Home Blog

Lấy thân mình che cho con khỏi đàn ong bắp cày, người mẹ Cà Mau tuvong thương tâm

Liên quan vụ người mẹ dùng thân che chở con trai 3 tuổi trước đàn ong vò vẽ, lãnh đạo tỉnh Cà Mau đã đến thăm viếng, hỗ trợ cho gia đình người phụ nữ. Lãnh đạo tỉnh yêu cầu chính quyền địa phương tiếp tục quan tâm, hỗ trợ để gia đình sớm ổn định cuộc sống, chăm lo tốt cho cháu bé 3 tuổi.

Chiều 8/9, ông Ngô Vũ Thăng, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Cà Mau cùng đoàn tỉnh đã đến thăm hỏi, động viên và hỗ trợ gia đình chị D.T.Q (35 tuổi, ngụ ấp 6, xã Khánh Lâm) – nạn nhân tử vong trong vụ hai mẹ con bị ong vò vẽ đốt nhiều vết.

Tại gia đình chị Q., ông Thăng đã gửi lời chia buồn, động viên sâu sắc và yêu cầu chính quyền địa phương tiếp tục quan tâm, hỗ trợ để gia đình sớm ổn định cuộc sống, nhất là chăm lo tốt cho bé T.V.P. (3 tuổi, con chị Q.).

1bae12ac94481f164659.jpgLãnh đạo tỉnh Cà Mau thăm hỏi, động viên và trao số tiền hỗ trợ gia đình chị Q. Ảnh: CTV.

Dịp này, ông Thăng đã trao số tiền hỗ trợ 37 triệu đồng cho gia đình chị Q, nhằm chia sẻ phần nào khó khăn, giúp gia đình có điều kiện lo hậu sự cho chị Q. và điều trị, chăm sóc sức khoẻ cho bé P.

Được biết, gia đình chị Q. thuộc diện khó khăn của địa phương.

Trước đó, như Tiền Phong thông tin, chiều 6/9, chị D.T.Q. dẫn theo con trai 3 tuổi đưa cơm cho chồng, khi 2 mẹ con trở về không may bị ong vò vẽ đốt.

Thấy vậy, chị Q. lao vào bế con bỏ chạy được khoảng 5m rồi ngã ra đường, chị Q. tiếp tục dùng chính thân mình đè lên che chắn cho con. Nhờ đó, con trai 3 tuổi chỉ bị ong đốt khoảng 50 vết, nhưng bản thân chị phải chịu khoảng 200 vết đốt dẫn tới tử vong.

Hiện, cháu P. đang điều trị tại Bệnh viện Sản – Nhi Cà Mau và sức khỏe đã tạm ổn.

Y tá đã hôn trộm một tỷ phú đang trong tình trạng thực vật vì cô nghĩ ông sẽ không tỉnh lại, nhưng bất ngờ ông lại ôm cô…

Trong căn phòng bệnh vắng lặng, nơi tiếng máy đo nhịp tim đều đặn vang lên như một điệp khúc buồn tẻ, Yến – một nữ y tá trẻ – chưa bao giờ nghĩ rằng một phút bốc đồng của mình sẽ thay đổi cả cuộc đời. Một nụ hôn tưởng chừng vô nghĩa, đặt lên môi một người đàn ông bất động suốt hai năm trời, lại kéo cô vào vòng xoáy định mệnh khó ngờ…

Yến 26 tuổi, là y tá khoa hồi sức đặc biệt của một bệnh viện tư nhân lớn. Hằng ngày, công việc của cô xoay quanh việc kiểm tra máy móc, thay băng gạc, lau rửa cho bệnh nhân, và hơn cả là trông coi một người đàn ông đặc biệt – ông Trần Gia Khánh, một tỷ phú bất động sản nổi tiếng từng xuất hiện đầy rẫy trên báo chí, nhưng giờ chỉ còn là thân xác nằm im trên giường bệnh. Ông bị tai nạn giao thông, rơi vào tình trạng thực vật đã hơn hai năm.

Đối với đa số nhân viên bệnh viện, ông Khánh chỉ còn là “một ca chăm sóc dài hạn” – một cơ thể sống nhờ vào dinh dưỡng và máy thở, không khác gì món đồ đặt trong phòng. Nhưng với Yến, không hiểu sao, mỗi lần chăm sóc cho ông, cô lại thấy trong lòng dâng lên sự thương cảm kỳ lạ. Thỉnh thoảng, cô bắt gặp ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt người đàn ông đó, làm hiện rõ những đường nét từng uy nghiêm, khiến cô chợt nghĩ: “Nếu ông ấy còn tỉnh, hẳn đã là một người đàn ông rất cuốn hút.”

Ngày hôm ấy, Yến trực đêm. Ngoài hành lang chỉ còn ánh đèn vàng hiu hắt. Cô bước vào phòng bệnh nhân, ngồi xuống cạnh giường, lặng lẽ thay bình truyền dịch. Trong thoáng chốc, một ý nghĩ điên rồ vụt qua đầu: “Ông ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại… Một nụ hôn… có sao đâu…”

Tim Yến đập thình thịch. Cô vừa sợ vừa thấy buồn cười với chính mình. Nhưng không hiểu vì lý do gì, có lẽ do những tháng ngày chăm sóc, do sự cô đơn của nghề nghiệp, hoặc do hình ảnh người đàn ông ấy in sâu trong trí óc, cô cúi xuống, khẽ chạm môi mình vào môi ông.

Chỉ một giây thôi.

Ngay khoảnh khắc Yến định lùi lại, một điều kinh hoàng xảy ra. Bàn tay tưởng chừng bất động kia bất ngờ cử động. Rồi… một lực siết nhẹ ôm lấy vai cô.

Yến chết lặng.

Người đàn ông mà cả bệnh viện đều cho rằng không còn ý thức, lại bất ngờ mở mắt. Đôi đồng tử sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô… là ai?” – Giọng nói khàn đặc vang lên, mơ hồ nhưng rõ ràng đến mức Yến thấy cả cơ thể mình run rẩy.

Đêm hôm ấy, trong căn phòng bệnh vắng lặng, Yến nhận ra: cuộc sống của cô sẽ không bao giờ còn bình yên nữa.

Ông Khánh tỉnh lại là một cú sốc lớn với toàn bệnh viện. Ban giám đốc lập tức triệu tập hội đồng y khoa để thảo luận, các bác sĩ thì vừa mừng vừa lo. Hai năm hôn mê, bệnh nhân bất ngờ mở mắt và nói chuyện, đó là điều hiếm hoi đến mức gần như kỳ tích. Nhưng với Yến, người trực tiếp chứng kiến giây phút ấy, cảm xúc vừa mừng vừa sợ xen lẫn.

Cô không dám kể chi tiết… rằng khoảnh khắc ông tỉnh lại chính là lúc cô hôn ông. Trong báo cáo, Yến chỉ ghi: “Bệnh nhân có dấu hiệu tự ý thức, cử động tay và mở mắt. Hồi phục ý thức bất ngờ, đề nghị theo dõi đặc biệt.”

Nhưng từ giây phút ấy, mỗi lần bước vào phòng, Yến đều thấy tim mình loạn nhịp. Ông Khánh dù còn yếu, giọng nói chưa rõ, nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường. Ông không nhớ hết mọi chuyện, chỉ lờ mờ nhận ra mình đã nằm rất lâu. Mỗi lần Yến cho ăn qua ống hoặc lau rửa người, ông thường nhìn cô chăm chú, khiến Yến phải giả vờ bận rộn để che đi sự bối rối.

Những ngày sau, cả khoa trở nên rộn ràng. Tin tức ông Khánh tỉnh lại nhanh chóng lan ra ngoài. Phóng viên, người thân, đối tác lũ lượt kéo tới. Ai cũng coi đây là phép màu. Riêng Yến, cô thấy lòng nặng trĩu vì sợ bí mật “nụ hôn đánh thức” kia lộ ra.

Một buổi chiều, sau khi kiểm tra máy truyền, Yến định quay đi thì bàn tay ông Khánh khẽ nắm lấy cổ tay cô. Ông nhìn cô chậm rãi, rồi khẽ nói:
“Cô… là người đầu tiên tôi thấy khi mở mắt. Tôi nhớ… có một cảm giác rất lạ. Giống như… được gọi về từ một nơi xa xăm.”

Yến hoảng hốt rút tay về, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Cháu chỉ là y tá trực thôi, ông đừng nghĩ nhiều. Việc ông tỉnh lại là nhờ sức khỏe và bác sĩ điều trị.”

Ông Khánh không nói thêm, nhưng ánh mắt như đã ngầm hiểu.

Sau một tuần, sức khỏe ông dần cải thiện, bắt đầu tập ngồi, tập nói lại rõ ràng hơn. Gia đình ông vô cùng hạnh phúc, nhất là người con trai trưởng – Trần Hoàng. Anh ta tiếp quản phần lớn công việc kinh doanh của cha trong thời gian ông hôn mê, nay lại phải đối diện với việc “bố trở lại”.

