Ngày nào cũng vậy, đúng 6 giờ 35 phút sáng, chiếc xe buýt số 27 lại dừng ở trạm gần con hẻm nhỏ cạnh chợ. Cánh cửa “xì” một tiếng, và cô bé Việt nhỏ nhắn khoảng mười bốn, mười lăm tuổi bước lên. Chiếc áo sơ mi học sinh lúc nào cũng rộng thùng thình như mượn tạm của ai đó, đôi giày thì sờn gót, và đặc biệt, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc suốt đêm.
Cô bé không bao giờ nhìn ai. Vừa lên xe, em lập tức bước nhanh về ghế cuối bên phải – luôn đúng một chỗ – rồi ngồi thu mình lại. Chưa đầy một phút sau, em bắt đầu khóc. Không phải kiểu khóc ồn ào, mà từng tiếng nấc nghẹn cố nén, run rẩy như thể cố giấu nhưng không thể kìm.
Tài xế – chú Tấn – ban đầu nghĩ chỉ là chuyện tuổi mới lớn. Nhưng tiếng nức nở lặp đi lặp lại suốt nhiều tuần, và càng ngày cô bé càng run bần bật, hai tay bấu chặt vào mép ghế đến mức trắng bệch. Nhiều hành khách thấy… rồi quen, như thể đó là “âm thanh đặc trưng” của buổi sáng. Không ai hỏi, không ai lại gần.
Nhưng chú Tấn thì không chịu được cảm giác bất thường ấy. Cô bé có vẻ sợ hãi một thứ gì đó vô hình với mọi người, nhưng rất thật với em. Mỗi khi xe thắng gấp, em giật mình mạnh hơn bình thường, ôm chặt balo như sợ bị giật khỏi người. Khi có hành khách nam đứng cạnh, em co rúm, cúi mặt xuống đầu gối.
Một lần, khi xe đông, một người đàn ông đi làm đứng ngay cạnh ghế cô bé. Chỉ là đứng thôi, không đụng chạm, nhưng cô bé hoảng loạn đến mức bật dậy, chạy lên phía trước và xin xuống xe giữa đoạn đường còn xa trạm. Hôm đó trời nắng gắt, nhưng em cứ thế chạy bộ dọc đường, mặc kệ xe cộ.
Chú Tấn biết: có điều gì đó cực kỳ sai.
Rồi buổi chiều hôm đó – một ngày mưa tầm tã như trút – cô bé lại xuống xe vội vàng, chạy đi mà quên chiếc khăn choàng cũ kỹ. Em đi rồi, nhưng tiếng nấc của em dường như vẫn quẩn quanh trong khoang xe trống.
Chú Tấn nhìn về phía ghế cuối – chiếc ghế mà suốt nhiều tuần qua ông đã quen với hình bóng nhỏ bé ấy. Một linh cảm thôi thúc ông bước tới. Mưa đập vào cửa kính, tiếng lốp xe nghiến lên mặt đường ướt khiến xe rung nhẹ như đồng tình với sự hồi hộp của ông.
Ông cúi xuống, lần tay vào khoảng trống tối dưới ghế. Lạnh. Ẩm. Và rồi… ông chạm phải một vật cứng. Một vật được buộc cố định bằng dây thun, ép chặt vào đáy ghế như để giấu đi.
Khi ông kéo vật ấy ra và mở chiếc hộp nhựa mỏng đã cũ…
Trong chiếc hộp nhựa cũ kỹ mà chú Tấn vừa mở, không có thứ gì kỳ quái hay bí ẩn theo kiểu tưởng tượng của nhiều người. Nhưng chính sự đời thường đến tàn nhẫn của những thứ nằm bên trong mới khiến ông lạnh sống lưng.
Một chiếc điện thoại nắp gập loại rẻ tiền.
Một tập ảnh thẻ của cô bé.
Một xấp giấy A4 gấp làm đôi, mép giấy bị vò và có dấu tay bẩn như từng bị ai đó nắm chặt.
Và cuối cùng—một tờ giấy nhàu nát với hai chữ lớn viết bằng bút đỏ:
“NGỒI ĐÚNG GHẾ NÀY.”
