Bố ơi đừng cưới! Cô ấy l/ừ/a bố!” Tất cả quan khách s/ững s/ờ. Cô dâu Thu mặt t;ái m;ét. Ông Lâm quay phắt lại, đôi mắt trợn tròn nhìn con trai – bé Bảo, mới 10 tuổi ….

Mùa hè, làng An Thịnh rực nắng, cánh đồng lúa đã vào kỳ chín rộ, tiếng ve râm ran như tiếng nhạc nền cho một ngày trọng đại trong đời ông Lâm – người đàn ông góa vợ gần năm năm, chuẩn bị kết hôn lần hai với cô Thu – một phụ nữ góa chồng trẻ đẹp từ thị trấn kế bên. Mọi chuyện tưởng như suôn sẻ, cho đến khi tiếng hét thất thanh vang lên giữa đám cưới:

“Bố ơi đừng cưới! Cô ấy lừa bố!”

Tất cả quan khách sững sờ. Cô dâu Thu mặt tái mét. Ông Lâm quay phắt lại, đôi mắt trợn tròn nhìn con trai – bé Bảo, mới 10 tuổi, đang khóc nấc từng tiếng như thể sắp mất đi điều quý giá nhất.

Không khí tiệc cưới như bị ai bóp nghẹt. Những tiếng cười nói ban nãy giờ hóa thành im lặng đầy hoang mang. Bảo lao lên sân khấu, níu lấy tay bố, gào lên trong nước mắt.

“Con đã nói rồi mà… Cô ấy không yêu bố. Cô ấy chỉ cần tiền thôi! Con… con có bằng chứng!”

Ông Lâm luống cuống, vừa giữ con lại vừa nhìn quanh, xấu hổ và bối rối. Người thân bắt đầu bàn tán rì rầm. Cô Thu cố gắng mỉm cười nhưng khóe miệng giật nhẹ, tay siết chặt bó hoa cưới như muốn bóp nát nó.

Ông Lâm năm nay 42 tuổi, là thầy giáo dạy toán cấp 2 tại một trường huyện. Sau khi vợ mất vì bệnh hiểm nghèo, ông gà trống nuôi con suốt 5 năm. Bảo – đứa con trai duy nhất của ông, là một cậu bé thông minh nhưng sống nội tâm. Hai bố con từng rất gắn bó, như hai người bạn. Mỗi buổi chiều tan học, ông Lâm đều đưa đón con bằng chiếc xe máy cà tàng. Họ nấu ăn, học bài, tâm sự cùng nhau. Dù thiếu thốn tình cảm mẹ, nhưng Bảo chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn tình yêu thương.

Cho đến một năm trước, khi cô Thu xuất hiện.

Cô là giáo viên hợp đồng mới chuyển về trường huyện, đẹp dịu dàng, ăn nói khéo léo. Cô nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người, đặc biệt là ông Lâm – người đã lâu thiếu vắng hơi ấm đàn bà. Họ bắt đầu hẹn hò sau vài tháng, dù ban đầu ông Lâm cố giấu Bảo.

Nhưng Bảo là đứa trẻ nhạy cảm. Cậu sớm nhận ra sự thay đổi. Bố đi làm về trễ hơn, hay mỉm cười vô thức khi cầm điện thoại, và dần không còn dành thời gian cho những trò chơi hai bố con từng thích.

Ban đầu, Bảo chỉ buồn và ghen. Nhưng dần dần, cậu bắt đầu nghi ngờ. Cô Thu dù trước mặt luôn tỏ ra dịu dàng, chăm sóc Bảo như con ruột, nhưng khi chỉ còn hai người, ánh mắt cô ấy lạnh hơn, lời nói cũng sắc hơn. Có lần, Bảo nghe được cuộc gọi của cô với một ai đó, giọng hạ thấp:
“Yên tâm đi, anh ta tin em tuyệt đối rồi. Chỉ vài tháng nữa là xong…”

Câu nói đó cứ ám ảnh Bảo suốt nhiều đêm liền.

Một đứa trẻ 10 tuổi không biết làm gì hơn ngoài việc lén theo dõi. Cậu bắt đầu ghi chép, dùng điện thoại cũ của mẹ để ghi âm, thậm chí còn học cách cài ứng dụng ghi âm từ xa vào điện thoại của bố khi có cơ hội. Cậu không hiểu hết mọi chuyện, nhưng linh cảm mách bảo rằng: cô ấy không phải người tốt.

