Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải dự một cuộc họp gia đình chỉ vì… cái váy ngắn mặc đi làm. Nhưng mọi chuyện bắt đầu từ tối hôm trước, khi tôi về nhà muộn sau ca trực. Chẳng hiểu ai đó trong xóm đã chụp được tấm hình tôi đứng trước công ty, trong bộ váy đen ôm sát. Sáng hôm sau, mẹ chồng gọi tôi xuống phòng khách với giọng nghiêm trọng như sắp bàn chuyện hệ trọng.
Tôi khi đó vừa ngủ dậy, đầu óc còn choáng váng, lại đang mặc nguyên bộ đồ ngủ kẻ sọc — thứ tôi không bao giờ mang ra khỏi phòng. Tôi định chạy vào thay bộ đồ tử tế hơn nhưng bà đã hét vọng lên:
“Xuống đây ngay! Không cần thay gì cả!”
Tôi hoang mang bước xuống. Phòng khách đông nghịt: chồng tôi, bố mẹ chồng, chị gái chồng và thậm chí cả cậu em họ. Ai nấy đều nhìn tôi như thể tôi vừa gây ra tội tày đình. Mẹ chồng đặt điện thoại xuống bàn, trên màn hình là tấm hình tôi trong chiếc váy hôm qua.
“Cô nhìn xem!” — bà gằn giọng — “Đi làm mà ăn mặc thế này à?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chị gái chồng đã chen vào:
“Cả khu phố người ta bàn tán đấy. Nhà này không thể để người khác bôi mẽ mặt như vậy được.”
Chồng tôi im lặng, chỉ cúi đầu. Điều đó khiến tôi thấy lòng mình chùng xuống hơn mọi lời chỉ trích.
Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
“Con mặc váy theo quy định công ty. Không có gì sai cả. Nếu mọi người thấy không quen thì—”
Chưa kịp nói hết câu, mẹ chồng đã đập bàn đứng phắt dậy.
“CÔ NÓI NHƯ THỂ LÀ LỖI TẠI CHÚNG TÔI À?”
Rồi bà chỉ thẳng vào bộ đồ ngủ tôi đang mặc:
“Nhìn lại xem! Giờ họp gia đình mà cô còn không biết tôn trọng ai, mặc đồ ngủ xuống đây!”
Tôi sững người. Rõ ràng chính bà vừa cấm tôi đi thay đồ.
Phòng khách im phăng phắc. Một giây sau, mẹ chồng bật ra câu khiến tôi đứng hình:
“TỪ HÔM NAY, CÔ KHÔNG CÒN ĐƯỢC Ở TRONG NHÀ NÀY NỮA!”
Mọi người ngỡ ngàng. Chị gái chồng há hốc miệng, bố chồng thì lắp bắp: “Bà nói gì thế?”. Nhưng bà vẫn lạnh lùng chỉ vào cửa:
“Ra khỏi nhà. Ngay.”
Tôi run rẩy, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chỉ vì cái váy ngắn? Chỉ vì bộ đồ ngủ?
Không. Ánh mắt mẹ chồng — đỏ ngầu, đầy cay nghiệt — cho tôi biết còn có lý do khác. Lý do mà cả nhà đều đang né tránh, chỉ riêng tôi không được biết.
Và chính vài phút sau, sự thật được phơi bày — một sự thật khiến tất cả mọi người đều chết lặng
Tôi đứng trước cửa nhà, tay run run giữ chiếc áo khoác mỏng. Trời buổi sáng lạnh lẽo nhưng cái lạnh không buốt bằng cảm giác bị chính gia đình chồng gạt ra ngoài như kẻ xa lạ. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì bố chồng lững thững bước ra, khép cửa sau lưng như sợ mẹ chồng nghe thấy.
Ông nhìn tôi, thở dài một hơi rất dài:
“Mẹ nó… bà ấy có lý do. Nhưng không phải như con nghĩ đâu.”
Tôi nghẹn lại. “Vậy… chuyện cái váy chỉ là cái cớ ạ?”