Hoàng là một doanh nhân trẻ, sắc sảo nhưng cũng có phần lạnh lùng. Ngày đầu gặp Yến, anh chỉ gật đầu nhạt nhẽo:
“Cảm ơn cô đã chăm sóc bố tôi. Nhưng từ nay gia đình sẽ thuê riêng điều dưỡng cao cấp. Cô không cần vất vả nữa.”

Câu nói khiến Yến thấy hụt hẫng kỳ lạ. Cô đã quen với việc mỗi ngày bên giường bệnh, chăm chút từng chi tiết cho ông Khánh. Giờ đây, khi bệnh nhân dần khỏe lại, sự gắn bó ấy như bị tước mất.

Tối đó, khi Yến chuẩn bị bàn giao ca, ông Khánh bỗng gọi tên cô. Giọng ông tuy còn yếu nhưng đầy kiên quyết:
“Yến… tôi muốn cô tiếp tục chăm sóc cho tôi. Không ai khác. Nếu cần, tôi sẽ tự nói chuyện với gia đình.”

Khoảnh khắc ấy, Yến không biết nên vui hay lo. Giữ bí mật về nụ hôn kia đã đủ khó, giờ lại bị giữ bên cạnh ông, cô sợ mình sẽ bị lộ, sợ ánh mắt dò xét của mọi người. Nhưng trong sâu thẳm, cô cũng thấy một sự ấm áp mơ hồ – một sự kết nối mà chính cô cũng không dám thừa nhận.

Câu chuyện đời thường tưởng như bình lặng của một y tá, từ đây chính thức bước vào vùng xoáy phức tạp: tình cảm, bí mật, và cả thế giới xa hoa quyền lực mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính vào.

Từ ngày ông Khánh tỉnh lại, cuộc sống của Yến thay đổi chóng mặt. Cô không còn là y tá vô danh âm thầm chăm sóc bệnh nhân nữa, mà bỗng dưng trở thành “người đặc biệt” trong mắt ông. Ông nhất mực yêu cầu Yến tiếp tục theo dõi sức khỏe cho mình, mặc cho con cái và gia đình phản đối.

Gia đình họ Trần vốn dĩ không mấy tin tưởng người ngoài, nhất là khi khối tài sản khổng lồ của ông Khánh đang trong giai đoạn tranh chấp ngầm giữa các anh chị em. Đối với họ, Yến chỉ là một y tá bình thường, một người không “cùng đẳng cấp”. Chính vì vậy, khi thấy ông Khánh có vẻ gắn bó và tin tưởng Yến hơn bất kỳ ai, ánh mắt ngờ vực ngày càng tăng.

Trần Hoàng – con trai trưởng – là người thể hiện rõ thái độ nhất. Một buổi chiều, khi Yến rời phòng bệnh, anh chặn cô lại ngay hành lang:
“Cô Yến, tôi nói thẳng. Bố tôi vừa tỉnh dậy, tinh thần chưa ổn định. Nếu cô có ý định lợi dụng, tôi sẽ không để yên.”

Yến chết lặng, không biết đáp lại thế nào. Cô chỉ cúi đầu, cố gắng bình tĩnh:
“Tôi chỉ làm đúng công việc của mình thôi, anh đừng hiểu lầm.”

Nhưng câu nói ấy chẳng làm Hoàng bớt nghi ngờ. Anh càng ngày càng giám sát Yến chặt chẽ hơn.

Trong khi đó, ông Khánh lại ngày càng tỏ ra cần sự hiện diện của cô. Ông thường nhắc Yến ngồi lại trò chuyện, kể về những ngày ông còn trẻ, hành trình từ một cậu bé nghèo thành tỷ phú. Có lúc ông nhìn thẳng vào mắt Yến, nửa đùa nửa thật:
“Có lẽ, chính cô là người đã gọi tôi quay lại với thế giới này.”

Mỗi lần nghe thế, Yến tim đập loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình thản. Cô không thể nói ra sự thật rằng… đúng là cô đã hôn ông vào giây phút định mệnh ấy. Bí mật đó nếu lộ ra, chắc chắn sẽ khiến mọi người càng thêm ngờ vực.

Những ngày tiếp theo, sự căng thẳng trong gia đình họ Trần càng tăng. Một số người họ hàng thì thì thầm: “Cô y tá này không đơn giản đâu.” Có người ác ý còn tung tin trong bệnh viện rằng Yến “dùng chiêu trò để tiếp cận tỷ phú.”

Trong lòng Yến dấy lên nhiều mâu thuẫn. Cô muốn rời đi để tránh rắc rối, nhưng mỗi lần nhìn ông Khánh kiên quyết giữ cô lại, ánh mắt ấy khiến cô không thể nào quay lưng. Hơn nữa, từ lúc ông tỉnh dậy, cô nhận ra trái tim mình không còn vô cảm như trước. Một sự gắn bó lặng lẽ, vượt ngoài khuôn khổ “y tá – bệnh nhân”, đã âm thầm nảy sinh.

Một buổi tối muộn, khi Yến trực ca đêm, ông Khánh ngồi tựa vào giường, nhìn ra cửa sổ rồi khẽ nói:
“Yến này… tôi không biết sau này thế nào. Nhưng cô hãy tin… tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô.”

Khoảnh khắc ấy, Yến thấy sống mũi cay cay. Cô biết con đường phía trước chẳng hề dễ dàng: một bên là trách nhiệm công việc và danh dự, một bên là tình cảm mơ hồ với người đàn ông đáng lẽ xa vời ngoài tầm với.

Câu chuyện đời thường của một y tá nhỏ bé, từ đây bước sang một ngã rẽ đầy thử thách: tình yêu xen lẫn nghi ngờ, sự chân thành đối đầu với lợi ích, và một bí mật chưa từng hé lộ – nụ hôn khởi nguồn cho tất cả…

CẬP NHẬT: Người dân có thể nhận 5 triệu đồng khi phản ánh vi phạm giao thông

Tổ chức, cá nhân có thể nhận tối đa 5 triệu đồng khi cung cấp thông tin phản ánh vi phạm hành chính về trật tự an toàn giao thông.

Ngày 9/9/2025, VNexpresss đưa tin “Người dân có thể nhận 5 triệu đồng khi phản ánh vi phạm giao thông”. Nội dung chính như sau: 

Ngày 9/9, đại diện Cục Cảnh sát giao thông (Cục CSGT, Bộ Công an) cho biết Bộ đang dự thảo thông tư quy định chi hỗ trợ cá nhân, tổ chức cung cấp thông tin phản ánh hành vi vi phạm hành chính về trật tự, an toàn giao thông đường bộ, đường sắt, đường thủy.

Theo đề xuất của Bộ Công an, với hành vi vi phạm mà người có thẩm quyền đã ra quyết định xử phạt đến dưới 30 triệu đồng đối với cá nhân, hoặc đến dưới 60 triệu đồng đối với tổ chức thì mức chi hỗ trợ cá nhân, tổ chức cung cấp thông tin phản ánh hành vi vi phạm của một vụ, việc là 5% số tiền xử phạt và tối đa 2,5 triệu đồng.

Đối với hành vi vi phạm hành chính mà người có thẩm quyền đã ra quyết định xử phạt từ 30 triệu đồng trở lên đối với cá nhân, hoặc từ 60 triệu đồng trở lên đối với tổ chức thì mức chi hỗ trợ cá nhân, tổ chức cung cấp thông tin phản ánh hành vi vi phạm của một vụ, việc là 10% số tiền xử phạt và tối đa 5 triệu đồng.

Trong 30 ngày kể từ ngày ra quyết định xử phạt vi phạm hành chính, cá nhân, tổ chức cung cấp thông tin phản ánh sẽ được chi hỗ trợ.

Người dân có thể nhận 5 triệu đồng khi phản ánh vi phạm giao thông. Ảnh: Thanh Nga

Thông tin do cá nhân, tổ chức cung cấp phải bảo đảm các yêu cầu như phản ánh phải thể hiện dưới dạng video, kèm theo âm thanh hoặc không, do chính cá nhân, tổ chức trực tiếp ghi nhận. Thông tin phải bảo đảm không xâm phạm quyền tự do, danh dự, nhân phẩm, đời sống riêng tư, bí mật cá nhân, các quyền, lợi ích hợp pháp khác của cá nhân và tổ chức theo quy định của pháp luật.

Nơi ghi nhận phải tại khu vực công cộng chưa được lắp đặt hệ thống camera giám sát bảo đảm an ninh, trật tự, an toàn giao thông, hoặc không có lực lượng chức năng thực hiện nhiệm vụ bảo đảm trật tự, an toàn giao thông.

Thông tin phản ánh không được trùng với hành vi vi phạm hành chính mà lực lượng chức năng đã phát hiện, không trùng với thông tin phản ánh mà phương tiện thông tin truyền thông, mạng xã hội hoặc cá nhân, tổ chức khác đã cung cấp, đưa tin trước đó.

