Home Blog

Chồng suýt ph-át đ-iên ngay giữa nghĩa trang sau khi chôn cất vợ xong. Anh nhận được tin nhắn từ tài khoản ngân hàng của cô, với nội dung đi kèm không thể ngờ được…

Buổi chiều cuối tháng Ba, tòa nhà nơi Lan làm việc vẫn sáng rực khi thành phố ngoài kia đã lên đèn. Tiếng máy in, tiếng gõ bàn phím hòa vào nhau như một bản nhạc đều đặn của công việc. Cô ngồi trước màn hình, đôi mắt thâm quầng vì những đêm thiếu ngủ. Bản kế hoạch sắp đến hạn nộp, và như mọi lần, cô muốn kiểm tra lại từng con số thật kỹ. “Chỉ thêm chút nữa thôi,” cô tự nhủ, miệng khẽ mỉm cười, không biết rằng đó là lần cuối cùng mình nói câu đó.

Đồng nghiệp phát hiện ra Lan nằm gục trên bàn, khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ căng thẳng. Không ai kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy tách trà cô uống dở vẫn còn bốc hơi. Khi xe cấp cứu đến, mọi nỗ lực đều muộn màng. Cô ra đi quá nhanh, như ngọn đèn vụt tắt trong gió. Tin ấy khiến Minh ngã quỵ.

Anh ngồi trong hành lang bệnh viện rất lâu, đôi tay đan chặt, đôi mắt vô hồn nhìn khoảng không. Bác sĩ nói cô bị đột quỵ, có thể vì căng thẳng và thiếu ngủ kéo dài. Anh lắc đầu không tin, miệng chỉ lẩm bẩm: “Lan khỏe mà… cô ấy vẫn cười, vẫn gọi cho tôi buổi trưa…” Nhưng mọi lời trấn an đều vô nghĩa. Thế giới của anh, chỉ sau vài giờ, bỗng hóa rỗng.

Tang lễ diễn ra đơn giản, chỉ vài người thân và bạn bè thân thiết. Minh lặng im suốt buổi, không nói một câu nào, chỉ đứng đó nhìn chiếc quan tài hạ dần xuống huyệt. Cô từng nói nếu có mệnh hệ gì, hãy tổ chức đơn giản, không ồn ào, không nước mắt phô trương. “Em không thích ồn ào, anh biết mà.” Giờ đây, câu nói ấy vang lên trong đầu anh, từng chữ như dao cứa.

Khi mọi người đã ra về, Minh ngồi lại bên mộ, tay chạm lên lớp đất mới phủ. Anh thầm thì như thể Lan vẫn còn nghe thấy: “Em yên tâm, anh sẽ giữ mọi thứ em từng chăm chút.” Nhưng khi tiếng gió vừa dứt, điện thoại trong túi anh rung lên. Màn hình hiện thông báo chuyển khoản: 300.000.000 đồng – người gửi: Lan Trần.

Anh sững người. Tim anh đập dồn, mồ hôi lạnh rịn trên trán. Anh mở ứng dụng ngân hàng, nhập lại mật khẩu ba lần vì tay run. Mọi thông tin đều chính xác – tên cô, số tài khoản, thời gian giao dịch – tất cả thật đến đáng sợ. Anh thì thầm, “Không thể nào… Lan, em…” nhưng câu nói đứt quãng, vì cổ họng nghẹn lại.

Điện thoại lại rung. Lần này là tin nhắn. Từ chính số của cô:
“Anh, về nhà kiểm tra két sắt trong phòng em. Mọi thứ em để lại đều có lý do. Đừng sợ, chỉ cần tin em.”

Mắt anh nhòe đi. Tay anh run bần bật, tim đập loạn như sắp vỡ tung. Anh nhấn gọi lại, nhưng chỉ nghe giọng tổng đài lạnh lẽo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Anh ngồi yên một lúc rất lâu, trước khi chụp vội cái áo khoác, lao về nhà. Con đường quen thuộc bỗng trở nên dài vô tận. Trong đầu anh, hình ảnh Lan cứ hiện lên – nụ cười nhẹ, bàn tay nhỏ hay siết chặt tay anh mỗi lần qua đường, và giọng nói dịu dàng: “Anh mà quên ví lần nữa là em giận đấy.” Mọi thứ như ảo ảnh.

Vừa mở cửa, căn hộ chào đón anh bằng mùi hương nhẹ thoang thoảng của tinh dầu – mùi cô yêu thích. Phòng khách ngăn nắp, từng món đồ đúng chỗ, như thể cô vừa đi đâu đó rồi sắp quay về. Minh đi thẳng vào phòng làm việc của vợ – nơi cô vẫn gọi là “lãnh địa riêng”. Trên bàn là chậu lan cô trồng, lá vẫn xanh mướt. Anh khẽ chạm vào, lòng nặng trĩu.

 

Chiếc két sắt nằm im ở góc tường. Anh ngồi xuống, hít sâu, rồi xoay mã số: ngày kỷ niệm cưới. “Tách” – tiếng mở khẽ vang lên, khiến anh dựng tóc gáy. Trong két, không có tiền mặt, chỉ có một tập hồ sơ dày buộc gọn, vài phong bì thư, và một USB nhỏ. Bên trên là tờ giấy dán ghi dòng chữ bằng nét chữ quen thuộc của cô:

“Khi anh đọc được những thứ này, nghĩa là em không còn. Em không muốn anh hoang mang, nên em đã chuẩn bị mọi thứ sẵn rồi. Đừng sợ, anh không đơn độc.”

Anh ngồi thụp xuống ghế, tay run run mở tập hồ sơ. Bên trong là hàng loạt giấy tờ: hợp đồng bảo hiểm, sổ tiết kiệm, bản kê tài sản, giấy ủy quyền ngân hàng. Mỗi tập tài liệu đều có ghi chú nhỏ: “Dùng trong trường hợp A”, “Gửi nếu xảy ra tình huống B.” Tất cả được viết bằng nét chữ mềm mại, ngay ngắn đến từng dòng.

Một phong bì khác chứa thư tay. Minh mở ra, mắt anh như dính chặt vào từng con chữ:
“Minh, em xin lỗi vì đã giấu anh. Cách đây hơn một năm, bác sĩ nói em có dấu hiệu mạch máu não yếu, có thể bị đột quỵ nếu căng thẳng. Em sợ anh lo, nên không nói. Em đã cố gắng kiểm soát, nhưng có lẽ không thắng nổi cơ thể mình. Vì vậy, em chuẩn bị sẵn mọi thứ, để anh không phải loay hoay khi em rời đi.”

Tờ giấy run rẩy trong tay anh. Anh khẽ thì thầm: “Trời ơi, Lan ơi…” Rồi anh bật khóc. Những giọt nước mắt nóng rơi xuống dòng chữ cô viết. Anh nhớ rõ những đêm cô làm việc muộn, anh giục cô đi ngủ, cô chỉ cười bảo: “Chỉ chỉnh thêm chút nữa thôi, mai em rảnh.” Thì ra, cô đã biết mình đang chạy đua với thời gian.

Anh tiếp tục mở USB. Trong đó có thư mục mang tên “Minh”. Hàng loạt tệp hiện ra: “Cách thanh toán hóa đơn”, “Kế hoạch tài chính 5 năm”, “Mật khẩu email”, “Lời nhắn gửi.” Mỗi tệp là một mảnh ghép cuộc đời anh mà cô đã sắp đặt sẵn. Anh nhấp vào một video, màn hình hiện khuôn mặt Lan, ánh mắt hiền lành nhìn thẳng vào anh.

“Anh này,” giọng cô vang lên, dịu dàng mà khiến tim anh thắt lại, “nếu anh đang xem cái này, thì em không còn bên anh nữa. Đừng trách em giấu bệnh nhé, em chỉ không muốn anh phải đau đớn từ sớm. Em biết anh hay quên, nên em ghi lại hết. Cả mật khẩu wifi, và cả công thức nấu món canh chua anh thích nữa.”

Anh gục xuống bàn, hai vai run rẩy. Tiếng cô trong video vẫn tiếp tục:
“Anh đừng đóng cửa trái tim mình mãi, nghe chưa. Một ngày nào đó, anh sẽ gặp ai đó tốt. Em muốn anh hạnh phúc, không muốn anh sống như cái bóng của em.”

Minh siết chặt tay, thì thầm: “Không, Lan… anh không cần ai khác, chỉ cần em thôi.”

 

Anh xem hết video, rồi mở đến tệp cuối cùng – “Tin cuối.” Bên trong chỉ có một bức ảnh chụp họ trong chuyến du lịch Đà Lạt, và một dòng chữ ngắn:

“Cảm ơn anh vì đã khiến cuộc đời em có lý do để mỉm cười. Em không sợ chết, em chỉ sợ anh quên mất mình đáng sống.”
Minh nhìn dòng chữ, lồng ngực co thắt như có ai bóp chặt.

Đêm ấy, anh không ngủ. Anh ngồi trong căn phòng sáng đèn, mở từng file, đọc từng ghi chú, như trò chuyện với người vợ đã khuất. Mỗi dòng chữ, mỗi con số, là một sợi dây nối giữa họ – một người sống và một người đã ra đi. Anh bắt đầu sắp xếp lại tủ tài liệu theo thứ tự cô đề ra. Làm việc đó khiến anh bình tĩnh hơn, như thể đang cùng cô hoàn thành nốt điều gì dang dở.

Ngày hôm sau, anh đến ngân hàng để kiểm tra nguồn gốc khoản tiền 300 triệu. Nhân viên tra cứu và cho biết: đó là giao dịch hẹn giờ, thiết lập từ bốn tuần trước ngày cô mất. Anh hỏi: “Cô ấy biết mình sẽ… ra đi sao?” Cô nhân viên chỉ cúi đầu: “Chúng tôi không biết, chỉ thấy ghi chú là ‘dành cho Minh – nếu xảy ra điều xấu’.” Anh đứng lặng, lòng tràn ngập nỗi đau không thể gọi tên.

