Chồng ép vợ bệnh nặng kí đơn ly hôn ngay trước mặt nhân tình. Mẹ chồng b/ất ng/ờ xuất hiện làm chuyện kinh hoàng…

Tiếng máy thở tít tít đều đặn trong căn phòng trắng lạnh lẽo. Hương – người vợ đang nằm bất động trên giường, cơ thể gầy gò, làn da xanh tái. Căn bệnh ung thư giai đoạn cuối khiến cô chỉ còn đếm ngược từng ngày. Ánh mắt cô mở ra, yếu ớt nhìn chồng – Tuấn – đang ngồi đối diện, tay anh cầm một tờ giấy run run.

“Em ký đi,” – giọng anh lạnh như thép.

Hương khẽ nhíu mày. “Ký… gì vậy anh?”

“Đơn ly hôn.”

Câu nói như sét đánh ngang tai. Không khí trong phòng đông cứng. Hương cố ngồi dậy, hơi thở dồn dập, nhưng dây truyền dịch kéo giật lại. “Anh nói… gì cơ?”

Tuấn không nhìn vào mắt cô. Anh đặt tờ đơn xuống bàn, giọng khàn đặc:
“Anh không thể tiếp tục như thế này. Anh đã có người khác… Cô ấy đang mang thai.”

Một giọt nước mắt trào ra, rơi xuống mu bàn tay lạnh toát của Hương. Đôi môi tím nhạt run rẩy:
“Anh chọn lúc này… để nói sao?”

Cửa phòng bật mở — tiếng giày cao gót nện lộp cộp. Một người phụ nữ trẻ, ăn mặc sang trọng, bước vào cùng nụ cười nửa miệng. “Em chỉ muốn nói vài lời với chị thôi. Anh Tuấn giờ là của em rồi, chị ký nhanh để anh ấy được giải thoát.”

Hương nấc lên. Nhưng khi cô định nói, tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài hành lang.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, đừng nói là…” – giọng già nua vang lên, rồi bà Hạnh, mẹ chồng Hương, xuất hiện nơi cửa. Trên tay bà còn cầm túi cháo nóng vừa mua.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt — con dâu hấp hối, con trai cầm đơn ly hôn, và cô nhân tình đứng đó — bà chết lặng. Túi cháo rơi xuống đất, vỡ tung, nước nóng bắn khắp sàn.

“Tuấn! Con đang làm cái gì thế này?”

Tuấn cúi đầu, không dám nhìn. Còn người tình khẽ lùi lại, nhưng bà Hạnh đã lao đến, tát một cái như trời giáng. “Cút khỏi đây! Tao chưa chết mà con dâu tao phải chịu nhục thế này à?”

Không khí đặc quánh. Hương nhìn bà, nước mắt tràn ra. Bà Hạnh nắm tay cô run rẩy:
“Con yên tâm. Mẹ còn sống, không ai được bắt con ký cái thứ giấy rác rưởi này.”

Ánh mắt bà nhìn thẳng vào Tuấn – một ánh nhìn đầy tức giận, khinh bỉ và nỗi đau xé ruột.

Sau đêm đó, bà Hạnh không rời bệnh viện. Tuấn biến mất cùng nhân tình. Mọi người nói bà già rồi, nên bỏ qua. Nhưng bà biết, đứa con trai bà từng nuôi nấng giờ như một người xa lạ.

Hương yếu dần. Mỗi ngày, bà ngồi kể cho cô nghe chuyện vặt, chuyện đồng ruộng quê nhà, chuyện cháu nội vẫn hỏi “ba đâu rồi?”. Hương chỉ cười buồn, ánh mắt xa xăm.

Một buổi sáng, bác sĩ nói với bà rằng Hương có thể không qua khỏi tuần này. Bà bước ra hành lang, nước mắt tràn ra, tay bấu chặt lan can sắt lạnh. Tại sao đời lại bất công đến thế?

