Tối hôm ấy, Huy trở về nhà khi đồng hồ đã điểm 10 giờ. Anh vào phòng hôn con đang ngủ rồi khẽ nói với vợ: “Anh có chuyện muốn nói”. Minh lặng lẽ đi ra phòng khách theo lời của chồng. Anh chưa nói nhưng cô cũng đã cảm nhận được phần nào chuyện anh muốn đề cập. Cô chỉ không ngờ rằng chuyện lại đến nông nỗi ấy.

Có những đêm, người ta không thể ngủ. Không phải vì những cơn đau thể xác, mà vì những câu hỏi không lời đáp cào xé trong lòng.
Và đêm ấy, với Khánh – nó bắt đầu bằng một câu nói: “Chúng ta dừng lại thôi.”

Tối hôm đó, đồng hồ trong nhà vừa điểm 10 giờ. Đường phố Hà Nội đã vắng bớt xe cộ, những quán nước vỉa hè cũng thưa dần tiếng nói cười. Khánh bước vào nhà, tháo giày thật khẽ, như thể sợ phá vỡ giấc ngủ của ai đó. Anh đi ngang qua phòng con trai, nhìn thấy thằng bé đang say giấc, ánh đèn ngủ vàng nhạt rọi lên gương mặt nhỏ xíu, ngây thơ. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán con – điều anh không làm đã từ rất lâu.

Trong phòng khách, Vy – vợ anh – đang ngồi gấp quần áo. Nghe tiếng bước chân, cô ngước lên, nhẹ nhàng hỏi:
— Anh ăn gì chưa?
Khánh khựng lại, ánh mắt tránh né, rồi nói khẽ:
— Anh có chuyện muốn nói.

Vy không phản ứng gì. Cô đứng dậy, đặt gọn đống quần áo lên ghế, rồi lặng lẽ đi ra phòng khách. Cô ngồi xuống ghế sofa đối diện chồng. Khánh đứng, rồi ngồi, rồi lại đứng, như thể chưa chuẩn bị sẵn cho cuộc đối thoại này, dù anh đã nghĩ về nó suốt mấy tháng trời.

Cuối cùng, anh cất tiếng:
— Chúng ta dừng lại thôi.

Vy không quá bất ngờ. Cô lặng im, rồi chỉ hỏi một câu:
— Vì sao?

Khánh tránh ánh mắt của vợ. Anh không dám nhìn vào đôi mắt ấy – đôi mắt từng khiến anh xao xuyến suốt những năm đại học, đôi mắt từng rơi nước mắt trong lễ cưới của họ.
— Anh nghĩ… tình yêu giữa chúng ta không còn nữa. Giờ mình sống với nhau chỉ vì trách nhiệm. Mười năm qua, mọi thứ đã thay đổi. Anh xin lỗi…

Anh đặt lên bàn tờ đơn ly hôn đã được in sẵn, kèm theo nét chữ anh ký sẵn ở cuối trang. Rồi anh quay người, bước về phía phòng đọc sách. Vy không đi theo. Cô ngồi đó một lát, rồi trở về phòng con. Thằng bé vẫn ngủ ngon, hơi thở đều đều. Cô nằm xuống bên con, gối đầu lên tay con như mọi lần. Nhưng lần này, nước mắt cô tuôn không ngừng, ướt đẫm cả gối. Cô cắn chặt môi để không bật thành tiếng, sợ làm con tỉnh giấc.

Khánh không thể ngủ. Anh ngồi trong phòng đọc sách, mắt dán vào trang giấy nhưng không đọc được chữ nào. Trong đầu anh là hình ảnh của Vy, của con trai – và cả của Trinh, người phụ nữ đã khiến trái tim anh rung động trở lại sau nhiều năm hôn nhân nguội lạnh.

Anh đã từng yêu Vy. Thật lòng. Nhưng dường như cuộc sống vợ chồng kéo dài khiến tình yêu ấy mòn dần theo ngày tháng, thay bằng nghĩa vụ và trách nhiệm. Còn Trinh – trẻ trung, sắc sảo, mới mẻ – khiến anh như sống lại tuổi thanh xuân. Và rồi, anh quyết định rời bỏ tổ ấm này, để lại cho Vy căn nhà, chiếc xe, cùng số tiền đủ để cô và con trai sống ổn định.