Thông tin phản ánh phải là gốc, chưa chỉnh sửa, xác định được rõ loại phương tiện, biển số phương tiện, vi phạm, thời gian, địa điểm xảy ra hành vi vi phạm.

Ngày 5 tháng 9 năm 2025, chuyên trang Đời sống Pháp luật đăng tải bài viết với tiêu đề “Thông báo quan trọng liên quan đến tất cả người tham gia giao thông ở Hà Nội”. Nội dung như sau:

Chiều 4/9, trao đổi với phóng viên, đại diện Cục CSGT (C08, Bộ Công an) cho biết C08 vừa có văn bản kiến nghị gửi Sở Xây dựng TP Hà Nội về việc phân luồng giao thông trên địa bàn TP Hà Nội.

Theo C08, việc này nhằm thực hiện các giải pháp bảo đảm trật tự, an toàn giao thông trên địa bàn TP Hà Nội theo chỉ đạo của Chính phủ, Cục CSGT đề nghị Sở Xây dựng TP Hà Nội chỉ đạo các đơn vị có liên quan chủ trì, phối hợp với Phòng CSGT Công an Hà Nội nghiên cứu và triển khai thực hiện việc phân luồng, phân làn trên các tuyến đường.

Cục CSGT cho biết, dự kiến thời gian thực hiện các công việc nêu trên từ ngày 20/9.Tổ chức phân làn tốc độ và phân luồng phương tiện đối với xe tải

Tuyến cao tốc Đại Lộ Thăng Long (từ km2+250 tới km28+200): 

Đối với làn trái trong cùng sát dải phân cách (làn 1) quy định tốc độ tối đa 100km/h, cấm ô tô tải hoạt động trên làn này.

Đối với làn giữa sát làn trái trong cùng (làn 2) quy định tốc độ tối đa 90km/h, làn hỗn hợp.

Đối với làn ngoài cùng sát làn dừng khẩn cấp (làn 3) quy định tốc độ tối đa 80km/h, làn hỗn hợp, khuyến cáo xe tải hoạt động trên làn này.

Đường Đại lộ Thăng Long. Ảnh: VGP

Tuyến đường Võ Nguyên Giáp (từ nút giao Võ Văn Kiệt – quốc lộ 2 đến cầu Nhật Tân):

Giữ nguyên việc phân làn tốc độ như hiện nay.

Đoạn từ cầu Sông Thiếp đến sân bay đang khai thác tốc độ 90km/h, có 3 làn xe, không có giao cắt, mặt đường êm thuận.

Đề nghị nghiên cứu, báo cáo đề xuất tăng tốc độ tối đa lên 100km/h và cấm xe tải hoạt động trên làn trái trong cùng sát dải phân cách (làn 1).

Đối với làn giữa sát làn trái trong cùng (làn 2) quy định tốc độ tối đa 90km/h, làn hỗn hợp;Đối với làn ngoài cùng sát làn dừng khẩn cấp (làn 3) quy định tốc độ tối đa 80km/h, làn hỗn hợp, khuyến cáo xe tải hoạt động trên làn này.

Cầu Nhật Tân. Ảnh: Hà Nội Mới

Lắp đặt hệ thống báo hiệu đường bộ

Cục CSGT đề nghị lắp đặt trên giá long môn (kết cấu thép vươn qua đường dùng để treo biển báo giao thông chỉ dẫn làn xe) các biển báo tốc độ tối đa tương ứng trên từng làn đường, biển P.106a cấm ô tô tải ở làn trái trong cùng sát dải phân cách (làn 1), biển R.412f Làn dành cho ô tô ở 2 làn còn lại (làn 2, làn 3), tại các vị trí gồm đầu các tuyến (chiều thuận, chiều nghịch) và nhắc lại tại các vị trí giao cắt.

C08 cũng đề nghị sơn biển báo tốc độ tối đa, tốc độ tối thiểu lên trên mặt đường; rà soát, sơn lại vạch kẻ phân làn bị mờ, bong tróc, bổ sung đinh phản quang…

Cục CSGT đề nghị Sở Xây dựng thành phố Hà Nội chỉ đạo hoàn hiện cơ sở pháp lý về việc điều chỉnh tổ chức giao thông trên tuyến theo quy định; triển khai lắp đặt và sơn trên mặt đường hệ thống báo hiệu đường bộ (tốc độ, phân luồng phương tiện) theo phương án phân làn, phân luồng trên; hoàn thiện trước khi triển khai.C08 yêu cầu Sở Xây dựng thành phố Hà Nội cử lãnh đạo, cán bộ tham gia tổ công tác phối hợp với Cục CSGT và Phòng CSGT Công an thành phố Hà Nội nghiên cứu, đề xuất triển khai việc tổ chức giao thông này.

Đề xuất triển khai thực hiện tiếp và nhân rộng mô hình trên các tuyến đường khác đủ điều kiện phân làn, phân luồng. Thông báo, tuyên truyền trên các phương tiện thông tin đại chúng về phương án tổ chức giao thông mới trên 2 tuyến và thời gian triển khai thực hiện.

Thương cho phận đàn bà: Con s:ốt không gửi được ai, Lan Phương đành địu con lên toà lyhon với chồng Tây

Hà Nội – Diễn viên Lan Phương địu con gái Mia đến phiên tòa sơ thẩm xét xử vụ ly hôn giữa cô và ông xã người Anh, sáng 9/9.

 

Lan Phương địu con đến Tòa án Nhân dân Hà Nội sáng 9/9.

Khoảng 8h30, Lan Phương có mặt tại Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội. Diễn viên được chú ý khi địu con gái hơn một tuổi, xách theo túi lớn đựng tài liệu và đồ ăn của em bé. Cô tỏ ra quen thuộc lối đi và các nhân viên bảo vệ tại tòa.

 

Lan Phương cho biết đưa con theo cùng vì Mia bị sốt, cô không gửi được bé cho ai trông hộ.

 

 

Lan Phương cho biết đưa con theo cùng vì Mia bị sốt, cô không gửi được bé cho ai trông hộ.

Khi được nhắc không mang em bé vào phòng xét xử, Lan Phương cho biết con gái lên cơn sốt nên không thể đi học và không kịp gọi chị giúp việc đến hỗ trợ. Vì vậy, cô phải đưa bé theo để sau đó đưa bé đi khám bệnh luôn.

Thẩm phán sau đó thông báo hoãn phiên tòa sơ thẩm xét xử vụ ly hôn của Lan Phương và ông xã người Anh vì phía bị đơn là David Duffy không có mặt và có đơn xin hoãn. Thư ký hội đồng xét xử đề nghị Lan Phương ở lại để nhận quyết định dời phiên tòa sang ngày 17/9.

Em bé Mia tỏ ra ngoan ngoãn, không quấy khóc, chỉ đòi ăn và uống nước khi mẹ làm việc với các thư ký tòa án.

Em bé Mia tỏ ra ngoan ngoãn, không quấy khóc, chỉ đòi ăn và uống nước khi mẹ làm việc với các thư ký tòa án.

Rời phòng xử cùng con gái, Lan Phương nói cô được luật sư thông báo việc David gửi đơn xin hoãn phiên tòa từ chiều hôm trước và cô chỉ cần có mặt để thư ký phiên tòa ghi nhận nên không bất ngờ trước thông báo của thẩm phán. Cô cũng không bất ngờ trước hành động của David vì đây là lần thứ hai anh không có mặt và đề nghị tạm hoãn phiên tòa. Việc kéo dài thời gian làm thủ tục ly hôn của anh khiến cô mệt mỏi. Lúc này, cô chỉ mong muốn sớm kết thúc việc xét xử để ổn định cuộc sống của ba mẹ con. Mục tiêu của cô là giành quyền nuôi cả hai con gái sau khi ly hôn.

Lan Phương cho biết cô gửi đơn ly hôn David Duffy lên Tòa án Nhân dân Thành phố Hà Nội từ cuối tháng 5. Từ đó, cô đã đến tòa nhiều lần để làm các thủ tục cần thiết. Trong một chia sẻ trước đây trên trang cá nhân, diễn viên nói mỗi lần được tòa gọi lên, dù chỉ để bổ sung giấy tờ, cô lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cảm giác như cánh cửa tự do đến gần hơn.

Lan Phương dỗ dành con gái tại phòng xét xử sáng 9/9.

Lan Phương dỗ dành con gái tại phòng xét xử sáng 9/9.

