Home Blog

Đám Tang Chồng Tỷ Phú, Người Vợ Bàng Hoàng Khi Thấy Một Bé Gái Giống Hệt Chồng Tới Viếng.

Tiếng mưa lách tách rơi trên mái tôn, hòa cùng tiếng kèn trống não nề từ trong căn biệt thự sang trọng vọng ra. Ngày hôm nay, đám tang của ông Trần Hoàng – vị tỷ phú nổi tiếng khắp thành phố – thu hút sự chú ý không chỉ của người thân, bạn bè mà cả báo chí và hàng xóm hiếu kỳ. Người ta đến không chỉ để tiễn đưa một con người giàu có, mà còn để tận mắt chứng kiến cuộc đời và hậu sự của một trong những nhân vật quyền lực nhất thương trường.

Bà Lệ, vợ ông Hoàng, mặc bộ áo tang trắng, khuôn mặt tái nhợt. Bà không khóc gào, chỉ im lặng nhìn di ảnh chồng đặt trên bàn thờ nghi ngút khói hương. Mấy ngày qua, bà sống trong trạng thái mơ hồ, chẳng biết mình đang trong cơn ác mộng hay thực tại. Bao nhiêu năm hôn nhân, từ những ngày ông Hoàng chỉ là một doanh nhân khởi nghiệp đến lúc ông thành tỷ phú, bà đều ở bên cạnh. Giờ đây, ông nằm đó, lặng im, bỏ lại bà với gia sản khổng lồ và vô số ánh mắt dò xét từ ngoài kia.

Khách đến viếng nườm nượp. Họ hàng, đối tác, nhân viên công ty… ai cũng ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt buồn bã nhưng không giấu được sự tò mò. Bởi lẽ, cái chết đột ngột của ông Hoàng vẫn còn nhiều uẩn khúc. Một số người thì thầm: “Ông ấy mới đi khám sức khỏe định kỳ, kết quả rất tốt mà, sao lại đột ngột thế này?”. Người khác thì đoán: “Có khi là áp lực công việc, tim mạch phát tác”.

Giữa lúc không khí tang thương phủ khắp căn nhà, một cảnh tượng lạ lùng xảy ra. Ngoài cổng, trong dòng người đến viếng, xuất hiện một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi dắt theo một bé gái chừng bảy, tám tuổi. Đứa bé mặc váy đen, tóc dài buông xõa, đôi mắt to tròn nhìn quanh với vẻ sợ hãi lẫn bối rối. Khi ánh mắt nó chạm vào di ảnh trên bàn thờ, đôi môi khẽ mấp máy, như muốn gọi “Ba”.

Điều khiến tất cả kinh ngạc chính là gương mặt đứa bé. Những ai từng quen biết ông Hoàng đều thầm giật mình: nó giống ông đến lạ kỳ. Đôi mắt, sống mũi, thậm chí cả dáng cằm đều như bản sao thu nhỏ. Cơn xôn xao lan nhanh trong đám đông.

Bà Lệ ngẩng lên, thoáng khựng lại khi nhìn thấy cảnh ấy. Bà cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. “Không thể nào…”. Nhưng càng nhìn, sự tương đồng càng rõ. Tiếng xì xào vang lên khắp nơi:
– Trời ơi, con ai mà giống ông Hoàng dữ vậy?
– Có khi… là con riêng?

Không khí trong tang lễ bỗng căng thẳng lạ thường. Người phụ nữ kia vẫn lặng lẽ dắt con vào thắp hương, cúi đầu trước linh cữu. Bà Lệ đứng chôn chân, lòng bàng hoàng xen lẫn hoài nghi.

Câu hỏi bắt đầu gặm nhấm tâm trí bà: Phải chăng suốt bao năm qua, ông Hoàng đã che giấu một bí mật động trời?

Sau tang lễ, căn biệt thự rộng lớn bỗng trở nên trống vắng lạ thường. Bà Lệ ngồi trong phòng khách, đôi mắt mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào tấm hình chồng. Trong đầu bà vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh bé gái hôm đó. Sự giống nhau quá rõ ràng, khiến bà không thể coi đó chỉ là “trùng hợp”.

Người phụ nữ dẫn bé gái đến viếng hôm ấy không ở lại lâu. Sau khi thắp nén hương, cô ta chỉ lặng lẽ để lại một vòng hoa trắng, trên đó ghi: “Mẹ con em xin tiễn biệt anh”. Rồi dắt con rời đi, giữa vô số ánh mắt tò mò.

Bà Lệ cắn môi. Trực giác mách bảo bà cần tìm hiểu. Hôm sau, bà nhờ một người bạn thân làm bên hội từ thiện dò la. Chẳng mấy khó khăn, bà biết được danh tính người phụ nữ ấy – tên là Hạnh, một giáo viên dạy nhạc ở trường tiểu học tư gần trung tâm. Bé gái tên An, đang học lớp 2 tại chính ngôi trường đó.

Một buổi chiều, bà Lệ tìm đến trường, đứng từ xa quan sát. Khi tan học, bé An chạy ra cổng, gương mặt rạng rỡ. Ánh mắt nó sáng, dáng đi nhanh nhẹn – tất cả đều gợi lại ký ức về ông Hoàng lúc trẻ. Bà Lệ thấy tim mình nhói lên.