Ông gật đầu. Tôi nhìn sâu vào mắt ông và nhận ra đó là cái gật đầu bất lực, không phải đồng tình. Sau vài giây im lặng, ông hạ giọng:
“Bà ấy giận chuyện khác. Chuyện… liên quan đến chồng con.”
Tim tôi thắt lại. “Anh Quân làm sao ạ?”
Bố chồng ngập ngừng, định nói thì cánh cửa bật mở. Mẹ chồng bước ra, giọng sắc như dao:
“Ông đừng nói linh tinh!”
Rồi bà kéo mạnh tay chồng mình vào trong. Cánh cửa đóng sầm trước mặt tôi. Không ai để tôi hỏi thêm điều gì.
Tôi đứng chết trân một lúc lâu, rồi điện thoại rung lên. Là tin nhắn duy nhất từ em họ chồng, người luôn ít nói nhất trong nhà:
“Chị đừng hiểu nhầm. Chuyện không phải lỗi của chị.”
Và ngay sau đó:
“Nếu chị muốn biết sự thật, chiều nay đến quán cà phê cuối đường Hoa Sứ.”
Tôi bắt taxi thẳng đến chỗ làm, đầu óc quay cuồng. Vừa đến cơ quan, tôi lao vào phòng thay đồ để chỉnh lại trang phục. Vẫn chiếc váy ấy. Tôi nhìn mình trong gương rất lâu. Nếu đây là lý do, thì mọi chuyện quá vô lý. Và như thể để trêu ngươi tôi, đồng nghiệp lại khen: “Hôm nay trông cô chuyên nghiệp lắm.”
Chuyên nghiệp? Ở nhà thì bị xem như kẻ không ra gì.
Chiều hôm đó, tôi đến quán cà phê như tin nhắn dặn. Em họ chồng — Dương — đã ngồi đợi sẵn. Khuôn mặt cậu căng thẳng khác hẳn vẻ vô tư thường ngày.
“Chị.” — Dương mở lời — “Chuyện sáng nay… không phải vì chiếc váy. Mẹ giận vì chị mặc đồ ngủ xuống phòng khách. Nhưng chị có biết vì sao bà nổi nóng vậy không?”
Tôi lắc đầu. Cậu nói tiếp:
“Vì tối qua có người gửi bà một đoạn video. Video quay cảnh chị… bước vào nhà với một người đàn ông khác.”
Tôi giật bắn người. “Cái gì!? Hoàn toàn không có chuyện đó!”
“Em biết.” — Dương gật mạnh — “Video bị cắt ghép. Em xem là biết ngay.”
Tôi ú ớ: “Vậy tại sao… không ai nói gì với chị?”
“Vì mẹ nghĩ… chồng chị cũng xem rồi.”
Dương nhìn tôi, ánh mắt lo lắng:
“Và anh ấy… tin vào video đó.”
Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
“Quân tin thật sao?”
Dương im lặng. Sự im lặng ấy đã đủ là câu trả lời.
Nhưng điều bất ngờ nhất chưa dừng lại ở đó. Khi Dương lấy điện thoại ra, mở đoạn video lên, tôi nhìn thấy gương mặt người đàn ông trong clip — và thứ khiến tôi lạnh sống lưng là…
Đó không phải một người xa lạ.
Mà là một người rất quen thuộc trong gia đình chồng
Tôi ngồi chết lặng, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại. Người đàn ông trong đoạn video — người được ghép cảnh đi sát bên tôi, cùng bước vào nhà trong đêm — không ai khác chính là anh rể, chồng của chị gái chồng. Đoạn clip được chỉnh sửa rất khéo, khiến người ta có cảm giác chúng tôi đang cười nói thân mật, thậm chí còn cố tình làm nhòe khung cảnh xung quanh để tăng phần mờ ám.
Tôi thở không ra hơi. “Tại sao… lại là anh ta?”
