Mưa trắng trời. Nước lũ tràn về nhanh đến mức dân làng không kịp trở tay. Trong khi ai nấy đều đóng chặt cửa nẻo, thì một nữ tỷ phú trẻ tuổi – người từ thành thị về quê làm từ thiện – lại mở cửa nhà mình đón một người đàn ông lạ mặt dầm mình trong cơn mưa. Đêm ấy, trời tối đen như mực. Khi mọi người trong nhà đã say giấc, người đàn ông gõ nhẹ vào cửa phòng cô và thì thầm một câu khiến cô tái mặt, run rẩy, không thốt nên lời…
Tên cô là Ngọc Anh, 32 tuổi, nữ doanh nhân nổi tiếng trong ngành công nghệ. Sau nhiều năm lập nghiệp ở Sài Gòn, cô trở về quê nhà ở một xã nhỏ thuộc tỉnh Quảng Trị để làm từ thiện – xây lại cầu làng, quyên góp sách vở cho học sinh, phát quà cứu trợ cho bà con vùng lũ.
Tuổi thơ nghèo khó khiến Ngọc Anh luôn có cảm tình đặc biệt với mảnh đất này. Cha mẹ cô đã mất, căn nhà cấp 4 lợp tôn ở ven sông giờ chỉ còn là nơi trú ngụ mỗi khi cô về. Mặc dù đã thành danh, cô vẫn giữ thói quen giản dị: không vệ sĩ, không tài xế, không phô trương.
Chiều hôm đó, khi mây đen kéo đến cuồn cuộn, cô vẫn đang phát quà cho bà con trong sân đình thì một cán bộ xã hớt hải chạy đến báo: “Cô Ngọc ơi, nước sông lên nhanh lắm, mưa kiểu này là tối nay có lũ lớn. Cô về nhà đóng cửa sớm đi.”
Cô gật đầu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và trở về. Căn nhà nhỏ của cô nằm ở khu cao hơn mặt ruộng nhưng không xa bờ sông. Cô chốt cửa, lót bao cát quanh chân tường, lo lắng nhìn trời.
Khoảng 8 giờ tối, khi tiếng mưa đập vào mái tôn vang như trống trận, một tiếng gõ cửa vang lên. Cô giật mình.
Mở hé cánh cửa, trước mặt cô là một người đàn ông chừng ngoài 40, dáng cao, khuôn mặt góc cạnh, ướt sũng trong mưa. Ông run rẩy nói:
– Cô ơi… cho tôi trú nhờ một đêm… tôi bị lũ cuốn xe máy mất, không còn biết đi đâu…
Ngọc Anh đắn đo vài giây, rồi nhìn ánh mắt hoảng loạn của ông, cô gật đầu. “Vào đi. Đêm nay nước lớn lắm.”
Cô lấy cho ông bộ quần áo của cha cô để thay, rồi dọn một chỗ trong phòng khách cho ông nằm. Bữa tối chỉ có cơm trắng và trứng luộc, nhưng ông ăn ngon lành, luôn miệng cảm ơn.
Hỏi ra mới biết ông tên Thành, là thợ điện từ xã bên. Trên đường về thì nước lũ đổ về đột ngột, ông không kịp trở tay.
Ngọc Anh thấy thương, nhưng trong lòng vẫn có chút cảnh giác. Cô khóa trái cửa, dặn lòng phải cẩn thận. Ngoài trời, tiếng nước đập vào bờ đê mỗi lúc một dữ dội. Làng quê chìm trong màn mưa tối đen.
Khoảng 1 giờ sáng, giữa lúc cô đang mơ màng ngủ thì tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng vang lên.
“Cô Ngọc… cô Ngọc ơi…”
Giọng ông Thành vang lên nhỏ nhưng rõ. Cô choàng tỉnh, tim đập thình thịch. Cô bước ra mở cửa, tay không quên cầm theo đèn pin.
– Có chuyện gì không chú?
Ông nhìn cô, vẻ mặt lạ kỳ. Rồi ông nói một câu khiến cô tái mặt:
– Tôi biết căn nhà này có một bí mật…
Cô đứng sững, tim đập mạnh. Làm sao ông biết? Bí mật ấy – chỉ có cô và cha cô biết. Cô siết chặt tay cầm đèn pin, cảm thấy không khí lạnh buốt sau gáy.
