Ai cũng bảo anh thợ xây ấy dại dột khi bỏ ra 300 triệu cưới một cô gái bị liệt làm vợ. Nhưng ngay trong đêm tân hôn, chỉ vừa khẽ kéo tấm chăn lên, nhìn thấy điều ẩn sau lớp quần áo của vợ, anh bỗng sững người. Tim đập mạnh như có ai bóp nghẹt. Khoảnh khắc ấy, anh hiểu mình không phải mất đi 300 triệu… mà là vừa trúng một “tấm vé số” đặc biệt mà cả đời may ra mới gặp một lần

Ai cũng bảo anh thợ xây tên Hậu dại dột khi bỏ ra 300 triệu cưới một cô gái bị liệt làm vợ. “Đời trai có một lần, cưới về làm khối nợ chứ ích gì,” họ xì xào. Nhưng Hậu chỉ cười nhạt. Anh quen với cảnh người ta đánh giá mình: nghèo, quanh năm nắng mưa trên giàn giáo, bố mẹ mất sớm, chẳng họ hàng nương tựa. Người ta nghĩ anh cưới Lan vì bị gia đình cô ép buộc hoặc vì lòng thương hại. Không ai biết, chính Hậu là người chủ động xin cưới.

Lan bị tai nạn cách đây ba năm. Từ đó, đôi chân cô gần như không còn cảm giác. Anh trai Lan từng làm chung công trình với Hậu, thỉnh thoảng nhờ anh đưa cơm, đẩy xe lăn, trông nom hộ khi gia đình bận. Hậu vốn kiệm lời, nhưng mỗi lần nhìn Lan ngồi lặng bên cửa sổ, ánh mắt cô buồn nhưng không oán trách, anh lại thấy trong lòng nhói lên thứ cảm xúc khó gọi tên. Cô gái này yếu ớt thật, nhưng khí chất lại lạ lùng: bình tĩnh, dịu dàng, không than thân trách phận, trái ngược với sự cay nghiệt ngoài kia.

Ngày Hậu ngỏ lời muốn cưới, gia đình Lan sửng sốt. Họ áy náy vì Lan không thể mang lại sự trọn vẹn cho một cuộc hôn nhân bình thường. Hậu chỉ nói: “Con muốn có gia đình. Và con muốn Lan trong gia đình ấy.”

Thế là đám cưới diễn ra giản dị. Nhiều người đến chỉ để tò mò xem anh thợ xây khờ khạo đến mức nào.

Nhưng đêm tân hôn, khi Hậu nhẹ tay kéo tấm chăn lên, mọi lời gièm pha ngoài kia bỗng trở nên xa xăm.

Lan cuống quýt kéo chăn lại, mặt đỏ bừng:
— Anh… đừng nhìn… Em không muốn anh thất vọng.

Hậu khựng lại. Dưới lớp quần áo rộng thùng thình, phần hông và đùi Lan sạm đi vì những vết chai nằm dọc hai bên. Những vết đó không đến từ bệnh tật, mà từ những tháng ngày cô tự tập ngồi, tập đứng, kiên trì đến mức da thịt rách ra, chai cứng lại.

Cổ họng Hậu nghẹn lại.

Lan cúi đầu:
— Em không muốn cả đời ngồi một chỗ… nên em tập. Nhưng… chưa đi được.

Khoảnh khắc ấy, tim Hậu đập mạnh như có ai bóp nghẹt. Anh hiểu mình không phải mất 300 triệu… mà là vừa trúng một “tấm vé số” hiếm có: một người con gái có nghị lực phi thường, vượt xa mọi điều anh từng nghĩ.

Hậu nắm lấy tay Lan, bàn tay nhỏ nhưng đầy dấu chai:
— Anh chưa bao giờ trúng cái gì… Nhưng hôm nay anh trúng rồi.