Dương nhìn quanh quán, hạ giọng xuống mức chỉ tôi nghe được:
“Chị còn nhớ hôm trước nhà họp bàn chuyện chia thừa kế mảnh đất ở Bình Dương không? Chị gái chồng thì muốn giữ lại cho anh rể mở xưởng. Nhưng chồng chị lại phản đối, nói phải chia đều. Hai bên căng thẳng cả tuần trời.”
Tôi gật, hôm đó tôi có ngồi đó nhưng không dám xen vào chuyện gia đình họ.
Dương tiếp lời:
“Anh rể muốn đẩy chị ra khỏi nhà. Vì nếu chị không còn trong gia đình, phần của vợ chồng anh ta sẽ lớn hơn. Và chị gái chồng… không phải không biết gì. Nhưng chị ấy nợ chồng nên đành để mặc.”
Tôi bàng hoàng. “Em đang nói là… họ muốn phá vỡ hôn nhân của chị chỉ vì mảnh đất đó?”
“Không chỉ vì đất.” — Dương nắm chặt tay — “Anh Quân đang chuẩn bị ký hợp đồng lớn, mấy trăm triệu. Anh rể muốn chen vào, nên nếu vợ chồng chị lục đục, anh Quân càng dễ lung lay hơn.”
Tôi ngả người ra ghế, đầu óc choáng váng. Một kế hoạch đầy tính toán, được dựng lên từ chính người thân trong nhà. Tôi luôn nghĩ gia đình chồng có thể hơi khó tính, hơi soi mói, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng họ lại có thể làm đến mức này.
“Chị còn gặp rắc rối nữa,” Dương nói khẽ. “Video không chỉ gửi cho mẹ đâu. Anh Quân cũng nhận được tin nhắn nặc danh. Và tin nhắn đó còn nói… chị ngoại tình từ lâu.”
Tôi cứng người.
“Em biết ai làm không?”
Dương nuốt nước bọt, tay run run. “Em không có bằng chứng 100%. Nhưng đoạn video… được gửi từ laptop của chị gái chồng.”
Mọi thứ trước mắt tôi như mờ đi. Tức giận, tủi nhục, thất vọng… tất cả hòa vào nhau thành một thứ cảm giác nghẹn đến đau đớn.
Tối hôm đó, tôi quyết định trở về nhà để nói chuyện với chồng. Tôi không thể để cuộc hôn nhân của mình sụp đổ chỉ vì một đoạn video bịa đặt.
Nhưng khi tôi vừa bước vào sân, cánh cửa bật mở. Người đứng đó là chồng tôi — ánh mắt anh đỏ lừ vì mất ngủ, nhưng không hề né tránh.
“Em về rồi.” — Anh nói khẽ, không còn lạnh lùng như sáng nay.
“Tại sao anh không tin em?” — Tôi hỏi, giọng vỡ ra.
Anh không trả lời ngay. Một lúc lâu, anh đưa tôi chiếc điện thoại. Trên màn hình là hàng loạt tin nhắn đe dọa gửi từ số lạ: “Vợ mày phản bội mày.” — “Muốn biết sự thật thì xem video này.” — “Giải quyết sớm đi nếu không sẽ muộn.”
“Anh hoang mang…” — Quân nói, giọng nghẹn lại — “Nhưng anh không tin video. Anh chỉ… sợ một điều khác.”
Tôi cau mày. “Điều gì?”
Anh nhìn tôi thật lâu rồi đáp:
“Anh sợ em phải chịu áp lực từ gia đình anh. Sợ em mệt mỏi. Sợ… em muốn rời bỏ cuộc hôn nhân này.”
Tôi đứng lặng người. Thì ra anh không giận tôi. Anh giận chính mình vì đã để tôi rơi vào tình cảnh như vậy.
Tôi bước đến, nắm lấy tay anh.
“Em không bỏ anh. Nhưng chúng ta phải làm rõ mọi chuyện.”
