Buổi chiều cuối tháng Ba, tòa nhà nơi Lan làm việc vẫn sáng rực khi thành phố ngoài kia đã lên đèn. Tiếng máy in, tiếng gõ bàn phím hòa vào nhau như một bản nhạc đều đặn của công việc. Cô ngồi trước màn hình, đôi mắt thâm quầng vì những đêm thiếu ngủ. Bản kế hoạch sắp đến hạn nộp, và như mọi lần, cô muốn kiểm tra lại từng con số thật kỹ. “Chỉ thêm chút nữa thôi,” cô tự nhủ, miệng khẽ mỉm cười, không biết rằng đó là lần cuối cùng mình nói câu đó.
Đồng nghiệp phát hiện ra Lan nằm gục trên bàn, khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ căng thẳng. Không ai kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy tách trà cô uống dở vẫn còn bốc hơi. Khi xe cấp cứu đến, mọi nỗ lực đều muộn màng. Cô ra đi quá nhanh, như ngọn đèn vụt tắt trong gió. Tin ấy khiến Minh ngã quỵ.
Anh ngồi trong hành lang bệnh viện rất lâu, đôi tay đan chặt, đôi mắt vô hồn nhìn khoảng không. Bác sĩ nói cô bị đột quỵ, có thể vì căng thẳng và thiếu ngủ kéo dài. Anh lắc đầu không tin, miệng chỉ lẩm bẩm: “Lan khỏe mà… cô ấy vẫn cười, vẫn gọi cho tôi buổi trưa…” Nhưng mọi lời trấn an đều vô nghĩa. Thế giới của anh, chỉ sau vài giờ, bỗng hóa rỗng.
Tang lễ diễn ra đơn giản, chỉ vài người thân và bạn bè thân thiết. Minh lặng im suốt buổi, không nói một câu nào, chỉ đứng đó nhìn chiếc quan tài hạ dần xuống huyệt. Cô từng nói nếu có mệnh hệ gì, hãy tổ chức đơn giản, không ồn ào, không nước mắt phô trương. “Em không thích ồn ào, anh biết mà.” Giờ đây, câu nói ấy vang lên trong đầu anh, từng chữ như dao cứa.
Khi mọi người đã ra về, Minh ngồi lại bên mộ, tay chạm lên lớp đất mới phủ. Anh thầm thì như thể Lan vẫn còn nghe thấy: “Em yên tâm, anh sẽ giữ mọi thứ em từng chăm chút.” Nhưng khi tiếng gió vừa dứt, điện thoại trong túi anh rung lên. Màn hình hiện thông báo chuyển khoản: 300.000.000 đồng – người gửi: Lan Trần.
Anh sững người. Tim anh đập dồn, mồ hôi lạnh rịn trên trán. Anh mở ứng dụng ngân hàng, nhập lại mật khẩu ba lần vì tay run. Mọi thông tin đều chính xác – tên cô, số tài khoản, thời gian giao dịch – tất cả thật đến đáng sợ. Anh thì thầm, “Không thể nào… Lan, em…” nhưng câu nói đứt quãng, vì cổ họng nghẹn lại.
Điện thoại lại rung. Lần này là tin nhắn. Từ chính số của cô:
“Anh, về nhà kiểm tra két sắt trong phòng em. Mọi thứ em để lại đều có lý do. Đừng sợ, chỉ cần tin em.”
Mắt anh nhòe đi. Tay anh run bần bật, tim đập loạn như sắp vỡ tung. Anh nhấn gọi lại, nhưng chỉ nghe giọng tổng đài lạnh lẽo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Anh ngồi yên một lúc rất lâu, trước khi chụp vội cái áo khoác, lao về nhà. Con đường quen thuộc bỗng trở nên dài vô tận. Trong đầu anh, hình ảnh Lan cứ hiện lên – nụ cười nhẹ, bàn tay nhỏ hay siết chặt tay anh mỗi lần qua đường, và giọng nói dịu dàng: “Anh mà quên ví lần nữa là em giận đấy.” Mọi thứ như ảo ảnh.
Vừa mở cửa, căn hộ chào đón anh bằng mùi hương nhẹ thoang thoảng của tinh dầu – mùi cô yêu thích. Phòng khách ngăn nắp, từng món đồ đúng chỗ, như thể cô vừa đi đâu đó rồi sắp quay về. Minh đi thẳng vào phòng làm việc của vợ – nơi cô vẫn gọi là “lãnh địa riêng”. Trên bàn là chậu lan cô trồng, lá vẫn xanh mướt. Anh khẽ chạm vào, lòng nặng trĩu.
