Lấy chồng già để trả nợ cho bố, tôi cứ nghĩ đời mình từ đây sẽ chôn vùi trong căn biệt thự lạnh lẽo ấy. Đêm tân hôn, khi cánh cửa phòng tắm hé mở, tôi chết lặng. Người đàn ông bước ra không hề giống người chồng già mà tôi đã nhìn thấy ngoài lễ đường. Ánh mắt anh sắc lạnh, dáng vẻ trẻ trung đến khó tin, như thể vừa tháo bỏ một lớp mặt nạ bí ẩn. Tôi run rẩy lùi lại… rốt cuộc, tôi đã lấy phải ai?

Tôi chưa từng nghĩ đời mình sẽ rơi vào bước đường này: làm vợ của một người đàn ông hơn mình gần ba mươi tuổi để trả món nợ mà bố đã dốc hết vào một phi vụ làm ăn thất bại. Mẹ thều thào nắm tay tôi trước ngày cưới, nói rằng chỉ có cách ấy mới giữ được bố khỏi vòng lao lý. Tôi nuốt nghẹn, ký vào giấy đăng ký kết hôn mà chưa từng nhìn kỹ mặt chồng.

Buổi lễ được tổ chức nhanh chóng trong khu vườn rộng của gia tộc họ Lâm. Tôi chỉ liếc thấy chú rể qua lớp khăn voan—một người đàn ông tóc điểm bạc, gương mặt lạnh như đá. Không ai để tôi lại gần. Mọi thứ diễn ra quá trơn tru, như thể tôi chỉ là một món đồ được trao đổi.

Đêm tân hôn, căn biệt thự rộng đến mức tiếng bước chân của tôi vang vọng khắp hành lang. Trợ lý đưa tôi đến phòng ngủ rồi nhanh chóng rời đi, đóng sầm cửa. Không khí lạnh lẽo đến khó thở. Tôi ngồi thu mình trên giường, bàn tay lạnh ngắt.

Tiếng khóa cửa khẽ vang. Tôi giật mình.

Từ phòng tắm, hơi nước bốc lên mờ ảo, và rồi… người đàn ông bước ra.

Tôi chết lặng.

Đó không phải người đàn ông già nua tôi đã gặp ban chiều. Trước mặt tôi là một người đàn ông trẻ, cao lớn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, mái tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước chảy dài trên gò má góc cạnh. Anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, cơ bắp hiện rõ dưới ánh đèn vàng nhạt.

Tôi lùi lại, lắp bắp:
— Anh… anh là ai?

Anh không trả lời ngay. Chỉ lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt lạnh đến mức sống lưng tôi tê buốt.

Em nghĩ mình vừa cưới ai? — giọng anh trầm, khàn nhẹ, nhưng đầy uy lực.

Tôi run rẩy:
— Tôi… tôi được nói là cưới ông Lâm Thế Viện… năm nay sáu mươi hai…

Khóe môi anh nhếch lên, nụ cười nửa miệng vừa mỉa mai vừa nguy hiểm:
Ông ấy là cha tôi. Còn người đứng tên trong giấy kết hôn… chính là tôi. Lâm Quân.

Tôi chết đứng.

Mọi hình ảnh trong lễ cưới thoáng vụt qua—tấm khăn voan che mặt, ánh mắt né tránh của mọi người, sự vội vã bất thường… Tôi đã bị lừa. Hoàn toàn.

— Tại sao… tại sao anh lại làm vậy?

Anh khoanh tay, tựa lưng vào tủ gỗ, ánh mắt sắc như xuyên thấu:
— Vì em nợ tôi một điều. Và hôn nhân này… chỉ mới bắt đầu trả giá.

Tôi siết chặt bàn tay. Lồng ngực nghẹn lại.

Rốt cuộc… tôi đã lấy phải ai?

