Gần ngày sinh, chồng lạnh lùng đ;uổi vợ về quê “cho rẻ”, trong khi lén chi hẳn trăm triệu đưa nhân tình vào viện tư sinh con trai. Cô lặng lẽ ôm bụng b/ầu, nuốt nước mắt quay đi. Nhưng đúng ngày đứa bé của nhân tình chào đời, chỉ một cái nhìn vào mái tóc của đứa trẻ đã khiến cả gia đình s/ững s/ờ, còn người chồng thì mặt c/ắ/t không còn gi;ọt máu. Bí mật bị che giấu bấy lâu bất ngờ bùng nổ, mở ra sự thật không ai dám tưởng tượng…

Ngày bụng bầu đã chạm tháng cuối, Lan càng thấm thía nỗi cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Cô xoay người khó khăn trên chiếc ghế sofa, nhìn sang chồng. Minh lạnh lùng đến mức khiến cô rùng mình. Anh đứng giữa phòng khách, khoanh tay, giọng đều đều như ra lệnh:

“Về quê đi. Ở đây tốn kém. Em sinh ở bệnh viện huyện cũng được.”

Lan sững sờ. Bình thường Minh đã hay cáu bẳn, nhưng cô vẫn tự an ủi rằng do anh áp lực công việc. Nhưng hôm nay, khi chỉ còn vài tuần nữa cô lâm bồn, anh lại muốn đuổi cô về quê — một mình.

“Anh… thật sự muốn em về lúc này?”
“Ừ. Ở đây không tiện. Mẹ anh cũng nói vậy rồi.”

Lan cắn môi đến bật máu. Cô không muốn tranh cãi. Cô mệt mỏi, và đứa bé trong bụng khiến cô chỉ muốn yên ổn. Nhưng điều khiến cô đau nhất là ánh mắt Minh, không còn chút ân cần nào dành cho người vợ đã đồng cam cộng khổ gần năm năm.

Đêm hôm đó, Lan âm thầm thu dọn đồ. Minh không thèm ngó ngàng. Anh chỉ dặn một câu cụt lủn: “Về đến nơi thì nhắn.”

Không hiểu sao, trong lòng Lan có linh cảm mơ hồ — như thể cô đang bị đẩy khỏi cuộc đời anh.

Ba ngày sau, Lan vô tình nghe được tin qua một người bạn cũ làm việc tại bệnh viện tư trong thành phố: Minh vừa thanh toán một phòng sinh VIP, giá cả trăm triệu, cho một cô gái trẻ. Và quan trọng hơn — cô gái ấy cũng đang sắp sinh con cho anh.

Lan chết lặng. Hóa ra mọi lạnh nhạt, mỗi câu nói đẩy đưa, sự né tránh thân mật của anh trong suốt nhiều tháng qua… đều là vì người khác.

Cô ôm bụng bầu, cảm giác như chính mình đang rơi vào khoảng không. Không khóc nổi. Không trách nổi. Chỉ là trái tim như bị bóp nghẹt đến nghìn mảnh.

Ngày nhân tình của Minh nhập viện sinh, Lan nằm ở quê nhìn màn hình điện thoại sáng lên với ảnh chụp lén mà người bạn gửi cho cô: Minh đứng ngoài phòng sinh, mặt đầy hồi hộp, bàn tay nắm chặt điện thoại như chờ tin vui.

Tin nhắn tiếp theo khiến Lan lạnh sống lưng:
“Con trai. Thằng bé kháu khỉnh lắm.”

Nhưng rồi, chỉ vài phút sau, bạn cô lại nhắn thêm một câu khiến Lan choáng váng:

“Lan, mái tóc của đứa bé… có gì đó rất lạ. Cả nhà Minh vừa nhìn đã tái mét.”

Lan ngồi bật dậy, tim đập thình thịch.
Chuyện gì đang xảy ra?
Mái tóc thì có gì liên quan?

Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô linh cảm một điều rất lớn đang chuẩn bị nổ tung — một bí mật mà Minh đã che giấu suốt nhiều năm…

Ngay khi đọc được tin nhắn cuối, Lan cảm thấy toàn thân run lên. Cô không thể nằm yên. Một sức mạnh vô hình nào đó đẩy cô đứng dậy, xách túi, bắt chuyến xe sớm nhất trở lại thành phố — dù bụng bầu nặng nề khiến mỗi bước chân đều là một thử thách.

