Gặp lại người yêu cũ sau nhiều năm, một câu cô ấy vô tình thốt ra khiến tôi đứng lặng như hóa đá

“Anh vẫn giữ chiếc khăn len em đan mùa đông năm ấy chứ?”
Câu nói tưởng như vô tình ấy khiến tôi đứng sững giữa lòng Hà Nội đang chuyển đông, như bị ai đó kéo ngược về những ngày đã xa – những ngày mà tôi cứ ngỡ đã chôn chặt tận đáy lòng.

Tôi tên Minh, 32 tuổi, làm kỹ sư cầu đường. Cuộc sống của tôi diễn ra đều đặn như một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ: sáng cà phê đen không đường, trưa ăn cơm văn phòng, tối về nhà một mình trong căn hộ nhỏ thuê gần cầu Nhật Tân. Tình yêu? Tôi không còn tin vào thứ đó kể từ ngày Trang rời khỏi cuộc đời tôi.

Chúng tôi yêu nhau thời đại học – mối tình đầu, ngây thơ và cuồng nhiệt. Trang học báo chí, năng động, mơ mộng. Tôi khô khan, hướng nội. Vậy mà không hiểu sao chúng tôi lại hòa hợp lạ kỳ. Những đêm Hà Nội mưa phùn, hai đứa đèo nhau trên chiếc xe Cub cà tàng đi ăn bánh giò nóng. Trang hay nói tôi là người yêu lãng mạn một cách “ngầm”, còn tôi chỉ cười: “Lãng mạn không nuôi sống được tương lai”.

Tốt nghiệp, cô chọn vào Sài Gòn. Tôi ở lại Hà Nội với lý do “chưa ổn định công việc”. Cả hai hứa sẽ yêu xa, nhưng rồi chỉ sau một năm, Trang gửi tin nhắn: “Em xin lỗi, em không thể chờ mãi. Mình dừng lại nhé.”

Không cãi vã. Không níu kéo. Tôi gục mặt trên cầu Long Biên đêm hôm đó, một mình.

Năm năm sau, vào một buổi chiều đầu đông, tôi nhận được cuộc gọi từ Hưng – bạn đại học:
“Ê, nhóm mình họp lớp, mày không đi à? Trang cũng về đấy.”

Tôi hơi sững người.
“Trang nào?”
“Này đừng xàm. Trang – người cũ của mày chứ ai. Vừa từ Úc về, bảo làm phóng sự gì đó cho đài. Đi đi, biết đâu duyên xưa bén lại!”

Tôi cười gượng, không hứa hẹn. Nhưng đêm đó, tôi mất ngủ.

Buổi họp lớp tổ chức ở một quán cà phê sân thượng giữa phố cổ. Gió đầu mùa se lạnh, hương hoa sữa lẫn trong hơi người nhộn nhạo. Ai cũng đã khác: trưởng thành hơn, béo hơn, tóc thưa hơn – trừ Trang.

Cô ấy bước vào như một luồng sáng – mái tóc dài, áo khoác dạ màu be, môi đỏ và ánh mắt không còn nét ngây thơ ngày xưa. Cô cười khi thấy tôi, nụ cười mà tôi đã từng nhớ quay quắt suốt những năm hai mươi.

“Chào anh Minh,” cô nói. “Lâu quá không gặp.”

Tôi chỉ gật đầu. “Chào Trang.”

Cuộc trò chuyện giữa tôi và Trang rời rạc, chỉ toàn những câu xã giao. Hỏi thăm công việc, gia đình, chuyện thời tiết. Tôi không dám hỏi về người đàn ông nào đã khiến cô buông tay tôi năm ấy. Cô cũng không hỏi tôi đã yêu ai sau cô chưa. Không ai chạm vào quá khứ, như thể đó là một vùng đất cấm.

Buổi tiệc tan. Mọi người lục tục ra về. Tôi đứng trên ban công nhìn xuống phố – nơi những chiếc đèn xe máy lấp loáng như ánh sao.

Trang bước đến cạnh tôi. Tay cô cầm cốc cacao nóng, hơi bốc lên làm đôi mắt long lanh hơn.
“Anh vẫn sống ở Hà Nội?”
“Ừ. Em thì sao? Vẫn ở Sài Gòn?”
“Không. Em định chuyển về đây luôn. Có vài dự án muốn làm cho đài.”

Chúng tôi im lặng. Rồi cô bất chợt nói:
“Anh vẫn giữ chiếc khăn len em đan mùa đông năm ấy chứ?”

Tôi sững người.

Chiếc khăn ấy – màu xám tro, sợi hơi sù sì, nhưng rất ấm. Mùa đông năm cuối đại học, Trang đã đan cho tôi. Sau khi chia tay, tôi nhét nó vào đáy ngăn tủ, nghĩ sẽ không bao giờ nhìn lại. Vậy mà mấy mùa đông sau đó, mỗi khi lạnh căm, tôi lại lôi nó ra – như thể một cách âm thầm níu kéo ký ức.

Tôi quay sang nhìn cô, mắt chạm mắt.
“Em nhớ à?”
Trang cười khẽ.
“Em chưa bao giờ quên.”

