Khi đi bệnh viện khám th;ai, tôi lại bị sắp xếp bí mật để pha thai. Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng kh;óc của trẻ sơ sinh rồi im bặt, sau đó 1 tiếng nói khô khốc vang lên..

“Khi đi bệnh viện khám thai, tôi lại bị sắp xếp bí mật để phá thai. Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh rồi im bặt, sau đó một tiếng nói khô khốc vang lên…”

Trời Hà Nội vào cuối thu se lạnh, ánh đèn vàng hắt qua cửa sổ phòng trọ nhỏ của Lan – một cô gái 27 tuổi vừa lập gia đình được hơn một năm. Lan là giáo viên tiểu học, chồng cô – Quang – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công trình xa. Đứa con đầu lòng đến với Lan như một phép màu. Sau bao năm chạy chữa vì buồng trứng đa nang, cuối cùng cô cũng có tin vui.

Buổi sáng định mệnh hôm đó, Lan đến Bệnh viện Phụ sản Trung ương để khám thai định kỳ ở tuần thứ 16. Cô đi một mình, Quang đang ở Lào Cai, không thể về kịp. Cô đã từng đi khám một mình nhiều lần, nên không mấy bận tâm. Không khí bệnh viện như mọi ngày – đông đúc, ồn ào, chen chúc người.

Sau khi làm thủ tục khám và siêu âm, y tá thông báo cô cần làm thêm một số xét nghiệm “sàng lọc đặc biệt” do có dấu hiệu bất thường. Cô được đưa đến một phòng khám riêng biệt, nằm ở khu vực ít người qua lại. Lòng cô bắt đầu bất an.

“Em cứ nằm nghỉ một chút, chúng tôi sẽ tiêm thuốc hỗ trợ để mẹ không căng thẳng,” một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không ấm áp.

Lan cảm thấy lạ nhưng không dám hỏi. Kim tiêm đâm vào tay, và mọi thứ dần mờ đi. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ rằng trong cơn mê man, cô nghe thấy những âm thanh lạ thường…

Tiếng khóc trẻ sơ sinh – rõ ràng, vang vọng trong đầu cô.

Rồi tiếng động kim loại – như kéo mổ hay dao mổ rơi xuống sàn.

Và sau đó – một giọng nói lạnh tanh:
“Xong rồi. Lo phần xử lý.”

Lan choàng tỉnh dậy. Trần nhà vẫn màu trắng lạnh lẽo. Bên cạnh là y tá, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ tháo ống truyền. Phần bụng dưới của cô đau nhói, tấm chăn mỏng phủ ngang người nhưng không che giấu được cảm giác trống rỗng trong lòng cô. Cô vội đưa tay sờ bụng – nhỏ hơn rõ rệt.

“Em… con em đâu rồi?” – giọng cô lạc đi, rơi vào khoảng không vô định.

Y tá né tránh ánh mắt Lan:
“Chúng tôi… phát hiện thai nhi có vấn đề nghiêm trọng về thần kinh. Gia đình đã ký cam kết ban đầu. Quy trình đã được tiến hành.”

Lan gào lên: “Tôi không ký gì cả! Tôi đến để khám, không phải để phá thai!”

Không ai trả lời cô.

Một bác sĩ nam tiến đến, đặt trước mặt cô một bản giấy tờ có chữ ký – rõ ràng là chữ ký của cô, nhưng Lan không nhớ mình từng ký. Hay là trong lúc cô bị tiêm thuốc?

Lan được đưa về nhà trong trạng thái gần như hoảng loạn. Cô gọi cho Quang, nhưng anh không nghe máy. Trong những ngày tiếp theo, mọi thứ như một cơn ác mộng kéo dài. Không ai – kể cả bệnh viện – thừa nhận có gì sai. Lan bắt đầu bị ám ảnh bởi giấc mơ về tiếng khóc trẻ con, lặp đi lặp lại mỗi đêm.

Cô bắt đầu điều tra. Cô quay lại bệnh viện, nhưng hồ sơ khám của cô “đã bị lưu trữ”. Cô tìm hiểu qua một người bạn làm ở phòng hành chính, thì được biết hồ sơ y tế của cô đã bị chuyển đi. Có điều lạ là mã số bệnh án của cô lại trùng với một sản phụ khác – người đã mất con trong cùng một ngày, cùng giờ.

