“Tôi từng nghĩ mình bị chồng phản bội… cho đến ngày gặp người phụ nữ lạ và nghe cô ấy nói một câu khiến tôi nghẹn thở.”
Tôi là Mai, 34 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty xuất nhập khẩu ở quận Bình Thạnh, TP.HCM. Cuộc sống của tôi tưởng như bình yên trôi qua từng ngày, cho đến khi một mảnh ghép lạ xuất hiện – khiến mọi thứ tôi từng tin tưởng bị xô đổ hoàn toàn.
Tôi và chồng – Hưng – đã kết hôn được 8 năm. Anh làm kỹ sư công trình, thường xuyên đi công tác xa. Những chuyến đi dài ngày của anh đã trở thành điều quá đỗi quen thuộc trong gia đình nhỏ của chúng tôi. Thời gian đầu, tôi cũng cảm thấy trống trải và nghi ngờ, nhưng rồi dần học cách chấp nhận.
Dù vậy, gần đây, tôi bắt đầu có cảm giác lạ. Những lần Hưng về nhà, anh tỏ ra mệt mỏi, thậm chí tránh né gần gũi với tôi. Điện thoại anh lúc nào cũng để chế độ im lặng, đôi khi có tin nhắn đến, anh cũng chỉ liếc qua rồi nhanh chóng khóa màn hình. Anh viện cớ bận công trình, stress công việc… Nhưng tôi không còn thấy được ánh mắt dịu dàng ngày nào của chồng nữa.
Tôi bắt đầu sinh nghi. Một buổi tối thứ Bảy, khi Hưng nói sẽ qua đêm ở công trình tận Biên Hòa vì “không về kịp”, tôi quyết định tìm hiểu sự thật. Tôi nhờ cô bạn thân – Nga – theo dõi tài khoản mạng xã hội phụ của anh mà tôi tình cờ phát hiện trước đó. Và rồi, những bức ảnh lạ bắt đầu xuất hiện…
Trong một tấm ảnh chụp ở quán cà phê nhỏ tại quận 7, Hưng ngồi đối diện với một người phụ nữ trẻ, khoảng ngoài 20, da trắng, ăn mặc thanh lịch. Gương mặt anh nở nụ cười mà lâu lắm rồi tôi không còn nhìn thấy nữa. Nga chụp màn hình gửi cho tôi, kèm theo câu: “Mày vẫn nghĩ là ổng chỉ lo công việc không?”
Tôi như bị ai đó dội một gáo nước lạnh. Cả đêm tôi không ngủ. Tim tôi nhói lên từng hồi. Tôi bắt đầu vẽ nên hàng trăm kịch bản trong đầu – có thể anh đang ngoại tình, có thể anh chán tôi, có thể anh đã tìm được người mới trẻ đẹp hơn…
Nhưng tôi chưa đủ bằng chứng để đối chất. Và hơn cả, tôi chưa sẵn sàng để thừa nhận rằng hôn nhân của mình đang mục ruỗng.
Một tuần sau, tôi quyết định đi gặp người phụ nữ đó.
Tôi không nói với Hưng. Tôi lặng lẽ tìm hiểu thông tin từ những bức ảnh, cuối cùng tìm được một quán trà nhỏ nơi cô ta thường lui tới – tên là “Thiên Trà” – nằm sâu trong một con hẻm ở quận 3.
Tôi ngồi đợi gần một tiếng thì cô ấy đến. Vẫn là khuôn mặt đó – làn da trắng, môi hồng, đôi mắt sắc sảo nhưng hơi buồn. Cô ta ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, gọi một ly trà hoa nhài.
Tôi tiến tới.
– Xin lỗi, em là Vy đúng không?
Cô ấy ngẩng lên, có vẻ bất ngờ. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
– Dạ… vâng. Chị là…
– Tôi là vợ của anh Hưng. – Tôi cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh.
Vy hơi khựng lại. Cô ấy không tỏ ra sốc, cũng không định bỏ chạy. Cô chỉ thở dài, rồi nói một câu khiến tôi nghẹn thở:
“Em cũng từng nghĩ mình là người chen vào hạnh phúc của chị… cho đến khi biết một sự thật còn tàn nhẫn hơn.”
Tôi không hiểu. Tôi ngồi xuống, tim đập mạnh. Vy nhìn tôi, như cân nhắc có nên nói tiếp hay không. Rồi cô ấy mở túi xách, lấy ra một tập hồ sơ.
– Đây là hồ sơ bệnh án của em. Em bị u tuyến yên – loại hiếm gặp. Cách đây 2 năm, em được giới thiệu đến một nhóm từ thiện y tế. Người hỗ trợ viện phí và chi phí điều trị cho em… chính là anh Hưng.
Tôi sững người.
