Giữa dòng người tấp nập trên con phố Sài Gòn đầy nắng, một người đàn ông áo sờn vai, chân đi dép nhựa, tay cầm xấp vé số mỏng manh len lỏi giữa đám đông. Không ai để ý. Không ai dừng lại. Cho đến khi ánh mắt anh chạm phải người phụ nữ ấy – người mà 16 năm trước từng là vợ anh. Và giây phút ấy, trời như sụp đổ…
Chợ Bến Thành, Sài Gòn – buổi trưa tháng Năm.
Lan – giám đốc điều hành của chuỗi cửa hàng mỹ phẩm cao cấp, vừa bước ra từ showroom flagship của cô ngay góc Lê Lợi. Chiếc túi Hermes cam nhạt đong đưa trên tay. Mắt cô dõi theo đoàn khách VIP từ Hàn Quốc đang được nhân viên tiễn ra xe, lòng cô dậy lên chút tự hào. Bao năm gầy dựng từ hai bàn tay trắng, Lan giờ đã là cái tên trong giới doanh nhân không ai không biết.
Nhưng khi bước ra lề đường, định bắt taxi đi dự một buổi họp báo, một giọng khàn khàn bất ngờ cất lên sau lưng khiến cô khựng lại:
– Chị ơi, mua giúp em tờ vé số lấy hên đầu tháng…
Lan quay lại, ánh mắt cô sững sờ dừng lại ở khuôn mặt hốc hác, rám nắng của người đàn ông kia. Mắt anh sâu thẳm, nét quen thuộc ấy khiến cô bàng hoàng. Cô gần như không tin vào mắt mình:
– Minh…?
Người đàn ông kia cũng chết lặng. Anh ngập ngừng, bước lùi nửa bước, bàn tay run lên khiến xấp vé số rơi vài tờ xuống đất. Gió thổi bay tứ tung.
– Lan… là em sao?
Họ nhìn nhau như hai bóng ma lạc giữa phố đông. Bao ký ức ngày xưa như bừng tỉnh. Lan không kìm được nước mắt. Cô khóc như mưa. Ngay giữa ngã tư, giữa tiếng còi xe inh ỏi và đám đông xô bồ.
16 năm…
Quá khứ: năm 2009, quê nhà ở Bình Thuận.
Lan và Minh từng là cặp đôi nổi tiếng ở thị trấn nhỏ. Cô con gái ông chủ tiệm vàng, còn anh là thầy giáo cấp 3 nghèo. Bất chấp phản đối từ gia đình, Lan bỏ nhà theo Minh, hai người xây dựng cuộc sống bằng tình yêu và sự lạc quan của tuổi trẻ.
Thời đó, họ thuê một căn nhà trọ nhỏ, Minh dạy học, Lan đi bán mỹ phẩm dạo. Dù thiếu thốn, mỗi tối họ cùng nhau nấu cơm, đọc sách và mơ về tương lai tốt đẹp hơn.
Nhưng rồi, sóng gió ập đến.
Năm 2010, Minh bị vu oan liên quan đến việc “gạ gẫm học sinh” khi đứng ra bảo vệ một nữ sinh bị bạn nam bắt nạt. Dù sau đó được minh oan, nhưng vết nhơ sự nghiệp dạy học khiến anh bị đuổi việc. Bị cả thị trấn dị nghị, Minh rơi vào trầm cảm.
Lan không bỏ rơi anh. Cô lao ra Sài Gòn kiếm sống, quyết tâm vực dậy cuộc sống hai người. Nhưng càng cố, họ càng xa nhau. Minh không chịu rời quê, luôn tự ti và chìm đắm trong rượu.
Một ngày, Minh bỏ đi. Không một lời từ biệt. Lá thư duy nhất để lại chỉ có mấy dòng: “Anh là gánh nặng của em. Mong em tìm được hạnh phúc xứng đáng hơn.”
Lan gần như sụp đổ. Nhưng cô vẫn gượng đứng dậy. Đó là ngày cô quyết định thay đổi hoàn toàn cuộc đời. Cô bỏ lại quá khứ, cắt đứt liên lạc với gia đình và bắt đầu hành trình lập nghiệp khốc liệt ở đất Sài Thành.
