Chồng làm nghề lái taxi quanh thành phố ngày nào cũng gần sáng mới về nhà. Tưởng chồng đông khách, ai ngờ ngày nhận lương được vỏn vẹn 7 triệu đồng.

“Chồng làm nghề lái taxi quanh thành phố, ngày nào cũng gần sáng mới về nhà. Tưởng chồng đông khách, ai ngờ ngày nhận lương chỉ được vỏn vẹn 7 triệu đồng. Đêm nọ, tôi gửi con cho bà ngoại, đeo khẩu trang kín mặt, giả vờ gọi đặt chuyến. Ai ngờ khi chiếc taxi vừa đến nơi, mở cửa xe ra, tôi rùng mình khi thấy thứ bên trong…”

Tôi tên Lan, 32 tuổi, nhân viên văn phòng ở quận Gò Vấp, Sài Gòn. Chồng tôi – Hùng – trước đây từng làm nhân viên kỹ thuật, nhưng sau đợt công ty cắt giảm nhân sự sau dịch, anh chuyển sang chạy taxi công nghệ.

“Chạy ban ngày không ăn thua em ơi, phải chạy ban đêm mới có khách sộp,” anh giải thích khi tôi gặng hỏi vì sao cứ hơn 3 giờ sáng mới về đến nhà.

Ban đầu tôi tin anh. Những ngày đầu, tiền về ổn định, dù không nhiều nhưng cũng đủ chi tiêu trong lúc tôi chưa xin được việc mới. Thế nhưng vài tháng sau, tiền nong bắt đầu eo hẹp. Hùng vẫn đi sớm về khuya, nhưng tháng nào cũng chỉ mang về chưa tới 7 triệu.

“Khách ít, xăng tăng, lại phải nộp phần trăm cho hãng,” anh nói, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi.

Tôi bắt đầu sinh nghi. Có gì đó không đúng. Tôi từng nghe vài chị đồng nghiệp cũ bảo: “Đàn ông chạy taxi đêm, không say xỉn thì cũng… dính cái kia.” Tôi gạt đi, không tin chồng mình như vậy. Hùng hiền lành, ít nói, thương con lắm. Nhưng linh cảm phụ nữ không bao giờ sai.

Tối hôm đó, tôi đưa bé Bin qua nhà bà ngoại. Lấy lý do phải làm thêm giờ, tôi ở lại thành phố, thuê một phòng nghỉ tạm trong hẻm nhỏ đường Cách Mạng Tháng Tám.

Tôi tạo tài khoản giả, lên ứng dụng gọi taxi. Tôi căn giờ đúng 11 giờ đêm – giờ Hùng thường bảo bắt đầu có khách nhiều – rồi nhập điểm đón ở gần công viên Lê Thị Riêng.

Lúc xe đến, tôi nín thở bước tới. Biển số quen quen. Ánh đèn trong xe hắt ra nhạt nhòa, nhưng tôi vẫn nhận ra cái dáng quen thuộc đang ngồi sau vô lăng.

Đúng là Hùng.

Tôi kéo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, đội mũ lưỡi trai sụp xuống. Khi cánh cửa xe mở ra, tôi suýt bật khóc.

Ghế sau… bừa bộn. Có mấy tờ khăn giấy ướt, hộp bao cao su vứt lăn lóc dưới sàn. Mùi nước hoa rẻ tiền pha lẫn mùi khói thuốc xộc vào mũi tôi. Còn có… mùi gì đó ngai ngái, khó tả.

Tôi bước vào xe, ngồi im như tượng. Hùng không nhận ra tôi. Anh hỏi bằng giọng lơ đãng:

“Chị đi đâu?”

“Dẫn tôi tới khách sạn H.T đường Lý Thường Kiệt,” tôi cố tình nói nhỏ, giọng khàn xuống.

Anh gật đầu, không hỏi thêm.

Trên đường đi, anh bật nhạc. Một bài bolero quen thuộc vang lên: “Ai cho tôi tình yêu để làm thơ nồng say…”

Tôi nghiến răng, tay siết chặt chiếc túi xách. Xe dừng trước khách sạn nhỏ, ánh đèn mờ mờ đỏ đỏ phản chiếu xuống lề đường. Tôi lấy điện thoại, chuyển khoản 150 nghìn, rồi bước xuống.

