Anh dọn đến ở hẳn với bồ, để lại sau lưng mái nhà từng thề sống chết. Tôi không khóc, không gào thét như anh nghĩ. Đêm đó, tôi lặng lẽ bế mẹ chồng bị liệt lên xe, chở đến đúng căn hộ mới của anh. Khi cửa mở, tôi chỉ nói một câu duy nhất—câu khiến sắc mặt anh tái mét, còn nhân tình thì run rẩy đứng nép sau lưng. Sáng hôm sau, anh bị đuổi ra đứng giữa vỉa hè, chẳng còn nơi để trở về…

Tôi phát hiện chồng ngoại tình vào một buổi tối mưa tầm tã. Không phải nhờ theo dõi, cũng chẳng phải vô tình thấy tin nhắn. Chính anh, người đàn ông từng hứa sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời, bình thản đứng trong phòng khách và thông báo: “Anh dọn sang ở với cô ấy. Hai mẹ con tự lo cho nhau đi.”

Câu nói nhẹ tênh như thể anh chỉ đang chuyển chỗ đậu xe. Tôi đứng lặng, không khóc, không quát, chỉ thấy như có một cái gì đó rơi vỡ trong lồng ngực—nhưng kỳ lạ thay, là sự nhẹ nhõm. Có lẽ vì tôi đã mệt quá lâu, từ ngày mẹ chồng bị tai biến rồi liệt nửa người, mọi gánh nặng đổ dồn lên vai mà chỉ có mình tôi chịu.

Những ngày sau đó, chồng không về. Anh sống hẳn với “người mới”, thậm chí còn đăng ảnh bữa tối tự do, hạnh phúc lên Facebook. Tôi chỉ lặng lẽ chăm mẹ chồng—người đàn bà từng nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ đối xử tệ với tôi. Bà biết hết mọi chuyện, mỗi tối đều nắm tay tôi, đôi mắt buồn nhưng lại không dám hỏi nhiều.

Một sáng chủ nhật, tôi dậy thật sớm, tắm rửa cho mẹ chồng, thay quần áo sạch sẽ, chải tóc cho bà, rồi chuẩn bị bữa sáng. Khi cho bà ăn xong, tôi nói nhỏ: “Mẹ, con đưa mẹ đi gặp anh ấy.” Bà giật mình, mắt hơi hoảng, nhưng rồi bà nắm tay tôi như hiểu điều gì đó đang đến.

Tôi bế bà lên xe lăn, đưa vào chiếc taxi bảy chỗ mà mình đã đặt trước. Quãng đường đến căn hộ của chồng và bồ dài gần ba chục cây số, nhưng tôi cảm giác như đi thoát khỏi cuộc đời cũ.

Khi đến nơi, tôi nhấn chuông. Chồng tôi mở cửa, mắt trợn lên khi thấy mẹ và tôi. Cô bồ đứng sau, ngượng ngùng nép vào tường.

Tôi đẩy xe lăn vào phòng khách, giọng bình thản đến lạ:
“Anh dọn ra ngoài sống với người khác thì mẹ—người cần được chăm sóc nhất—cũng nên đi cùng anh. Từ giờ, anh tự lo cho mẹ. Em làm dâu đến đây là đủ rồi.”

Anh đứng sững như hóa đá. Bà mẹ chồng run run đưa mắt nhìn tôi, còn tôi cúi xuống, khẽ nói: “Con không bỏ mẹ, nhưng con trả người có trách nhiệm thật sự.”

Trước khi quay lưng bước ra cửa, tôi nói câu cuối khiến cả hai người đứng chết trân:
“Em không giành chồng, không đánh ghen. Nhưng em sẽ giành lại sự công bằng. Ngày mai anh sẽ tự biết mình phải đứng ở đâu.”

Tôi khép cửa, không ngoái lại.

Sáng hôm sau, chồng tôi bị đuổi ra khỏi chính căn hộ anh đang ở cùng bồ. Nhưng lý do vì sao thì chỉ phần 2 mới kể hết…

Anh ta gọi điện cho tôi lúc 7 giờ sáng, giọng cuống cuồng như thể đang bị ai dí dao sau lưng: “Em đang ở đâu? Mẹ đâu rồi? Cô ấy… cô ấy đuổi mẹ ra khỏi nhà rồi!”

Tôi nghe mà không thấy đau, chỉ thấy mỏi. Đêm hôm trước, sau khi tôi rời đi, chồng tôi đã thử năn nỉ bồ chăm sóc mẹ anh. Nhưng cô ta chỉ mất chưa tới ba mươi phút để bộc lộ bộ mặt thật.

Theo lời vài người hàng xóm kể lại sau này, cô ta la lối om sòm, sợ hãi việc phải chăm người liệt, bảo rằng “không ký vào hợp đồng nào để làm người hầu”. Cô ta xua đuổi mẹ chồng tôi ra hành lang chung cư rồi vội vã khóa cửa, sợ bà “ám” vào cuộc sống mới của mình.

Chồng tôi bối rối, tức tối, nhưng lại không thể mang mẹ về căn nhà cũ—nơi tôi và con gái đang sống. Anh không dám gõ cửa. Anh biết rằng mình không còn tư cách.

Người đầu tiên anh gọi chính là tôi. Nhưng tôi không trả lời ngay. Khi tôi đến, mẹ chồng đang được bảo vệ tòa nhà đưa vào phòng nghỉ, họ thương bà nên cho bà nằm tạm. Bà nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:
“Con đừng tự hành mình vì mẹ nữa. Mẹ xin lỗi…”

Tôi ngồi xuống, nắm tay bà: “Không sao đâu mẹ. Con hứa với mẹ, cuộc sống của cả hai mẹ con rồi sẽ bình yên.”

