Ba năm trước, cuộc sống của Mai sụp đổ trong một đêm. Chồng cô, Huy, biến mất không một lời giải thích, mang theo tất cả tiền tiết kiệm của hai vợ chồng và để lại cho Mai duy nhất một lá thư ngắn ngủi: “Anh xin lỗi.” Hàng xóm đồn rằng Huy bị xã hội đen truy đuổi, người lại nói anh ngoại tình với một phụ nữ giàu có. Mai không tin bất cứ điều gì, nhưng sự im lặng tuyệt đối của Huy kéo dài suốt ba năm khiến cô phải tự đứng lên.
Cô bán quán ăn nhỏ, chuyển qua chạy xe ôm công nghệ để nuôi mẹ già bệnh tật. Cuộc sống chật vật nhưng bình yên cho đến buổi chiều hôm đó—một chuyến xe định mệnh thay đổi tất cả.
Khách đặt xe là một cậu bé khoảng bảy tuổi, ăn mặc sang trọng nhưng đôi mắt đỏ hoe. Cậu yêu cầu Mai chở về một khu biệt thự cao cấp ngoại ô. Đến nơi, cậu bé rụt rè nhờ Mai bấm chuông giùm vì “con sợ ba mẹ đang giận”. Mai thấy thương, nên gật đầu.
Cánh cổng mở ra, một người đàn ông bước ra… và trong giây phút ấy, máu trong người Mai như ngừng chảy.
Huy.
Nhưng không phải người chồng nghèo khó năm xưa—mà là một người đàn ông bảnh bao, sang trọng, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ khi nhìn thấy cô.
“Mai…?”
“Anh sống ở đây?” – Mai siết chặt tay lái, tim đập loạn.
Huy nhìn quanh, như sợ ai đó nghe thấy. “Không phải như em nghĩ. Em… em đi đi, đừng quay lại nữa.”
Cậu bé nắm áo Huy: “Ba ơi, cô chở con về. Cô cứu con khỏi đám phóng viên lúc nãy…”
Ba?
Câu từ ấy khiến Mai chết lặng.
Huy có con? Trong ba năm biến mất? Với ai?
Nhưng mọi thứ còn chưa dừng lại.
Một người phụ nữ bước ra từ cửa chính. Cô ta xinh đẹp, sắc lạnh, dáng vẻ quyền lực. Ánh mắt cô ta nhìn Mai như nhìn một kẻ xâm nhập.
“Huy, ai đây?”
“Chỉ là tài xế… tới nhầm nhà,” Huy đáp nhanh, giọng run rẩy bất thường.
Người phụ nữ nheo mắt, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì tiếng đập cửa từ trong biệt thự vang lên. Một người đàn ông lớn tuổi gào lên:
“Huy! Ra đây ngay! Tôi cảnh cáo cậu, nếu dám giấu bất cứ chuyện gì—tôi sẽ cho cậu không còn đường sống trong căn nhà này!”
Mai nhìn thấy rõ, Huy tái mét.
Ánh mắt anh thoáng qua Mai lần cuối—đầy hối hận, cầu xin, và sợ hãi.
Cánh cổng đóng sập lại trước mặt cô.
Mai đứng chết lặng, trong đầu quay cuồng hàng nghìn câu hỏi. Vì sao Huy sống xa hoa? Vì sao anh sợ hãi? Vì sao lại phủ nhận cô trước mặt người đàn bà đó? Và đứa bé kia… thực sự là con anh?
Nhưng điều khiến Mai lạnh sống lưng nhất chính là câu nói của người đàn ông lớn tuổi:
“Nếu cậu còn che giấu chuyện ba năm trước, tôi sẽ đưa nó ra ánh sáng.”
Ba năm trước—chính là lúc anh bỏ rơi cô.
Và cô hiểu: sự thật mà Huy sợ nhất… liên quan trực tiếp đến cô
Đêm hôm đó, Mai gần như thức trắng. Hình ảnh Huy trong bộ vest sang trọng, cậu bé gọi anh là ba, người phụ nữ quyền lực và cả câu nói đầy đe dọa của người đàn ông lớn tuổi trong biệt thự cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Ba năm qua, Mai đã nhiều lần cố quên, cố sống tiếp. Nhưng gặp lại Huy — trong hoàn cảnh đó — giống như ai đó kéo mạnh vết thương cũ, làm nó rỉ máu trở lại.
Ngày hôm sau, Mai quay trở lại khu biệt thự. Cô biết mình không nên, nhưng có điều gì đó thúc giục: phải làm rõ mọi chuyện. Cổng khu vực bảo vệ nghiêm ngặt. Mai đứng ngoài quan sát thì thấy người phụ nữ hôm qua lái xe ra. Mai liền gọi một chuyến xe ôm khác, bám theo ở khoảng cách an toàn.
