở đó.
– Em xin anh… chăm sóc con… – Thảo nói, mắt nhòe đi.
– Đó là điều duy nhất anh chắc chắn làm tốt. – Hoàng đáp.
Minh đứng lặng, đôi mắt đỏ hoe. Anh ta không dám tiến lại gần hơn, bởi trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, Thảo không gọi tên anh… mà chỉ nhìn Hoàng.
Vài phút sau, hơi thở của Thảo yếu dần, rồi ngừng lại trong sự yên tĩnh tuyệt đối.
Hoàng đứng im. Không khóc, không gào, chỉ khẽ cúi đầu như tiễn một phần tuổi trẻ của mình đi theo người phụ nữ trước mặt.
Khi các bác sĩ bước vào, Minh lặng lẽ ra ngoài. Hoàng kéo tấm chăn lên ngực Thảo, chỉnh lại tóc cô, rồi rời khỏi phòng với dáng vẻ kiên định đến lạ.
Ngoài hành lang, anh dừng lại, thở dài một hơi sâu.
Mười một năm im lặng – cuối cùng cũng khép lại.
Nhưng phía trước anh còn một điều quan trọng hơn mọi nỗi đau:
Con gái anh đang chờ bố về.
Sau tang lễ của Thảo, căn nhà trở nên im lặng đến lạ thường. Không còn tiếng chân của ai đi lại trong bếp, không còn mùi nước hoa thoang thoảng mỗi buổi sáng, cũng không còn những câu nói quen thuộc mà dù đau hay buồn, Hoàng vẫn đã từng quen thuộc trong suốt bao năm.
Chỉ còn lại hai cha con.
Con gái Hoàng – bé An – năm nay mười lăm tuổi. Độ tuổi nhạy cảm nhất, dễ tổn thương nhất. Suốt những ngày mẹ nằm viện rồi ra đi, An luôn kiên cường, nhưng Hoàng biết trong lòng con đang dậy sóng. Cô bé không phải đứa trẻ ngây thơ để không hiểu chuyện. Những lần mẹ viện cớ đi công tác, những lần mẹ lơ đễnh trong bữa cơm gia đình, An đều ghi lại trong trí nhớ dù không hiểu hết.
Cho tới lúc Hoàng bắt gặp con đứng lặng trước di ảnh mẹ, nước mắt chảy dài nhưng không bật thành tiếng.
Buổi tối đó, Hoàng ngồi xuống cạnh con.
– Con nhớ mẹ lắm, đúng không? – anh hỏi.
An gật đầu. Một lúc sau, cô bé nói nhỏ:
– Con chỉ tiếc… mẹ không ở bên con nhiều hơn.
Hoàng im lặng. Anh không thể nói gì khác, bởi sự thật là anh cũng từng tiếc như vậy.
Sau sự ra đi của Thảo, Hoàng quyết định thay đổi một số điều. Anh xin công ty cho làm việc từ xa nhiều hơn để có thời gian ở nhà. Anh bắt đầu học cách làm những món An thích, như pasta kem gà hay bánh pancake dâu mà trước nay chỉ Thảo làm. Mỗi buổi tối, hai cha con cùng ngồi ăn cơm, không khí mới đầu còn gượng gạo, nhưng dần dần trở nên ấm áp kỳ lạ.
Một hôm, trong lúc dọn lại phòng của Thảo, Hoàng tìm thấy một cuốn sổ nhỏ. Bìa đã cũ, viền giấy hơi sờn. Anh mở ra, và bất ngờ thấy những trang nhật ký viết ngắn gọn, không đều ngày, không hẳn là bí mật, nhưng cũng không phải những điều cô từng chia sẻ.
Có một đoạn khiến anh đứng lặng hồi lâu:
“Hoàng tốt với mình quá. Đến mức đôi khi mình sợ anh ấy sẽ biết mọi thứ. Mình muốn dừng lại… nhưng không đủ dũng khí. Anh ấy không trách, nhưng chính vì anh ấy không trách nên mình thấy mình tệ hơn.”
Hoàng khép cuốn sổ lại. Đau? Có. Nhưng nhẹ hơn nhiều so với những năm trước. Có lẽ vì giờ khoảng cách giữa họ không còn tồn tại nữa – mọi bí mật đã kết thúc cùng người giữ nó.
Một buổi chiều, khi hai cha con đi bộ trong công viên, An hỏi một câu khiến Hoàng bất ngờ:
– Bố… bố có giận mẹ không?
Anh dừng lại, nhìn con bé đang đu đưa dây buộc tóc trong tay, đôi mắt đen tròn đầy lo lắng.
– Bố từng giận. – Hoàng đáp thật. – Nhưng giận không giúp bố giữ được những gì quan trọng. Còn bây giờ… bố chỉ mong mẹ con thanh thản.
An gật đầu.
– Con chỉ sợ… bố sẽ khóc một mình.
Hoàng bật cười, xoa đầu con:
– Nếu bố khóc, con cho bố mượn vai nhé?
Cô bé mỉm cười, ánh mắt sáng lên – nụ cười hiếm hoi kể từ khi Thảo mất.
Tối đó, Hoàng mở cửa phòng làm việc, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Trong hộp là những tấm hình gia đình: lúc An mới sinh, lúc Thảo bế con trên bãi biển, lúc cả ba đi ăn sinh nhật. Anh nhìn những bức ảnh ấy thật lâu rồi đặt vào một hộp lớn hơn, đóng nắp lại.
Không phải để quên đi, mà để cất lại.
Cuộc đời của anh và An sẽ bước sang một chương mới. Một chương không còn bóng dáng của sự phản bội, cũng không còn nỗi ám ảnh của im lặng. Chỉ có hai cha con – và những ngày phía trước.
Đêm đó, trước khi đi ngủ, Hoàng viết vào cuốn sổ tay của chính mình:
“Không có vết thương nào lành trong một ngày. Nhưng cha con mình sẽ cùng nhau chữa lành.”
Và lần đầu tiên sau rất nhiều năm, anh ngủ một giấc sâu, không mơ thấy quá khứ.



