Một y tá gọi điện cho giám đốc báo tin khẩn: “Vợ anh vừa sinh con và đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.” Bối rối – vì không có vợ – anh vẫn vội vã đến bệnh viện. Khi đến nơi, anh nói với bác sĩ: “Từ giờ phút này, tôi là chồng cô ấy. Hãy ghi tất cả hóa đơn dưới tên tôi.

Chuông điện thoại đổ dồn vào lúc gần 1 giờ sáng. Giám đốc Khải – đang chìm trong đống báo cáo – giật mình khi thấy số lạ gọi đến. Đầu dây bên kia là giọng một nữ y tá, run rẩy nhưng dứt khoát:

“Anh Khải phải không ạ? Vợ anh… cô ấy vừa sinh, nhưng tình trạng nguy kịch. Hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.”

Khải sững người. Anh là người độc thân, chưa từng lập gia đình, càng không có ai mang thai. Một thoáng nghĩ đây là cuộc gọi nhầm, nhưng trong giọng người y tá là sự hoảng loạn không thể giả được.

“Chúng tôi cần chồng bệnh nhân để ký xác nhận trước khi can thiệp thêm. Xin anh đến ngay!”

Khải, dù hoang mang, vẫn lao xuống nhà xe, nổ máy phóng đi như thể một phần trách nhiệm vô hình đang kéo anh về phía bệnh viện. Trong đầu anh tua đi tua lại cùng một câu hỏi: “Tại sao lại là mình?”

Khi tới khoa sản, bác sĩ trực với vẻ mặt căng thẳng bước đến. Khải chưa kịp giải thích, anh chỉ buột miệng nói:

“Dù… dù thế nào, từ thời điểm này, tôi là chồng cô ấy. Mọi chi phí cứ ghi tên tôi.”

Bác sĩ thoáng bất ngờ trước quyết định nhanh đến kỳ lạ đó, nhưng không có thời gian thắc mắc. Họ đưa Khải đến phòng quan sát, nơi một sản phụ đang nằm bất động, gương mặt tái nhợt, mồ hôi còn dính trên tóc, hơi thở tím tái vì mất máu.

Cạnh đó là một em bé đỏ hỏn nằm trong lồng kính, chưa kịp có cái tên.

“Cô ấy được đưa vào trong tình trạng nguy cấp và chỉ kịp nói được đúng hai từ trước khi ngất đi: ‘Gọi Khải…’.”

Cả bác sĩ lẫn y tá đều tin rằng Khải là chồng. Chỉ mình Khải biết điều đó không thể là sự thật.

Nhưng tại sao cô ấy lại gọi đúng tên anh?

Khải cảm thấy có điều gì đó lớn hơn đang diễn ra, vượt ngoài dự đoán của anh. Anh đứng lặng rất lâu, nhìn người phụ nữ xa lạ đang vật lộn giữa sống và chết, rồi nhìn đứa trẻ còn đỏ hỏn, yếu ớt.

Trong anh bùng lên một cảm giác lạ lùng – vừa trách nhiệm, vừa tò mò, vừa có chút sợ hãi. Thứ cảm giác mà anh không thể gọi tên.

Trước khi bác sĩ bước vào phòng phẫu thuật để tiếp tục can thiệp, ông nhìn Khải:

“Anh Khải, chúng tôi đang làm hết sức. Nhưng… có khả năng cô ấy sẽ không qua khỏi đêm nay. Nếu anh có điều gì muốn gửi gắm, hãy nói.”

Khải không biết mình nên nói gì, bởi anh đâu phải chồng, thậm chí chẳng biết tên cô ấy là gì.

Nhưng có một điều Khải biết chắc: anh không thể rời khỏi nơi này.

Và ngay giây phút đó, anh không hề hay biết rằng quyết định “vào vai chồng” tạm thời này sẽ kéo anh vào một câu chuyện lớn hơn cả cuộc đời anh.

Sau hơn ba giờ phẫu thuật, bác sĩ bước ra với gương mặt phờ phạc nhưng nhẹ nhõm. “Cô ấy qua khỏi rồi, nhưng vẫn hôn mê. Chúng tôi sẽ chuyển sang phòng hồi sức.”

