Tuấn ng:ồi đối di:ện Linh ở bàn ăn, ánh mắt lạn:h lùng nh:ưng giọ:ng nói vẫn bình thản. “Anh sẽ không ly h:ôn. Nhưng từ giờ, em chỉ là người dưng sống chung nhà

“Anh sẽ không ly hôn. Nhưng từ giờ, em chỉ là người dưng sống chung nhà.”
Câu nói rơi như đá xuống mặt hồ, không gợn sóng, nhưng khiến lòng người tan nát.

Buổi tối thứ bảy ở Sài Gòn đổ mưa bất chợt, trời u ám, con ngõ nhỏ dẫn vào khu tập thể cũ trở nên ẩm ướt, tường rêu xanh và tiếng ếch nhái râm ran. Trong căn bếp nhỏ chật hẹp, Mai đang dọn bữa tối. Mâm cơm ba món: canh chua cá bông lau, trứng chiên thịt băm, và đĩa rau muống luộc. Cô cố ý nấu những món mà Nam thích nhất.

Nam bước vào, áo sơ mi vẫn còn thơm mùi nước hoa nhẹ, tóc chưa khô hết. Anh đặt túi công văn lên ghế, không nhìn Mai lấy một lần, chỉ ngồi xuống và cầm đũa.

“Ăn đi kẻo nguội,” Mai nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng nghe như van xin.

Nam gật đầu, không nói. Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng nặng nề.

Mai nhìn anh, cố tìm một tia ấm áp, nhưng chỉ thấy một gương mặt lạnh như tượng đá. Cô biết điều gì đó đã thay đổi. Không, không phải hôm nay. Mà là từ lâu rồi.

Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc cãi vã, cho những lời chỉ trích, trách móc, thậm chí cả việc anh đập bàn bỏ đi. Nhưng không phải như thế này. Không phải cái cách anh dùng giọng nói bình thản đến tàn nhẫn để thông báo án phạt.

Nam buông đũa, lau miệng, nhìn cô. Ánh mắt anh như xuyên qua người cô, không cảm xúc.

“Anh sẽ không ly hôn,” anh nói, giọng đều đều như đọc một bản hợp đồng. “Nhưng từ giờ, em chỉ là người dưng sống chung nhà.”

Mai cảm thấy máu rút hết khỏi mặt. Cô cắn chặt môi đến mức suýt bật máu, tay siết chiếc thìa đến trắng bệch.

“Anh nói… gì cơ?”

Nam không trả lời, đứng dậy, bước thẳng vào phòng ngủ, để lại Mai ngồi chết trân bên mâm cơm vẫn còn nghi ngút khói.

Cô không khóc. Ít nhất là lúc đó.

Hai năm trước, Mai và Nam cưới nhau sau ba năm yêu đương lặng lẽ. Không rình rang, không đám cưới linh đình. Chỉ một buổi tiệc nhỏ với bạn bè thân thiết và giấy chứng nhận kết hôn. Mai làm nhân viên kế toán, Nam là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình xa. Cuộc sống không giàu có, nhưng ổn định, và quan trọng là Mai tin vào tình yêu họ dành cho nhau.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi Nam được điều về làm việc tại văn phòng chính ở Quận 1. Anh bắt đầu bận rộn hơn, đi sớm về muộn, điện thoại luôn kè kè bên người. Đôi khi về nhà, anh mang theo mùi nước hoa lạ. Mai hỏi, Nam chỉ cười cợt, bảo đồng nghiệp nữ xịt nhầm.

Cô không ngốc. Phụ nữ có trực giác của riêng mình. Cô từng thử kiểm tra điện thoại anh, nhưng bị phát hiện. Nam nổi giận chưa từng thấy, đập mạnh bàn và nói: “Tôi là chồng em chứ không phải tội phạm để em rình mò như vậy!”

Sau lần đó, Mai không dám nữa.