Tôi thức trắng cả đêm. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh người đàn ông trẻ từ trong phòng tắm bước ra lại hiện lên—lạnh lùng, khó đoán, và hoàn toàn khác xa người chồng “trên giấy tờ” mà tôi nghĩ mình sẽ cưới.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa cộc cộc. Một người phụ nữ trung niên, có lẽ là quản gia, nhẹ nhàng nói:
— Cậu chủ Lâm Quân mời cô xuống dùng bữa.

Tôi bước xuống phòng ăn. Căn phòng rộng lớn đến mức tôi như lọt thỏm. Lâm Quân ngồi ở đầu bàn, áo sơ mi trắng, tay lật vài trang tài liệu. Anh liếc nhìn tôi rồi khẽ nói:
— Ngồi đi.

Tôi nuốt khan, cố giữ bình tĩnh:
— Hôm qua… anh còn chưa giải thích tại sao tôi lại trở thành vợ anh. Gia đình tôi nợ cha anh, đâu liên quan đến anh?

Anh gập tài liệu, ánh mắt lạnh tanh:
— Bởi vì món nợ ấy vốn dĩ không thuộc về cha tôi.

Tôi sững người.
— Ý anh là sao?

Anh dựa lưng vào ghế, giọng đều nhưng gai góc:
— Người khiến vụ đầu tư của bố em thất bại là cấp dưới của tôi. Nếu tôi không ký thông qua hạng mục đó, sự cố đã không xảy ra. Vậy nên… món nợ này là trách nhiệm của tôi.

Tôi không ngờ.
— Nhưng sao anh lại chọn cách… cưới tôi?

— Vì em là người duy nhất khiến cha tôi đồng ý để tôi thoát khỏi cuộc hôn nhân chính trị mà ông ta ép buộc. — Anh nhìn thẳng tôi. — Em nghĩ mình là người bị lừa ư? Thực ra, cả tôi và em đều chỉ là quân cờ trong tay người lớn.

Tim tôi thắt lại.
— Vậy nghĩa là anh chỉ cần một “chiếc cớ”? Tôi chỉ là tấm lá chắn?

Anh im lặng vài giây rồi nói:
— Ban đầu thì đúng. Nhưng sau khi tìm hiểu về em… tôi đổi ý.

Tôi cau mày:
— Tìm hiểu?

Anh đứng dậy, bước đến gần tôi.
— Em từng từ chối lời cầu hôn của một đại gia chỉ vì không muốn lấy chồng già để đổi lấy tiền. Em làm thêm ba công việc cùng lúc để trả nợ cho gia đình. Một người con gái như thế… không ai có quyền ép buộc.

Ngực tôi nóng lên—lẫn lộn giữa bối rối và khó chịu.
— Vậy mà cuối cùng tôi vẫn bị ép cưới anh.

Anh ngừng lại trước mặt tôi, nghiêng người:
— Nhưng tôi sẽ không đối xử với em như món hàng. Hôn nhân này… tôi muốn nó là thật.

Tim tôi đập thình thịch.
— Nhưng tôi không hề yêu anh.

Không có giận dữ. Không có thất vọng. Anh chỉ mỉm cười nhạt:
— Tôi không cần em yêu tôi ngay bây giờ. Nhưng hãy sống ở đây, an toàn, không phải chạy trốn nợ nần nữa. Còn lại… để thời gian chứng minh.

Tôi quay đi, cố trấn tĩnh.
Nhưng trước khi bước khỏi phòng, anh nói một câu khiến tôi đứng sững:
— Và… chưa ai nói với em lý do thật sự khiến tôi chọn em, trong hàng trăm cô gái mà cha tôi muốn mai mối.

Tôi quay lại, khẽ thì thầm:
— Lý do gì?

Anh nhìn tôi, ánh mắt không còn lạnh nữa—mà là một thứ gì đó sâu hơn, khó nắm bắt hơn:
— Vì bảy năm trước… em đã vô tình cứu mạng tôi.

Tôi chết lặng.

Tôi ngồi phịch xuống ghế. Câu nói của Lâm Quân xoáy vào đầu tôi như một nhát dao:
“Bảy năm trước… em đã cứu mạng tôi.”

— Tôi… tôi chưa từng gặp anh. Sao có thể…?

