Home Blog

Đêm tân hôn, bố chồng tôi dúi vào tay tôi 5.000 đô la và thì thầm: “Muốn sống thì chạy đi.” Tôi ch-ết lặng…

Đêm tân hôn đáng lẽ phải là đêm hạnh phúc nhất của đời người con gái. Tôi cũng từng nghĩ vậy, cho đến khi bàn tay thô ráp của bố chồng lặng lẽ dúi vào tay tôi xấp tiền dày cộp, và giọng ông thì thầm bên tai:
“Muốn sống thì chạy đi.”

Cả người tôi như hóa đá. Căn phòng tân hôn vẫn sáng ánh đèn vàng dịu, tiếng cười nói ở ngoài vọng vào rộn ràng, nhưng tim tôi như có ai bóp nghẹt. Tôi mở tay, đếm vội – đúng 5.000 đô la, được cuộn gọn gàng trong dây thun. Mắt tôi ngước nhìn ông, đầy hoang mang. Nhưng ánh mắt ông chỉ lóe lên một thoáng khẩn thiết rồi quay đi, để mặc tôi đứng chết lặng.

Tôi là Hạnh, 25 tuổi, lớn lên ở một vùng quê nghèo. Lấy được chồng thành phố – anh Minh, con trai duy nhất của gia đình giàu có – tôi từng nghĩ mình đổi đời. Minh hiền lành, nói năng nhỏ nhẹ, tuy có chút rụt rè nhưng tôi tin anh thật lòng thương tôi. Đám cưới tổ chức linh đình, khách khứa đông nghịt, ai cũng chúc mừng tôi. Tôi tự nhủ: “Cuối cùng cũng được làm dâu nhà giàu.”

Nhưng đúng khoảnh khắc đó, niềm vui hóa thành nỗi sợ. Tại sao bố chồng lại bảo tôi chạy? Tại sao lại dúi tiền cho tôi như người ta hối lộ để thoát thân? Có chuyện gì ẩn giấu trong ngôi nhà này?

Tôi chưa kịp hỏi, thì tiếng gõ cửa vang lên – Minh đã quay lại phòng. Tôi vội giấu xấp tiền vào túi váy, cố nở nụ cười. Nhưng đầu óc thì quay cuồng với một mớ câu hỏi không lời đáp.

Cái đêm mà lẽ ra là khởi đầu hạnh phúc, lại trở thành đêm đầu tiên tôi biết đến sự bất an…

Ngày đầu tiên làm dâu, tôi rón rén quan sát ngôi biệt thự nguy nga. Nhà họ Hoàng – gia đình chồng tôi – giàu có tiếng trong vùng. Bố chồng tôi, ông Hoàng, từng là thương nhân gạo, giờ mở thêm bất động sản. Mẹ chồng tôi – bà Lan – luôn xuất hiện với vẻ ngoài quyền quý, giọng nói đanh thép. Tôi sớm nhận ra trong nhà này, bà Lan là người nắm quyền thực sự.

Minh, chồng tôi, lại khác hẳn. Anh ít nói, chỉ chăm chăm nghe lời mẹ. Mỗi khi bà Lan quắc mắt, anh lập tức im lặng, không dám cãi nửa câu. Tôi thoáng rùng mình – liệu một người đàn ông như thế có bảo vệ được mình?

Suốt mấy ngày, tôi không thôi nhớ câu thì thầm của bố chồng. Ông tránh ánh mắt tôi, nhưng thỉnh thoảng, tôi bắt gặp sự mệt mỏi, căng thẳng trong gương mặt ông. Dường như ông cũng là tù nhân trong chính ngôi nhà do mình dựng nên.

Một lần, tôi vô tình nghe được cuộc cãi vã sau cánh cửa phòng khách:

  • “Anh đừng mềm lòng nữa! Con bé quê mùa ấy chỉ cần làm dâu, sinh cho tôi đứa cháu. Thế là đủ!” – giọng bà Lan the thé.

  • “Nhưng cô đâu biết… nếu nó phát hiện ra, sẽ nguy hiểm cho cả nhà.” – tiếng bố chồng tôi run run.

  • “Phát hiện ra thì sao? Nó có trốn cũng không thoát đâu!”

Tôi sững sờ. Họ đang nói về tôi. Phát hiện ra cái gì? Nguy hiểm gì?

Từ hôm đó, tôi bắt đầu cảnh giác. Tôi để ý thấy những chi tiết bất thường: cửa phòng tôi có lúc bị hé mở khi tôi chắc chắn đã khóa; điện thoại di động biến mất rồi lại xuất hiện; ban đêm, tôi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang.

Một buổi sáng, khi vào phòng bếp, tôi bắt gặp người giúp việc lén lút đưa cho bố chồng tôi một mảnh giấy nhỏ. Ông thoáng hoảng hốt khi thấy tôi, rồi vội nhét giấy vào túi áo. Tôi nhận ra, nỗi sợ hãi trong mắt ông còn lớn hơn cả nỗi sợ của tôi.

Tôi biết mình đã bước vào một gia đình không bình thường. Và bí mật ấy, sớm muộn gì cũng lôi tôi vào vòng xoáy.

Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Tôi quyết định lén ra ngoài. Đi ngang qua phòng làm việc của bố chồng, tôi thấy ánh đèn còn sáng. Cửa khép hờ. Tôi ghé mắt nhìn – ông đang ngồi, tay run run mở một chiếc hộp sắt. Trong hộp là xấp hồ sơ, vài tấm ảnh, và một khẩu súng nhỏ.

Tim tôi đập thình thịch. Ông thở dài, rồi bỗng khẽ lẩm bẩm:
“Phải cứu con bé trước khi quá muộn…”

Tôi vội nấp khi ông bước ra ngoài. Khi trở lại phòng, tôi nhận ra mình không còn đường lùi. Tôi cần phải biết sự thật.

Hôm sau, tôi giả vờ dọn phòng làm việc và tìm cơ hội lục lọi. Cuối cùng, trong ngăn tủ, tôi tìm được bản sao hồ sơ – toàn bộ liên quan đến những phi vụ rửa tiền, thâu tóm đất đai, và đặc biệt là tên của mẹ chồng tôi đứng đầu hầu hết giấy tờ. Nhưng điều làm tôi choáng váng hơn cả: trong danh sách “người liên quan” có tên… Minh, chồng tôi.

Thì ra, nhà này giàu có nhờ những hoạt động ngầm. Minh không chỉ là kẻ nhu nhược mà còn bị cuốn vào những chuyện phi pháp. Câu nói của bố chồng bỗng rõ ràng: “Muốn sống thì chạy đi.”

Nhưng chạy đi đâu? Tôi giờ đã là vợ hợp pháp của Minh. Nếu bỏ trốn, liệu có bị họ truy tìm? Và bố mẹ nghèo ở quê, có bị liên lụy không?

Trong lúc tôi còn phân vân, thì một biến cố ập đến. Buổi tối, mẹ chồng gọi tôi vào phòng riêng. Bà đặt tách trà xuống, nhìn tôi chằm chằm:
“Con có nhớ đêm hôm ấy, bố chồng con nói gì với con không?”

Toàn thân tôi lạnh toát. Vậy là bà biết hết. Nụ cười trên môi bà thoáng hiện, nhưng trong đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn:
“Nếu đã bước vào nhà này, thì đừng mong thoát ra.”

Tôi hiểu, con đường phía trước không còn là lựa chọn giữa hạnh phúc hay không, mà là cuộc đấu tranh sinh tồn…

Chính quyền địa phương lên tiếng vụ Ngân 98 bị đuổi ở Nhà Thờ Lớn Hà Nội

Liên quan đến vụ việc Ngân 98 bị đuổi, dọa đánh khi mặc Việt phục chụp ảnh tại Nhà Thờ Lớn Hà Nội, mới đây, chính quyền địa phương đã lên tiếng.

Ngày 31/08/2025, Sở hữu trí tuệ đưa tin “Chính quyền địa phương lên tiếng vụ Ngân 98 bị đ:uổi, dọa đá:nh ở Nhà Thờ Lớn Hà Nội”. Nội dung chính như sau:

Ngày 31/8, Ngân 98 gây chú ý khi chia sẻ đoạn quay hậu trường buổi chụp ảnh ở Nhà Thờ Lớn Hà Nội. Trong đoạn quay, nữ DJ diện bộ Việt phục màu đỏ, trang điểm tỉ mỉ, nhưng khi đang đứng tạo dáng chụp hình thì bị một số người lớn tuổi đến đ:uổi đi.

Lý do mà những người này đưa ra là vì bảng quy định của nhà thờ được đặt ngay cạnh đó có ghi: Không đội mũ. Một người đàn ông trung niên cho rằng chiếc mấn đội đầu của Ngân 98 đã vi phạm quy định này nên kiên quyết không cho cô ở lại, thậm chí dọa tác động vật lý nữ DJ.

Chiều cùng ngày, đại diện UBND phường Hoàn Kiếm, Hà Nội đã chia sẻ với Tri Thức – Znews về vụ việc này. Theo đó, người đại diện cho biết đã nắm được thông tin, giao công an xác minh và sẽ đưa ra phản hồi cụ thể khi có kết quả. Chính quyền địa phương cho biết sẽ làm rõ liệu người dân có hành vi ứng xử không đúng mực khi ngăn cản người chụp ảnh trước Nhà Thờ Lớn hay không.