Hiện tại: Cà phê vỉa hè, chiều hôm đó.
Minh ngồi đối diện Lan, cả hai gần như không biết bắt đầu từ đâu. Anh gầy, tóc đã điểm bạc, ánh mắt lại đầy bình thản lạ kỳ.
– Em… giàu có quá rồi, Minh khẽ cười. – Không nhận ra anh cũng phải.
– Anh biến mất 16 năm, để em sống trong nỗi dằn vặt, anh biết không?
– Anh biết chứ. Nhưng lúc đó, anh không còn là người đàn ông mà em có thể tựa vào nữa. Anh chỉ muốn em được sống đúng với tiềm năng của em. Anh… làm sai cách. Anh xin lỗi.
Lan lặng im. Gió chiều thổi nhẹ, cuốn theo một tờ vé số rơi dưới chân cô.
– Anh sống thế này bao lâu rồi?
– Khoảng 5 năm. Trước đó anh làm phụ hồ, rồi bệnh, rồi lại đi bán vé số.
– Sao không tìm em?
– Em đã là một người khác. Anh không dám. Nhưng thật lòng… mỗi sáng trước khi ra khỏi nhà, anh đều nhìn vào gương và hỏi: Liệu hôm nay có thể gặp lại em?
Lan bật khóc. Cô chưa từng nghĩ, giữa phố thị hoa lệ, cô lại có thể tìm thấy một mảnh ký ức cũ kỹ đến thế. Một người từng thương cô bằng tất cả những gì chân thành nhất.
–
Bên kia đường, đèn xanh vừa bật, dòng người lại cuốn đi như nước chảy. Nhưng trái tim Lan thì vẫn kẹt lại giữa quá khứ và hiện tại.
Cô hỏi nhẹ:
– Nếu… nếu em bảo anh đi cùng em, bắt đầu lại, thì sao?
Minh mỉm cười – nụ cười ấm áp từng khiến cô yêu say đắm năm nào:
– Chúng ta có thể bắt đầu lại. Nhưng không phải để trở về. Mà để hiểu vì sao từng rời xa.
Sài Gòn, một tuần sau cuộc hội ngộ.
Minh ngồi trong căn phòng trọ nhỏ ở quận 4, tay lật giở cuốn sổ cũ sờn gáy, trong đó là những dòng nhật ký anh viết dở từ năm 2012. Có trang giấy đã ố vàng, nét chữ nguệch ngoạc nhưng chứa đầy cảm xúc. Anh đã không định cho Lan biết. Nhưng sau lần gặp lại, một phần nào đó trong anh muốn cô hiểu. Không phải để biện minh, mà để khép lại một chương cũ đau lòng.
Chiều hôm đó, Minh đến toà nhà văn phòng nơi Lan làm việc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh chỉnh chu, mặc áo sơ mi trắng, tay cầm phong bì đựng cuốn sổ cũ.
Lan nhìn anh qua lớp kính, lòng bối rối. Cô mời anh vào phòng tiếp khách riêng. Không phải vì cô ngại, mà vì không muốn những cảm xúc cá nhân xen vào giữa hai thế giới quá khác biệt.
– Em có thời gian không? – Minh khẽ hỏi.
– Với anh thì luôn có. – Lan đáp, giọng dịu lại.
Minh đặt cuốn sổ lên bàn.
– Đây là những gì anh từng muốn nói… nhưng chưa từng có cơ hội.
Lan chậm rãi mở từng trang, đọc những dòng chữ:
“Ngày 15/3/2011 – hôm nay là sinh nhật Lan. Anh đã mua một đóa hướng dương bằng số tiền cuối cùng trong ví. Nhưng em không còn ở bên. Anh đã uống say…”
“Tháng 7/2012 – bác sĩ bảo anh bị viêm gan B mãn tính. Không tiền chạy chữa. Anh nghĩ đến em, nhưng không dám làm phiền…”
“2014 – Anh đến Sài Gòn tìm em. Đứng trước cửa showroom của em suốt một buổi sáng. Em bước ra, nhưng không nhận ra anh. Anh quay lưng bỏ đi. Vì thấy em rạng rỡ quá. Còn anh thì tệ hại đến mức chính mình cũng không chấp nhận được.”