Anh khẽ mỉm cười:
— Em không nhớ đâu. Ngày ấy em mới mười bảy tuổi, đi làm thêm ở quán phở gần bến xe phía Bắc. Đêm đó tôi bị nhóm người truy đuổi, chạy đến trước cửa quán. Em là người duy nhất mở cửa sau để tôi trốn vào. Em còn chườm vết thương cho tôi, hỏi tôi có cần gọi công an không…

Tôi há hốc miệng. Tim đập mạnh.
Hình ảnh mờ nhạt của một chàng trai trẻ, bị thương ở cánh tay, trốn sau nhà kho hiện lên. Tôi nhớ mình đã run đến mức đánh rơi cả khăn chườm. Nhưng sau khi anh ta rời đi, tôi chưa từng gặp lại. Tôi nghĩ đó chỉ là một người lạ.

— Vậy… người đó là anh?
— Ừ. Khi tôi làm gia phả nhân sự để né cuộc hôn nhân chính trị, tôi vô tình nhìn thấy tên em. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết… đây là cơ hội để trả món nợ mà tôi chưa từng có cơ hội trả.

Tôi cắn môi, cảm giác chộn rộn khó tin lan khắp người.

Nhưng chưa kịp nói gì, cửa phòng bật mở. Trợ lý của anh, anh Duy, bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng:
— Cậu Quân, có chuyện rồi. Bên đối tác cũ… họ bắt đầu động vào gia đình cô ấy.

Tôi sững sờ:
— Gia đình tôi? Họ làm gì?

Duy liếc tôi rồi khẽ nói:
— Họ muốn gây sức ép để kéo cô về, buộc cậu Quân rút khỏi dự án quốc tế. Tối qua có người theo dõi bố mẹ cô…

Tôi tái mặt.
— Trời ơi… bố mẹ tôi không liên quan gì cả!

Lâm Quân đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhưng chắc chắn:
— Em yên tâm. Tôi sẽ bảo vệ họ. Nhưng từ hôm nay, em không được ra khỏi biệt thự một mình.

— Nhưng tôi không muốn bị giam giữ! — tôi bật lên.

Anh siết nhẹ vai tôi:
— Không phải giam. Là bảo vệ. Em không biết họ nguy hiểm thế nào đâu.

Tôi nghẹn lại. Mọi chuyện dường như vượt khỏi tầm hiểu biết của tôi quá xa. Tôi chỉ là một cô gái bình thường… sao bỗng dưng bị kéo vào những cuộc đối đầu quyền lực?

Tối hôm đó, khi tôi đứng ngoài ban công, gió lạnh lùa qua mái tóc, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

— Em vẫn còn giận? — giọng anh khẽ vang.

— Tôi chỉ… không hiểu vì sao cuộc đời tôi lại xoay sang hướng này.

Anh đứng cạnh tôi, tay đút túi, nhìn ra khoảng sân rộng.
— Cuộc đời tôi cũng vậy. Tôi chưa từng nghĩ một người con gái năm xưa chỉ vì lòng tốt vô tình… lại trở thành vợ tôi hôm nay.

— Và bây giờ tôi là gánh nặng của anh.

Anh quay sang, nhìn tôi đầy nghiêm túc:
— Không. Em là lý do duy nhất khiến tôi có thứ để bảo vệ.

Tôi bối rối, tim đập loạn.
Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng nổ nhỏ vang lên từ phía cổng chính, ánh sáng lóe lên như tia lửa.

Lâm Quân lập tức kéo tôi vào lòng, ghì chặt:
Chúng tìm đến rồi.

Tôi cảm nhận được nhịp tim anh áp sát lưng mình—mạnh, dồn dập, nhưng không hề sợ hãi.

Còn tôi… lần đầu tiên nhận ra:
Hôn nhân này không chỉ là món nợ.
Nó là điểm bắt đầu của một trận chiến.

Và tôi—dẫu muốn hay không—đã bước vào cuộc đời của một người đàn ông nguy hiểm nhưng đầy bí ẩn ấy.