“Cô dâu ngất xỉu ngay trên xe hoa!” — tiếng la hét vang lên giữa con ngõ nhỏ ở ngoại thành Hà Nội, khiến đám đông xôn xao. Những tiếng xì xào, những ánh mắt hoảng hốt hướng về chiếc xe cưới trang hoàng rực rỡ hoa trắng. Nhưng đâu ai biết, đằng sau cú ngất ấy là một câu chuyện cay đắng đến tận cùng.
Linh, 25 tuổi, vốn chẳng tin vào tình yêu nữa kể từ ngày bị bạn trai 5 năm – Tuấn – bỏ rơi để đi cưới con gái giám đốc công ty. Họ từng cùng nhau vượt qua bao năm tháng sinh viên nghèo khó, từng mơ về căn nhà nhỏ, từng hứa hẹn trọn đời. Vậy mà chỉ trong một đêm, anh ta lạnh lùng nhắn: “Anh xin lỗi, anh không thể bỏ lỡ cơ hội này.”
Cô cười cay đắng. Mẹ Linh lúc ấy đang nằm viện, căn bệnh tim yếu khiến bà chỉ mong thấy con gái yên bề gia thất trước khi nhắm mắt. Không còn niềm tin, Linh gật đầu lấy đại Phong – một gã đàn ông “lành tính” mà mẹ cô nhờ người mai mối, chỉ để mẹ yên lòng.
Phong làm nghề sửa xe, tính tình hiền lành, ít nói. Mối quan hệ giữa họ hời hợt, chẳng tình cảm, nhưng Linh nghĩ: “Thôi thì có chồng cho xong.” Cô không ngờ, chính ngày cưới ấy lại khiến cả họ nhà gái chết lặng.
Sáng sớm, đoàn nhà trai rước dâu bằng ba chiếc ô tô bóng loáng, ai cũng ăn mặc sang trọng khác thường. Người dân trong xóm xì xào: “Thằng Phong sửa xe mà nhà giàu dữ vậy sao?” Linh chẳng để tâm, chỉ cúi đầu im lặng. Mẹ cô nằm trên giường, nắm tay con gái run run: “Miễn con hạnh phúc là mẹ mãn nguyện rồi.”
Tiếng pháo nổ, tiếng nhạc vang, Linh được dìu ra xe hoa. Nhưng vừa bước lên, cô chết lặng. Người đàn ông ngồi ghế lái, trong bộ vest chú rể, không ai khác — chính là Tuấn.
Mặt Linh tái nhợt, môi run run: “Anh… anh làm gì ở đây?”
Tuấn nhìn cô, đôi mắt u ám, khẽ nói: “Anh là chồng em hôm nay, Linh à.”
Cả họ nhà gái sững sờ. Mẹ Linh bỗng ôm ngực, ngã quỵ… tiếng hét vang lên xé lòng.
Và từ đây, hôn lễ tưởng như an bài lại mở ra chuỗi bi kịch không ai lường trước.
Cả đám cưới náo loạn. Linh choáng váng, còn Tuấn chỉ im lặng đứng giữa tiếng bàn tán ồn ào. Mẹ cô được đưa đi cấp cứu, mọi người vội vàng tản ra, để lại cô dâu gục đầu trên ghế, nước mắt ướt nhòe lớp trang điểm.
Khi mọi thứ tạm lắng, Linh nhìn thẳng vào Tuấn, giọng nghẹn lại:
“Anh định giỡn với em à? Phong đâu?”
Tuấn siết chặt bàn tay, ánh mắt đầy đau khổ:
“Anh chính là Phong.”
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai. Linh lắc đầu không tin. Nhưng Tuấn rút trong túi ra tờ giấy chứng minh nhân dân mang tên Nguyễn Phong Tuấn — họ tên thật của anh. Thì ra “Phong sửa xe” mà mẹ cô quen biết, là do Tuấn nhờ người đóng giả. Anh đã bí mật sắp đặt mọi thứ.
“Anh… tại sao lại làm vậy?” Linh hỏi, giọng run.