Trên xe, đầu óc cô quay cuồng.
Mái tóc đứa bé… có gì khiến cả nhà Minh tái mặt?

Nhà Minh có đặc điểm di truyền rõ rệt: ai cũng tóc đen đậm, sợi dày, không ai mang màu nâu, đỏ hay bất kỳ tông sáng nào. Lan nhớ ngày cưới, mẹ chồng còn khoe: “Dòng họ này gen mạnh lắm. Con cháu đẻ ra là nhìn giống ngay.”

Vậy đứa trẻ kia… có gì khác?

Khi xe đến bệnh viện, Lan nấp ở hành lang, tránh để Minh nhìn thấy. Từ góc khuất, cô thấy anh ngồi bệt bên ghế đá, hai tay ôm đầu, mặt trắng bệch. Bên cạnh là mẹ chồng, sắc mặt cũng không khá hơn.

Lan chưa kịp hiểu chuyện gì thì cửa phòng bệnh bật mở. Cô gái nhân tình của Minh — Hương — bế đứa bé ra. Đám họ hàng xúm lại, nhưng không ai nói một lời.

Đứa bé mở mắt. Lan nhìn thấy rõ.
Và cô khựng lại.

Mái tóc của đứa trẻ… xoăn tít tự nhiên, màu nâu sáng.

Không ai trong gia đình Minh có đặc điểm như vậy. Không ai trong họ hàng xa cũng có. Thậm chí, vì tự hào dòng gen, họ từng làm xét nghiệm kiểm tra di truyền mấy đời.

Minh đứng dậy, run giọng hỏi Hương:
“Em… giải thích đi. Tóc… tại sao lại như thế?”

Hương tái mét, mím môi, không nói được.

Mẹ chồng Lan nghiến răng:
“Con Minh nhà tôi cả họ tóc đen. Con bé này—”
Bà ngừng lại, ánh mắt sắc lạnh.
“—không phải cháu chúng tôi.”

Một câu nói như tiếng sét.

Hương bật khóc, cố thanh minh:
“Không phải em cố tình… Em tưởng… Em nghĩ đó vẫn là con của anh Minh…”

“Tưởng?” Minh gào lên. “Tưởng cái gì? Em nói đi!”

Hương run rẩy, nước mắt lăn dài:
“Lúc mới quen anh… em vẫn còn qua lại với người cũ. Nhưng em chắc phải 90% là con anh! Em không ngờ… nó lại giống ba nó đến mức này…”

Minh đổ sụp xuống ghế như người vừa bị rút hết sức lực.

Cả gia đình ồn ào, hỗn loạn. Suốt thời gian đó, không ai nhìn thấy Lan đứng phía cuối hành lang. Bàn tay cô đặt lên bụng, trái tim dâng lên nỗi xót xa lẫn cay đắng.

Người đàn ông đã ruồng bỏ mình, đã bỏ mặc đứa con trong bụng mình… lại không phải là cha của đứa trẻ mà anh ta bỏ cả trăm triệu để chờ đợi.

Giữa khung cảnh đó, Lan bất ngờ cảm thấy bình tĩnh lạ thường.
Một sự thật khác — mà chỉ cô biết — đang dần trồi lên.

Cô lặng lẽ quay đi. Nhưng trước khi bước khỏi bệnh viện, cô nghe mẹ chồng hét lớn:

“Minh! Con còn dính vào chữ ‘cha’ với đứa trẻ này là mẹ từ con!”

Tiếng khóc, tiếng cãi vã vang vọng khắp hành lang.
Lan bước đi, bụng bầu nặng trĩu, nhưng lòng cô nhẹ hơn bao giờ hết.

Cô biết, cuộc đời mình sắp rẽ sang một hướng khác — và lần này, cô sẽ là người quyết định.

Sau sự việc ở bệnh viện, Lan không quay về quê ngay. Cô thuê một phòng trọ gần đó để chờ ngày sinh, đồng thời muốn có thời gian suy nghĩ cho tương lai của mình và con.

Nhưng chỉ hai ngày sau, Minh bất ngờ tìm đến.
Anh gõ cửa liên tục, giọng đầy hoảng loạn:

“Lan, mở cửa! Anh cần nói chuyện!”