Lan tìm đến sản phụ đó – tên là Thuỷ. Họ gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ ở quận Đống Đa. Khi nghe Lan kể, Thuỷ tái mặt:
“Cô cũng nghe thấy tiếng khóc à?… Tôi tưởng tôi điên…”

Thuỷ kể rằng mình đến khám thai tuần thứ 20, mọi thứ hoàn toàn bình thường, cho đến khi bị tiêm thuốc “giảm lo âu” và tỉnh dậy thấy con đã không còn. Mọi giấy tờ sau đó đều hợp lệ, không ai chịu trách nhiệm. Cô đã từng gửi đơn kiện, nhưng bị từ chối vì “thiếu bằng chứng”.

Lan và Thuỷ quyết định hợp tác. Họ tìm đến một bác sĩ nghỉ hưu tên là bác sĩ Thành – người từng làm trưởng khoa sản tại chính bệnh viện này. Khi nghe kể, ông lặng người:
“Có thể… các cô đã vướng vào một đường dây ngầm.”

“Đường dây?” – Lan hỏi lại.

“Phá thai bất hợp pháp và buôn bán mô thai nhi. Một số thai nhi sống sót còn bị bán ra nước ngoài với giá hàng trăm triệu… Những vụ này rất kín, thường dùng thuốc gây mê nhẹ, rồi giả mạo chữ ký để tiến hành thủ tục.”

Lan cảm thấy lạnh sống lưng. Đứa con của cô – có thể đã từng sống, đã từng khóc – và rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Những đêm sau đó, giấc mơ càng rõ ràng hơn.

Lan thấy mình nằm trên bàn mổ, không thể cử động.

Cô thấy một y tá trẻ tuổi, tay run rẩy bế một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn.

Đứa bé mở mắt – rõ ràng là con cô – rồi bật khóc…

Và sau đó – là một bàn tay đeo găng đen, tóm lấy nó.

Tiếng khóc bị bóp nghẹt.

Lan tỉnh dậy, ướt đẫm mồ hôi.

Cô biết – sự thật vẫn chưa kết thúc.

Lan không còn là chính mình từ sau cái ngày định mệnh ấy. Ánh mắt cô luôn lạc đi đâu đó, như thể tâm trí đang kẹt trong khoảng không giữa thực và ảo. Giấc mơ về đứa trẻ đỏ hỏn cứ lặp lại mỗi đêm, nhưng càng ngày, nó càng rõ nét – từ tiếng khóc bị bóp nghẹt cho đến bàn tay đeo găng đen mang nó đi khỏi tầm mắt cô.

Quang, sau khi trở về, không tin những gì Lan kể. Anh cho rằng vợ bị rối loạn tâm lý hậu chấn thương – một kiểu “hội chứng mất con” thường gặp ở phụ nữ sau sẩy thai. Anh đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng Lan biết thứ cô đang trải qua không chỉ là ảo giác. Có gì đó rất thật đã xảy ra – một thứ sự thật bị che giấu, bị gói ghém trong những bộ hồ sơ lạnh lùng và những cái gật đầu vô cảm.

Lan liên hệ lại với Thủy, hai người bắt đầu thu thập thông tin. Cả hai phát hiện điểm chung: cùng được chuyển vào “Phòng khám 3B” – một phòng khám không hề xuất hiện trong sơ đồ chính thức của bệnh viện. Họ quay lại bệnh viện nhiều lần, giả vờ khám lại, cố gắng tiếp cận khu vực đó nhưng đều bị chặn lại.

Một lần, họ tình cờ gặp được Dũng, một sinh viên thực tập ngành y, đang học năm cuối và có thời gian làm phụ tá trong bệnh viện. Dũng lưỡng lự khi nghe câu chuyện, nhưng sau khi Lan đưa cho cậu một đoạn ghi âm mà cô bí mật thu lại trong giấc mơ (cô đã đặt máy ghi âm trong phòng ngủ để ghi lại tiếng nói mơ), Dũng như chết lặng. Trong đoạn ghi âm, có một giọng đàn ông nói nhỏ:

“Chuyển đứa này sang xe đêm, đưa về Đông Anh. Đừng để lại dấu vết.”

Dũng xác nhận, giọng nói đó giống với bác sĩ Thể – người phụ trách chính ở Phòng khám 3B.