Buổi tối, khi anh trở về căn hộ, căn bếp nhỏ bỗng trở nên khác. Anh nhớ cô vẫn thường vừa nấu vừa hát khe khẽ. Anh lấy trong tủ ra cuốn sổ tay – nơi cô ghi công thức nấu ăn. Trang đầu tiên viết: “Món này dành cho ngày anh buồn.” Anh bật cười qua nước mắt, rồi bắt đầu nấu. Mùi thơm dậy lên, và trong thoáng chốc, anh có cảm giác cô vẫn đang đứng sau lưng mình.

Thời gian trôi qua chậm chạp. Mỗi ngày Minh học cách làm theo từng điều cô dặn – thanh toán hóa đơn đúng hạn, tưới cây mỗi sáng, và luôn giữ căn nhà sạch sẽ. Anh vẫn pha cà phê cho hai người như thói quen, đặt một tách trước khung ảnh cô. “Em không uống thì anh cũng không nỡ bỏ tách kia,” anh nói khẽ, giọng nghẹn lại.

Một buổi chiều, khi dọn tủ quần áo, anh phát hiện phong bì nhỏ giấu trong ngăn kéo. Dòng chữ trên phong bì khiến anh sững lại:
“Chỉ mở khi anh cảm thấy đủ mạnh mẽ.”
Anh cầm thật lâu, rồi mở ra. Bên trong là một lá thư và một tấm ảnh cưới.

“Anh Minh,
Nếu anh đọc được lá thư này, nghĩa là anh đã đủ dũng cảm để tiếp tục sống. Em biết anh sẽ khó chấp nhận, nhưng xin anh hứa – hãy sống, đừng chỉ tồn tại. Anh từng nói em là lý do để anh cố gắng mỗi ngày. Giờ đây, hãy để chính anh trở thành lý do ấy.
Và nếu có một người nào đó bước vào cuộc đời anh, đừng sợ mở lòng. Em sẽ vui lắm nếu thấy anh mỉm cười thật sự.”

 

Anh buông thư xuống, nước mắt tuôn rơi. “Sao em luôn nghĩ cho anh như thế, Lan ơi…” Anh nhìn quanh căn phòng – mọi thứ cô để lại giờ đều trở thành báu vật. Cái cốc cô ưa thích, chiếc khăn cô hay quàng, cả chiếc áo khoác anh từng tặng cô năm sinh nhật. Mỗi thứ đều có bóng dáng cô.

Mùa thu năm sau, Minh quay lại nghĩa trang. Anh ngồi trước mộ cô, mang theo bó hoa oải hương cô thích. “Em à, anh trả hết nợ nhà rồi,” anh nói, giọng bình thản. “Anh vẫn giữ cây lan của em, nó ra hoa đấy. Và… anh đang học chụp ảnh. Em từng bảo anh nhìn đời qua ống kính sẽ thấy đẹp hơn. Em đúng.” Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ngày họ mới yêu.

Khi đứng dậy, cơn gió nhẹ thoảng qua, vài cánh oải hương rơi xuống mộ. Anh cảm thấy như có ai chạm khẽ vào tay mình – mềm, ấm, quen thuộc. Anh khẽ nói: “Cảm ơn em, vì đã yêu anh ngay cả khi em không còn.”

Tối đó, anh về nhà, mở máy tính, tạo một thư mục mới mang tên “Lan”. Anh viết vào đó những gì mình đã học được sau khi cô rời đi – cách đối mặt với nỗi đau, cách tha thứ, cách mỉm cười. Khi gõ dòng cuối cùng, anh dừng lại rất lâu, rồi viết:
“Có những người, dù đã rời khỏi cuộc đời này, vẫn ở lại bằng tình yêu – thứ tình yêu bền bỉ hơn cả thời gian và cái chết.”

Anh lưu lại tệp, khẽ thì thầm: “Ngủ ngon nhé, Lan.”
Rồi tắt đèn. Trong bóng tối, màn hình máy tính vẫn sáng một góc – như ánh sáng nhỏ mà cô để lại, soi lối cho anh đi tiếp giữa cuộc đời này.

Định giao gia sản hàng chục tỷ cho con, tôi muốn con gái ly hôn ngay sau khi nghe con rể nói một câu!

Trời chiều lặng gió, ánh nắng cuối ngày rơi vương vãi trên hiên nhà, phủ lên mái tóc bạc của ông Hải một màu vàng nhạt. Ông ngồi tựa lưng vào ghế gỗ, tay vẫn cầm chén trà còn bốc khói, mắt hướng ra ngoài sân nơi lũ trẻ đang nô đùa. Trong khoảnh khắc ấy, ông thấy lòng mình bình yên lạ. Cả đời bươn chải, giờ đây ông chỉ mong quãng đời còn lại được yên ả bên con cháu. Nhìn căn nhà khang trang, vườn cây tươi tốt, ông thầm nghĩ: “Mình cũng không uổng công cả đời cố gắng.”

Ông có mỗi một đứa con gái, tên Lan – niềm tự hào lớn nhất đời ông. Lan lấy chồng cách đây năm năm, chồng cô là Tuấn – người đàn ông trẻ, tháo vát, ăn nói nhỏ nhẹ khiến ai gặp cũng quý. Từ ngày làm rể, Tuấn chẳng bao giờ để ông bà phải phàn nàn: lễ phép, chăm về thăm, quà cáp đủ đầy. Cứ mỗi dịp lễ tết, vợ chồng Tuấn lại về, biếu ông bà chút đặc sản, khi thì chai rượu ngon, lúc thì chiếc đồng hồ mới. Ông Hải vẫn thường nói với bà nhà: “Thằng Tuấn đúng là có hiếu, được đứa rể như nó là phúc ba đời.”

 

Tuấn còn biết lấy lòng cha mẹ vợ bằng cách quan tâm từng điều nhỏ nhặt. Hễ thấy ông Hải ho sù sụ, hôm sau đã có thuốc bổ, thấy bà đau lưng, lập tức gọi người mang cao dán. Ông cảm động lắm, cứ nghĩ đời mình may mắn vì có được đứa con rể hiểu chuyện. Nhiều lần, ông nói với con gái: “Con chọn đúng người rồi, bố mẹ yên tâm lắm.” Lan cười tươi, ánh mắt rạng rỡ, ôm chặt lấy bố, như thể lời khen của ông là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.

Càng ngày, Tuấn càng chiếm được lòng tin của ông Hải. Từ chuyện nhỏ như nhờ sửa máy bơm, đến chuyện lớn như làm giấy tờ đất, ông đều nhờ cậy con rể. Tuấn làm đâu ra đó, gọn gàng, nhanh nhẹn. Ông Hải thấy yên tâm, coi nó chẳng khác nào con ruột. Ông nghĩ: “Sau này mình già yếu, nó thay mình chăm lo cho Lan là được.” Chính vì thế, khi Tuấn nói đang tính mua nhà to hơn cho tiện chỗ làm ăn, ông không ngần ngại giúp một phần tiền. Rồi chiếc xe mới của vợ chồng nó cũng một tay ông góp vốn. Ông bảo: “Tiền của bố mẹ có cũng chỉ để lại cho các con. Cứ lo làm ăn, đừng nghĩ ngợi.”

Căn nhà của vợ chồng Lan – Tuấn ở ngay trung tâm thành phố, sang trọng và tiện nghi. Mỗi lần ông bà lên chơi, Tuấn luôn niềm nở đón tiếp, chuẩn bị bữa cơm chu đáo, miệng không ngớt hỏi han: “Bố mẹ ăn có vừa miệng không ạ?”, “Hôm nào con xin phép đưa bố mẹ đi nghỉ dưỡng vài hôm cho đổi gió.” Ông Hải nghe mà thấy vui trong lòng. Với ông, hạnh phúc đơn giản chỉ là vậy – thấy con cái yên ổn, được yêu thương, được đối xử tử tế.

Nhưng đời vốn chẳng bao giờ bằng phẳng như những gì người ta thấy bên ngoài. Một buổi chiều, nhà ông có khách – người bạn cũ cùng đơn vị cũ ghé thăm. Khi ông đang tiếp chuyện ở phòng khách, Tuấn bước ra ngoài nghe điện thoại. Ông chỉ tình cờ quay đầu lại, ánh mắt dừng đúng vào khung cửa khép hờ, nơi Tuấn đang nói chuyện bằng giọng nhỏ nhưng gấp gáp. Ban đầu, ông chẳng để tâm. Cho đến khi vài câu lọt vào tai, khiến tim ông như bị bóp nghẹt.

“Tôi có thích về nhà vợ đâu, nhưng phải cố chịu. Nếu bố mẹ vợ tôi không giàu thế, tôi đời nào lấy cô ta. Cứ từng bước thâu tóm tài sản rồi sau này lấy vợ khác trẻ đẹp bù lại.”

Ông Hải sững người. Mắt mở to, tai ù đi, những tiếng nói trong phòng khách dần nhòe. Ông tưởng mình nghe nhầm, nhưng giọng nói ấy – rõ ràng là của Tuấn. Mỗi chữ, mỗi từ như nhát dao cứa vào lòng ông, khiến ông phải vịn tay vào thành ghế để khỏi ngã. Người bạn nhìn ông lo lắng: “Anh Hải, anh sao thế?” Ông chỉ khẽ lắc đầu, gượng cười, nhưng lòng thì rối như tơ vò.