Diễn viên đã suy nghĩ rất lâu để xem điều gì tốt nhất cho bản thân và hai con trước khi đi đến quyết định chia tay chồng và công khai việc đổ vỡ với công chúng. Trước đó, hồi tháng 1, Lan Phương đưa con vào Đà Nẵng đoàn tụ với chồng sau thời gian mắc chứng trầm cảm thai kỳ và sau sinh, không thể xoay xở một mình cùng hai em bé. Khi ấy, vợ chồng Lan Phương xin cho bé lớn học ở Đà Nẵng để David có thời gian bên con nhiều hơn, còn cô đi lại giữa các thành phố, cho bé Mia đi cùng để vừa làm việc vừa chăm sóc con. Lan Phương nhiều lần bế con vào Đà Nẵng thăm chồng, sau đó chuyển trường cho bé lớn để cả nhà đoàn tụ ở thành phố biển nhưng cảm giác không được anh thấu hiểu, san sẻ chuyện chăm con càng khiến cô u uất.

Lan Phương sinh năm 1983, được biết đến từ vai Mai Lan trong phim Cô gái xấu xí phát sóng năm 2004. Từ đó, cô có hàng chục bộ phim cả truyền hình lẫn điện ảnh. Vài năm gần đây, cô tham gia loạt tác phẩm: Cả một đời ân oán, Thương ngày nắng về, Gia đình mình vui bất thình lình…

35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ăn m/à/y vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…

Năm 35 tuổi, Hạnh vẫn một mình trong căn nhà nhỏ dựng tạm ở khu vườn sau nhà ba mẹ để lại. Người ta trong xóm vẫn xì xào “đàn bà quá lứa lỡ thì”, Hạnh nghe nhiều thành quen, lòng đôi khi chùng xuống nhưng rồi cũng thôi. Ban ngày Hạnh buôn bán rau củ ngoài chợ, tối về tự nấu ăn, tự trò chuyện với mấy gốc hoa trong vườn, cuộc sống đều đều nhưng yên bình.

Chiều hôm đó, trời đang trong veo bỗng kéo mây đen rồi mưa ào xuống. Hạnh vội gom đồ ngoài sân, chạy vào lán. Giữa lúc nước mưa trắng xóa, có bóng dáng một ông cụ ăn mày ướt sũng đứng run rẩy ngoài cổng. Áo quần tả tơi, đôi dép mòn vẹt, mái tóc bạc phơ rối bời. Thấy cụ ướt lạnh, Hạnh vội gọi:

– “Ông ơi, vô đây trú mưa, chứ đứng ngoài kia cảm lạnh mất.”

Ông cụ ngập ngừng, mắt lấm lét:
– “Có phiền con không? Ông chỉ đứng tạm thôi, mưa tạnh sẽ đi liền.”

Hạnh cười hiền:
– “Có chi đâu, ông vô đây, để tôi nấu ấm trà, lát nữa trời bớt thì đi.”

Cụ lão bước vào, dáng đi khập khiễng, khuôn mặt khắc khổ, nhưng ánh mắt sâu và sáng kỳ lạ. Hạnh đưa chiếc khăn cũ, bảo ông lau khô, rồi nhóm bếp nấu ấm nước gừng. Trong khi chờ, cô lấy cơm nguội hôm trưa hâm lại, thêm chút canh cải còn dư, mời cụ ăn cho ấm bụng. Ông cụ vừa ăn vừa gật gù cảm ơn rối rít.

Mưa ngoài trời vẫn ào ào, gió rít từng cơn. Trong cái lán bé nhỏ, ánh lửa bập bùng, mùi gừng thơm tỏa ra, hai con người vốn xa lạ bỗng thấy ấm áp lạ thường. Ông cụ kể vài chuyện dọc đường: đi bộ từ tỉnh bên qua, không nhà cửa, xin ăn qua ngày. Nhưng điều khiến Hạnh lạ là giọng ông không giống kẻ lang thang thường gặp; lời nói rõ ràng, mạch lạc, thậm chí có phần trí thức.

Khi mưa vừa dứt, ông cụ chắp tay cúi đầu:
– “Ơn nghĩa hôm nay, ông già này không quên đâu. Ngày mai, con sẽ nhận được điều bất ngờ…”

Nói rồi ông lặng lẽ khuất bóng vào màn đêm. Hạnh còn ngẩn người chưa hiểu, lòng dấy lên cảm giác khó tả – như vừa bước vào khúc ngoặt nào đó mà mình không hay.

Sáng hôm sau, Hạnh ra chợ như thường lệ. Trời lại nắng trong, hàng quán rộn ràng tiếng gọi. Khi đang dọn rau ra sạp, một người đàn ông lạ ăn mặc chỉnh tề đến gần. Anh ta hỏi:
– “Chị có phải là Hạnh, con của bà Tư bán đất ngày xưa không?”

Hạnh hơi ngạc nhiên nhưng gật đầu. Người đàn ông đưa phong bì, nói:
– “Ông cụ hôm qua nhờ tôi chuyển cái này cho chị. Ông bảo chị đã cứu giúp trong lúc khó khăn.”

Hạnh mở ra, trong phong bì không phải tiền mà là một tờ giấy gấp cẩn thận, kèm theo chiếc chìa khóa cũ. Trên giấy ghi vỏn vẹn mấy dòng: “Ngôi nhà cuối hẻm ba, bên gốc xoài, nay trao lại cho con. Hãy chăm sóc nó như chăm sóc cuộc đời mình. – K.”

Tim Hạnh đập loạn, cô ngơ ngác. Nhà nào? Người ký tên là ai? Cái chìa khóa rỉ sét nhưng còn chắc chắn. Hạnh vừa bối rối vừa tò mò. Trưa về, cô quyết định đi tìm. Cuối hẻm số ba, quả nhiên có một căn nhà bỏ hoang, tường rêu phong, cổng khóa lâu năm. Cắm thử chìa vào ổ, thật kỳ lạ – khóa mở ra.

Bên trong nhà bụi phủ dày, nhưng nội thất còn khá nguyên vẹn: tủ gỗ, bàn ghế cũ, vài cuốn sách trên kệ. Cảm giác như ai đó đã từng sống nơi đây, rồi đi biệt tăm. Trong góc nhà, Hạnh tìm thấy một hộp gỗ nhỏ, bên trong có vài tấm ảnh cũ chụp một người đàn ông lúc trẻ – gương mặt hao hao giống ông cụ tối qua.

Càng nghĩ càng rối, Hạnh vừa lo lắng vừa cảm thấy một sợi dây vô hình kéo mình về phía căn nhà này. Tại sao ông cụ lại tin tưởng trao cho cô? Chỉ vì một bữa cơm, một chỗ trú mưa? Hay còn lý do nào sâu xa hơn?

Những ngày sau đó, Hạnh thường lui tới dọn dẹp căn nhà. Hàng xóm quanh đó kể rằng nhà này từng thuộc về một gia đình khá giả, nhưng sau biến cố, con cháu tản mác, nhà bỏ hoang nhiều năm. Không ai rõ chủ nhân thực sự giờ ở đâu. Nghe chuyện, Hạnh càng tin chắc ông cụ kia chính là người trong ảnh, và cũng là chủ cũ.

Trong lúc dọn kệ sách, Hạnh tình cờ tìm thấy một cuốn nhật ký dày. Mở ra, từng dòng chữ nắn nót kể về cuộc đời một người đàn ông từng làm thầy giáo, rồi vì gia cảnh sa sút phải rời bỏ tất cả. Những trang cuối cùng viết rằng: “Nếu một ngày gặp được người có lòng nhân hậu, ta sẽ trao lại nơi này. Coi như trả ơn đời.”

Đọc đến đó, nước mắt Hạnh rơi. Thì ra ông cụ không chỉ là kẻ ăn mày, mà là một người từng có học, từng trải qua bao thăng trầm. Và chính lòng tốt vô tình của cô đã giúp ông tìm được nơi gửi gắm phần cuối đời mình.

Căn nhà từ đó trở thành mái ấm mới của Hạnh. Cô sửa sang dần, trồng hoa ngoài sân, mở một góc nhỏ bán hàng tạp hóa. Người trong xóm nhìn vào không còn thấy “cô Hạnh ế chồng” mà thấy một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ và ấm áp.

Mỗi tối, khi thắp nén nhang trên bàn thờ nhỏ dựng cho ông cụ, Hạnh thầm thì:
– “Cảm ơn ông. Con đã nhận được món quà bất ngờ nhất đời mình – không chỉ là căn nhà, mà là niềm tin rằng làm điều thiện sẽ mang lại ánh sáng.”

Và kể từ đó, cuộc sống của Hạnh bước sang trang mới, nơi cô không còn lẻ loi giữa bốn bức tường, mà có cả một ngôi nhà, một ký ức, và một lời nhắc nhở về lòng nhân hậu trong đời.

Nóng: Phát hiện cơ sở sản xuất, kinh doanh bỉm, BVS giả quy mô cực kh;ủng, biết bao nhiêu bà con đã dùng rồi

Đội Quản lý thị trường (QLTT) số 1, Chi cục QLTT tỉnh Thái Nguyên vừa chủ trì, phối hợp Đội QLTT số 6 và Công an địa phương phát hiện, triệt xoá một cơ sở sản xuất, kinh doanh bỉm trẻ em, băng vệ sinh giả mạo nhiều nhãn hiệu nổi tiếng.