Khải thở phào… không hiểu vì sao. Cô ấy đâu liên quan gì đến anh. Nhưng cảm giác nhẹ nhõm vẫn tràn đến một cách tự nhiên.

Anh được phép vào thăm. Trong căn phòng trắng toát, người phụ nữ nằm bất động, khuôn mặt mệt mỏi nhưng thanh tú. Khi Khải nhìn tờ hồ sơ bệnh án, anh ngỡ ngàng:

Tên bệnh nhân: Lê Minh Thy — 28 tuổi.
Người liên hệ khẩn cấp: Khải — không thông tin thêm.

Khải bật cười khổ. “Ghi mỗi tên, sao gọi đúng mình trời…”

Đúng lúc đó, một y tá đi vào, tay ôm tập giấy.

“Anh Khải, đây là đồ đạc bệnh nhân mang theo.”

Trong chiếc túi nhỏ là ví, vài giấy tờ cá nhân, và một tấm ảnh. Khải cầm lên… rồi chết lặng.

Trong ảnh là Khải — cách đây khoảng tám năm — đứng cạnh một nhóm sinh viên trong một buổi hoạt động tình nguyện ở vùng cao. Anh nhớ ngày đó mình là khách mời chia sẻ kinh nghiệm nghề nghiệp cho sinh viên mới ra trường. Cô gái trong ảnh đứng hàng thứ hai, cười hiền, ánh mắt như đang nhìn về phía anh.

Khải nhớ mình chẳng có ấn tượng gì sâu sắc. Buổi giao lưu chỉ diễn ra một chiều, đông người. Một cô sinh viên trong số cả trăm người, sao anh nhớ nổi?

Nhưng tấm ảnh lại nói rằng ngược lại… cô ấy đã nhớ anh.

Khải bắt đầu thấy khó thở. Không phải vì anh sợ — mà vì anh nhận ra mình đang đứng trước một bí mật nào đó mà bản thân chỉ mới chạm tới bề mặt.

Anh xin phép bác sĩ cho xem thêm những giấy tờ khác. Trong hồ sơ mẹ bầu, có ghi:
“Thai phụ sống một mình. Không khai tên cha đứa bé. Mang thai ngoài ý muốn.”

Khải khựng lại. Anh tự hỏi:
Liệu cô ấy có từng cố liên hệ với mình?
Liệu đứa bé… có phải là con anh?

Không! Không thể nào. Anh chưa từng gặp lại cô ấy. Anh chưa từng có quan hệ gì với Minh Thy.

Nhưng tại sao cô ấy lại gọi tên anh khi cận kề cái chết?

Ngay lúc Khải đang rối bời, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Ánh mắt ông ta sắc lạnh, dáng vẻ vội vã.

“Anh là Khải?” — giọng ông ta đầy gấp gáp.

“Đúng. Anh là ai?”

“Tôi… là chú của Minh Thy. Tôi nghe bệnh viện báo.”

Ông ta nhìn lướt qua cháu gái bất tỉnh, rồi quay lại nhìn Khải với vẻ nghi ngờ.

“Cậu… là chồng nó thật sao?”

Khải im lặng vài giây rồi đáp: “Không. Nhưng tôi ở đây vì cô ấy đã gọi tên tôi.”

Người đàn ông nhíu mày, như đang cố hiểu điều gì đó. Một lát sau ông ta nói nhỏ:

“Có lẽ… tôi biết lý do.”

Khải dựng người: “Tại sao?”

Ông chú nhìn vào cửa kính phòng ICU rồi thở dài một hơi thật dài.

“Cô ấy… từng nói nếu có chuyện gì xảy ra, hãy gọi anh. Vì anh là người duy nhất cô ấy tin tưởng.”

Khải lặng người.

Tin tưởng? Một người anh chỉ gặp đúng một lần?

“Nhưng… còn cha đứa bé? Vì sao không gọi anh ta?”

Ông chú im lặng. Mãi rất lâu, ông mới nói:

“Cha đứa bé… chính là nguyên nhân khiến nó phải chạy trốn, và phải gọi đến anh.”