Chiếc két sắt nằm im ở góc tường. Anh ngồi xuống, hít sâu, rồi xoay mã số: ngày kỷ niệm cưới. “Tách” – tiếng mở khẽ vang lên, khiến anh dựng tóc gáy. Trong két, không có tiền mặt, chỉ có một tập hồ sơ dày buộc gọn, vài phong bì thư, và một USB nhỏ. Bên trên là tờ giấy dán ghi dòng chữ bằng nét chữ quen thuộc của cô:
“Khi anh đọc được những thứ này, nghĩa là em không còn. Em không muốn anh hoang mang, nên em đã chuẩn bị mọi thứ sẵn rồi. Đừng sợ, anh không đơn độc.”
Anh ngồi thụp xuống ghế, tay run run mở tập hồ sơ. Bên trong là hàng loạt giấy tờ: hợp đồng bảo hiểm, sổ tiết kiệm, bản kê tài sản, giấy ủy quyền ngân hàng. Mỗi tập tài liệu đều có ghi chú nhỏ: “Dùng trong trường hợp A”, “Gửi nếu xảy ra tình huống B.” Tất cả được viết bằng nét chữ mềm mại, ngay ngắn đến từng dòng.
Một phong bì khác chứa thư tay. Minh mở ra, mắt anh như dính chặt vào từng con chữ:
“Minh, em xin lỗi vì đã giấu anh. Cách đây hơn một năm, bác sĩ nói em có dấu hiệu mạch máu não yếu, có thể bị đột quỵ nếu căng thẳng. Em sợ anh lo, nên không nói. Em đã cố gắng kiểm soát, nhưng có lẽ không thắng nổi cơ thể mình. Vì vậy, em chuẩn bị sẵn mọi thứ, để anh không phải loay hoay khi em rời đi.”
Tờ giấy run rẩy trong tay anh. Anh khẽ thì thầm: “Trời ơi, Lan ơi…” Rồi anh bật khóc. Những giọt nước mắt nóng rơi xuống dòng chữ cô viết. Anh nhớ rõ những đêm cô làm việc muộn, anh giục cô đi ngủ, cô chỉ cười bảo: “Chỉ chỉnh thêm chút nữa thôi, mai em rảnh.” Thì ra, cô đã biết mình đang chạy đua với thời gian.
Anh tiếp tục mở USB. Trong đó có thư mục mang tên “Minh”. Hàng loạt tệp hiện ra: “Cách thanh toán hóa đơn”, “Kế hoạch tài chính 5 năm”, “Mật khẩu email”, “Lời nhắn gửi.” Mỗi tệp là một mảnh ghép cuộc đời anh mà cô đã sắp đặt sẵn. Anh nhấp vào một video, màn hình hiện khuôn mặt Lan, ánh mắt hiền lành nhìn thẳng vào anh.
“Anh này,” giọng cô vang lên, dịu dàng mà khiến tim anh thắt lại, “nếu anh đang xem cái này, thì em không còn bên anh nữa. Đừng trách em giấu bệnh nhé, em chỉ không muốn anh phải đau đớn từ sớm. Em biết anh hay quên, nên em ghi lại hết. Cả mật khẩu wifi, và cả công thức nấu món canh chua anh thích nữa.”
Anh gục xuống bàn, hai vai run rẩy. Tiếng cô trong video vẫn tiếp tục:
“Anh đừng đóng cửa trái tim mình mãi, nghe chưa. Một ngày nào đó, anh sẽ gặp ai đó tốt. Em muốn anh hạnh phúc, không muốn anh sống như cái bóng của em.”
Minh siết chặt tay, thì thầm: “Không, Lan… anh không cần ai khác, chỉ cần em thôi.”
Anh xem hết video, rồi mở đến tệp cuối cùng – “Tin cuối.” Bên trong chỉ có một bức ảnh chụp họ trong chuyến du lịch Đà Lạt, và một dòng chữ ngắn:
“Cảm ơn anh vì đã khiến cuộc đời em có lý do để mỉm cười. Em không sợ chết, em chỉ sợ anh quên mất mình đáng sống.”
Minh nhìn dòng chữ, lồng ngực co thắt như có ai bóp chặt.
