“Linh à, hôm nay anh lại có việc đột xuất, chắc phải họp muộn…”
Điện thoại vừa ngắt, Linh mím môi cười khẩy. Là đêm thứ năm liên tiếp Tuấn – chồng cô – về muộn với cùng một lý do cũ rích. Nhưng điều khiến cô không nguôi cơn giận không chỉ là sự dối trá, mà chính là ánh mắt của anh mỗi khi nói dối – quá quen thuộc, quá lạnh nhạt… như thể cô chỉ là cái bóng trong căn nhà này.
Linh, 29 tuổi, nhân viên thiết kế tại một công ty thời trang ở Hà Nội, từng tin rằng mình là người phụ nữ may mắn khi cưới được Tuấn – giám đốc kinh doanh, cao ráo, thành đạt, có tài ăn nói và khéo chiều lòng phụ nữ. Những ngày đầu sau đám cưới là chuỗi ngày hạnh phúc như mơ: đi ăn nhà hàng, du lịch Đà Lạt, rồi anh còn thức đêm cùng cô khi cô phải chạy deadline.
Nhưng giấc mơ ấy dần tan biến chỉ sau một năm chung sống.
Tuấn bắt đầu đi sớm về khuya, nói chuyện qua loa, không còn ôm vợ đi ngủ mỗi tối. Anh viện cớ công việc, nhưng linh cảm người phụ nữ chưa từng sai lầm – Linh – mách bảo: có người thứ ba.
Một buổi tối, sau khi dọn dẹp xong nhà, Linh lấy điện thoại của chồng – thứ anh chưa từng để lộ ra trước kia – và phát hiện tin nhắn đã bị xóa sạch sẽ. Nhưng ứng dụng đặt xe thì quên xóa lịch sử:
“Điểm đến: Chung cư Sunshine Garden, lầu 7, block B.”
Linh run tay, mở Facebook, tìm tên người phụ nữ mà cô từng nghi ngờ – Hương, đồng nghiệp cũ của Tuấn, một cô gái từng chủ động bắt chuyện với Linh trong tiệc tất niên công ty năm ngoái, nụ cười ngọt như đường nhưng ánh mắt lại láo liên. Kéo đến dòng status gần nhất:
“Cảm ơn người đã mang bình yên đến bên em mỗi đêm. Block B, căn hộ nhỏ, nhưng tim em rộng lắm.”
Linh chết lặng.
Suốt một tuần sau đó, Linh giữ im lặng. Cô không làm ầm lên, không khóc lóc, không đánh ghen. Thay vào đó, cô bắt đầu theo dõi từng hành tung của chồng. Nhưng điều bất ngờ nhất lại đến từ… mẹ chồng – bà Mai – người từng khiến Linh sợ hãi vì sự nghiêm khắc và truyền thống của bà.
Một buổi sáng, khi Linh vừa bước vào bếp chuẩn bị bữa sáng, bà Mai nhẹ giọng:
– Tối qua con không ngủ à? Mắt con trũng sâu thế kia…
– Dạ… chắc tại con suy nghĩ linh tinh thôi ạ.
– Là chuyện thằng Tuấn với con Hương phải không?
Linh như chết đứng. Cô chưa nói gì với ai. Nhưng ánh mắt của bà Mai không có một chút ngạc nhiên nào. Bà nhìn Linh, dịu dàng hơn bao giờ hết:
– Mẹ biết hết. Và mẹ sẽ không để thằng Tuấn làm điều nhơ nhớp như thế. Chuyện này… mẹ xử lý.
Vài ngày sau, Tuấn về nhà với bộ mặt thất thần, quần áo xộc xệch. Linh chỉ nhìn anh mà không hỏi, như thể đang đợi một lời thú nhận.
Không có.
Thay vào đó, ngày hôm sau, bà Mai gọi cả hai vợ chồng xuống phòng khách. Trong tay bà là một chiếc điện thoại khác.
– Đây là đoạn video mẹ nhờ người quen ghi lại. Cảnh thằng Tuấn vào căn hộ Hương lúc nửa đêm. Không chỉ thế, mẹ còn có đoạn Hương lén quay clip để tống tiền nó nếu sau này chia tay. Một mụ cáo già.
Tuấn tái mét. Linh nén tiếng thở.
Bà Mai không hét, không chửi. Chỉ chậm rãi:
– Mẹ đã hẹn Hương ra gặp riêng rồi. Con nhỏ giờ chắc đang thu dọn đồ khỏi cái căn hộ “mèo mả gà đồng” kia. Còn con, Tuấn, nếu không về xin lỗi vợ, mẹ sẽ tự tay gửi hết video này cho ban lãnh đạo công ty con. Xem con còn giữ nổi chức giám đốc nữa không!
Linh ngồi đó, vừa run lên vì giận, vừa thấy nhẹ nhõm đến lạ. Cô tưởng mình phải gồng lên để dạy chồng bài học, nào ngờ mẹ chồng lại ra tay trước.
Tuấn im lặng ba ngày không nói một lời với ai. Linh không ép, bà Mai thì mặc kệ. Nhưng đến ngày thứ tư, trong bữa cơm tối, anh đặt bát xuống, giọng khàn đặc:
– Con xin lỗi…
Không phải với mẹ. Không phải với vợ. Chỉ ba từ, nhưng Linh biết, người đàn ông kiêu ngạo ấy… cuối cùng đã cúi đầu.
