Home Blog

Ông Trịnh Văn Quyết y;ếu lắm rồi, thời gian sống chỉ còn tính bằng giờ: Số tài sản hơn 5000 tỷ sẽ thuộc về ai?

Bị cáo Trịnh Văn Quyết xin xét xử vắng mặt vì “nguy cơ tử vong rất cao”

Bị cáo Trịnh Thị Thúy Nga bị dẫn giải đến tòa sáng 17/6.Bị cáo Trịnh Thị Thúy Nga bị dẫn giải đến tòa sáng 17/6.

Đây là lần thứ 3 phiên xét xử phúc thẩm được mở để xem xét đơn kháng cáo xin giảm nhẹ án tù và xin miễn, giảm phần bồi thường dân sự của cựu Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn FLC Trịnh Văn Quyết và các bị cáo.

Dự kiến phiên tòa diễn ra từ ngày 17 đến 21/6/2025. Hội đồng xét xử gồm chủ tọa phiên tòa là thẩm phán Võ Hồng Sơn và các thẩm phán Nguyễn Hải Thanh, Hồ Sỹ Hưng.

Có 25 bị cáo kháng cáo được đưa ra xét xử nhưng tòa triệu tập toàn bộ 50 bị cáo trong vụ án tới phiên tòa. Ngoài các bị cáo kháng cáo còn có 134 bị hại và 396 người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan kháng cáo.

An ninh được thắt chặt quanh khu vực xét xử. Đáng chú ý, khi phiên tòa bắt đầu, chủ tọa thông báo ông Trịnh Văn Quyết không đến tòa và có đơn xin xét xử vắng mặt vì lý do sức khỏe.

Chủ tọa công bố công văn của Bệnh viện 198 trả lời trại tạm giam, cho biết ông Quyết đang trong tình trạng mệt nhiều, khó thở, mắc nhiều bệnh và “nguy cơ tử vong rất cao”.

z6712890033596-3f14d233be033e7e823ae0ea1fdb2a78-9710.jpgBị cáo Trịnh Thị Minh Huế tại tòa sáng 17/6.

Cũng theo thông báo của bệnh viện, ông Quyết bị suy giảm nhiều chức năng đang phải duy trì dùng kháng sinh, thuốc kháng lao cần theo dõi lâu dài tại bệnh viện.

Luật sư của ông Trịnh Văn Quyết cho biết, bệnh viện đã có tiên lượng tình trạng sức khỏe của cựu Chủ tịch FLC “nguy cơ tử vong rất cao”, so với công bố lần trước là “nguy cơ tử vong cao”, nên đề nghị tòa xét xử vắng mặt.

12 ngày trước phiên phúc thẩm, luật sư của ông Trịnh Văn Quyết cho biết thân chủ đã được vợ nộp khắc phục 1.400 tỷ đồng về Cục Thi hành án dân sự thành phố Hà Nội. Cùng với 1.100 tỷ đồng đã nộp trước đó, ông Quyết đã nộp 2.500 tỷ đồng – nhiều hơn 10 tỷ đồng so với nghĩa vụ mà tòa tuyên buộc 3 anh em phải khắc phục.

Trước đó, tháng 8/2024, Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội đã xét xử sơ thẩm vụ án và tuyên phạt bị cáo Trịnh Văn Quyết 21 năm tù về các tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản” và “Thao túng thị trường chứng khoán”.

Cùng bị kết án về 2 tội danh này, hai em gái ông Trịnh Văn Quyết là Trịnh Thị Minh Huế và Trịnh Thị Thúy Nga lần lượt bị tuyên phạt 14 năm tù và 8 năm tù.

Về trách nhiệm dân sự, tòa sơ thẩm buộc ông Trịnh Văn Quyết và em gái Trịnh Thị Minh Huế phải liên đới bồi thường 1.785 tỷ đồng đối với tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Chia theo tỷ lệ trách nhiệm, ông Quyết phải nộp 1.369 tỷ đồng, bà Huế nộp 152 tỷ đồng.

z6712890033464-4cfc78f85b184ca92474c9aff58bfd6f-8113-3161.jpgMột bị cáo bị dẫn giải ra tòa sáng 17/6.

Ở tội “Thao túng thị trường chứng khoán”, bản án sơ thẩm buộc 3 anh em Trịnh Văn Quyết nộp 683 tỷ đồng, trong đó, ông Quyết nộp 500 tỷ đồng, bà Huế 100 tỷ đồng và bà Nga 83 tỷ đồng.

Sau phiên tòa sơ thẩm, bị cáo Trịnh Văn Quyết có đơn kháng cáo xin giảm nhẹ mức án phạt tù và xem xét giảm trách nhiệm bồi thường dân sự. Hai em gái của ông Quyết cũng kháng cáo xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự; 22 bị cáo khác xin giảm nhẹ hình phạt, xin hưởng án treo, xin gỡ bỏ phong tỏa về tài sản…

Tháng 12/2024, Tòa án nhân dân cấp cao tại Hà Nội mở phiên tòa phúc thẩm nhưng sau đó Hội đồng xét xử ra quyết định hoãn phiên tòa do bị cáo Trịnh Văn Quyết đang điều trị nhiều bệnh, không thể có mặt tại phiên tòa. Nhiều luật sư và bị hại cũng xin hoãn tòa.

Ngày 25/3, Tòa án nhân dân cấp cao tại Hà Nội mở lại phiên tòa và tiếp tục quyết định hoãn tòa do sức khỏe của bị cáo Trịnh Văn Quyết không bảo đảm. Gia đình bị cáo có đơn gửi tòa xin hoãn xét xử phúc thẩm để có điều kiện khắc phục hoàn toàn hậu quả vụ án.

Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker “Gia Đình Hải Sen” cho con uống, đồng loạt “kêu cứu”

Có những mẹ đã cho con dùng liền 3-4 hộp trong thời gian qua, lúc này, đang phải đưa con đi khám ngay lập tức.

Trước khi bị khởi tố, bắt tạm giam về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm” Lê Văn Hải (chủ loạt tài khoản Gia đình Hải Sen) đã nổi tiếng trên khắp các nền tảng mạng xã hội. Gia đình TikToker này bắt đầu bắt đầu bán, quảng cáo các sản phẩm do công ty TNHH Hải Bé phân phối từ năm 2022 đến nay.

Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker

Lê Văn Hải – chủ loạt tài khoản Gia đình Hải Sen đã bị khởi tố hình sự về tội bán hàng giả.

Trong đó bao gồm: Xịt khử mùi hôi nách, hôi chân Hải Sen, Sữa rửa mặt YLE, Kem tẩy lông Hải Sen, Tẩy da chết Hải Sen, Siro ăn ngon Hải Bé,… 9X quê Ninh Bình dùng các tài khoản mạng xã hội của mình để livestream, quảng cáo các mặt hàng trên.

Theo quả giám định đối với các chỉ tiêu chất lượng của “Siro ăn ngon Hải Bé”, các chất gồm Vitamin A, Calci, Vitamin C (chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố. Theo quy định tại Nghị định 98/2020 của Chính phủ, thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả.

Thông tin khiến nhiều người tiêu dùng “đứng không vững” nhất lúc này. Đặc biệt là các bà mẹ mua Siro ăn ngon Hải Bé cho con sử dụng, không chỉ một mà nhiều gia đình đã mua cho con sử dụng 3-4 hộp hoặc hơn trong nhiều năm nay.

Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker
Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker
Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker

Hội những người đã mua sản phẩm nhà Hải Sen đang cảm thấy hoang mang tột cùng.

Theo kết quả điều tra của Công an tỉnh Ninh Bình, từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các kênh mạng xã hội, các nền tảng thương mại điện tử với hơn 800.000 sản phẩm, trong đó riêng mặt hàng “Siro ăn ngon Hải Bé” bán với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

“Trời ơi, em hại con em rồi giờ em biết làm sao”, “Cho con dùng tới hộp thứ 3 rồi mà nghe tin Hải Sen bị bắt, tôi như muốn tụt huyết áp”, “Con mình lười ăn mình tra trên mạng rồi mua Siro ăn ngon Hải Bé, thấy mấy người bạn của mình cũng mua rồi tin tưởng, giờ như này. Thành ra mẹ hại con”, “Thấy nhà đó cũng cho con họ uống chứ nên tin, ai ngờ”,… là những bình luận của netien.

Bởi thế, bây giờ nhiều người, đặc biệt là những bà mẹ đã mua loại siro ăn ngon này cho con sử dụng đang vô cùng bức xúc, “kêu cứu” vì không biết đã ảnh hưởng đến con như thế nào.

Nhiều bé sử dụng trong một thời gian dài, nhiều gia đình thậm chí còn mua lên đến cả chục hộp vì có đông con, để dành uống dần thì giờ sẽ vứt bỏ đi là điều tất nhiên nhưng sức khỏe của con, đã uống vào rồi thì không biết phải làm sao lúc này. “Toàn là mấy đứa nhỏ, mầm non, tiểu học dùng không đó”, bình luận của netizen.