Cô hy vọng, bằng sự im lặng và nhẫn nhịn, anh sẽ quay về như xưa. Nhưng sự lạnh nhạt ngày càng rõ rệt. Anh không còn chạm vào cô. Không còn những tin nhắn hỏi han, những cái ôm sau giờ làm, hay những tối cùng nhau xem một bộ phim cũ.

Và giờ đây, anh đã nói rõ: họ là người dưng. Sống cùng nhà, nhưng không còn là vợ chồng.

Đêm đó, Mai ngồi trên ghế sô-pha đến tận khuya. Cô không vào phòng ngủ. Nam đã khóa cửa bên trong. Chiếc mền mỏng không đủ che lạnh từ gió lùa qua cửa sổ chưa đóng kỹ. Nhưng cái lạnh bên ngoài không bằng cảm giác trống rỗng đang khoét dần lòng ngực cô.

Điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ Loan – bạn thân cô từ thời đại học:
“Mai, mày có rảnh không? Tao thấy cái này trên Facebook…”

Gửi kèm là bức ảnh Nam, đang đứng cạnh một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tay đặt nhẹ lên vai cô ta. Dưới ảnh là dòng caption:
“Mừng khai trương chi nhánh mới – cảm ơn người đặc biệt luôn ở bên cạnh tôi ❤️”

Mai tắt màn hình. Không cần đọc thêm.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm, nấu bữa sáng như mọi ngày: xôi đậu xanh và ly cà phê đen không đường. Đặt lên bàn, rồi thay đồ đi làm như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nam bước ra, nhìn mâm đồ ăn, rồi quay đi, không đụng đũa.

Cô không nhìn anh nữa. Trong lòng, một điều gì đó vừa chết đi, nhưng cũng vừa được sinh ra. Không phải là lòng hận. Mà là một mầm của tự do.

Trưa Sài Gòn nắng gắt. Từ cửa sổ tầng ba nơi làm việc, Mai nhìn xuống phố, mắt dõi theo những dòng xe tấp nập mà tâm trí như trôi về nơi khác. Cô không biết điều gì giữ mình tiếp tục làm việc, tiếp tục sống như thể mọi thứ vẫn ổn. Có lẽ là thói quen. Cũng có thể là lòng kiêu hãnh cuối cùng.

Ba ngày rồi, kể từ cái đêm Nam tuyên bố họ là người dưng. Anh vẫn sống trong căn nhà đó, vẫn đi đi về về như một người chồng đúng nghĩa – ít ra là với người ngoài. Nhưng bên trong, họ đã tách biệt như hai thế giới.

Mai vẫn nấu ăn, giặt đồ, dọn dẹp. Nam vẫn tắm rửa, thay đồ, uống ly cà phê mỗi sáng. Nhưng họ không nhìn nhau, không trò chuyện, không còn cả tiếng bước chân gần gũi. Ngay cả sự im lặng cũng trở nên nặng nề.

Tối hôm đó, Mai về muộn hơn bình thường. Cô vừa đi gặp Loan, người đã thẳng thắn hỏi:

“Mày định sống kiểu này đến bao giờ? Tha thứ là một chuyện, nhưng cam chịu lại là chuyện khác.”

Mai không trả lời. Nhưng ánh mắt cô đã dao động.

Cô biết Nam đang yêu người khác. Không còn là nghi ngờ, mà là chắc chắn. Nhưng anh không muốn ly hôn – có thể vì sĩ diện, có thể vì ràng buộc tài sản, hoặc chỉ đơn giản là muốn giữ một vỏ bọc đẹp đẽ.

Đêm ấy, khi bước vào nhà, Mai không thấy đôi giày của Nam trước cửa. Lạ. Anh luôn về đúng giờ. Cô ngồi xuống, tháo giày, bỗng nghe tiếng gõ cửa phía sau – là tiếng cửa kính ban công.

Nam đang đứng đó, gương mặt lấm tấm nước mưa, say xỉn, tóc tai rối bù. Mai mở cửa, chưa kịp nói gì, anh đã ngã nhào vào người cô.