Tối hôm ấy, bà hẹn gặp riêng Hạnh trong một quán cà phê nhỏ. Ban đầu, Hạnh còn e dè, nhưng rồi dưới ánh nhìn kiên định của bà Lệ, cô bật khóc.
– Em xin lỗi chị… nhưng anh ấy và em…

Câu chuyện dần hé mở. Hóa ra, hơn tám năm trước, trong một chuyến công tác ở Đà Nẵng, ông Hoàng tình cờ gặp Hạnh. Khi đó, Hạnh chỉ là một cô giáo trẻ, nhiệt huyết, còn ông Hoàng thì đã là một doanh nhân thành đạt nhưng vẫn chưa nổi bật như sau này. Giữa họ nảy sinh một mối quan hệ ngắn ngủi, không ràng buộc. Hạnh có thai nhưng quyết định giữ lại đứa bé, nuôi con một mình, chưa từng yêu cầu ông Hoàng chịu trách nhiệm.

Điều khiến bà Lệ bất ngờ là… ông Hoàng hoàn toàn biết về sự tồn tại của bé An. Dù không công khai, nhưng ông vẫn chu cấp âm thầm cho hai mẹ con, đảm bảo họ có cuộc sống ổn định. “Anh ấy nói không muốn phá vỡ gia đình chị, cũng không muốn An thiếu thốn” – Hạnh nghẹn ngào.

Nghe đến đó, lòng bà Lệ rối bời. Bao nhiêu năm qua, bà từng tự hào vì nghĩ chồng mình là người đàn ông mẫu mực, hết lòng vì gia đình. Hóa ra, ông giấu một bí mật lớn như vậy. Vừa là sự phản bội, vừa là trách nhiệm.

Bà im lặng rất lâu. Ly cà phê nguội ngắt trên bàn. Trước mắt bà, dường như hiện lên hai con đường: hoặc phủ nhận, xua đuổi mẹ con Hạnh; hoặc chấp nhận sự thật, đối diện và tìm cách dung hòa. Nhưng liệu bà có đủ bao dung để làm điều đó?

Những ngày sau đó, dư luận bắt đầu râm ran. Tin đồn về “con riêng của tỷ phú” lan truyền nhanh chóng. Báo lá cải giật tít, hàng xóm xì xào. Gia đình bên nội của bà Lệ cũng tỏ thái độ khó chịu. Họ lo sợ khối tài sản kếch xù của ông Hoàng sẽ bị chia sẻ cho “người ngoài”.

Một buổi họp gia đình diễn ra ngay tại biệt thự. Anh chị em họ hàng nhao nhao:
– Chị Lệ phải làm rõ! Không thể để một đứa trẻ không rõ thân phận đến tranh giành!
– Nếu cần thì xét nghiệm ADN!

Bà Lệ ngồi im, nhìn từng gương mặt đỏ gay vì tức giận. Bà hiểu họ lo lắng cho quyền lợi, nhưng bà thì chỉ cảm thấy kiệt sức. Trong đầu bà vẫn vang vọng hình ảnh bé An hôm đứng trước di ảnh, ánh mắt ngơ ngác của một đứa trẻ mất cha. Nó đâu có lỗi gì.

Đêm ấy, bà mất ngủ. Bà ra ban công, trời vẫn lất phất mưa. Bất giác bà nhớ lại những lời chồng từng nói trước đây: “Nếu một ngày anh không còn, em hãy chăm sóc gia đình thay anh, đừng để ai bị bỏ rơi”. Khi đó bà chỉ nghĩ đến con ruột và cha mẹ già, nào ngờ…

Sáng hôm sau, bà Lệ chủ động gọi điện cho Hạnh. Lần này, bà mời cả hai mẹ con về nhà. Khi An bước vào phòng khách, bà Lệ ngồi xuống ngang tầm, nhẹ nhàng nắm tay con bé:
– Từ nay, con cứ xem đây là nhà của mình. Ba con chắc cũng mong vậy…

Câu nói ấy khiến cả Hạnh lẫn An sững người. Nước mắt rơi lã chã. Hạnh cúi đầu, giọng run rẩy:
– Em biết chị rộng lượng, nhưng em không mong gì hơn ngoài việc con có thể đôi lúc được nhớ đến cha nó…

Tin bà Lệ thừa nhận bé An lan ra ngoài, gây thêm sóng gió. Người thì khen bà bao dung, người thì chê dại dột. Song, bà không còn bận tâm. Bà chọn giữ lời hứa thầm lặng với chồng, cũng như giữ cho chính mình một lương tâm thanh thản.

Thời gian trôi đi, ban đầu vẫn còn nhiều ánh mắt nghi kỵ, nhưng dần rồi, mọi chuyện lắng xuống. Bé An đôi khi đến biệt thự chơi cùng các anh chị, được gọi “con gái của ba Hoàng”. Bà Lệ vẫn còn những đêm trăn trở, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của An, bà biết mình đã làm đúng.