Sau khi bị mẹ mình đưa bằng chứng “bắt tận tay day tận trán”, Tuấn hoàn toàn suy sụp. Gã đàn ông từng tự tin với hai bàn tay trắng gầy dựng sự nghiệp, bỗng nhận ra anh chẳng còn gì trong tay – không còn tình yêu từ vợ, không còn sự kính trọng từ mẹ, và cũng chẳng còn thể diện trong gia đình.
Điều đau nhất không phải là bị phát hiện ngoại tình. Mà là bị người phụ nữ mình xem nhẹ nhất – mẹ – lật bài.
Tuấn vốn nghĩ bà Mai là mẫu người truyền thống, trọng thể diện, sẽ chọn cách im lặng để giữ danh dự cho gia đình. Nhưng anh đã quên mất: mẹ là người sinh ra mình – và cũng là người hiểu rõ nhất đâu là giới hạn cuối cùng.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà lặng lẽ đến lạ. Linh vẫn làm việc, đi chợ, dọn dẹp như một người vợ mẫu mực, nhưng tuyệt nhiên không nhìn vào mắt chồng. Bà Mai cũng không can thiệp, chỉ thường xuyên xuống bếp phụ con dâu như một người bạn.
Một tối, khi hai người đang rửa bát, bà Mai nói:
– Con còn thương thằng Tuấn không?
Linh lặng đi một lúc. Rồi gật đầu.
– Nhưng con không tin anh ấy nữa.
Bà Mai đặt tay lên vai Linh, nhẹ như gió:
– Vậy hãy để nó học lại cách làm chồng, từ đầu. Mẹ sẽ không xen vào. Nhưng nếu một lần nữa… chỉ cần một lần… thì mẹ không cần con phải ra tay đâu. Mẹ sẽ đuổi nó ra khỏi nhà này.
Tuấn bắt đầu thay đổi. Không nhanh. Không hoàn hảo. Nhưng rõ ràng.
Anh dậy sớm phụ mẹ nấu ăn. Tự tay đưa Linh đi làm mỗi sáng. Buổi tối, có hôm anh nấu ăn, có hôm chỉ ngồi im bên vợ khi cô xem phim. Không lời giải thích, không biện minh. Chỉ là lặng lẽ sửa chữa.
Một hôm, khi Linh mệt mỏi trở về nhà sau chuyến công tác, cô mở cửa phòng đã thấy Tuấn để sẵn một ly nước cam trên bàn và một tờ giấy:
“Anh không biết mình có còn tư cách được chăm sóc em nữa không. Nhưng chỉ cần em chưa rời đi… thì anh vẫn sẽ làm.”
Linh bật khóc.
Khoảng một tháng sau, Linh vô tình chạm mặt Hương ở quán cà phê gần công ty. Trái ngược với vẻ tự tin, sang chảnh ngày nào, Hương giờ gầy gò, khuôn mặt mỏi mệt. Cô ta tránh ánh mắt Linh, nhưng Linh lại chủ động ngồi xuống:
– Chị tưởng em thông minh hơn đấy, Hương.
Hương cười khẩy, nhưng mắt hoe đỏ:
– Em tưởng mình thắng… nhưng hóa ra, em chỉ là chỗ giải trí khi anh ta mệt mỏi với gia đình.
– Không phải lỗi của em một mình. Nhưng em biết không… phụ nữ mà làm đau nhau vì một người đàn ông tệ bạc thì rốt cuộc cũng chỉ là đang tự hại mình.
Linh đứng dậy, không thêm một lời. Trong ánh mắt Hương, lần đầu tiên có sự hối hận rõ ràng đến vậy.
Ba tháng sau ngày mọi chuyện vỡ lở, Tuấn quỳ trước vợ trong một tối mưa:
– Anh không xin em tha thứ. Anh chỉ xin em… cho anh được làm người đàn ông của gia đình lại lần nữa. Từ đầu.
– Em không còn là cô gái chờ chồng về mỗi đêm nữa đâu, Tuấn ạ. Em bây giờ… yêu chính mình nhiều hơn rồi.
Tuấn cúi đầu. Linh không rời đi. Nhưng cô không để anh bước vào phòng ngủ như trước.
Sự tha thứ bắt đầu… từ việc học lại cách yêu – chậm rãi, thận trọng, như một đứa trẻ học đi.
Một buổi sáng, bà Mai gọi Linh ra ngồi uống trà.
– Mẹ từng nghĩ phụ nữ phải chịu đựng, phải nhẫn nhịn. Nhưng nhìn con… mẹ hiểu rồi. Phụ nữ thông minh không làm ầm lên, nhưng cũng không để ai dẫm lên lòng tự trọng của mình.
– Mẹ không dạy con trai mẹ cách làm chồng tốt. Giờ, mẹ sẽ sửa sai cùng nó.
Linh rưng rưng. Cô chưa từng nghĩ, trong cuộc chiến hôn nhân đầy mỏi mệt ấy, người nắm tay cô bước qua, lại chính là người mẹ chồng tưởng chừng xa cách ngày nào.