Chỉ vậy thôi, mà toàn thân chú Tấn gai lên từng đợt.
Vì sao một đứa trẻ phải giấu một chiếc hộp thế này dưới ghế xe buýt? Và tờ giấy đó… là lời nhắc nhở của chính em, hay của ai khác?
Ông giữ hộp lại và đợi chuyến sáng hôm sau.
6 giờ 35 phút. Mưa đã ngớt nhưng con đường còn đọng nước. Cô bé bước lên xe, vẫn là đôi mắt sưng đỏ, nhưng khi thấy chú Tấn nhìn mình, em giật lùi như bị điện giật. Rồi em chạy vội về ghế cuối.
Nhưng khi em chui vào ngồi, bàn tay nhỏ bé run rẩy sờ xuống gầm ghế – nơi chiếc hộp từng nằm.
Không thấy.
Cô bé hoảng loạn tức khắc. Em bật dậy, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi run lập cập. Em nhìn quanh như con chim non nhìn thấy bóng chim cắt. Rồi nước mắt tuôn ào ạt.
– Cháu… cháu… không… không có lấy… cháu không lấy… – em lắp bắp mà không ai hiểu em đang nói gì.
Chú Tấn tiến lại, nhẹ giọng:
– Chú giữ chiếc hộp giúp cháu. Nó quan trọng lắm phải không?
Cô bé đứng chết trân. Như thể câu nói đó đã chạm đến một nỗi sợ bị khóa chặt suốt nhiều tuần.
– Chú… chú đừng mở nó… – giọng em nhỏ đến mức gần như biến mất.
– Chú xin lỗi. Nhưng chú lo cho cháu. Cháu bị ai đe dọa à?
Cô bé ôm chặt balo, mắt mở to hoảng hốt, lùi sát vào cửa sổ.
Suốt quãng đường, em không khóc nữa. Em chỉ run, run như người bị dồn đến góc tường. Không ai trong xe dám hỏi thêm. Cả không gian như đặc lại bởi sự sợ hãi vô hình nhưng rất thật.
Đến trạm gần trường, cô bé không xuống. Đây là lần đầu tiên.
– Cháu không đi học hôm nay sao? – chú Tấn hỏi.
Em cúi gằm, nói nhỏ như thở:
– Cháu sợ… hôm nay… hắn đứng đợi trước cổng. Cháu… cháu không dám xuống.
Câu nói ấy như một mũi dao đâm vào ngực chú Tấn. Không phải linh cảm nữa. Là sự thật.
Có một “hắn” nào đó.
– Hắn là ai? – chú Tấn hỏi, nghiêm giọng nhưng cố giữ êm.
Cô bé bặm môi, rồi khẽ lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
Chuyến xe đến bãi cuối, nơi mọi hành khách đã xuống hết. Chỉ còn cô bé ngồi co ro ở ghế cuối. Chú Tấn tắt máy, quay xuống đưa chiếc hộp cho em.
Nhưng khi cô bé nhận lại hộp, bàn tay em đột nhiên siết chặt. Hai mắt mở lớn, cúi nhìn vào vật trong hộp rồi ngẩng lên nhìn chú.
Gương mặt em, vốn lúc nào cũng sợ hãi, giờ còn tái mét hơn.
– Chú… chú để thêm thứ này vào hộp à?
– Chú không. Trong hộp có gì?
Cô nuốt nước bọt, giọng nghẹn lại:
– Một mảnh giấy mới… và… nó viết đúng ngày hôm nay.
Tờ giấy mới nằm trong hộp khiến cả chú Tấn và cô bé đều chết lặng. Nó được gấp đôi cẩn thận, là loại giấy học sinh kẻ ô vuông quen thuộc. Mực vẫn còn mới, như vừa được viết trong vài giờ trước. Trên giấy chỉ có đúng một dòng, ngắn gọn mà đe dọa:
“HÔM NAY MÀY KHÔNG NGỒI GHẾ ĐÓ, TAO SẼ CHO CẢ NHÀ MÀY BIẾT TAY.”
Cô bé ôm chặt chiếc hộp vào ngực, toàn thân run không kiểm soát. Chú Tấn hít sâu, cố giữ bình tĩnh để không khiến em thêm hoảng.
