Hai tháng kể từ ngày ký đơn ly hôn, tôi gần như đã tập quen với nhịp sống mới—không còn những buổi tối tranh cãi, không còn tiếng thở dài mệt mỏi của cả hai. Tôi nghĩ, ừ thì hết duyên rồi, mạnh ai nấy sống, thời gian sẽ chữa lành tất cả. Tôi không còn chủ động liên lạc, cô ấy cũng vậy. Mọi thứ lặng im đến mức tôi tin rằng cả hai đã thật sự bước ra khỏi cuộc đời nhau.
Cho đến chiều hôm ấy.
Tôi đưa mẹ đi tái khám tại bệnh viện thành phố. Phòng chờ đông nghẹt người. Trong lúc đứng đợi lấy kết quả, tôi vô thức nhìn ra hành lang—và tim tôi bỗng khựng lại. Ở chiếc ghế nhựa cuối dãy, Hân, vợ cũ của tôi, đang ngồi co ro. Cô cúi đầu, hai tay siết chặt lấy nhau, vẻ mặt thất thần như người vừa mất phương hướng. Ánh mắt cô trống rỗng đến mức tôi gần như không nhận ra người phụ nữ mạnh mẽ mà tôi từng yêu.
Tôi đứng chết lặng vài giây. Lần cuối gặp nhau, cô vẫn tỉnh táo, bình thản đến lạ, như thể mọi đau khổ đã được ủi phẳng. Vậy mà giờ đây…
“Tại sao em lại trở nên như vậy?” — câu hỏi bật lên trong đầu tôi một cách đau đớn.
Tôi tiến lại gần. Khi nhìn thấy tôi, Hân hơi giật mình nhưng không nói gì. Mãi một lúc sau cô mới bật ra được một câu, giọng run rẩy:
— “Anh… anh đừng lo. Em chỉ ngồi chút rồi về.”
Câu trả lời chẳng ăn nhập gì với vẻ mặt sợ hãi của cô. Tôi nhìn quanh. Không ai đi cùng cô cả. Trên tay cô cầm một tờ giấy gấp tư, mép giấy vò nhàu như đã bị nắm chặt nhiều lần.
— “Em bệnh gì?” — tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh.
Hân lắc đầu, né tránh ánh mắt tôi. Nhưng đôi vai cô run lên. Tôi không kìm được, giật nhẹ tờ giấy khỏi tay cô trước khi cô kịp phản ứng. Và chỉ trong khoảnh khắc nhìn vào dòng chữ in đậm trên kết quả xét nghiệm, tôi cảm giác đầu mình như có ai đó giáng một cú thật mạnh.
Hân bật đứng dậy giật lại tờ giấy, mắt cô đỏ hoe:
— “Anh đừng xem! Em không muốn giải thích gì nữa…”
Cô quay đi nhưng đôi chân như muốn khuỵu xuống. Tôi giữ lấy cánh tay cô:
— “Có chuyện gì xảy ra? Tại sao hai tháng qua em biến mất? Tại sao em không nói với anh?”
Hân cắn môi, nước mắt chảy dài, giọng nghẹn lại:
— “Vì em không muốn anh phải gánh thêm gì nữa… vì chúng ta đã ly hôn rồi.”
Câu nói ấy không những không giúp tôi hiểu, mà còn khiến đầu tôi quay cuồng hơn. Ly hôn… và giờ cô mang một kết quả xét nghiệm kinh khủng như vậy?
Nhưng điều khiến tôi sốc hơn nữa là: sự thật đằng sau tờ giấy đó hoàn toàn không liên quan đến bệnh lý. Nó là một bí mật Hân giấu suốt nhiều tháng, và lý do cô im lặng… không chỉ làm tôi choáng váng, mà còn khiến toàn bộ niềm tin của tôi sụp đổ.
Tôi dìu Hân ra khỏi hành lang, tìm một góc ghế đá cạnh vườn cây để cô bình tĩnh lại. Nhưng ngay cả khi đã ngồi xuống, đôi tay cô vẫn run và mắt thì luôn nhìn xuống như trốn tránh. Tôi chưa bao giờ thấy cô yếu đuối như vậy, kể cả trong giai đoạn hôn nhân tồi tệ nhất của chúng tôi.
— “Em nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?” — tôi cố giữ giọng nhẹ nhàng.
Hân im lặng khá lâu. Rồi đột nhiên, cô rút tờ kết quả xét nghiệm ra, mở cuộn và đặt lên đùi. Không phải là ung thư hay bệnh hiểm nghèo như tôi đã sợ thoáng qua. Đó là kết quả xét nghiệm DNA thai nhi trước sinh. Nhưng ở cột kết luận, hàng chữ in đậm như dao cứa:
“Không đủ cơ sở xác nhận quan hệ huyết thống với người cha được chỉ định.”