Lan bật khóc. Những năm cô oằn mình làm lại từ đầu, cũng là những năm Minh âm thầm sống như chiếc bóng, giấu bệnh tật, khốn khó, và cả tình yêu trong im lặng.
– Vì sao anh không để em giúp?
– Vì lúc đó anh nghĩ… em xứng đáng với người tốt hơn. Anh không chịu nổi cảm giác mình là gánh nặng, là quá khứ buồn. Nhưng mỗi năm, vào đúng sinh nhật em, anh đều để lại một bó hoa trước showroom. Không đề tên.
Lan sững người. Đã bao lần cô thấy đóa hoa hướng dương đặt bên cửa kính, nghĩ là khách hàng hoặc đối tác. Không ngờ… là anh.
Một sự im lặng kéo dài. Lan nhìn Minh thật lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi:
– Giờ anh vẫn bệnh chứ?
Minh gật nhẹ:
– Có điều trị, đỡ nhiều rồi. Nhưng không hoàn toàn khỏi. Anh chấp nhận. Anh sống đơn giản thôi – sáng đi bán vé số, tối về dạy chữ cho mấy đứa trẻ lao động ở xóm nghèo.
– Sao anh không kể điều đó hôm gặp em?
– Vì nếu hôm ấy là lần cuối anh gặp em, thì anh muốn em nhớ về anh như một người từng yêu em hết lòng. Không phải một người đàn ông bất hạnh cần được thương hại.
Lan mím môi, bàn tay siết chặt.
– Em không thương hại anh. Em thương anh.
Minh không nói gì. Đôi mắt anh rưng rưng.
Một tháng sau.
Lan đưa Minh về quê Bình Thuận. Họ đứng trước ngôi nhà gỗ cũ kỹ nơi từng sống thuở hàn vi. Vườn rau sau nhà vẫn còn. Nhưng cây hoa giấy trước hiên đã khô cằn, như quãng thời gian họ lạc mất nhau.
Bất ngờ, Lan quay sang nói:
– Em mua lại căn nhà này. Em sẽ tu sửa nó. Và anh… anh có thể mở một lớp học nhỏ ở đây. Trẻ em quê mình vẫn thiếu lớp học miễn phí. Còn em, em cần nơi để… bắt đầu lại, theo cách bình dị nhất.
Minh bối rối:
– Lan, em không cần làm vậy. Anh ổn mà…
Lan nắm tay anh:
– Không phải vì em thấy anh khổ. Mà vì em muốn cả hai cùng sống thật, sống đúng, không bỏ trốn khỏi quá khứ nữa. 16 năm trước, em từng chọn anh dù mọi thứ chống lại. Bây giờ em lại chọn anh – không vì thương hại, không vì tiếc nuối – mà vì em tin, sau từng ấy năm, chúng ta đã sẵn sàng sống một tình yêu không còn sợ hãi.
Minh im lặng. Rồi khẽ gật đầu. Lần đầu tiên, đôi mắt anh rực sáng.
Ba tháng sau – đầu thu, Bình Thuận.
Trên sân đất đỏ, đám trẻ con chạy nhảy tung tăng. Minh đứng giảng bài trước bảng đen gắn tạm trên vách. Bên cửa sổ, Lan ngồi bên máy tính, thi thoảng ngẩng lên nhìn anh. Cô không còn là “nữ đại gia Sài Gòn” mỗi ngày họp báo, đi sự kiện. Cô là người phụ nữ êm đềm, biết mình đang sống vì điều gì.
Khi buổi học kết thúc, Minh tiến tới, cầm tay cô.
– Cảm ơn em… vì đã quay lại. Lần này, anh sẽ không rời đi nữa.
Lan mỉm cười, rạng rỡ như những ngày đầu yêu nhau:
– Lần này, em cũng sẽ không để anh đi đâu cả.
Gió thổi tung cánh cửa sổ. Trên bàn, một đóa hoa hướng dương cắm trong chai thuỷ tinh cũ. Vàng rực. Như mặt trời nhỏ giữa cuộc đời đầy thử thách.