Chiếc xe dừng trước một tòa nhà văn phòng sang trọng. Mai vào vai khách chờ người quen ở sảnh, lén quan sát. Người phụ nữ đó bước vào thang máy riêng, nhân viên khúm núm cúi chào. Bảng tên công ty nơi cô ta vào ghi: Tập đoàn Thành Trường – một trong những tập đoàn bất động sản lớn ở thành phố.
Mai ngồi xuống ghế, cố ghép lại mọi mảnh ghép:
– Huy từng làm nhân viên sửa điện nước.
– Bỗng ba năm sau lại sống trong biệt thự của gia đình tập đoàn lớn.
– Người phụ nữ quyền lực đó có vẻ là vợ… hoặc con nhà chủ.
– Và Huy cực kỳ sợ hãi ông già kia.
Một trực giác mạnh mẽ dấy lên:
Huy không biến mất vì phản bội. Anh bị kéo vào một chuyện gì đó.
Trở về nhà, Mai mở lại phụ tùng cũ của Huy – chiếc áo khoác anh để lại trước khi biến mất. Trong túi áo, cô tìm thấy một tờ giấy nhỏ bị vò nát, có lẽ chính cô chưa bao giờ để ý:
“Nếu chuyện lan ra, cả em và mẹ sẽ gặp nguy hiểm. Anh buộc lòng phải đi.”
Đó là chữ của Huy. Mai bàng hoàng.
Vậy có nghĩa… anh rời đi để bảo vệ cô?
Nhưng bảo vệ khỏi ai?
Hai ngày sau, khi đang chạy xe, Mai nhận được cuộc gọi từ số lạ. Giọng Huy run rẩy:
“Mai… đừng đến gần khu biệt thự nữa. Anh xin em… đừng xen vào. Em càng tìm hiểu, càng nguy hiểm.”
Mai cố giữ bình tĩnh:
“Vậy anh nói sự thật đi. Ba năm trước anh đã gặp chuyện gì? Đứa bé đó là con anh à?”
Bên kia im lặng hồi lâu, rồi Huy khẽ nói:
“Không phải… nhưng anh không được phép phủ nhận.”
“Vì sao?”
“Mai… anh nợ gia đình họ một mạng.”
Điện thoại đột ngột bị tắt.
Mai sững sờ. Một mạng? Huy đã làm gì? Và tại sao gia đình giàu có kia lại giữ anh? Ép anh nhận một đứa trẻ không phải của mình? Tất cả đều mơ hồ.
Nhưng điều khiến Mai rùng mình là tiếng nói cuối cùng vọng lại trước khi cuộc gọi ngắt:
“Đừng tin bất cứ điều gì họ nói. Đừng tin ai trong căn nhà đó.”
Tối hôm sau, một phong bì không ghi tên được nhét dưới cửa phòng trọ của Mai. Bên trong là một bức ảnh:
Huy đang quỳ giữa phòng khách biệt thự, trước mặt người đàn ông lớn tuổi, hai bảo vệ đứng hai bên. Trên ảnh ghi dòng chữ nguệch ngoạc:
“Muốn biết sự thật? Đến công trường Thành Trường – khu D, lúc 22h.”
Mai biết mình có thể gặp nguy hiểm. Nhưng cô cũng biết: nếu không đối mặt, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng bí ẩn này.
Và Mai quyết định đi.
Không biết rằng mình sắp chạm đến góc tối mà cả Huy lẫn gia đình kia đều muốn che giấu bằng mọi giá.
Khu công trường Thành Trường – khu D nằm giữa một khu vực hoang vắng, ban đêm chỉ có vài bóng đèn vàng leo lét. Mai đến gần 22 giờ nhưng không thấy ai. Gió thổi lạnh buốt, không khí căng như dây đàn.
Cô đang định quay đi thì phía trong vang lên tiếng va chạm kim loại. Mai nấp sau một thùng bê tông, nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ bảo vệ kéo theo một người bị trói tay.
Là Huy.
Gương mặt anh tím tái, môi rớm máu. Một người trong số họ nói:
“Chủ tịch muốn cắt đ đuôi cậu. Cô vợ cũ lại xuất hiện, phiền phức quá.”
Mai siết chặt nắm tay. Thế nghĩa là… họ định thủ tiêu Huy?
Một chiếc xe sang dừng lại. Người đàn ông lớn tuổi ở biệt thự bước xuống, lạnh lùng như một kẻ phán quyết sinh tử.
“Ba năm trước tao cứu mạng mày, cho mày danh phận, cho mày chỗ ở. Mày chỉ cần làm theo lời tao: nhận đứa trẻ làm con, im lặng về chuyện ở công trường. Vậy mà mày dám để cô ta tìm đến biệt thự?”