“Mai…” – Anh thì thầm, giọng méo mó. “Anh mệt…”

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Nam gọi tên cô một cách dịu dàng. Nhưng Mai không cảm thấy ấm áp nữa. Cô đỡ anh dậy, dìu vào ghế, pha một ly nước gừng rồi đặt trước mặt.

“Anh uống đi. Rồi ngủ.”

Nam nắm tay cô. “Em có biết… người đó không tốt với anh. Cô ta chỉ cần tiền, anh biết… Nhưng anh… không dứt ra được.”

Mai đứng yên. Nước mắt cô dâng lên nhưng không rơi. Cô đã chờ một lời thú nhận, nhưng không phải theo cách tệ hại như thế này – trong cơn say, giữa một đêm mưa.

Nam ngủ thiếp đi trên ghế. Cô đắp mền cho anh rồi vào phòng đóng cửa. Không có gì thay đổi. Sự thật đã được nói ra, nhưng trái tim cô chẳng còn đủ sức để đau thêm nữa.

Sáng hôm sau, Nam không nhắc gì đến chuyện đêm qua. Anh uống cà phê, thay đồ đi làm như thể không có gì xảy ra. Còn Mai thì đang chuẩn bị một kế hoạch.

Chiều, cô đi gặp một luật sư. Không phải để xin tư vấn ly hôn – mà là để chuẩn bị hồ sơ kỹ lưỡng, phòng khi cần đến.

Rồi cô đi tìm một căn hộ nhỏ ở Quận 7 – xa hơn, bình dân hơn, nhưng đủ ánh sáng, đủ yên tĩnh. Cô hình dung một mình ở đó, đọc sách vào tối, có thể trồng một chậu hoa nhỏ ở ban công.

Một tuần sau, vào một buổi tối Chủ nhật, Mai dọn cơm như mọi khi. Mâm cơm vẫn có ba món quen thuộc. Nam ngồi xuống, chậm rãi ăn, còn cô thì không đụng đũa.

“Anh ăn đi. Đây là bữa cuối cùng em nấu ở nhà này.”

Nam ngẩng lên, ngạc nhiên.

“Em sắp chuyển đi. Mọi thủ tục em đã chuẩn bị. Em sẽ ký đơn ly hôn. Nếu anh chưa muốn, em có thể chờ thêm. Nhưng em không thể sống như người dưng mãi được.”

Nam để đũa xuống. Mắt anh khựng lại vài giây, rồi hỏi:

“Tại sao bây giờ? Sao không cố thêm?”

Mai mỉm cười. Nụ cười dịu dàng như ngày nào, nhưng giờ đây đã khác.

“Em đã cố. Rất lâu rồi. Em chờ anh quay lại, em nhịn, em giả vờ không thấy, không biết. Nhưng anh không chọn em, anh chọn sự im lặng. Và im lặng cũng là một câu trả lời.”

Nam không nói gì.

Mai đứng dậy, đi vào phòng, lấy ra một chiếc vali nhỏ.

“Đừng tiễn em. Đừng níu kéo. Cũng đừng xin lỗi. Những gì cần tha thứ, em đã tha thứ cho chính mình.”

Cô bước ra cửa, dưới ánh đèn vàng nhạt của hành lang chung cư cũ, lòng nhẹ bẫng. Không có nước mắt. Không có oán hận.

Chỉ có một người phụ nữ cuối cùng đã chọn sống thật với cảm xúc của mình.

Ba tháng sau

Căn hộ mới của Mai nằm trên tầng năm, không có thang máy, nhưng ban công đón nắng mỗi sáng. Cô trồng một chậu oải hương và một cây lựu nhỏ.

Cuối tuần, cô thường đi uống cà phê với bạn bè, đăng ký lớp học vẽ, và bắt đầu viết lại blog cũ từng bỏ dở.

Một lần, Loan hỏi:

“Mày có hối hận không?”

Mai chỉ lắc đầu.

“Không. Còn hơn là sống đời người dưng trong chính mái nhà của mình.”