 

Đêm ấy, ông không ngủ. Bà nhà nằm bên cạnh thở đều đều, còn ông thì mở mắt nhìn trần nhà, lòng ngổn ngang. Hình ảnh Tuấn cười nói, cúi đầu lễ phép cứ hiện lên trong đầu ông. Mọi cử chỉ quan tâm, mọi món quà tặng, mọi lời nói ngọt ngào giờ hóa thành giả dối. Ông nhớ lại từng lần đưa tiền giúp, từng lời khen ngợi dành cho con rể mà thấy xót xa. “Hóa ra, bao năm qua, mình chỉ là con cá nằm trong lưới của nó…”

Sáng hôm sau, ông lặng lẽ pha trà, ngồi nhìn bình minh. Trong lòng ông dấy lên hai luồng cảm xúc trái ngược – giận và thương. Giận vì bị lừa, thương vì đứa con gái ngây thơ kia vẫn đang ngủ yên bên gã đàn ông dối trá. Ông tự hỏi: “Nếu mình nói ra, con bé sẽ ra sao? Nó có chịu nổi không?” Ông biết Lan yêu chồng, tin chồng tuyệt đối. Còn nếu im lặng, chẳng khác nào tiếp tay để Tuấn tiếp tục lợi dụng.

Mấy hôm sau, ông chủ động gọi Tuấn sang nói chuyện. Tuấn bước vào, vẫn dáng vẻ lịch sự quen thuộc, cúi chào lễ phép. “Bố gọi con có việc gì ạ?” – hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng. Ông Hải nhìn thật lâu, rồi chậm rãi nói: “Bố chỉ muốn hỏi, con có thật lòng thương Lan không?” Tuấn hơi khựng lại, rồi cười: “Bố hỏi lạ, không thương thì sao con cưới cô ấy?” Ông gật đầu, nhưng ánh mắt trĩu nặng buồn. “Nếu một ngày bố biết con nói dối, con nghĩ bố sẽ thế nào?” Tuấn bối rối, rồi cố đánh trống lảng: “Bố lại nghe ai nói bậy gì à?”

Ông không nói thêm, chỉ thở dài. Hắn tưởng ông đã tin, liền vội vàng chuyển sang đề tài khác, kể về kế hoạch làm ăn, dự định đầu tư đất, mong ông góp vốn. Ông nhìn gương mặt ấy – vừa giả tạo vừa khéo léo – mà thấy cay đắng. Lúc Tuấn ra về, ông ngồi lại thật lâu, nhìn bàn tay mình run run, trong lòng dấy lên quyết tâm: “Không, mình phải làm gì đó. Không thể để con gái bị lừa thêm nữa.”

Vài ngày sau, ông âm thầm tìm hiểu. Ông hỏi thăm đồng nghiệp cũ, người quen trong giới bất động sản – nơi Tuấn làm việc. Những gì ông biết được khiến ông lạnh người: Tuấn nợ nần, từng bị tố lừa góp vốn, chỉ nhờ Lan đứng tên nhà đất nên tránh được kiện tụng. Người ta bảo hắn khéo miệng, giỏi che giấu, luôn biết cách khiến người khác tin tưởng. Ông Hải nghe mà tim thắt lại. “Vậy là nó toan tính từ đầu…”

 

Chiều hôm ấy, ông gọi Lan về. Cô ngồi trước mặt ông, mắt sáng, vẻ mặt vô tư. “Bố gọi con có chuyện gì à?” Ông nhìn con gái, lòng nặng trĩu. “Lan à, con có thấy dạo này chồng con khác không?” Cô cười, lắc đầu: “Anh Tuấn vẫn vậy mà bố. Anh ấy bận việc nhưng vẫn quan tâm con với bố mẹ.” Ông định nói ra hết, nhưng rồi nhìn nụ cười của con, lại thấy ngôn từ nghẹn lại nơi cổ. “Thôi, nếu con thấy hạnh phúc thì được rồi.” Cô nắm tay ông: “Bố đừng lo, con sống tốt lắm.” Ông gượng cười, nhưng trong lòng như có ai bóp chặt.

Tối hôm đó, ông nhìn tấm ảnh cưới của hai vợ chồng Lan đặt trên kệ. Ánh mắt Tuấn trong ảnh vẫn nụ cười hiền hậu, nhưng với ông giờ chỉ thấy sự giả trá. Ông rút tấm ảnh ra khỏi khung, cất vào ngăn kéo, như muốn chôn đi nỗi đau không ai biết. Bà nhà thấy vậy liền hỏi: “Ông làm gì thế?” Ông khẽ đáp: “Ảnh cũ rồi, để đó bụi bặm.” Bà cười hiền, không nghi ngờ gì, còn ông thì quay đi lau nước mắt.

Ngày tháng trôi đi trong nặng nề. Mỗi khi Tuấn về, ông phải cố giữ vẻ bình thường, dù trong lòng chỉ muốn quát lên. Có lần, hắn lại đề cập chuyện sang tên mảnh đất ở quê, nói là “để thuận tiện quản lý”. Ông im lặng, rót trà, đáp khẽ: “Tài sản của bố mẹ, để bố mẹ tính.” Tuấn cười, không giấu được vẻ thất vọng. Ông nhận ra trong ánh mắt ấy không còn chút tôn trọng nào, chỉ còn sự tính toán lạnh lùng.

Một buổi tối, Lan gọi điện, giọng run run: “Bố ơi, con không biết làm sao… anh Tuấn bị người ta đòi nợ.” Ông bình tĩnh hỏi: “Con biết chuyện này từ bao giờ?” Cô im lặng. Rồi nghẹn ngào: “Mới hôm nay thôi. Con tưởng anh ấy làm ăn tốt… giờ người ta đến nhà đòi tiền, con sợ lắm.” Ông nhắm mắt, cố giữ giọng bình thản: “Con cứ bình tĩnh, mai bố lên.” Khi tắt máy, ông lặng người – điều ông sợ nhất cuối cùng cũng đến.

Sáng hôm sau, ông lên nhà con gái. Trước cổng, vài người đàn ông xăm trổ đứng đợi, miệng chửi rủa. Ông bình tĩnh bước vào, nói nhỏ: “Các anh cứ về đi, tôi sẽ thu xếp.” Sau khi họ rời đi, ông quay sang nhìn Tuấn – gương mặt cắt không còn giọt máu. “Con giấu gia đình chuyện này bao lâu rồi?” Tuấn im lặng, rồi bất ngờ quỳ xuống: “Con sai rồi bố ơi, con chỉ muốn gây dựng sự nghiệp…” Ông cắt lời, giọng lạnh như thép: “Sự nghiệp trên tiền của người khác à? Con biết bố coi con như con ruột mà dám lừa vậy sao?”

Lan bật khóc, chạy đến: “Bố ơi, anh ấy chỉ sai lầm thôi, con xin bố tha cho anh ấy.” Ông quay đi, cố giấu nước mắt. Ông biết cô đang đau, nhưng vẫn nói rõ: “Sai lầm một lần có thể tha, còn lừa dối cả đời thì không.” Tuấn cúi gằm mặt, chẳng nói thêm được gì. Ông nhìn cả hai, lòng tan nát. Tình thương, niềm tin, tất cả đều vỡ vụn như tấm gương rơi xuống nền gạch.

 

Vài ngày sau, Lan dọn về nhà bố mẹ. Mắt cô thâm quầng, người gầy rộc. Ông lặng lẽ nấu cháo, đặt trước mặt con, nói khẽ: “Ăn đi con, rồi tính tiếp.” Cô nghẹn ngào: “Bố ơi, con dại quá.” Ông đặt tay lên vai cô, giọng run run: “Không phải con dại, chỉ là con thương nhầm người thôi.” Ông biết vết thương trong lòng con gái sẽ không dễ lành, nhưng ít nhất cô đã thoát khỏi người đàn ông toan tính kia.

Đêm ấy, ông ngồi một mình ngoài hiên, gió thổi nhẹ làm tách trà sóng sánh. Ông nghĩ về những gì đã qua – về những ngày tin tưởng, những buổi tối tự hào kể với bạn bè về đứa rể hiếu thảo. Giờ tất cả hóa tro tàn. Nhưng lạ thay, giữa nỗi đau, ông vẫn cảm thấy biết ơn – vì sự thật dù tàn nhẫn, vẫn kịp đến trước khi quá muộn. Ông ngẩng lên nhìn bầu trời, nơi trăng mờ treo lặng, và khẽ nói với chính mình: “Có lẽ, cuộc đời muốn mình hiểu thêm một điều – không phải cứ chân thành là sẽ được đáp lại.”

Sáng hôm sau, Lan ra hiên thấy bố đang tỉa lại chậu mai. Cô ngồi xuống, nói nhỏ: “Bố, con cảm ơn bố. Nếu không có bố, con chẳng biết giờ mình sẽ ra sao.” Ông mỉm cười hiền hậu: “Con chỉ cần sống tốt, thế là đủ. Đời bố đã qua, chỉ mong con đừng để lòng mình bị vẩn đục vì kẻ không xứng.” Cô gật đầu, ôm chầm lấy bố. Ánh nắng chiếu qua kẽ lá, ấm áp và yên bình – như muốn xoa dịu vết thương của hai cha con.

Từ ngày đó, Tuấn biến mất khỏi cuộc đời họ. Có người nói hắn bỏ đi nơi khác làm ăn, có người bảo hắn bị phá sản. Ông Hải không quan tâm nữa. Ông chỉ muốn yên ổn bên con, bên cháu, và những buổi chiều hiền hòa của tuổi già. Mỗi khi nhớ lại, ông vẫn thấy nhói đau, nhưng rồi tự nhủ: “Ít nhất, mình đã kịp bảo vệ con.” Bà nhà bảo: “Ông lại suy nghĩ đấy à?” Ông cười nhẹ: “Không đâu, tôi chỉ đang nhớ ngày xưa thôi.”

Những buổi tối mùa thu, ông vẫn ngồi uống trà ngoài hiên, nghe tiếng dế kêu, lòng dần thanh thản hơn. Có lúc, ông nghĩ về chữ “niềm tin” – thứ dễ trao nhưng khó lấy lại. Ông hiểu rằng lòng người có thể thay đổi, nhưng tình cha thì không. Dù bao tổn thương, ông vẫn chọn tha thứ, không phải cho kẻ đã phản bội, mà cho chính mình – để trái tim già nua kia được nghỉ ngơi.