Tôi đứng khuất trong bóng tối, nhìn chiếc taxi rời đi. Không lâu sau đó – chỉ khoảng 15 phút – chiếc xe quay lại. Một cô gái mặc váy ngắn, son đỏ chót, tay xách túi nhỏ bước lên. Tôi nhận ra cô ta. Một trong số những người từng hay cười cợt với Hùng qua Facebook mà tôi từng tra ra, nhưng anh bảo chỉ là bạn thời phổ thông.

Tôi thấy mình nghẹt thở. Tim đập loạn. Không còn nghi ngờ gì nữa.

Tôi bắt đầu theo dõi Hùng mỗi đêm.

Tôi xin nghỉ làm vài ngày, thuê một căn phòng nhỏ gần nơi anh hay đón khách, sống như cái bóng. Tôi thuê cả người quen làm bên dịch vụ theo dõi – anh ta gắn thiết bị định vị vào xe của Hùng, báo cho tôi lộ trình từng ngày.

Kết quả chẳng mấy khác biệt so với đêm hôm đó. Những chuyến đón – trả khách kỳ lạ. Những đoạn dừng bất thường ở khách sạn, nhà nghỉ. Những cô gái ăn mặc thiếu vải bước lên xe, không chỉ vào ban đêm mà cả ban chiều.

Nhưng đêm thứ ba là lúc tôi phát hiện ra mọi chuyện còn tệ hơn mình tưởng.

Hôm ấy, tôi theo anh tới một con hẻm nhỏ quận 10. Xe đỗ trước một căn nhà cấp bốn, cũ kỹ. Từ trong nhà, một người đàn ông mặc áo trắng bước ra, tay ôm cái túi đen.

Hùng mở cốp xe. Người đàn ông lén lút nhét túi vào đó rồi bước đi nhanh như trốn chạy. Chiếc xe lập tức lăn bánh.

Tôi đi theo.

Xe chạy ra hướng QL1A, rồi rẽ vào khu công nghiệp Tân Bình. Hùng dừng xe, mở cốp, đưa cái túi cho một người khác.

Tôi giơ điện thoại chụp lại, phóng to: bên hông túi là ký hiệu đỏ – hình con rồng quấn quanh chữ “S” – biểu tượng tôi từng thấy trên báo, liên quan đến một đường dây phân phối hàng lậu.

Không chỉ là chuyện gái gú.

Hùng còn đang dính vào thứ nguy hiểm hơn nhiều.

Tối hôm đó, tôi về nhà, mở điện thoại xem ảnh chụp. Tim đập loạn xạ. Tôi phải làm gì? Gọi công an ư? Đối đầu với anh ấy sao?

Sáng hôm sau, khi Hùng trở về nhà, tôi đứng chờ ở cửa.

“Anh có gì muốn nói với em không?”

Hùng giật mình, rồi im lặng.

Tôi giơ điện thoại lên, mở tấm ảnh chụp chiếc túi trong cốp xe.

Gương mặt anh tái đi. Rồi… anh gục xuống ghế, ôm đầu.

“Anh nợ nần. Bọn cho vay nặng lãi dọa chém. Anh bị ép… Nếu không chở hàng cho tụi nó, anh sẽ chết. Chúng sẽ đến tìm em với Bin…”

Tôi không biết nên khóc hay hét lên. Bao nhiêu niềm tin sụp đổ. Nhưng tôi hiểu: mọi thứ chưa kết thúc. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Căn phòng im lặng như tờ. Chồng tôi – Hùng – vẫn gục đầu trên ghế, hai bàn tay run rẩy ôm lấy mặt. Tôi đứng trước anh, điện thoại vẫn mở tấm hình chụp chiếc túi lạ. Trong tôi là cơn lốc hỗn độn: tức giận, thương hại, lo sợ.

“Em định làm gì?” – Hùng ngẩng lên, mắt đỏ hoe.

“Câu đó… phải để em hỏi anh mới đúng.” – Tôi thở ra, chậm rãi ngồi xuống.

Anh bắt đầu kể, như thể cuối cùng cũng buông bỏ cái gánh nặng đè lên vai bấy lâu nay.