Đêm ấy, anh không ngủ. Anh ngồi trong căn phòng sáng đèn, mở từng file, đọc từng ghi chú, như trò chuyện với người vợ đã khuất. Mỗi dòng chữ, mỗi con số, là một sợi dây nối giữa họ – một người sống và một người đã ra đi. Anh bắt đầu sắp xếp lại tủ tài liệu theo thứ tự cô đề ra. Làm việc đó khiến anh bình tĩnh hơn, như thể đang cùng cô hoàn thành nốt điều gì dang dở.
Ngày hôm sau, anh đến ngân hàng để kiểm tra nguồn gốc khoản tiền 300 triệu. Nhân viên tra cứu và cho biết: đó là giao dịch hẹn giờ, thiết lập từ bốn tuần trước ngày cô mất. Anh hỏi: “Cô ấy biết mình sẽ… ra đi sao?” Cô nhân viên chỉ cúi đầu: “Chúng tôi không biết, chỉ thấy ghi chú là ‘dành cho Minh – nếu xảy ra điều xấu’.” Anh đứng lặng, lòng tràn ngập nỗi đau không thể gọi tên.
Buổi tối, khi anh trở về căn hộ, căn bếp nhỏ bỗng trở nên khác. Anh nhớ cô vẫn thường vừa nấu vừa hát khe khẽ. Anh lấy trong tủ ra cuốn sổ tay – nơi cô ghi công thức nấu ăn. Trang đầu tiên viết: “Món này dành cho ngày anh buồn.” Anh bật cười qua nước mắt, rồi bắt đầu nấu. Mùi thơm dậy lên, và trong thoáng chốc, anh có cảm giác cô vẫn đang đứng sau lưng mình.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Mỗi ngày Minh học cách làm theo từng điều cô dặn – thanh toán hóa đơn đúng hạn, tưới cây mỗi sáng, và luôn giữ căn nhà sạch sẽ. Anh vẫn pha cà phê cho hai người như thói quen, đặt một tách trước khung ảnh cô. “Em không uống thì anh cũng không nỡ bỏ tách kia,” anh nói khẽ, giọng nghẹn lại.
Một buổi chiều, khi dọn tủ quần áo, anh phát hiện phong bì nhỏ giấu trong ngăn kéo. Dòng chữ trên phong bì khiến anh sững lại:
“Chỉ mở khi anh cảm thấy đủ mạnh mẽ.”
Anh cầm thật lâu, rồi mở ra. Bên trong là một lá thư và một tấm ảnh cưới.
“Anh Minh,
Nếu anh đọc được lá thư này, nghĩa là anh đã đủ dũng cảm để tiếp tục sống. Em biết anh sẽ khó chấp nhận, nhưng xin anh hứa – hãy sống, đừng chỉ tồn tại. Anh từng nói em là lý do để anh cố gắng mỗi ngày. Giờ đây, hãy để chính anh trở thành lý do ấy.
Và nếu có một người nào đó bước vào cuộc đời anh, đừng sợ mở lòng. Em sẽ vui lắm nếu thấy anh mỉm cười thật sự.”
Anh buông thư xuống, nước mắt tuôn rơi. “Sao em luôn nghĩ cho anh như thế, Lan ơi…” Anh nhìn quanh căn phòng – mọi thứ cô để lại giờ đều trở thành báu vật. Cái cốc cô ưa thích, chiếc khăn cô hay quàng, cả chiếc áo khoác anh từng tặng cô năm sinh nhật. Mỗi thứ đều có bóng dáng cô.
Mùa thu năm sau, Minh quay lại nghĩa trang. Anh ngồi trước mộ cô, mang theo bó hoa oải hương cô thích. “Em à, anh trả hết nợ nhà rồi,” anh nói, giọng bình thản. “Anh vẫn giữ cây lan của em, nó ra hoa đấy. Và… anh đang học chụp ảnh. Em từng bảo anh nhìn đời qua ống kính sẽ thấy đẹp hơn. Em đúng.” Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ngày họ mới yêu.
Khi đứng dậy, cơn gió nhẹ thoảng qua, vài cánh oải hương rơi xuống mộ. Anh cảm thấy như có ai chạm khẽ vào tay mình – mềm, ấm, quen thuộc. Anh khẽ nói: “Cảm ơn em, vì đã yêu anh ngay cả khi em không còn.”