Nhiều bà mẹ còn khuyên nhau nên đưa con đi khám, kiểm tra sức khỏe xem có bị ảnh hưởng gì không. Ngoài ra, qua sự việc lần này nhiều người cũng rút ra bài học đắt giá trong việc kiểm tra kỹ nguồn gốc, thành phần các sản phẩm mua và sử dụng, đặc biệt là cho trẻ nhỏ. Nhiều người cũng hỏi về hướng xử lý của gia đình Hải Sen, liệu có đền bù hay xin lỗi hàng trăm nghìn người tiêu dùng,…

Mẹ bỉm mua sản phẩm siro ăn ngon của TikToker

Các sản phẩm khác của nhà Hải Sen, đặc biệt phải kể đến xịt khử mùi hôi nách cũng được phân phối ra thị trường rất nhiều.

Ngoài đối tượng trẻ em sử dụng Siro ăn ngon Hải Bé thì gia đình TikTok này còn có một khối lượng khách hàng khổng lồ, ở đủ mọi lứa tuổi, giới tính khác nhau, trên khắp các tỉnh thành.

Trong đó có thể kể đến sản phẩm như Xịt khử mùi hôi nách Hải Sen – đã trở thành thương hiệu gắn liền với gia đình này từ nhiều năm qua, thu hút lượng lớn khách hàng là nam giới. Ngoài ra, nam TikToker này còn bán sữa rửa mặt, kem tẩy lông,… các sản phẩm dành cho nữ giới. Nhiều sản phẩm ghi nhận hàng chục nghìn lượt bán trên một sàn thương mại điện tử.

Không có con số cụ thể, song nhìn vào những thông tin nêu trên thì chắc hẳn những người mua và sử dụng các sản phẩm của nhà Hải Sen không hề ít, đã thế còn sử dụng trong nhiều năm. Bởi thế, nhiều người tiêu dùng ngay lúc này đây, khi phát hiện ra thông tin hàng giả thì đang vô cùng hoang mang, bức xúc.

Tính đến hôm nay (17/6), kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” đã ẩn/xóa toàn bộ video, giỏ hàng cũng đã bị gỡ từ lâu. Website haibe.vn dùng dùng để bán hàng không thể truy cập được. Ở các sàn thương mại điện tử của gia đình Hải Sen thì đã thông báo hết hàng. Hiện tại, chỉ có kênh YouTube của Gia đình Hải Sen vẫn hoạt động bình thường và tiếp tục chia sẻ nội dung đều đặn.

Cục CSGT chính thức thông tin về việc cấp đổi Biển số xe, Đăng ký xe sau Sáp nhập, cụ thể ra sao?

Theo thông tin từ Cục Cảnh sát Giao thông (CSGT) – Bộ Công an, sau khi thực hiện sắp xếp lại đơn vị hành chính cấp tỉnh theo nghị quyết mới được Quốc hội thông qua, biển số xe ô tô và xe máy của người dân vẫn sẽ được giữ nguyên. Việc sáp nhập không ảnh hưởng đến quyền lợi của người dân liên quan đến đăng ký phương tiện giao thông.

Biển số xe được giữ nguyên sau sáp nhập

Quốc hội đã chính thức thông qua nghị quyết về việc sắp xếp các đơn vị hành chính cấp tỉnh, theo đó số lượng tỉnh, thành phố sẽ giảm từ 63 xuống còn 34 tỉnh thành. Tối 15/6, đại diện Cục CSGT cho biết dù có sự thay đổi về mặt địa giới hành chính, biển số xe của các địa phương sẽ không thay đổi. Đối với các tỉnh được sáp nhập, biển số vẫn giữ nguyên theo mã số cũ trước khi hợp nhất. Ví dụ:

Hải Phòng: Biển số xe sẽ tiếp tục sử dụng các mã như 15, 16, 34.

TP.HCM: Vẫn giữ các đầu số quen thuộc như 41, 50, 51, 42, 53, 54, 55, 56, 57, 58, 59, 61, 72…

Như vậy, người dân không cần lo lắng về việc phải đổi biển số xe hay đăng ký lại do sáp nhập hành chính.

Sau sáp nhập người dân không bắt buộc phải đổi biển số xe, đăng ký xe
Sau sáp nhập người dân không bắt buộc phải đổi biển số xe, đăng ký xe

Những trường hợp cần đổi giấy tờ xe hoặc biển số

Mặc dù không cần đổi biển số do sáp nhập, Cục CSGT cũng lưu ý, có 6 trường hợp người dân phải đổi hoặc cấp lại giấy tờ xe và biển số, bao gồm:

  • Giấy chứng nhận đăng ký xe hoặc biển số bị mờ, hỏng, không còn rõ thông tin.
  • Phương tiện đã cải tạo, thay đổi kết cấu hoặc tính năng kỹ thuật, thay đổi màu sơn, ảnh hưởng đến đặc điểm nhận dạng ban đầu.
  • Xe đã đăng ký, cấp biển số xe nền màu trắng, chữ và số màu đen đổi sang biển số xe nền màu vàng, chữ và số màu đen và ngược lại.
  • Chủ xe thay đổi thông tin cá nhân (địa chỉ, tên…) hoặc có nhu cầu đổi đăng ký theo địa chỉ mới.
  • Chứng nhận đăng ký xe hết thời hạn sử dụng;
  • Chủ xe có nhu cầu đổi biển ngắn sang biển dài hoặc ngược lại

Với các phương tiện không thuộc các trường hợp nêu trên, người dân hoàn toàn có thể tiếp tục sử dụng giấy đăng ký và biển số cũ cho đến hết thời hạn mà không cần đổi mới.

Đăng ký xe tại cấp xã – tạo thuận tiện cho người dân

Một điểm mới đáng chú ý khác là các tổ chức, cá nhân hiện nay có thể lựa chọn đăng ký xe tại công an cấp xã, thuộc địa bàn tỉnh/thành phố nơi cư trú hoặc đặt trụ sở. Điều này góp phần giảm tải cho cấp huyện, tạo điều kiện thuận lợi, tiết kiệm thời gian và công sức cho người dân trong các thủ tục hành chính liên quan đến phương tiện giao thông.

HIỂU SAI về chính sách thuế, hàng nghìn hộ kinh doanh đ;ộ;t ng;ột đóng cửa, tự dưng mất cả chì lẫn chài, , vì sao lại thế?

Nhiều hộ kinh doanh nhỏ lẻ không nằm trong nhóm bắt buộc phải áp dụng hóa đơn điện tử từ máy tính tiền theo quy định, nhưng lại đóng cửa, ngừng kinh doanh, vì sao lại thế?

Thời gian gần đây, tại nhiều địa phương, đặc biệt là các thành phố lớn như TPHCM, tình trạng nhiều hộ kinh doanh đột ngột đóng cửa, nghỉ kinh doanh đã gây xôn xao dư luận và đặt ra không ít dấu hỏi.

Một số ý kiến cho rằng, nguyên nhân xuất phát từ lo ngại nghĩa vụ về hóa đơn điện tử theo Nghị định 70/2025 sửa đổi Nghị định 123/2020 ngày 19/10/2020 quy định về hóa đơn, chứng từ.

Tuy nhiên, khảo sát thực tế cho thấy có nhiều nguyên nhân khác như tâm lý e ngại bị kiểm tra vì buôn bán hàng không rõ nguồn gốc, hàng giả, hàng kém chất lượng, cùng với sự hiểu sai hoặc chưa đầy đủ về chính sách thuế và đối tượng áp dụng hóa đơn điện tử.ho kinh doanh dong cua.jpgNhiều hộ kinh doanh tại các chợ đóng cửa, ngừng kinh doanh. Ảnh: Thạch Thảo
Theo quy định tại Nghị định 70, chỉ những hộ kinh doanh, cá nhân kinh doanh nộp thuế theo phương pháp khoán và có doanh thu hàng năm từ 1 tỷ đồng trở lên, hoạt động trong các lĩnh vực bán lẻ, nhà hàng, ăn uống, khách sạn, siêu thị, vận tải hành khách, giải trí… có bán hàng hóa, dịch vụ trực tiếp đến người tiêu dùng mới bắt buộc triển khai hóa đơn điện tử khởi tạo từ máy tính tiền và chuyển dữ liệu tới cơ quan thuế.

Theo cơ sở dữ liệu quản lý thuế, hiện cả nước có 37.576 hộ kinh doanh thuộc diện bắt buộc triển khai hóa đơn điện tử từ máy tính tiền, tương đương khoảng 1% trong tổng số hơn 3,6 triệu hộ kinh doanh.

Tuy nhiên, thực tế cho thấy rất nhiều hộ kinh doanh nhỏ lẻ, thậm chí không thuộc diện điều chỉnh đã chọn cách tạm ngừng kinh doanh do lo ngại hoặc hiểu nhầm rằng tất cả đều phải triển khai công nghệ máy tính tiền, đồng nghĩa với việc phải thay đổi quy trình, tăng chi phí đầu tư và chịu sự giám sát chặt chẽ.

Tại TPHCM, theo số liệu của Chi cục Thuế khu vực II, trong tháng 5/2025, thời điểm các cơ quan chức năng tăng cường chuẩn bị triển khai Nghị định 70, có 3.763 hộ kinh doanh ngừng hoạt động hoặc đóng cửa.

Tuy nhiên, chỉ có 440 hộ trong số này (chiếm 3,18%) thuộc diện có doanh thu trên 1 tỷ đồng và bắt buộc sử dụng hóa đơn điện tử từ máy tính tiền, tương ứng số thuế là 1,4 tỷ đồng. Điều này cho thấy phần lớn các hộ nghỉ kinh doanh không nằm trong nhóm bắt buộc phải áp dụng hóa đơn điện tử từ máy tính tiền theo quy định.

