Suốt 5 năm trời kể từ ngày tai nạn ập xuống, cướp đi khả năng vận động của vợ, anh Sơn gần như chưa từng rời khỏi nhà quá lâu. Anh làm việc tự do tại nhà, tranh thủ chăm vợ từng chút một: từ thìa cháo, ly nước, đến việc xoay người, xoa bóp tay chân để tránh co cứng. Ngần ấy năm, cuộc sống của anh thu nhỏ lại trong vài căn phòng, nhưng anh chưa từng kêu ca. Chính anh cũng không hiểu tại sao trái tim mình có thể kiên nhẫn và bền bỉ đến thế, chỉ biết rằng nhìn thấy vợ vẫn còn đó — dù bất động — là động lực để anh bước tiếp.
Chiều hôm đó, anh ra ngoài mua vài món đồ cần thiết. Đi được nửa đường, anh mới nhớ mình để quên ví. Anh lẩm bẩm cười, quay xe về, nghĩ rằng sẽ chỉ mất vài phút. Nhưng khi anh mở cửa, điều chờ đợi anh phía sau cánh cửa lại là thứ khiến đôi chân anh như đóng đinh xuống đất.
Trong căn phòng anh tưởng đã quá quen, bỗng vang lên những âm thanh rất nhỏ — tiếng ghế dịch chuyển, tiếng hơi thở vội — và một giọng nói đàn ông khe khẽ:
“Cố lên… được rồi… để anh đỡ em.”
Anh Sơn sững người. Tim anh đập mạnh tới mức tưởng như muốn nổ tung. Anh định hét lên, định lao vào, nhưng đôi chân không nhúc nhích được. Cánh cửa phòng khẽ mở, qua khe hở anh thấy một bóng người đàn ông cúi xuống cạnh giường vợ mình. Ánh sáng vàng ố của chiếc đèn bàn khiến cảnh tượng càng thêm nhập nhoạng, nhưng anh vẫn nhận ra rõ: đó là Minh — người bạn thân mà anh vẫn nhờ mỗi khi cần sửa chữa đồ đạc trong nhà.
Hai bàn tay Minh đang giữ lấy vai vợ anh. Vợ anh – Hạnh, người đã 5 năm không nhấc nổi cánh tay – bỗng đang cố ngồi dậy. Mồ hôi rịn trên trán cô, gương mặt căng thẳng, và… đôi mắt cô mở to, sáng hơn anh từng thấy trong nhiều năm qua.
Hàng loạt câu hỏi nổ tung trong đầu anh:
Tại sao Minh ở đây? Sao vợ mình… cử động được? Từ bao giờ? Vì sao cô giấu anh? Và Minh… liên quan thế nào?
Như có luồng điện chạy dọc sống lưng, anh Sơn lùi lại một bước nhưng tay vô tình va vào cạnh tủ. Một tiếng “cộp” vang lên.
Bên trong phòng, mọi âm thanh lập tức ngưng bặt.
Anh Sơn đứng chết lặng.
Và từ bên trong, giọng Minh cất lên — run rẩy, nhưng rõ ràng:
“Anh Sơn… anh về rồi à?”
Câu chuyện bắt đầu từ khoảnh khắc ấy — khoảnh khắc mọi thứ anh từng tin tưởng có nguy cơ sụp đổ.
Ngay khi nghe tiếng Minh gọi, anh Sơn đẩy cửa vào. Cánh cửa bật tung, để lộ cảnh tượng trọn vẹn trước mắt. Minh đứng cạnh giường, hai tay vẫn giữ nhẹ vai Hạnh như muốn giúp cô không ngã xuống. Hạnh ngồi thẳng lưng, cơ thể hơi run, hai chân thõng xuống mép giường. Đó là tư thế mà anh chưa từng thấy suốt 5 năm qua.