Sáng hôm sau, trong gian bếp nhỏ, Vy đặt tách cà phê xuống trước mặt chồng, rồi đưa anh tờ đơn ly hôn đã bị xé làm đôi. Cô nói nhẹ như gió thoảng:
— Em đồng ý ly hôn. Nhưng trước khi mọi chuyện kết thúc, em có một đề nghị. Một tháng nữa, con mình sẽ đi thi học sinh giỏi quốc gia. Em không muốn chuyện của người lớn ảnh hưởng đến con. Em muốn anh ở lại, sống như một người chồng thực sự, một người cha thực sự – chỉ một tháng.

Khánh chết lặng. Con trai anh được đi thi học sinh giỏi quốc gia, một chuyện lớn như vậy, mà anh không hề biết gì. Cảm giác hổ thẹn khiến anh không thể ngẩng đầu nhìn vợ. Anh đồng ý. Không phải vì tình cảm, mà vì cảm thấy… mình nợ cô một điều gì đó.

Chiều hôm ấy, như thường lệ, anh ghé qua căn hộ của Trinh. Nghe xong câu chuyện, Trinh khoanh tay, bật cười lạnh lùng:
— Cô ta cũng khôn đấy. Nhưng cũng chỉ kéo dài thêm 1 tháng thôi. Sau đó anh dọn ra ở với em. À, anh định để lại cả căn nhà? Em không thích nhà thuê đâu nha. Nghĩ lại đi.

Khánh cười gượng. Nhưng trong lòng anh bắt đầu dấy lên cảm giác gì đó rất lạ. Lần đầu tiên, anh thấy lời Trinh nói… không còn dễ nghe như mọi lần nữa.

Tối hôm đó, về tới nhà, anh thấy trên bàn trong phòng đọc sách là một tờ giấy. Là nét chữ quen thuộc của Vy.
“Danh sách những điều em muốn làm cùng anh trong một tháng cuối cùng của chúng ta”

Anh đọc, từng dòng như một cái tát vào lòng mình:

  • Đi ăn tối ở quán phở năm xưa

  • Cùng nhau dắt con đi xem phim

  • Đi dạo quanh Hồ Tây như ngày còn yêu

  • Chụp một tấm hình gia đình thật đẹp

  • Cùng con thả diều trên bãi đất trống sau khu chung cư

  • Mỗi tối cùng nhau đọc truyện cho con trước khi ngủ

Toàn những điều giản dị. Nhưng lạ thay – đó chính là những điều anh từng nói sẽ làm khi hai người còn mới cưới. Anh đã hứa, đã nói nhiều, mà quên đi nhanh đến vậy.

Và Khánh chợt hiểu… có lẽ, không phải tình yêu đã mất. Mà là anh đã quên cách yêu.

Có những tình yêu không mất đi – chỉ là bị lớp bụi thời gian che phủ. Và đôi khi, chỉ một làn gió nhẹ cũng đủ khiến nó hiện về, rõ ràng, sống động như ngày đầu.

Những ngày sau đó, Khánh bắt đầu thực hiện “danh sách” của Vy như một cái máy. Anh đưa hai mẹ con đi ăn, chụp ảnh, cùng con thả diều, đọc truyện buổi tối… tất cả đều đúng theo những gì Vy viết. Ban đầu, anh làm vì nghĩ đó là trách nhiệm. Nhưng lạ lùng thay, dần dần, trong từng hành động, từng khoảnh khắc bên vợ con, anh thấy lòng mình dịu lại.

Buổi tối thứ tư, cả ba cùng nhau đi xem phim. Con trai họ – bé Hùng – nắm tay ba mẹ đi giữa rạp, líu lo kể về bộ phim yêu thích. Trong ánh sáng lấp lánh của trung tâm thương mại, Khánh nhìn thấy hình ảnh của một gia đình bình yên. Đôi khi, Vy lặng lẽ cười, mắt ánh lên vẻ dịu dàng mà anh đã quên mất bấy lâu.

Trở về nhà, khi con đã ngủ, Vy đứng ngoài ban công, tay cầm ly trà gừng. Khánh bước tới, đứng cạnh cô.
— Trà gừng em tự nấu à? – anh hỏi.
Vy gật đầu.
— Anh hay bị lạnh bụng, em nhớ…

Khánh sững lại. Anh đã quên mất thói quen ấy của mình, nhưng Vy thì không.

Mấy ngày sau, một buổi chiều thứ Bảy, Vy đề nghị cả ba người về quê thăm bố mẹ Khánh. Anh ngạc nhiên:
— Em… vẫn muốn về à?
Vy mỉm cười:
— Ba mẹ nhớ cháu lắm. Với lại, em chưa từng nghĩ… anh hết là con của họ.