– Chú nói gì…?
Ông không trả lời ngay. Ông đưa tay ra, mở lòng bàn tay cho cô xem một vật. Đó là một mảnh kim loại nhỏ, có khắc dòng chữ: “A.N. 1999.”
Đó là mảnh đồng cô từng làm bùa hộ mệnh với cha hồi nhỏ, rồi chôn dưới gạch nhà. Năm ấy, hai cha con cô đào một hốc nhỏ trong nền nhà để giấu chiếc hộp gỗ – bên trong là vật chứng của một chuyện năm xưa…
Ngọc Anh lùi lại, mặt tái nhợt:
– Chú là ai? Sao chú biết cái đó?
Ông Thành thở dài, ngồi xuống ghế:
– Cô muốn nghe sự thật, hay muốn tôi rời khỏi đây ngay lập tức?
Không gian nặng nề. Tiếng mưa vẫn rơi đều đặn ngoài hiên, nhưng bên trong ngôi nhà cũ ấy, từng tiếng tích tắc của đồng hồ như dao cứa vào tim.
Ngọc Anh gật đầu. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời cô sẽ không còn như trước nữa.
Ngọc Anh ngồi im lặng, hai tay siết chặt nhau trong lòng. Gương mặt cô tái xanh, mồ hôi lạnh túa ra, dù gió lùa từ khe cửa vẫn mang theo hơi lạnh từ cơn lũ ngoài kia.
– Nói đi… – Cô khẽ lên tiếng, giọng khàn đặc – …ông là ai? Làm sao ông có được thứ đó?
Ông Thành nhìn cô, ánh mắt không còn vẻ bối rối như khi mới đến. Giờ đây, ông đầy vẻ tỉnh táo – và sắc sảo.
– Tôi tên thật là Nguyễn Văn Thành, ngày trước từng làm việc chung với cha cô – ông Nguyễn Văn Lâm, người mà cả làng này vẫn gọi là “ông Lâm kỹ sư”.
Ngọc Anh giật mình. Cha cô chưa bao giờ kể về ông Thành. Trước giờ, những gì cô biết về cha chỉ là một người đàn ông hiền lành, yêu thương con, sống kín tiếng sau khi mẹ cô mất trong một tai nạn giao thông cách đây gần hai mươi năm.
– Cha cô… – ông Thành tiếp lời – …không chỉ là một kỹ sư nông nghiệp. Ông ấy từng tham gia một nhóm nghiên cứu độc lập về khai thác khoáng sản ở vùng trung du này. Năm 1999, họ phát hiện ra một vỉa đá quý nhỏ nằm sâu dưới lòng đất – ngay dưới nền nhà này.
Ngọc Anh sửng sốt:
– Đá quý…? Nhưng tại sao cha tôi giấu?
– Bởi vì một tai nạn đã xảy ra. Một người trong nhóm – ông Phúc, kỹ sư địa chất – bị thiệt mạng trong một lần khoan thăm dò. Sau tai nạn đó, nhóm tan rã. Chính quyền lúc ấy không hề biết chuyện. Cha cô là người duy nhất vẫn giữ toàn bộ tài liệu và… một mẫu đá quý nguyên bản – thứ có thể khiến nơi này trở thành điểm khai thác lớn nhất tỉnh Quảng Trị.
– Rồi sao nữa? – Cô hỏi, giọng nghẹn lại.
– Sau khi ông Lâm giấu mẫu đá và các giấy tờ chứng nhận trong chiếc hộp gỗ, ông chôn nó xuống nền nhà – cùng với tấm bùa hộ mệnh hai cha con từng đeo. Chính là mảnh đồng tôi đang cầm. Tôi giúp ông làm việc đó. Nhưng tôi không quay lại làng từ sau tai nạn. Mãi cho đến bây giờ…
Ngọc Anh nhìn ông, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
– Vậy… ông quay lại vì thứ trong chiếc hộp đó?
Ông Thành gật đầu.
– Tôi không đến để trộm cắp. Tôi đến để giúp cô mang nó ra ánh sáng. Nếu đúng như những gì tôi và cha cô từng tính toán, lượng đá quý này có thể giúp vùng này đổi đời – thay vì mỗi năm ngập lụt, thiếu thốn, dân cư tha hương.