Tôi cứng người. Hơi thở nghẹn lại. Những chữ ấy như xoáy vào đầu tôi. Tôi nhìn Hân, cố tìm một lời giải thích hợp lý.
— “Em… có thai? Và… xét nghiệm cha đứa bé?”
Hân ôm mặt, hai vai run lên từng đợt. Phải vài phút sau cô mới ngước lên, đôi mắt đỏ hoe:
— “Đứa bé… không còn nữa. Em đã mất nó tuần trước.”
Nỗi bàng hoàng dội lên lần hai, còn mạnh hơn cả cú đầu tiên. Nước mắt Hân chảy không ngừng. Cô kể bằng giọng đứt quãng:
Ngay sau ly hôn, cô phát hiện mình có thai. Cô đã định giữ im lặng vì nghĩ rằng tôi không còn muốn dính líu gì đến cô nữa. Nhưng càng ngày cô càng dằn vặt: khoảng thời gian cuối hôn nhân, khi chúng tôi thường cãi nhau, cô từng nghi ngờ tôi không còn quan tâm, còn cô thì lại lao vào công việc mới, tiếp xúc với nhiều người. Một lần đi công tác xa, đồng nghiệp nam đưa cô về khi cô say. Cô không nhớ điều gì xảy ra, chỉ cảm giác mọi thứ mơ hồ. Suốt thời gian qua, cô sống trong nỗi lo lắng rằng đứa con có thể… không phải của tôi.
— “Em không dám nói vì sợ anh coi thường em… và càng sợ anh biết rồi lại càng hối hận việc cưới em.”
Để xác định rõ, Hân lén làm xét nghiệm huyết thống thai nhi. Nhưng trước khi kịp đối mặt với tôi, cô bị sảy thai do căng thẳng và suy nhược. Hôm nay cô đến để nhận kết quả cuối cùng.
— “Nhưng tại sao kết quả lại ghi vậy? Nếu em… em không chắc chuyện đêm hôm ấy thì…”
Hân mím môi, lắc đầu liên tục:
— “Em không biết. Em thề là em chưa từng phản bội anh trong ý thức. Nhưng kết quả thế này, em… em không còn mặt mũi nào đối diện anh nữa.”
Tôi nhìn tờ giấy lần nữa. Một dòng chữ nhỏ ở cuối khiến tôi chú ý:
“Do mẫu thai nhi không đủ điều kiện phân tích hoàn chỉnh, tỷ lệ sai số tăng cao.”
Tôi nắm lấy tay Hân:
— “Kết quả này chưa chắc đã chính xác. Và dù đúng là gì đi nữa… em không đáng phải gánh một mình.”
Nhưng Hân bật khóc dữ dội hơn, như thể nỗi ám ảnh trong lòng cô đã vỡ tung sau nhiều tháng.
— “Anh không hiểu đâu. Còn một sự thật khác… em chưa dám nói. Và nó mới là lý do thật sự khiến em suy sụp.”
Tôi siết tay cô. Bracing myself.
— “Là gì vậy, Hân?”
Cô nuốt khó, rồi nói trong tiếng nấc:
— “Em nghi ngờ… người đồng nghiệp hôm đó đã cố tình làm điều đó với em.”
Gió như đứng lại.
Tôi ngồi lặng người sau câu nói của Hân. Tạm thời, mọi tức giận hay oán trách đều biến mất, chỉ còn lại sự choáng váng và cảm giác có gì đó đè nặng lên ngực. Việc hôn nhân chúng tôi tan vỡ hóa ra chỉ là bề nổi của một tảng băng khổng lồ mà tôi chưa từng nhìn thấy.
Hân kể tiếp, giọng run nhưng rõ ràng:
Đêm hôm công tác ấy, cả đoàn đi ăn mừng hoàn thành dự án. Hân vốn tửu lượng kém, nhưng do quá căng thẳng sau nhiều tuần làm việc, lại cộng thêm áp lực từ cuộc hôn nhân đang rạn nứt, cô đã uống nhiều hơn bình thường. Khi mọi người ra về, chỉ còn lại T, đồng nghiệp nam làm cùng nhóm. Hân nhớ mình đã say đến mức không tự đi nổi. T nói sẽ đưa cô về khách sạn. Đoạn sau thì cô không còn nhớ.
Suốt thời gian sau đó, T tỏ ra quan tâm quá mức: hay nhắn tin hỏi han, gợi ý những câu úp mở khiến Hân càng thêm nghi ngờ. Nhưng vì sợ tạo rắc rối, cô giữ im lặng. Khi phát hiện mình có thai, nỗi hoang mang bủa vây. Cô không dám nói với tôi, cũng không dám đối mặt với T. Nhưng cô vẫn một mình đi xét nghiệm huyết thống thai nhi, mong tìm một chút hy vọng rằng đứa bé vẫn là con tôi. Nhưng kết quả mơ hồ đã đẩy cô vào bi kịch.