Khánh không nói gì, chỉ quay đi thật nhanh. Cổ họng anh nghèn nghẹn.

Về quê, mẹ anh xúc động khi thấy con dâu và cháu nội về cùng. Bà vừa mừng vừa tủi, đôi mắt hoe đỏ suốt bữa cơm. Khánh ngồi nhìn mọi người cười nói, bỗng thấy như mình vừa bước khỏi một giấc mộng dài. Có một điều gì đó rất thực, rất ấm áp mà anh đã bỏ quên chỉ vì mải chạy theo sự mới mẻ hời hợt.

Tối đó, Trinh nhắn tin liên tục, giọng điệu bắt đầu bực bội vì anh “bặt vô âm tín”. Cô yêu cầu anh nhanh chóng dọn ra khỏi nhà, cắt đứt với Vy càng sớm càng tốt. Nhưng giờ đây, những lời đó với Khánh không còn sức nặng. Anh đã bắt đầu thấy mối quan hệ của mình với Trinh giống như một thứ ảo ảnh – đẹp đẽ, nhưng không có gốc rễ.

Một tuần sau, khi cả ba người cùng đi chụp ảnh gia đình, Khánh nhìn thấy Vy và con trai cười tươi dưới nắng chiều, anh chợt thấy trái tim mình rung lên lần nữa – thứ cảm xúc đã lâu lắm rồi mới trở lại.

Tối hôm ấy, sau khi con ngủ, Khánh rót hai ly rượu, đặt một ly trước mặt vợ. Vy nhìn anh, thoáng ngạc nhiên.
— Hôm nay… kỷ niệm 10 năm ngày cưới của mình, em còn nhớ không?
Vy im lặng vài giây rồi mỉm cười, khẽ gật đầu.

Khánh nâng ly:
— Anh xin lỗi… vì tất cả.

Vy cụp mắt. Một lát sau cô mới nói:
— Em biết chứ, chuyện giữa anh và Trinh.

Khánh chết lặng.

Vy đặt ly rượu xuống, giọng trầm tĩnh:
— Phụ nữ… không phải lúc nào cũng cần nghe để biết. Em cảm nhận được từ lúc anh thay đổi, từ những bữa cơm anh không còn về, những ngày cuối tuần anh luôn có “việc gấp”. Em chỉ không nghĩ… mọi chuyện lại đi xa như vậy.

Cô quay sang nhìn anh:
— Nhưng em vẫn chấp nhận sống 1 tháng nữa, không phải vì em muốn níu kéo anh. Mà vì em muốn cho con một ký ức đẹp cuối cùng – rằng ba mẹ nó từng yêu nhau, từng cùng nó đi xem phim, cùng nó thả diều. Sau này lớn lên, nó có thể quên chuyện ly hôn, nhưng nó sẽ không quên những ngày tháng này.

Nước mắt Khánh trào ra. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh khóc. Anh nắm tay cô thật chặt.
— Vy… đừng ký đơn. Anh sai rồi. Anh thực sự đã quên mất điều quan trọng nhất trong đời mình.

Vy không nói. Cô chỉ nhìn anh, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Một tháng trôi qua. Ngày thi học sinh giỏi của Hùng, cả ba cùng đi đến trường, cổ vũ cho con. Hùng ôm cổ ba mẹ, cười tít mắt.
— Con làm được hết! Con là chiến binh mà!

Vy và Khánh nhìn nhau, cùng gật đầu, cùng vỗ tay cho con trai. Và chính khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết — có những thứ nếu không mất đi thì đừng để đánh mất. Gia đình, không phải là nơi để “tạm sống”, mà là nơi cần được “chọn lựa lại mỗi ngày”.

Một buổi chiều tháng Ba, căn nhà nhỏ vẫn sáng đèn. Mùi cơm chiều tỏa ra từ bếp. Hùng ngồi đọc sách, còn Vy đang rửa rau. Khánh đứng ở cửa, nắm tờ đơn ly hôn cũ đã bị xé, rồi ném vào thùng rác. Anh quay vào nhà, ôm Vy từ phía sau.

— Vợ này… mình viết lại danh sách mới được không?
— Viết gì?
— Danh sách 100 điều anh muốn làm cùng em. Không phải trong một tháng… mà là cả đời.