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng khách bật mở. Mẹ chồng đứng đó, nhưng không còn gương mặt giận dữ như buổi sáng. Bà nói khẽ, như thể cả ngày nay bà đã nghĩ rất nhiều:
“Tôi đã xem lại video. Tôi… sai khi mắng con. Nhưng nếu muốn ở lại ngôi nhà này, con phải chuẩn bị tinh thần. Vì sự thật còn chưa dừng ở đó.”
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Còn chuyện gì nữa ạ?”
Mẹ chồng liếc về phía cầu thang — nơi chị gái chồng đang đứng nửa người nửa bóng — gương mặt tái mét.
Và bà nói một câu khiến cả nhà chết lặng:
“Không chỉ đoạn video. Họ còn sắp đặt một chuyện lớn hơn để đẩy con ra khỏi nhà này.”
Tôi nhìn chồng mình. Anh siết tay tôi thật chặt.
Cuộc chiến này… mới chỉ bắt đầu.
Mẹ chồng ngồi xuống ghế, đôi tay đan vào nhau, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa áy náy vừa cảnh giác. Tôi chưa từng thấy bà như vậy. Cả nhà im lặng, chỉ nghe tiếng gió lùa qua khe cửa.
“Không chỉ là video.” — Bà nói chậm rãi — “Họ còn chuẩn bị một việc khác… nghiêm trọng hơn rất nhiều.”
Tôi nuốt khan. “Việc gì ạ?”
Mẹ chồng nhìn sang chị gái chồng, giọng sắc lạnh:
“Con nói đi.”
Chị ta run bắn, né ánh mắt của tôi và Quân. “Mẹ… con…”
Nhưng rồi chị ta cúi đầu, im bặt.
Mẹ chồng quay sang tôi, thở dài:
“Họ định khiến con mang tiếng… ăn trộm tiền trong nhà.”
Tôi sững người. “Gì cơ!?”
Quân lập tức bước lên trước che tôi lại, giọng gay gắt:
“Mẹ nói rõ đi! Ai dám làm chuyện đó!?”
Mẹ chồng chỉ về phía cầu thang — nơi anh rể đang đứng lấp ló. Gã nhìn tôi, mặt tái mét nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Chị gái chồng đứng ngay sau, không dám thở mạnh.
“Cách đây hai ngày,” — mẹ chồng nói tiếp — “trong két ở phòng khách bị lấy mất 70 triệu. Không ai biết. Tôi nghĩ do mình nhớ nhầm nên không nói ra. Nhưng sáng qua, có một chiếc phong bì được đặt trước cửa phòng con.”
Tôi ngạc nhiên:
“Phong bì nào ạ? Con không hề thấy.”
Mẹ chồng gật đầu:
“Vì mẹ đã kịp nhặt nó trước khi con mở cửa.”
Tôi lặng người.
Bà rút từ trong tủ ra một chiếc phong bì màu nâu.
Trên góc có ghi hai chữ: “CỦA CON” bằng nét chữ giả vờ nguệch ngoạc.
Bên trong là… 15 triệu.
“Ý họ là muốn dẫn dắt mọi người nghĩ con lấy trộm tiền,” mẹ chồng nói, giọng nghẹn.
“Nếu sáng nay họp gia đình, con phản ứng không khéo, họ sẽ lôi cả chuyện này ra. Lúc đó… con khó mà gỡ được.”
Tôi thấy tim mình như rơi xuống một vực sâu.
Không phải chuyện váy ngắn, không phải chuyện video, mà là cả một kế hoạch bài bản để huỷ hoại tôi.
Tôi nhìn từng người trong nhà.
Chị gái chồng cúi gằm, tránh ánh mắt tôi.
Anh rể thì nắm chặt điện thoại, mặt thoáng run.
Dương, đứng phía sau cùng, nhìn tôi đầy lo lắng.
Riêng Quân — chồng tôi — im lặng một cách đáng sợ.
Cuối cùng, anh quay sang anh rể, giọng trầm xuống đến mức đáng sợ:
“Anh có làm chuyện này không?”
Anh rể nuốt nước bọt, tránh ánh mắt mọi người.
