Giám đốc bước vội vào phòng chăm mẹ mà lòng vẫn còn ngổn ngang việc kinh doanh. Nhưng vừa mở cửa, anh sững người. Trước mắt anh không phải là cảnh mẹ nằm lặng lẽ như mọi khi, mà là hình ảnh người vợ sắp cưới đang quỳ bên giường, làm một điều khiến tim anh chao đảo—vừa bất ngờ, vừa khó tin, thậm chí có thể thay đổi cả đám cưới sắp tới. Rốt cuộc cô ấy đang che giấu điều gì… và vì sao lại làm vậy với mẹ anh?

Giám đốc Minh Hoàng vừa kết thúc cuộc họp căng như dây đàn với đối tác Nhật. Hôm nay mọi chuyện dồn dập đến mức anh gần như quên mất lời hứa sẽ ghé thăm mẹ trong viện dưỡng lão. Chỉ đến khi điện thoại nhận được tin nhắn từ y tá trưởng rằng mẹ anh hôm nay yếu hơn mọi ngày, anh mới vội vã lái xe đi, lòng ngổn ngang hàng trăm mối bận.

Cánh cửa phòng bệnh số 305 vốn luôn im ắng. Mẹ anh thường nằm ngủ hoặc nhìn ra cửa sổ bằng ánh mắt lơ đãng của người đã quên gần hết ký ức. Thế nhưng, ngay khi anh xoay tay nắm cửa và bước vào, một cảnh tượng không thể tin nổi khiến anh đứng khựng lại.

Lan Chi – người vợ sắp cưới của anh – đang quỳ bên cạnh giường mẹ. Gương mặt cô căng thẳng, hai tay run rẩy. Cô không hề biết Hoàng đang đứng phía sau. Nhưng điều khiến Hoàng “đứng tim” chính là hành động của cô:
Lan Chi đang đặt vào tay mẹ anh một tập hồ sơ niêm phong, kèm theo chiếc điện thoại bí mật mà anh chưa từng thấy.

“Mẹ… xin mẹ đừng nói với anh Hoàng,” cô thì thầm bằng giọng nghẹn lại. “Con không cố ý… con chỉ muốn giữ lại chút thời gian…”

Càng nghe, Hoàng càng thấy máu trong người như đông lại.
Cô ấy đang giấu anh điều gì?
Vì sao lại xin mẹ đừng nói?
Tại sao lại có hồ sơ và điện thoại?

Mẹ anh mắt nhắm hờ, dường như không hoàn toàn hiểu chuyện. Bà đưa tay run run chạm vào má Chi, một hành động bất ngờ, vì từ khi bị mất trí nhớ từng đợt, bà hiếm khi nhớ được ai ngoài Hoàng.

“Chi… con đừng tự dằn vặt nữa…” mẹ khẽ nói, giọng yếu như gió thoảng.

Hoàng nghe rõ từng chữ, nhưng đầu óc anh quay cuồng. Cả hai người phụ nữ quan trọng nhất đời anh — người anh sắp cưới và người anh yêu quý nhất — lại đang chia sẻ một bí mật liên quan tới nhau, và anh bị đứng ngoài.

Đúng lúc ấy, Lan Chi quay lại. Khi ánh mắt cô chạm vào anh, toàn thân cô đông cứng. Tập hồ sơ tuột khỏi tay rơi xuống đất, tờ giấy đầu tiên bật ra ngoài, lộ rõ dòng chữ:

“KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM – MẬT.”

Không khí trong phòng đặc quánh đến mức Hoàng nghe rõ tiếng tim mình đập.
Mọi nghi ngờ, sợ hãi và hoang mang cuộn lại thành một câu hỏi duy nhất:

Lan Chi đang che giấu điều gì… và điều đó có thể phá hủy đám cưới của họ như thế nào?

Lan Chi đứng chết lặng trước ánh nhìn đầy nghi hoặc của Hoàng. Chưa bao giờ cô thấy anh như thế — không giận dữ, không hét lên, chỉ là sự lạnh lẽo khiến cô thấy mất hết sức lực. Hoàng bước đến, cúi xuống nhặt tập hồ sơ lên. Cô định ngăn lại nhưng đã quá muộn.