Câu nói ấy mở đầu cho một chuỗi biến cố không ai ngờ đến…

Sau đêm tân hôn, Hậu bắt đầu nhận ra cuộc sống với Lan không giống bất kỳ điều gì anh từng tưởng tượng. Mỗi buổi sáng, trước khi anh đi làm, Lan đều dậy sớm hơn. Cô cố gắng xoay người, tập nâng cơ chân bằng dây đàn hồi, dùng đôi tay mảnh mai để tự đẩy cơ thể lên. Mỗi động tác đều khó khăn, mồ hôi túa ra, nhưng Lan gần như chưa bao giờ kêu đau.

Hậu hỏi một lần:
— Em tập từ bao giờ?
Lan mỉm cười:
— Từ khi biết… em thích anh.

Hậu sững người.

Lan kể rằng ba năm trước, tai nạn khiến cô mất cảm giác từ hông trở xuống. Bác sĩ nói tỉ lệ đi lại được gần như bằng không. Gia đình thương xót, chiều chuộng cô quá mức, khiến Lan càng thêm mặc cảm. Nhưng chỉ có Hậu — người anh trai cô thường nhờ vả — khi đẩy xe cho cô, luôn nói bằng giọng rất tự nhiên, không thương hại, không xa cách:
— Em tự cố lên tí, anh giữ phía sau.
— Em làm được mà.

Những câu nói đó, với người bình thường chỉ là lời động viên thoáng qua, nhưng với Lan lại như tiếp sức sống. Cô bắt đầu lén tập, lúc đầu chỉ là giữ thăng bằng, rồi tập tự đứng lên dù chỉ được vài giây. Da thịt rách, cô lại băng; đau quá, cô cắn răng chịu. Gia đình không biết, bác sĩ nói vô ích, nhưng cô vẫn quyết thử.

Khi Hậu xin cưới, Lan đã cãi gia đình đến bật khóc. Cô lo mình sẽ làm gánh nặng. Nhưng sâu trong lòng, có thứ gì đó mách bảo rằng Hậu không giống phần còn lại của thế giới — anh thật thà đến vụng về, nhưng ánh mắt anh khi nhìn cô chưa bao giờ mang sự thương xót.

Những ngày sống chung, Hậu thường xuyên đi làm từ sáng đến tối. Công trình xa, có hôm anh về tới nhà đã gần khuya, bùn đất còn bám đầy ống quần. Lan nhìn tay anh đầy vết xước mà xót xa. Cô âm thầm đặt mục tiêu: sẽ cố gắng đứng được trước khi anh phát hiện.

Nhưng một biến cố xảy đến.

Một buổi chiều, khi Hậu đang trên giàn giáo tầng bốn, anh nhận cuộc gọi hoảng hốt từ hàng xóm:
— Lan bị ngã! Chảy máu nhiều lắm!

Hậu phóng xuống như điên, chạy hơn hai cây số về nhà. Lan nằm dưới sàn, sắc mặt tái nhợt. Cạnh bên là thanh song cửa bị gãy — dấu hiệu cho thấy cô đã cố đứng lên thêm một lần nữa.

Đưa Lan đến bệnh viện, bác sĩ lắc đầu:
— Cô ấy quá gắng sức. Các cơ dưới đã bị tổn thương nhiều năm, tập như thế rất nguy hiểm.

Hậu ngồi ngoài hành lang, đôi bàn tay chai sạm siết chặt. Lần đầu tiên anh thấy giận Lan, nhưng không phải vì cô tập, mà vì cô chịu đựng một mình.

Khi Lan tỉnh lại, cô nhìn thấy Hậu đang lau mặt, đôi vai rộng run nhè nhẹ.
— Em xin lỗi… Em muốn đi được… để không làm anh khổ.

Hậu cúi xuống:
— Khổ là vì em giấu anh. Còn em muốn đi… thì từ hôm nay, để hai chúng ta cùng tập.

Quyết định đó đã mở ra hành trình gian nan nhất của cả hai…

Từ sau lần Lan ngã, cuộc sống của hai vợ chồng thay đổi hoàn toàn. Mỗi sáng, trước khi đi làm, Hậu đều dậy sớm hơn một tiếng. Anh đỡ Lan tập từng động tác cơ bản: co duỗi chân, giữ thăng bằng, đứng dựa tường. Anh học cách xoa bóp phục hồi cơ, cách chỉnh tư thế để Lan không đau. Lan thì học cách tin rằng mình không phải một mình chiến đấu.