Đêm đó, tôi chạy xe về chậm rãi, gió lạnh táp vào mặt. Đèn đường loang lổ qua mắt kính. Từng câu nói, từng ánh nhìn của Trang như âm vang mãi trong đầu. Câu hỏi của cô không chỉ là lời hỏi thăm. Nó là một sợi dây, kéo tôi về một thời tưởng đã chết trong lòng.

Chiếc khăn ấy, tôi vẫn giữ. Và không chỉ là chiếc khăn.

Hôm sau, Hà Nội trở lạnh. Tin thời tiết nói đợt gió mùa mạnh sẽ tràn về, mang theo mưa nhỏ kéo dài cả tuần. Tôi mở tủ, lần tay tìm chiếc khăn len màu xám tro. Vẫn còn đó, cuộn gọn gàng như chờ đợi ai đó quay lại.

Tôi mang nó theo khi đến điểm hẹn. Trang nhắn tôi gặp cô ở Hồ Tây, đoạn đường Thanh Niên, nơi xưa từng là “địa bàn hẹn hò” của chúng tôi thời sinh viên. Cà phê ven hồ vẫn vậy, những chiếc ghế mây, bàn gỗ mộc, và mùi hương cà phê phảng phất hoài cổ.

Trang đã ngồi đó, quay lưng ra hồ, tóc búi nhẹ, mặc áo len cổ lọ màu kem. Nhìn cô như thể chưa từng rời khỏi thành phố này.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, đặt chiếc khăn lên bàn.
“Vẫn giữ,” tôi nói.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi len, ánh mắt hoài niệm.
“Ngày ấy em đan suốt cả tuần, còn phải giấu anh không cho biết. Em từng nghĩ sẽ đan thêm cái mũ… nhưng rồi…”

Câu nói dừng lại lửng lơ. Như chính mối tình của chúng tôi năm ấy – chưa bao giờ có một cái kết trọn vẹn.

Tôi hỏi: “Vì sao em rời đi?”

Cô im lặng khá lâu, rồi chậm rãi đáp:
“Em nghĩ anh không cần em nữa. Anh lúc nào cũng nói tương lai quan trọng hơn cảm xúc. Em không thấy mình nằm trong cái ‘tương lai’ ấy.”

Tôi muốn cười, nhưng cổ họng nghẹn lại.
“Anh không nói, không có nghĩa là không có em trong đó.”

Trang nhìn tôi, mắt hơi đỏ.
“Chỉ tiếc là lúc em cần nghe nhất thì anh lại im lặng.”

Hóa ra, không phải chỉ thời gian làm người ta xa nhau, mà chính là sự im lặng. Tôi từng nghĩ yêu là hành động – là việc tôi chạy xe hàng giờ đến gặp cô khi cô buồn, là việc tôi cố gắng có việc làm ổn định để “lo cho cả hai”. Nhưng với Trang, yêu cần lời nói. Cần khẳng định, cần sự an tâm.

Chúng tôi ngồi như thế khá lâu, gió hồ thổi từng đợt lạnh buốt. Cô vùi mặt vào khăn:
“Em sắp đi Úc lại.”
“Gấp vậy à?”
“Chỉ về làm dự án ngắn hạn thôi. Hết tháng là bay.”

Tôi gật đầu. Biết vậy, mà lòng vẫn quặn lại.
“Vậy… lần này gặp lại để làm gì hả Trang?”

Cô mỉm cười, ánh mắt như có chút giễu cợt – với tôi, hoặc với chính cô.
“Để biết rằng em từng không sai khi yêu anh. Để anh biết có người vẫn nhớ về anh, dù anh chẳng bao giờ nói một lời giữ lại.”

Tôi không biết nói gì nữa. Mọi lời đều vô nghĩa, khi thời gian không thể quay lại.

Một tuần sau đó, chúng tôi gặp nhau vài lần. Không nhắc gì về “chuyện cũ”, cũng chẳng hứa hẹn “chuyện mới”. Chỉ đi dạo bờ Hồ Gươm, ghé vào quán bánh rán nhân đậu gần trường cũ, ngồi xe buýt chuyến số 9 vòng quanh thành phố như hồi sinh viên.

Lần cuối, cô rủ tôi đến sân bay tiễn. Tôi mang theo khăn len, định bụng sẽ tặng lại, như một cách khép lại ký ức.

Nhưng lúc đưa khăn ra, Trang khẽ đẩy tay tôi lại.
“Giữ lấy. Đó là phần anh. Phần em… em đã mang theo đủ rồi.”

Cô bước vào cổng an ninh, không quay đầu. Tôi đứng đó rất lâu, giữa đám đông người tiễn đưa và những lời gọi tên ồn ào. Chiếc khăn nằm gọn trong túi áo tôi – nặng trĩu.

Từ hôm đó, tôi thay đổi vài điều nhỏ. Bắt đầu nói nhiều hơn, không giấu cảm xúc. Gọi điện cho mẹ mỗi tối chủ nhật. Thỉnh thoảng mua hoa để bàn – không phải cho ai, chỉ để nhắc mình rằng cảm xúc cũng cần chăm sóc như cơm ăn, nước uống.

Và mỗi mùa đông về, tôi vẫn choàng chiếc khăn ấy. Không phải vì nhớ Trang – mà vì nó nhắc tôi nhớ rằng: Đã từng có một người con gái yêu tôi đến mức đan từng sợi len, và chỉ cần một lời khẳng định để ở lại.

Nhưng tôi đã im lặng.