– Lúc đầu chỉ là tài trợ thôi. Sau đó, tụi em gặp nhau vài lần để ký giấy tờ, trao đổi kết quả điều trị. Dần dần… em phát hiện ra anh Hưng cũng đang điều trị tâm lý. Anh ấy không ổn. Bên ngoài có vẻ mạnh mẽ, nhưng trong lòng đầy mâu thuẫn.
– Tâm lý? – Tôi hỏi lại, bối rối.
Vy gật đầu.
– Em không biết anh ấy có kể với chị không… nhưng anh ấy bị rối loạn lo âu. Một dạng trầm cảm nhẹ. Anh ấy giấu rất kỹ, và chỉ đi điều trị âm thầm. Mỗi lần stress vì công việc hay chuyện gia đình, anh ấy lại trốn đến những nơi xa – đó không phải vì anh ngoại tình. Mà vì anh sợ làm tổn thương chị.
Tôi như bị bóp nghẹt lồng ngực.
Vy đưa tôi xem những tin nhắn giữa họ – không một lời yêu đương, không hẹn hò bí mật. Chỉ là những tin nhắn chia sẻ: “Anh không ngủ được”, “Anh lại thấy ngột ngạt”, “Anh không muốn để Mai thấy anh như thế này”.
Tôi bần thần. Mọi thứ tôi tưởng tượng suốt những tuần qua… hóa ra đều sai.
– Vậy… sao em lại gặp anh ở quán cà phê?
– Vì hôm đó là ngày anh ấy có buổi điều trị tâm lý. Em tình cờ ghé ngang và mời anh ấy một ly nước – chỉ vậy thôi. Anh ấy không phản bội chị đâu. Anh ấy đang đấu tranh với chính mình.
Tôi nhìn Vy – cô gái trẻ mà tôi từng ghen tuông đến mức muốn đối mặt. Giờ đây, tôi chỉ cảm thấy xấu hổ và tràn đầy biết ơn. Hưng… hóa ra không phản bội tôi. Anh chỉ đang chìm dần trong một cuộc chiến nội tâm mà tôi chưa từng để ý.
Tôi bước ra khỏi quán Thiên Trà, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn mê dài.
Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi bước vào phòng khách như một người khác. Căn nhà quen thuộc bỗng trở nên im lặng quá mức. Ánh đèn vàng dịu trên bàn ăn khiến lòng tôi nhói lên. Tôi tưởng tượng ra Hưng – người đàn ông mà tôi từng yêu tha thiết – đã bao lần ngồi nơi này, một mình, im lặng, với tâm trí rối bời mà tôi chưa từng hay biết.
Tôi từng nghĩ anh lạnh nhạt vì có người khác. Tôi từng chuẩn bị sẵn một trận đối chất để lôi ra mọi sự thật, từng mường tượng viễn cảnh đổ vỡ, nước mắt, ly hôn… Nhưng hóa ra điều tôi chưa từng làm được – là lắng nghe anh.
Tôi bước vào phòng ngủ. Hưng đã về, đang thay đồ trong nhà tắm. Ánh sáng hắt qua khe cửa, phản chiếu bóng lưng anh – gầy hơn tôi tưởng. Căn phòng yên tĩnh đến mức tôi nghe rõ tiếng nước chảy.
– Hưng à… – Tôi gọi nhẹ.
Anh khựng lại một chút, rồi trả lời:
– Ừ. Em chưa ngủ à?
– Em chờ anh.
Một thoáng im lặng, rồi anh bước ra, mặt hơi ngạc nhiên. Tôi đứng đó, không biết nên bắt đầu thế nào. Không thể nói ngay về Vy, cũng không thể hỏi thẳng: “Vì sao anh giấu em chuyện anh bị bệnh?”. Những thứ đó quá nặng nề để dồn dập trong một đêm.
Tôi chỉ bước đến, vòng tay ôm anh từ phía sau.
Hưng cứng người trong vài giây – có lẽ bất ngờ. Nhưng rồi anh thả lỏng, quay lại ôm tôi. Tôi thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.
– Dạo này anh ổn không?
– Ừ… cũng bình thường.
Tôi không nói gì thêm. Chỉ dựa vào vai anh. Cái cảm giác thân thuộc đó – tưởng chừng đã mất – nay lại khiến tim tôi thổn thức.
Từ sau hôm đó, tôi không chất vấn gì cả. Tôi muốn anh tự kể, khi anh sẵn sàng.
Tôi thay đổi cách cư xử – nhẹ nhàng hơn, không còn hỏi dồn dập “Anh đi đâu?”, “Về mấy giờ?”, “Ai nhắn tin vậy?” như trước. Tôi bắt đầu để ý đến từng chi tiết nhỏ: anh ăn có ngon không, ngủ có sâu không, sáng nay anh có mệt không.