 

Về vụ việc này, cư dân mạng tỏ ra khá bức xúc. Nhiều người đứng về phía Ngân 98 và cho rằng nữ DJ không làm gì sai, đồng thời đặt câu hỏi về thái độ của những người ngăn cản cô chụp ảnh, có lời lẽ khiếm nhã. Hiện vụ việc vẫn đang gây xôn xao trên mạng xã hội.

Lực lượng chức năng sẽ làm rõ việc liệu người dân có hành vi ứng xử không đúng mực khi ngăn cản việc chụp ảnh trước Nhà thờ Lớn.

Trước đó Đời sống Pháp luật đưa tin “Đoạn quay Ngân 98 bị đ:uổi khỏi Nhà thờ Lớn Hà Nội: Công an vào cuộc xác minh”. Nội dung chính như sau: 

Chiều hôm nay (31/8), DJ Ngân 98 (tên thật là Võ Thị Ngọc Ngân) đăng tải trên trang cá nhân đoạn đoạn quay dài hơn 2 phút ghi lại diễn biến ồn ào xảy ra trước Nhà thờ Lớn ở Hà Nội. Trong đoạn quay, Ngân 98 mặc bộ Việt phục màu đỏ và chụp ảnh tại nhà Thờ Lớn, tuy nhiên buổi chụp bị ngắt quãng giữa chừng vì cô bị một số người yêu cầu rời đi.

Những người này cho rằng chiếc mấn đội đầu của Ngân 98 vi phạm quy định “không đội mũ” được ghi trên bảng thông báo đặt trước cổng nhà thờ. Một người đàn ông quyết không cho cô tiếp tục chụp hình và có lời lẽ gay gắt.

Viết trên trang cá nhân, Ngân 98 cho biết cô háo hức mặc bộ đồ Việt phục để ghi lại bộ hình ý nghĩa: “Nhưng phải chăng Ngân đã check-in nhầm chỗ và bất ngờ bị đ:uổi thẳng thừng vì những quy định “đặc thù”. Ngân thật sự rất tủi thân khi đứng trước hàng chục camera đang quay lại khoảnh khắc bị quát “mở to mắt ra”.

Tính tới thời điểm hiện tại, bài viết đã thu hút hơn 161 nghìn lượt like, 31 nghìn bình luận.

Tình huống gây tranh cãi trên MXH (Ảnh cắt từ cli//p)

Trả lời phỏng vấn trên Tri Thức – Znews, chiều 31/8, đại diện UBND phường Hoàn Kiếm (Hà Nội) cho biết đã nắm thông tin, giao công an xác minh và sẽ có phản hồi cụ thể. Chính quyền làm rõ việc liệu người dân có hành vi ứng xử không đúng mực khi ngăn cản việc chụp ảnh trước Nhà thờ Lớn.

Được biết, tại Nhà thờ Lớn Hà Nội, quy định dành cho du khách tham quan: Trang phục: Không mặc váy ngắn, quần ngắn, áo dây, áo ba lỗ. Khi vào bên trong: Không sử dụng đèn flash, điện thoại. Giữ yên lặng, không ăn uống. Không đội mũ. Không hút thuốc.

 

Khẩn: Tin bão và áp thấp nhiệt đới tháng 9

Theo dự báo bão mới nhất, trong tháng 9 có thể xuất hiện liên tục áp thấp cùng 2-4 cơn bão gần Philippines và Biển Đông.

Ông cụ chạy chiếc xe máy cũ tới thăm con trai tại chung cư cao cấp ở Sài Gòn, bảo vệ không cho vào và cái kết…

Giữa trưa nắng gắt, một ông cụ tóc bạc, dáng gầy gò, lom khom chạy chiếc xe máy cũ kĩ dừng trước cổng một chung cư cao cấp bậc nhất Sài Gòn. Ông đến để thăm con trai sau nhiều tháng xa cách, trong lòng tràn ngập niềm vui. Thế nhưng, vừa mới dựng xe chưa kịp gọi điện, bảo vệ chung cư đã bước ra chặn lại…

Ông Tư vốn là nông dân ở miền Tây, cả đời lam lũ với ruộng đồng. Vợ mất sớm, ông chỉ có một người con trai duy nhất – Hưng. Nhờ học giỏi, Hưng thi đậu đại học rồi sau này ở lại Sài Gòn lập nghiệp. Ít khi về quê, mỗi lần gọi điện cho cha, Hưng chỉ hứa hẹn: “Dạ, con bận lắm, khi nào rảnh con về liền.” Ông Tư hiểu, thương con, chẳng bao giờ trách móc.

Một hôm, người hàng xóm cho ông xem đoạn video quảng cáo về khu chung cư cao cấp nơi Hưng đang sống. Trong lòng ông cụ rộn ràng: “Chắc con mình giờ thành đạt lắm rồi.” Đêm đó ông nằm trằn trọc, nghĩ đến cảnh được gặp con trai, ôm nó vào lòng, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn tụ. Sáng hôm sau, ông quyết định dắt chiếc xe Honda cũ đời 90 đã theo ông hơn hai chục năm, cột phía sau cái túi vải đựng vài ký xoài, ít khô cá lóc, rồi lên đường hướng về Sài Gòn.

Đoạn đường hơn trăm cây số với người già như ông đâu phải dễ. Xe nổ lạch bạch, nhiều lúc khói trắng phụt ra, tưởng chừng muốn tắt máy. Ông cụ lau mồ hôi, nheo mắt vì nắng, nhưng lòng tràn đầy hy vọng. Ông không báo trước cho Hưng, định bụng sẽ tạo một bất ngờ, để khi con mở cửa ra sẽ vỡ òa vui mừng.

Đến nơi, ông choáng ngợp trước tòa nhà cao sừng sững, cửa kính sáng loáng. Người ra kẻ vào đều ăn mặc sang trọng. Ông Tư ngập ngừng dắt xe vào cổng, lòng hồi hộp xen lẫn tự hào. Nhưng chưa kịp hỏi thăm, anh bảo vệ trẻ tuổi đã phóng mắt nhìn ông từ đầu đến chân: áo bà ba bạc màu, dép nhựa, chiếc xe cà tàng xịt khói.

— “Bác tìm ai?” – giọng lạnh nhạt.
— “Ờ… tôi tìm con tôi, nó tên Hưng, ở block B, tầng 15.” – Ông cười hiền, móc trong túi mảnh giấy có ghi địa chỉ.
Bảo vệ nhíu mày: “Chung cư này không phải ai muốn vô cũng vô đâu. Bác có hẹn trước không?”

Ông Tư lúng túng: “Tui… tui không có. Tôi là ba nó mà.”
Nhưng câu nói ấy chẳng khiến anh bảo vệ đổi thái độ. Người ra vào nhìn ông bằng ánh mắt tò mò, có kẻ còn khẽ nhếch mép cười khẩy.

Sự háo hức trong lòng ông cụ dần biến thành ngượng ngùng, rồi bất an.

Anh bảo vệ kiên quyết không cho ông Tư dắt xe vào. “Quy định chung cư là vậy. Bác muốn gặp thì phải để con bác xuống đón.” Ông Tư luống cuống lục tìm điện thoại cũ kỹ, màn hình đã trầy xước, gõ số gọi cho Hưng. Máy đổ chuông dài, không ai bắt máy. Ông lại gọi lần nữa, rồi lần nữa… vẫn không trả lời.

Đứng giữa cổng, ánh mắt bao người soi mói, ông Tư cảm giác như mình bị lạc lõng trong thế giới khác. Ông chợt thấy cái túi xoài chín thơm lừng sau yên xe trở nên lạc lõng, quê mùa.

Bảo vệ bắt đầu sốt ruột: “Bác đứng đây lâu ảnh hưởng mỹ quan, mời bác ra ngoài đường chờ.” Giọng nói tuy lịch sự nhưng cứng rắn. Ông Tư nuốt nước bọt, lặng lẽ dắt chiếc xe ra lề đường, ngồi nép dưới bóng cây, mồ hôi lấm tấm. Trong lòng, ông tự an ủi: “Chắc con bận họp, chút nữa nó sẽ gọi lại.”

Thế nhưng, một giờ trôi qua, rồi hai giờ… điện thoại vẫn im lìm. Nắng chiều đổ xuống, cái bóng ông cụ càng lúc càng dài, đôi mắt chờ mong dần ngấn nước.

Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi sang trọng rẽ vào cổng chung cư. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc vest bảnh bao – chính là Hưng. Anh vừa đi vừa cười nói với đối tác, dáng vẻ tự tin, phong độ. Ông Tư đứng bật dậy, muốn chạy lại gọi, nhưng lồng ngực nghẹn ứ. Trong khoảnh khắc ấy, ông nghe tiếng bảo vệ lễ phép chào: “Chào anh Hưng!” rồi nhanh chóng mở cổng cho xe của anh đi vào.