Chi cục Thuế khu vực II cho biết, đến nay đã có 15.764 hộ kinh doanh triển khai hóa đơn điện tử từ máy tính tiền theo Nghị định 70, chiếm 6,7% trong tổng số 232.798 hộ kinh doanh tại địa bàn. Trong số đó, có 11.865 hộ kinh doanh theo phương pháp khoán và 3.899 hộ kê khai.

Mặc dù chiếm tới 42,6% số hộ thuộc diện triển khai trên toàn quốc, tỷ lệ này vẫn chỉ chiếm khoảng 0,4% tổng số hộ kinh doanh cả nước.

Điều này khẳng định quy định về hóa đơn điện tử chỉ áp dụng cho nhóm hộ có doanh thu từ 1 tỷ đồng/năm trở lên và trong một số lĩnh vực cụ thể, song tâm lý hoang mang lại lan rộng do thông tin chưa đầy đủ hoặc sai lệch.

Theo Chi cục thuế khu vực II, quy định về hoá đơn điện tử từ máy tính tiền có kết nối chuyển dữ liệu cho cơ quan thuế không làm thay đổi chính sách thuế đang áp dụng cho hộ kinh doanh, cá nhân kinh doanh. Việc này chỉ thay đổi căn cứ xác định doanh thu làm cơ sở cho cơ quan thuế xác định mức thuế khoán của các hộ kinh doanh, cá nhân kinh doanh có mức doanh thu từ 1 tỷ đồng/ năm trở lên cho sát với doanh thu thực tế phát sinh của các hộ này.

Quy định này không làm ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của các hộ kinh doanh, cá nhân kinh doanh có ngưỡng doanh thu dưới 1 tỷ đồng/năm.

Cơm nhà không ăn lại muốn ăn cơm tò, đây là hình ph//ạt đang đợi sẵn tài xế taxi ‘n;uốt’ 4,2 triệu của 2 thím cháu người đồng bào

Nếu trong quá trình di chuyển, tài xế taxi ở Hà Nội uy hiếp tinh thần nhằm chiếm đoạt số tiền 4,2 triệu đồng của hai thím cháu người Lào Cai thì người này có dấu hiệu của tội ‘cưỡng đoạt tài sản’.

Liên quan đến vụ tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng ở Hà Nội, chiều 16/6, Công an phường Mỹ Đình 2 xác nhận đã tiếp nhận đơn trình báo và tạm giữ 3 đối tượng liên quan. Bao gồm: tài xế taxi và 2 người chạy xe ôm. Cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra, làm rõ để xử lý theo quy định pháp luật.

Phân tích tình huống pháp lý liên quan đến vụ việc, luật sư Quan Khắc Thượng, Công ty Luật TNHH Hiệp Thành, Đoàn Luật sư TP Hà Nội cho biết, trong vụ việc cơ quan chức năng sẽ điều tra, làm rõ trách nhiệm của 2 người chạy xe ôm và tài xế taxi.

Đối với hành vi của 2 xe ôm, luật sư Thượng cho biết việc vận chuyển hành khách, hàng hóa bằng xe mô tô, xe gắn máy (thường được gọi là xe ôm) hiện nay chưa có quy định.

Tuy nhiên, nếu tài xế xe ôm đưa ra những thông tin không đúng sự thật như: xe khách đã rời bến, đang ở km 23… nhằm mục đích thu tiền xe của khách cũng có thể bị xem xét về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Hành vi này được quy định tại điểm c, khoản 1, Điều 174 Bộ Luật Hình sự với hình phạt cải tạo không giam giữ đến 3 năm hoặc phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm.

Đối với hành vi của tài xế taxi, luật sư Quan Khắc Thượng viện dẫn Điều 25, Thông tư 36/2024/TT-BGTVT về quản lý hoạt động vận tải bằng ô tô có quy định taxi phải:

Tuân thủ và duy trì các điều kiện kinh doanh đối với xe taxi trong quá trình hoạt động kinh doanh vận tải hành khách bằng xe taxi.

Thực hiện niêm yết thông tin ở hai bên cánh cửa xe: tên, số điện thoại và biểu trưng (logo) của đơn vị kinh doanh vận tải; Trong xe phải dán bảng giá cước tính tiền theo kilômét (km), giá cước tính tiền cho thời gian xe phải chờ đợi theo yêu cầu của hành khách và các chi phí khác (nếu có) mà hành khách phải trả…hanh khach .jpegNạn nhân làm việc với cơ quan công an vào sáng 16/6. Ảnh: Tiến Dũng
“Căn cứ quy định này, hành vi của tài xế taxi thu vượt quá số tiền theo bảng giá cước niêm yết là vi phạm quy định về việc thực hiện nội dung thông tin niêm yết trên xe và có thể đối diện với mức phạt từ 5.000.000 đồng đến 6.000.000 đồng. Mức phạt này được quy định tại điểm b, khoản 7, Điều 26 Nghị định 168/2024/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ”, luật sư Thượng nêu.

Ngoài ra, theo khoản 12 Điều 26 Nghị định 168/2024/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ, tài xế còn chịu hình thức xử phạt bổ sung là tước quyền sử dụng phù hiệu từ 1 đến 3 tháng.

Đồng thời, theo điểm a, khoản 14, Nghị định 168/2024/NĐ-CP tài xế còn bị trừ 2 điểm Giấy phép lái xe.

“Nếu trong trường hợp khi thanh toán tiền hoặc quá trình di chuyển trên đường, tài xế có những thủ đoạn uy hiếp tinh thần nhằm chiếm đoạt số tiền của hai thím cháu thì có dấu hiệu của tội Cưỡng đoạt tài sản”, luật sư Thượng nêu.

Dựng lại hiện trường vụ gia đình vùng cao bị 'chặt chém' 4,2 triệu đồng  tiền taxi ở Hà Nội | Phụ Nữ & Gia Đình

Theo đó, hành vi này được quy định tại Điều 170, Bộ Luật Hình sự, có thể đối diện với mức phạt tù từ 1 năm đến 5 năm hoặc 3 năm đến 10 năm tùy hành vi và mức độ.

“Điều 170. Tội cưỡng đoạt tài sản.

1. Người nào đe dọa sẽ dùng vũ lực hoặc có thủ đoạn khác uy hiếp tinh thần người khác nhằm chiếm đoạt tài sản, thì bị phạt tù từ 01 năm đến 05 năm.

2. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 03 năm đến 10 năm:

a) Có tổ chức;

b) Có tính chất chuyên nghiệp;

c) Phạm tội đối với người dưới 16 tuổi, phụ nữ mà biết là có thai, người già yếu hoặc người không có khả năng tự vệ;

d) Chiếm đoạt tài sản trị giá từ 50.000.000 đồng đến dưới 200.000.000 đồng;

đ) Gây ảnh hưởng xấu đến an ninh, trật tự, an toàn xã hội;

e) Tái phạm nguy hiểm”.

Luật sư Thượng lưu ý, trong trường hợp tài xế taxi không hoạt động cho đơn vị kinh doanh vận tải hành khách bằng taxi, đồng thời có sự cấu kết với 2 người xe ôm nhằm mục đích chiếm đoạt 4.900.000 đồng thì hành vi của những tài xế trên có dấu hiệu của tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản có tổ chức hoặc có tính chất chuyên nghiệp.

Cách tránh đi phải xe dù

Trên thực tế, “xe dù”, “xe cóc” chèo kéo khách hàng tại các bến xe, các điểm du lịch đông người không hiếm gặp. Để tránh bị chặt chém, tự bảo vệ bản thân, đại diện bến xe Mỹ Đình khuyến cáo hành khách nên mua vé trong bến, sử dụng các xe taxi, xe ôm đã được ký hợp đồng hoạt động ở trong bến.

“Hành khách cần ưu tiên sử dụng dịch vụ từ các đơn vị vận tải có đăng ký với cơ quan nhà nước, thực hiện đăng ký chuyến đi và thanh toán qua thiết bị điện tử, có hóa đơn, chứng từ.

Trong trường hợp sử dụng dịch vụ tự phát, người dân nên thống nhất với tài xế về độ dài quãng đường và số tiền tương ứng.

Ngoài ra, nếu rơi vào tình trạng bị chèo kéo hoặc “chặt chém”, người dân nên nhờ sự hỗ trợ, giúp đỡ từ cơ quan quản lý (bến xe, khu du lịch,…) hoặc trình báo tới cơ quan công an khu vực gần nhất để được hỗ trợ giải quyết”, lãnh đạo một hãng taxi truyền thống khuyến cáo.

Bố mất sớm, đỗ đại học mẹ không có tiền tôi phải đạp xe 50 km đến nhà chú vay tiền nhập học nhưng bị chú cầm gậy đu:ổi thẳng, 5 năm sau tôi quay về cảm ơn chú..

“Năm đó tôi đạp xe 50 cây số giữa trưa hè đổ lửa, bụng đói, chân rã rời, chỉ mong được vay vài triệu để nhập học. Thế nhưng chú tôi không chỉ từ chối… mà còn cầm gậy đuổi thẳng khỏi cổng. Tôi vừa đi vừa khóc. Năm năm sau, tôi quay lại, đứng trước cánh cổng ngày xưa. Nhưng lần này, tôi không xin gì cả… Tôi đến để cảm ơn chú.”