Lan ra mở, giữ khoảng cách. Gương mặt Minh tiều tụy, mắt thâm quầng. Anh bước vào rồi sụp xuống ghế.

“Lan… anh sai rồi. Em đừng giận anh nữa. Chuyện đó… em thấy rồi đúng không?”

Lan không trả lời.

Minh tiếp tục:
“Hương… cô ta thừa nhận đứa bé không phải của anh. Gia đình anh hỗn loạn hết cả. Mẹ anh mắng anh thậm tệ. Cô ta còn bỏ trốn khỏi bệnh viện.”

Lan nhìn anh, bình tĩnh:
“Anh đến đây để làm gì?”

Minh ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:
“Để xin em về. Xin em cho anh cơ hội. Con của chúng ta… nó mới là con thật sự của anh.”
Anh đưa tay chạm nhẹ vào bụng cô.
“Anh hứa sẽ bù đắp.”

Lan khẽ đẩy tay anh ra.
“Minh, anh có chắc đó là điều anh muốn không?”

“Chắc. Anh đã tỉnh ngộ rồi. Từ nay chỉ có mẹ con em.”

Lan im lặng vài giây. Rồi cô nói chậm rãi:
“Minh… anh có nhớ hồi mới cưới, em từng đề nghị anh đi làm xét nghiệm tiền hôn nhân không?”

“Ừ… nhưng anh thấy không cần thiết nên—”

Lan cắt lời:
“Thật ra… em vẫn âm thầm làm. Và em cũng đã biết một điều mà anh chưa bao giờ nghi ngờ.”

Minh nhíu mày:
“Điều gì?”

Lan nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh bị gen trội tóc thẳng tuyệt đối. Con của anh — dù với ai — cũng không thể có mái tóc xoăn tít.”

Minh cứng đờ.

Lan đặt một tập giấy xét nghiệm lên bàn.
“Em đã kiểm tra. Anh mang gen tóc thẳng 100%. Không thể truyền mái tóc xoăn cho con. Không bao giờ.”

Minh lắp bắp:
“Ý… ý em là…”

Lan thì thầm:
“Là đứa bé hôm đó không phải con anh — điều đó khỏi bàn. Nhưng… còn đứa bé trong bụng em cũng vậy.”

Minh bật đứng dậy, mặt trắng bệch:
“Lan! Em… nói gì vậy?!”

Lan nhắm mắt, hít sâu:
“Em đã cô đơn trong cuộc hôn nhân này quá lâu. Và… trong một khoảnh khắc yếu lòng, khi anh bỏ mặc em suốt nhiều tháng… em đã sai lầm.”
Giọng cô nghẹn lại:
“Đứa bé… không phải của anh, Minh.”

Minh đổ sụp xuống, hoảng loạn tột độ:
“Không… không thể nào… Lan! Anh xin em đừng— Em định phá nát đời anh sao?”

Lan ôm bụng, nước mắt chảy dài:
“Em không cố tình làm tổn thương anh. Nhưng đó là sự thật. Và em chọn nói ra hôm nay để giải thoát cả hai.”

Minh nắm lấy tay cô, cầu xin:
“Lan… anh cần em. Anh cần con…”

Lan rút tay khỏi anh, giọng dứt khoát nhưng đau đớn:
“Minh, anh không cần em. Anh chỉ cần cái danh làm cha để cứu vớt sĩ diện. Nhưng cuộc đời em… con em… không thể đặt cược vào sự tỉnh ngộ muộn màng của anh nữa.”

Và lần đầu tiên trong nhiều năm, Lan quay lưng bước đi mà không nhìn lại.

Ngoài hành lang, gió thổi nhẹ lên mái tóc cô — thẳng, đen mượt, không hề xoăn.
Cô mỉm cười chua xót.

Mái tóc đã phơi bày bí mật của người khác.
Còn sự thật của chính cô — cô là người cuối cùng dám đối diện.

Đứa trẻ trong bụng Lan cựa nhẹ.
Cô đặt tay lên, thì thầm:
“Con à, từ nay mẹ con mình sẽ sống một cuộc đời mới. Không ai được quyền xem thường chúng ta nữa.”

Phía sau, Minh gục đầu xuống bàn, tiếng khóc nghẹn lại trong căn phòng trọ chật chội.
Tất cả đã kết thúc.

Và với Lan — tất cả vừa mới bắt đầu.