Ông Tư nhìn theo, tim nhói buốt…

Ông Tư run rẩy, ánh mắt dõi theo bóng dáng con trai đang bước nhanh vào sảnh chung cư. Ông lấy hết can đảm, cất tiếng gọi:

— “Hưng ơi! Con Hưng ơi!”

Giọng ông già khàn khàn, yếu ớt, lạc lõng giữa âm thanh ồn ã của phố xá. Hưng khựng lại, quay đầu. Ánh mắt anh chạm vào hình dáng gầy gò của cha – chiếc áo bà ba sờn cũ, dép nhựa đã mòn, cái túi vải cột chằng chịt phía sau yên xe máy. Một thoáng bối rối thoáng qua trên gương mặt anh. Người bạn đi cùng ngạc nhiên:

— “Ai vậy Hưng?”

Hưng cười gượng, giọng nhỏ như gió: “À… không quen đâu.” Rồi anh vội vã quay lưng, bước nhanh vào sảnh.

Câu nói ấy như nhát dao xoáy thẳng vào tim ông Tư. Ông đứng chết lặng, cổ họng nghẹn lại. Suốt đời ông chỉ có một đứa con, thương yêu hết mực, vậy mà… chính miệng nó lại phủ nhận. Đôi mắt già nua nhòa đi, dòng lệ nóng trào ra.

Người bảo vệ nhìn thấy, thoáng chột dạ nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm nghị. Ông Tư lặng lẽ quay lại chiếc xe, tay run run mở túi vải. Ông lấy ra gói xoài vàng ươm, miệng lẩm bẩm: “Nó thích xoài quê lắm mà… hồi nhỏ cứ hái trộm rồi chạy vô cười hì hì…”

Gần đó, một bé gái tầm tám tuổi ngồi đợi cha mẹ, thấy ông cụ khóc thì tò mò lại gần:
— “Ông ơi, ông bị sao vậy?”
Ông Tư lau nước mắt, gượng cười: “Không, ông không sao. Ông chỉ chờ con trai ông thôi.”

Câu trả lời giản đơn nhưng khiến bé gái ngơ ngác. Một lát sau, cha mẹ bé đến đón, họ nghe được câu chuyện từ bảo vệ. Người phụ nữ nhìn ông cụ ái ngại: “Bác để chúng tôi gọi giúp cho.”

Trong khi đó, Hưng đã vào thang máy, lòng rối bời. Hình ảnh cha già hiện ra trong tâm trí anh – cánh đồng ngập nắng, bữa cơm nghèo chỉ có canh chua cá lóc, giọng cha cười hiền lành. Nhưng đồng thời, anh cũng nghe tiếng người bạn thì thầm: “Người thế kia mà cũng lên chung cư cao cấp à? Thật mất mặt.”

Cái sĩ diện vô hình đè nặng lên vai Hưng. Anh nhắm mắt, cố lờ đi, nhưng bàn tay lại run run. Rồi khi thang máy lên đến tầng 15, tim anh như có gì đó giằng xé dữ dội. Anh vội bấm nút quay lại tầng trệt.

Ra đến sảnh, anh thấy cha vẫn đứng ngoài lề đường, dáng người lọm khọm, bàn tay cầm gói xoài. Chiếc xe máy cũ nghiêng ngả, khói còn vương trên ống pô. Xung quanh có vài người hiếu kỳ nhìn, vài ánh mắt thương cảm, vài cái lắc đầu.

Hưng bước nhanh tới, gọi khẽ:
— “Ba…”

Ông Tư ngẩng lên, ánh mắt mừng rỡ. Nhưng rồi ông lại sợ hãi, lùi bước:
— “Ba làm phiền con rồi… thôi ba về quê…”

Hưng nghẹn ngào, quỳ xuống giữa đường ôm chặt lấy cha:
— “Con xin lỗi ba! Con sai rồi… Con sợ người ta chê cười nên con… con nhẫn tâm chối bỏ ba.”

Nước mắt ông Tư trào ra, bàn tay chai sần run rẩy đặt lên vai con. Bao nhiêu nỗi tủi nhục phút chốc tan biến. Ông chỉ thở dài:
— “Ba đâu cần con giàu sang. Ba chỉ cần có con… vậy là đủ.”

Đám đông im lặng chứng kiến cảnh tượng ấy. Người bảo vệ trẻ cúi đầu, thấy nghẹn trong ngực. Người bạn của Hưng bối rối quay đi, chẳng còn lời nào để nói.

Hưng dìu cha vào trong, lần đầu tiên anh không quan tâm đến ánh mắt người khác. Cả hai cùng ngồi trong căn hộ sang trọng, nhưng bữa cơm hôm ấy chỉ có dĩa xoài quê vàng ngọt và nụ cười lấp lánh nước mắt.

Chính thức từ 2025: Người lao động nghỉ việc sẽ được nhận đủ 5 khoản tiền này, không biết là thiệt

Theo các quy định hiện hành trong Bộ luật Lao động 2019 và Luật Việc làm 2013, khi nghỉ việc, người lao động có thể được nhận 5 khoản tiền quan trọng dưới đây.

Ngày  01/09/2025 Thời báo VHNT đưa tin “Chính thức từ 2025: Người lao động nghỉ việc sẽ được nhận đủ 5 khoản tiền này, không biết là thiệt”. Nội dung chính như sau: 

Việc nắm rõ quyền lợi tài chính khi chấm dứt hợp đồng lao động là vô cùng quan trọng để người lao động bảo vệ lợi ích hợp pháp của mình. Theo các quy định hiện hành trong Bộ luật Lao động 2019 và Luật Việc làm 2013, khi nghỉ việc, người lao động có thể được nhận 5 khoản tiền quan trọng dưới đây.

1. Trợ cấp thôi việc

Đây là khoản hỗ trợ cơ bản mà người sử dụng lao động phải chi trả cho người lao động đã làm việc thường xuyên từ 12 tháng trở lên.

  • Mức hưởng: bằng nửa tháng tiền lương cho mỗi năm làm việc.
  • Cách tính: dựa trên tổng thời gian thực tế làm việc, trừ đi khoảng thời gian đã tham gia bảo hiểm thất nghiệp hoặc đã được chi trả trợ cấp trước đó.
  • Tiền lương để tính: bình quân 6 tháng liền kề theo hợp đồng trước khi nghỉ việc.

Tuy nhiên, trợ cấp thôi việc không áp dụng nếu người lao động đã đủ điều kiện hưởng lương hưu hoặc nghỉ việc do tự ý bỏ việc từ 5 ngày liên tục trở lên mà không có lý do chính đáng.

muc-huong-tro-cap-thoi-viec

2. Trợ cấp mất việc làm

Trong trường hợp doanh nghiệp thay đổi cơ cấu, công nghệ, gặp khó khăn về kinh tế hoặc tiến hành sáp nhập, chia tách, chuyển nhượng…, người lao động có thể được hưởng trợ cấp mất việc làm.

  • Điều kiện: đã làm việc thường xuyên từ 12 tháng trở lên.
  • Mức hưởng: 1 tháng lương cho mỗi năm làm việc, nhưng không thấp hơn 2 tháng lương.
  • Cách tính: tương tự trợ cấp thôi việc, trừ đi thời gian đóng bảo hiểm thất nghiệp và thời gian đã được chi trả các khoản trợ cấp khác.

Khoản tiền này đóng vai trò như một “tấm đệm tài chính” giúp người lao động giảm bớt gánh nặng chi tiêu trong giai đoạn bị mất việc.

3. Trợ cấp thất nghiệp

Đây là quyền lợi quan trọng từ bảo hiểm thất nghiệp mà người lao động đã tham gia trong quá trình làm việc.

Theo Điều 50 Luật Việc làm 2013:

  • Cứ đóng đủ 12–36 tháng, người lao động sẽ được hưởng 3 tháng trợ cấp thất nghiệp.
  • Sau đó, mỗi 12 tháng đóng thêm sẽ được hưởng thêm 1 tháng, tối đa 12 tháng.
  • Mức hưởng hàng tháng: bằng 60% bình quân tiền lương của 6 tháng đóng bảo hiểm thất nghiệp liền kề trước khi nghỉ việc.

Trợ cấp thất nghiệp không chỉ hỗ trợ tài chính mà còn tạo điều kiện để người lao động có thời gian tìm việc làm mới mà không bị áp lực kinh tế quá lớn.

4. Tiền lương và các khoản liên quan chưa thanh toán

Theo Điều 48 Bộ luật Lao động 2019, trong vòng 14 ngày làm việc kể từ khi hợp đồng chấm dứt, cả hai bên phải thanh toán đầy đủ các khoản còn nợ.

Đối với người lao động, đây là cơ hội để nhận:

  • Tiền lương chưa chi trả.
  • Các khoản bảo hiểm (BHXH, BHYT, BHTN).
  • Trợ cấp thôi việc hoặc các quyền lợi khác được ghi rõ trong hợp đồng và thỏa ước lao động tập thể.

Việc thanh toán kịp thời không chỉ đảm bảo quyền lợi của người lao động mà còn giúp doanh nghiệp tránh tranh chấp pháp lý không đáng có.

mau-bang-thanh-toan-tien-luong-va-cac-khoan-thu-nhap-cua-nguoi-lao-dong

5. Tiền lương cho ngày nghỉ phép năm chưa sử dụng

Khoản 3, Điều 113 Bộ luật Lao động 2019 quy định rõ: nếu người lao động chưa nghỉ hết số ngày phép năm khi chấm dứt hợp đồng, doanh nghiệp phải trả bằng tiền lương cho những ngày chưa nghỉ.