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo của tỉnh Nghệ An, trong một ngôi nhà mái ngói đã mục, mỗi khi mưa là dột như sàng. Bố mất năm tôi mới lên mười, sau một trận tai nạn lao động trên công trường thủy điện. Mẹ tôi – một người đàn bà quê với tấm lưng còng, từ đó một mình gồng gánh nuôi hai đứa con ăn học bằng nghề cấy thuê, gặt mướn.

Tôi học khá, không phải vì giỏi giang gì, mà bởi vì tôi chỉ có một con đường duy nhất: học để thoát khỏi cái nghèo. Mỗi điểm 10 là một cơ hội, mỗi lần được khen thưởng là một cái nhìn tự hào từ mẹ – thứ khiến tôi thấy đời mình còn giá trị.

Năm tôi đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội, cả nhà như có tin vui lớn. Mẹ tôi khóc cả đêm vì mừng, còn tôi thì bồn chồn không ngủ được, vì không biết lấy tiền đâu để đi học. Nhà không có tiền, sổ đỏ đã đem cắm từ năm trước để chạy chữa cho em gái bệnh tim.

Người cuối cùng mà mẹ nghĩ đến – và bảo tôi thử đến nhờ – là chú Tư, em ruột của bố. Nhà chú ở huyện bên, có trang trại nuôi lợn, nghe đâu làm ăn khấm khá. Tôi không muốn đi, nhưng mẹ nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

“Cứ đến. Biết đâu em nó thương, giúp được ít nào hay ít đó.”

Tôi mượn chiếc xe đạp cũ của ông hàng xóm, đạp từ 4 giờ sáng để kịp đến nhà chú lúc sớm. Trời nắng chang chang, tôi ướt đẫm mồ hôi. Vừa bước tới cổng, tôi đã nghe tiếng chó sủa inh ỏi. Vợ chú ra, nhìn tôi một lượt rồi hỏi trống không:

“Cháu ông Tư hả? Có việc gì?”

Tôi lễ phép chào, nói là muốn gặp chú một lát. Một lúc sau chú ra. Gầy, đậm, tay cầm cái gậy. Tôi lễ phép kể chuyện mình đỗ đại học, xin chú cho vay ít tiền nhập học. Vừa nói, tôi vừa rút tờ giấy báo nhập học đã nhàu nát ra khỏi ba lô.

Chú không đọc, không nói gì. Rồi bất ngờ lớn tiếng:

“Mày tưởng tao rảnh mà nuôi cái thứ không cha như mày à? Tao còn phải lo con tao học đại học nữa! Cút!”

Tôi đứng chết lặng.

Chưa kịp nói thêm lời nào, chú đã vung gậy chỉ thẳng ra cổng:

“Còn đứng đực ra đấy làm gì? Tao mà nổi nóng thì ăn gậy bây giờ!”

Tôi quay đầu đi, nước mắt chảy dài. Tôi không giận. Tôi chỉ đau.

Tối hôm đó, tôi về, quỳ trước mẹ mà nghẹn ngào:

“Không ai giúp mình đâu mẹ ơi.”

Mẹ ôm tôi, lặng lẽ, rồi sáng hôm sau đi làm từ tinh mơ. Hôm ấy bà về, dúi vào tay tôi xấp tiền lẻ, toàn tiền 10, 20, có tờ nhàu nát đến mức phải miết tay mới đọc được số. Bà bảo:

“Mẹ vay của mấy người quen, đủ tiền tàu ra Hà Nội. Còn lại tự con mà cố.”

Tôi đi học với đúng 2 triệu đồng trong túi. Ở Hà Nội, tôi làm thêm mọi việc có thể: phát tờ rơi, bưng bê, chạy bàn, dọn nhà, thậm chí rửa bát thuê. Đêm nào cũng học đến 1-2 giờ sáng. Có lần tôi xỉu trong lớp vì kiệt sức.

Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi nhớ đến ánh mắt mẹ, đến buổi trưa đứng trước cổng nhà chú. Nỗi tủi hổ hôm đó là động lực để tôi không bao giờ quay đầu lại.

Năm thứ ba đại học, tôi xin được học bổng toàn phần của một tổ chức phi chính phủ, rồi được giới thiệu thực tập tại một công ty công nghệ lớn. Nhờ đó, tôi học được nhiều kỹ năng thực tế và sau khi tốt nghiệp, tôi được giữ lại làm việc chính thức với mức lương khởi điểm cao gấp mười lần bạn bè cùng khóa.

Ba năm sau, tôi trở thành trưởng nhóm dự án tại một công ty khởi nghiệp đang phát triển thần tốc. Cùng vài người bạn, tôi tách ra, mở công ty riêng – chuyên về giải pháp dữ liệu cho ngành nông nghiệp. Dự án của chúng tôi thắng giải quốc gia, được đầu tư, và năm đó – năm tôi tròn 27 tuổi – tôi chính thức là giám đốc điều hành.

Khi về thăm quê sau nhiều năm, tôi lái xe ô tô tự mua về làng. Mẹ giờ đã đỡ vất vả, sống trong căn nhà cấp 4 mới xây. Em gái tôi cũng được tôi lo cho học y dược tại Huế. Hôm đó, tôi bảo mẹ:

“Mai con đi huyện bên một chút.”

Bà ngạc nhiên hỏi:

“Con về nhà chú Tư à?”

Tôi gật. Nhưng không phải để trách, cũng không phải để kể lể.

Chú Tư không nhận ra tôi ngay. Tôi ăn mặc giản dị, bước xuống từ xe với túi quà nhỏ. Chú nhìn tôi một lúc lâu, rồi ngập ngừng gọi:

“Thằng Tân… đó hả?”

Tôi cười, chào chú, và đưa túi quà – chỉ vài hộp thuốc bổ, ít bánh và một phong bì nhỏ. Chú nhìn tôi như nhìn một người xa lạ, không biết nên nói gì. Tôi mở lời:

“Cháu không đến trách chú đâu. Cháu đến cảm ơn.”

Chú giật mình:

“Cảm ơn tao… cái gì?”

Tôi nói, chậm rãi:

“Chính cái gậy hôm đó đã đẩy cháu vào đời. Nhờ chú đuổi cháu đi, cháu mới biết không thể trông mong vào ai. Nhờ chú, cháu biết phải tự đứng dậy bằng đôi chân mình.”

Tôi cúi đầu thật thấp. Rồi đứng dậy, quay đi, để lại chú đứng đó – mắt đỏ hoe.

K-inh kh;ung quá, toàn là Siro ăn ngon cho trẻ, đã thu giữ cả trăm nghìn hộp, bên trong toàn là chất gì thế này

Qua các nền tảng mạng xã hội, kênh ‘Gia đình Hải Sen’ đã bán ra thị trường hơn 800.000 sản phẩm. Trong đó siro ăn ngon Hải Bé bán ra thị trường hơn 100.000 hộp sản phẩm.

Ngày 17/6, thông tin từ Công an tỉnh Ninh Bình cho biết, Cơ quan CSĐT đã khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can và bắt tạm giam đối với Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé và Lê Văn Hải (SN 1995, TikToker), thành viên góp vốn của Công ty TNHH Hải Bé về tội “Buôn bán hàng giả là thực phẩm”.

hai sen 1.jpg
Công an xác định sản phẩm “Siro ăn ngon Hải Bé” bán ra thị trường hơn 100.000 hộp là hàng giả. Ảnh chụp màn hình

Trước đó, qua công tác nắm tình hình trên không gian mạng, công an phát hiện tài khoản mạng xã hội TikTok “Gia đình Hải Sen” của Lê Văn Hải thường xuyên đăng tải video bán các mặt hàng mỹ phẩm, thực phẩm chức năng. Trong đó, có cả thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” đã nhận được nhiều ý kiến phản hồi tiêu cực của người tiêu dùng về chất lượng sản phẩm.

Ngay sau đó, công an vào cuộc và tiến hành kiểm tra đối với Công ty TNHH Hải Bé (trụ sở tại thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan).

Tại đây, cơ quan chức năng phát hiện, thu giữ các mặt hàng là mỹ phẩm và thực phẩm chức năng không có đầy đủ hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

hai sen 3.jpg
Lê Văn Hải bị cơ quan công an thi hành lệnh bắt Ảnh. CACC
hai sen 2.jpg
Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé cũng bị bắt giam Ảnh. CACC

Theo công an, từ năm 2024 đến nay, Công ty TNHH Hải Bé đã bán qua các nền tảng mạng xã hội TikTok shop, Facebook, Shopee “Gia đình Hải Sen”, “Hải Sen” hơn 800.000 sản phẩm. Riêng mặt hàng “Siro ăn ngon Hải Bé” bán ra thị trường với số lượng trên 100.000 hộp sản phẩm.

Kết quả giám định các chỉ tiêu chất lượng của “Siro ăn ngon Hải Bé” xác định các chất gồm Vitamin A, Calci, Vitamin C (Chất chính tạo nên công dụng của sản phẩm) chỉ đạt dưới 70% so với công bố.

Theo quy định của Chính phủ thì thực phẩm bảo vệ sức khỏe “Siro ăn ngon Hải Bé” là hàng giả.