Cuộc đời vốn dĩ không hoàn hảo. Ngay cả những người giàu có, tưởng như có tất cả, cũng mang trong lòng những vết nứt. Nhưng quan trọng là sau cùng, con người ta chọn đối diện thế nào với những vết nứt ấy.

Và bà Lệ, trong cơn giông bão của số phận, đã chọn con đường bao dung.

Shipper J&T đi làm 3 ngày bỏ túi 58 triệu đồng: Công an vào cuộc phanh phui sự thật đằng sau những đơn hàng 0 đồng

Công an tỉnh Lâm Đồng xác định nhóm nghi phạm này có kiến thức sâu về công nghệ thông tin cũng như các lỗ hổng trong quy trình giao hàng hiện nay.

Theo báo Nhịp sống thị trường ngày 26/8 có bài Shipper J&T đi làm 3 ngày bỏ túi 58 triệu đồng: Công an vào cuộc phanh phui sự thật đằng sau những đơn hàng 0 đồng và COD công ty phải đền tiền. Nội dung như sau:

Công an tỉnh Lâm Đồng xác định nhóm nghi phạm này có kiến thức sâu về công nghệ thông tin cũng như các lỗ hổng trong quy trình giao hàng hiện nay.

Theo báo điện tử tỉnh Lâm Đồng đăng tải ngày 25/8, Công an Bảo Lâm 3 vừa phối hợp với Cơ quan Cảnh sát điều tra và Phòng Cảnh sát hình sự, Công an tỉnh Lâm Đồng điều tra, triệt phá thành công nhóm đối tượng lừa đảo chiếm đoạt tài sản với thủ đoạn hết sức tinh vi.

Trước đó, vào ngày 12/8, Công an xã Bảo Lâm 3 tiếp nhận tin báo của ông T.H.C (thường trú tại thôn 1A, xã Bảo Lâm 3) về việc một nhân viên giao hàng thuộc Chi nhánh Công ty J&T, sau khi hoàn tất công việc trong ngày, đã không bàn giao số tiền thu hộ trị giá hơn 58 triệu đồng.

Bên trong Công ty J&T, nơi các đối tượng làm hồ sơ giả cho Đạt vào làm việc để lừa đảo chiếm đoạt tài sản

Theo lãnh đạo Công an xã Bảo Lâm 3, thời điểm đơn vị tiếp nhận tin báo, các thông tin liên quan đến vụ việc rất sơ sài, gây nhiều khó khăn cho công tác xác minh, điều tra. Tuy vậy, đơn vị đã nhanh chóng phối hợp với Cơ quan Cảnh sát điều tra và Phòng Cảnh sát hình sự, Công an tỉnh khoanh vùng, truy vết các đối tượng nghi vấn.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ, các cán bộ, chiến sĩ Công an xã Bảo Lâm 3 nhanh chóng xác định được nhóm nghi phạm hoạt động liên tỉnh, không cư trú tại địa phương. Nhóm nghi phạm này có kiến thức sâu về công nghệ thông tin cũng như các lỗ hổng trong quy trình giao hàng hiện nay.

Để xác minh, điều tra làm rõ các đối tượng, Công an xã Bảo Lâm 3 đã nhanh chóng thành lập 3 tổ công tác. Một tổ ở lại địa phương tiếp tục thu thập thông tin từ bị hại; 2 tổ còn lại nhanh chóng lên đường đến TP. Hồ Chí Minh, Đồng Nai và các địa phương lân cận để truy tìm đối tượng từ những đầu mối thu thập được.

Từ các tài liệu, chứng cứ thu thập được, cơ quan điều tra đã triệu tập các đối tượng lên làm việc, gồm: Ngụy Gia Đạt (25 tuổi), Trịnh Quốc Tuấn (31 tuổi) và Nguyễn Phúc Hậu (29 tuổi) cùng ngụ tại TP. Hồ Chí Minh.

Khai với cơ quan điều tra, các đối tượng thừa nhận, Trịnh Quốc Tuấn là đối tượng cầm đầu nhóm lừa đảo. Còn Đạt và Hậu là 2 chân rết giúp sức cùng Tuấn nhiều lần thực hiện hành vi lừa đảo thông qua hình thức tạo đơn hàng giả, lợi dụng mô hình giao hàng – thu tiền hộ (COD) để chiếm đoạt tài sản.

Trước đây, Tuấn có thời gian là nhân viên của Công ty J&T Chi nhánh tại tỉnh Bình Dương (cũ) và biết được quy trình tuyển nhân sự của đơn vị này có nhiều sơ hở.

Từ đó, Tuấn nảy sinh ý định chiếm đoạt tài sản của Công ty J&T Chi nhánh xã Bảo Lâm 3 nên rủ Đạt, Hậu cùng tham gia. Sau đó, Đạt sử dụng hồ sơ xin việc giả (gồm giấy xác nhận thông tin nơi cư trú, giấy cam kết bảo lãnh nhân sự, giấy xác nhận hạnh kiểm…) có chữ ký của lãnh đạo xã và con dấu xác nhận của chính quyền địa phương. Trong hồ sơ, Đạt lấy tên giả là Nguyễn Văn Hạnh.