Đây là sự bù đắp hợp lý cho thời gian cống hiến của người lao động, đồng thời đảm bảo công bằng, minh bạch trong việc chấm dứt hợp đồng.

Lời khuyên dành cho người lao động

Để không bỏ sót quyền lợi, người lao động khi nghỉ việc nên:

  • Kiểm tra kỹ hợp đồng và thỏa ước lao động tập thể.
  • Đối chiếu với quy định pháp luật về trợ cấp và bảo hiểm.
  • Liên hệ cơ quan bảo hiểm xã hội hoặc công đoàn để được hỗ trợ khi cần thiết.

Ngày 31 tháng 8 năm 2025, báo Sức khở Đời sống đăng tải bài viết với tiêu đề “Thời tiết dịp Quốc khánh 2/9: Mưa dông bao trùm nhiều khu vực”. Nội dung như sau:

Thông tin dự báo thời tiết các khu vực trên cả nước dịp nghỉ lễ Quốc khánh từ ngày 31/8 đến ngày 2/9, ông Nguyễn Hữu Thành, Phó Trưởng phòng Dự báo thời tiết, Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn Quốc gia cho biết:

Ngày 31/8, từ 7-13 giờ, có mưa vừa, mưa to và dông (xác suất mưa 70-80%), gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ phổ biến 25-28 độ C. Từ 13-19 giờ, có lúc có mưa rào và dông (xác suất mưa 65-75%), gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ phổ biến từ 27-30 độ C. Từ 19 giờ tối 31/8 đến 7 giờ ngày 1/9 có lúc có mưa rào và dông (xác suất mưa 60-70%), gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ phổ biến từ 24-27 độ C.

Thời tiết dịp Quốc khánh 2/9: Mưa dông bao trùm nhiều khu vực- Ảnh 2.

Liên tục có mưa gián đoạn trong những ngày nghỉ lễ Quốc khánh 2/9.

Ngày 1/9, từ 7-13 giờ, có lúc có mưa rào và dông (xác suất mưa 60-70%), gió Đông Bắc 2-3. Nhiệt độ phổ biến từ 26-30 độ C. Từ 13-19 giờ, có mưa gián đoạn (xác suất mưa 50-55%), gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ phổ biến từ 28-31 độ C. Từ 19 tối 1/9 đến 7 giờ ngày 2/9, có lúc có mưa, mưa rào (xác suất mưa 60-70%), gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ phổ biến từ 24-26 độ C.

Ngày 2/9, từ 7-13 giờ, sáng sớm có mưa, sau không mưa (xác suất mưa 60-70%), gió nhẹ. Nhiệt độ phổ biến từ 26-31 độ C. Từ 13-19 giờ, có nắng gián đoạn (xác suất mưa 50-60%), gió nhẹ. Nhiệt độ phổ biến từ 28-32 độ C. Từ 19 giờ ngày 2/9 đến 7 giờ ngày 3/9, không mưa (xác suất mưa 20-40%), gió nhẹ. Nhiệt độ phỏ biến từ 25-27 độ C.

Khu vực Bắc Bộ, ngày 31/8, có mưa rào và dông rải rác, cục bộ có nơi mưa to; riêng khu vực trung du và đồng bằng có mưa vừa, mưa to và dông, cục bộ có nơi mưa rất to. Nhiệt độ phổ biến từ 23-31 độ C.

Ngày 1/9, có mưa rào và dông rải rác, cục bộ có nơi mưa to (mưa tập trung vào sáng sớm, chiều tối và đêm). Nhiệt độ phổ biến từ 23-32 độ C.

Ngày 2/9, sáng sớm có mưa rào và dông rải rác; sau có mưa rào vài nơi, ngày có nắng gián đoạn. Nhiệt độ phổ biến từ 24-32 độ C, có nơi trên 32 độ C.

 

Khu vực Trung Bộ, ngày 31/8, có mưa rào và dông rải rác, cục bộ có nơi mưa to; riêng khu vực từ Thanh Hóa đến Hà Tĩnh ngày có mưa vừa, mưa to, cục bộ có nơi mưa rất to. Nhiệt độ phía Bắc 24-31 độ C; phía Nam 25-34 độ C.

Ngày 1/9, có mưa rào và dông rải rác, cục bộ mưa to (mưa tập trung vào chiều tối và đêm). Nhiệt độ phía Bắc 24-33 độ C.

Ngày 2/9, có mưa rào và dông rải rác, cục bộ mưa to (mưa tập trung vào chiều tối và đêm). Nhiệt độ phổ biến từ 24-33 độ.

Khu vực cao nguyên Trung Bộ và Nam Bộ, ngày 31/8, chiều và tối có mưa rào và rải rác có dông, cục bộ có nơi mưa to. Nhiệt độ khu vực Tây Nguyên 20-30 độ C; khu vực Nam Bộ 24-32 độ C.

Ngày 1/9, chiều và tối có mưa rào và rải rác có dông, cục bộ có nơi mưa to. Nhiệt độ khu vực Tây Nguyên 20-29 độ C; khu vực Nam Bộ 24-32 độ C.

Ngày 2/9, chiều và tối có mưa rào và rải rác có dông, cục bộ có nơi mưa to. Nhiệt độ khu vực Tây Nguyên 20-31 độ C; khu vực Nam Bộ 24-33 độ C.

 

Bố nói nghỉ hè đưa con gái đi du lịch biển Cửa Lò rồi mất tích biệt tăm, 10 năm sau người mẹ nhận được lá thư mới ng-ã ng-ửa

“Có những ngày, ta cứ ngỡ mình đang nắm chặt hạnh phúc trong tay… cho đến khi nó biến mất, chỉ để lại một khoảng trống mênh mông như chính biển cả kia.”

Mùa hè năm ấy, Loan háo hức chuẩn bị hành lý cho chuyến đi biển Cửa Lò cùng chồng – anh Hòa – và cô con gái nhỏ mới lên bảy tuổi. Đó là lần đầu tiên gia đình cô có một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Loan vẫn nhớ như in cái cách Hòa cười tươi khi hứa:
“Lần này anh sẽ đưa hai mẹ con đi thật vui. Cửa Lò nắng đẹp, cát mịn, chắc con bé thích lắm.”

Chuyến xe khách từ Hà Nội về Nghệ An chật chội, oi bức, nhưng niềm vui khiến ai cũng rộn ràng. Con gái Loan, bé Ngân, líu lo suốt chặng đường, đôi mắt to tròn ngập tràn mong chờ. Đến nơi, cả gia đình thuê một phòng trọ nhỏ ven biển. Buổi chiều hôm ấy, Hòa dắt tay con chạy tung tăng trên bãi cát, còn Loan ngồi xa xa ngắm hai bóng người thân thương trong ánh hoàng hôn, lòng thấy bình yên lạ thường.

Nhưng sự bình yên ấy chẳng kéo dài lâu.

Sáng hôm sau, Hòa nói sẽ đưa Ngân đi mua đồ lưu niệm. Loan mệt nên bảo để chồng con đi trước. Thế nhưng, cả buổi sáng, rồi buổi chiều, hai người vẫn không quay lại. Loan bắt đầu lo lắng. Cô chạy dọc bãi biển tìm kiếm, hỏi thăm khắp nơi, nhưng không ai thấy. Đêm xuống, lòng Loan rối bời, vừa hoảng sợ vừa khó tin.

Ngày thứ hai, công an địa phương vào cuộc. Loan hoảng hốt, cố gắng khai từng chi tiết: anh Hòa mặc áo trắng, quần short xanh, con gái mặc váy hồng có in hình con thỏ. Nhưng càng tìm, manh mối càng mờ mịt. Cuối cùng, vụ việc được kết luận là mất tích, không có dấu vết tội phạm rõ ràng.

Loan trở về Hà Nội trong nỗi đau cắt lòng. Hàng xóm xì xào, kẻ thương hại, người nghi ngờ. Có người nói Hòa bỏ đi theo người khác, có kẻ bảo hai cha con gặp nạn ngoài biển. Loan không tin vào điều gì, chỉ sống trong một khoảng trống hoang hoải, vừa nhớ nhung vừa hy vọng mong manh. Mười năm trời, cô kiên nhẫn tìm kiếm tin tức, từ cơ quan công an cho đến những diễn đàn tìm người thân. Nhưng tất cả đều im lặng, như thể hai cha con đã bị biển nuốt chửng.

Thời gian dần dà trôi qua. Loan học cách chấp nhận sự vắng bóng. Cô quay về công việc may đo nhỏ ở nhà, tự lo miếng cơm manh áo. Những đêm mưa, tiếng xe ngoài phố làm cô giật mình tưởng chừng có ai quay về. Nhưng khi nhìn vào căn phòng trống, chỉ có tiếng kim đồng hồ lặng lẽ nhói vào tim.