Sau đợt thất nghiệp, Hùng vay tiền mở tài khoản xe công nghệ. Ban đầu mọi thứ ổn, nhưng rồi anh lao vào cá độ bóng đá – ban đầu là vài trăm, sau là vài triệu. Chỉ một tháng, nợ chồng nợ. Lũ cho vay nặng lãi đến tận nhà đe dọa, hắn bắt đầu làm việc cho một tên tên Tý “mắt hí” – kẻ cầm đầu đường dây vận chuyển hàng lậu nội thành: thuốc lá lậu, hàng Trung Quốc không hóa đơn, thậm chí cả thuốc hướng thần trá hình.

Tý hứa “chỉ là tạm thời”, nhưng dần dần Hùng bị kéo sâu vào.

“Tụi nó biết hết về em, về con. Anh không dám dừng. Không dám nói. Cũng không thể xin lỗi em…”

Tôi lặng đi. Bao nhiêu câu hỏi về tình nghĩa, về trách nhiệm, về gia đình hiện ra trong đầu. Nhưng lý trí mách bảo tôi: nếu im lặng, tôi sẽ đưa cả bản thân và con trai vào nguy hiểm.

Tối hôm đó, tôi không ngủ. Tôi lục lại toàn bộ ảnh, tin nhắn, định vị, video quay từ những đêm theo dõi. Tôi lưu hết vào một ổ cứng, cất vào két. Tôi biết: giờ mình phải chọn phe.

Ngày hôm sau, tôi gọi cho một người bạn cũ: Minh – phóng viên điều tra của một tờ báo lớn ở Sài Gòn, người từng viết loạt bài phanh phui đường dây mại dâm cao cấp. Tôi kể hết, gửi dữ liệu, nhờ Minh chuyển cho công an qua đường nội bộ. Tôi không thể ra mặt tố cáo, vì Hùng vẫn chưa thoát khỏi tay tụi Tý. Nhưng tôi có thể khiến họ bị lộ.

Ba ngày sau, một cuộc vây bắt diễn ra ở quận Bình Tân, khi Hùng vừa giao một kiện hàng cho đồng bọn. Cảnh sát ập đến. Trong cốp xe, không chỉ có hàng lậu – mà còn phát hiện cả bảng danh sách khách quen của tụi Tý, gồm nhiều tài xế bị ép vận chuyển.

Tin tức lên báo. Tên Tý “mắt hí” bị bắt. Cả đường dây sụp đổ.

Nhưng… Hùng cũng không thoát.

Anh bị đưa về đồn công an. Dù không bị khởi tố với vai trò chủ mưu, nhưng việc tiếp tay vận chuyển hàng lậu có tổ chức khiến anh phải đối diện với án treo, nộp phạt hành chính, và phải cam kết tham gia cải tạo lao động cộng đồng trong 12 tháng.

Một tuần sau khi Hùng được tại ngoại tạm thời, tôi đưa cho anh một tờ giấy. Đó là đơn ly hôn.

“Em không hận anh. Nhưng em không thể sống với một người mà em không còn tin được. Em cần một môi trường an toàn cho con. Em cần một khởi đầu mới.”

Hùng không nói gì. Anh gật đầu, chậm rãi ký tên. Tôi không khóc. Cảm xúc tôi như đã vắt cạn sau những đêm dài thức trắng vì đau và sợ.

Trước khi rời khỏi căn nhà chung, anh nhìn tôi một lần cuối.

“Cảm ơn em… vì đã cứu anh khỏi vực thẳm. Nếu một ngày nào đó, em cần anh… chỉ cần nhắn. Anh sẽ không để em thất vọng lần nữa.”

Một năm sau…

Tôi chuyển về sống gần nhà mẹ, xin lại được công việc cũ ở một công ty xuất nhập khẩu. Bin nay đã vào lớp 1, ngoan và hiếu động.

Tôi nghe nói Hùng đang làm ở một trung tâm bảo trì xe máy, ăn lương theo giờ, sống giản dị, không còn dính líu đến bất kỳ ai trong quá khứ. Thỉnh thoảng, anh ghé thăm con, đúng hẹn, đúng giờ, lặng lẽ mang theo vài món quà nhỏ. Tôi để anh làm vậy – không phải vì tôi còn yêu – mà vì tôi biết: thằng bé cần có cha.

Mỗi lần nhìn ánh mắt Bin sáng lên khi thấy cha nó đến, tôi lại thầm mong: Giá như những chuyến xe đêm năm xưa… chỉ là những chặng mưu sinh bình thường, như bao người chồng khác.