Công ty J&T Chi nhánh xã Bảo Lâm 3, nơi các đối tượng lợi dụng sự sơ hở trong việc tuyển nhân viên để làm hồ sơ giả vào lừa đảo chiếm đoạt tài sản

Được nhận vào Công ty giao hàng, đối tượng đã tạo đơn hàng có giá trị cao, trong đó có đơn hàng “0 đồng” và đơn COD (khách trả tiền khi nhận hàng). Khi nhận hàng đi giao, Đạt vào ứng dụng giao hàng của Công ty J&T cài trên điện thoại và thao tác “giao hàng thành công” nhằm chiếm đoạt tài sản.

Đối với đơn hàng “0 đồng”, các đối tượng đóng mình là người mua, sau đó giả vờ không nhận được hàng và yêu cầu Công ty giao hàng phải đền hàng. Trong khi đó, đối với đơn hàng COD, các đối tượng chiếm đoạt đơn hàng rồi bán lấy tiền.

Chỉ riêng trong 3 ngày, từ 9 – 11/8/2025, nhóm này đã chiếm đoạt trót lọt số tiền hơn 58 triệu đồng tại địa bàn xã Bảo Lâm 3. Ngoài ra, các đối tượng còn khai nhận từng thực hiện nhiều vụ việc tương tự tại TP. Hồ Chí Minh và tỉnh Bình Dương (cũ), nhưng chưa bị phát hiện.

Sau khi củng cố hồ sơ, Công an xã Bảo Lâm 3 đã chuyển toàn bộ vụ án lên Cơ quan Cảnh sát điều tra, Công an Lâm Đồng tiếp tục xử lý theo quy định pháp luật. Ngoài Tuấn, Đạt và Hậu, cơ quan điều tra cũng đã triệu tập một đối tượng liên quan để tiếp tục đấu tranh.

Hiện, vụ việc đang được Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lâm Đồng tiếp tục mở rộng điều tra để xử lý theo quy định.

Cùng ngày, báo Phụ nữ số có bài viết Thủ đoạn lừa đảo liên quan đến shipper mà ai cũng phải biết, công an đã cảnh báo. Nội dung như sau:

Theo thông tin từ Công an TP Đà Nẵng ngày 25/8, thủ đoạn này đang xuất hiện trên địa bàn và có diễn biến phức tạp, người dân cần nâng cao cảnh giác để tự bảo vệ mình.

Thời gian gần đây, trên địa bàn thành phố Đà Nẵng xuất hiện thủ đoạn lừa đảo tinh vi của các đối tượng giả danh nhân viên giao hàng (shipper) nhằm chiếm đoạt tài sản của người dân. Các đối tượng này thu thập thông tin cá nhân từ các trang mua sắm trực tuyến, phiên livestream trên mạng xã hội hoặc mua lại dữ liệu khách hàng từ nguồn không rõ ràng. Sau đó, chúng giả danh là nhân viên của các đơn vị giao hàng uy tín, gọi điện thông báo giao hàng và hỏi người nhận có ở nhà hay không.

Thủ đoạn lừa đảo liên quan đến shipper mà ai cũng phải biết, công an đã cảnh báo- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Do bận công việc hoặc không có mặt tại nhà, nhiều khách hàng đã đồng ý chuyển khoản trước để nhận hàng. Sau khi giao dịch hoàn tất, các đối tượng tiếp tục thông báo rằng chưa nhận được tiền hoặc có sự nhầm lẫn trong số tài khoản, đồng thời viện lý do hệ thống sẽ tự động trừ tiền từ tài khoản ngân hàng của khách hàng, với số tiền từ 3 triệu đến 3,5 triệu đồng.

Để tiếp tục chiếm đoạt tài sản, các đối tượng gửi đường link giả mạo dẫn đến trang web hoặc số điện thoại được cho là của đơn vị giao hàng. Khi người dân truy cập vào đường link này, thiết bị có nguy cơ bị nhiễm mã độc, dẫn đến việc bị đánh cắp thông tin cá nhân, mất quyền kiểm soát tài khoản ngân hàng, ví điện tử và các dữ liệu quan trọng khác.

Khuyến cáo phòng tránh:

– Cảnh giác với các cuộc gọi từ số lạ, tuyệt đối không chuyển khoản khi chưa trực tiếp nhận hàng hoặc chưa xác minh rõ thông tin đơn hàng.

– Không truy cập vào các đường link lạ do người không quen biết gửi đến, đặc biệt qua tin nhắn hoặc cuộc gọi.

– Chủ động tra cứu thông tin đơn hàng qua website hoặc ứng dụng chính thức của các đơn vị chuyển phát để đảm bảo tính xác thực.

– Khi phát hiện dấu hiệu lừa đảo hoặc bị chiếm đoạt tài sản, người dân cần nhanh chóng đến trình báo tại cơ quan Công an gần nhất để được hỗ trợ và xử lý kịp thời.

Cơ quan Công an thành phố Đà Nẵng đề nghị người dân nâng cao cảnh giác, chủ động bảo vệ thông tin cá nhân và phối hợp chặt chẽ với lực lượng chức năng trong công tác phòng ngừa, đấu tranh với các loại tội phạm công nghệ cao, góp phần giữ vững an ninh trật tự trên địa bàn.