Chị gái chồng bước lên một bước, như muốn đỡ cho chồng mình.
“Không phải lỗi của anh ấy… tất cả là do em…”
Cả nhà sững lại.
Chị ta khóc nấc:
“Em chỉ muốn mẹ chia đất sớm. Em chỉ muốn phần của anh ấy được nhiều hơn… Em không ngờ mọi chuyện đi xa đến vậy…”
Anh rể nghe vậy lập tức quát nhỏ:
“Cô nói cái gì vậy!?”
Nhưng đã muộn. Mẹ chồng giận dữ đứng bật dậy:
“Đến mức bịa video! Dẫn chứng giả! Gài bẫy con dâu nhà này!?”
Chị ta khuỵu xuống:
“Mẹ ơi… con xin lỗi…”
Không khí giằng xé đến mức nghẹt thở.
Tôi nhìn Quân.
Anh quay sang tôi, mắt đỏ hoe:
“Anh xin lỗi… vì đã để em trải qua chuyện này.”
Nhưng tôi không giận anh.
Tôi giận sự tham lam của chị gái chồng.
Tôi giận sự thủ đoạn của anh rể.
Và tôi giận cả việc họ nghĩ tôi — người đã sống trong căn nhà này bao lâu — lại dễ dàng bị đẩy đi như thế.
Tôi nói chậm rãi, rõ ràng đến từng chữ:
“Con không cần ai thương hại. Nhưng con muốn sự thật được nói ra đầy đủ — và công khai.”
Quân gật đầu:
“Anh sẽ làm. Không chỉ trong nhà. Mà cả bên ngoài. Ai tung video, ai gửi tin nhắn nặc danh… phải chịu trách nhiệm.”
Anh rể tái mét. “Chú định làm gì?”
Quân nhìn thẳng vào mặt gã:
“Hai ngày trước trong nhà lắp thêm camera mới. Phòng khách, sân trước, hành lang đều có. Để xem… ai là người đặt phong bì trước cửa phòng vợ tôi.”
Hai vợ chồng chị gái chồng đồng loạt đứng khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Cả căn nhà rơi vào im lặng.
Rồi mẹ chồng châm câu cuối cùng, như nhát dao phạt xuống:
“Tối nay, mở camera. Trước mặt cả nhà.”
Tôi nắm tay chồng.
Cuối cùng tôi hiểu:
Cuộc chiến không chỉ để bảo vệ bản thân.
Mà còn để giữ sự tôn trọng mà tôi đáng được nhận.
Tối hôm đó, cả nhà tập trung tại phòng khách. Không ai nói với ai một lời. Không khí nặng đến mức chỉ cần hít thở mạnh cũng thấy ngột ngạt.
Quân đặt laptop lên bàn, cắm ổ cứng chứa dữ liệu camera hai ngày trước — thời điểm phong bì tiền bị đặt trước cửa phòng tôi.
Anh rể và chị gái chồng ngồi sát nhau, tay chị ta run bần bật, còn gã thì cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng chân giật nhẹ liên tục.
Mẹ chồng khoanh tay, đứng phía sau, mắt không rời màn hình. Bố chồng nhìn mà thở dài từng hồi, rõ ràng đau lòng nhưng không thể chen vào.
Còn tôi… tôi ngồi cạnh Quân. Bàn tay anh nắm lấy tay tôi thật chặt, không một giây buông.
• 21:13 — HÀNH LANG LẦU 2
Khung hình hiển thị cảnh hành lang vắng tanh. Tôi nhận ra đoạn này là thời điểm tôi đang ở dưới bếp, chuẩn bị đồ ăn tối.
Đột nhiên, bóng một người xuất hiện.
Không ai thở mạnh. Không ai chớp mắt.
Người đó đến gần…
Rồi hiện rõ trên màn hình.
Chị gái chồng.
Tóc buộc cao. Trên tay cầm đúng chiếc phong bì màu nâu mà mẹ chồng đã giữ lại.