Không phải giận dữ ngay lập tức, thứ tràn vào lòng anh đầu tiên lại là nỗi hoang mang tột độ. Anh nhìn vợ mình, cố tìm hiểu trong ánh mắt cô điều gì đang diễn ra, nhưng Hạnh chỉ cúi xuống, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó.
Anh Sơn quay sang Minh, giọng khàn đặc:
— Chuyện này… là sao?
Minh nuốt khan, rút tay lại, đứng thẳng người như chờ đợi một bản án.
— Em… em xin lỗi vì đã không nói với anh sớm hơn. Nhưng anh bình tĩnh nghe em giải thích đã.
Anh Sơn siết chặt tay.
— Từ bao giờ Hạnh… có thể cử động như vậy?
Hạnh vẫn cúi mặt, nhưng Minh thì chậm rãi trả lời:
— Khoảng bảy tháng nay.
Câu trả lời như cú đánh mạnh vào ngực anh.
— Bảy tháng? Bảy tháng mà các người không nói với tôi?
Minh nói tiếp, giọng nhỏ nhưng kiên quyết:
— Bác sĩ bảo có khả năng hồi phục nếu kiên trì tập vật lý trị liệu đúng cách. Anh có nhớ lần Hạnh nhập viện định kỳ không? Khi đó, bác sĩ muốn nói chuyện với anh, nhưng anh ra ngoài lo giấy tờ, nên bác sĩ trao đổi với Hạnh và em — người ở đó. Em chỉ là người đưa Hạnh đi theo yêu cầu của anh thôi. Nhưng khi nghe bác sĩ nói, Hạnh… Hạnh đã xin em giữ bí mật.
Anh Sơn quay ngoắt sang vợ.
— Tại sao? Tại sao em phải giấu anh?
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Hạnh cố ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chồng.
— Vì… em sợ.
— Sợ gì? Anh làm gì em phải sợ chứ? — anh Sơn gần như gào lên.
Hạnh run rẩy.
— Em sợ… em không khỏi được. Em sợ lại khiến anh thất vọng. Bác sĩ nói phục hồi khó lắm, cần tập luyện cực kỳ đau đớn. Em không muốn anh hy vọng… rồi lại đau.
Anh Sơn chết lặng. Nhìn vợ run rẩy, anh vừa thương vừa giận.
— Còn Minh thì sao? — Anh quay sang bạn mình. — Tại sao em phải dính vào chuyện này?
Minh thở dài, ánh mắt mệt mỏi:
— Vì Hạnh cần người mạnh để đỡ trong giai đoạn đầu tập. Anh còn nhớ lưng anh đau suốt mấy tháng đó không? Em sợ nếu anh biết, anh sẽ lao vào làm quá sức. Em chỉ muốn giúp hai người… vậy thôi.
Anh Sơn ngồi xuống ghế, tay ôm đầu. Từng lớp cảm xúc cuộn vào nhau: giận, tủi thân, đau đớn, nhưng hơn hết là cảm giác bị gạt ra khỏi chính cuộc sống của mình.
Minh tiếp lời:
— Em định vài tuần nữa, khi Hạnh đủ sức đứng vững, tụi em sẽ nói hết với anh. Nhưng… mọi chuyện đã xảy ra thế này…
Hạnh khóc.
— Em xin lỗi. Em chỉ muốn khi xuất hiện trước anh… em có thể tự đứng dậy bằng đôi chân mình. Em muốn anh được thấy điều đó trước khi nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Khoảnh khắc ấy, giữa căn phòng ngột ngạt, anh Sơn nhận ra: điều làm anh đau nhất… không phải là bí mật, mà là cảm giác bị bỏ lại.
Căn phòng rơi vào im lặng đến nghẹt thở. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ chạy từng nhịp khô khốc. Anh Sơn đứng dậy, bước đến bên giường. Hạnh giật mình, định lùi lại nhưng cơ thể chưa đủ vững, khiến Minh phải đưa tay đỡ.
Anh Sơn khẽ gạt tay Minh ra.
— Để anh.