Tối đó, anh về nhà, mở máy tính, tạo một thư mục mới mang tên “Lan”. Anh viết vào đó những gì mình đã học được sau khi cô rời đi – cách đối mặt với nỗi đau, cách tha thứ, cách mỉm cười. Khi gõ dòng cuối cùng, anh dừng lại rất lâu, rồi viết:
“Có những người, dù đã rời khỏi cuộc đời này, vẫn ở lại bằng tình yêu – thứ tình yêu bền bỉ hơn cả thời gian và cái chết.”
Anh lưu lại tệp, khẽ thì thầm: “Ngủ ngon nhé, Lan.”
Rồi tắt đèn. Trong bóng tối, màn hình máy tính vẫn sáng một góc – như ánh sáng nhỏ mà cô để lại, soi lối cho anh đi tiếp giữa cuộc đời này.
Định giao gia sản hàng chục tỷ cho con, tôi muốn con gái ly hôn ngay sau khi nghe con rể nói một câu!
Trời chiều lặng gió, ánh nắng cuối ngày rơi vương vãi trên hiên nhà, phủ lên mái tóc bạc của ông Hải một màu vàng nhạt. Ông ngồi tựa lưng vào ghế gỗ, tay vẫn cầm chén trà còn bốc khói, mắt hướng ra ngoài sân nơi lũ trẻ đang nô đùa. Trong khoảnh khắc ấy, ông thấy lòng mình bình yên lạ. Cả đời bươn chải, giờ đây ông chỉ mong quãng đời còn lại được yên ả bên con cháu. Nhìn căn nhà khang trang, vườn cây tươi tốt, ông thầm nghĩ: “Mình cũng không uổng công cả đời cố gắng.”
Ông có mỗi một đứa con gái, tên Lan – niềm tự hào lớn nhất đời ông. Lan lấy chồng cách đây năm năm, chồng cô là Tuấn – người đàn ông trẻ, tháo vát, ăn nói nhỏ nhẹ khiến ai gặp cũng quý. Từ ngày làm rể, Tuấn chẳng bao giờ để ông bà phải phàn nàn: lễ phép, chăm về thăm, quà cáp đủ đầy. Cứ mỗi dịp lễ tết, vợ chồng Tuấn lại về, biếu ông bà chút đặc sản, khi thì chai rượu ngon, lúc thì chiếc đồng hồ mới. Ông Hải vẫn thường nói với bà nhà: “Thằng Tuấn đúng là có hiếu, được đứa rể như nó là phúc ba đời.”
Tuấn còn biết lấy lòng cha mẹ vợ bằng cách quan tâm từng điều nhỏ nhặt. Hễ thấy ông Hải ho sù sụ, hôm sau đã có thuốc bổ, thấy bà đau lưng, lập tức gọi người mang cao dán. Ông cảm động lắm, cứ nghĩ đời mình may mắn vì có được đứa con rể hiểu chuyện. Nhiều lần, ông nói với con gái: “Con chọn đúng người rồi, bố mẹ yên tâm lắm.” Lan cười tươi, ánh mắt rạng rỡ, ôm chặt lấy bố, như thể lời khen của ông là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.
Càng ngày, Tuấn càng chiếm được lòng tin của ông Hải. Từ chuyện nhỏ như nhờ sửa máy bơm, đến chuyện lớn như làm giấy tờ đất, ông đều nhờ cậy con rể. Tuấn làm đâu ra đó, gọn gàng, nhanh nhẹn. Ông Hải thấy yên tâm, coi nó chẳng khác nào con ruột. Ông nghĩ: “Sau này mình già yếu, nó thay mình chăm lo cho Lan là được.” Chính vì thế, khi Tuấn nói đang tính mua nhà to hơn cho tiện chỗ làm ăn, ông không ngần ngại giúp một phần tiền. Rồi chiếc xe mới của vợ chồng nó cũng một tay ông góp vốn. Ông bảo: “Tiền của bố mẹ có cũng chỉ để lại cho các con. Cứ lo làm ăn, đừng nghĩ ngợi.”
Căn nhà của vợ chồng Lan – Tuấn ở ngay trung tâm thành phố, sang trọng và tiện nghi. Mỗi lần ông bà lên chơi, Tuấn luôn niềm nở đón tiếp, chuẩn bị bữa cơm chu đáo, miệng không ngớt hỏi han: “Bố mẹ ăn có vừa miệng không ạ?”, “Hôm nào con xin phép đưa bố mẹ đi nghỉ dưỡng vài hôm cho đổi gió.” Ông Hải nghe mà thấy vui trong lòng. Với ông, hạnh phúc đơn giản chỉ là vậy – thấy con cái yên ổn, được yêu thương, được đối xử tử tế.