Câu chuyện của ông Hải khép lại trong lặng lẽ. Không có tiếng trách móc, không có kết thúc rực rỡ, chỉ còn lại sự bình tâm sau bão tố. Trên chiếc bàn gỗ cũ, tách trà vẫn bốc khói, tỏa hương nhẹ. Ngoài kia, trời hửng sáng, những tia nắng đầu tiên len qua song cửa, soi lên gương mặt hiền hậu của người cha – người đã từng tin rằng chỉ cần sống chân thành, con cái sẽ được hạnh phúc, nhưng đời đã dạy ông rằng: chân thành phải đi cùng tỉnh táo, vì lòng người đôi khi sâu hơn biển.

Cưới vợ hơn mình 19 tu-ổi vì “chị ấy trải đời, sâu sắc”, chàng trai trẻ bất ngờ khi đêm đầu tiên cô chỉ ngồi im không đụ-ng đ/ả gì, 3h sáng dậy đi vệ sinh anh mới tá hỏa ra lý do…

“Anh nghĩ kỹ chưa? Chị hơn em gần hai chục tuổi đấy.” – Bạn bè, người thân ai cũng nói thế. Nhưng Nam chỉ cười:
“Em biết. Chính vì chị sâu sắc, từng trải nên em mới thấy yên tâm. Ở bên chị, em thấy mình trưởng thành hơn.”

Nam 25 tuổi, còn Hương – người phụ nữ anh chọn – đã 44. Cô là giảng viên đại học, góa chồng sớm, có một con trai đang du học ở Canada. Cuộc gặp gỡ của họ như một sự tình cờ định mệnh: Nam đến sửa máy in cho trường cô, còn Hương thì nhẹ nhàng cảm ơn, mời anh tách cà phê. Rồi sau nhiều lần trò chuyện, Nam say mê cách Hương lắng nghe và nói chuyện – chậm rãi, từng câu như rót mật. Cô không xinh trẻ như những cô gái anh từng quen, nhưng ánh mắt biết điều và giọng nói trầm ấm khiến anh không thể dứt.

Sau nửa năm, Nam ngỏ lời cầu hôn. Hương ngần ngại: “Em còn trẻ, chị đã đi gần hết thanh xuân rồi.” Nhưng anh nắm tay cô, kiên định: “Em cần một người hiểu mình, không phải một cô gái để trưng diện.”

Đám cưới diễn ra giản dị, không hoa mỹ, chỉ vài chục khách mời thân quen. Nam hạnh phúc, tin rằng mình đã chọn đúng. Anh mong đêm tân hôn sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống ấm êm, tràn đầy yêu thương.

Nhưng đêm đó, khi cánh cửa phòng khép lại, không khí bỗng lạ lùng. Hương ngồi ở mép giường, im lặng. Nam nhẹ nhàng lại gần, đặt tay lên vai cô, thì Hương khẽ né đi, mỉm cười gượng:
“Em mệt rồi, mình ngủ nhé.”

Anh hơi ngạc nhiên, nghĩ có lẽ cô ngại. Nhưng suốt cả đêm, Hương chỉ nằm nghiêng quay lưng, hơi thở đều đều, lạnh lẽo đến khó tả. Nam trằn trọc, cố không nghĩ ngợi. “Có lẽ chị ấy mệt thật,” anh tự an ủi.

Đến khoảng 3 giờ sáng, Nam choàng tỉnh dậy vì nghe tiếng cửa phòng tắm mở khẽ. Anh thấy Hương khoác áo choàng, đi chậm rãi. Khi ánh đèn trong phòng tắm hắt ra, anh khẽ nhìn theo – và rồi bàng hoàng chết lặng.

Trên tấm gương, phản chiếu lưng trần của Hương – là những vết sẹo dài chằng chịt từ vai xuống hông. Cô ngồi xuống, mở ngăn tủ, lấy ra ống thuốc bôi và gạc y tế. Bàn tay run run, ánh mắt buồn bã như đang giấu cả một nỗi đau.

Nam đứng chết trân. Trong đầu anh vang lên hàng loạt câu hỏi: Những vết thương đó là gì? Quá khứ của chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Anh không biết, chính đêm ấy – là khởi đầu cho chuỗi ngày ám ảnh, khi anh dần phát hiện ra người vợ hơn 19 tuổi của mình đang che giấu một bí mật lớn hơn anh từng tưởng tượng

Sáng hôm sau, Hương vẫn cư xử như không có chuyện gì. Cô pha cà phê, dọn bàn ăn, cười dịu dàng như mọi ngày. Nam nhìn cô, trong đầu vẫn ám ảnh hình ảnh đêm qua – những vết sẹo dài, làn da nhăn lại, và ánh mắt đau đớn. Anh định hỏi, nhưng rồi lại thôi. Có điều gì đó trong ánh nhìn của cô khiến anh sợ làm tổn thương.

Những ngày sau đó, Nam bắt đầu để ý nhiều hơn. Anh nhận ra Hương luôn tắm rất nhanh, khóa cửa cẩn thận. Mỗi khi anh đến gần quá, cô khẽ né. Không phải kiểu e thẹn của phụ nữ mới cưới, mà như người đang giấu một nỗi sợ.

Một tối, anh về sớm hơn thường lệ. Cánh cửa phòng ngủ khép hờ. Bên trong, Hương ngồi trước gương, mở áo ra bôi thuốc. Nam khẽ bước vào. Hương giật mình, quay lại. Trong giây lát, hai người nhìn nhau – không lời.

“Anh đã thấy rồi phải không?” – Giọng cô khàn run.
Nam gật nhẹ. Cô thở dài, nước mắt lăn dài:
“Anh nghĩ sao về một người đàn bà từng bị chồng đánh đến mức suýt chết?”

Câu nói như nhát dao. Nam sững sờ. Hương kể – giọng nghẹn. Cô kết hôn khi mới ngoài hai mươi, với một người chồng giàu có nhưng vũ phu. Mười mấy năm, cô sống trong sợ hãi, chịu đựng, che giấu cho đến ngày anh ta say rượu, cầm dao lao tới. Cô may mắn thoát chết nhờ hàng xóm cứu kịp, nhưng để lại trên người hàng chục vết sẹo và nỗi ám ảnh kéo dài suốt nhiều năm.

“Sau khi anh ta chết trong một vụ tai nạn, chị tưởng mình có thể bình yên… nhưng mỗi khi ai đó chạm vào, chị lại thấy đau. Không phải đau ở da thịt, mà ở trong tim.”

Nam lặng im, bàn tay siết chặt. Anh không biết nói gì. Một người phụ nữ như vậy – mạnh mẽ mà tổn thương đến thế – làm sao anh có thể trách?
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô:
“Chị không cần cố gắng quên. Em sẽ cùng chị đi qua.”

Hương khóc. Lần đầu tiên, cô tựa đầu vào vai anh. Từ hôm đó, Nam càng thương Hương hơn. Anh kiên nhẫn, không thúc ép, không hỏi thêm. Chỉ ở bên, nấu cơm, pha trà, kể chuyện cười – mong cô có thể mở lòng.

Nhưng anh không biết, có những vết thương không chỉ nằm trên da thịt hay trong ký ức. Một bí mật khác – đau hơn, thật hơn – vẫn đang chờ anh ở phía trước.

Một chiều cuối tuần, Nam dọn lại tủ quần áo. Trong ngăn kéo cũ, anh thấy một hộp gỗ nhỏ khóa cẩn thận. Cái ổ khóa đơn giản, anh tò mò mở ra. Bên trong là vài bức ảnh đã ố vàng, cùng một cuốn sổ tay.

Anh lật từng tấm ảnh: có Hương khi còn trẻ, đứng cạnh một người đàn ông mặc vest, khuôn mặt quen đến lạ. Ở tấm cuối, người đàn ông ấy khoác vai một cậu bé tầm 7 tuổi – giống Nam đến kỳ lạ.

Tim anh đập thình thịch. Anh mở cuốn sổ tay. Trang đầu ghi: “Nếu một ngày con biết sự thật, mong con tha thứ cho mẹ…”

Nam lật tiếp – từng dòng chữ run rẩy kể lại: nhiều năm trước, khi Hương còn dạy ở một tỉnh xa, cô có quan hệ với một người đàn ông đã có gia đình. Khi sinh ra đứa trẻ – chính là Nam – cô đành gửi con cho một người bạn hiếm muộn, giấu danh tính để tránh tai tiếng. Sau này, người bạn mất trong tai nạn, Nam được nhận làm con nuôi. Hương vẫn âm thầm dõi theo, hỗ trợ tài chính mà anh không hề hay biết.

Đến khi Nam lớn, gặp lại cô trong vai “một người phụ nữ lạ”, Hương không nhận ra con trai mình ngay – cho đến khi anh nói về tên cha nuôi, và năm sinh trùng khớp. Khi hiểu ra, cô hoảng loạn, định tránh xa, nhưng lại bị cuốn vào tình cảm của anh – thứ tình cảm vừa đau vừa sai.

Cả thế giới như sụp đổ trước mắt Nam. Anh ngồi phịch xuống, nước mắt ứa ra. Khi Hương bước vào, thấy cuốn sổ trong tay anh, cô chỉ khẽ thở dài, rồi gục xuống sàn.
“Chị xin lỗi… Mẹ xin lỗi con.”

Không còn lời nào. Căn phòng im lặng đến nghẹt thở.

Vài tháng sau, Nam rời khỏi thành phố, bỏ lại ngôi nhà nhỏ và người đàn bà đã từng là cả thế giới của anh – cũng là người sinh ra anh. Hương chuyển đi nơi khác, sống lặng lẽ, không ai còn thấy nữa.

Mỗi năm đến tháng 7 – tháng cưới của họ – Nam vẫn gửi một bó hoa trắng đến địa chỉ cũ. Không đề tên, chỉ có một tấm thiệp nhỏ:
“Con đã tha thứ. Mẹ đừng khóc nữa.”