Hiện cơ quan công an đã khám xét nơi ở, làm việc của Phúc và Hải cũng như tiếp tục điều tra, mở rộng vụ án.

Liên quan tới việc sản phẩm Siro ăn ngon Hải Bé của Công ty TNHH Hải Bé bị nghi ngờ có thành phần không đúng tiêu chuẩn chất lượng đã công bố, Cục An toàn thực phẩm (Bộ Y tế) cho biết, vụ việc trên đang được Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Ninh Bình xác minh, giải quyết.
Sản phẩm Siro ăn ngon Hải Bé từng làm mưa làm gió trên Tiktok Shop với số lượng đơn bán ra hàng chục nghìn sản phẩm
Sản phẩm Siro ăn ngon Hải Bé rất nổi tiếng trên các nền tảng mạng xã hội như Tiktok, Facebook…

Theo đó, nội dung công văn số 1183/ATTP-NĐTT của Cục An toàn thực phẩm nêu rõ: “Hiện nay, vụ việc nêu trên đang được Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Ninh Bình xác minh, giải quyết. Cục An toàn thực phẩm đã phối hợp cung cấp hồ sơ có liên quan đến sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sức khỏe Siro ăn ngon Hải Bé cho Công an tỉnh Ninh Bình. Để nắm được thông tin chi tiết liên quan đến vụ việc trên, đề nghị phóng viên liên lạc với Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Ninh Bình”.

Trước đó, Thương hiệu và Công luận đã có bài viết thông tin về việc sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sức khỏe Siro ăn ngon Hải Bé (do Công ty TNHH Hải Bé, địa chỉ: thôn Thành Tây, xã Văn Phú, huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình là đơn vị chịu trách nhiệm công bố sản phẩm; sản phẩm được sản xuất tại Công ty Cổ phần BIGFA, địa chỉ: Khu công nghiệp Lương Sơn, Km36 – QL6, xã Hòa Sơn, huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình) bị nghi ngờ có thành phần các chất chính tạo nên công dụng sản phẩm không đúng như công bố.

Theo kết quả kiểm nghiệm từ Trung tâm Kỹ thuật Tiêu chuẩn Đo lường Chất lượng (Quartest) – Ủy ban tiêu chuẩn đo lường chất lượng Quốc gia thì hàm lượng Kẽm Gluconat có trong sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sực khỏe Siro ăn ngon Hải Bé chỉ đạt 3,14mg/7,5mg trong 1 gói 5ml (tương đương 41,8%) so với chỉ tiêu chất lượng chủ yếu tạo nên công dụng sản phẩm đã được nêu trong bản công bố sản phẩm số 2/2023/270091542-DKCB của Công ty TNHH Hải Bé.

Dù kết quả kiểm nghiệm nêu trên chỉ để tham khảo và chỉ có giá trị trên mẫu được kiểm nghiệm nhưng đó cũng là chỉ dấu để cơ quan chức năng có chuyên môn vào cuộc lấy mẫu kiểm tra và đưa ra kết quả chính thức.

Kết quả kiểm nghiệm cho thấy
Kết quả kiểm nghiệm cho thấy hàm lượng Kẽm Gluconat có trong sản phẩm Thực phẩm bảo vệ sực khỏe Siro ăn ngon Hải Bé chỉ đạt 3,14mg/7,5mg trong 1 gói 5ml (tương đương 41,8%) 

Bên cạnh đó, liên quan tới sự việc khi PV liên hệ theo số hotline 085 204 1995 được niêm yết công khai trên webiste: https://haibe.vn/ cũng như trên bao bì sản phẩm thì số hotline này đang trong tình trạng tắt máy, không liên lạc được.

Vì muốn chữa bệnh cho em trai, mẹ đã gả tôi cho một lão 60 tuổi ai ngờ số phận tôi cũng thay đổi từ đây

“Tôi đứng trong bộ váy cưới màu đỏ thẫm, tay run rẩy nắm chặt lấy bức ảnh em trai trên ngực áo. Đám cưới không nhạc, không pháo, chỉ có mùi trầm hương và ánh mắt lạnh lùng của người chồng hơn tôi ba mươi tuổi. Mẹ tôi gọi đây là ‘cơ hội cứu mạng’, còn tôi chỉ thấy bản án chung thân không có phiên tòa.”

Tôi tên là Hương, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học Sư phạm nhưng chưa kịp xin được việc thì biến cố ập đến. Em trai tôi, Minh, 10 tuổi, phát hiện mắc bệnh bạch cầu cấp – một loại ung thư máu nguy hiểm. Gia đình tôi vốn nghèo, sống dựa vào gánh bún riêu của mẹ và tiền làm thuê của tôi, lấy đâu ra hàng trăm triệu đồng cho hóa trị?

Mẹ tôi sau mấy đêm trắng ngồi bên bệnh viện, mắt trũng sâu, cuối cùng nắm tay tôi nói:

– Chỉ có một con đường. Con lấy ông ấy… Ông Dũng hứa sẽ lo toàn bộ viện phí cho em con nếu con đồng ý.

Ông Dũng là đại gia trong vùng, 60 tuổi, vợ mất, không con cái, nghe nói tài sản lên đến chục tỷ. Ông ấy bị bệnh tim, sống khép kín, hay thuê người chăm sóc. Tôi từng nghe nói ông muốn có người “sống cùng để lo lúc tuổi già”. Nhưng ai ngờ ông lại chọn tôi.

Tôi khóc suốt đêm, không thể tin mình phải đánh đổi cả đời để cứu một mạng sống. Nhưng khi nhìn thấy em trai gầy rộc, tay cắm kim truyền, môi tái nhợt gọi tôi yếu ớt: “Chị ơi, đừng bỏ Minh nha…” – tôi gật đầu.

Lễ cưới tổ chức trong âm thầm. Không bạn bè, không người thân ngoài mẹ tôi và vài người giúp việc trong biệt thự của ông Dũng. Tôi cảm thấy như bị bán – đúng nghĩa đen.

Ngày đầu tiên làm vợ ông, tôi bị đưa đến một căn biệt thự nằm sâu trong vùng núi vắng. Ông Dũng ít nói, chỉ dặn:

– Ở đây không có ai. Cô không được phép ra ngoài nếu không có tôi đi cùng.

Mỗi ngày, tôi đều phải dậy sớm, nấu ăn, pha trà, nghe nhạc cổ điển cùng ông. Tôi không hiểu vì sao một người giàu có như vậy lại chọn sống tách biệt khỏi xã hội. Tôi không dám hỏi, chỉ răm rắp nghe lời. Ông Dũng nghiêm khắc, lạnh lùng, nhưng chưa từng động vào tôi.

Đôi khi tôi thấy ông đứng trước tấm ảnh một người phụ nữ trẻ rồi thở dài. Tôi đoán đó là vợ ông, người mà ông chưa bao giờ nhắc đến.

Một buổi tối nọ, khi tôi tỉnh dậy vì tiếng động lạ, tôi thấy ông đang run rẩy trong thư phòng. Cả người ông đổ mồ hôi, mắt trợn ngược. Tôi hoảng hốt gọi xe cấp cứu nhưng ông ngăn lại, cầm tay tôi:

– Không được… Không được ai biết ta đang ở đây…

Tôi đành tự sơ cứu theo hướng dẫn trong ngăn kéo thuốc. Sau đêm đó, ông nhìn tôi khác đi, thỉnh thoảng hỏi tôi chuyện gia đình, chuyện em trai.

Dần dần, tôi phát hiện ra ông Dũng không phải con người máu lạnh như tôi nghĩ. Ở ông có gì đó… tổn thương, và sợ hãi.

Một lần tình cờ, tôi phát hiện được chiếc điện thoại cũ giấu dưới gầm bàn. Trong đó có một loạt tin nhắn gửi đi không ai hồi âm, nội dung lặp đi lặp lại:

“Tôi không giết cô ấy. Tôi không cố ý.”

Tôi bắt đầu nghi ngờ. Phải chăng ông Dũng từng dính vào một vụ án? Vợ ông… chết không phải vì bệnh?

Nhưng khi tôi hỏi, ông chỉ trả lời:

– Cô chỉ cần nhớ: tôi cứu em trai cô, và cô phải giữ lời hứa.

Tôi cảm thấy mình bị nhốt trong một ngục tù bằng vàng. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi tôi phát hiện… mình đang bị theo dõi.

Tôi bắt đầu để ý có những vết lạ quanh nhà. Có người lén mở cửa thư phòng khi ông Dũng đi ngủ. Tôi giấu một chiếc gương nhỏ bên hành lang, và một đêm, tôi thấy bóng người… không phải ông Dũng.

Tôi âm thầm đặt máy ghi âm ở phòng khách. Âm thanh thu được là những cuộc gọi nửa chừng, những câu nói lặp đi lặp lại:

– Đừng đến nữa, tôi đã trả giá rồi.
– Tôi đã mất tất cả… Tha cho tôi đi…

Một ngày, ông Dũng đột nhiên ngất khi đang đi dạo vườn. Tôi cố gọi cấp cứu nhưng điện thoại không có sóng. Tôi chạy khắp núi tìm người giúp nhưng vô vọng.

Đúng lúc đó, một người đàn ông lạ xuất hiện – anh tên là Huy, tự giới thiệu là “người giám sát” ông Dũng theo lệnh của bên viện tâm thần.