Nhưng đời vốn chẳng bao giờ bằng phẳng như những gì người ta thấy bên ngoài. Một buổi chiều, nhà ông có khách – người bạn cũ cùng đơn vị cũ ghé thăm. Khi ông đang tiếp chuyện ở phòng khách, Tuấn bước ra ngoài nghe điện thoại. Ông chỉ tình cờ quay đầu lại, ánh mắt dừng đúng vào khung cửa khép hờ, nơi Tuấn đang nói chuyện bằng giọng nhỏ nhưng gấp gáp. Ban đầu, ông chẳng để tâm. Cho đến khi vài câu lọt vào tai, khiến tim ông như bị bóp nghẹt.
“Tôi có thích về nhà vợ đâu, nhưng phải cố chịu. Nếu bố mẹ vợ tôi không giàu thế, tôi đời nào lấy cô ta. Cứ từng bước thâu tóm tài sản rồi sau này lấy vợ khác trẻ đẹp bù lại.”
Ông Hải sững người. Mắt mở to, tai ù đi, những tiếng nói trong phòng khách dần nhòe. Ông tưởng mình nghe nhầm, nhưng giọng nói ấy – rõ ràng là của Tuấn. Mỗi chữ, mỗi từ như nhát dao cứa vào lòng ông, khiến ông phải vịn tay vào thành ghế để khỏi ngã. Người bạn nhìn ông lo lắng: “Anh Hải, anh sao thế?” Ông chỉ khẽ lắc đầu, gượng cười, nhưng lòng thì rối như tơ vò.
Đêm ấy, ông không ngủ. Bà nhà nằm bên cạnh thở đều đều, còn ông thì mở mắt nhìn trần nhà, lòng ngổn ngang. Hình ảnh Tuấn cười nói, cúi đầu lễ phép cứ hiện lên trong đầu ông. Mọi cử chỉ quan tâm, mọi món quà tặng, mọi lời nói ngọt ngào giờ hóa thành giả dối. Ông nhớ lại từng lần đưa tiền giúp, từng lời khen ngợi dành cho con rể mà thấy xót xa. “Hóa ra, bao năm qua, mình chỉ là con cá nằm trong lưới của nó…”
Sáng hôm sau, ông lặng lẽ pha trà, ngồi nhìn bình minh. Trong lòng ông dấy lên hai luồng cảm xúc trái ngược – giận và thương. Giận vì bị lừa, thương vì đứa con gái ngây thơ kia vẫn đang ngủ yên bên gã đàn ông dối trá. Ông tự hỏi: “Nếu mình nói ra, con bé sẽ ra sao? Nó có chịu nổi không?” Ông biết Lan yêu chồng, tin chồng tuyệt đối. Còn nếu im lặng, chẳng khác nào tiếp tay để Tuấn tiếp tục lợi dụng.
Mấy hôm sau, ông chủ động gọi Tuấn sang nói chuyện. Tuấn bước vào, vẫn dáng vẻ lịch sự quen thuộc, cúi chào lễ phép. “Bố gọi con có việc gì ạ?” – hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng. Ông Hải nhìn thật lâu, rồi chậm rãi nói: “Bố chỉ muốn hỏi, con có thật lòng thương Lan không?” Tuấn hơi khựng lại, rồi cười: “Bố hỏi lạ, không thương thì sao con cưới cô ấy?” Ông gật đầu, nhưng ánh mắt trĩu nặng buồn. “Nếu một ngày bố biết con nói dối, con nghĩ bố sẽ thế nào?” Tuấn bối rối, rồi cố đánh trống lảng: “Bố lại nghe ai nói bậy gì à?”
Ông không nói thêm, chỉ thở dài. Hắn tưởng ông đã tin, liền vội vàng chuyển sang đề tài khác, kể về kế hoạch làm ăn, dự định đầu tư đất, mong ông góp vốn. Ông nhìn gương mặt ấy – vừa giả tạo vừa khéo léo – mà thấy cay đắng. Lúc Tuấn ra về, ông ngồi lại thật lâu, nhìn bàn tay mình run run, trong lòng dấy lên quyết tâm: “Không, mình phải làm gì đó. Không thể để con gái bị lừa thêm nữa.”