Bạn bè khuyên cô đi bước nữa, nhưng Loan gạt đi. Trong lòng cô, tình yêu dành cho Hòa chưa bao giờ nguôi. Còn về Ngân, mỗi khi nhìn thấy con trẻ cùng lứa ngoài ngõ, cô lại day dứt khôn nguôi. Câu hỏi “Con bé giờ ở đâu, sống chết ra sao?” cứ gặm nhấm trái tim người mẹ.

Năm thứ tám sau ngày mất tích, sức khỏe Loan yếu hẳn. Cô mắc chứng mất ngủ kinh niên, tóc điểm bạc, gương mặt già đi nhanh chóng. Thế nhưng, trong căn phòng đơn côi, lúc nào cô cũng để sẵn một chiếc vali nhỏ. Vali ấy chứa vài bộ quần áo trẻ con, một con gấu bông đã cũ, và tấm hình chụp gia đình ba người ở Cửa Lò ngày cuối cùng. Loan nói với chính mình: “Nếu con bé trở về, mẹ sẽ mặc quần áo mới cho con, sẽ ôm con vào lòng…”

Đêm nào trước khi ngủ, cô cũng thắp hương trước bàn thờ nhỏ, khấn:
“Nếu hai bố con còn sống, xin trời đất cho con gặp lại. Nếu không, xin cho con biết một lời, để thôi mỏi mòn chờ đợi.”

Mười năm, mọi thứ tưởng như đã chìm vào quên lãng. Cho đến một buổi chiều tháng Bảy, khi Loan đang dọn hàng thì có người đưa cho cô một phong bì thư. Người đưa chỉ nói ngắn gọn: “Có người gửi chị. Không rõ từ đâu.”

Lá thư cũ, giấy đã ố vàng, trên bì ghi rõ tên Loan, nét chữ quen thuộc đến nhói tim – chính là chữ của Hòa. Tay cô run run, tim đập dồn dập. Ngồi xuống ghế, Loan từ từ mở phong bì, và trong khoảnh khắc đọc những dòng chữ đầu tiên, cả thế giới của cô như sụp đổ thêm lần nữa.

“Loan à, nếu em đọc được những dòng này, nghĩa là anh vẫn còn sống đâu đó, nhưng không thể về với em.” – dòng mở đầu khiến Loan choáng váng.

Trong thư, Hòa kể rằng chuyến đi năm ấy không phải là ngẫu nhiên. Anh đã mắc nợ một khoản tiền lớn do làm ăn thất bại. Bọn người cho vay đã đe dọa, và chuyến du lịch kia thực chất là kế hoạch chạy trốn. Anh dự định đưa vợ con đi cùng, nhưng đến phút cuối chỉ kịp ôm con bỏ chạy vì kẻ xấu bám sát. Loan bị bỏ lại trong vô thức của một âm mưu mà anh không kịp giải thích.

Anh viết rằng mười năm qua, anh và Ngân phải sống lẩn trốn, thay tên đổi họ. “Con bé lớn rồi, nó vẫn nhớ mẹ. Anh day dứt mỗi ngày. Nhưng kẻ thù chưa buông tha, anh không dám xuất hiện. Nếu một ngày yên ổn, anh sẽ đưa con về.”

Loan đọc đến đây, nước mắt trào ra, bàn tay run bắn. Hàng nghìn câu hỏi dồn dập trong đầu: Vì sao Hòa không tin tưởng cô để cùng gánh vác? Vì sao nỡ mang con đi, để lại cô trong tuyệt vọng? Thư không ghi địa chỉ cụ thể, chỉ có dòng cuối: “Hãy tin rằng anh vẫn yêu em. Hãy tha thứ cho anh nếu có thể.”

Từ hôm ấy, cuộc sống của Loan bị xáo trộn hoàn toàn. Niềm vui khi biết con còn sống xen lẫn nỗi đau bị phản bội. Mỗi đêm, cô cầm lá thư đọc đi đọc lại, hy vọng tìm ra manh mối. Nhưng tất cả chỉ là những mảnh ghép rời rạc, không có con đường dẫn đến sự thật trọn vẹn.

Mười năm mòn mỏi, giờ cô biết con gái mình vẫn tồn tại đâu đó trên thế giới, nhưng khoảng cách lại càng xa vời. Có hôm, Loan nghĩ đến chuyện tìm đến công an, nhưng rồi dừng lại. Nếu đúng như Hòa nói, liệu làm thế có hại cho con không?

Câu chuyện khép lại trong căn phòng nhỏ, với người đàn bà ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét, tay ôm lá thư, mắt nhìn xa xăm. Ngoài kia, tiếng xe vẫn ngược xuôi, như dòng đời cuốn trôi bao số phận.

Có thể một ngày nào đó, Hòa và Ngân sẽ trở về. Cũng có thể, lá thư chỉ là một dấu chấm lửng của số phận, để lại cho Loan một niềm hy vọng mong manh, cùng nỗi đau không lời giải đáp

Một chiều mùa thu, trời Hà Nội lất phất mưa. Loan đang lom khom gấp vải trong tiệm thì bất ngờ có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ không mạnh, mà run rẩy, dè dặt, như thể người bên ngoài cũng hồi hộp chẳng kém.

Loan ngẩng đầu, lòng bỗng thoáng qua một linh cảm khó tả. Cô bước ra mở cửa. Trước mắt là một cô gái khoảng mười bảy tuổi, gương mặt thanh thoát, đôi mắt to tròn ngấn nước. Ánh nhìn ấy, Loan tưởng như đã thấy ở đâu rồi – chính là trong tấm ảnh cũ chụp bé Ngân năm nào.

“Mẹ…” – cô gái run run gọi, giọng nghẹn lại.

Loan chết lặng. Đôi tay cô run bần bật, không dám tin vào mắt mình. Rồi bản năng của người mẹ trỗi dậy, cô ôm chầm lấy con gái, khóc nấc như đứa trẻ. Bao nhiêu năm mòn mỏi, bao đêm dài thao thức, cuối cùng giây phút này cũng đến.

Ngân kể lại, sau bao năm lẩn trốn cùng cha, cô đã lớn và dần hiểu chuyện. Hòa vẫn luôn nhắc con nhớ về mẹ, nhưng vì nợ nần chưa dứt, ông không dám cho hai mẹ con gặp lại. Gần đây, khi mọi chuyện tạm lắng, Ngân quyết định tìm về, bất chấp lời dặn “đừng liên lạc kẻo nguy hiểm”.

Loan nghe con kể, lòng vừa vui vừa lo. Nỗi hận trách Hòa vẫn còn đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt con, cô chỉ thấy tình mẫu tử dâng trào.

“Con cứ ở đây với mẹ. Mọi chuyện khác để mẹ lo.” – Loan khẽ thì thầm.

Cả đêm hôm ấy, hai mẹ con nằm cạnh nhau, như chưa từng có mười năm xa cách. Loan nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, sợ rằng chỉ cần lơ là, con sẽ lại biến mất như trước.

Ngoài cửa sổ, mưa thu rơi lách tách, gió se se thổi. Một chương đời đầy nước mắt đã khép lại, và một chương mới đang mở ra – chưa ai biết sẽ bình yên hay lại giông bão. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, người mẹ đã có lại đứa con gái của mình, và trái tim tưởng chừng nguội lạnh bỗng nhen lên ngọn lửa ấm áp.

Con gái tỏa sáng ở Đại Lễ 2/9, “bố” Mỹ Tâm đứng theo dõi, kè kè bảo vệ không rời nửa bước, chân dung ông ấy là….

Sáng 2.9, Lễ diễu binh, diễu hành cấp Quốc gia kỷ niệm 80 năm Quốc khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam (A80) đã khép lại bằng một màn nghệ thuật đặc sắc, nơi âm nhạc, ánh sáng và hàng triệu trái tim cùng hòa nhịp trong niềm tự hào dân tộc thiêng liêng.

Đất nước Việt Nam 4.000 năm lịch sử, đất nước của những chiến công bất diệt, của những con người kiên cường dựng nước và giữ nước. Tiếng trống hội non sông hôm nay vang lên nối liền từ Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa đến mùa thu Cách mạng 1945, khi cả dân tộc vùng lên giành độc lập, âm vang ấy đánh thức niềm tự hào lịch sử dựng nước, giữ nước, khẳng định ý chí quật cường, sức mạnh đoàn kết muôn đời của dân tộc Việt Nam.

Bản hòa âm của niềm tự hào dân tộc
Hình ảnh trong chương trình nghệ thuật trên Quảng trường Ba Đình sáng 2.9 mừng đại lễ A80. Ảnh chụp màn hìnhHình ảnh trong chương trình nghệ thuật trên Quảng trường Ba Đình sáng 2.9 mừng đại lễ A80. Ảnh chụp màn hình
Ngay sau Lễ mít tinh và diễu binh, diễu hành, 80 nghệ sĩ tiêu biểu từ khắp mọi miền Tổ quốc đã cùng cất cao tiếng hát trong chương trình đồng diễn đầy cảm xúc.

Mở màn, giọng ca nhí Thủy Tiên ngân vang “Tiến quân ca”, tiếp đó là phần thể hiện “Giai điệu tự hào” của ca sĩ Mỹ Tâm, mang đến nguồn cảm hứng mạnh mẽ về tình yêu nước.