Có lần, Bảo lén nhìn thấy cô Thu gặp một người đàn ông lạ trước cổng trường trong giờ nghỉ trưa. Họ đứng rất gần nhau, người đàn ông đó dúi vào tay cô một tập giấy. Cô vội vã cất đi như giấu thứ gì quý giá. Khi ông Lâm hỏi thì cô chỉ nói đó là giấy tờ của người họ hàng ở quê gửi nhờ chuyển hộ.

Niềm tin của Bảo vào cô Thu sụp đổ. Cậu quyết định nói với bố. Nhưng ông Lâm không tin.

“Con còn nhỏ, đừng suy nghĩ linh tinh. Cô Thu rất thương bố con mình. Con phải học cách chấp nhận điều mới,” ông Lâm nói, tay xoa đầu con nhưng mắt lại tránh đi.

Bảo đau đớn. Cậu không chỉ mất mẹ, giờ dường như cũng đang mất luôn cả bố.

Đám cưới của ông Lâm và cô Thu diễn ra tại nhà văn hóa thôn. Bảo không được cho tham gia lễ cưới chính, chỉ ngồi cùng các em nhỏ ở hàng ghế cuối. Nhưng khi nhìn thấy cảnh bố cười rạng rỡ nắm tay cô Thu, trong đầu cậu chỉ vang lên duy nhất một từ: “Giả dối.”

Không thể chịu đựng thêm, Bảo đứng bật dậy, lao lên giữa hội trường, la lên những gì cậu đã chôn giấu suốt nhiều tháng trời.

“Bố ơi! Cô ấy không yêu bố! Cô ấy đã nói với người khác là lợi dụng bố! Con có ghi âm… con sẽ mở cho bố nghe!”

Tất cả chết lặng. Ông Lâm đứng không vững. Cô Thu tái mét, khẽ lùi về phía sau, ánh mắt như muốn lườm chết đứa trẻ kia.

“Cháu… cháu nói linh tinh gì vậy? Làm gì có chuyện đó!” – Cô Thu cố trấn tĩnh, nhưng giọng đã bắt đầu run.

“Không linh tinh! Đây này!” – Bảo giơ chiếc điện thoại cũ lên. Màn hình hiện file ghi âm, giọng cô Thu vang lên rõ ràng:

“Anh ta tin em lắm, chỉ cần ký tên vào hợp đồng là xong. Sau đó chia đôi số tiền đất là đủ sống cả đời rồi.”

Tiếng xì xào rộ lên như cơn sóng dữ. Ai đó đứng dậy, ai đó thở dài. Một người đàn ông lớn tuổi trong họ của ông Lâm gắt lên:

“Lâm! Cậu định để đứa trẻ lật mặt chuyện trọng đại này mà không tra rõ hả?”

Sau tiếng ghi âm vang lên như sét đánh ngang tai, không khí trong lễ cưới lập tức hỗn loạn. Khách mời lục tục đứng dậy, người nhìn nhau đầy nghi ngờ, người thì lắc đầu ngao ngán. Mặt cô Thu tái mét như tờ giấy, lùi một bước, rồi hai bước, định phân bua:

“Không! Đó là hiểu lầm… Tôi chỉ… chỉ đang nói chuyện với một người anh họ. Câu nói đó… bị cắt ghép!”

Nhưng giọng cô run rẩy, ánh mắt hoảng loạn lạc đi nơi khác. Ông Lâm cầm lấy điện thoại từ tay con trai, tay run lên. Ông bấm lại file ghi âm lần nữa. Lần này, không chỉ một câu nói. Trong đoạn ghi âm còn có cả tiếng cười nhạt của cô Thu và một giọng đàn ông khác:

“Cái lão đó ngây thơ đến buồn cười. Thu à, em đúng là cáo đội lốt cừu. Chừng nào lấy được quyền đồng sở hữu mảnh đất, chúng ta sẽ ‘chuồn’ sớm.”

Lặng người. Cô Thu gần như không thể đứng vững nữa. Cô quay ngoắt lại, toan chạy khỏi sân khấu thì bị ông Phúc – trưởng thôn và cũng là chú họ ông Lâm – chặn lại.

“Khoan đi đã, cô giải thích rõ ràng cho cái làng này nghe. Lừa một người không sao, chứ lừa cả làng thì đừng hòng!” – giọng ông Phúc đanh lại.