Mai run người.
Chuyện ở công trường?
Huy nghẹn giọng:
“Con đã giữ đúng thỏa thuận ba năm. Nhưng con không thể để Mai bị lôi vào.”
Ông ta cười lạnh:
“Lôi vào? Chính cô ta sẽ kết thúc tất cả.”
Huy hoảng loạn:
“Không! Mai không liên quan! Tai nạn đó… là lỗi của con. Con đã nhận hết rồi!”
Mai cảm thấy chân mình muốn khuỵu xuống.
Tai nạn?
Cô cố trấn tĩnh, lặng lẽ quay lại để gọi công an. Nhưng khi vừa bước ra khỏi chỗ nấp, một bàn tay kéo mạnh cô lại.
Là người phụ nữ quyền lực hôm trước.
Cô ta ghì Mai vào tường, tay bịt miệng:
“Tôi biết cô sẽ tới. Cô lúc nào cũng lì như thế.”
Mai cố vùng vẫy, nhưng người phụ nữ thì thầm đầy lạnh lẽo:
“Ba năm trước, chồng cô vô tình chứng kiến một vụ sập giàn giáo do bên tôi gian lận vật liệu. Đó là lý do một người chết. Huy bị thương, đáng lẽ cũng chết, nhưng ba tôi cứu. Chúng tôi giữ anh ta lại, đổi lại anh ta phải gánh trách nhiệm.”
Mai mở to mắt. Tất cả mảnh ghép đã khớp.
Cô ta tiếp tục:
“Anh ta ký giấy nhận đó là lỗi của mình để bảo vệ cô và mẹ cô. Ba tôi dọa sẽ thủ tiêu gia đình cô nếu anh ta hé răng.”
Mai nghẹn thở.
“Chúng tôi còn bắt anh ta nhận đứa trẻ làm con để che giấu scandal ngoại tình của tôi. Huy chỉ là công cụ.”
Giọng cô ta lạnh như thép.
“Nhưng anh ta lại để cô xuất hiện. Cô phá hỏng mọi thứ.”
Mai sôi máu:
“Cô dùng người như vậy mà không thấy hổ thẹn sao?”
Người phụ nữ nhếch môi:
“Thế giới này vận hành bằng tiền, không phải đạo đức. Và tiếc là… cô sắp không còn cơ hội nói điều đó nữa.”
Cô ta rút điện thoại, định ra lệnh cho thuộc hạ. Nhưng tiếng còi hụ vang lên phá tan bóng đêm.
Công an ập vào.
Mai thở dốc. Chính giây phút cô bị khống chế, cô bấm được nút gọi khẩn cấp trên đồng hồ thông minh — món quà duy nhất Huy để lại.
Hỗn loạn nổ ra. Người đàn ông lớn tuổi bị khống chế, bảo vệ bị bắt. Huy được cởi trói, lao về phía Mai.
“Em có sao không?” – anh nghẹn ngào.
Mai nhắm mắt, nước mắt rơi.
“Anh ngu ngốc lắm… ba năm qua anh chịu đựng một mình…”
Huy siết chặt tay cô, giọng nức nở:
“Anh chỉ muốn bảo vệ em. Anh thà bị cả thế giới hiểu lầm còn hơn thấy em gặp nguy hiểm.”
Công trường náo loạn. Người phụ nữ bị còng tay, quay lại nhìn Mai đầy căm hận. Nhưng lần này, ánh mắt ấy không còn quyền lực — chỉ còn thù hằn tuyệt vọng.
Một tuần sau, sự thật về vụ sập giàn giáo và chuỗi sai phạm của tập đoàn Thành Trường được phanh phui. Huy được giải oan.
Mai mở lại quán ăn nhỏ, cuộc đời trở về bình yên. Huy đến giúp cô sửa lại biển hiệu như năm nào.
“Mai…” – Huy nói nhỏ.
“Anh không dám xin em tha thứ. Nhưng nếu được… anh muốn bắt đầu lại.”
Mai nhìn anh thật lâu.
Ba năm qua, cô đã mất anh một lần. Lần này, cô chọn không để anh đi nữa.
“Bắt đầu lại… nhưng đừng biến mất thêm lần nào nữa.” – cô khẽ nói.
Huy nắm lấy tay cô, bàn tay chai sạn mà cô từng yêu.
“Không bao giờ.”
Và giữa buổi chiều yên ả, họ đứng bên nhau — không phải như hai con người bị số phận cuốn đi, mà như hai người đã đi qua vực sâu tăm tối để tìm lại nhau, bằng sự thật và dũng khí.