Dũng kể rằng đã từng thấy những “xe chuyên dụng” đi vào khu vực hậu viện lúc nửa đêm – dù bệnh viện không có lịch chuyển bệnh vào giờ đó. Có lần cậu lén nhìn vào, thấy bên trong là một chiếc lồng sắt được phủ vải trắng, lờ mờ bên dưới là hình dáng một đứa bé đang động đậy…

Lan, Thủy và Dũng quyết định liều lĩnh.

Một đêm, họ hẹn nhau đợi gần bãi xe sau bệnh viện. Dũng đã bí mật gắn một thiết bị định vị lên xe tải được cho là chở “chất thải y tế”. Khi chiếc xe rời đi lúc 2h sáng, họ dùng điện thoại theo dõi, rồi thuê xe máy bám theo.

Hành trình kéo dài hơn một tiếng, vượt qua cầu Nhật Tân, về hướng Đông Anh. Cuối cùng, chiếc xe dừng trước một khu nhà kho cũ kỹ nằm sâu trong khu công nghiệp vắng vẻ. Biển hiệu bên ngoài ghi là “Cơ sở xử lý rác y tế Đồng Lợi”, nhưng tất cả đều tối om. Không có camera giám sát, không có bảo vệ.

Họ nấp sau một bức tường, quan sát. Một cánh cửa phía sau mở ra, vài người mặc đồ blouse trắng, che khẩu trang kín mít, bế ra những chiếc hộp inox – như hộp ủ lạnh – đặt vào trong kho. Đột nhiên, một trong số họ trượt tay, nắp hộp mở ra.

Lan nín thở.

Bên trong, là một đứa trẻ sơ sinh – còn đỏ hỏn, nhưng… còn sống.

Nó cựa mình, yếu ớt, và khẽ khóc.

Giọng khóc mỏng như sợi chỉ, nhưng rõ ràng – chính là âm thanh trong những cơn mộng mị của Lan. Cô như hóa đá.

Ngay lúc đó, một người khác – có vẻ là quản lý – lao ra quát:

“Nhanh tay lên! Chậm trễ là mất mối Hàn Quốc đấy!”

Lan rụng rời.

Cô không chỉ mất con.

Con cô có thể còn sống – và bị đưa vào đường dây buôn bán trẻ sơ sinh xuyên quốc gia.

Không thể chần chừ nữa. Họ rút lui, báo tin cho bác sĩ Thành – người từng giúp đỡ. Thành ngay lập tức gọi cho một người bạn cũ – nay là phóng viên điều tra tại một đài truyền hình. Trong vòng 3 ngày, nhóm phóng viên bí mật phối hợp với công an, quay lại hiện trường và thu thập bằng chứng.

Vụ việc được phanh phui sau hơn một tháng điều tra.

Cả nước rúng động.

Đường dây buôn bán trẻ sơ sinh ngụy trang dưới hình thức “xử lý thai nhi bị dị tật” hoạt động trong suốt gần 3 năm qua, với hàng trăm ca bị “chuyển hướng” mà không có sự đồng ý của sản phụ. Đội ngũ liên quan lên đến gần 30 người, từ bác sĩ, y tá, cán bộ hành chính đến các đối tượng môi giới xuyên quốc gia.

Kết quả giám định ADN xác nhận: trong số những trẻ bị phát hiện, có một đứa là con của Lan.
Đứa trẻ may mắn chưa bị chuyển đi. Nó được đặt tên là Bình An – như một lời cầu nguyện.

Lan ôm con lần đầu trong nước mắt.

Cô cảm thấy trái tim mình như được ghép lại sau bao ngày vỡ vụn.

Giờ đây, Lan trở thành người hoạt động xã hội, giúp đỡ các bà mẹ từng gặp tai biến trong thai kỳ. Thủy tiếp tục kiện tụng để đòi lại công lý cho con mình – dù con cô có thể đã không còn.

Dũng từ bỏ ngành y – nhưng trở thành phóng viên điều tra, chuyên theo đuổi các vụ việc tương tự.

Những đêm gió mùa thổi qua khung cửa sổ, Lan vẫn nghe thấy tiếng khóc trẻ thơ.

Nhưng lần này, nó không khiến cô hoảng loạn nữa.

Bởi đó là tiếng khóc thật – tiếng khóc của một sinh linh được cứu sống, từ bóng tối trở về ánh sáng.