Chị ta nhìn quanh một hồi, rồi đặt phong bì ngay trước cửa phòng tôi, cúi xuống chỉnh lại cho ngay ngắn, sau đó quay đi rất nhanh.
Mẹ chồng đập tay xuống bàn.
Bố chồng lắc đầu, mặt đầy thất vọng.
Chị gái chồng òa khóc, quỵ xuống ngay tại chỗ.
Nhưng đó chưa phải tất cả.
Quân tua tiếp đoạn sau.
Màn hình đổi sang camera ngoài cổng. Tôi căng thẳng đến mức nghe thấy rõ nhịp tim của chính mình.
Một bóng người đến gần cổng.
Lại nhìn quanh.
Lại đeo khẩu trang.
Nhưng dáng người ấy… không lẫn vào đâu được.
Anh rể.
Gã lấy điện thoại ra, giơ lên quay một đoạn video — chính là video cắt ghép mà sáng nay mẹ chồng nhận được. Sau đó, gã rút USB từ túi, thả vào hộp thư trước nhà rồi bỏ đi thật nhanh.
Quân dừng hình lại.
Mọi người im lặng chết lặng.
Mẹ chồng bật khóc.
Bố chồng thở mạnh như chút được gánh nặng rồi quay sang tôi: “Bố xin lỗi con…”
Còn anh rể?
Gã tái mét như xác không hồn, miệng lắp bắp:
“Anh… anh chỉ… muốn dọa chút cho cô ấy sợ… không ngờ…”
Không ai tin. Không ai muốn tin.
Chị gái chồng ôm mặt khóc nức nở, còn gã thì co rúm lại như kẻ đang chờ phán quyết.
Mẹ chồng tiến đến trước mặt tôi. Bà đặt tay lên vai tôi — lần đầu tiên kể từ ngày tôi về làm dâu.
“Con… mẹ xin lỗi. Mẹ sai rồi. Người đáng bị đuổi đi… không phải con.”
Rồi bà quay sang hai vợ chồng chị gái chồng, giọng sắc như dao chém:
“Từ giờ, hai đứa không còn can dự gì vào chuyện trong nhà này nữa. Và ngày mai, tất cả phải sang xin lỗi gia đình cô ấy — công khai.”
Bố chồng nói thêm:
“Không ai trong nhà này được phép làm hại con thêm lần nào nữa.”
Tôi nhìn Quân. Anh chỉ khẽ mỉm cười, như muốn nói:
“Anh luôn đứng về phía em.”
Tôi nhẹ thở ra, cảm thấy một nỗi uất ức đè nặng suốt mấy ngày nay cuối cùng được giải tỏa.
Ngày hôm sau, theo đúng lời mẹ chồng, chị gái chồng và anh rể phải tự sang nhà bố mẹ ruột tôi xin lỗi. Họ cúi đầu đến mức cả xóm phải bàn tán. Video giả, tin nhắn nặc danh, phong bì — tất cả đều bị phơi bày.
Gia đình chồng chủ động tổ chức một buổi họp mở rộng để đính chính danh dự cho tôi. Mẹ chồng đứng lên giữa buổi họp, nói lớn:
“Dâu nhà tôi trong sạch. Chính gia đình tôi sai. Từ hôm nay, ai còn dám đụng đến danh dự nó, tôi không tha.”
Tôi không hề mong họ phải xấu mặt. Tôi chỉ cần được tôn trọng.
Còn Quân, tối hôm đó anh ôm tôi, nói nhỏ:
“Cảm ơn em vì đã đứng lại. Nếu là người khác… chắc họ bỏ anh lâu rồi.”
Tôi mỉm cười, tựa đầu vào vai anh.
“Không. Em ở lại vì em biết — cuối cùng anh đã chọn đứng về phía em.”
Và tôi cũng hiểu một điều:
Hôn nhân không phải tránh hết sóng gió,
mà là khi sóng gió ập đến, người bên cạnh vẫn nắm chặt tay mình.