Tại thời điểm kiểm tra ngày 08/9, Đoàn kiểm tra phát hiện cở sở sản xuất hộ kinh doanh do ông N.V.L (sinh năm 1978) làm chủ đang sản xuất, kinh doanh số lượng lớn bỉm trẻ em, băng vệ sinh được xác định là hàng hóa giả mạo nhãn hiệu, không có hóa đơn, giấy tờ chứng minh nguồn gốc, tính hợp pháp của hàng hóa.

 

Kho tập kết bỉm giả bị lực lượng chức năng phát hiện

Tại hiện trường, Đoàn kiểm tra xác định có 01 dây chuyền máy móc, thiết bị phục vụ quá trình sản xuất băng vệ sinh các loại. Số lượng hàng hoá tại cơ sở lúc này gồm: 121.700 miếng băng vệ sinh dạng dời mang nhãn hiệu Diana, 135.000 miếng băng vệ sinh dạng dời mang nhãn hiệu Thạch Thảo, 67.500 miếng bỉm giấy nhập lậu mang nhãn hiệu NaNu và trên 10.000 kg nguyên phụ liệu, thành phần chính để sản xuất băng vệ sinh (túi nylon, màng trong, băng dính, keo dán, cuộn giấy…).

 

 

Toàn bộ tang vật vi phạm bị lực lượng chức năng thu giữ

Ông N.V.L khai nhận toàn bộ số hàng hoá là băng vệ sinh nêu trên ông đã đặt mua trên thị trường các loại nguyên liệu để sản xuất băng vệ sinh gồm: giấy, bông, keo dán, băng dính, giấy nylon, trên cuộn nylon đã được in sẵn nhãn hiệu Diana, Thạch Thảo với giá rẻ không có hoá đơn, chứng từ, sau đó gia công sản xuất để đóng gói thành băng vệ sinh hoàn chỉnh.

 

Đồng chí Tạ Đình Dũng – Chi cục trưởng trực tiếp chỉ đạo tại buổi kiểm tra

 

Hàng hóa giả mạo nhãn hiệu tại cơ sở

 

Đoàn kiểm tra đã yêu cầu Hộ kinh doanh N.V.L tạm dừng sản xuất, niêm phong toàn bộ dây chuyền máy móc, thiết bị và tạm giữ toàn bộ số băng vệ sinh nhãn hiệu Diana, nhãn hiệu Thạch Thảo, bỉm giấy nhãn hiệu NaNu, nguyên phụ liệu để tiếp tục xác minh làm rõ và xử lý theo quy định pháp luật.

Nguồn: https://dms.gov.vn/tin-chi-tiet/-/chi-tiet/phat-hien-co-so-san-xuat-kinh-doanh-bim-tre-em-va-bang-ve-sinh-gia-mao-nhieu-nhan-hieu-noi-tieng-tai-thai-nguyen-7419-1.html

TIN VUI từ 1/7: Người từ 60 đến 75t không có lương hưu được hỗ trợ 1 khoản lớn, cần chuẩn bị các loại giấy tờ sau

Luật Bảo hiểm xã hội 2024 có hiệu lực từ 1/7 tới đây đã bổ sung trợ cấp, trợ cấp hưu trí xã hội để hình thành hệ thống bảo hiểm xã hội đa tầng.

Khoảng trống chính sách

Tại Hội nghị quán triệt, triển khai Luật Công đoàn 2024, Luật Bảo hiểm xã hội 2024 tổ chức sáng 5/2, ông Phạm Trường Giang, Vụ trưởng Vụ Bảo hiểm xã hội (Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội) cho biết, Luật Bảo hiểm xã hội 2024 cải cách toàn diện, thể chế hóa 25 nội dung trong Nghị quyết số 28-NQ/TW (về cải cách chính sách bảo hiểm xã hội).

Luật Bảo hiểm xã hội 2024 đã bổ sung trợ cấp hưu trí xã hội, thêm liên kết tầng, gia tăng quyền lợi của người lao động bằng việc mở rộng đối tượng tham gia bảo hiểm xã hội bắt buộc với 5 nhóm đối tượng; bổ sung chế độ thai sản vào chính sách bảo hiểm xã hội tự nguyện; tăng cơ hội nghỉ hưu đúng tuổi đối với những người tham gia bảo hiểm xã hội muộn…

Ông Phạm Trường Giang cho biết, trước đây, số người nghỉ hưu bình quân khoảng 99.000-100.000 người mới/năm. Từ khi Nghị quyết số 28-NQ/TW đi vào cuộc sống và nội dung tuổi nghỉ hưu được thể chế hóa tại Bộ luật Lao động 2019, số người nghỉ hưu mới còn 77.000 người/năm.
Người từ 60 tuổi không có lương hưu sẽ được hưởng trợ cấp từ 1/7 - 1Ông Phạm Trường Giang, Vụ trưởng Vụ Bảo hiểm xã hội (Ảnh: Nguyễn Hải).

Qua thống kê, tuổi thọ bình quân của người hưởng lương hưu khoảng 78 tuổi, cao hơn 4-5 tuổi so với tuổi thọ bình quân chung của cả nước.

“Điều này cho thấy những người hưởng lương hưu có chất lượng cuộc sống tốt hơn, chăm sóc y tế tốt hơn và tuổi thọ cao hơn”, ông Giang cho hay.

Theo Vụ trưởng Vụ Bảo hiểm xã hội, qua tổng kết Luật Bảo hiểm xã hội 2014, độ bao phủ chính sách bảo hiểm xã hội vẫn còn khoảng trống.

Theo đó, còn khoảng 8 triệu người cao tuổi chưa được thụ hưởng chính sách hằng tháng, dẫn đến cuộc sống vô cùng khó khăn.

Vì vậy, Luật Bảo hiểm xã hội 2024 đặt mục tiêu bao phủ 8 triệu người này, đạt mục tiêu Nghị quyết 28 đặt ra là tiến tới bảo hiểm xã hội toàn dân (toàn bộ lực lượng lao động và toàn bộ người sau độ tuổi nghỉ hưu).

Ông Giang cũng cho biết, Việt Nam là một trong các quốc gia có tốc độ già hóa dân số nhanh nhất thế giới. Dự báo trong năm 2025, cứ 6 người trong độ tuổi lao động (15-59 tuổi) thì chỉ có 1 người ngoài tuổi lao động. Song đến năm 2055, 2 người trong độ tuổi lao động phải hỗ trợ 1 người ngoài tuổi lao động.

Vị này cho biết: “Đến 2055, để duy trì mức hưởng như hiện nay thì chỉ có 2 cách: Con cháu phải đóng bảo hiểm xã hội với mức gấp 3 lần hiện nay; cải cách để nhóm này có mức hưởng phù hợp, giảm gánh nặng thế hệ tương lai”.

Thêm tầng trợ cấp

Về điểm mới của Luật Bảo hiểm xã hội 2024, ông Giang cho biết Luật đã bổ sung trợ cấp hưu trí xã hội, hình thành hệ thống bảo hiểm xã hội đa tầng.

Theo đó, Luật Bảo hiểm xã hội 2024 hạ độ tuổi hưởng trợ cấp hưu trí xã hội từ 80 tuổi xuống 75 tuổi. Một số đối tượng giảm tuổi hưởng xuống 70 tuổi. Bên cạnh đó, nâng mức hưởng lên 500.000 đồng/người/tháng từ 1/7.

“Quan trọng nhất là những người từ 75 tuổi trở lên không có lương hưu, không những được hưởng 500.000 đồng/tháng mà còn được ngân sách Nhà nước mua thẻ bảo hiểm y tế để khám chữa bệnh”, ông Giang nhấn mạnh.

Người dân nhận lương hưu, trợ cấp hằng tháng (Ảnh: Văn Quân).

Dự báo sẽ có khoảng 1,2 triệu người cao tuổi từ 75 tuổi trở lên được hưởng chính sách này ngay từ 1/7 khi Luật Bảo hiểm xã hội 2024 có hiệu lực.

Bên cạnh đó, Vụ trưởng Vụ Bảo hiểm xã hội thông tin thêm, Luật còn có chính sách cho những người từ trên 60 đến dưới 75 tuổi, không có lương hưu, từng tham gia bảo hiểm xã hội thì sẽ được hưởng trợ cấp.

Ông Giang nêu ví dụ về người lao động tham gia bảo hiểm xã hội được 10 năm, chưa đủ điều kiện tối thiểu 15 năm hưởng lương hưu. Tuy nhiên, khi họ đến tuổi nghỉ hưu sẽ hưởng một khoản trợ cấp từ số năm đã tham gia bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế miễn phí…

Để được hưởng chế độ này, người hưởng không hưởng bảo hiểm xã hội một lần và không bảo lưu thời gian đóng bảo hiểm xã hội mà có yêu cầu được hưởng trợ cấp hằng tháng.

