Đêm tân hôn đáng lẽ phải là đêm hạnh phúc nhất của đời người con gái. Tôi cũng từng nghĩ vậy, cho đến khi bàn tay thô ráp của bố chồng lặng lẽ dúi vào tay tôi xấp tiền dày cộp, và giọng ông thì thầm bên tai:
“Muốn sống thì chạy đi.”
Cả người tôi như hóa đá. Căn phòng tân hôn vẫn sáng ánh đèn vàng dịu, tiếng cười nói ở ngoài vọng vào rộn ràng, nhưng tim tôi như có ai bóp nghẹt. Tôi mở tay, đếm vội – đúng 5.000 đô la, được cuộn gọn gàng trong dây thun. Mắt tôi ngước nhìn ông, đầy hoang mang. Nhưng ánh mắt ông chỉ lóe lên một thoáng khẩn thiết rồi quay đi, để mặc tôi đứng chết lặng.
Tôi là Hạnh, 25 tuổi, lớn lên ở một vùng quê nghèo. Lấy được chồng thành phố – anh Minh, con trai duy nhất của gia đình giàu có – tôi từng nghĩ mình đổi đời. Minh hiền lành, nói năng nhỏ nhẹ, tuy có chút rụt rè nhưng tôi tin anh thật lòng thương tôi. Đám cưới tổ chức linh đình, khách khứa đông nghịt, ai cũng chúc mừng tôi. Tôi tự nhủ: “Cuối cùng cũng được làm dâu nhà giàu.”
Nhưng đúng khoảnh khắc đó, niềm vui hóa thành nỗi sợ. Tại sao bố chồng lại bảo tôi chạy? Tại sao lại dúi tiền cho tôi như người ta hối lộ để thoát thân? Có chuyện gì ẩn giấu trong ngôi nhà này?
Tôi chưa kịp hỏi, thì tiếng gõ cửa vang lên – Minh đã quay lại phòng. Tôi vội giấu xấp tiền vào túi váy, cố nở nụ cười. Nhưng đầu óc thì quay cuồng với một mớ câu hỏi không lời đáp.
Cái đêm mà lẽ ra là khởi đầu hạnh phúc, lại trở thành đêm đầu tiên tôi biết đến sự bất an…
Ngày đầu tiên làm dâu, tôi rón rén quan sát ngôi biệt thự nguy nga. Nhà họ Hoàng – gia đình chồng tôi – giàu có tiếng trong vùng. Bố chồng tôi, ông Hoàng, từng là thương nhân gạo, giờ mở thêm bất động sản. Mẹ chồng tôi – bà Lan – luôn xuất hiện với vẻ ngoài quyền quý, giọng nói đanh thép. Tôi sớm nhận ra trong nhà này, bà Lan là người nắm quyền thực sự.
Minh, chồng tôi, lại khác hẳn. Anh ít nói, chỉ chăm chăm nghe lời mẹ. Mỗi khi bà Lan quắc mắt, anh lập tức im lặng, không dám cãi nửa câu. Tôi thoáng rùng mình – liệu một người đàn ông như thế có bảo vệ được mình?
Suốt mấy ngày, tôi không thôi nhớ câu thì thầm của bố chồng. Ông tránh ánh mắt tôi, nhưng thỉnh thoảng, tôi bắt gặp sự mệt mỏi, căng thẳng trong gương mặt ông. Dường như ông cũng là tù nhân trong chính ngôi nhà do mình dựng nên.
Một lần, tôi vô tình nghe được cuộc cãi vã sau cánh cửa phòng khách:
-
“Anh đừng mềm lòng nữa! Con bé quê mùa ấy chỉ cần làm dâu, sinh cho tôi đứa cháu. Thế là đủ!” – giọng bà Lan the thé.
-
“Nhưng cô đâu biết… nếu nó phát hiện ra, sẽ nguy hiểm cho cả nhà.” – tiếng bố chồng tôi run run.
-
“Phát hiện ra thì sao? Nó có trốn cũng không thoát đâu!”
Tôi sững sờ. Họ đang nói về tôi. Phát hiện ra cái gì? Nguy hiểm gì?
Từ hôm đó, tôi bắt đầu cảnh giác. Tôi để ý thấy những chi tiết bất thường: cửa phòng tôi có lúc bị hé mở khi tôi chắc chắn đã khóa; điện thoại di động biến mất rồi lại xuất hiện; ban đêm, tôi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang.
Một buổi sáng, khi vào phòng bếp, tôi bắt gặp người giúp việc lén lút đưa cho bố chồng tôi một mảnh giấy nhỏ. Ông thoáng hoảng hốt khi thấy tôi, rồi vội nhét giấy vào túi áo. Tôi nhận ra, nỗi sợ hãi trong mắt ông còn lớn hơn cả nỗi sợ của tôi.
Tôi biết mình đã bước vào một gia đình không bình thường. Và bí mật ấy, sớm muộn gì cũng lôi tôi vào vòng xoáy.
Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Tôi quyết định lén ra ngoài. Đi ngang qua phòng làm việc của bố chồng, tôi thấy ánh đèn còn sáng. Cửa khép hờ. Tôi ghé mắt nhìn – ông đang ngồi, tay run run mở một chiếc hộp sắt. Trong hộp là xấp hồ sơ, vài tấm ảnh, và một khẩu súng nhỏ.
Tim tôi đập thình thịch. Ông thở dài, rồi bỗng khẽ lẩm bẩm:
“Phải cứu con bé trước khi quá muộn…”
Tôi vội nấp khi ông bước ra ngoài. Khi trở lại phòng, tôi nhận ra mình không còn đường lùi. Tôi cần phải biết sự thật.
Hôm sau, tôi giả vờ dọn phòng làm việc và tìm cơ hội lục lọi. Cuối cùng, trong ngăn tủ, tôi tìm được bản sao hồ sơ – toàn bộ liên quan đến những phi vụ rửa tiền, thâu tóm đất đai, và đặc biệt là tên của mẹ chồng tôi đứng đầu hầu hết giấy tờ. Nhưng điều làm tôi choáng váng hơn cả: trong danh sách “người liên quan” có tên… Minh, chồng tôi.
Thì ra, nhà này giàu có nhờ những hoạt động ngầm. Minh không chỉ là kẻ nhu nhược mà còn bị cuốn vào những chuyện phi pháp. Câu nói của bố chồng bỗng rõ ràng: “Muốn sống thì chạy đi.”
Nhưng chạy đi đâu? Tôi giờ đã là vợ hợp pháp của Minh. Nếu bỏ trốn, liệu có bị họ truy tìm? Và bố mẹ nghèo ở quê, có bị liên lụy không?
Trong lúc tôi còn phân vân, thì một biến cố ập đến. Buổi tối, mẹ chồng gọi tôi vào phòng riêng. Bà đặt tách trà xuống, nhìn tôi chằm chằm:
“Con có nhớ đêm hôm ấy, bố chồng con nói gì với con không?”
Toàn thân tôi lạnh toát. Vậy là bà biết hết. Nụ cười trên môi bà thoáng hiện, nhưng trong đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn:
“Nếu đã bước vào nhà này, thì đừng mong thoát ra.”
Tôi hiểu, con đường phía trước không còn là lựa chọn giữa hạnh phúc hay không, mà là cuộc đấu tranh sinh tồn…