Hạnh nhìn chồng, ánh mắt vừa sợ vừa mong chờ. Anh giữ lấy khuỷu tay vợ, nhẹ nhàng nâng cô ngồi vững lại. Đôi tay anh vẫn ấm như thuở nào, và chạm đến là Hạnh bật khóc thành tiếng.
— Vì sao em không nói với anh? — giọng anh nhỏ đi, không còn giận dữ. — Anh đã sợ em tuyệt vọng từng ngày rồi. Anh cũng hy vọng, cũng muốn phép màu xảy ra, nhưng không phải như thế này… không phải sau lưng anh.
Hạnh nấc lên.
— Em đã yếu đuối… Em sợ mình không làm được. Em sợ… kéo anh xuống theo em…
— Em là vợ anh. — Anh Sơn nắm tay cô. — Anh chưa từng thấy em kéo anh xuống. Chỉ là… em không cho anh cơ hội để cùng em bước qua giai đoạn khó khăn nhất.
Minh lặng im, đứng một góc phòng.
— Em xin lỗi, anh Sơn. Nếu anh muốn em rời khỏi cuộc sống của hai người hoàn toàn, em hiểu.
Anh Sơn quay lại nhìn bạn mình.
— Không phải vậy. Anh biết em chỉ muốn giúp. Nhưng em cũng phải hiểu… Khi một người chồng chăm vợ 5 năm trời, rồi một ngày phát hiện người bạn thân biết nhiều hơn mình… cảm giác đó không dễ chịu chút nào.
Minh cúi đầu.
— Em sai. Em xin nhận.
Không khí dịu xuống, nhưng trong lòng anh Sơn vẫn nặng trĩu. Anh đứng thẳng, hít một hơi thật sâu.
— Hai người hãy nói cho anh biết toàn bộ kế hoạch. Anh muốn biết chính xác Hạnh có thể hồi phục tới mức nào.
Minh và Hạnh giải thích: Hạnh đã tập đều đặn nhiều tháng qua, từ việc co duỗi chân, đến việc ngồi dậy vài phút mỗi ngày. Giai đoạn gần đây, cô bắt đầu tập đứng với sự hỗ trợ, và kết quả khả quan hơn dự kiến. Bác sĩ nói nếu tiếp tục, Hạnh có thể đi lại — dù chậm và cần dụng cụ hỗ trợ — trong vòng 3 đến 6 tháng.
Khi nghe điều đó, tim anh Sơn thắt lại, nhưng là cảm giác hạnh phúc xen lẫn nghẹn ngào.
— Lẽ ra… anh phải là người ở đây những tháng qua.
Hạnh giữ lấy tay anh.
— Em cần anh… từ bây giờ. Không còn giấu gì nữa. Em hứa.
Anh quay sang Minh.
— Em giúp anh lên kế hoạch chi tiết tập luyện cho Hạnh. Nhưng từ giờ… chỉ khi anh có mặt.
Minh gật đầu, nhìn nhẹ nhõm hơn.
— Tất nhiên rồi.
Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên sau 5 năm, cả ba người ngồi lại với nhau như những người cùng hướng về một mục tiêu chung, không còn giấu giếm.
Hạnh ngồi dựa vào vai anh Sơn.
— Anh… anh không giận em nữa chứ?
Anh đặt tay lên mái tóc cô.
— Giận thì có. Đau thì có. Nhưng… chỉ cần em muốn sống tiếp, muốn đứng dậy, thì anh sẽ đi cùng em. Từ đầu đến cuối.
Hạnh mỉm cười, nụ cười run rẩy nhưng tràn đầy niềm tin — điều mà anh đã chờ đợi suốt 5 năm.
Và bên trong anh, một quyết định vừa hình thành:
Anh sẽ ở đây, sẽ là người cùng vợ bước lại từng bước đầu tiên trong cuộc đời mới.
Không còn bí mật.
Không còn sợ hãi.
Chỉ còn hy vọng — và tình yêu mà 5 năm qua chưa từng phai.



