Mười năm kết hôn, vợ chồng Minh và Hân đi gần như tất cả các bệnh viện lớn nhỏ khắp miền Nam để chữa hiếm muộn. Họ đã thử đủ phương pháp: kích trứng, bơm tinh trùng, thụ tinh ống nghiệm, thậm chí sang Thái Lan hai lần để tìm cơ hội cuối. Nhưng lần nào kết quả cũng là một vạch đỏ chói trên que thử. Có thời điểm, Hân suy sụp đến mức không dám soi gương, còn Minh thì lặng lẽ tránh né những buổi họp mặt gia đình vì sợ ai đó lại hỏi: “Bao giờ có con?”

Mười năm kết hôn, vợ chồng Minh và Hân đi gần như tất cả các bệnh viện lớn nhỏ khắp miền Nam để chữa hiếm muộn. Họ đã thử đủ phương pháp: kích trứng, bơm tinh trùng, thụ tinh ống nghiệm, thậm chí sang Thái Lan hai lần để tìm cơ hội cuối. Nhưng lần nào kết quả cũng là một vạch đỏ chói trên que thử. Có thời điểm, Hân suy sụp đến mức không dám soi gương, còn Minh thì lặng lẽ tránh né những buổi họp mặt gia đình vì sợ ai đó lại hỏi: “Bao giờ có con?”

Đến năm thứ mười, khi cả hai đều mệt mỏi rã rời, họ quyết định nộp hồ sơ nhận con nuôi. Sau gần sáu tháng xét duyệt, giấy tờ đã gần như hoàn tất. Cả hai bắt đầu mua nôi, mua tã cho đứa trẻ mà họ gọi yêu là “bé Gạo”. Minh treo sẵn một con thú bông trước cửa phòng, còn Hân thì ngày nào cũng xem lại clip bé cười trong buổi gặp đầu tiên.

Nhưng đúng lúc ấy, điều không ai ngờ đã xảy ra – Hân bỗng buồn nôn, chóng mặt liên tục. Tưởng do thời tiết, cô đi khám, ai ngờ bác sĩ thông báo: “Chúc mừng chị, thai được tám tuần rồi… và là thai đôi.”

Hân ngồi chết lặng, nước mắt rơi xuống bàn khám. Minh khi nghe tin thì bật khóc ngay giữa hành lang bệnh viện, ôm chầm lấy vợ như một người vừa đi lạc tìm được đường về.

Họ tạm dừng thủ tục nhận con nuôi để tập trung cho thai kỳ. Mọi thứ tưởng như đã sang trang mới, cho đến ngày sinh nở.

Hai bé chào đời khỏe mạnh, một trai một gái. Nhưng đúng khoảnh khắc y tá đưa hai đứa trẻ ra cho Minh bế, anh đột ngột khựng lại. Mặt anh căng cứng, mắt mở lớn, rồi bất ngờ nổi giận đùng đùng khiến cả ekip giật mình.

Anh lắp bắp, giọng run lên vì sốc:
“Sao… sao con trai lại không có nét gì giống tôi hết vậy? Còn con bé… tại sao da nó lại trắng đến như thế? Em giải thích đi, Hân!”

Cả phòng sinh chết lặng. Hân còn đang kiệt sức sau ca mổ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn Minh với ánh mắt vô vọng.

Minh đặt hai đứa trẻ xuống nôi, mặt đỏ bừng vì giận dữ xen lẫn sợ hãi. Anh bước lùi lại, như thể trước mặt không phải là hai thiên thần anh mong đợi suốt mười năm, mà là một nỗi nghi ngờ đáng sợ.

“Tôi muốn xét nghiệm ADN ngay lập tức.” – Minh nói, giọng sắc lạnh.

