Tôi chỉ định ra sân bay đón em trai – thằng nhóc tôi không gặp đã ba năm – mà ai ngờ lại thành ra… hôn nhầm một người đàn ông lạ ngay giữa sân bay Tân Sơn Nhất. Mà đâu chỉ thế, người đó không phải ai khác, mà là một nhân vật “nguy hiểm” đến mức chỉ cần nhắc tên, dân buôn tài chính lẫn xã hội đen đều im bặt…
Tôi chỉ định cười trừ, nói xin lỗi, rồi bỏ chạy. Nhưng người ấy không cho tôi rời đi dễ vậy. Anh ta kéo tôi lại, nhìn chằm chằm, rồi nói bằng giọng trầm thấp:
“Cô nghĩ chỉ hôn xong rồi bỏ chạy là được à?”
Trưa ngày chủ nhật, tôi – Ngọc Anh, 26 tuổi, nhân viên văn phòng – chạy thục mạng trong cái nắng 37 độ ở TP.HCM. Tôi đến trễ gần 20 phút để đón Minh Nhật, em trai tôi từ Nhật Bản về. Không mang kính cận, mắt mờ căng, tôi phải nheo mắt liên tục mới đọc nổi bảng đến chuyến bay.
Tiếng loa vang lên:
“Chuyến bay VN341 từ Tokyo vừa hạ cánh. Hành khách đang làm thủ tục lấy hành lý.”
Tôi căng mắt nhìn về phía dòng người bước ra. Và rồi – tôi thấy nó! Thằng Nhật đó! Áo sơ mi xanh dương nhạt, tóc hơi nhuộm nâu, kéo vali đen. Đúng gu ăn mặc của nó, dáng người cũng không lẫn đi đâu được.
Không chần chừ, tôi hét lên:
– Nhật ơi! Nhật!!
Người đó quay lại. Tôi mừng quá mức, lao đến… ôm chầm lấy người ta và đặt một nụ hôn lên má.
– Em về rồi! Trời ơi chị nhớ em muốn chết luôn á!
Nhưng người đó không phản ứng. Đứng im. Rồi quay mặt lại.
Gương mặt kia – không phải Minh Nhật.
Tôi chết trân. Không phải em tôi. Mắt người này sâu, sắc lạnh, gương mặt mang nét lai Tây, cằm góc cạnh và ánh nhìn… rất không thân thiện.
Anh ta nhíu mày, đưa tay lau vội chỗ tôi vừa hôn. Rồi lên tiếng:
– Cô là ai?
– Tôi… tôi xin lỗi! Nhầm người. Thật sự nhầm. Em tôi giống… tôi bị cận…
Tôi cố gắng rút lui trong sự bối rối. Nhưng chưa kịp quay lưng, anh ta đã giữ tay tôi lại.
– Nhầm người đến mức hôn luôn sao?
– Tôi xin lỗi! Thật ra… tôi hoảng, tôi tưởng em tôi… Tôi không có ý… hôn!
Người đàn ông nhíu mày, rồi đột nhiên mỉm cười – một nụ cười mỏng, đầy nguy hiểm:
– Cô tên gì?
– Ngọc Anh…
– Cô biết cô vừa hôn ai không?
Tôi lắc đầu.
Anh cúi xuống, nói nhỏ bên tai tôi:
– Tôi là Trịnh Đăng Khoa. Người mà cô vừa hôn nhầm… là người đang bị theo dõi bởi cảnh sát lẫn băng nhóm giang hồ cùng lúc.
Tôi cứng đờ. Tim đập như trống làng. Cái tên ấy – tôi từng nghe qua. Giới đầu tư tài chính gọi anh ta là “K” – ông hoàng ẩn danh của thị trường tài chính Việt Nam, còn giới ngầm đồn rằng anh ta từng giúp rửa tiền cho một trùm ma túy quốc tế rồi thoát án trong gang tấc.
– Anh… anh đùa tôi đúng không?
– Không. Và cô vừa khiến tôi bị lộ mặt ở nơi công cộng. Tôi không thích điều đó.
Tôi lắp bắp:
– Tôi… tôi thật sự không cố ý…
Anh ta nhìn tôi, rồi móc điện thoại ra. Tôi tưởng anh sẽ gọi ai đó, nhưng không. Anh giơ điện thoại lên, chụp một tấm hình của tôi – ngay trước mặt tôi.
– Để tôi biết mặt người vừa khiến tôi gặp rắc rối. Ngọc Anh. Tên đẹp đấy.
Tôi như muốn độn thổ. Đúng lúc ấy, Minh Nhật thật xuất hiện, từ phía sau, tay kéo vali, miệng nói to:
– Chị Ngọc! Em đây nè! Em nãy bị kẹt hành lý!
Tôi quay lại, vội vã kéo em đi như chạy trốn. Nhưng trước khi rời khỏi, tôi cảm nhận được ánh mắt Trịnh Đăng Khoa vẫn dán vào tôi, như thể anh ta vừa khắc tên tôi vào danh sách nào đó… và tôi không chắc là danh sách tốt hay xấu.
Sau vụ “hôn nhầm” tai hại đó, tôi cứ nghĩ chỉ cần về nhà, khóa cửa, xóa ký ức đi là xong. Nhưng tôi đã đánh giá quá thấp nhân vật tên Trịnh Đăng Khoa.
Ba ngày sau, tôi bắt đầu thấy những điều bất thường.
Lúc đi làm, tôi phát hiện có một chiếc xe Wave màu đen cứ chạy chậm rãi theo sau mình qua ba ngã tư. Khi tôi dừng lại quán cà phê quen, nó cũng dừng đối diện. Người ngồi trên xe đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, không làm gì – chỉ quan sát.
Tối hôm đó, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:
“Cô ra ban công được không?”