Người trong xóm nhìn cảnh ấy mà bàn tán:
— Tập làm gì cho khổ?
— Có khi anh chàng này bị bỏ bùa mất rồi.
— Tốn 300 triệu để rước nợ!

Nhưng càng nghe, Hậu càng thấy bình thản. Anh hiểu giá trị của Lan — không phải ở đôi chân, mà ở nghị lực khiến anh kính trọng đến mức… sợ đánh mất.

Dần dần, Lan thay đổi. Cơ chân mạnh hơn, lưng cứng cáp hơn. Cô bắt đầu tự giữ thăng bằng được vài giây, rồi vài chục giây. Hậu nhớ lần đầu Lan đứng được mà không cần anh đỡ, cô mừng đến bật khóc. Anh ôm lấy cô, cảm giác như ôm cả thế giới nhỏ bé mà kiên cường này.

Nhưng hành trình không phải lúc nào cũng màu hồng. Có ngày Lan kiệt sức, có ngày đau đến phát sốt. Có hôm Hậu đi làm về, thấy Lan ngồi úp mặt xuống bàn, nước mắt rơi vì cảm giác thất bại. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt tay lên vai cô:
— Không đạt hôm nay thì đạt ngày mai. Còn anh, anh vẫn ở đây.

Ba tháng trôi qua. Nỗ lực của Lan bắt đầu cho trái ngọt.

Một buổi chiều mưa, khi Hậu vừa bước chân vào sân, anh thấy Lan đang đứng — không dựa tường, không cần chống — chỉ là đứng, hơi run nhưng vững. Cô nhìn anh, mắt rưng rưng:
— Anh xem… Em làm được rồi…

Hậu đứng chết lặng. Anh bước lại, sợ chạm quá mạnh sẽ khiến cô ngã. Nhưng Lan chủ động vòng tay qua cổ anh, tựa đầu vào ngực anh. Cảm giác lúc ấy, Hậu biết — 300 triệu kia so với khoảnh khắc này chẳng đáng gì.

Tin Lan tập đi lan trong xóm, rồi đến xã. Có người cảm phục, có người nghi ngờ, có người đến hỏi thăm chỉ để thỏa tính tò mò. Nhưng Lan không bận tâm. Với cô, người duy nhất quan trọng là Hậu.

Cuối cùng, ngày định mệnh cũng đến: Lan bước được ba bước liên tiếp. Không cần khung tập. Không cần ai đỡ.

Hậu ngồi sụp xuống, bật khóc như một đứa trẻ. Bao năm trên giàn giáo, anh chưa bao giờ sợ độ cao, nhưng khoảnh khắc nhìn Lan bước đi, tim anh run bần bật — run vì hạnh phúc quá lớn.

Lan lau nước mắt cho anh:
— Em đã nói rồi mà… Em không muốn anh khổ. Em muốn làm vợ anh… đúng nghĩa.

Hậu nhìn Lan thật lâu.
— Lan à… Anh cưới em không phải vì thương hại. Anh cưới em vì em là người mạnh mẽ nhất anh từng gặp. Và chính em… mới là người cứu anh khỏi cuộc đời vô định này.

Người ta bảo Hậu dại khi cưới cô gái bị liệt. Nhưng chỉ có Hậu mới biết: anh không mất 300 triệu. Anh mua được một cuộc đời — cuộc đời có người phụ nữ đã dùng nghị lực của mình thắp sáng cả tương lai hai vợ chồng.

Và trong nhiều năm sau đó, mỗi khi ai hỏi bí quyết hạnh phúc, Hậu chỉ cười:
— Tôi chẳng trúng vé số đâu. Tôi chỉ may mắn gặp đúng người… và không dại để bỏ lỡ cô ấy.