Trợ cấp này là chính sách kết nối giữa chính sách trợ cấp hưu trí xã hội và bảo hiểm xã hội cơ bản.

Con Nuôi Đuổi Mẹ Ra Khỏi Nhà… Không Hề Biết Bà Đang Giấu 230 Tỷ Đồng!

Cái tin bà Lệ bị chính đứa con nuôi mà bà cưu mang bao năm đuổi ra khỏi nhà lan nhanh khắp xóm nhỏ. Người ta vừa thương, vừa trách, vừa tò mò. Ai cũng biết, bà Lệ vốn hiền lành, chồng mất sớm, không con đẻ, nên nhận thằng Hưng – một đứa bé bị bỏ rơi ở chùa – về nuôi từ khi nó mới vài tháng tuổi. Cả xóm từng khen bà “có phúc”, vì đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, thông minh, học hành đến nơi đến chốn.

Nhưng rồi, khi trưởng thành, Hưng thay đổi. Từ ngày có công việc ổn định ở thành phố, lại quen biết rộng rãi, tính tình nó dần khác xưa. Nó bắt đầu chê bai quê nghèo, nói năng cộc cằn với mẹ. Cái nhà mà bao năm bà Lệ vun vén, Hưng sửa sang, xây thêm tầng, rồi đứng tên mình. Bà vẫn im lặng, chỉ thấy hạnh phúc vì nghĩ con mình có chí, sau này sẽ có chỗ dựa.

Thế nhưng, bi kịch xảy ra vào một buổi chiều mưa dầm. Hàng xóm chứng kiến cảnh Hưng lớn tiếng quát mẹ:
“Mẹ dọn đi đi! Đây là nhà con, con không muốn sống chung với người cứ cản trở con. Con mệt mỏi lắm rồi!”

Bà Lệ chết lặng. Đôi mắt đã mờ, tay run run ôm cái túi vải cũ, lặng lẽ bước ra khỏi căn nhà từng vang tiếng cười năm nào. Người ngoài chỉ nghĩ: “Ôi, đúng là con nuôi bạc bẽo!”. Không ai hay, trong cái túi vải ấy, bà Lệ mang theo một bí mật động trời – bí mật về khối tài sản 230 tỷ đồng mà bà lặng lẽ tích góp, giấu kín suốt nhiều năm.

Câu chuyện tưởng chừng chỉ là mâu thuẫn gia đình, nhưng lại mở ra cả một hành trình bất ngờ, nơi tình mẫu tử, lòng tham, và những giá trị thật sự của cuộc đời dần được phơi bày.

Bà Lệ lặng lẽ kéo cánh cửa gỗ, đôi bàn tay run run đặt chùm chìa khóa lên bậc thềm. Tiếng mưa rơi rào rạt ngoài hiên, hòa cùng tiếng tim bà đập thình thịch. Bóng dáng gầy gò khuất dần trong màn đêm, chỉ còn lại Hưng đứng trong căn nhà sáng đèn, nhưng trống rỗng lạ thường.

Không ai biết, trong chiếc túi vải cũ kỹ bà ôm chặt, không chỉ là vài bộ quần áo, mà còn có một bí mật đủ làm đảo lộn cả cuộc đời Hưng – bí mật mà nếu nó phát hiện ra, có lẽ sẽ ân hận suốt phần đời còn lại…

Ít ai biết, bà Lệ không chỉ là người đàn bà quê nghèo như bề ngoài. Ngày trẻ, bà từng tham gia buôn bán gỗ, rồi sau đó đầu tư đất đai khi thị trường còn sơ khai. Lợi nhuận bà thu về khổng lồ, nhưng chẳng bao giờ phô trương. Người ta chỉ thấy bà sống giản dị, quần áo cũ, căn cơ tiết kiệm. Đến khi chồng mất, bà càng thu mình, chẳng ai biết thật sự bà giàu cỡ nào.

Toàn bộ tài sản, bà gửi rải rác ở nhiều ngân hàng, thậm chí mua vàng cất giấu trong những chỗ không ai ngờ tới: đáy chum gạo, khe tường, hay những chiếc hộp nhỏ trong tủ thờ. Mỗi lần nhìn con nuôi lớn lên, bà nghĩ: “Của cải này, sau này sẽ là của nó, mình cực khổ cũng chỉ vì nó.”

Nhưng khi Hưng càng trưởng thành, bà càng nhận ra đứa con trai không còn giữ được cái tâm trong sáng. Nó bắt đầu nói những câu khiến bà đau lòng:
“Mẹ biết gì mà dạy con kinh doanh!”
“Sao mẹ cứ giữ khư khư mấy thứ lặt vặt, để con lo!”

Bà từng thử đưa cho Hưng một khoản nhỏ để đầu tư. Kết quả, nó đem đi ăn chơi, hùn hạp với bạn bè, rồi mất trắng. Từ đó, bà im lặng, không còn tiết lộ chút gì về số tiền bà giữ. Bà nghĩ, khi nào thật sự cần, bà mới trao lại.

Thế nhưng, cái ngày Hưng đuổi bà ra khỏi nhà đã đến nhanh hơn bà tưởng. Bà ra đi với túi vải nhỏ, mang theo vài chỉ vàng, ít sổ tiết kiệm. Người ta tưởng bà nghèo túng, nhưng bà chỉ lặng im. Trong tim, vừa đau vì tình con, vừa day dứt: liệu bà có sai khi nuôi nó lớn lên trong sự bao bọc quá mức, mà không dạy nó cách biết ơn?

Sau ngày bị đuổi, bà Lệ tá túc tạm ở nhà một người bạn cũ. Tin đồn lan ra, ai cũng trách Hưng bất hiếu. Nó thì ngạo mạn, nghĩ rằng mình đã làm đúng. Nó còn khoe với bạn bè: “Tôi giờ nhà cửa đứng tên tôi hết rồi. Tài sản chẳng có gì ngoài căn nhà này, giờ muốn làm gì cũng được.”

Nhưng đời không như nó tính. Một hôm, bà Lệ bất ngờ xuất hiện tại ngân hàng, yêu cầu chuyển nhượng số tiền tiết kiệm hơn 200 tỷ sang một quỹ từ thiện cho trẻ em mồ côi. Bà muốn dành phần lớn gia sản cho những đứa trẻ giống như Hưng ngày xưa – nhưng khác một điều, chúng cần được dạy biết ơn.

Thông tin này nhanh chóng đến tai Hưng. Nó bàng hoàng, cả đêm không ngủ, tự hỏi: “Hóa ra mẹ già nua, nghèo khổ kia lại là người có cả gia tài khổng lồ… và mình đã đuổi bà đi?” Căn nhà khang trang nó từng tự hào giờ trở nên lạnh lẽo, vô nghĩa.

Ngày Hưng tìm đến chỗ mẹ, bà Lệ chỉ nhìn nó bằng ánh mắt buồn bã:
“Tiền bạc có thể mất đi, kiếm lại được. Nhưng tình nghĩa mẹ con một khi mất, chẳng có gì mua lại nổi.”

Câu nói ấy như nhát dao cứa vào lòng Hưng. Nó bật khóc, lần đầu tiên sau bao năm, thấy mình thật sự nhỏ bé, thật sự mất mát. Người mẹ mà nó từng nghĩ chỉ là gánh nặng, hóa ra là cả một trời hi sinh.

Câu chuyện khép lại, không phải ở số tiền 230 tỷ, mà ở bài học về lòng tham và sự vô ơn. Đôi khi, thứ quý giá nhất mà ta có thể giữ, chẳng phải là tài sản, mà là tình cảm chân thành với những người đã từng yêu thương, nuôi nấng ta nên người.

Sau lần bật khóc trước mẹ, Hưng tưởng rằng chỉ cần xin lỗi là mọi chuyện sẽ trở lại như xưa. Nhưng bà Lệ không dễ dàng tha thứ. Nỗi đau bị chính đứa con mình nuôi nấng bao năm hắt hủi không phải một sớm một chiều có thể nguôi ngoai. Bà lặng lẽ dọn đến một căn nhà nhỏ bên ngoại ô, sống bình yên với những buổi sáng chăm vườn, chiều đọc sách, tối thắp nhang cho chồng.

Số tiền 230 tỷ, bà đã gửi phần lớn vào quỹ từ thiện, chỉ giữ lại một phần nhỏ cho tuổi già. Khi nghe tin đó, Hưng như ngồi trên đống lửa. Nó vừa hối hận, vừa tiếc nuối. Trong đầu nó vang lên hàng trăm câu hỏi: “Nếu ngày đó mình không đuổi mẹ, nếu mình biết trân trọng… thì giờ cuộc sống đã khác?” Nhưng tất cả chỉ còn là chữ “nếu”.