Tôi sửng sốt.

Huy giải thích:

– Ông Dũng từng bị chẩn đoán rối loạn hoang tưởng sau cái chết của vợ mình. Bà ấy rơi từ ban công biệt thự sau một trận cãi vã. Không đủ chứng cứ buộc tội, nhưng từ đó ông ấy sống ẩn dật, luôn nói có người theo dõi, có kẻ muốn giết ông. Gia đình sợ ông làm điều dại dột nên thuê tôi giám sát từ xa.

Tôi như chết lặng. Mọi điều ông Dũng nói, làm… đều do tâm bệnh? Nhưng sao ông ấy vẫn minh mẫn, đâu có dấu hiệu rối loạn?

Huy nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng:

– Nhưng tôi bắt đầu nghi ngờ, vì sau khi cô đến, ông ta trở nên ổn định hơn. Cô khiến ông ta cảm thấy có giá trị sống. Nhưng có một điều tôi không chắc…

Tôi hỏi:

– Điều gì?

Anh đáp chậm rãi:

– …Không chắc là ông ta bệnh, hay đang giả bệnh để trốn tội.

Tôi bủn rủn chân tay. Mọi chuyện từ đầu tới giờ có phải chỉ là một ván cờ? Tôi – chỉ là quân tốt để ông che giấu thân phận?

Một tuần sau, ông Dũng gọi tôi đến bên giường bệnh. Ông nói, giọng yếu ớt:

– Ta biết con nghi ngờ. Nhưng có một điều con cần biết… Vợ ta chết không phải vì ta. Mà là vì… người khác muốn bịt miệng bà ấy. Và nếu con không rời khỏi đây sớm… con sẽ là người tiếp theo.

Trước khi tôi kịp hỏi thêm, ông lên cơn đau tim lần cuối. Và ông không tỉnh lại nữa.

Tôi rời biệt thự trong tâm trạng rối bời. Em trai tôi được cứu sống, nhưng tôi thì mang theo một bí ẩn không lời giải: Rốt cuộc ai đã giết vợ ông? Và tôi… chỉ là nạn nhân, hay đã trở thành một phần của một tội ác cũ?

Sau tang lễ đơn độc và lạnh lẽo của ông Dũng, tôi tưởng như mọi thứ đã kết thúc. Tôi trở lại thành phố, tiếp tục làm gia sư kiếm tiền phụ giúp mẹ chăm lo cho em trai. Nhưng quá khứ không chịu buông tha tôi.

Một buổi tối, tôi nhận được bưu kiện nặc danh, bên trong là một tập tài liệu cũ, gồm:

  • Một cuốn sổ tay viết tay với nét chữ nguệch ngoạc, có vẻ của ông Dũng.

  • Bức ảnh một người phụ nữ trẻ đang mang bầu – không phải vợ ông, mà là tôi.

  • Một USB dán nhãn “Tôi không điên”.

Tôi chết lặng. Tôi chưa từng mang thai, ít nhất là chưa biết. Nhưng bức ảnh không nói dối. Cơ thể tôi trong đó đúng là mình, đang đứng bên cửa sổ biệt thự, tay đặt lên bụng.

Tôi run rẩy cắm USB vào máy tính. Bên trong là hàng chục video quay lén – quay lại chính tôi khi ở trong biệt thự. Mỗi cảnh quay đều từ góc rất kín, có lúc tôi đang ngủ, có lúc tôi đang đứng trước gương khóc…

Và cuối cùng – một đoạn ghi âm.

“Hương à… nếu con đang nghe đoạn này, nghĩa là ta không còn nữa. Họ không để ta sống. Người giết vợ ta không xa – hắn là kẻ vẫn theo dõi con bấy lâu nay.”

“Hắn tên thật là Trần Hữu Huy – không phải người giám sát của viện tâm thần như hắn nói. Hắn là em rể cũ của vợ ta. Hắn từng làm kế toán trong công ty ta, bị phát hiện biển thủ hàng tỷ đồng. Vợ ta phát hiện, định tố cáo… thì cô ấy chết. Cảnh sát không tìm được bằng chứng.”

“Ta để hắn sống, để theo dõi hắn. Nhưng rồi ta phát hiện hắn đang âm thầm làm gì đó với con – ta không kịp ngăn lại. Hãy rời khỏi đây. Con đang mang thai, và hắn sẽ quay lại…”

Tôi ngã khụy xuống. Tất cả những gì tôi biết hóa ra chỉ là một màn kịch – và tôi chỉ là con tốt để ông Dũng dụ kẻ giết vợ mình lộ diện.

Nhưng thứ khiến tôi choáng váng hơn cả… là cái thai. Làm sao tôi có thể không biết? Tôi nhớ lại những lần cảm thấy chóng mặt, buồn nôn khi còn ở biệt thự – tôi cứ tưởng vì stress.

Điều khủng khiếp hơn là: nếu những gì ông Dũng nói là thật, thì đứa bé trong bụng tôi… có thể không phải của ông Dũng. Mà là của Huy.

Tôi cảm thấy rợn người. Có đêm tôi mơ thấy mình bị tiêm thuốc, rồi mơ hồ tỉnh dậy, cơ thể nặng trĩu – giờ nghĩ lại, có lẽ đó là thật.

Tôi không báo công an ngay. Không ai tin lời một “quả phụ trẻ từng cưới đại gia” lại tố cáo một người “bình thường” như Huy về tội cưỡng hiếp và giết người không bằng chứng. Tôi cần bằng chứng – tôi cần hắn phải sợ, phải đau, như tôi đã từng.

Tôi lên kế hoạch.

Tôi âm thầm tìm lại các nhân viên cũ từng làm trong công ty ông Dũng. Một chị tên Thảo – trợ lý cũ – kể rằng từng thấy Huy và vợ ông Dũng cãi nhau trong văn phòng. Chị lén ghi âm được một đoạn – nhưng sau khi cô vợ chết, chị bị buộc nghỉ việc và đe dọa.

Tôi xin chị đoạn ghi âm. Trong đó có tiếng người phụ nữ:

– “Tôi sẽ báo công an! Anh biển thủ, tôi có bằng chứng!”
Tiếp theo là tiếng tát và một giọng đàn ông gằn lên:
– “Nếu cô còn mở miệng, tôi sẽ cho cô biến mất khỏi thế giới này… như chưa từng tồn tại.”

Đủ rồi.

Tôi gửi đoạn ghi âm, ảnh, và bản sao USB cho một luật sư quen – kèm theo một lời nhắn:

“Tôi sẽ ra mặt sau khi hắn lộ bản chất.”

Tôi trở về biệt thự. Giả vờ muốn thăm lại kỷ niệm. Nhắn tin cho Huy rằng “tôi đã biết sự thật” và hẹn gặp.

Hắn đến. Lúc đầu còn đóng kịch. Nhưng khi tôi nói:

– “Huy, tôi nhớ lại hết rồi. Và con tôi… có thể là của anh.”
Gương mặt hắn biến sắc. Đôi mắt tối lại.
– “Vậy ra mày cũng biết rồi. Tốt. Tao đỡ phải đóng vai nữa.”

Hắn rút dao. Nhưng tôi đã chuẩn bị. Máy quay giấu kín trong túi xách ghi lại toàn bộ. Hắn chưa kịp đụng vào tôi thì cảnh sát ập vào.

Huy bị bắt với đầy đủ bằng chứng: đoạn ghi âm cũ, video đe dọa, dấu vân tay trong thư phòng ông Dũng, và kết quả giám định ADN xác nhận hắn đã chuốc thuốc và cưỡng hiếp tôi. Hắn bị kết án 20 năm tù.

Tôi giữ lại biệt thự – không vì tiền, mà vì tôi muốn biến nơi từng là nhà tù thành nơi bắt đầu lại cuộc đời.

Con tôi chào đời – khỏe mạnh, bình an. Dù nó là kết quả của một tội ác, tôi chưa bao giờ oán trách. Nó là lý do tôi mạnh mẽ.

Mỗi ngày, tôi dẫn con ra khu vườn, nói với nó:

– “Ông ngoại con không điên. Ông là người duy nhất đã dám đứng lên chống lại quá khứ đen tối. Và mẹ sẽ dạy con điều đó – không ai có quyền định đoạt số phận mình… trừ chính con.”

“Có những cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự tuyệt vọng. Nhưng nếu bạn sống sót, bạn sẽ có được thứ quý giá hơn bất kỳ lễ cưới nào – đó là sự tái sinh.”

Giờ hết dám uống nước mía bán dọc đường luôn; ai thích nước mía giải khát giờ nhìn thế này chắc ho-ang ma-ng lắm, bảo sao 10 cốc 1 màu không khác nhau tí nào, ai tinh ý là thấy

Nước mía giá rẻ thực chất là hỗn hợp nước lã pha đường hóa học để tạo độ ngọt và màu sắc như nước mía nguyên chất.

Nước mía giá rẻ thực chất là hỗn hợp nước lã pha đường hóa học để tạo độ ngọt và màu sắc như nước mía nguyên chất.

áy ép chế thêm phễu đựng đường hóa học và nước lã

Trong quá trình chế biến, nhiều cửa hàng nước mía đã sử dụng những tiểu xảo, mánh khóe để có thể thu được lợi nhuận cao nhất, mà không quan tâm đến chất lượng, gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe người sử dụng.