Anh mở trang đầu. Mắt anh dán vào dòng chữ đỏ: “Đề nghị thông báo thân nhân: giai đoạn 3.”

Tim Hoàng hẫng đi một nhịp. Anh nhìn sang Lan Chi, người đang cắn môi đến bật máu.

“Đây… là cái gì?” Hoàng hỏi, giọng khàn đặc.

Lan Chi cố lấy hơi: “Em tính nói với anh… sau khi đám cưới xong. Em chỉ… không muốn mọi thứ sụp đổ ngay bây giờ.”

“Giai đoạn 3 gì? Bệnh của ai?” Hoàng hỏi, cố giữ bình tĩnh.

Lan Chi lặng lẽ gật đầu về phía giường mẹ anh.
Hoàng chết lặng.

Đầu anh ong lên. “Mẹ tôi đã được bệnh viện báo đầy đủ kết quả. Sao còn có xét nghiệm khác?”

Lan Chi nắm tay lại. “Đây là xét nghiệm em tự đưa mẹ làm lại, ở bệnh viện quốc tế. Kết quả… xấu hơn dự đoán.”

Hoàng cảm thấy như ai vừa đấm thẳng vào ngực mình.

Mẹ anh — người mà anh luôn xem là động lực vươn lên — đã yếu đi nhiều nhưng anh vẫn nuôi hy vọng bà sẽ ổn. Anh nhìn sang mẹ, bà đang nhắm mắt, thở mỏng manh.

“Vì sao em giấu tôi?” Hoàng hỏi, giọng nghẹn.

Lan Chi cúi đầu. “Vì em biết nếu anh biết, anh sẽ bỏ hết công việc, hủy mọi kế hoạch. Đám cưới chúng ta đã gần kề… và em không muốn anh mang gánh nặng thêm. Em muốn đợi đến khi tìm được hướng điều trị tốt hơn rồi mới nói. Em chỉ… muốn anh được bình yên thêm chút nữa.”

Hoàng siết chặt tài liệu. “Em không có quyền quyết định thay tôi.”

Câu nói khiến Lan Chi run lên. Nước mắt cô rơi lã chã.

“Em biết… nhưng em thật sự nghĩ mình đang làm điều đúng. Em chỉ muốn bảo vệ anh.”

Nhưng điều đúng với ai?
Câu hỏi ấy Hoàng muốn bật ra nhưng nghẹn lại trong cổ.

“Còn chiếc điện thoại?” Anh hỏi.

Lan Chi chậm rãi đưa tay lấy chiếc máy vẫn nằm bên cạnh giường. “Đây là điện thoại riêng em dùng để liên lạc với bác sĩ và một người nữa… người có thể giúp mẹ anh có thêm cơ hội.”

Hoàng cau mày. “Ai?”

Lan Chi mím môi, không trả lời ngay. Sự chần chừ ấy khiến Hoàng thấy lòng mình dâng lên dự cảm xấu.

“Là ai, Lan Chi?”

Cô nấc lên, đúng lúc đó điện thoại rung nhẹ. Màn hình hiển thị một cái tên khiến Hoàng sững sờ:

“Ba của Chi – gọi đến.”

Không khí trong phòng như ngừng lại.

Hoàng nhìn tên người gọi mà cảm giác bị phản bội đột ngột dâng lên. Anh biết Lan Chi và bố cô không hợp nhau, từ lâu đã không liên lạc. Thậm chí, khi chuẩn bị lễ cưới, mỗi lần nhắc đến ông, Lan Chi đều lảng tránh. Vậy mà giờ đây…

Lan Chi tắt chuông, ôm điện thoại vào ngực như che giấu.

“Em phải nói rõ,” Hoàng siết giọng. “Tại sao bố em lại liên quan đến chuyện của mẹ tôi?”

Lan Chi hít thật sâu. “Vì… vì ông ấy chính là bác sĩ từng điều trị cho mẹ anh bốn năm trước, trước khi mất trí nhớ tạm thời. Ông ấy biết bệnh trạng của mẹ phức tạp hơn hồ sơ bệnh viện đang có.”