Hưng tìm đến mẹ nhiều lần. Lúc thì mang hoa, lúc thì mua thuốc bổ, có khi chỉ là ngồi trước cổng, chờ bà bước ra. Nhưng bà Lệ vẫn giữ khoảng cách. Bà không ghét bỏ, nhưng bà muốn con hiểu rằng tình cảm không thể mua lại bằng quà cáp, càng không thể chỉ bằng vài giọt nước mắt muộn màng.

Thời gian dần trôi, Hưng bắt đầu thay đổi. Nó từ bỏ những cuộc ăn chơi, quay lại với công việc, sống khiêm nhường hơn. Bạn bè ngạc nhiên, đồng nghiệp không hiểu, chỉ có nó biết: tất cả bắt nguồn từ sự mất mát lớn nhất đời mình – mất đi niềm tin của mẹ.

Một buổi chiều cuối năm, khi gió lạnh ùa về, Hưng lại ghé căn nhà nhỏ của mẹ. Nó ngồi chờ, lần này không mang theo gì, chỉ một tấm lòng thành. Khi bà Lệ mở cửa, hai mẹ con nhìn nhau, ánh mắt rưng rưng. Không có cái ôm nào, cũng chẳng lời tha thứ. Nhưng sự im lặng ấy lại khiến trái tim Hưng bỗng thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ, tha thứ không phải là quên đi, mà là cho nhau một cơ hội để bước tiếp. Còn việc bà Lệ có thật sự mở lòng, hay sẽ mãi giữ khoảng cách, thì chỉ thời gian mới trả lời được.

Câu chuyện khép lại ở đó – một cái kết mở, để người ta suy nghĩ:
– Liệu Hưng có thay đổi hoàn toàn và lấy lại được tình mẹ?
– Liệu bà Lệ có bỏ qua nỗi đau để ôm con vào lòng thêm một lần nữa?
– Và liệu số tiền 230 tỷ kia có ý nghĩa gì, khi tình thân vốn mới là điều quan trọng nhất?

Cả nước ph-ẫn n-ộ thủ đoạn đóng số seri cho vàng miếng SJC được sản xuất ‘ch-ui’, nhà ai vàng có dãy số này thì “ối dồi ôi”

Cựu Tổng giám đốc SJC Lê Thúy Hằng bị cáo buộc chỉ đạo mua vàng nguyên liệu từ bên ngoài để chèn vào khi sản xuất vàng miếng SJC, dùng máy dự phòng đóng số seri.

Hành vi của bà Lê Thúy Hằng và bốn cựu cán bộ Công ty TNHH MTV Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) được VKSND Tối cao nêu trong cáo trạng mới ban hành, truy tố về hai tội Tham ô tài sản và Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ.

Công ty TNHH MTV Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) do UBND TP HCM sở hữu, ngành nghề kinh doanh chính là sản xuất, mua bán vàng miếng, kim loại màu, quý, bán lẻ vàng. Từ năm 2012, Ngân hàng Nhà nước độc quyền sản xuất vàng miếng và đã chọn SJC làm thương hiệu vàng miếng quốc gia.

Công ty SJC được Ngân hàng Nhà nước giao sản xuất, gia công lại vàng miếng SJC móp méo, sản xuất vàng nhẫn SJC và bán vàng miếng SJC bình ổn giá. Doanh nghiệp còn được chủ động xác định giá vàng miếng SJC.

Cáo trạng nêu, SJC chỉ được sản xuất, gia công lại vàng miếng SJC móp méo khi được sự chấp thuận của Ngân hàng Nhà nước về khối lượng, thời gian gia công từng đợt. Mỗi khi SJC gia công, Ngân hàng Nhà nước sẽ lập tổ giám sát trực tiếp và qua màn hình camera để theo dõi tất cả 12 bước trong các khâu.

Nhưng Tổng giám đốc Lê Thúy Hằng đã bàn bạc với Trần Tấn Phát (Phó giám đốc xưởng vàng thuộc Xí nghiệp nữ trang Tân Thuận) tìm cách lợi dụng sơ hở của tổ giám sát. Trong các đợt gia công lại vàng miếng SJC móp méo được Ngân hàng Nhà nước phê duyệt, bà Hằng đã “chỉ đạo mua vàng nguyên liệu từ bên ngoài để chèn vào sản xuất vàng miếng SJC”, nhà chức trách cáo buộc.

Vàng miếng tại trụ sở SJC ở quận 3, tháng 3/2025. Ảnh: Quỳnh Trần

Vàng miếng tại trụ sở SJC ở quận 3, tháng 3/2025. Ảnh: Quỳnh Trần

“Kịch bản” về cách sản xuất chốt xong với bà Hằng, Phát trao đổi với Giám đốc xưởng vàng cùng các tổ trưởng tổ nấu vàng; ép bao, đóng số seri; cắt tỉa; để bắt tay cùng nhau sản xuất vàng miếng SJC trái quy định. Vàng được sản xuất sẽ đem bán ra thị trường hưởng chênh lệch, thu lời bất chính.

Tổng giám đốc sẽ chịu trách nhiệm cung cấp nguồn vàng nguyên liệu để đưa cho Phát. Để có nguồn vàng nguyên liệu, bà Hằng liên hệ với một số đầu mối thu gom vàng ngoài thị trường.

Trong đó, từ tháng 6/2023 đến 2/2024, bà Hằng mua 2.185 lượng vàng nguyên liệu với tổng giá trị 128 tỷ đồng (bằng giá của vàng nhẫn 99,99% trên thị trường) của một chủ tiệm vàng ở TP HCM. Ngày 13/5/2022, bà mua 88 lượng vàng của tiệm khác với giá 6,1 tỷ đồng.

Toàn bộ số vàng mua được, bà Hằng giao lại cho Phát để sản xuất vàng miếng SJC trái phép tại Xưởng vàng Tân Thuận.

Quy trình sản xuất ‘chui’ khép kín

Về thủ đoạn sản xuất, khi có vàng nguyên liệu mua bên ngoài vào, Phát đưa hết cho Đoàn Lê Thanh (tổ trưởng tổ nấu vàng đổ thỏi), trước khi Tổ giám sát của Ngân hàng Nhà nước xuống xưởng. Thanh sau đó thực hiện nấu, đổ thỏi rồi cho vào thùng axit cất giấu.

Khi Tổ giám sát bàn giao vàng để nấu theo đợt của Ngân hàng Nhà nước, Thanh chờ đến thời điểm đổ thỏi, cán phá, cán tinh để báo bị lỗi và đề nghị phải nấu lại. Nhân lúc không có Tổ giám sát kiểm tra trực tiếp, Thanh sẽ đưa thỏi vàng nguyên liệu đã nấu trước đó vào cán phá, cán tinh và thực hiện quy trình như gia công vàng bóp méo.

Đến giai đoạn cắt tỉa, tổ trưởng tổ cắt, tỉa của Xưởng sẽ chỉ đạo nhân viên kiểm tra hàm lượng vàng, cắt, tỉa, sấy, lau miếng vàng đạt tiêu chuẩn, đủ số lượng theo đơn gia công trong ngày. Vàng sau đó được chuyển qua tổ dập định hình để dập song không theo dõi số lượng dập là bao nhiêu.

Đến khu vực đóng số, ép bao, tổ trưởng ép bao, đóng số seri sẽ lấy ra số vàng miếng sản xuất trái phép do Phát đã thông báo trước đó. Cuối cùng, tổ trưởng ép bao sử dụng máy dập dự phòng để đóng số seri của những thỏi vàng sản xuất trái quy định. Số seri do Phát lấy từ những dãy số trước đây bị cách quãng, không liền nhau.

Đồng thời, tổ trưởng ép bao, đóng số seri sẽ báo cho Phú số lượng vàng miếng lỗi cần phải gia công lại cộng thêm từ 110 lượng đến 120 lượng vàng. Số này bằng với lượng sản xuất trái quy định mà tổ đã lấy ra. Từ đó để Phú chỉ đạo công nhân cắt tỉa tăng thêm số lượng vàng miếng so với định mức gia công trong ngày và chuyển qua các bước sản xuất tiếp theo.

Vàng miếng sản xuất trái phép được cất giấu ngay tại nhà xưởng. Kết thúc buổi gia công vàng móp méo, Tổ giám sát của Ngân hàng Nhà nước ra về thì Phát đến nhận số vàng miếng sản xuất trái quy định đã cất giấu trước đó.

Bà Hằng sau đó chỉ đạo bán vàng miếng này cho các tiệm vàng trên địa bàn TP HCM và một phần gửi bán cho SJC chi nhánh Hải Phòng dưới hình thức gửi bán vàng của người quen.

Tổng giám đốc Lê Thúy Hằng. Ảnh: SJC

Tổng giám đốc Lê Thúy Hằng. Ảnh: SJC

Theo kết quả điều tra, từ năm 2021 đến tháng 9/2024, Công ty SJC đăng ký thực hiện 119 lần gia công vàng móp méo với tổng số gần 108 triệu lượng vàng. Với cách thức, thủ đoạn như trên, từ ngày 10/8/2022 đến ngày 21/2/2024, bà Hằng đã 56 lần tuồn vàng nguyên liệu cho cấp dưới để tổ chức sản xuất thêm 6.255 lượng vàng miếng SJC trái quy định.

