Bé gái 8 tuổi suốt mấy tuần liền nhất quyết không mở tủ quần áo của mình, mỗi lần mẹ nhắc đến là con bé lảng đi, mặt tái mét như vừa nhìn thấy điều gì khủng khiếp. Nghĩ con chỉ bày trò trẻ con, mẹ cũng không để tâm… cho đến sáng hôm đó. Khi mẹ mở hé cánh tủ, một mùi lạ xộc ra, kèm theo âm thanh khe khẽ như ai đó đang thì thầm bên trong. Mẹ chết lặng, còn bé thì bật khóc nức nở: “Con đã nói là mẹ đừng mở mà…”

Suốt gần một tháng nay, bé An – 8 tuổi – nhất quyết không cho ai động vào tủ quần áo của mình. Cứ mỗi lần mẹ bảo con dọn tủ hay lấy đồ mới, An lại giật nảy người, chạy đến ôm ghì lấy tay mẹ, lắc đầu nguầy nguậy. Ban đầu, chị Hạnh – mẹ bé – nghĩ đó chỉ là trò mè nheo trẻ con. An vốn hay bày mấy trò kỳ quặc khi muốn được chú ý. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt con bé khiến chị không khỏi băn khoăn: mỗi lần nhắc đến cái tủ, mặt An trắng bệch, như vừa nhìn thấy điều gì khủng khiếp.

Một buổi tối, khi chị bước vào phòng định thay ga giường, An ngồi thụp xuống, lấy tay che tủ lại, thốt lên:
Đừng mở… đừng mở tủ của con!

Giọng nó run lên, yếu ớt nhưng đầy sợ hãi. Chị Hạnh chột dạ, nhưng vẫn ôn tồn:
— Sao thế con? Trong tủ có gì mà con sợ vậy?

An mím môi, mắt đỏ hoe. Nó không trả lời, chỉ lắc đầu thật mạnh. Chị Hạnh thở dài, cho rằng có lẽ con bé xem mấy video linh tinh khiến nó ám ảnh.

Cho đến sáng hôm đó.

Chị dậy sớm chuẩn bị cho An đến trường. Thấy con bé loay hoay tìm đôi vớ nhưng không dám lại gần tủ, chị tiến đến mở giúp. Vừa hé cánh cửa, chị khựng lại: một thứ mùi lạ xộc ra, ngai ngái, ẩm mốc và hơi tanh. Rồi một tiếng động khe khẽ vang lên, như tiếng ai đó thì thầm hoặc đang cố hít thở trong không gian chật hẹp.

Chị Hạnh sững người. Tay chị giữ nguyên trên tay nắm, tim đập thình thịch.
Mẹ đừng mở mà! — tiếng An bật ra sau lưng chị, nghẹn ngào, hoảng loạn.

Chị quay lại thì thấy con bé mặt mũi tái mét, nước mắt trào ra dữ dội. Nó ôm đầu, khóc nức:
Con đã nói rồi mà… mẹ đừng mở… xin mẹ…!

Không khí trong phòng đặc quánh. Cánh tủ vẫn khẽ rung rung, như có gì đó đang dịch chuyển bên trong. Một thoáng lạnh chạy dọc sống lưng chị Hạnh.

Lần đầu tiên, chị không còn nghĩ đó chỉ là trò bày vẽ.
Có điều gì nghiêm trọng hơn nhiều đang diễn ra.

Và chị buộc phải tìm hiểu.

Ngay khi An gào khóc, chị Hạnh vội đóng sập cánh tủ lại. Tiếng động bên trong lập tức im bặt. Chị quỳ xuống ôm lấy con gái, cố xoa dịu:
— Con bình tĩnh nào. Trong tủ có gì? Con nói cho mẹ nghe đi.

Nhưng An chỉ run bần bật. Một lúc lâu sau, khi hơi thở ổn định hơn, con bé lí nhí:
— Con không muốn mẹ sợ… nên con giấu.

Chị Hạnh siết nhẹ vai con:
— Sợ hay không, mẹ cũng phải biết. Con nói thật cho mẹ nghe, được không?

An cắn môi, mắt nhìn chằm chằm vào cái tủ như sợ nó sẽ tự bật mở. Rồi con bé lấy hết can đảm nói:
— Có… bạn của con. Một bạn lớn.

Chị Hạnh nhíu mày:
— Bạn nào? Sao lại ở trong tủ được?

— Con… không biết tên. Bạn ấy bảo đừng nói cho ai.

Một cảm giác bất an trùm lấy chị. Rõ ràng có người… hoặc thứ gì đó đã ở trong tủ của An thời gian qua. Mùi hôi, tiếng thở… không thể do con bé tưởng tượng.

Chiều hôm đó, khi đón An từ trường về, chị quyết định gọi bố An – anh Quang – để cùng kiểm tra. Anh là người trầm tĩnh, không dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc. Khi chị kể lại mọi chuyện, anh lập tức nghiêm mặt:
— Không đùa được đâu. Nếu có người lạ vào nhà mình…

Về đến phòng con, cả hai đứng trước cánh tủ. An bám chặt lấy váy mẹ, không chịu bước vào. Anh Quang đếm đến ba rồi mở mạnh tủ.

Bên trong không có ai.

Chỉ có một đống quần áo bị dồn lệch sang một bên, vài món đồ chơi rơi vãi. Nhưng mùi hôi vẫn còn, rõ rệt.

Anh Quang cau mày:
— Có khi là con vật gì chết trong này?