Chồng tôi chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói lắp bắp:
“Anh sai rồi… Em mang mẹ về đi. Anh sẽ chu cấp, sẽ… sẽ làm mọi thứ…”

Tôi nhìn anh thật lâu.
“Anh nghĩ chỉ cần nói vài câu là mọi thứ quay lại như cũ sao? Anh vứt bỏ mẹ để theo người khác. Giờ bị người ta đuổi mới nhớ ra bổn phận?”

Anh cúi gằm mặt.

Tôi thuê ngay trong ngày một người chăm sóc chuyên nghiệp để đưa mẹ chồng về nhà tôi. Tôi vẫn sẽ chăm bà, không phải vì anh, mà vì tình nghĩa của bà dành cho tôi suốt bao năm.

Nhưng tôi cũng âm thầm làm một việc khác: Tôi đến công ty của chồng.

Tôi gặp giám đốc—người vốn là bạn thân của ba tôi, và cũng là người đã tin tưởng chồng tôi suốt nhiều năm. Tôi đưa cho ông toàn bộ chứng cứ chồng tôi đã bỏ nhà, bỏ trách nhiệm, tiêu chung tiền với bồ mà không báo cáo tài chính gia đình như trong hợp đồng vay vốn giữa anh và công ty. Số tiền đó công ty cho anh tạm ứng để đầu tư một dự án nhỏ.

Giám đốc nghe xong chỉ lạnh lùng:
“Cậu ấy không chỉ phản bội gia đình, mà còn phản bội niềm tin của tôi.”

Sáng hôm sau, đúng như tôi dự đoán, chồng tôi nhận quyết định cắt hợp đồng và phải rời khỏi nhà công vụ của công ty—chính là căn hộ anh sống với bồ.

Anh đứng trước cổng công ty, tay ôm vali, thất thần hệt như vừa mất tất cả.

Và đó mới chỉ là khởi đầu. Bởi ở phần 3, khi anh quay về xin tha thứ, tôi đã đưa ra một lựa chọn khiến cuộc đời anh rẽ sang hướng khác hoàn toàn…

Chiều hôm đó, khi tôi đang phụ người chăm sóc tắm rửa cho mẹ chồng, chồng tôi tìm đến. Anh đứng trước cửa, dáng vẻ tiều tụy đến mức tôi suýt không nhận ra. Cơn mưa chiều làm áo anh ướt sũng, nhưng anh không hề che dù.

Tôi mở cửa, đứng chắn ngay ngưỡng cửa.
“Anh muốn gì?”

Anh nghẹn giọng:
“Cho anh quay về. Anh sẽ sửa sai. Anh xin lỗi mẹ, xin lỗi em… Anh mất tất cả rồi.”

Tôi nhìn anh, nhưng không còn thấy hình ảnh người đàn ông từng là điểm tựa của mình nữa. Chỉ thấy một kẻ vừa đánh mất gia đình, vừa đánh mất tự trọng vào tay một cuộc tình chóng vánh.

“Anh quay lại vì còn yêu, hay vì mất hết chỗ dựa?” – tôi hỏi.

Anh im lặng rất lâu. Sự im lặng ấy chính là câu trả lời.

Tôi mời anh vào nhà, nhưng không phải để nối lại tình xưa. Tôi đặt trước mặt anh một tập hồ sơ.
“Đây là giấy ly hôn. Em đã ký. Em không muốn kiện anh vì ngoại tình, vì còn nghĩ đến mẹ. Nhưng em muốn anh hiểu: mọi thứ hôm nay không phải em trả thù. Đây chỉ là hậu quả lựa chọn của anh.”

Anh run run cầm tập giấy:
“Em thật sự không cho anh cơ hội sao?”

Tôi lắc đầu:
“Cơ hội không dành cho người chỉ biết đến nó khi bị dồn vào đường cùng.”

Mẹ chồng trong phòng nghe tiếng cãi vã liền gọi tôi. Khi tôi vào, bà ôm tay tôi, khóc nức nở:
“Con làm đúng rồi. Mẹ biết con đã cố gắng nhiều năm. Con đừng lo cho mẹ, mẹ ở đâu có con là được… Mẹ chỉ xin một điều: đừng để hận thù làm khổ con nữa.”

Tôi ngồi cạnh bà, nghẹn lời.

Tối hôm đó, tôi đưa chồng ra cửa. Anh hỏi lần cuối:
“Vậy anh phải đi đâu?”

Tôi bình thản:
“Đi tìm lại cuộc đời của anh. Không phải dựa vào em.”

Anh cúi đầu bước đi, không ngoái lại.

Những tháng sau đó, tôi tập trung vào công việc, đưa mẹ chồng đi vật lý trị liệu, dần dần bà có thể tự đứng lên nhờ khung tập. Mỗi khi nhìn bà cố gắng từng chút một, tôi lại cảm thấy mình cũng đang được chữa lành.

Một ngày đẹp trời, khi tôi đưa bà đến công viên, bà mỉm cười nói:
“Con sẽ hạnh phúc theo cách xứng đáng với con. Mẹ tin vậy.”

Tôi cũng tin như thế.

Câu chuyện của tôi không có cú quay đầu cảm động, không có sự tha thứ miễn phí. Nó chỉ có sự tỉnh táo của một người phụ nữ đã bị tổn thương đủ nhiều để biết đâu là giới hạn của bản thân.

Và đôi khi, rời đi không phải là thất bại. Rời đi là bắt đầu lại.