Tôi lặng đi. Tôi nhớ lại giai đoạn cuối hôn nhân: Hân hay lơ đãng, tôi thì bực bội vì nghĩ cô không quan tâm đến gia đình. Chúng tôi cãi nhau liên tục. Chưa bao giờ tôi nghĩ cô đang giấu một nỗi sợ đến mức ấy.
— “Tại sao em không nói với anh sớm hơn?” — tôi hỏi, giọng không còn trách móc, chỉ toàn nỗi xót xa.
— “Vì anh lúc đó đã quá mệt mỏi. Em sợ anh nghĩ em bịa chuyện. Em sợ anh nghĩ em phản bội…” — Hân nói, nước mắt rơi xuống bàn tay.
Tôi thở dài nặng nề. Có quá nhiều điều đáng lẽ chúng tôi phải nói với nhau từ rất lâu, trước khi mọi thứ đi quá xa như thế này.
— “Thế còn T? Em có chứng cứ gì không?” — tôi hỏi.
Hân lắc đầu:
— “Không. Em chỉ có cảm giác… và những tin nhắn ám muội của anh ta. Em không có cách nào chứng minh đêm hôm đó có chuyện gì thực sự xảy ra.”
Tôi trầm ngâm. Câu chuyện đến đây không còn đơn giản là chuyện của hai vợ chồng nữa, mà là danh dự và cả sự an toàn của Hân. Tôi quyết định xin lại số điện thoại của T. Hân ngăn:
— “Anh đừng gặp anh ta. Em không muốn mọi chuyện tệ hơn…”
— “Anh phải gặp. Dù chúng ta đã ly hôn, em vẫn là người mà anh từng yêu thương. Anh không thể để em một mình chịu đựng chuyện này.”
Vài ngày sau, tôi hẹn T ở một quán cà phê. Khi đối diện, ánh mắt hắn né tránh rõ ràng. Khi tôi đề cập đêm hôm đó, hắn không phản ứng ngạc nhiên—ngược lại, hắn im lặng, môi mím chặt, rồi nói một câu khiến tôi lạnh sống lưng:
— “Chuyện đó… không phải hoàn toàn do tôi.”
Tôi đập bàn đứng bật dậy. Nhưng T lập tức nói tiếp:
— “Hân không phản kháng. Tôi tưởng… cô ấy đồng ý.”
Cơn giận bùng lên dữ dội. Tôi phải cố kiềm chế bản thân để không lao vào hắn. Tôi nói qua kẽ răng:
— “Cô ấy say đến mức không biết gì cả. Sự im lặng không phải là sự đồng ý.”
T cúi đầu. Lần đầu tiên, tôi thấy sự hối hận ánh lên trong mắt hắn.
— “Tôi biết. Tôi đã sai. Tôi muốn xin lỗi… nhưng tôi không dám.”
Tôi rời khỏi quán cà phê với cảm giác tâm trí rối bời. Không bằng chứng, không nhân chứng, mọi chuyện như một cái bóng đen đẩy chúng tôi vào hố sâu hiểu lầm.
Hôm đó tôi đến tìm Hân. Cô ấy nhìn thấy tôi, vừa mệt mỏi vừa ngạc nhiên. Tôi kể lại cuộc gặp với T. Hân bật khóc, nhưng là nỗi khóc được giải tỏa, không còn giấu giếm.
Chúng tôi ngồi thật lâu. Không còn là vợ chồng, chỉ là hai con người từng yêu nhau, đang cố xoa dịu những vết thương đã làm rách lòng cả hai.
— “Giờ em tính sao?” — tôi hỏi.
Hân lau nước mắt, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
— “Em sẽ tìm một chuyên gia để điều trị tâm lý. Em không muốn sống mãi trong nỗi sợ đó nữa.”
Tôi gật đầu. Tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô nữa. Nhưng tôi nói rõ:
— “Nếu em cần bất cứ điều gì… anh vẫn ở đây.”
Hân mỉm cười, nụ cười buồn nhưng ấm:
— “Cảm ơn anh. Chỉ vậy là đủ.”
Mối quan hệ của chúng tôi không quay lại như trước. Nhưng lần đầu tiên sau ly hôn, tôi cảm thấy nhẹ lòng. Sự thật dù cay đắng, nhưng ít nhất nó khiến chúng tôi hiểu rằng: điều hủy hoại cuộc hôn nhân không phải là sự phản bội, mà là sự im lặng và nỗi sợ mà cả hai đều không đủ can đảm đối diện.
Và đôi khi, sự buông tay không phải là kết thúc—mà là cách để hai người tìm lại bản thân sau những tổn thương sâu nhất.