Số vàng này được bán ra thị trường để hưởng lợi bất chính, gây thiệt hại cho Ngân sách Nhà nước 74,8 tỷ đồng. Sau khi bán hưởng chênh lệch, bà Hằng được hưởng lợi 64,1 tỷ đồng, Phát hưởng 6,1 tỷ, Viễn 980 triệu đồng,…

Về cách xác định hậu quả thiệt hại, VKS cho rằng giá thành sản xuất vàng miếng và vàng nhẫn từ 2015 đến tháng 10/2024 của Công ty SJC là 118.000 một miếng vàng loại một lượng. Nếu nhân với đơn giá này thì 6.255 lượng vàng miếng nêu trên đã gây thiệt hại số tiền chi phí sản xuất là 738 triệu đồng.

Sản xuất hàng chục nghìn nhẫn trơn SJC trái quy định

Theo quy định, Công ty SJC được phép sản xuất vàng nhẫn SJC, còn việc gia công, sản xuất của Xưởng vàng Tân Thuận chỉ thực hiện theo đơn đặt hàng từ 3 Phòng kinh doanh của Công ty SJC.

Cáo trạng nêu, từ ngày 18/4/2024 đến tháng 9/2024, lợi dụng việc sản xuất vàng nhẫn theo đơn đặt hàng của Phòng kinh doanh nữ trang sỉ, bà Hằng đã chỉ đạo Nguyễn Thị Huệ mua vàng nguyên liệu bên ngoài để đưa cho Trần Tấn Phát cùng với Mai Quốc Uy Viễn, Đoàn Lê Thanh, Trương Công Ánh và Võ Hữu Phú. “Vàng nguyên liệu từ bên ngoài được đưa vào để sản xuất vàng nhẫn SJC trái quy định, bán ra ngoài hưởng chênh lệch”.

Kết quả điều tra xác định, từ ngày 15/8/2023 đến 6/9/2024, khi có vàng nguyên liệu, Huệ cho nhân viên nhận để sản xuất 46.285 sản phẩm các loại như vàng nhẫn, vàng trang sức. Tương ứng với tổng khối lượng vàng là 11.503 lượng.

Sau khi gia công, vàng nhẫn SJC được gửi ra Hải Phòng để bán cho khách hàng theo chỉ đạo của Huệ. Tổng số, Huệ đã bán 1.195 lượng vàng nhẫn cho 14 khách hàng, thu được hơn 91 tỷ đồng. Các khách hàng sau đó lại đem bán sang tay hưởng chênh lệch.

Trừ đi chi phí sản xuất vàng nhẫn, còn lại 13,2 tỷ đồng Huệ và bà Hằng chia đôi hưởng lợi. Căn cứ đơn giá chi phí sản xuất, cơ quan điều tra cho rằng SJC bị thiệt hại về chi phí hơn 1 tỷ đồng.

Ngoài tham gia cùng nhóm Hằng, Huệ, Phát còn tự nhận vàng nguyên liệu từ nhân viên doanh nghiệp tư nhân Mai Hà 1 để sản xuất vàng nhẫn SJC trái quy định, hưởng lợi bất chính. Phát sẽ lấy tiền công từ 700.000 đến 900.009 đồng một lượng. Tổng cộng, Phát đã nhận hơn 300 triệu đồng tiền công để sản xuất 390 lượng vàng nhẫn SJC trái quy định.

Theo quyết định năm 2012 của Ngân hàng Nhà nước về việc tổ chức và quản lý sản xuất vàng miếng, Ngân hàng Nhà nước sẽ quyết định việc sản xuất vàng miếng trên cơ sở mục tiêu điều hành chính sách tiền tệ và cung cầu vàng miếng trên thị trường. SJC là đơn vị được giao gia công vàng miếng.

Ngân hàng Nhà nước quyết định hạn mức, thời điểm sản xuất và nguồn vàng nguyên liệu để tổ chức sản xuất vàng miếng. Trong mỗi lần, tùy vào nhu cầu, Ngân hàng Nhà nước sẽ đưa ra yêu cầu về khối lượng vàng miếng SJC cần gia công, thời gian gia công.

Quyết định cũng yêu cầu, Giám đốc Ngân hàng Nhà nước Chi nhánh TP HCM thực hiện “mở niêm phong khuôn sản xuất vàng miếng SJC” và bàn giao cho Tổ giám sát trước khi gia công. Khi kết thúc mỗi đợt gia công, khuôn sản xuất vàng miếng phải được niêm phong lại theo quy định.

Ồn ào chưa hạ nhiệt, nữ nha sĩ nổi tiếng bất ngờ phản pháo: Lỗi là do nữ bệnh nhân chứ không phải lỗi của chị???

Tìm đến cơ sở nha khoa để phản ánh về sự cố niềng răng, chị T. bị bác sĩ C. dùng gậy đ’;e d’;’;ọa, kéo ng’;’;ã, giật điện thoại rồi ném xuống sàn nhà.

Công an phường Hạnh Thông (TPHCM) cho biết đang xác minh, xử lý thông tin liên quan clip lan truyền trên mạng về vụ xô xát tại một phòng khám nha khoa trên địa bàn phường, báo Sài Gòn Giải Phóng đưa tin.

Theo đó, mạng xã hội ngày 7/9 lan truyền nhiều đoạn clip ghi lại cảnh 1 người phụ nữ bị 1 bác sĩ có hành động hành hung, chửi bới, đập phá tài sản.

Vụ khách hàng bị chủ nha khoa hành hung, đập tài sản: Nạn nhân phải vào viện điều trị, hoảng loạn kể nguyên nhân- Ảnh 2.

Nữ bác sĩ hành hung khách hàng ngay tại cơ sở nha khoa

Qua xác minh, sự việc diễn ra vào ngày 3/9, tại cơ sở nha khoa Tuyết Chinh, đường Trần Thị Nghĩ (phường Hạnh Thông, TPHCM).

Được biết, nạn nhân là chị N.T.T.T. (SN 1994, quê Đắk Lắk), khách hàng cũ của cơ sở nha khoa này.

Chia sẻ với báo Dân Trí, chị T. chưa hết bàng hoàng khi nhớ lại lúc bị bà N.T.T.C. (chủ cơ sở nha khoa Tuyết Chinh) hành h, đậ:p v:ỡ điện thoại.

Chị T. cho biết, năm 2021, chị đến cơ sở nói trên để niềng răng. Đến năm 2023, chị phát hiện răng có dấu hiệu bị nghiêng vào trong nên hỏi bà C. về vấn đề này. Thời điểm trên, bà C. trấn an rằng không có gì đáng lo nên chị T. vẫn tin tưởng.

Tháng 5 vừa qua, thấy răng mình nghiêng vào nhiều hơn, chị T. đến cơ sở nha khoa khác để kiểm tra. Tại đây, bác sĩ chẩn đoán chị T. bị tiêu xương răng, cần tháo niềng sớm. Chị T. trao đổi lại với bà C. ngay sau đó.

Đến tháng 8, chị T. được cơ sở nha khoa Tuyết Chinh tháo niềng. Kể từ lúc đó, hàm răng của chị T. bị nghiêng vào trong, thiếu thẩm mỹ.

Vụ khách hàng bị chủ nha khoa hành hung, đập tài sản: Nạn nhân phải vào viện điều trị, hoảng loạn kể nguyên nhân- Ảnh 3.

Quà tặng

Sau nhiều lần liên hệ chủ cơ sở nha khoa Tuyết Chinh về sự cố trên, chị T. vẫn không nhận được phản hồi. Đến chiều 3/9, chị T. cùng một người bạn đến phòng khám nha khoa Tuyết Chinh, yêu cầu gặp chủ cơ sở để trao đổi về phương án điều trị.

Sau khi lời qua tiếng lại, chị T. cầm điện thoại quay clip thì bất ngờ bị bà C. dùng gậy đ’;’;e dọ’;’a, kéo ng’;l’ã và gi’;”ật điện thoại rồi ném xuống sàn nhà. Người bạn đi cùng lên tiếng căn ngăn cũng bị bà C. tác động.

“Lúc đó, tôi hoảng sợ, không nghĩ một bác sĩ lại có hành động như vậy. Vụ việc khiến tôi bị đa chấn thương, phải vào bệnh viện điều trị. Ngoài ra, điện thoại và mắt kính của tôi cũng bị bà C. làm hỏng”, chị T. nói.

Sau khi xảy ra vụ việc, chị T. đã đến trụ sở công an trình báo.

Hiện công an phường Hạnh Thông đã mời những người liên quan đến trụ sở để làm việc. Cơ quan công an đang củng cố hồ sơ, xử lý theo quy định của pháp luật.