Ngày hè oi bức, nước mía là thức uống giải nhiệt được yêu thích của rất nhiều người. Tiện lợi và có vẻ sạch sẽ, an toàn cho người sử dụng nhưng với giá mía cây không ngừng tăng giữa cao điểm nắng nóng mùa hè, vì đâu có những chai, cốc nước mía giá rẻ bất ngờ đến vậy?

Theo tìm hiểu, muốn nước mía ngọt hơn thì mỗi chiếc máy ép, chủ cửa hàng có thể gia công thêm một hộc đường bên trong máy. Trong quá trình ép mía lượng đường này sẽ tự động chảy ra cùng với nước ép được mà người sử dụng sẽ không thể phát hiện ra được.

Khi đặt vấn đề là có cách nào giúp cho lượng nước mía khi ép được nhiều hơn và ngọt hơn không, nhân viên của 1 quán nước mía trên đường Giải Phóng cho biết: ”Nếu muốn nhiều nước hơn nữa thì có thể liên hệ với mấy nhà máy cơ khí, chế thêm một chiếc phễu bên trong máy để chứa nước, đồng thời đặt sẵn tỷ lệ đường, mía, nước sao cho phù hợp. Làm được như vậy thì lượng nước sau ép có thể tăng 1/3 mà vị thì không đổi”.

Tại một quán giải khát trên đường Cầu Giấy, giá bán mỗi cốc là 8.000 đồng. Ngoài ra, họ còn bán nước mía theo lít với giá 15.000 đồng (nguyên chất). Khách mua từ 4 lít trở lên, giá còn 13.000 đồng. Phí giao hàng là 2.000 đồng/km.

Chủ cửa hàng ở đây cho biết 1 lít nước mía nguyên chất chia được khoảng 4 cốc. Nếu tính theo giá thị trường 10.000 – 12.000 đồng một cốc, người bán sẽ thu về được 40.000 – 48.000 đồng. Trung bình mỗi ngày, bán được khoảng 50 lít nước mía nguyên chất, những hôm nắng nóng tăng lên 60 lít.

Một chủ cửa hàng bán nước mía tại chợ đầu mối phân phối mía gần khu vực Hà Đông khẳng định, những chai nước mía có giá từ 12.000 – 15.000 đồng/lít chắc chắn là nước mía pha, không phải mía nguyên chất.

Bởi, một lít nước mía nguyên chất phải quay tới 2,5 cây. Với loại mía nhỏ thì phải 4-5 cây mới được một lít. Thực chất, bên trong máy ép nước mía là cả nước đá. Nước đá và mía ra cùng một lúc. Người mua không thể phát hiện được.

Muốn được gia công thêm bộ phận đựng đá và nước mía tan cùng nhau làm tăng dung tích phải đặt hàng tại cơ sở gia công ban đầu. Họ làm một nửa khay đá.

Nước mía ép xuống chảy lẫn với đá. Để tăng độ ngọt cho nước mía vào cuối mùa (vì lúc này mía có vị chua), người bán hàng ngâm mía vào trong xô có sẵn đường hóa học, chỉ một nắm nhỏ là ngọt lịm.

Uống nước mía ngâm đường hóa học, suy giảm chức năng thận

Đường là một gia vị thiết yếu trong cuộc sống, giúp tạo ra vị ngọt, thường sử dụng cho các món ăn, thức uống như các loại chè, sữa đậu nành, bánh kẹo, bánh ngọt.

Đường cát là loại đường mà hầu hết các gia đình sử dụng. Nó có nguồn gốc tự nhiên từ củ cải, mía hay mật ong, cho vị ngọt vừa phải. Bên cạnh đó, còn có một loại đường khác không có nguồn gốc từ thiên nhiên, chủ yếu là tổng hợp từ các chất hữu cơ, vô cơ trong nhà máy gọi là đường hóa học.

Đây là loại đường có độ ngọt rất cao trong một lượng chất rất nhỏ. Chúng thường ở dạng viên, đóng thành gói lớn. Các chuyên gia khuyến cáo về sự độc hại của loại đường này trong chế biến đồ ăn và thức uống.

Theo các chuyên gia, nếu thai phụ thường xuyên uống nước mía trộn với đường hóa học sẽ gây kích thích niêm mạc đường ruột, suy giảm chức năng tiêu hóa, gây rối loạn tiêu hóa và trở ngại cho sự hấp thụ chất dinh dưỡng, đồng thời có thể gây hại tới chức năng thận.

Nước mía siêu rẻ 15.000 đồng/ lít, mỗi chiếc máy ép đều chế phễu đựng đường hóa học và nước lã-1 Vì lợi nhuận, nhiều hộ kinh doanh bất chấp cả sức khỏe người tiêu dùn

Nhiều phụ huynh có thói quen mua nước mía dọc đường, vỉa hè cho con uống để giải khát. Đối với trẻ em, đây là lứa tuổi đang cần bổ sung năng lượng và chất dinh dưỡng để phát triển trí não và chiều cao nên việc sử dụng đường hóa học nhiều sẽ kìm hãm sự phát triển của trẻ, hoặc trí não không phát triển bình thường.

Nước mía siêu rẻ 15.000 đồng/ lít, mỗi chiếc máy ép đều chế phễu đựng đường hóa học và nước lã-2 Những cốc nước mía giá rẻ thực chất là nước lã với đường hóa học

Bên cạnh đó chức năng thải độc của gan, thận của trẻ em đều kém nên các hóa chất này sẽ tích lũy lại. Một số trẻ tự nhiên biếng ăn bởi những chất ngọt “dởm” cản trở khả năng hấp thu protein, sắt, kẽm khiến trẻ chậm lớn.

Theo VietNamNet

Nửa đêm đang ngủ con trai bỗng gọi mẹ dậy rồi chỉ ra cửa nói bố về, tôi s/ợ r/un vội vàng đi thắp hương cho người chồng đã mất 6 năm thì ki/nh h/ã/i khi thấy …

“Nửa đêm đang ngủ, con trai bỗng gọi mẹ dậy rồi chỉ ra cửa nói bố về. Tôi s::ợ ru::n, vội vàng đi thắp hương cho người chồng đã mất 6 năm, thì ki::nh h::ãi khi thấy…”

Tiếng gió rít qua khe cửa sổ kèm theo tiếng mưa lách tách trên mái tôn khiến đêm trở nên lạnh lẽo lạ thường. Tôi đang chập chờn ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng gọi khe khẽ của thằng Bin – đứa con trai 6 tuổi, đứa bé sinh ra đúng ngày chồng tôi mất.

“Mẹ ơi… Mẹ ơi, bố về…”

Tôi mở mắt, mơ hồ nghĩ con nói mớ, nhưng đôi mắt mở trừng trừng của nó khiến tôi lạnh sống lưng. Nó chỉ ra phía cửa, nơi ánh đèn vàng mờ chiếu vào từ bóng đèn hàng xóm, và nói rõ từng chữ: “Bố đứng ngoài kia, mẹ ơi…”

Tôi nín thở.

Cánh cửa gỗ khép hờ, gió luồn vào khiến bức rèm lay động từng hồi. Tôi dợm bước ra, không hiểu vì sao trong lòng lại hoảng loạn. Chồng tôi – Tâm – mất trong một tai nạn giao thông đúng lúc tôi đang chuyển dạ. Kể từ ngày đó, tôi sống cùng mẹ chồng và thằng Bin trong căn nhà nhỏ ở ngoại thành Hà Nội.

Bình thường, tôi hay mơ thấy anh về – anh vẫn mặc áo sơ mi xanh bạc màu, cười hiền và chỉ lặng lẽ nhìn tôi chăm con. Nhưng lần này… là giữa đêm, con tôi lại thấy “bố” ngoài cửa.

Tôi run rẩy, quỳ xuống bàn thờ, tay cắm nén hương rồi bật lửa. Ngọn lửa run run, rồi vụt tắt. Thử ba lần vẫn vậy.

Tôi lắp bắp: “Anh… Anh có về thì báo mộng thôi, đừng dọa mẹ con em…”

Rồi tôi nghe tiếng gõ cửa. Ba tiếng. Mạnh, dứt khoát.

Con tôi hét toáng lên, ôm lấy chân tôi: “Mẹ ơi! Bố gõ cửa!”

Tôi hoảng loạn đến mức bật khóc. Đèn phòng vụt tắt dù tôi không động vào công tắc. Ngoài cửa sổ, một bóng người đứng sừng sững. Không rõ mặt. Không cử động. Tôi như chết lặng.

Tôi vội vã mở điện thoại, gọi mẹ chồng ở phòng bên. Vừa nhấc máy, tôi nghe bà hét lên: “Tâm? Là con Tâm đấy à?!”

Rồi bà ngất lịm.

Khi tôi chạy sang, thấy bà nằm gục bên cửa sổ. Trong tay là tấm ảnh cưới của tôi và chồng – tấm ảnh mà bà luôn để trong tủ, khóa kỹ.

Điều kỳ lạ là… khung ảnh vỡ. Kính nứt làm đôi. Mặt của tôi vẫn nguyên, nhưng phần mặt chồng tôi – bị rách nát như có ai cào xé.