Không ai biết, yêu thương mười năm có đứng vững nổi trước nghi ngờ của một khoảnh khắc hay không…

Khi Minh yêu cầu xét nghiệm ADN, cả ê-kíp y bác sĩ đều khuyên anh chờ Hân tỉnh táo hơn rồi hãy trao đổi, nhưng Minh vẫn một mực giữ ý kiến. Anh không quát tháo, không làm ầm lên, nhưng sự lạnh lùng của anh còn khiến người ta khó chịu hơn cả tiếng gào thét. Hân nằm trên giường hồi sức, nghe thoáng qua câu “xét nghiệm ADN” thì người run lên. Cô vừa trải qua ca mổ lớn, bụng còn đau, nhưng đầu óc lại quay cuồng vì sốc.

Trong suốt mười năm chung sống, chưa bao giờ Minh nghi ngờ cô. Họ luôn yêu thương nhau, chia sẻ mọi khó khăn. Cô biết nỗi ám ảnh không có con khiến Minh từng tự trách mình rất nặng, nhưng cô không ngờ anh lại phản ứng như vậy khi nhìn thấy mặt hai đứa trẻ.

Bác sĩ nhi giải thích cho Minh rằng trẻ mới sinh có thể rất khác so với bố mẹ, đặc biệt là khi là thai đôi khác trứng. Nước da trắng hay ngăm cũng không nói lên điều gì. Nhưng Minh dường như không nghe lọt tai. Anh kiên quyết ký giấy yêu cầu xét nghiệm.

Trong lúc đó, Hân khóc không thành tiếng. Cô thấy mình vừa trải qua hành trình dài đầy hy vọng, rồi bỗng chốc bị đẩy xuống vực sâu nghi ngờ. Cô trách Minh vô lý, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn cố gắng hiểu anh – người đàn ông đã sống mười năm với mặc cảm vô sinh.

Khi hai đứa trẻ được đưa vào phòng chăm sóc, Minh đứng ngoài kính nhìn chúng rất lâu. Anh không ghét bỏ chúng, chỉ là… không dám chạm vào. Trong lòng anh trào lên hàng loạt nỗi sợ: nếu thật sự không phải con mình, phải làm sao? Nếu vợ phản bội, anh sẽ mất tất cả. Cả niềm tự hào, cả hôn nhân mà anh tin là vững chắc.

Những ngày chờ kết quả ADN dài như cả thế kỷ. Gia đình hai bên đều chưa biết chuyện. Minh ở viện suốt, nhưng giữa anh và Hân có khoảng cách rõ rệt. Anh chăm sóc vợ chu đáo nhưng không nói quá ba câu. Tối nào anh cũng lặng lẽ ngồi nhìn hai đứa trẻ ngủ, nét mặt đầy mâu thuẫn.

Còn Hân thì chìm trong nước mắt. Cô cố tự trấn an mình rằng mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ, nhưng cảm giác bị chồng nghi oan khiến trái tim cô đau nhói. Cô tự trách mình tại sao không thuyết phục Minh đến gặp chuyên gia tâm lý khi anh bị ám ảnh quá lâu bởi chuyện hiếm muộn. Cô cũng sợ… sợ dù kết quả đúng, vết nứt hôm nay vẫn sẽ in dấu suốt đời.

Ba ngày sau, kết quả ADN đã có. Hân ôm bụng, bước từng bước chậm chạp đến bàn bác sĩ. Minh đứng cạnh cô, tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Bác sĩ mở phong bì, ánh mắt nhìn hai người đầy nghiêm túc.

“Kết quả cho thấy… hai bé có quan hệ huyết thống với cả anh và chị.”

Hân bật khóc òa, gần như khuỵu xuống.

Minh thì chết lặng. Anh bấu vào mép bàn, miệng lẩm bẩm:
— “Là… con mình? Thật sao?”

Anh quay sang nhìn vợ, ánh mắt bối rối xen lẫn tội lỗi. Nhưng sự nhẹ nhõm kéo đến cũng chỉ trong giây lát, vì ngay sau đó, Hân đẩy tay anh ra, bước lùi lại. Mắt cô đỏ hoe nhưng ánh nhìn thì lạnh lẽo chưa từng thấy.

“Minh… anh nghĩ rằng chỉ cần có kết quả là mọi chuyện sẽ kết thúc sao?”