Ngoài ra, người dân cần chủ động bảo vệ thông tin cá nhân của mình và phối hợp chặt chẽ với lực lượng chức năng để phòng ngừa, đấu tranh hiệu quả với tội phạm công nghệ cao.

Người mẹ đi mua sắm nhưng không bao giờ quay lại, 14 năm sau gia đình bà mới phát hiện ra lý do …

Trưa hôm ấy, trời Sài Gòn oi bức, nắng như đổ lửa. Bà Hồng, 42 tuổi, bảo với chồng và hai con rằng mình sẽ ra chợ An Đông mua ít vải và nhu yếu phẩm. Bà vốn thích may vá, và còn hứa với con gái út sẽ khâu cho nó một chiếc váy mới để mặc trong dịp lễ. Không ai ngờ rằng đó là lần cuối cùng họ nhìn thấy bà.

Ông Nam – chồng bà – hôm ấy ở nhà sửa lại cánh cửa, còn hai đứa nhỏ thì loay hoay với bài tập. Thời gian trôi, trời đã nhá nhem tối mà bà Hồng vẫn chưa về. Ban đầu ông Nam nghĩ chắc vợ gặp bạn bè, mải trò chuyện. Nhưng đến 9 giờ tối, ông bắt đầu thấy lạ, gọi điện thoại bàn ở sạp quen nhưng không ai thấy bà.

Sáng hôm sau, gia đình chính thức báo tin mất tích. Công an phường tiếp nhận, hỏi han và ghi chép. Họ cho rằng có thể bà Hồng đi theo bạn bè, hoặc buồn chán gia đình mà bỏ đi. Nhưng ông Nam khẳng định vợ mình không bao giờ làm thế, bà yêu con thương chồng, sống trách nhiệm.

Những ngày sau đó, gia đình chạy khắp nơi: bệnh viện, nhà ga, bến xe, thậm chí hỏi cả những người bán hàng rong quanh chợ. Một số người nói có thấy bà đi bộ ra khỏi chợ, dáng vẻ bình thường, tay cầm túi đồ nhỏ. Sau đó thì… không còn ai biết.

Hai đứa trẻ đêm nào cũng khóc. Con gái út còn cầm khung vải mẹ để dở dang, ôm vào lòng mà nức nở. Cả căn nhà vốn ấm cúng giờ như bị khoét mất một mảng.

Thời gian dần dần trôi. Ban đầu là hy vọng tìm thấy bà sau vài ngày. Rồi hy vọng biến thành vài tháng, vài năm. Tin tức thưa dần. Cuộc sống mưu sinh cuốn gia đình đi, nhưng nỗi trống trải ấy không bao giờ lấp đầy.

Đến năm thứ 10, nhiều người quen khuyên ông Nam nên “xem như bà đã mất”, lo cho con cái và cho chính bản thân. Nhưng ông vẫn giữ tấm ảnh cưới đặt trang trọng trong tủ kính. Ông tin, hoặc ít nhất muốn tin, rằng một ngày nào đó vợ sẽ trở về.

Mười bốn năm là khoảng thời gian đủ dài để một đứa bé gái biến thành thiếu nữ, một cậu bé thành người đàn ông trưởng thành.

Con trai lớn của bà Hồng – Tuấn – từ nhỏ đã phải thay cha quán xuyến chuyện nhà. Cậu học xong cấp 3 rồi đi làm thêm để phụ cha lo học phí cho em gái. Nhìn người bạn bè có mẹ dắt đi họp phụ huynh, em gái có lần òa khóc: “Sao mẹ con người ta vẫn ở đó, còn mẹ mình thì đi đâu?” Tuấn không trả lời, chỉ ôm em vào lòng.

Ông Nam thì già đi trông thấy. Tóc bạc phủ kín, dáng người gầy guộc. Bao nhiêu năm, ông vừa là cha vừa là mẹ. Mỗi dịp Tết, ông vẫn chuẩn bị một chỗ ngồi trên bàn thờ cho bà, không phải như người đã khuất, mà như người tạm xa nhà.

Nỗi mất mát ấy dần trở thành một phần đời sống. Hàng xóm thôi không hỏi han nhiều. Người trong nhà cũng học cách sống tiếp. Nhưng không ai quên.

Cho đến một ngày, vào năm thứ 14 kể từ khi bà biến mất, một sự kiện bất ngờ đã đảo lộn tất cả.

Tuấn – khi ấy đã đi làm tại một công ty vận tải – được cử đến kho hàng ở Bình Dương kiểm tra giấy tờ. Trong đống hồ sơ cũ, cậu bất ngờ nhìn thấy một cái tên quen thuộc: “Nguyễn Thị Hồng – giấy tạm trú năm 2011 tại một khu nhà trọ lao động”. Tim cậu như ngừng đập.

Cậu mang giấy ấy về cho cha. Ông Nam run run cầm trên tay, vừa mừng vừa lo. Vậy là ít nhất, vợ ông từng còn sống, từng ở đâu đó, nhưng tại sao không liên lạc với gia đình? Tại sao biến mất suốt 14 năm?