Đặc biệt, khi giọng đọc lịch sử của Chủ tịch Hồ Chí Minh vang lên trong bản Tuyên ngôn Độc lập 2.9.1945, tất cả các lực lượng nghiêm trang hướng về lá cờ đỏ sao vàng, cùng chào cờ và lặng đi vì xúc động.

Các nghệ sĩ biểu diễn liên khúc dài khoảng 15 phút, kết hợp nhiều thể loại âm nhạc: chính thống, dân gian, nhạc trẻ… tạo nên bản hòa âm đa sắc. 5 bài hát được cất lên trên Quảng trường Ba Đình gồm “Tôi là người Việt Nam”, “Giai điệu tự hào”, “Thịnh vượng Việt Nam sáng ngời”, “Việt Nam ơi! Cùng bước tới vinh quang” và “Tiến quân ca”.

Những ca khúc ca ngợi Đảng, Bác Hồ, Tổ quốc và khát vọng Việt Nam hùng cường được thể hiện qua nhiều thế hệ nghệ sĩ: NSND Quốc Hưng, NSƯT Tân Nhàn, Phương Nga, Đào Tố Loan, Phạm Khánh Ngọc… cùng các giọng ca trẻ như Mỹ Tâm, Hòa Minzy, Đức Phúc, Erik, Phương Mỹ Chi, Dương Hoàng Yến…
Ca sĩ Mỹ Tâm hát “Giai điệu tự hào“. Ảnh chụp màn hìnhCa sĩ Mỹ Tâm hát “Giai điệu tự hào“. Ảnh chụp màn hình
Đặc biệt, sau phần biểu diễn của Mỹ Tâm, các ca sĩ hòa chung giọng trong “Thịnh vượng Việt Nam sáng ngời” – sáng tác của nhạc sĩ trẻ buitruonglinh. Phần hát rap mang đến hơi thở mới mẻ với ca từ ca ngợi lịch sử và tinh thần đoàn kết của 54 dân tộc.

Ca sĩ Tùng Dương và các nghệ sĩ tiếp nối bằng “Việt Nam ơi, cùng bước tới vinh quang”, gửi gắm thông điệp đến thế hệ hôm nay tiếp nối cha ông, đồng lòng cống hiến, cùng đưa dân tộc tiến về phía trước.

Điểm nhấn của chương trình chính là sự giao thoa hài hòa giữa văn hóa truyền thống và âm nhạc hiện đại, khắc họa hình ảnh một Việt Nam giàu bản sắc nhưng luôn mở rộng, hội nhập.

Nghệ sĩ xúc động khi biểu diễn trên Quảng trường Ba Đình
Chương trình ca ngợi Việt Nam hòa bình, hùng cường, đoàn kết. Ảnh chụp màn hìnhChương trình ca ngợi Việt Nam hòa bình, hùng cường, đoàn kết. Ảnh chụp màn hình
Nhiều nghệ sĩ không giấu nổi xúc động khi tham gia đại lễ. Chia sẻ với phóng viên báo Lao Động, Mỹ Tâm gọi đây là “vinh dự lớn lao trong thời khắc thiêng liêng của dân tộc”.

Phương Mỹ Chi nói cô rất vinh dự và tự hào khi là một trong những nghệ sĩ rất trẻ được tham gia vào chương trình.

Là một trong những nghệ sĩ biểu diễn, Hoàng Bách bộc bạch: “Đây chắc chắn sẽ là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời nghệ thuật của tôi”.

Với nam ca sĩ, việc được tham gia trong nhiệm vụ A80 là sự ghi nhận cho những cố gắng suốt hơn 20 năm làm nghề và định hướng đúng đắn của cả ê-kíp của anh từ khi bắt đầu dự án “Lời trái tim Việt Nam” hơn 1 năm trước.

Ca sĩ chia sẻ thêm: “Chưa bao giờ nhận một lời mời trình diễn mà tôi thấy hồi hộp như thế. Tôi nhớ lại kỷ niệm từ hơn 35 năm trước, khi còn là 1 cậu thiếu niên và được đi từ Nam Định (nay là tỉnh Ninh Bình) lên Hà Nội trình diễn tại Liên hoan các nhà thiếu nhi Toàn quốc và sau đó được đi thăm Lăng Bác. Trải qua một chặng đường dài, nhiều thử thách nhưng cũng rất thú vị, giờ đây được biểu diễn trong một sự kiện thiêng liêng, tôi rất hạnh phúc và tự hào”.

TS.NSƯT Tân Nhàn, Trưởng Khoa thanh nhạc Học Viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam nhấn mạnh chương trình có sự hòa quyện dòng nhạc chính thống và đương đại, mang đến sự mới mẻ, hấp dẫn mà vẫn truyền tải trọn vẹn tinh thần đoàn kết, khát vọng và niềm tự hào dân tộc.

Luôn xuất hiện bên cạnh những ngôi sao đình đám trong và ngoài nước, Tùng Yuki gây ấn tượng với ngoại hình và phong thái làm việc chuyên nghiệp

Được biết đến là nữ ca sĩ có lượng người hâm mộ đông đảo nhất showbiz, mỗi khi Mỹ Tâm xuất hiện đều thu hút mọi sự chú ý. Đặc biệt, bên cạnh giọng ca “Ước gì” luôn có một người đàn ông với vẻ ngoài phong độ, quan tâm cô ở các sự kiện. Theo như tìm hiểu, đó chính là Tùng Yuki (tên thật là Nguyễn Văn Tùng) sinh năm 1962 tại vùng quê nghèo tại Gia Lai trong gia đình có 5 anh chị em nên phải bươn chải từ khi còn trẻ, làm thêm đủ mọi nghề để kiếm sống.

Hiện nay, ông đang điều hành một công ty vệ sĩ GE Security với hơn 2000 nhân viên. Nhiều khán giả nhận ra người đàn ông tóc bạc có biệt danh “lão Phật gia” ở các sự kiện khi ông đang bận rộn tháp tùng những ngôi sao lớn trong và ngoài nước, có thể kể đến như: Trường Giang – Nhã Phương, SNSD, So Ji-sub, Bi Rain… Tùng Yuki chia sẻ: “Khi bảo vệ cho các nghệ sĩ, tôi cùng các đồng đội luôn phải chuyên nghiệp, tận tâm. Đặc biệt đối với ngôi sao quốc tế đến Việt Nam, tôi còn mong muốn họ cảm nhận được sự thân thiện và mến khách của con người nơi đây nữa.”

Những “khách hàng ruột” của “lão Phật gia” không thể không kể đến nữ ca sĩ tỷ view Mỹ Tâm. Đồng hành với nhau một thời gian dài, cả hai trở nên thân thiết và gọi nhau là bố – con, ông tâm sự: “Nhiều khi Tâm nói chỉ cần có bố bên cạnh là con yên tâm. Vì vậy, trong nhiều sự kiện chỉ có mình tôi tham gia bảo vệ Mỹ Tâm”. Tùng Yuki luôn đồng hành và chăm sóc “con gái” cẩn thận khiến khán giả ngưỡng mộ về cặp vệ sĩ – nghệ sĩ nổi tiếng này. Ngoài ra, ông còn được chọn mặt gửi vàng cho vai diễn bố của Khả Doanh (Mỹ Tâm thủ vai) trong “Chị trợ lý của anh” vào năm 2019.

"Lão Phật gia" phong độ dù đã bước sang tuổi 61

 

“Lão Phật gia” phong độ dù đã bước sang tuổi 61

Tùng Yuki làm vệ sĩ cho nhiều ngôi sao nổi tiếng, trong đó có Hoa hậu thế giới 2021 Karolina Bielawski

Tùng Yuki làm vệ sĩ cho nhiều ngôi sao nổi tiếng, trong đó có Hoa hậu thế giới 2021 Karolina Bielawski

Hình ảnh nghiêm túc khi làm việc của "bố Mỹ Tâm"

Hình ảnh nghiêm túc khi làm việc của “bố Mỹ Tâm”

Ông luôn sát cánh cùng con gái trong các sự kiện

Ông luôn sát cánh cùng con gái trong các sự kiện

Tình cờ trong một lần làm nhiệm vụ bảo vệ, ông được đạo diễn Lưu Trọng Ninh “để mắt” và mời vào vai Danh trong Dốc tình. Từ đó, ông bén duyên với nghệ thuật dù đã ở độ tuổi tứ tuần với nhiều vai diễn ấn tượng trong các bộ phim nổi tiếng một thời như: Bỗng dưng muốn khóc, Vừa đi vừa khóc, Bí mật tam giác vàng… Nam diễn viên gốc Gia Lai được nhiều khán giả yêu mến đặt biệt danh “người bố quốc dân” với ngoại hình đĩnh đạc và nét diễn mộc mạc.

Ngoài ra, ông còn tham gia dẫn dắt chương trình “Con đường võ học” mang những câu chuyện và trải nghiệm về võ thuật đến gần hơn với khán giả.