Tôi lạnh sống lưng. Đứng bật dậy, rón rén bước ra ban công. Và rồi tôi thấy anh ta – Trịnh Đăng Khoa – đang đứng bên kia đường, tựa vào xe ô tô, tay đút túi, ánh mắt như thể đã ở đó rất lâu rồi.
Tôi nhắn lại:
“Anh điên à? Theo dõi tôi làm gì?”
Chưa đầy 10 giây sau, có tin nhắn mới:
“Cô khiến tôi bị lộ ở sân bay. Người của tôi báo có vài tay săn tin đang tìm tôi vì cô. Giờ tôi không thể biến mất một cách an toàn nữa.”
Tôi gõ lại, tay run:
“Thì sao? Tôi chỉ nhầm thôi. Tôi không cố ý.”
Anh ta không nhắn nữa, nhưng ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, giọng vang lên rõ qua con phố vắng:
– Cô nghĩ bọn chúng sẽ tin đây là tai nạn à? Chúng nghĩ cô là người của tôi. Chúng đã ghi hình cảnh đó lại.
Tôi chết lặng.
– Tôi… tôi phải làm gì?
Anh ta mỉm cười – một nụ cười khiến tôi thấy như có bẫy chờ sẵn:
– Giờ thì, Ngọc Anh, cô phải chơi vai bạn gái tôi. Tạm thời.
– CÁI GÌ?
– Chúng cần thấy cô đi cùng tôi, nói cười, ngồi ăn uống. Để tôi có lý do lộ mặt ở sân bay hôm đó. Không thì… cả cô và tôi đều gặp rắc rối.
Tôi thở gấp:
– Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng. Tôi không muốn dính vào mấy chuyện giang hồ, rửa tiền, hay gì gì của anh!
Anh ta nhún vai:
– Không ai muốn. Nhưng tôi đã bị kéo vào từ lâu. Còn cô… đã “hôn” tôi trước cả khi hỏi tên. Giờ cô phải gánh phần hậu quả.
Tôi chửi thầm số phận mình. Bỗng dưng chỉ vì quên mang kính, tôi biến thành bạn gái “bất đắc dĩ” của một tay trùm ngầm?
Vài ngày sau, tôi được chở đến một nhà hàng rooftop ở Quận 1, sang trọng, ánh đèn vàng dịu, rượu vang đỏ, tiếng nhạc jazz nhẹ.
Tôi mặc đầm đen theo yêu cầu của Khoa – “cho phù hợp hình tượng.” Anh xuất hiện, mặc sơ mi đen, quần âu, mái tóc được chải gọn. Gương mặt anh – vốn đã sắc sảo – giờ càng nổi bật dưới ánh đèn mờ. Đẹp một cách nguy hiểm.
Chúng tôi ngồi ở bàn trong góc, nơi có thể dễ dàng thấy toàn cảnh. Anh ta không ăn nhiều, chỉ nhấp ly rượu và đôi lúc… nhìn tôi.
– Tôi thấy cô không tệ.
– Sao cơ?
– Làm bạn gái giả mà ánh mắt cô lúng túng thật quá mức.
Tôi đỏ mặt.
– Là vì tôi không quen lừa gạt người ta.
– Hay vì… cô bắt đầu thấy tôi không đến nỗi?
Tôi định phản bác, nhưng đúng lúc đó, một người đàn ông áo vest đen xuất hiện, đi thẳng về phía bàn chúng tôi. Ánh mắt hắn dò xét tôi từ đầu đến chân.
– Cô là… Ngọc Anh đúng không?
Tôi nuốt nước bọt. Khoa vẫn bình thản, tay khoác nhẹ lên vai tôi như khẳng định “đúng người”.
– Đây là bạn gái tôi – Khoa nói, giọng sắc và chắc.
Người đàn ông im lặng vài giây. Rồi bật cười khẽ.
– Tôi chỉ muốn chắc chắn. Vụ ở sân bay… có vẻ ngẫu nhiên thật. Tôi sẽ nói lại với cấp trên.
Hắn rời đi.
Tôi thì như vừa thoát một phiên tòa.
Trên đường về, tôi hỏi:
– Vậy… hết rồi hả? Tôi xong vai rồi chứ?
Khoa nhìn tôi, cười nhẹ:
– Cô nghĩ dễ vậy à?
– Ý anh là gì?
– Sau khi tên đó thấy cô, chắc chắn họ sẽ còn để mắt. Cô giờ không còn là người ngoài nữa. Cô nằm trong hồ sơ theo dõi rồi.
Tôi hoảng hốt:
– Tôi không muốn! Tôi chỉ muốn sống bình thường, đi làm, ăn cơm tấm, uống trà sữa thôi!
Khoa dừng xe bên lề đường. Quay sang tôi, ánh mắt lúc này dịu đi bất ngờ:
– Nếu cô chịu để tôi bảo vệ, tôi hứa không ai dám đụng đến cô. Nhưng cô phải ở cạnh tôi một thời gian. Có thể… dài hơn dự kiến.
Tôi nhìn anh. Dưới ánh đèn đường, lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông này không còn mang vẻ lạnh lùng nguy hiểm nữa. Mà là… cô đơn. Có lẽ anh ta cũng không chọn cuộc đời này.
Tôi thở dài.
– Vậy thì… tôi đi chợ chung với anh luôn được không?
Anh ta bật cười, tiếng cười trầm vang giữa đêm Sài Gòn.
Và thế là tôi – Ngọc Anh – chính thức trở thành bạn gái giả của một người đàn ông nguy hiểm nhất mà tôi từng gặp.
Nhưng nguy hiểm lớn nhất, có lẽ không phải từ kẻ thù của anh…
Mà là từ chính trái tim tôi.