Ông Lâm đứng như hóa đá giữa sân khấu cưới đang ngổn ngang người và tiếng xì xào. Trái tim ông co thắt – không chỉ vì cú sốc bị lừa, mà còn vì cảm giác tội lỗi bao trùm lấy ông.

Suốt thời gian qua, ông đã mù quáng. Tình cảm thiếu thốn, cô đơn kéo dài khiến ông dễ dàng tin vào những lời ngọt ngào của cô Thu. Ông muốn có ai đó chăm lo, muốn cho Bảo một mái ấm mới… nhưng ông đã nhầm.

Ông quay sang con trai, đôi mắt đỏ hoe:

“Bảo… bố xin lỗi… Bố đã không tin con…”

Cậu bé nấc lên, ôm chặt lấy bố, gục đầu vào ngực ông mà khóc òa như chưa bao giờ được khóc. Những giọt nước mắt vừa tức tưởi, vừa nhẹ nhõm.

Ở một góc sân, cô Thu bị người dân trong làng chất vấn dồn dập. Cuối cùng, trước sức ép, cô cũng phải cúi đầu khai nhận:

Cô vốn nợ nần do làm ăn thua lỗ ở thị trấn. Qua lời giới thiệu của người quen, cô biết ông Lâm là người hiền lành, góa vợ, lại có một mảnh đất chuẩn bị đền bù giải tỏa – giá trị lên tới cả tỷ đồng. Cô quyết định tiếp cận, dựng nên vở kịch “mẹ kế tốt bụng”.

Cô nói:

“Tôi sai rồi… Nhưng tôi cũng từng nghĩ sẽ thay đổi… chỉ là… mọi chuyện đi quá xa…”

Ông Phúc gằn giọng:

“Không phải ‘đi quá xa’, mà là cô tính toán từng bước. Tưởng qua mắt được trẻ con, ai ngờ chính nó lại cứu cả gia đình người ta.”

Hôn lễ tất nhiên bị hủy bỏ ngay lập tức. Cô Thu bị đưa về công an xã làm việc vì hành vi có dấu hiệu lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Những bằng chứng Bảo cung cấp – đoạn ghi âm, tin nhắn, hình ảnh – trở thành dữ liệu quan trọng trong quá trình điều tra.

Ông Lâm xin nghỉ dạy một tháng. Không phải vì xấu hổ với làng trên xóm dưới, mà là để… ở bên con trai.

Hai bố con dọn dẹp những gì còn sót lại sau “lễ cưới hụt”, như dọn đống đổ nát sau cơn bão. Nhưng giữa đống đổ nát ấy, có một điều còn nguyên vẹn – là niềm tin.

Một buổi chiều đầu thu, hai bố con ngồi ở sân sau nhà, nơi trồng một cây khế từ thời mẹ Bảo còn sống. Gió mát, nắng vàng, và bình yên.

Ông Lâm nói, giọng chậm rãi:

“Bố sai rồi, khi cứ nghĩ rằng mình biết hết mọi thứ, rằng con chỉ là một đứa trẻ không hiểu gì. Nhưng hôm đó, chính con đã cứu bố khỏi một cú ngã quá đau.”

Bảo ngẩng lên, ánh mắt đã sáng lại:

“Con không giỏi như mẹ đâu. Nhưng con biết cô ấy không thương bố thật lòng. Bố là người tốt, không đáng bị như vậy.”

Ông Lâm siết chặt tay con trai.

Từ sau biến cố, ông Lâm trở nên cẩn trọng hơn, nhưng không vì thế mà đóng cửa trái tim. Ông hiểu: điều quan trọng nhất không phải là tìm kiếm một người phụ nữ khác thay thế, mà là giữ lấy sợi dây gắn kết giữa hai bố con – điều mà ông suýt nữa đánh mất.

Vài năm sau, khi Bảo thi đậu vào chuyên toán tỉnh, cả làng lại nhắc về cậu bé năm xưa – người từng dám đứng lên trong đám cưới của bố để nói một sự thật không ai dám nói. Người ta không gọi cậu là “đứa bé vô lễ”, mà là “thằng bé dũng cảm nhất làng.”

Có những sự thật rất khó nói, nhất là khi nó phá vỡ niềm tin của người mình yêu thương. Nhưng chính sự can đảm đó, dù đến từ một đứa trẻ, cũng có thể thay đổi số phận cả một gia đình.