Hai cha con quyết định dò hỏi. Họ lần theo địa chỉ ghi trên giấy tạm trú. Đó là một khu nhà trọ cũ, giờ đã giải tỏa. Người chủ trọ cũ kể: “À, tôi nhớ, có một chị tên Hồng ở đây. Hồi đó chị ấy làm công nhân may, nhưng đi đứng không nhanh nhẹn, hay đau đầu. Một hôm có người đến đưa đi bệnh viện, rồi tôi không thấy về nữa.”

Manh mối ấy mở ra cả một cuộc tìm kiếm mới, khiến bao cảm xúc chôn vùi bấy lâu nay trỗi dậy.

Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng gia đình tìm đến một bệnh viện tâm thần ở ngoại ô. Tại đây, khi ông Nam nhắc đến tên vợ, y tá liền dẫn ông đến một phòng nhỏ.

Trong căn phòng ấy, một người phụ nữ dáng gầy, tóc cắt ngắn lơ thơ, ánh mắt xa xăm ngồi nhìn ra cửa sổ. Khi nghe tiếng “Hồng ơi!”, bà khẽ giật mình. Ánh mắt ngơ ngác một lúc, rồi rưng rưng: “Anh Nam?”

Ông Nam sụp xuống, nước mắt giàn giụa. Đó chính là vợ ông. Sau 14 năm, cuối cùng họ cũng gặp lại.

Các bác sĩ giải thích: cách đây hơn chục năm, bà Hồng được đưa vào bệnh viện trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời, không nhớ được quê quán hay người thân. Bà lang thang sau một cơn tai biến nhẹ, được công nhân quanh khu nhà trọ đưa đi cấp cứu. Vì không ai đến nhận, bà được lưu lại bệnh viện, rồi sau đó mắc thêm chứng trầm cảm và tâm thần phân liệt nhẹ.

Cả gia đình chết lặng. Họ không thể tin rằng chỉ vì một tai biến nhỏ và sự thiếu kết nối thông tin mà đã khiến họ ly tán ngần ấy năm.

Những ngày sau đó, ông Nam và hai con thay phiên nhau đến thăm, trò chuyện, kể lại chuyện xưa để khơi gợi trí nhớ cho bà. Có lúc bà nhớ ra đôi chút, nhắc đến cái váy chưa kịp may cho con gái, nhắc đến cái cổng nhà có tiếng kẽo kẹt. Có lúc bà lại lạc thần, ngồi im lặng.

Dẫu vậy, họ biết mình đã tìm lại được người thân. Bao nhiêu năm khổ cực, giờ đổi lấy niềm hạnh phúc muộn màng.

Tuấn ôm chặt vai cha, thì thầm: “Ít ra, con đã tìm thấy mẹ. Con không còn thắc mắc nữa.” Còn cô con gái út, giờ đã là thiếu nữ 20 tuổi, cầm tay mẹ, vừa khóc vừa cười: “Mẹ, con chờ mẹ lâu lắm rồi.”

Câu chuyện ấy trở thành một vết khắc trong lòng cả gia đình: bi thương, nhưng cũng chan chứa hy vọng. Nó nhắc nhở họ rằng dù cuộc đời có đưa đẩy đến đâu, tình thân vẫn là sợi dây bền chặt nhất, không thể nào mất đi.

Cô gái MMA: “Tôi đã cố kiểm soát kỹ thuật, giới hạn vào các vùng an toàn để tránh gây chấn thương nghiêm trọng cho đối phương”

Sau khi bị người đàn ông xăm trổ lạ mặt xúc phạm và tấn công vô cớ chỉ vì mặc bra thể thao, Hoàng Hằng từng tập luyện Jiu-jitsu và MMA từ năm 2021 đã phản kháng quyết liệt, “hạ gục” đến mức người đàn ông này phải xin lỗi.

Ngày 26/8, trên mạng xã hội xôn xao về video ghi lại cảnh một phụ nữ trẻ phản kháng lại sau khi bị người đàn ông xăm trổ tấn công vô cớ trong hầm để xe. Sau khi được can ngăn, cô gái bình tĩnh, định lên xe rời đi. Tuy nhiên, nam thanh niên tiếp tục chửi bới, khiêu khích dẫn đến cả hai lao vào ẩu đả. Kết quả, sau vài đòn tấn công của cô gái, người đàn ông nằm im chịu trận.

Trên mạng xã hội, một loạt tài khoản phát hiện ra chi tiết quan trọng. Tài khoản Diệp Hoàng bình luận: “Cuối cùng chú bảo vệ cũng không cứu được anh ấy mà là quả áo chống nắng của chị gái cứu”.

Thực tế, vụ việc nói trên xảy ra từ hồi tháng 5/2025 ở một phòng tập tại Thượng Đình (Hà Nội). Đây là phòng tập của chị gái người phụ nữ xuất hiện trong video.

Người đàn ông xăm trổ xúc phạm cô gái chỉ vì cô mặc trang phục bra thể thao. Cô gái đáp trả bằng lời nói thì bị tấn công. Sự việc xô xát, người đàn ông kia xin lỗi và cô gái dừng tay.