Ngọc Anh im lặng hồi lâu. Bản thân cô luôn khát khao thay đổi quê hương. Nhưng bao năm làm doanh nhân, cô cũng hiểu: khi tiền và tài nguyên xuất hiện, lòng người sẽ không còn như xưa.
– Ông nghĩ… tôi có thể tin ông?
Ông Thành rút ra từ túi áo một phong thư cũ. Giấy đã ngả vàng, góc thư lem mực. Ông đưa cô.
– Đây là thư tay cha cô gửi tôi, trước khi ông mất. Ông dặn tôi: “Khi nào con bé đủ lớn, đủ bản lĩnh, hãy trao lại cho nó. Nếu nó từ chối, hãy chôn bí mật ấy mãi mãi.”
Ngọc Anh run run mở thư. Nét chữ quen thuộc khiến mắt cô nhòe đi. Dòng cuối cùng là lời cha cô viết tay:
“Nếu con đọc được những dòng này, nghĩa là con đã đủ trưởng thành để đối mặt với sự thật. Cha không mong con trở thành người giàu nhất, mà mong con là người giữ được tâm sáng giữa những lựa chọn tối tăm nhất.”
Nước mắt Ngọc Anh rơi. Cô gật đầu.
– Chúng ta đào lên đi.
Mưa ngớt. Trời vẫn còn âm u, nhưng nước lũ đã bắt đầu rút dần khỏi sân. Ngọc Anh cùng ông Thành lật lớp gạch dưới nền nhà bếp – nơi cha cô từng hay dặn đừng để ai đụng vào.
Sau gần một tiếng, họ tìm thấy chiếc hộp gỗ cũ. Bên trong, đúng như lời ông Thành nói: tài liệu, bản đồ vỉa đá, mẫu đá thô màu xanh lam lấp lánh – và một cuốn sổ ghi tay chi tiết, có chữ ký của bốn người trong nhóm nghiên cứu.
Ngọc Anh cầm viên đá trên tay. Nó không giống ngọc bích hay ruby cô từng thấy. Màu sắc lạ, ánh trong suốt như pha lê, nhưng lại có đường vân tự nhiên như đá thạch anh.
– Đây là loại đá chưa từng được công bố chính thức ở Việt Nam – ông Thành nói – tên khoa học là Spinel lam, cực hiếm. Giá trị có thể gấp nhiều lần sapphire nếu xác minh đúng chất lượng.
Ngọc Anh nhìn ông:
– Vậy nếu tôi giao chuyện này cho chính quyền, ông có gì?
Ông Thành cười:
– Tôi chỉ cần hoàn thành lời hứa với cha cô. Phần còn lại, là tùy cô quyết định.
Ba tháng sau
Một trung tâm khai thác khoáng sản cấp tỉnh được thành lập, phối hợp với doanh nghiệp của Ngọc Anh để đầu tư bài bản, đảm bảo không tàn phá môi trường. Cô giữ đúng lời cha: dành 30% lợi nhuận cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng, trường học, bệnh viện tại địa phương.
Ông Thành được mời làm cố vấn kỹ thuật. Dân làng bây giờ ai cũng biết đến “ông khách lạ đêm lũ”, người từng dầm mưa đến gõ cửa nhà cô Ngọc mà chẳng ai ngờ mang theo cả một kho báu bị lãng quên.
Đêm cuối cùng trước khi dự án chính thức khai thác, Ngọc Anh đứng trước hiên nhà, nơi từng xảy ra tất cả. Cô thầm thì với chính mình:
“Cảm ơn cha… vì đã tin con.”
Phía sau, ông Thành bước ra, lặng lẽ đứng cạnh cô. Ông nói:
– Cơn lũ năm ấy cuốn đi nhiều thứ… nhưng cũng mang lại cho chúng ta một cơ hội. Đôi khi, điều quý giá nhất nằm dưới lớp bùn lầy của quá khứ.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Trăng sáng vằng vặc chiếu lên nền đất quê hương – nơi bí mật từng ngủ yên suốt gần ba thập kỷ, giờ đây lại trở thành khởi đầu cho một tương lai rực rỡ hơn.