Với đặc thù nghề nghiệp, Tùng Yuki rất kín tiếng về chuyện đời tư, ông hiếm hoi nhắc đến gia đình: “Lúc ban đầu cô ấy không ủng hộ việc tôi đi đóng phim lắm, vì sợ môi trường điện ảnh sẽ có những cám dỗ, dễ làm tôi hư. Tuy nhiên, tôi nghĩ hư hay không là do bản thân mình thôi, nếu mình thực sự nghiêm túc với công việc thì điều gì cũng có thể vượt qua được. Vì thế, dần dần tôi cũng tạo được niềm tin cho bà xã, bây giờ cô ấy xem việc tôi đi đóng phim là bình thường. Riêng hai cô con gái thì rất ủng hộ tôi và cũng hay dành thời gian để xem những phim có tôi đóng rồi bình luận”.

Tùng Yuki còn được nhiều người biết đến là người sống tình cảm, hiền lành. Ông chỉ muốn có đủ sức, đủ lực để ai cần thì có thể giúp đỡ họ kịp thời. Trong đợt dịch Covid – 19 căng thẳng, nam diễn viên 6x chung tay cùng những nhà hảo tâm hỗ trợ những nhu yếu phẩm cần thiết giúp đỡ đồng bào.

Hơn 40 năm gắn bó với Sài Gòn, trải qua nhiều thăng trầm, giờ đây Tùng Yuki vẫn luôn mong muốn được cống hiến hết mình dù ở bất kỳ vị trí nào. Trong chương trình “Ký ức tươi đẹp”, ông chia sẻ vô cùng biết ơn nơi đây vì đã tạo nên Tùng Yuki của ngày hôm nay: từ khi là một cậu thanh niên đến bây giờ có một gia đình hạnh phúc và một đồng đội luôn yêu thương nhau.

Cuộc hội ngộ của bố - con Hải Nam (do Lương Mạnh Hải thủ vai) trong "Bỗng dưng muốn khóc" tại đám cưới Minh Hằng

Cuộc hội ngộ của bố – con Hải Nam (do Lương Mạnh Hải thủ vai) trong “Bỗng dưng muốn khóc” tại đám cưới Minh Hằng

Người được Mỹ Tâm gọi là "bố", là vệ sĩ quen mặt của loạt sao Việt đình đám - 6Người được Mỹ Tâm gọi là "bố", là vệ sĩ quen mặt của loạt sao Việt đình đám - 7Những khoảnh khắc đời thường giản dị của nam diễn viên

Những khoảnh khắc đời thường giản dị của nam diễn viên

Hồ Ngọc Hà lại có hành động KHÓ HIỂU, g;ây tr;a;nh c;ã;i về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9, vừa đăng đã xóa vội

Động thái của Hồ Ngọc Hà gây tranh luận trái chiều.

Những ngày này, toàn thể người dân Việt Nam đang hướng về chuỗi sự kiện chào mừng 80 năm Cách mạng tháng 8 thành công và Quốc khánh 2/9. Mỗi sự kiện sơ duyệt, tổng duyệt cho Đại lễ, các concert quốc gia đều thu hút đám đông cực lớn. Làng nhạc cũng không ngoại lệ. Nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như Mỹ Tâm, Hoàng Thùy Linh, Đen Vâu, MONO, Tăng Duy Tân, Phương Mỹ Chi, Dương Hoàng Yến, Anh Tú,… liên tục góp mặt ở các show concert quốc gia hoặc gác lại lịch trình để tham gia tập duyệt cho ngày Đại lễ. Giữa không khí nhộn nhịp ấy, Hồ Ngọc Hà lại im ắng khiến nhiều khán giả không khỏi tò mò.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng gây tranh cãi về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9- Ảnh 1.

Bài đăng gây tranh cãi lúc 18h ngày 1/9/2025 của Hồ Ngọc Hà

Khoảng 18h chiều 1/9, Hồ Ngọc Hà cập nhật bài đăng trên fanpage 5.7 triệu người theo dõi. Cô đăng ảnh mang bộ đồ trắng với điểm nhấn là lá cờ đỏ sao vàng kèm dòng trạng thái “Do có lịch trình Châu Âu đã sắp xếp từ trước, nên Hà lỡ hẹn lời mời tham dự biểu diễn của Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch cho Đại lễ sáng 2/9 tại Quảng trường Ba Đình và một số sự kiện khác. Mừng kỷ niệm 80 năm Quốc khánh Việt Nam 2/9”.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng gây tranh cãi về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9- Ảnh 2.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng cũ, truy cập đường link không thể xem được

Hồ Ngọc Hà đưa ra lý do giải thích cho việc lỡ hẹn biểu diễn tại Đại lễ. Nhưng dòng trạng thái này gây ý kiến trái chiều. Nhiều khán giả tranh cãi về việc Hồ Ngọc Hà nêu lý do là đi diễn châu Âu, chỉ trích nữ ca sĩ không tôn trọng ngày Quốc khánh 2/9. Phản ứng tiêu cực bùng nổ, Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng kể trên.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng gây tranh cãi về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9- Ảnh 3.

Hồ Ngọc Hà cập nhật bài đăng mới lúc 18h48p ngày 1/9, giới hạn người bình luận

Đến 18h48p cùng ngày, Hồ Ngọc Hà cập nhật bài đăng mới, đăng lại bức ảnh trước đó kèm dòng trạng thái “Mừng kỷ niệm 80 năm Quốc khánh Việt Nam 2/9”. Hồ Ngọc Hà lược bỏ chi tiết gây tranh cãi, đồng thời giới hạn bình luận ở bài đăng của mình.

Thương 3 cô gái ướt mưa đi bộ trên đèo Bảo Lộc, anh tài xế xe tải cho đi nhờ, và chuyến xe đ;ịnh m;ệnh

Cơn mưa rừng bất chợt trút xuống đèo Bảo Lộc như một tấm màn dày đặc, che mờ cả tầm mắt. Lan rùng mình, hai tay siết chặt lấy quai ba lô đã sũng nước. Quần áo dán chặt vào da thịt, lạnh buốt. Bên cạnh cô, Mai cố nhoài người che cho Hạnh, người bạn thấp bé nhất nhóm, đang run lẩy bẩy.

Tiếng mưa quất vào mặt đường, hòa cùng tiếng động cơ xe cộ vọng lại từ xa khiến bước chân ba cô gái càng lúc càng nặng trĩu. Lan thầm trách mình – tại sao lại nằng nặc rủ bạn bè đi chuyến này? Chỉ một chiếc xe khách hỏng máy giữa đường mà cả nhóm lâm vào cảnh khổ sở, trơ trọi giữa đèo vắng. Nỗi sợ cứ len lỏi trong lòng: nếu chẳng có ai đi qua, họ sẽ phải dầm mưa đến bao giờ? Nếu lỡ có xe tải trượt phanh, liệu có ai còn cơ hội về nhà?

Khi chiếc xe tải màu xám bạc chậm rãi dừng lại trước mặt, cả ba như thấy một phép màu. Người đàn ông tài xế mở cửa, giọng khàn khàn nhưng ấm:

– Ba đứa lên xe đi, ướt thế này cảm lạnh mất.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau – lo lắng, băn khoăn, và cả sự biết ơn chưa kịp nói thành lời. Mai là người bước lên đầu tiên, tim đập thình thịch, vừa sợ vừa hy vọng. Khi cánh cửa xe khép lại, tiếng mưa bỗng bị chặn ngoài kia, thay bằng hơi ấm lạ lẫm trong cabin. Lan ngồi nép bên cửa, mắt nhòe nước mưa hòa lẫn nước mắt, thì thầm:

“Cảm ơn trời, ít ra tụi mình không còn phải đi bộ nữa.”

Họ đâu ngờ, chính khoảnh khắc ấy đã mở ra một chuyến đi mang theo sự ám ảnh dài lâu.

Cabin xe tải không rộng, nhưng đủ khiến ba cô gái thấy mình an toàn giữa mưa gió. Ông Hùng – người tài xế – đưa cho họ chiếc khăn cũ. Bàn tay sần sùi, chai sạn ấy khiến Mai bất giác nghĩ đến cha mình, người cũng rong ruổi với nghề lái xe khách. Trong lòng cô dấy lên cảm giác thân thuộc kỳ lạ, như thể đã quen ông từ lâu.

Lan lau giọt nước trên má, nhưng nỗi run rẩy chưa tan. Cô cứ nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những vệt mưa xóa nhòa khung cảnh. Trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi: “Nếu chú ấy không dừng lại thì sao? Nếu mình lỡ ngã quỵ giữa đèo thì sao?” Nỗi sợ chết ngợp lấy cô, khiến ngực nghẹn lại.

Ông Hùng phá vỡ sự im lặng bằng câu chuyện đời lái xe. Giọng kể chậm rãi, xen lẫn tiếng gạt nước quét qua đều đều. Ông nói về những đêm dài thức trắng, những lần chứng kiến tai nạn ngay trước mắt. Hạnh – vốn là cô gái ít nói – ngồi nghe, bàn tay nắm chặt gấu áo. Trong ánh mắt cô, có một nỗi hoang mang mơ hồ: “Phải chăng cuộc đời này quá mong manh? Chỉ một khúc cua, một cơn mưa, là số phận đổi khác?”

Lan lấy hết can đảm để hỏi:

– Chú… có bao giờ thấy sợ khi đi qua đèo không?