Vài ngày sau, ông âm thầm tìm hiểu. Ông hỏi thăm đồng nghiệp cũ, người quen trong giới bất động sản – nơi Tuấn làm việc. Những gì ông biết được khiến ông lạnh người: Tuấn nợ nần, từng bị tố lừa góp vốn, chỉ nhờ Lan đứng tên nhà đất nên tránh được kiện tụng. Người ta bảo hắn khéo miệng, giỏi che giấu, luôn biết cách khiến người khác tin tưởng. Ông Hải nghe mà tim thắt lại. “Vậy là nó toan tính từ đầu…”
Chiều hôm ấy, ông gọi Lan về. Cô ngồi trước mặt ông, mắt sáng, vẻ mặt vô tư. “Bố gọi con có chuyện gì à?” Ông nhìn con gái, lòng nặng trĩu. “Lan à, con có thấy dạo này chồng con khác không?” Cô cười, lắc đầu: “Anh Tuấn vẫn vậy mà bố. Anh ấy bận việc nhưng vẫn quan tâm con với bố mẹ.” Ông định nói ra hết, nhưng rồi nhìn nụ cười của con, lại thấy ngôn từ nghẹn lại nơi cổ. “Thôi, nếu con thấy hạnh phúc thì được rồi.” Cô nắm tay ông: “Bố đừng lo, con sống tốt lắm.” Ông gượng cười, nhưng trong lòng như có ai bóp chặt.
Tối hôm đó, ông nhìn tấm ảnh cưới của hai vợ chồng Lan đặt trên kệ. Ánh mắt Tuấn trong ảnh vẫn nụ cười hiền hậu, nhưng với ông giờ chỉ thấy sự giả trá. Ông rút tấm ảnh ra khỏi khung, cất vào ngăn kéo, như muốn chôn đi nỗi đau không ai biết. Bà nhà thấy vậy liền hỏi: “Ông làm gì thế?” Ông khẽ đáp: “Ảnh cũ rồi, để đó bụi bặm.” Bà cười hiền, không nghi ngờ gì, còn ông thì quay đi lau nước mắt.
Ngày tháng trôi đi trong nặng nề. Mỗi khi Tuấn về, ông phải cố giữ vẻ bình thường, dù trong lòng chỉ muốn quát lên. Có lần, hắn lại đề cập chuyện sang tên mảnh đất ở quê, nói là “để thuận tiện quản lý”. Ông im lặng, rót trà, đáp khẽ: “Tài sản của bố mẹ, để bố mẹ tính.” Tuấn cười, không giấu được vẻ thất vọng. Ông nhận ra trong ánh mắt ấy không còn chút tôn trọng nào, chỉ còn sự tính toán lạnh lùng.
Một buổi tối, Lan gọi điện, giọng run run: “Bố ơi, con không biết làm sao… anh Tuấn bị người ta đòi nợ.” Ông bình tĩnh hỏi: “Con biết chuyện này từ bao giờ?” Cô im lặng. Rồi nghẹn ngào: “Mới hôm nay thôi. Con tưởng anh ấy làm ăn tốt… giờ người ta đến nhà đòi tiền, con sợ lắm.” Ông nhắm mắt, cố giữ giọng bình thản: “Con cứ bình tĩnh, mai bố lên.” Khi tắt máy, ông lặng người – điều ông sợ nhất cuối cùng cũng đến.
Sáng hôm sau, ông lên nhà con gái. Trước cổng, vài người đàn ông xăm trổ đứng đợi, miệng chửi rủa. Ông bình tĩnh bước vào, nói nhỏ: “Các anh cứ về đi, tôi sẽ thu xếp.” Sau khi họ rời đi, ông quay sang nhìn Tuấn – gương mặt cắt không còn giọt máu. “Con giấu gia đình chuyện này bao lâu rồi?” Tuấn im lặng, rồi bất ngờ quỳ xuống: “Con sai rồi bố ơi, con chỉ muốn gây dựng sự nghiệp…” Ông cắt lời, giọng lạnh như thép: “Sự nghiệp trên tiền của người khác à? Con biết bố coi con như con ruột mà dám lừa vậy sao?”