Tối đó, khi bà dọn giường cho Hương, vô tình tay bà chạm vào một phong bì nhỏ giấu dưới gối. Bên ngoài ghi dòng chữ run rẩy: “Gửi mẹ.”

Bà mở ra.

Mẹ ơi, con xin lỗi vì không thể làm tròn bổn phận làm dâu. Con biết con sắp đi rồi. Nhưng con xin mẹ đừng giận Tuấn. Anh ấy không còn yêu con nữa, nhưng con vẫn mong anh được hạnh phúc. Con chỉ mong mẹ đừng để cháu thiếu cha. Mẹ thương cháu, con biết. Nếu mai này con không còn, xin mẹ cho con được nằm lại gần nhà, nơi có giàn hoa giấy mẹ trồng. Con thương mẹ nhiều…

Giọng chữ mảnh mai, vết mực loang lổ — hẳn viết trong những cơn đau. Bà Hạnh siết chặt tờ giấy, tim quặn lại. Bà hiểu, Hương không chỉ chịu nỗi đau thể xác, mà còn cả sự phản bội đến tận cùng.

Bà lặng lẽ xếp lại bức thư, đặt lên ngực Hương. “Con đừng lo, mẹ sẽ lo cho cháu, và… cho chính con trai mẹ nữa. Mẹ sẽ khiến nó phải tỉnh ngộ.”

Ba ngày sau, Tuấn xuất hiện ở cổng bệnh viện. Anh ta đến không phải vì hối hận, mà vì nghe tin Hương sắp mất — muốn hoàn tất “thủ tục ly hôn”.

Nhưng bà Hạnh đã đón anh ngay từ sảnh. “Nếu hôm nay con còn cầm đơn đó đến đây, thì coi như con không có mẹ.

Câu nói của bà khiến cả khu hành lang lặng đi. Tuấn đứng chết lặng. Và cũng đúng lúc đó — tiếng còi báo động vang lên từ phòng bệnh.

Khi họ chạy vào, Hương đã nằm im, gương mặt thanh thản như đang ngủ. Tay cô nắm chặt bức thư chưa kịp trả lại.

Tuấn quỳ sụp xuống, gọi tên vợ, nhưng chỉ còn tiếng máy rít lên vô cảm. Bà Hạnh đứng lặng, đôi mắt đỏ hoe, rồi quay đi.

Sau đám tang, Tuấn không về thành phố nữa. Anh ở lại quê, ngày ngày ngồi bên mộ Hương. Người ta bảo anh điên, nhưng bà Hạnh biết — đó là cái giá mà anh phải trả.

Một buổi chiều, bà mang cháu nội đến. Thằng bé chạy quanh giàn hoa giấy, cười khanh khách. Tuấn nhìn con, ánh mắt mệt mỏi nhưng sáng lên chút ấm áp.

“Con xin mẹ… tha lỗi cho con.” – giọng anh khàn đặc.

Bà nhìn trời, rồi nói chậm rãi:
“Tha thứ thì mẹ làm được. Nhưng tội lỗi, chỉ có con tự chuộc. Hương không còn, nhưng con còn cháu. Sống tử tế đi, đừng để con nó hổ thẹn.”

Giàn hoa giấy lay động trong gió. Một cánh hoa rơi xuống mộ, khẽ chạm lên dòng chữ: “Nguyễn Hương – người vợ hiền, người con dâu thảo.”

Tuấn cúi đầu thật sâu. Một giọt nước mắt rơi xuống đất — muộn màng, nhưng thật lòng.

Từ đó, anh sống lặng lẽ, chăm sóc mẹ và con trai. Mỗi chiều, người ta lại thấy bóng anh dưới giàn hoa giấy, dạy con đọc chữ, rồi ngước nhìn lên trời, thì thầm:
“Anh xin lỗi, Hương à…”

Còn bà Hạnh, mỗi khi đi qua mộ, lại khẽ chạm tay lên bia, mỉm cười. Bà biết — dẫu đời đầy đớn đau, tình người vẫn còn. Và ở nơi nào đó, Hương cũng đang mỉm cười, tha thứ cho tất cả.