Khoảnh khắc ấy, Minh hiểu rằng tổn thương anh gây ra có thể lớn hơn anh tưởng.

Sau khi biết hai đứa trẻ thật sự là con mình, Minh muốn ôm vợ vào lòng để xin lỗi, nhưng Hân tránh né. Cô lặng lẽ quay về phòng bệnh, nằm nghiêng quay mặt vào tường, không muốn đối diện với anh. Minh ngồi bên cạnh suốt nhiều giờ, cố nói vài câu nhưng Hân im lặng tuyệt đối.

Đêm hôm đó, khi cả khoa sản đã tắt bớt đèn, Hân mới cất tiếng, giọng khàn đặc:
“Anh có biết lúc anh đòi xét nghiệm ADN là em đau thế nào không? Em vừa mổ xong, người còn run, mà anh… anh nhìn con mình như nhìn kẻ xa lạ.”

Minh cố giải thích rằng nỗi sợ đã khiến anh mất kiểm soát, rằng anh đã tự ám ảnh bản thân quá lâu. Nhưng càng nói, Hân càng bật khóc.
“Mười năm qua, em chịu đủ áp lực, nhưng em chưa từng một lần nghi ngờ anh. Còn anh chỉ nhìn con một cái đã nghĩ em ngoại tình. Anh có biết điều đó tàn nhẫn đến mức nào không?”

Những lời đó như từng nhát dao cắt vào lòng Minh. Anh nhận ra anh đã làm điều mà không lời xin lỗi nào có thể xóa ngay được. Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh túc trực bên vợ, chăm con, làm từng việc nhỏ nhất. Anh xin lỗi mỗi ngày, mỗi giờ, từng lúc Hân thức dậy, từng khi cô quay đi lau nước mắt.

Sau hơn một tuần, Hân đồng ý nói chuyện thẳng thắn. Hai người ngồi trong phòng bệnh, ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ.

“Em không muốn ly hôn,” Hân nói, giọng nghẹn lại, “nhưng em cần thời gian. Tổn thương này không phải nói quên là quên được.”

Minh gật đầu. Anh không dám đòi hỏi gì thêm. Anh chỉ xin một cơ hội để sửa sai.

Về nhà, cuộc sống của họ thay đổi hoàn toàn. Minh chăm con nhiều hơn cả vợ, chủ động học cách pha sữa, thay tã, ru ngủ. Có lúc anh thức trắng đêm chỉ để Hân được ngủ vài tiếng. Mỗi tối, khi hai đứa trẻ đã yên giấc, anh để lại một tờ giấy nhỏ trên bàn: “Anh xin lỗi vì ngày hôm đó.”, “Cảm ơn em đã sinh con cho anh.”, “Anh sẽ không bao giờ để em một mình nữa.”

Hân không trả lời, nhưng cô bắt đầu không né tránh nữa. Nhìn thấy chồng lóng ngóng tắm cho con, mặt mũi đẫm nước, cô bật cười – nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày dài nặng nề.

Một buổi tối, khi Minh đang cho con trai bú bình, Hân ngồi bên cạnh và nói nhỏ:
“Em nghĩ… em có thể tha thứ. Nhưng anh phải hứa, từ nay có chuyện gì cũng phải nói với em, đừng để nỗi sợ khiến anh làm điều em không ngờ.”

Minh đặt bình sữa xuống, nắm tay vợ thật chặt.
“Anh hứa. Không chỉ vì em, mà vì chính gia đình này.”

Câu chuyện không khép lại bằng cái ôm thấm nước mắt, mà bằng sự thấu hiểu và tin tưởng dựng lại từ những vết nứt. Hân biết chồng mình chưa hoàn hảo, Minh biết mình đã sai, nhưng cả hai đều chọn bước tiếp — vì tình yêu mười năm, vì hai đứa trẻ mà họ đã chờ đợi suốt cả thanh xuân.

Và trong giây phút ấy, gia đình nhỏ của họ bắt đầu thật sự được sinh ra, không chỉ bởi huyết thống, mà bởi lòng tin vừa được hàn gắn.