Sự việc chỉ được bàn tán khi một người em của Hoàng Hằng (28 tuổi) – cô gái trong video đăng tải hình ảnh lên mạng xã hội. Hoàng Hằng là thành viên của một câu lạc bộ võ thuật, cô tập Jiu Jitsu và MMA (võ tổng hợp) từ năm 2021. Việc tập luyện với cô chỉ nhằm rèn luyện sức khỏe, không có định hướng thi đấu. Công việc chính của Hằng là nhân viên văn phòng.

Trái với cảm xúc từ cộng đồng mạng, Hoàng Hằng kêu gọi tất cả mọi người phải bình tĩnh và không để bản thân mất kiểm soát như mình. Cô cho rằng phụ nữ chỉ nên học võ để tự vệ chứ không phải để đánh nhau.

Hoàng Hằng (28 tuổi) cho biết: “Hôm đó, tôi sang phòng tập của chị gái. Khi xuống nhà xe ở hầm chung cư, Hằng chạm mặt một thanh niên lạ đi từ ngoài vào. Người này buông lời xúc phạm chỉ vì tôi mặc bra thể thao. Tôi phản ứng lại bằng lời nói thì hắn ta tiến đến và bất ngờ tát tôi. Vì không thể kiềm chế được nữa, tôi quay lại lời qua tiếng lại và vụ việc đó đã xảy ra”.

Sau vụ việc, Hoàng Hằng bị xây xát nhẹ ở vùng mặt. Sau sự việc, Hằng xin video từ quản lý chung cư để đề phòng trường hợp kiện cáo sẵn sàng giải quyết. Vài hôm trước, em gái cô vô tình đăng lên mạng xã hội và bất ngờ nhận được sự quan tâm. Hình ảnh và thông tin của Hằng cũng liên tục được chia sẻ.

Vụ thu 21 triệu đồng tiền xe cấ/p cứ/u cho 200km, gia đình bệ::nh nhâ::n chính thức lên tiếng

Một gia đình ở Thái Nguyên phản ánh bị thu tới 21 triệu đồng cho quãng đường khoảng 200km khi thuê xe cấp cứu chở người bệnh từ Bệnh viện Đa khoa Bắc Giang về nhà.

Ngày 26/8, chị Nguyễn Ánh Tuyết (trú tại xã Hiệp Lực, tỉnh Thái Nguyên) chia sẻ với PV VietNamNet về việc gia đình phải trả 21 triệu đồng cho một chuyến xe cấp cứu chở người nhà từ Bắc Ninh về Thái Nguyên.

Theo chị Tuyết, ngày 15/8, bố chị là ông Nguyễn Văn T. (lao động tự do tại tỉnh Bắc Ninh) bất ngờ đổ bệnh, không ăn uống được và rơi vào tình trạng nguy kịch. Ông T. được đưa vào Bệnh viện Đa khoa Bắc Giang (tỉnh Bắc Ninh). Sau đó, bệnh nhân được chuyển lên khoa Hồi sức tích cực để điều trị.

Sau 4 ngày điều trị, sức khỏe của ông T. không có tiến triển. Gia đình quyết định làm thủ tục xin đưa ông về quê để tiện chăm sóc và chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Gia đình đã đề nghị bệnh viện hỗ trợ xe cấp cứu để đưa bệnh nhân về nhà.

“Khi hỏi chi phí vận chuyển, bác sĩ nói sẽ mất vài triệu đồng. Trước khi lên xe, gia đình tiếp tục hỏi, tài xế nói cứ yên tâm, về đến nơi sẽ tính theo km, không lo bị thu quá cao”, chị Tuyết kể lại.bài đăng.jpgBài đăng của chị Tuyết trên mạng xã hội thu hút sự chú ý của dư luận.
Khoảng 12h20 ngày 19/8, xe cấp cứu xuất phát từ Bắc Ninh, đến khoảng 16h cùng ngày thì về đến nhà ở Thái Nguyên, với quãng đường di chuyển khoảng 200km.

“Khi về đến nơi, tài xế báo chi phí cả chuyến là 22 triệu đồng, trong đó 4 triệu là tiền bác sĩ đi kèm. Tuy nhiên, thấy gia đình khó khăn nên họ ‘giảm giá’ còn 21 triệu đồng. Quá bất ngờ, nhưng vì bố tôi đang ở trong tình trạng không tốt, nên gia đình tôi vẫn trả”, chị Tuyết nói.

Đến ngày 21/8, ông T. qua đời. Trong những ngày tổ chức tang lễ, nhiều người thân, hàng xóm khi nghe kể lại sự việc đã tỏ ra bất bình trước mức phí quá cao. Có người khuyên chị Tuyết nên trình báo công an. Sau đó, chị đã đăng tải câu chuyện lên mạng xã hội để tham khảo ý kiến cộng đồng.

Sau khi bài viết được chia sẻ rộng rãi, tài xế chở bố chị Tuyết hôm đó đã chủ động liên hệ với gia đình và hoàn trả lại phần lớn số tiền đã thu.