Shark Bình bị bắt với cáo buộc chiếm đoạt 30.000 tỷ đồng

Ông Nguyễn Hòa Bình, hay còn gọi là Shark Bình, Chủ tịch HĐQT Công ty cổ phần Nexttech, và 9 người bị khởi tố về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản và vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng.

Thông tin trên được Công an Hà Nội cho biết chiều nay 14.10, tại hội nghị thông tin báo chí về một số vụ án, vụ việc điển hình liên quan đến lĩnh vực kinh tế, môi trường.

Trong vụ án liên quan Shark Bình, Công an Hà Nội xác định, khoảng tháng 5.2021, Shark Bình cùng một số đối tượng có trình độ chuyên môn, hiểu biết về đồng tiền số, cùng thống nhất góp tiền xây dựng, phát triển dự án “đồng tiền số Antex” với mục đích bán đồng tiền này và kêu gọi các nhà đầu tư mua nhằm huy động vốn để xây dựng dự án “đồng tiền số VNDT” và phần mềm ví điện tử VNDT trong tương lai.

 - Ảnh 1.

Ông Nguyễn Hòa Bình (Shark Bình) trong chương trình Shark Tank

ẢNH: Shark Tank

Nhóm Shark Bình thống nhất góp vốn đầu tư dự án tiền số Antex với tổng số tiền 5 tỉ đồng, trong đó ông Bình góp 2 tỉ đồng.

Ông Bình sau đó đã chỉ đạo thành lập pháp nhân Công ty cổ phần dịch vụ công nghệ Blockchain Việt Nam. Số tiền góp ban đầu được chuyển vào tài khoản của công ty để duy trì hoạt động của dự án như trả lương, mua máy chủ.

Quá trình triển khai dự án, nhóm của Shark Bình đã họp bàn để công bố chính sách phát triển các dự án đồng tiền số. Trong đó, các đối tượng dự kiến bán tổng số lượng 100 tỉ đồng tiền số Antex ra thị trường.

Công an Hà Nội xác định, từ tháng 8 – tháng 11.2021, nhóm ông Bình đã phát hành và bán 33,2 tỉ đồng tiền số Antex cho khoảng 30.000 nhà đầu tư trên các sàn giao dịch, thu về ví điện tử trên sàn giao dịch là 4,5 triệu USDT (tương đương 117 tỉ đồng).

Từ tháng 11 – tháng 12.2021, ông Bình đã dùng uy tín và tầm ảnh hưởng của bản thân để đăng thông tin trên mạng xã hội về việc ra mắt quỹ đầu tư “Next100 Blockchain” và cam kết đầu tư vào các dự án đồng tiền số, với số vốn là 50 triệu USD trong 10 năm, nhằm quảng bá đồng tiền số Antex và củng cố niềm tin của các nhà đầu tư, tránh xảy ra tình trạng bán tháo đồng Antex để rút vốn khỏi dự án.

Theo Công an Hà Nội, dù dự án triển khai không đúng như lộ trình đề ra nhưng ông Bình và các cổ đông của Công ty Nexttech đã thống nhất rút tiền từ ví tổng của dự án Antex, chuyển vào ví điện tử của một số cá nhân trong dự án và quy đổi ra VNĐ để chia nhau.

Ngoài ra, nhóm ông Bình còn chuyển vào các công ty trong hệ sinh thái của Công ty Nexttech để dùng không đúng mục đích đối với số tiền của các nhà đầu tư.

Đến nay, Công an Hà Nội xác định Shark Bình cùng những cổ đông sáng lập đã rút tiền từ 30.000 ví của các nhà đầu tư, chiếm đoạt số tiền đặc biệt lớn.

Công an Hà Nội đã tạm giữ, phong tỏa tiền, tài khoản chứng khoán, tài sản của các đối tượng với tổng trị giá khoảng 900 tỉ đồng; thu giữ nhiều tài liệu có liên quan.

Đến nay, các đối tượng đã nộp khắc phục 3,45 tỉ đồng.

Mở rộng điều tra, Công an Hà Nội còn xác định năm 2022, ông Bình chỉ đạo thành lập Công ty CP kinh doanh BĐS Nextland, sau đó giao cho 2 giám đốc và một số người sử dụng 2 hệ thống sổ sách kế toán để theo dõi hoạt động tài chính.

Ông Bình chỉ đạo nhân viên làm giảm lợi nhuận, che giấu doanh thu bằng thủ đoạn hạ giá trị bán trên hợp đồng mua bán với khách hàng, gây thiệt hại đặc biệt lớn cho ngân sách nhà nước.

Căn cứ các tài liệu, Công an Hà Nội đã khởi tố vụ án, khởi tố Shark Bình cùng 9 người khác về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản và tội vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng.

Ngân 98 thành lập công ty, trực tiếp điều hành và nhận doanh thu nhưng để mẹ ruột đứng tên pháp lý

Võ Thị Ngọc Ngân (Ngân 98), điều hành Công ty TNHH TM-DV ZuBu và Hộ kinh doanh ZuBu shop, bị khởi tố, bắt tạm giam về tội “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm” theo Điều 193 Bộ luật Hình sự.

Ngày 13/10, thông tin từ Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP.HCM (Phòng Cảnh sát kinh tế) cho biết ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can và Lệnh bắt tạm giam đối với Võ Thị Ngọc Ngân (biệt danh “Ngân 98”), điều hành Công ty TNHH TM-DV ZuBu và Hộ kinh doanh ZuBu shop, về tội “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm” theo Điều 193 Bộ luật Hình sự.

Theo kết quả điều tra, Võ Thị Ngọc Ngân thành lập và điều hành Công ty ZuBu (Zo bà T.T.T – mẹ ruột Ngân đứng tên giám đốc) và Hộ kinh doanh ZuBu shop (do M.T.V đứng tên). Trên thực tế, mọi hoạt động điều hành, tài chính, kinh doanh đều do Ngân trực tiếp chỉ đạo và hưởng lợi.

Võ Thị Ngọc Ngân (Ngân 98) bị bắt tạm giam.

Từ năm 2021, Võ Thị Ngọc Ngân bắt đầu hợp tác với một số nhà máy tại Hà Nội để đặt gia công các sản phẩm thực phẩm “bảo vệ sức khỏe giảm cân” như Super Detox X3, X7, X1000… Trên giấy tờ, đây đều là các sản phẩm được cấp phép lưu hành. Tuy nhiên, Ngân đã lợi dụng hình thức “hàng tặng kèm” để tiêu thụ thêm một loại sản phẩm khác mang tên “viên rau củ Collagen”.

Qua điều tra, “viên rau củ Collagen” này không được cấp phép lưu hành, không có hồ sơ công bố sản phẩm, nhưng Ngân vẫn cho đóng gói, dán nhãn trùng thương hiệu X3 – X7 – X1000, rồi quảng cáo có công dụng tăng hiệu quả giảm cân khi dùng kèm với các sản phẩm chính. Trên bao bì, Ngân cho ghi chú “hàng tặng kèm, không bán” để đối phó với cơ quan quản lý, nhưng thực tế lại bán trọn bộ cho khách hàng như một liệu trình hoàn chỉnh, khuyến khích sử dụng song song để “đạt hiệu quả giảm cân nhanh hơn”.

Các sản phẩm được vận chuyển từ nhà máy ở Hà Nội vào kho hàng của ZuBu shop tại TP.HCM, sau đó phân phối qua mạng xã hội Facebook, TikTok và đường dây nóng của Công ty Zubu. Khách hàng được tư vấn mua theo “liệu trình giảm cân” 4-15kg, mỗi bộ sản phẩm gồm một hộp X3/X7/X1000 và một gói Collagen tương ứng, với giá bán từ 870.000 đến 1.100.000 đồng.

Võ Thị Ngọc Ngân cùng tang vật.

Toàn bộ tiền bán hàng được chuyển qua nhiều tài khoản ngân hàng của người thân, nhân viên để che giấu dòng tiền, trước khi tập trung về tài khoản cá nhân của Ngân. Theo dữ liệu do các đơn vị giao hàng cung cấp, chỉ tính trong giai đoạn 2023-2024, doanh thu từ hoạt động này lên tới hàng trăm tỷ đồng.

Cơ quan chức năng đã tiến hành giám định tại Phân viện khoa học Hình sự – Bộ Công an, qua đó xác định các sản phẩm do Võ Thị Ngọc Ngân sản xuất, kinh doanh không đạt chỉ tiêu chất lượng theo công bố, là hàng giả, trong đó một số mẫu (sản phẩm viên colagen) có chứa các chất cấm sibutramin và phenolphthalein. Đây là những hoạt chất bị cấm sử dụng trong thực phẩm do có thể gây rối loạn tim mạch, tăng huyết áp, rối loạn tiêu hóa và tiềm ẩn nguy cơ ung thư, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe người tiêu dùng.

Quá trình làm việc với cơ quan điều tra, Võ Thị Ngọc Ngân không thành khẩn, khai nhận quanh co, đổ lỗi cho các cá nhân khác nhằm trốn tránh trách nhiệm. Tuy nhiên, các chứng cứ về dòng tiền, dữ liệu giao hàng, hợp đồng sản xuất và lời khai của nhân viên đều khẳng định Ngân là người chủ mưu, điều hành toàn bộ hoạt động sản xuất – kinh doanh hàng giả.

Hiện Cơ quan Cảnh sát điều tra tiếp tục mở rộng điều tra, làm rõ vai trò của các cá nhân có liên quan để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Công an TP.HCM kiên quyết đấu tranh, xử lý nghiêm triệt để tất cả các hành vi xâm hại sức khỏe người tiêu dùng. Mỗi người dân cần chủ động bảo vệ bản thân, lựa chọn tiêu dùng thông minh, góp phần xây dựng môi trường kinh doanh lành mạnh, an toàn, vì sức khỏe cộng đồng.