Tuấn im lặng rất lâu, rồi nói:
“Ngày anh bỏ em để cưới con gái giám đốc, là vì bố mẹ anh bị ép nợ. Nếu không đồng ý cưới, họ sẽ mất cả nhà. Nhưng anh không thể sống nổi trong cảnh giả dối ấy… Cô ta bỏ anh ngay sau khi phát hiện anh không còn tài sản gì. Anh trở về, chỉ muốn chuộc lỗi. Khi biết mẹ em bệnh nặng, anh nghĩ, nếu có thể cưới em lần nữa – dù em có hận – anh vẫn muốn em có một đám cưới tử tế.”
Linh lặng người. Trong lòng cô dậy lên bao cảm xúc lẫn lộn — đau, giận, thương, và cả một thứ cảm giác không tên. Nhưng cô vẫn lạnh lùng:
“Anh nghĩ chỉ cần cưới em là bù đắp được sao? Anh đã giết niềm tin của em rồi.”
Tuấn không nói thêm, chỉ lặng lẽ đi theo đoàn xe đến bệnh viện — nơi mẹ Linh đang cấp cứu. Khi thấy anh nắm tay bà, khóc nức nở cầu xin: “Con xin lỗi bác, con không kịp giữ lời hứa năm xưa.” — Linh bỗng thấy trái tim mình nhói đau.
Tối hôm đó, mẹ Linh tỉnh lại, yếu ớt nắm tay hai người:
“Thôi thì… nếu duyên còn, đừng oán hận nhau nữa con.”
Linh quay mặt đi, nhưng nước mắt đã lăn dài.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi rả rích, như định mệnh vẫn chưa buông tha cho họ.
Sau đám cưới hỗn loạn, Linh dọn về căn nhà nhỏ ở ngoại ô — ngôi nhà Tuấn đã mua bằng tiền làm thêm và sửa xe suốt hai năm qua. Anh không dám đụng vào cô, chỉ lặng lẽ lo cơm nước, chăm sóc mẹ vợ, chịu mọi ánh nhìn khinh miệt của hàng xóm.
Một tháng trôi qua, mẹ Linh yếu dần, nhưng nụ cười lại thường trực hơn. Bà hay bảo:
“Thấy hai đứa cùng nấu cơm, cùng đi chợ là mẹ yên lòng rồi.”
Linh nghe mà chỉ biết im. Cô vẫn chưa thể tha thứ, nhưng cũng chẳng còn đủ sức để oán. Đêm nọ, cô thấy Tuấn ngồi ngoài hiên, dưới mưa, cầm bức thư. Linh bước lại — là giấy hủy hôn của anh với vợ cũ và giấy chuyển nhượng căn nhà mang tên cô.
Anh nói khẽ:
“Anh không cần em tha thứ. Chỉ mong được ở bên mẹ con, cho đến khi bà khỏe lại.”
Rồi anh đi làm từ sáng sớm, tối mịt mới về, người đầy dầu mỡ, tay chai sạn. Linh dần nhận ra anh vẫn là Tuấn của ngày xưa — người từng đội mưa đưa cô đi học, từng nấu mì gói lúc cô ốm.
Một buổi sáng, mẹ Linh mất. Trong tang lễ, Tuấn lặng lẽ đứng ngoài, mặc áo tang, đôi mắt thâm quầng. Linh nhìn anh, nghẹn ngào:
“Mẹ em nói… nếu còn duyên, hãy sống tiếp, đừng để hối tiếc.”
Tuấn ngước nhìn cô, ánh mắt ướt:
“Anh sẽ đợi, dù cả đời này em không quay lại.”
Hai năm sau, Linh mở tiệm may nhỏ, tên “Duyên Phong”. Trong ngày khai trương, trời lại đổ mưa — cơn mưa giống hệt ngày cưới năm ấy. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện dưới mái hiên, ướt sũng nhưng mỉm cười.
Tuấn.
Anh đưa cho cô chiếc khăn trắng cũ, ngày xưa cô từng để quên trong balo anh. Linh bật cười, nước mắt rơi:
“Anh vẫn giữ nó à?”
“Vì anh tin, có những thứ dù đã cũ, vẫn đáng để giữ trọn đời.”
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng họ — nỗi đau đã hóa thành điều bình yên.