Khải cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Một linh cảm rất xấu đang tới gần.

Sáng hôm sau, Minh Thy tỉnh lại. Cô mở mắt trong sự mờ mịt và yếu ớt. Người đầu tiên cô thấy chính là Khải — người mà cô gọi tên trong khoảnh khắc sinh tử.

Ánh mắt cô thoáng run rẩy, rồi bật khóc.

Khải nhẹ nhàng nói: “Không sao. Cô an toàn rồi. Con cũng ổn.”

Nhưng câu hỏi lớn vẫn treo lơ lửng. Anh ngồi xuống cạnh giường.

“Minh Thy… tại sao em lại gọi tên tôi? Tôi không phải chồng em. Chúng ta cũng chưa từng gặp lại từ lần tham gia tình nguyện năm đó.”

Cô im lặng. Tay siết chặt tấm chăn đến mức trắng bệch.

Rồi chậm rãi, cô kể:

“Tám năm trước… ba mẹ mất trong tai nạn. Em chỉ còn mỗi người chú. Em đi học, đi làm, cố gắng sống bình thường. Cho đến một năm trước, em quen một người đàn ông lớn tuổi, có địa vị, giàu có.”

Khải nhìn thoáng sang người chú — ông lặng lẽ gật đầu.

“Ban đầu ông ta chăm sóc em chu đáo. Nhưng khi biết em mang thai, ông ta trở mặt. Bắt em phá thai. Em từ chối. Em bỏ trốn về sống với chú.”

Khải nuốt khan. “Vậy… cha đứa bé là người đó?”

Minh Thy gật đầu, nước mắt rơi lã chã.

“Em đã báo công an nhưng ông ta có thế lực. Họ chỉ lập hồ sơ rồi… im lặng. Em sống trong sợ hãi suốt nhiều tháng. Chỉ có một cách: sinh đứa bé thật nhanh rồi chuyển nơi khác.”

“Nhưng… liên quan gì đến tôi?” — Khải hỏi, giọng nghèn nghẹn.

Minh Thy lấy hơi thật sâu.

“Trong lúc tuyệt vọng, em nhớ đến buổi sinh hoạt tình nguyện năm đó. Em nhớ có người nói với em: ‘Dù có chuyện gì xảy ra, hãy chọn người tử tế để dựa vào.’ Người đó là… anh.”

Khải chết lặng. Anh không nhớ mình đã nói câu đó, nhưng cũng không lạ — vì đó là điều anh thường nói với sinh viên.

“Em tin anh. Em nghĩ… nếu có chuyện xấu, chỉ có anh là người ngoài duy nhất không bị kéo vào những rắc rối của em. Một người không thân thích, không ân oán, không bị uy hiếp.”

“Vì vậy trong khoảnh khắc em tưởng mình không sống nổi… cái tên duy nhất em có thể gọi là anh.”

Căn phòng im phăng phắc.

Khải nhìn người phụ nữ trẻ đang run rẩy, người đã một mình chiến đấu với nỗi sợ suốt nhiều tháng. Anh nhìn đứa bé trong lồng kính. Một sinh linh vô tội.

Rồi anh hiểu vì sao mình đã vội chạy đến bệnh viện dù chẳng có lý do.

có những lúc, người tử tế phải bước vào đúng nơi họ cần có mặt.

Ông chú bước tới, khẽ nói:
“Cậu Khải… cháu nó cần sự bảo vệ. Ít nhất cho đến khi chúng tôi kịp làm thủ tục rời thành phố. Cậu có thể…”

Khải không để ông nói hết.
“Tôi sẽ giúp. Không phải vì bổn phận, mà vì cô ấy đã tin tôi.”

Minh Thy ngước nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe nhưng trong trẻo hơn bao giờ hết.

Và ngay khoảnh khắc ấy, Khải biết cuộc sống mình sắp bước sang một trang mới — không được chọn trước, nhưng là trang anh sẵn sàng viết tiếp.

Vì đôi khi, một cuộc gọi nhầm… lại dẫn ta đến một trách nhiệm thật sự.