Ngân 98 bị b-ắt gi-am, muốn trốn tội, có thái độ khó chấp nhận khi làm việc với cơ quan điều tra

Cơ quan chức năng cho biết, Ngân 98 đã bị khởi tố, bắt tạm giam về tội “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm”, theo Điều 193 Bộ luật Hình sự.

Thông tin từ báo Công an cho biết, ngày 13/10, Cowq uan CSĐT Công an TP.HCM (Phòng Cảnh sát kinh tế) đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can và Lệnh bắt tạm giam với Võ Thị Ngọc Ngân (Ngân 98) – người điều hành Công ty TNHH TM-DV ZuBu và Hộ kinh doanh ZuBu shop – về tội “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm” theo Điều 193 Bộ luật Hình sự.

Tin iPhone

Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP.HCM vừa khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với Võ Thị Ngọc Ngân (thường gọi là Ngân 98) về hành vi sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm.

ngan-98-luong-bang-quang-6

Kết quả điều tra ban đầu cho thấy, Ngân thành lập và điều hành Công ty ZuBu (do mẹ ruột là bà T.T.T. đứng tên giám đốc) cùng Hộ kinh doanh ZuBu Shop (do M.T.V. đứng tên). Trên thực tế, toàn bộ hoạt động điều hành, tài chính và phân phối đều do Ngân trực tiếp chỉ đạo, kiểm soát và hưởng lợi.

Từ năm 2021, Võ Thị Ngọc Ngân hợp tác với một số nhà máy tại Hà Nội để sản xuất các sản phẩm thực phẩm “bảo vệ sức khỏe giảm cân” như Super Detox X3, X7, X1000. Dù các sản phẩm này được cấp phép lưu hành, Ngân lại lợi dụng hình thức “hàng tặng kèm” để tiêu thụ thêm “viên rau củ Collagen” – một sản phẩm chưa được cấp phép và không có hồ sơ công bố chất lượng.

Để qua mặt cơ quan chức năng, Ngân cho in bao bì trùng thương hiệu X3, X7, X1000, ghi chú “hàng tặng kèm, không bán” nhưng thực tế lại bán trọn bộ cho khách như một liệu trình giảm cân hoàn chỉnh, giá từ 870.000 đến 1,1 triệu đồng/bộ. Các sản phẩm được sản xuất tại Hà Nội, vận chuyển vào kho hàng ZuBu tại TP.HCM, sau đó phân phối qua mạng xã hội Facebook, TikTok và hotline của công ty.

Toàn bộ tiền bán hàng được chuyển qua nhiều tài khoản của người thân và nhân viên để che giấu nguồn gốc, sau đó tập trung về tài khoản cá nhân của Ngân. Theo dữ liệu từ các đơn vị giao hàng, chỉ riêng giai đoạn 2023 – 2024, doanh thu từ hoạt động này đã lên tới hàng trăm tỷ đồng.

ngan-98-luong-bang-quang-5

Kết quả giám định của Phân viện Khoa học Hình sự – Bộ Công an xác định các sản phẩm do Ngân kinh doanh không đạt chỉ tiêu chất lượng, được xếp loại hàng giả. Đáng chú ý, một số mẫu viên “collagen” chứa các chất cấm sibutramin và phenolphthalein – hoạt chất có thể gây rối loạn tim mạch, tăng huyết áp, rối loạn tiêu hóa, thậm chí tiềm ẩn nguy cơ ung thư.

Quá trình làm việc, Võ Thị Ngọc Ngân không thành khẩn khai báo, nhiều lần đổ lỗi cho người khác nhằm trốn tránh trách nhiệm. Tuy nhiên, cơ quan điều tra đã thu thập đầy đủ chứng cứ gồm dòng tiền, hợp đồng sản xuất, dữ liệu giao hàng và lời khai nhân viên, xác định Ngân chính là chủ mưu, điều hành toàn bộ hoạt động sản xuất – kinh doanh hàng giả.

Hiện vụ án đang được tiếp tục mở rộng điều tra để làm rõ vai trò của các cá nhân liên quan. Công an TP.HCM khẳng định sẽ xử lý nghiêm các hành vi xâm hại sức khỏe người tiêu dùng, đồng thời khuyến cáo người dân cảnh giác với các sản phẩm giảm cân không rõ nguồn gốc, góp phần xây dựng môi trường kinh doanh an toàn, lành mạnh.

ngan-98-luong-bang-quang-2

Trước đó, Ngân 98 là cái tên gắn liền với thị phi trên mạng xã hội. Cô nàng sinh năm 1998, tên đầy đủ là Võ Thị Ngọc Ngân, từng làm người mẫu ảnh, sau này lấn sân sang làm DJ và diễn xuất.

Ngân 98 thường xuyên xuất hiện với trang phục gợi cảm, thiếu vải, khiến dư luận nhức mắt. Hồi tháng 7/2020, Ngân 98 từng bị Sở Văn hóa Thể thao Hà Nội quyết định cấm diễn 4 tháng vì “mặc như không mặc”.

Trước đó, hồi tháng 3, hình ảnh Lương Bằng Quang và Ngân 98 bị tạm giữ vì phát hiện có chất kích thích trong người gây xôn xao dư luận. Lương Bằng Quang giải thích về kết quả dương tính với ma túy của bạn gái là vì mới bắt đầu làm DJ, chưa lường trước được sự phức tạp nên cả nể uống rượu bia, để rồi dính bẫy. Dù vậy, lời phân trần này vẫn không nhận được sự tin tưởng từ dư luận.

Vàng tiếp tục tăng mạnh 🔥 1 chỉ vàng bây giờ là 14.360.000 đồng!

Giá vàng miếng trong nước sáng 13/10 niêm yết mức 143,6 triệu đồng/lượng.

Chú thích ảnh
Vàng SJC bày bán tại Agribank Hà Nội. Ảnh: Trần Việt/TTXVN

Lúc 9 giờ 25, ngày 13/10 tại Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn SJC  và Tập đoàn DOJI niêm yết giá vàng miếng ở mức 141,6 – 143,6 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn SJC niêm yết giá vàng nhẫn ở mức 137,4 – 140,1 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

Cùng giờ, tại Công ty Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng miếng và vàng nhẫn ở mức 139,2 – 142,2 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

Tập đoàn DOJI niêm yết giá vàng nhẫn ở mức 139,9 – 130,9 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

Trên thị trường thế giới, khép lại tuần giao dịch với xu hướng tăng mạnh, được hỗ trợ bởi tâm lý tìm kiếm tài sản an toàn của giới đầu tư trong bối cảnh rủi ro địa chính trị và kinh tế gia tăng.

Trong tuần này, giá vàng đã hai lần bứt phá qua mốc lịch sử 4.000 USD/ounce, ghi nhận một trong những tuần giao dịch sôi động nhất kể từ đầu năm 2025. Đáng chú ý, phiên 10/10 trở thành tâm điểm của thị trường khi giá vàng biến động mạnh ngay sau phát ngôn cứng rắn từ Tổng thống Mỹ Donald Trump liên quan tới căng thẳng thương mại với Trung Quốc.

Tổng thống Mỹ Donald Trump ngày 10/10 tuyên bố sẽ áp thuế bổ sung 100% đối với hàng nhập khẩu từ Trung Quốc bắt đầu từ ngày 1/11 hoặc sớm hơn, động thái có thể khiến mức thuế quan tăng lên gần mức từng làm dấy lên lo ngại suy thoái nghiêm trọng và hỗn loạn tài chính hồi tháng 4/2025.

Trong buổi tiệc mừng sinh nhật lần thứ 60 của mẹ chồng, khi mọi người còn đang vui vẻ nâng ly chúc tụng, bà bất ngờ đứng dậy. Giọng bà rõ ràng giữa căn phòng đầy tiếng cười: “Tôi có chuyện muốn nói. Tôi đã âm thầm đem mẫu ADN của bé My đi xét nghiệm. Và kết quả cho thấy… Huy không phải là cha ruột của con bé.”

Mọi người im phăng phắc. Tiếng muỗng chạm vào ly vang còn dở của ai đó vang lên khô khốc giữa căn phòng sáng rực đèn. Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy — ánh đèn vàng phủ lên khuôn mặt bình thản của mẹ chồng, đôi môi bà cong lên trong một nụ cười kỳ lạ.

“Trước khi thổi nến,” bà nói, giọng trầm đều, “tôi có một điều muốn chia sẻ cùng cả nhà.”

Không ai kịp phản ứng. Bà rút từ trong túi xách ra một phong bì trắng, giơ cao, nói: “Đây là kết quả xét nghiệm ADN. Tôi đã bí mật làm xét nghiệm cho bé An, con gái của Huy và Lan. Và kết quả cho thấy… Huy không phải là cha ruột của đứa trẻ.

Cả căn phòng như nổ tung. Tiếng hít thở gấp gáp, tiếng thì thầm, những ánh mắt hoảng hốt dồn về phía tôi. Tôi thấy hai tay mình run lên, ly rượu rơi xuống nền gạch, vỡ vụn. Tôi không thở nổi.

Bà nhìn tôi — ánh mắt như kẻ chiến thắng. Bà nghĩ mình đã bóc trần một tội lỗi, đã lôi được “con dâu phản trắc” ra giữa ánh sáng. Tôi nhìn sang chồng — Huy, người vẫn ngồi im. Anh không nhìn tôi, cũng không nhìn mẹ. Chỉ im lặng, cắm mắt xuống bàn.

Mấy người họ hàng bắt đầu xì xào. Ai đó nói nhỏ:
“Trời đất ơi, chuyện này… từ bao giờ?”
“Con bé giống Huy như tạc mà?”
“Tội nghiệp thằng nhỏ…”

Tôi muốn lên tiếng, muốn nói rằng tôi không hề biết gì về chuyện xét nghiệm đó, rằng chuyện này thật điên rồ. Nhưng cổ họng như nghẹn cứng.