– Cháu… cháu biết ai viết không? – chú hỏi nhẹ.
Cô bé mím môi. Không trả lời. Chỉ cúi mặt xuống như muốn biến mất khỏi thế giới.
Chú Tấn đặt tay lên vai em, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
– Chú muốn giúp cháu. Nhưng để giúp, chú cần biết chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc lâu sau, cô bé mới thở ra như buông bỏ. Những lời nhỏ giọt từ đôi môi tái nhợt ấy ghép lại thành một câu chuyện khiến chú Tấn sững sờ.
Tên cô bé là Việt – đúng như chiếc tên gọi giản dị mà chú Tấn nghe thoáng qua từ đồng phục. Em sống với mẹ và em trai sáu tuổi trong phòng trọ gần khu công nghiệp. Mẹ đi làm ca đêm, nên gần như cả ngày lẫn đêm Việt phải tự xoay sở.
Một tháng trước, trên đường đi học, em bị một nhóm ba thanh niên chặn lại trong con hẻm. Chúng là những kẻ chuyên gây sự ở khu gần trọ em, lêu lổng, hay trấn tiền học sinh.
Họ không chỉ lấy tiền.
Họ lấy… sự bình yên của em.
Một trong số đó – tên Minh, lớn hơn em ba tuổi – bám theo Việt suốt nhiều ngày sau đó. Ban đầu là đe dọa để lấy tiền, rồi liên tục nhắn tin vào chiếc điện thoại rẻ tiền mà hắn bắt em phải dùng. Em bị buộc phải giấu nó dưới ghế xe buýt mỗi sáng để hắn kiểm tra “nhiệm vụ”.
Còn “nhiệm vụ” là gì?
Chỉ là ngồi đúng ghế đó.
Ngồi để hắn biết em luôn làm theo lời hắn.
Ngồi để hắn thấy em sợ hãi.
Hắn bảo nếu em không làm đúng, hắn sẽ “ghé thăm” em trai em lúc mẹ vắng nhà.
Cô bé Việt nhỏ xíu giữa đời, không còn cách nào chống cự.
– Cháu… chỉ dám khóc trên xe buýt, vì ở đó… đông người… hắn không dám làm gì… – Việt nói, giọng đứt quãng.
Chú Tấn siết tay thành nắm. Tức giận đến mức bàn tay ông run lên.
Một đứa trẻ bị đẩy vào góc tường đến thế.
– Chiều hôm qua, khi cháu quên khăn choàng… hắn đã để tờ giấy mới vào hộp. Chắc hắn theo dõi… – Việt nói thêm.
Điều đó có nghĩa là hắn đang ở rất gần. Nhiều khả năng, hắn lên xe chuyến khác, hoặc đứng đâu đó quan sát.
Chú Tấn quyết định:
– Cháu sẽ không đối mặt chuyện này một mình nữa. Chú sẽ báo công an.
Nhưng Việt hoảng sợ bật dậy:
– Đừng! Hắn nói nếu cháu mách ai… mẹ và em trai sẽ gặp chuyện…
Giọng em nghẹn đi. Mắt đỏ hoe, tràn đầy nỗi sợ không còn trẻ con chút nào.
Chú Tấn hiểu: phải có cách xử lý không khiến hắn cảnh giác, nhưng vẫn bảo vệ được Việt.
Và ông biết mình không thể chờ thêm một ngày nào nữa.
Buổi chiều hôm đó, khi trả Việt về trạm cuối, chú Tấn nói nhỏ:
– Ngày mai, cháu cứ lên xe như bình thường. Nhưng mọi thứ… sẽ khác.
Việt nhìn chú, trong mắt em lần đầu tiên có một chút hy vọng yếu ớt.
Chú Tấn nắm chặt vô lăng. Ông biết:
Ngày mai sẽ là ngày ông đối mặt với “hắn”.
6 giờ 35 phút sáng hôm sau. Trời mưa nhẹ. Không khí ẩm ướt và đặc quánh.
Việt bước lên xe, vẫn run như mọi ngày, nhưng ánh mắt lén đảo qua chú Tấn để tìm chút trấn an. Chú gật đầu nhẹ. Em đi về ghế cuối và ngồi xuống vị trí quen thuộc.