Anh lật tung các ngăn, kiểm tra từng góc. Cuối cùng, anh phát hiện ra phía sau lớp gỗ tủ có một lỗ hổng bằng nắm tay. Một lỗ thủng rất sâu, có dấu hiệu bị cạy ra từ lâu.

Chị Hạnh chết sững:
— Nhà mình làm gì có lỗ này…

Anh Quang lấy đèn pin soi vào. Bên trong lỗ hổng là một khoảng tối dẫn đến… khoảng trống giữa hai căn hộ. Căn hộ họ nằm sát tường chung với phòng bỏ trống ngay cạnh—căn hộ mới bị chủ cũ trả lại cách đây vài tháng.

Một tiếng “cộp” nhẹ vang lên từ phía trong khoảng trống. Cả hai giật mình. An lập tức khóc thét:
Là bạn ấy đó! Bạn ấy ở trong đó!

Anh Quang trấn an con rồi thấp giọng nói với vợ:
— Chúng ta phải báo ban quản lý ngay. Có người đã chui sang phòng con.

Chị Hạnh run rẩy. Cảm giác có ai đó âm thầm theo dõi con bé suốt thời gian qua khiến chị nổi da gà.

Nhưng chỉ đến khi ban quản lý đến kiểm tra căn hộ bỏ trống bên cạnh, sự thật mới thực sự khiến họ rụng rời.

Ban quản lý dẫn anh Quang và chị Hạnh đến căn hộ số 407, phòng sát cạnh phòng ngủ của An. Cửa vẫn khóa, niêm phong còn nguyên. Nhân viên mở khóa, đẩy cửa vào. Căn phòng tối om, bụi phủ dày, rõ ràng đã lâu không có người ở.

Nhưng chỉ vài giây sau, anh Quang nhíu mày:
— Khoan… có mùi gì lạ.

Họ lần theo mùi đến phòng ngủ nhỏ bên trong. Và ở mép tường sát với tủ quần áo nhà họ, một tấm ván đã bị tháo bớt. Bên cạnh là vài vết chân dính bụi, rất nhỏ nhưng rõ ràng.

Nhân viên quản lý run giọng:
— Ai đó đã chui vào khoảng trống giữa hai phòng…

Họ soi đèn, lần theo dấu. Dưới gầm giường có một túi nylon chứa thức ăn thiu, vài chai nước suối uống dở, và một chiếc áo trẻ em cũ.

Chị Hạnh thở gấp, mặt tái đi:
— Trời ơi… đây là cái gì?

An đứng ngoài cửa, hai tay ôm chặt ngực. Con bé khẽ nói, giọng như thì thầm với chính mình:
— Con đã bảo bạn ấy đừng ở đó nữa… nhưng bạn ấy không chịu.

Câu nói khiến mọi người lặng đi.

Ngay lúc đó, tiếng bước chân khẽ vang lên từ phía nhà kho cuối hành lang. Một bảo vệ lập tức lao đến mở cửa. Trong bóng tối, một bóng người co rúm lại phía góc phòng, gầy gò, lấm lem.

Là một cậu bé — khoảng 12, 13 tuổi.

Cậu hoảng loạn khi bị phát hiện, cố rụt người lại. Giọng run lên:
— Đừng bắt em… đừng đưa em về đó…

Anh Quang bước đến gần:
— Em là ai? Sao lại lẻn vào căn hộ trống?

Cậu bé cúi gằm mặt. Mãi lâu sau mới nói ra mấy từ đứt quãng:
— Ba mẹ… đánh. Em bỏ trốn. Em sống ở đây… Em thấy bé An tốt… em xin đồ ăn… em trốn trong tủ khi nghe tiếng người lớn…

Chị Hạnh bủn rủn, suýt ngã khuỵu. Hóa ra “bạn lớn” mà An nói đến chính là cậu bé này. Và việc An giấu giếm, không dám nói, vì con bé sợ cậu bạn bị người lớn phát hiện và đuổi đi. Con bé từng lén đưa bánh, bình sữa cho cậu. Cậu bé lại lẩn vào sau tủ mỗi khi nghe có người.

Nhưng rồi mọi chuyện trở nên vượt tầm kiểm soát.

Cậu bé bật khóc khi bảo vệ tiến lại gần:
— Đừng đưa em về… em chịu không nổi nữa…

Không ai nói nên lời. Sự thương cảm xen lẫn nỗi kinh hoàng len lỏi trong không gian chật hẹp ấy.

Cuối cùng, ban quản lý gọi công an phường và dịch vụ bảo trợ trẻ em. Cậu bé được đưa đi kiểm tra sức khỏe và tạm chăm sóc riêng, không phải trở về gia đình bạo hành.

Khi mọi chuyện kết thúc, An ôm chặt mẹ:
— Con chỉ muốn bạn ấy an toàn…

Chị Hạnh hôn lên mái tóc con bé, nước mắt rơi vào vai con.
— Ừ, con đã làm đúng. Nhưng nguy hiểm lắm, con biết không? Từ giờ, có chuyện gì cũng phải nói với mẹ.

Đêm đó, chị Hạnh mở tủ quần áo ra lần đầu tiên mà không thấy sợ nữa. Nhưng chị biết, ký ức ấy sẽ còn ám ảnh cả gia đình rất lâu.

Bởi đôi khi, điều khiến ta sợ nhất… lại chính là thứ ta tưởng rằng không hề tồn tại.