Ban đầu, Hưng có vẻ ngạc nhiên. Nhưng rồi, anh dần mở lòng hơn. Một đêm, sau khi đưa tôi đi dạo quanh công viên Gia Định, anh nói:
– Mai à… anh biết dạo này em khác lắm.
Tôi cười:
– Khác tốt hay khác xấu?
– Khác… khiến anh cảm thấy dễ thở hơn.
Tôi siết nhẹ tay anh. Trong lòng như có gì đó tan chảy.
Hôm đó, lần đầu tiên sau 3 năm, anh chủ động kể cho tôi nghe về những cơn mất ngủ, những đêm thức trắng vì ám ảnh công việc, những nỗi sợ không tên khi bước vào nhà mà không dám chia sẻ cùng ai vì… sợ tôi thất vọng.
– Anh sợ em thấy anh yếu đuối.
Tôi rơi nước mắt.
– Em không cần anh mạnh mẽ. Em cần một người thật, một người biết mệt, biết đau, biết cần được ôm.
Tôi bắt đầu học lại cách yêu chồng mình – như cách anh từng yêu tôi thuở ban đầu.
Tôi lục lại cuốn album ảnh cũ, những tấm hình hồi còn sinh viên, khi chúng tôi cùng đi xe máy ra Đà Lạt, cùng ăn bắp nướng đêm ở chợ. Tôi lén in ra, dán một tấm nhỏ vào ví của anh. Anh phát hiện, cười rồi lắc đầu: “Già rồi còn bày đặt lãng mạn”.
Nhưng tôi biết, tối đó, anh mang ví lên giường ngủ, đặt sát gối.
Tôi rủ anh đi xem phim, đi cà phê, cùng đọc sách. Có lần tôi còn ép anh học thiền online cùng mình, dù cả buổi anh chỉ ngồi… ngủ gật. Nhưng chúng tôi cười nhiều hơn.
Tôi cũng bắt đầu chủ động đưa anh đến bác sĩ tâm lý, lần này là cùng nhau, không để anh đơn độc. Buổi đầu tiên, anh nói không nhiều. Tôi ngồi cạnh, nắm tay anh, nhìn anh gượng gạo nói về những lo âu chưa từng gọi tên. Lúc đó, tôi mới thấy, thương anh nhiều biết bao.
Chúng tôi đặt lại lịch trình cho gia đình: một bữa tối không điện thoại mỗi tuần, một buổi đi chơi không mục đích mỗi tháng, và một lời cảm ơn mỗi ngày. Nghe thì nhỏ nhặt, nhưng từng chút một, nó kéo chúng tôi lại gần nhau hơn.
Một buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Hưng rửa bát, tôi dọn bàn. Anh gọi tôi lại, đưa tôi xem màn hình điện thoại: là một tin nhắn.
Tôi thấy tên người gửi: Vy.
Hưng nói:
– Anh xin lỗi vì giấu em chuyện Vy. Nhưng anh chưa bao giờ phản bội em. Vy chỉ là người bạn đồng hành ngắn ngủi trong một giai đoạn tối của đời anh. Không có gì hơn.
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng:
– Em biết rồi. Em cũng gặp cô ấy rồi.
Anh hơi giật mình.
– Cô ấy nói nhiều lắm. Nhưng điều khiến em xúc động nhất là khi Vy nói: “Nếu chị còn yêu anh ấy, xin chị đừng rời bỏ anh. Anh ấy cần chị nhiều hơn chị nghĩ.”
Mắt Hưng đỏ hoe.
Anh ôm tôi, như thể chưa từng muốn buông.
Giờ đây, mỗi buổi sáng tôi đều pha cho chồng ly cà phê đen không đường – loại anh thích. Tôi không còn thói quen kiểm tra điện thoại anh nữa. Cũng không còn ngồi mòn mỏi đợi anh về mà không hỏi han. Tôi học được cách trò chuyện, không phải để kiểm soát – mà để thấu hiểu.
Hôn nhân không phải là cuộc sống tròn trịa, suôn sẻ. Đôi khi nó đầy khuyết và trầy xước. Nhưng nếu còn yêu, ta vẫn có thể học cách vá lại từng vết nứt – chậm rãi nhưng chân thành.
Tôi từng nghĩ mình bị chồng phản bội. Nhưng sự thật là… tôi suýt chút nữa phản bội anh – bằng sự vô tâm và thiếu lắng nghe.
Và nếu được lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn người đàn ông ấy – với tất cả những vụn vỡ trong anh – vì giờ tôi đã biết, yêu không chỉ là nắm tay nhau khi hạnh phúc, mà là không buông tay… khi giông bão ập đến.