Nhưng hôm nay, dưới gầm ghế không còn chiếc hộp. Chú Tấn đã giữ nó bên mình.
Xe chạy được vài trạm thì chú Tấn thấy… hắn.
Một thanh niên đội mũ lưỡi trai đen, đứng ở trạm cách xa khu của Việt. Hắn không lên xe, chỉ đứng dưới mái che, cúi thấp mặt, nhưng đôi mắt hướng theo chiếc xe một cách chăm chú đến khó chịu.
Ông nhận ra ngay: đó là Minh.
Tấm lưng nhỏ của Việt ở ghế cuối khẽ co lại như linh cảm điều gì đang xảy đến.
Chú Tấn quyết định thay đổi lộ trình trong ngày. Khi xe vắng dần, chỉ còn vài hành khách, ông tấp xe vào chỗ dừng khẩn cấp gần đồn công an phường.
– Mọi người xuống xe chuyển tuyến giúp tôi, xe có chút sự cố kỹ thuật – ông nói nhanh.
Không ai thắc mắc nhiều. Họ lục tục xuống, chỉ còn lại Việt ngồi co ro.
Chú Tấn quay lại:
– Đi với chú.
Việt ngơ ngác:
– Chú… chú làm gì vậy?
– Hôm nay, cháu không còn phải sợ nữa.
Ông mở hộp, lấy ra tất cả giấy tờ, chứng cứ đe dọa. Rồi ông và Việt bước xuống xe, đi thẳng vào đồn công an.
Việt run, nhưng lần này không phải vì sợ. Là vì em chưa từng đứng ở nơi có thể chấm dứt cơn ác mộng của mình.
Một nữ công an trẻ tiếp nhận lời khai, rất kiên nhẫn, hỏi rõ từng chi tiết. Việt nói trong nước mắt nhưng cũng nói hết mọi điều mà bấy lâu nay em chôn trong lòng.
Khi lời khai kết thúc, nữ công an nói:
– Cháu làm đúng khi nói với chú này. Những kẻ đó đã được ghi nhận nhiều lần gây rối ở khu công nghiệp. Hôm nay bọn cô sẽ phối hợp để xử lý.
Buổi chiều, trên đường trả xe về bãi, chú Tấn nhận được cuộc gọi.
– Chú Tấn phải không? Cháu là điều tra viên sáng nay. Bọn cháu đã tạm giữ hai đối tượng. Riêng Minh… bọn cháu bắt được khi hắn đang đứng theo dõi chuyến xe chiều nay. Hắn khai đã đe dọa nhiều học sinh khác trong khu. Việc làm chứng của cháu Việt rất quan trọng.
Chú Tấn thở phào. Ông dừng xe lại một lúc, nhìn ngoài trời mưa đã tạnh. Con đường ướt ánh lên như mới được rửa sạch.
Chiều đó, Việt bước lên xe buýt với đôi mắt không còn đỏ hoe, chỉ hơi sưng vì khóc nhiều. Nhưng lần này, em không thu mình lại nữa. Em đến ngồi ngay ghế đầu, cạnh chú Tấn.
– Chú… cảm ơn chú. – tiếng em rất nhỏ, nhưng đầy sức nặng.
Chú Tấn mỉm cười:
– Từ giờ cứ ngồi chỗ nào cháu thích. Không còn ai bắt nạt cháu nữa đâu.
Việt khẽ quay lại nhìn về phía ghế cuối. Chỗ ngồi từng giam cầm sự sợ hãi của em suốt gần một tháng. Khoảng trống ấy giờ chỉ còn lại sự im lặng, không còn tiếng nức nở, không còn nỗi ám ảnh vô hình.
Trong khoảnh khắc đó, em thở ra một hơi dài — như vừa buông bỏ được một tảng đá em đã phải mang theo mỗi ngày.
Và chú Tấn, người tài xế già của tuyến số 27, biết rằng ông đã làm đúng.
Không phải cứu thế giới.
Chỉ là cứu một đứa trẻ.
Nhưng đôi khi, điều đó đã là cả một thế giới.