Hoàng tròn mắt. “Em nói gì? Cha em là người khám cho mẹ tôi trước đây? Sao tôi chưa từng nghe một ai nhắc đến?”

“Vì… vì thời điểm đó gia đình em gặp biến cố. Ba em xin nghỉ việc, đi nước ngoài một thời gian. Hồ sơ của mẹ anh bị chuyển cho người khác phụ trách. Em… đã cố tránh nhắc đến vì quan hệ giữa ba con em rất tệ.” Cô nghẹn lời. “Em không muốn anh nghĩ em có động cơ gì.”

Hoàng choáng váng. Từng lời như đập vào ngực anh.
Nếu điều Lan Chi nói là thật, nghĩa là gia đình cô có liên quan trực tiếp đến quá trình điều trị của mẹ anh — vậy những năm qua, anh đã vô tình bị che mờ bởi bao nhiêu lớp sự thật?

“Vậy hồ sơ này…” Hoàng giơ tập giấy lên.

“Là kết quả ba em giúp em làm lại. Ông ấy nói bệnh của mẹ anh không hề đơn giản, nhưng vẫn còn cơ hội nếu chuyển ra trung tâm điều trị đặc biệt mà ba em đang hợp tác.”

“Và em định tự quyết chuyện này?” Hoàng hỏi.

Lan Chi run lên. “Em định thuyết phục mẹ anh trước, để bà đồng ý chuyển viện. Em sợ anh phản đối khi chưa hiểu hết.”

Hoàng bật cười đau đớn: “Em nghĩ tôi vô lý đến thế sao?”

Lan Chi bật khóc. “Không phải! Em chỉ… quá sợ. Em sợ anh sẽ ghét ba em vì những chuyện cũ. Sợ anh nghĩ em lợi dụng chuyện của mẹ anh để hàn gắn quan hệ với ông. Em sợ mất anh… mất tất cả.”

Hoàng nhìn cô. Lần đầu tiên anh không biết nên giận hay đau.

Một tiếng ho khàn vang lên từ giường. Mẹ anh mở mắt, nhìn cả hai.

“Hoàng… con đừng trách Chi…” mẹ anh nói, giọng yếu nhưng rõ ràng. “Là mẹ nhờ nó… tìm ba nó. Mẹ nhớ ông ấy… khi còn khỏe, ông ấy rất giỏi… Mẹ muốn thử cơ hội cuối…”

Hoàng đứng chết lặng.

Lan Chi sụp xuống, nắm lấy tay bà.

“Con không muốn giấu Hoàng… nhưng bác nói đợi đến khi nào đúng thời điểm…”

Mẹ anh quay sang Hoàng, ánh mắt già nua nhưng sáng lạ thường:
“Con à… cơ hội cho mẹ… không còn nhiều. Nếu chuyển viện, mẹ có thể đau đớn hơn… nhưng mẹ muốn thử. Và Chi… nó giúp mẹ, không phải giấu con vì nó xấu… mà vì mẹ muốn con được yên ổn trước ngày cưới.”

Một cảm xúc nóng ran chạy dọc sống lưng Hoàng.
Tất cả những gì anh tưởng là phản bội… hóa ra bắt nguồn từ sự lo lắng dành cho chính anh.

Anh nhìn Lan Chi — đôi mắt cô đỏ hoe, hoảng sợ và tổn thương.

Hoàng bước đến, đặt tay lên vai cô.

“Chi… đáng lẽ em phải nói với anh. Nhưng anh cũng có lỗi… vì để em một mình gánh chuyện này.”

Lan Chi òa khóc trong vòng tay anh.
Mẹ anh khẽ mỉm cười.

Nhưng Hoàng biết — dù đã hiểu rõ sự thật, đây mới chỉ là khởi đầu.
Trước mặt họ là quyết định lớn: chuyển viện với rủi ro cao, hay tiếp tục điều trị tại chỗ nhưng cơ hội thấp.

Và đám cưới — liệu có thể diễn ra như đã định?

Số phận của ba người… giờ phụ thuộc vào một lựa chọn không thể sai lầm.