Rồi Huy đứng dậy. Anh kéo ghế ra, động tác chậm rãi đến lạ. Cả phòng nín thở. Tôi chuẩn bị nghe những lời buộc tội, sự sỉ nhục, hay ít nhất — tiếng hét giận dữ. Nhưng Huy chỉ nói, giọng bình tĩnh đến lạnh người:

“Mẹ nói đúng.”

Bà mẹ chồng nhoẻn cười, tự mãn.

Nhưng Huy tiếp lời, rõ ràng, trầm ấm:
“Giờ… để con kể cho mọi người nghe phần còn lại của câu chuyện.

Không khí đông cứng. Tôi nhìn anh — lần đầu tiên nhận ra trong ánh mắt ấy không có giận dữ, chỉ có nỗi buồn sâu thẳm. Và trong khoảnh khắc đó, tôi biết: buổi tiệc sinh nhật này sẽ không chỉ thay đổi cuộc đời tôi, mà còn phơi bày một bí mật mà không ai ngờ tới.

Không khí trong phòng như đông đặc. Tất cả mọi ánh mắt dồn về phía Huy — người con trai vốn được xem là hiền lành, điềm đạm, và là niềm tự hào của mẹ. Anh cầm ly nước, nhấp một ngụm nhỏ, rồi đặt xuống. Giọng anh đều, chậm rãi:

“Con biết mẹ đã nghi ngờ Lan từ lâu. Con cũng biết mẹ chưa bao giờ thật sự chấp nhận cô ấy. Nhưng mẹ à… chuyện này không đơn giản như mẹ nghĩ.”

Anh dừng lại, nhìn quanh, như muốn đảm bảo từng người đều đang nghe rõ.

“Đúng, con không phải cha ruột của bé An. Nhưng mẹ có biết ai là cha của con bé không?”

Cả căn phòng lặng đi. Một người dì buột miệng: “Trời ơi, chẳng lẽ…?”

Huy hít một hơi thật sâu. “Là anh trai con. Là anh Minh.”

Một tiếng va mạnh vang lên — mẹ chồng đánh rơi ly rượu đang cầm. Khuôn mặt bà tái mét, đôi môi run run.

“Con nói gì vậy?” bà gằn giọng.

“Là sự thật,” Huy nói. “Bé An là con ruột của anh Minh. Nhưng mẹ cũng biết anh ấy đã mất trong tai nạn ba năm trước. Còn Lan… Lan không phản bội con. Cô ấy chỉ giữ lời hứa cuối cùng của một người sắp chết.”

Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Những ký ức cũ ùa về — đêm mưa định mệnh, khi Minh gọi tôi đến bệnh viện. Anh ấy bị tai nạn trên đường về quê, máu chảy loang khắp giường. Anh nắm tay tôi, ánh mắt cầu khẩn:

“Lan, làm ơn… hãy giữ cho mẹ tôi một đứa cháu. Tôi không còn thời gian nữa…”

Tôi đã sốc, đã từ chối, đã khóc nức nở. Nhưng anh Minh năn nỉ, nói rằng đó là tâm nguyện cuối cùng của anh — để bà mẹ chồng, người chỉ có hai người con trai, không phải sống suốt quãng đời còn lại trong trống rỗng.

Tôi chỉ định làm việc hiến tinh trùng nhân đạo, kín đáo, không ai biết. Nhưng trớ trêu thay, bà mẹ chồng lại lén làm xét nghiệm ADN, và biến mọi thứ thành bi kịch.

Huy quay sang tôi, giọng anh nghẹn lại:
“Anh biết hết từ đầu, Lan à. Từ ngày anh Minh mất, anh đã đọc thư tay của anh ấy gửi lại. Anh biết lý do em chọn im lặng. Và anh chưa bao giờ giận.”

Tôi òa khóc. Những giọt nước mắt chứa đầy tội lỗi và nhẹ nhõm.

Căn phòng lúc này không còn tiếng xì xào. Chỉ còn tiếng nấc của mẹ chồng. Bà run rẩy, không biết nên tin hay không. Cả đời bà dạy các con trung thực, cứng rắn, nhưng chính sự cứng rắn ấy lại khiến mọi người chọn im lặng, chọn chịu đựng.

Huy tiến lại gần, đặt tay lên vai mẹ:
“Con biết mẹ yêu anh Minh nhiều. Nhưng mẹ không nên làm tổn thương người khác chỉ vì muốn bảo vệ ký ức của anh ấy.”

Bà không nói gì, chỉ cúi đầu. Nến trên chiếc bánh sinh nhật vẫn cháy dở, khói mờ ảo bay lên. Một buổi tiệc chúc mừng biến thành buổi thú tội, nhưng cũng là khởi đầu cho sự thật được giải thoát.

Buổi tiệc tan trong im lặng. Mọi người ra về trong sự bối rối. Mẹ chồng ngồi lặng trên ghế, mắt vô hồn nhìn tấm hình hai người con trai đặt trên tủ.

Tôi bước lại, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng bà chỉ khẽ nói:
“Để mẹ yên.”

Tôi hiểu, vết thương ấy chưa thể lành ngay. Không chỉ vì sự thật, mà vì sự tự ái — bà từng tin rằng mình kiểm soát được tất cả, nhưng hóa ra lại bị chính con trai và con dâu giấu một bí mật lớn đến thế.

Những ngày sau đó, không khí trong nhà lạnh lẽo. Huy vẫn đi làm như thường, tôi vẫn chăm con, nhưng không ai nói về buổi tiệc hôm ấy nữa. Chỉ có buổi tối, khi con bé An ngủ say, Huy sẽ nắm tay tôi và nói:
“Em không có lỗi. Anh biết em chỉ làm điều mà anh Minh mong muốn nhất. Và anh… cảm ơn em vì đã giữ lời hứa ấy.”

Nhưng lòng tôi vẫn day dứt. Tôi biết Huy đau, dù anh cố giấu. Mỗi lần anh nhìn con bé cười, ánh mắt anh vừa ấm áp vừa man mác buồn. Một người đàn ông yêu con bằng tất cả trái tim, nhưng lại phải chấp nhận rằng mình không có cùng huyết thống — điều đó thật tàn nhẫn.

Mãi đến một tháng sau, mẹ chồng mới gọi tôi lên phòng. Bà ngồi cạnh cửa sổ, ánh sáng buổi chiều rọi lên gương mặt hằn nếp nhăn. Bà nói nhỏ, khàn giọng:

“Ngày ấy… mẹ đã sai. Mẹ không nên để lòng nghi ngờ che mờ tình thương. Con biết không, ngày Minh mất, mẹ từng trách ông trời. Nhưng giờ mẹ hiểu — thằng bé vẫn ở đây, qua An, qua chính sự hy sinh của con và Huy.”

Tôi khóc. Lần đầu tiên, bà nắm tay tôi thật chặt.

Từ đó, mọi thứ dần thay đổi. Mẹ chồng tôi không còn là người phụ nữ nghiêm khắc, lạnh lùng nữa. Bà dành nhiều thời gian bên cháu, thỉnh thoảng lại kể chuyện về hai người con trai với ánh mắt dịu dàng.

Huy thì vẫn như cũ — lặng lẽ, vững chãi, và yêu thương. Có lần anh nói:
“Anh nghĩ máu mủ không phải thứ duy nhất định nghĩa tình cha. Anh chọn yêu con bé vì đó là con của em, của người anh trai anh từng thương nhất, và của chính gia đình mình.”

Câu nói ấy khiến tôi hiểu — có những tình yêu không cần chứng minh bằng ADN.

Buổi sinh nhật năm sau, mẹ chồng tôi tự tay thắp nến, mời cả nhà lại đông đủ. Khi tôi bế bé An đến, bà ôm nó vào lòng, hôn lên trán.
“Cảm ơn con đã mang nó đến với thế giới này,” bà nói. “Nhờ con, mẹ có thể tha thứ… cho chính mình.”

Và lần đầu tiên, sau bao năm sống trong ngờ vực, tôi thấy nụ cười thật sự trên khuôn mặt bà.

Vụ xe City 2018 biển Thanh Hóa đòi đoàn cứu trợ lũ lụt bồi thường 100 triệu sau va ch:ạm: Tầm này không nói chuyện tình cảm được rồi

Tr;anh c;ãi sự việc Đoàn cứu trợ Đắk Lắk ko may bị Varchạm với chủ xe Honda City 2018 biển 36 Thanh Hóa, phải BỒI THƯỜNG 100 triệu. Vụ xe cứu trợ lũ lụt từ Đắk Lắk va chạm với Honda City ở Thanh Hoá và nhận báo giá chênh lệch  sẽ không phức tạp đến thế nếu chủ xe biết:

– Giới hạn trách nhiệm bảo hiểm do ô tô gây ra là 100 triệu đồng trong một vụ tai nạn

– Nắm rõ quy trình tiếp nhận hồ sơ.

Có thể là hình ảnh về cuống vé, bản thiết kế, bản đồ và văn bản

 

Có thể là hình ảnh về cuống vé, bản thiết kế và văn bản cho biết 'HONDA GIÁ DỊCH VỤ (Service Quotation) Copy Customer 3100605652 Masphuting (Treatmenl) IHCHANGIO GIOĂNG AOS UKINH (Quantly) rtrong vông ngàytừ (Unit) 73227TBATOO (Untprice) báogia Thaythể (Amount) (Tax Chiếc 300,000 1 8% 1 500.000 50.000 324.000 S1PMOT5AJ01 EBENLÁI 51216TBAT02 MAY-OTRMOIC 44300T9CT61 350.000 200.00 8% 8% 40000 20.000 T Thaythb Thaythb 540.000 CHiác 378.00 4.977.000 Chiếc กลีน 8% 4977000 263.000 2.701.000 8% 5375.16 0 308.160 261440 216.000 40.000 8% 2917.080 540,000 0% 1 Sonciatydetrai Sanhingsu ." :ดตคลังนลอง 1.500000 1 8% 1.400.000 1.400,000 1.000,000 450.000 boylsring_csuphii ngs 8% 8% 112000 80.000 1.512.000 1.050.000 486.000 864.000 1.100.000 1.100.000 0% 03.000 188.000 188.000 3919345 (Pageja/a'

Trong khi chờ công an tiếp nhận, xử lý vụ việc đoàn xe từ thiện từ miền Nam var chạm với honda City 36A34920 biển Thanh Hóa. Cùng xem video vụ việc nhé các fen ! Đúng sai ta để pháp luật xử lý. Tầm này không nc tình cảm được nữa rồi.