Ông Hùng khẽ cười, cái cười như từng trải quá nhiều:

– Sợ chứ. Nhưng sợ thì mới cẩn thận. Chạy xe cũng giống như sống đời, lúc nào cũng phải giữ tay lái vững, nếu không thì dễ mất hết.

Lời ông lắng lại trong lòng ba cô gái. Họ nghĩ đến bản thân – tuổi trẻ đang hăm hở mơ ước, mà đôi khi cứ xem nhẹ những hiểm nguy. Mưa ngoài kia như tiếng nhắc nhở: cuộc đời chẳng bao giờ dễ dàng như ta tưởng.

Bất chợt, phía trước vang lên một tiếng động lớn. Chiếc xe khách trượt ngang chắn đường, ánh đèn pha hắt sáng loang loáng trong màn mưa. Ông Hùng đạp phanh gấp, xe tải rung lắc dữ dội.

Lan hét lên, tay vô thức nắm chặt lấy Mai. Cả ba như nín thở, tim dồn dập, đầu óc trống rỗng. Chỉ một tích tắc, mọi thứ như rơi xuống vực thẳm.

Khi xe dừng hẳn, không khí trong cabin đặc quánh. Chỉ còn tiếng tim đập hoảng loạn và hơi thở gấp gáp. Mai áp tay lên ngực, cảm thấy mình vẫn còn sống, nước mắt lã chã tuôn. Hạnh cúi đầu, môi run run:

– Nếu trễ một giây… chắc tụi mình…

Câu nói bỏ lửng, nghẹn lại. Ông Hùng rít một hơi dài, bàn tay còn run, nhưng ánh mắt cứng rắn:

– Đèo này… không hiền đâu. Nhiều người đã nằm lại rồi.

Lời ông khiến Lan lạnh sống lưng. Cô nhìn ra ngoài – xác chiếc xe khách chắn ngang đường, tiếng người la hét, hỗn loạn. Trong khoảnh khắc, Lan nhận ra sinh mạng con người thật mong manh, chỉ treo lơ lửng giữa sự sống và cái chết.

Khi đường được giải tỏa, xe tải tiếp tục lăn bánh. Nhưng bầu không khí trong cabin chẳng còn như trước. Ba cô gái im lặng, ánh mắt hướng vào khoảng không trước mặt. Trong họ, những suy nghĩ chồng chéo: nỗi sợ hãi, sự biết ơn, và một câu hỏi không lời đáp – liệu đời mình sẽ còn bao lần phải đối diện với ranh giới sinh tử như thế?

Mai lén nhìn ông Hùng. Bóng dáng ông trong ánh đèn mờ như khắc sâu vào ký ức. Người đàn ông xa lạ ấy đã trở thành nhân chứng cho một bước ngoặt vô hình trong tuổi trẻ của họ.

Xe tải chầm chậm xuống hết đèo. Mưa vẫn rơi, nhưng ba cô gái đã không còn chỉ thấy ướt lạnh. Họ thấy mình đã trưởng thành thêm một chút, mang trong tim một vết hằn sâu khó xóa.

Chuyến xe định mệnh khép lại ở đó. Nhưng trong lòng họ, câu chuyện vẫn còn dang dở – như một cái kết mở, để mỗi người sau này, khi nhớ lại, sẽ tự tìm ra câu trả lời cho riêng mình.

Trích xuất ca:me:ra từ Nhà Thờ Lớn ghi lại nguồn cơn vụ Ngân 98 bị đ:uổi, CĐM đồng loạt đòi ‘quay xe’ ủng hộ người dân

Liên quan đến vụ việc Ngân 98 bị đuổi, dọa đánh khi chụp ảnh tại Nhà Thờ Lớn, mạng xã hội đang lan truyền đoạn clip trích xuất từ camera an ninh. Theo đó, diễn biến sự việc khác với đoạn video đã được chỉnh sửa của nữ DJ.

Ngày 01/09/2025  Sở hữu trí tụệ đưa tin “l:ộ camera trích xuất từ Nhà Thờ Lớn ghi lại nguồn cơn vụ Ngân 98 bị dọa tác động vật lý, CĐM đồng loạt đòi ‘quay xe'”. Nội dung chính như sau: 

Những ngày qua, mạng xã hội xôn xao vì câu chuyện Ngân 98 bị đuổi, dọa tác động vật lý khi đang chụp ảnh tại Nhà Thờ Lớn. Trong đoạn video nữ DJ chia sẻ, cô bị nhiều người yêu cầu rời khỏi nhà thờ và cho rằng đã vi phạm quy định cấm. Tuy nhiên, nhiều cư dân mạng lại bênh vực Ngân 98 vì nhận thấy bộ Việt phục cô mặc hoàn toàn không có vấn đề, kèm theo lời nói khiếm nhã của những người tự xưng là “bảo vệ” khiến CĐM mất thiện cảm.

Đến tối 1/9, dân mạng lại thêm một phen bất ngờ khi xuất hiện đoạn clip trích xuất từ camera an ninh ở Nhà Thờ Lớn. Trong clip, ekip của Ngân 98 đã xua đuổi các du khách khác đứng trên sân nhà thờ, yêu cầu họ rời đi để cô nàng có không gian pose dáng, quay chụp.

 

Có nguồn tin còn cho biết, nhóm của Ngân 98 không hề xin phép nhà thờ theo quy định mà tự đưa ekip đến dàn cảnh để quay chụp, sau đó khiêu khích dẫn đến ồn ào vừa qua. Thời điểm đó ở Nhà Thờ Lớn đang có thánh lễ, nên hành động của nữ DJ gây ảnh hưởng rất lớn đến mọi người.

Những người được cho là bảo vệ xuất hiện trong clip được tiết l:ộ thực chất chỉ là dân thường làm công quả, không nhận lương nhà thờ. Vì bức xúc trước thái độ và cách hành xử của Ngân 98 cùng ekip nên đã có hành động như trong clip cô nàng đăng tải.

Sau khi đoạn camera an ninh được tiết l:ộ, nhiều cư dân mạng đồng loạt “quay xe” và đã có cái nhìn khác về drama lần này. Nhiều bình luận bắt đầu hoài nghi về độ chính xác của thông tin Ngân 98 chia sẻ trước đó, liệu có phải nó đã được cắt cúp cẩn thận để có lợi cho cô nàng.

Tuy nhiên, đến hiện tại những thông tin này vẫn chưa được kiểm chứng, chưa có sự xác nhận từ cơ quan chức năng. Sau khi Ngân 98 đăng tải vụ việc lên trang cá nhân, đại diện UBND phường Hoàn Kiếm, TP Hà Nội cho biết chính quyền địa phương đã giao cho cơ quan công an xác minh vụ việc.

Ngày 01/09/2025, Đời sống pháp luật đưa tin “Ngân 98 bị đuổi khỏi Nhà thờ Lớn Hà Nội: Công an vào cuộc xác minh”. Nội dung chính như sau: 

Chiều hôm nay (31/8), DJ Ngân 98 (tên thật là Võ Thị Ngọc Ngân) đăng tải trên trang cá nhân đoạn clip dài hơn 2 phút ghi lại diễn biến ồn ào xảy ra trước Nhà thờ Lớn ở Hà Nội. Trong clip, Ngân 98 mặc bộ Việt phục màu đỏ và chụp ảnh tại nhà Thờ Lớn, tuy nhiên buổi chụp bị ngắt quãng giữa chừng vì cô bị một số người yêu cầu rời đi.

Những người này cho rằng chiếc mấn đội đầu của Ngân 98 vi phạm quy định “không đội mũ” được ghi trên bảng thông báo đặt trước cổng nhà thờ. Một người đàn ông quyết không cho cô tiếp tục chụp hình và có lời lẽ gay gắt.

Viết trên trang cá nhân, Ngân 98 cho biết cô háo hức mặc bộ đồ Việt phục để ghi lại bộ hình ý nghĩa: “Nhưng phải chăng Ngân đã check-in nhầm chỗ và bất ngờ bị đuổi thẳng thừng vì những quy định “đặc thù”. Ngân thật sự rất tủi thân khi đứng trước hàng chục camera đang quay lại khoảnh khắc bị quát “mở to mắt ra”.

Tính tới thời điểm hiện tại, bài viết đã thu hút hơn 161 nghìn lượt like, 31 nghìn bình luận.

Tình huống gây tranh cãi trên MXH (Ảnh cắt từ clip)

Trả lời phỏng vấn trên Tri Thức – Znews, chiều 31/8, đại diện UBND phường Hoàn Kiếm (Hà Nội) cho biết đã nắm thông tin, giao công an xác minh và sẽ có phản hồi cụ thể. Chính quyền làm rõ việc liệu người dân có hành vi ứng xử không đúng mực khi ngăn cản việc chụp ảnh trước Nhà thờ Lớn.

Được biết, tại Nhà thờ Lớn Hà Nội, quy định dành cho du khách tham quan: Trang phục: Không mặc váy ngắn, quần ngắn, áo dây, áo ba lỗ. Khi vào bên trong: Không sử dụng đèn flash, điện thoại. Giữ yên lặng, không ăn uống. Không đội mũ. Không hút thuốc.