Lan bật khóc, chạy đến: “Bố ơi, anh ấy chỉ sai lầm thôi, con xin bố tha cho anh ấy.” Ông quay đi, cố giấu nước mắt. Ông biết cô đang đau, nhưng vẫn nói rõ: “Sai lầm một lần có thể tha, còn lừa dối cả đời thì không.” Tuấn cúi gằm mặt, chẳng nói thêm được gì. Ông nhìn cả hai, lòng tan nát. Tình thương, niềm tin, tất cả đều vỡ vụn như tấm gương rơi xuống nền gạch.
Vài ngày sau, Lan dọn về nhà bố mẹ. Mắt cô thâm quầng, người gầy rộc. Ông lặng lẽ nấu cháo, đặt trước mặt con, nói khẽ: “Ăn đi con, rồi tính tiếp.” Cô nghẹn ngào: “Bố ơi, con dại quá.” Ông đặt tay lên vai cô, giọng run run: “Không phải con dại, chỉ là con thương nhầm người thôi.” Ông biết vết thương trong lòng con gái sẽ không dễ lành, nhưng ít nhất cô đã thoát khỏi người đàn ông toan tính kia.
Đêm ấy, ông ngồi một mình ngoài hiên, gió thổi nhẹ làm tách trà sóng sánh. Ông nghĩ về những gì đã qua – về những ngày tin tưởng, những buổi tối tự hào kể với bạn bè về đứa rể hiếu thảo. Giờ tất cả hóa tro tàn. Nhưng lạ thay, giữa nỗi đau, ông vẫn cảm thấy biết ơn – vì sự thật dù tàn nhẫn, vẫn kịp đến trước khi quá muộn. Ông ngẩng lên nhìn bầu trời, nơi trăng mờ treo lặng, và khẽ nói với chính mình: “Có lẽ, cuộc đời muốn mình hiểu thêm một điều – không phải cứ chân thành là sẽ được đáp lại.”
Sáng hôm sau, Lan ra hiên thấy bố đang tỉa lại chậu mai. Cô ngồi xuống, nói nhỏ: “Bố, con cảm ơn bố. Nếu không có bố, con chẳng biết giờ mình sẽ ra sao.” Ông mỉm cười hiền hậu: “Con chỉ cần sống tốt, thế là đủ. Đời bố đã qua, chỉ mong con đừng để lòng mình bị vẩn đục vì kẻ không xứng.” Cô gật đầu, ôm chầm lấy bố. Ánh nắng chiếu qua kẽ lá, ấm áp và yên bình – như muốn xoa dịu vết thương của hai cha con.
Từ ngày đó, Tuấn biến mất khỏi cuộc đời họ. Có người nói hắn bỏ đi nơi khác làm ăn, có người bảo hắn bị phá sản. Ông Hải không quan tâm nữa. Ông chỉ muốn yên ổn bên con, bên cháu, và những buổi chiều hiền hòa của tuổi già. Mỗi khi nhớ lại, ông vẫn thấy nhói đau, nhưng rồi tự nhủ: “Ít nhất, mình đã kịp bảo vệ con.” Bà nhà bảo: “Ông lại suy nghĩ đấy à?” Ông cười nhẹ: “Không đâu, tôi chỉ đang nhớ ngày xưa thôi.”
Những buổi tối mùa thu, ông vẫn ngồi uống trà ngoài hiên, nghe tiếng dế kêu, lòng dần thanh thản hơn. Có lúc, ông nghĩ về chữ “niềm tin” – thứ dễ trao nhưng khó lấy lại. Ông hiểu rằng lòng người có thể thay đổi, nhưng tình cha thì không. Dù bao tổn thương, ông vẫn chọn tha thứ, không phải cho kẻ đã phản bội, mà cho chính mình – để trái tim già nua kia được nghỉ ngơi.
Câu chuyện của ông Hải khép lại trong lặng lẽ. Không có tiếng trách móc, không có kết thúc rực rỡ, chỉ còn lại sự bình tâm sau bão tố. Trên chiếc bàn gỗ cũ, tách trà vẫn bốc khói, tỏa hương nhẹ. Ngoài kia, trời hửng sáng, những tia nắng đầu tiên len qua song cửa, soi lên gương mặt hiền hậu của người cha – người đã từng tin rằng chỉ cần sống chân thành, con cái sẽ được hạnh phúc, nhưng đời đã dạy ông rằng: chân thành phải đi cùng tỉnh táo, vì lòng người đôi khi sâu hơn biển.