Trời ơi, ch///áy nhà trên phố Kim Hoa (Hà Nội), cả một gia đình 5 người giờ không còn ai…

Ngôi nhà bốn tầng một tum nằm sâu trong ngõ 180 phố Kim Hoa, phường Văn Miếu – Quốc Tử Giám bốc cháy làm cả gia đình 5 người tử vong, sáng 11/10.

Khoảng 5h, ngôi nhà rộng chừng 30 m2 nằm sâu trong hẻm 12, ngách 17, ngõ 180 phố Kim Hoa bốc cháy. Trong nhà có vợ chồng trung tuổi, vợ chồng con trai và cháu nội 6 tuổi.

Lửa bốc rất mạnh, nhà lại thiết kế kiểu ống, chỉ có một mặt tiền nên người bên trong khó thoát ra ngoài.

Ngôi nhà cháy nằm sâu trong ngách, mặt ngách rộng chưa tới 2 m.

Ngôi nhà cháy nằm sâu trong ngách, mặt ngách rộng chưa tới 2 m. Ảnh: Công an cung cấp

Nghe tiếng hô hoán, ông Thành ở cách nhà cháy 20 m vội chạy ra, thấy khói đang thoát ra từ nhà hàng xóm. Tiếng kêu cứu khẩn thiết vang lên từ trong nhà, nhưng cửa sắt, cửa kính tầng một đều khóa trái.

Ông Thành cùng người dân xung quanh dùng xà beng mất 30 phút mới phá được hai lớp cửa, huy động khoảng 30 bình chữa cháy mini, chung cư bên cạnh dẫn vòi xịt ra phun nước, nhưng không ngăn được lửa.

Do tầng một có một xe điện, hai xe máy xăng cùng nhiều đồ gia dụng nên khói lửa bốc rất mạnh, phun cả ra ngoài, mọi người đành bỏ chạy. “Nghe tiếng kêu cứu mà chúng tôi không làm được gì. Giá người phía trong nhảy xuống, phía dưới chúng tôi thả đệm, thì có thể thoát ra”, ông Thành nói.

Hiện trường tầng một ngôi nhà cháy ở ngõ phố Kim Hoa. Ảnh: Công an cung cấp

Hiện trường tầng một ngôi nhà cháy ở ngõ phố Kim Hoa. Ảnh: Công an cung cấp

Khoảng 5h30, 4 xe chữa cháy cùng 30 lính cứu hỏa tiếp cận hiện trường khi lửa đã bao trùm ngôi nhà, phát sinh nhiều khói độc. Xe cứu hỏa đỗ ở mặt phố Kim Hoa, dẫn vòi nước đi hơn 300 m, qua nhiều khúc ngoặt mới tới nhà cháy.

Lính cứu hỏa phun vòi rồng vào tầng một, đeo bình thở chuyên dùng vào tìm kiếm nạn nhân. Hơn 6h, lửa được dập tắt, đến 7h cả 5 nạn nhân được bọc kín chăn đưa ra ngoài.

Quảng cáo

Nạn nhân tử vong là cặp vợ chồng 69 và 73 tuổi; vợ chồng con trai 37 và 43 tuổi cùng cháu nội 6 tuổi.

Tại hiện trường, ba xe máy, toàn bộ nội thất tầng một bị cháy rụi. Tường, trần bong tróc hết lớp vữa. Cầu thang dẫn lên các tầng nằm trong cùng ngôi nhà bị cháy hết lan can.

Thi thể được bọc kín bằng chăn đưa ra ngoài. Ảnh: Huy Mạnh

Thi thể được bọc kín bằng chăn đưa ra ngoài. Ảnh: Trần Quyết Thắng

Kiểm tra hiện trường vụ cháy, Chủ tịch thành phố Trần Sỹ Thanh yêu cầu các đơn vị liên quan tập trung khắc phục hậu quả, khẩn trương điều tra nguyên nhân, đồng thời tổ chức thăm hỏi, hỗ trợ vật chất, tinh thần gia đình người bị nạn.

Ông Thanh cũng yêu cầu các đơn vị nghiên cứu quy hoạch ngõ ngách, cần tập trung bảo đảm lối thoát hiểm thông thoáng, có đủ phương tiện, thiết bị chữa cháy và lực lượng ứng phó tại chỗ, tăng cường phổ biến kiến thức phòng cháy, chữa cháy cho người dân.

Chính thức: KHỞI TỐ, BẮT TẠM GIAM ‘SHARK’ NGUYỄN HOÀ BÌNH vì những tội danh sau…

Nhiều cư dân mạng cũng nhận ra thay đổi này và để lại bình luận thắc mắc

Sau những ồn ào thời gian vừa qua, doanh nhân Nguyễn Hòa Bình (Shark Bình, sinh năm 1981) vẫn đang nhận về nhiều sự chú ý. Mới nhất, cư dân mạng phát hiện vị “cá mập” này đã có những thay đổi âm thầm ở tài khoản Shark Nguyễn Hòa Bình – page chính thức có 713k người theo dõi của Shark Bình.

Theo đó, video giới thiệu và video chính thức của livestream giao lưu kiến thức kinh doanh và cuộc sống: Tư duy lãnh đạo trong thời kỳ biến động vào ngày 6/10 vừa qua đã biến mất chưa rõ lý do.

Cũng chính vì vậy mà các bài đăng được Shark Bình chia sẻ về tài khoản cá nhân đều xuất hiện kết quả: Nội dung này hiện không hiển thị.

Động thái mới nhất về ông Nguyễn Hòa Bình (Shark Bình)- Ảnh 1.

Video livestream của Shark Bình vào ngày 6/10 đã không còn nữa (Ảnh chụp màn hình)

Động thái mới nhất về ông Nguyễn Hòa Bình (Shark Bình)- Ảnh 2.

Các bài đăng khác của Shark Bình về AntEx từ ngày 24/9 đến nay vẫn được giữ nguyên, bao gồm cả livestream vào ngày 26/9 (Ảnh chụp màn hình)

Phiên livestream trưa ngày 6/10 là lần xuất hiện gần nhất của Shark Bình nên phía dưới các bài đăng, cư dân mạng để lại nhiều bình luận thắc mắc. Phần lớn ý kiến bày tỏ sự khó hiểu cho động thái này, không biết do nguyên nhân chủ quan hay khách quan.

Ngoài ra livestream này mới chỉ là phần đầu của nội dung mà Shark Bình muốn chia sẻ nên động thái ẩn/ xoá càng gây tò mò.

Trước đó, trong livestream, Shark Bình cho biết mình đã chuẩn bị khoảng 23 slide để nói nhưng bị lố giờ, đang dừng lại ở khoảng slide thứ 8. Vì vậy doanh nhân này hẹn có thể sẽ có thêm các buổi live thứ 2 hoặc 3 về chủ đề này.

Động thái mới nhất về ông Nguyễn Hòa Bình (Shark Bình)- Ảnh 3.

Bình luận từ cư dân mạng (Ảnh chụp màn hình)

Shark Bình trong livestream vào trưa 6/10 (Ảnh chụp màn hình)

Chiều 6/10, tại buổi họp báo Bộ Công an, Đại tá Nguyễn Đức Long, Phó Giám đốc Công an TP Hà Nội, cho biết Công an thành phố đã nhận đơn trình báo liên quan đến dự án tiền số AntEx.

Đến ngày 7/10, theo Người lao động, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội đã mời ông Nguyễn Hoà Bình, Chủ tịch Tập đoàn NextTech Group (Shark Bình), tới làm việc để xác minh các nội dung đơn tố giác.

Theo ghi nhận, chiều 7/10, nhiều công an liên tục đi vào tòa nhà 18 Tam Trinh, nơi có trụ sở công ty của doanh nhân Nguyễn Hòa Bình. Nơi đặt trụ sở công ty của Shark Bình tại tầng 3 tòa nhà số 18 Tam Trinh có rất đông công an đang làm nhiệm vụ. Nhiều nhân viên của công ty cũng đang có mặt tại đây để làm việc với lực lượng chức năng.

Động thái mới nhất về ông Nguyễn Hòa Bình (Shark Bình)- Ảnh 6.

Lực lượng chức năng có mặt tại toà nhà nơi đặt trụ sở công ty của Shark Bình (Ảnh: Người lao động)

Trong một diễn biến khác, người dùng mạng cũng phát hiện ra tài khoản Shark Nguyễn Hòa Bình đã tắt quảng cáo bài đăng bóc phốt “thằng em phản bội” nữa.

Từ đầu tháng 10, Shark Bình đã chạy quảng cáo bài đăng với tiêu đề: “Nghiên cứu: Hành vi phản bội trong khởi nghiệp và kinh doanh”. Việc quảng cáo này được thực hiện tại tài khoản fanpage chính thức của Shark Bình trên nền tảng Facebook và Instagram. Bài đăng này không nhắc trực tiếp đến vụ ồn ào AntEx nhưng ở phần bình luận, Shark Bình ghim bình luận: “Câu chuyện THỰC TẾ: L.V.L. phản bội Shark Bình AntEx và sự NGUY HIỂM trong kỷ nguyên Khoa học – Công nghệ, xem tại đây”.

Động thái mới nhất về ông Nguyễn Hòa Bình (Shark Bình)- Ảnh 7.

Tài khoản Shark Nguyễn Hoà Bình đã tắt quảng cáo (Ảnh chụp màn hình)