Sáng hôm sau, sau khi bà tỉnh lại, tôi hỏi, thì bà chỉ lắc đầu, nước mắt chảy dài:
“Mẹ thấy nó… nhưng nó không còn là nó nữa…”

Tôi không thể ngủ được sau đêm hôm đó. Hình ảnh bóng người sau rèm cửa, tiếng gõ cửa giữa đêm, khung ảnh vỡ… Tất cả như nhắc nhở rằng có điều gì đó chưa được yên ổn.

Tôi tìm đến sư thầy ở ngôi chùa trên núi gần nhà. Vị sư già nhìn tôi hồi lâu rồi nói chậm rãi:

“Người khuất chưa siêu thoát, là vì còn oan khuất, hoặc vì chấp niệm. Nhưng… cô hãy cẩn trọng. Có thứ không phải người nhà về thăm, mà là thứ mượn hình, mượn vía…”

Lời thầy nói khiến tôi nổi da gà. Nhưng điều đó không ngăn tôi lục lại quá khứ.

Tôi quyết định mở lại điện thoại cũ của chồng – chiếc điện thoại mẹ chồng từng giấu đi và nói tôi đừng động vào. Trong máy chỉ còn lại vài tin nhắn cuối cùng. Một đoạn chat bị xóa vội, nhưng tôi khôi phục được từ email đồng bộ. Tin nhắn cuối cùng chồng tôi gửi cho một số lạ, ghi:

“Em đừng nhắn nữa. Anh đã chọn. Ngày mai anh sẽ nói hết với vợ. Hãy để anh được làm bố, được sống tử tế.”

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Tôi tìm đến số đó. Đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút dài. Không liên lạc được.

Nhưng ba ngày sau, có một người đàn bà trung niên tìm đến cổng nhà tôi. Trên tay bà là một phong thư cũ đã ố vàng.

Bà ta nói: “Tôi là người cuối cùng gặp chồng cô, trước khi anh ấy mất. Tôi… là người cũ của anh.”

Tôi chết lặng.

Hóa ra trước khi cưới tôi, anh từng yêu một người – sâu đậm. Nhưng vì gia đình ép cưới, anh chia tay. Người ấy sang nước ngoài, rồi khi về thì biết anh đã có vợ, có con. Họ chỉ tình cờ gặp lại… một lần cuối cùng – đúng ngày anh mất.

Tôi mở thư ra. Là nét chữ quen thuộc của anh:

“Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh phải nói với em mọi chuyện từ lâu. Nhưng giờ anh đã hiểu, người anh yêu và muốn sống cả đời chính là em. Anh sẽ làm lại tất cả từ đầu. Hãy tha thứ cho anh…”

Tôi ôm thư khóc ngất.

Mẹ chồng sau đó mới kể: “Hôm ấy, con trai mẹ đi gặp cô ấy, rồi định quay về nói với con. Nhưng… nó không bao giờ quay lại nữa.”

Sau hôm đó, tôi lập một lễ cúng lớn, mời sư thầy về làm lễ giải oan. Trong lúc hành lễ, thầy khấn gọi vong linh anh về. Đèn cầy vụt tắt lần thứ ba thì khói hương cuộn lên như một hình người.

Thằng Bin lúc đó đứng gần tôi, chợt nở nụ cười và thì thầm:
“Bố không khóc nữa đâu mẹ ạ. Bố bảo con chào mẹ lần cuối…”

Tôi bật khóc, ôm con vào lòng. Trong lòng nhẹ đi như một tảng đá được nhấc khỏi tim.

Từ hôm đó, không còn tiếng gõ cửa đêm, không còn bóng người nơi cửa sổ. Ảnh cưới được thay khung, ánh mắt anh trong ảnh không còn buồn nữa.

Sau buổi lễ giải oan, căn nhà trở nên yên bình một cách lạ thường. Không còn những bóng người, những cơn gió lạnh luồn qua cửa giữa đêm. Nhưng trong lòng tôi, lại có một nỗi trống trải không sao lấp đầy.

Tôi bắt đầu có những giấc mơ lặp đi lặp lại: tôi đứng giữa cánh đồng trắng xóa, không thấy trời cũng chẳng thấy đất, chỉ có gió thổi ào ạt. Trong cơn gió đó, tôi nghe tiếng ai đó gọi khẽ: “Hương à… tha thứ cho anh…”

Tôi giật mình tỉnh dậy, tim đập liên hồi. Những giấc mơ ấy khiến tôi không thể dứt bỏ cảm giác có điều gì đó vẫn chưa được giải quyết triệt để.

Một buổi chiều, tôi đưa thằng Bin đi khám tâm lý. Dù đã trở lại bình thường, nhưng tôi vẫn lo cho nó. Bác sĩ Tâm – một chuyên gia tâm lý trẻ – sau vài lần trò chuyện với Bin, ngồi lại với tôi:

“Chị Hương, bé Bin không có dấu hiệu rối loạn. Nhưng cháu có một đặc điểm đặc biệt: cháu nhạy cảm với cảm xúc người khác, đặc biệt là người đã khuất.”

Tôi giật mình: “Ý bác sĩ là…?”

“Có những đứa trẻ được gọi là ‘empathy sensitive’ – nhạy cảm cực độ, thậm chí có khả năng cảm nhận sóng năng lượng từ ký ức của người khác. Không phải tâm linh, nhưng là thứ khoa học chưa giải thích hết. Việc cháu thấy ‘bố’ về có thể là do cháu cảm nhận được khối cảm xúc mạnh mẽ đang tồn tại trong nhà chị.”

Tôi thẫn thờ. Phải chăng… là do tôi? Là vì tôi không tha thứ cho anh, vì những cảm xúc kìm nén suốt 6 năm chưa từng được nói ra?

Tối hôm ấy, khi Bin đã ngủ, tôi lặng lẽ mở tủ, lấy ra cuốn nhật ký cũ. Trong đó là những dòng tôi từng viết sau ngày anh mất – giận dữ, hoang mang, nghi hoặc, đau đớn.

“Anh có thật lòng với em không?”

“Tại sao lại đi gặp cô ta trong lúc em sinh con?”

“Nếu không có tai nạn đó… liệu anh có trở về không?”

Tôi chưa từng đối diện với những câu hỏi ấy một cách trọn vẹn. Tôi chỉ sống tiếp vì con, vì mẹ, nhưng trong lòng chưa từng thực sự tha thứ. Tôi gập cuốn nhật ký lại, đặt lên bàn thờ chồng.

Tôi thắp một nén hương, quỳ xuống, nói khẽ:

“Em xin lỗi. Vì đã không đủ dũng cảm để tin vào tình yêu anh. Em cũng tha lỗi cho anh… Vì anh đã chọn quay về. Nhưng không kịp.”

Gió lại thổi qua rèm cửa sổ. Nhẹ, như bàn tay ai đó vuốt tóc tôi.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy thấy bức thư hôm trước đặt trên bàn đã bị ai đó lật trang cuối. Một dòng chữ nhỏ, mờ mờ hiện lên – như được viết bằng ánh sáng hắt qua tấm kính cửa:

“Cảm ơn em, Hương. Anh đi được rồi.”

Tôi run tay. Nhưng cảm giác không còn sợ hãi nữa. Chỉ còn sự bình yên.

Mẹ chồng tôi bảo: “Hôm qua mẹ mơ thấy nó đứng dưới gốc xoài, mặc áo sơ mi cũ, cười bảo ‘Con không lạnh nữa đâu mẹ à.’”

Một tuần sau, tôi quyết định mang Bin về quê nội – nơi chồng tôi sinh ra. Tôi muốn cho con biết cha nó là ai, và khép lại chương cũ một cách trọn vẹn.

Khi đến nơi, Bin bỗng chạy về phía bụi tre sau nhà, nơi từng có ao sen. Nó dừng lại, chỉ tay xuống đất:

“Bố chôn cái gì dưới này nè mẹ.”

Tôi sững người. Đào lên, tôi và người chú ruột phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là những bức thư tình anh viết cho tôi, chưa từng gửi. Có bức anh viết từ lúc mới yêu, có bức là lúc tôi mang thai, và có bức ghi: “Nếu có chuyện gì xảy ra, mong em tha thứ cho anh. Em và con là ánh sáng cuối cùng của đời anh.”

Tôi bật khóc.

Có lẽ, linh hồn anh chưa bao giờ rời xa. Chỉ là tôi không đủ tĩnh lặng để lắng nghe.

Mùa thu năm ấy, căn nhà nhỏ của tôi không còn lạnh lẽo như trước. Tôi vẫn thắp hương mỗi ngày, nhưng không còn nặng nề. Bin lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn, và đặc biệt – nó luôn cảm nhận được cảm xúc của người khác. Nó bảo, mỗi khi tôi buồn, có người sẽ đến trong mơ, vuốt tóc nó và bảo: “Trông mẹ giúp bố nhé con trai.”

Tôi hỏi nó: “Con còn thấy bố không?”

Nó cười:

“Không thấy nữa mẹ ạ. Bố bảo đi xa lắm rồi. Nhưng bố nói… lúc mẹ hạnh phúc, bố sẽ luôn ở gần nhất.”

Tôi ngẩng lên, nhìn tấm ảnh cưới đã đổi khung. Lần đầu tiên sau 6 năm, tôi thấy anh cười thật sự – nụ cười không còn mang nỗi buồn của dở dang, không còn là tiếc nuối, mà là an yên.