“Tối 25/8, tài xế đến nhà trả lại 16 triệu đồng, nói là hoàn lại 15 triệu, còn giữ lại 1 triệu gọi là tiền phúng viếng bố tôi. Gia đình tôi không muốn làm căng nên đã đồng ý nhận lại số tiền đó”, chị Tuyết cho biết.

Ngày 26/8, bà Tô Thị Mai Hoa, Giám đốc sở Y tế tỉnh Bắc Ninh đã có văn bản khẩn gửi đến Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 1, liên quan đến nội dung trên.

Theo nội dung văn bản, Sở Y tế tỉnh Bắc Ninh yêu cầu Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 1 khẩn trương kiểm tra, xác minh ý kiến phản ánh của công dân, xử lý nghiêm hành vi vi phạm (nếu có) đối với các tổ chức, cá nhân liên quan theo quy định hiện hành.

Báo cáo kết quả thực hiện gửi về Sở Y tế chậm nhất ngày 28/8.

Người mẹ già đã dành cả đời để nuôi con trai học đại học. Khi đến dự lễ tốt nghiệp, bà đã s-ững s-ờ khi phát hiện một bí mật động trời, khiến bà không thể tin vào mắt mình..

Người ta thường nói: “Mẹ là người hy sinh thầm lặng nhất trên đời.” Ở một vùng quê nghèo ven sông, có một người mẹ tên là bà Lành, góa chồng từ khi còn trẻ. Bà sống một mình nuôi nấng đứa con trai duy nhất, tên Nam. Khi chồng mất vì tai nạn lao động, Nam mới chỉ lên 5 tuổi. Từ đó, mọi gánh nặng cơm áo, gạo tiền và cả giấc mơ học hành của con đều dồn hết lên vai bà.

Bà Lành làm đủ mọi việc: sáng đi bán rau ngoài chợ, chiều đi cắt cỏ thuê cho trại bò, tối lại tranh thủ đan rổ rá đem ra chợ phiên bán. Đôi bàn tay bà thô ráp, chai sạn, nhiều đêm đau nhức đến mức không cầm nổi cái muỗng ăn cơm. Nhưng nghĩ đến con trai, bà lại tự nhủ: “Chỉ cần nó học hành thành đạt, đời nó không phải khổ như mẹ là đủ rồi.”

Nam học rất giỏi. Từ nhỏ cậu đã nổi tiếng ở trường là học sinh sáng dạ, nhanh nhẹn. Nhiều khi bạn bè trêu chọc vì quần áo cũ, vì không có đồ chơi mới, nhưng Nam chỉ cắn răng chịu đựng, rồi lại lao vào học. Cậu hiểu, phía sau mình là bóng dáng gầy gò của mẹ, ngày ngày lam lũ nuôi cậu có được trang sách, cây bút. Nhiều lần, Nam muốn bỏ học để đi làm phụ giúp, nhưng mỗi lần mở miệng thì bà Lành đều gạt đi:
“Con phải học. Học để thoát nghèo. Đừng lo cho mẹ.”

Thấm thoắt, Nam đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Ngày nhận giấy báo nhập học, cả làng kéo nhau sang chúc mừng. Ai cũng bảo, bà Lành thật có phúc, có đứa con giỏi giang. Nhưng chỉ có bà mới biết, phía sau niềm vui ấy là chuỗi ngày lo lắng không dứt: tiền học phí, tiền thuê trọ, tiền ăn uống… tất cả đều đổ lên vai bà. Nhiều hôm bà chỉ ăn cơm với rau luộc, dành hết tiền gửi lên cho con. Có lần bà ốm sốt mấy ngày liền, không dám đi bệnh viện, sợ tốn kém. Trong thâm tâm, bà nghĩ: “Cố thêm vài năm nữa thôi, con mình tốt nghiệp, có việc làm, thì mọi cực khổ cũng đáng.”

Cuối cùng, ngày Nam tốt nghiệp cũng đến. Bà Lành háo hức bắt xe khách từ quê lên thành phố, ôm theo túi quà quê gồm ít bánh đa, gói chè xanh và con gà trống. Cả đêm trên xe, bà thao thức không ngủ, tưởng tượng cảnh con trai mặc áo cử nhân, đứng giữa sân trường oai phong rạng rỡ. Lần đầu tiên trong đời, bà thấy mình thật tự hào.

Nhưng chính ngày hôm đó, khi bà bước chân vào lễ đường tốt nghiệp, một bí mật động trời bất ngờ hiện ra trước mắt — thứ đã khiến bà đứng sững, run rẩy, không thể tin vào mắt mình

Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra trong không khí trang trọng. Tiếng nhạc vang lên rộn ràng, hàng trăm sinh viên trong bộ áo choàng xanh bước vào hội trường, gương mặt ai cũng sáng rỡ. Bà Lành ngồi nép ở hàng ghế phía sau, tay run run ôm chặt chiếc túi quà quê. Đôi mắt bà rưng rưng, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Bà chờ giây phút được nghe tên con trai mình vang lên trên sân khấu.

Người dẫn chương trình bắt đầu xướng tên từng sinh viên xuất sắc, kèm theo thành tích học tập. Khi nghe đến “Nguyễn Văn Nam”, bà Lành giật mình ngẩng lên, tim đập thình thịch. Trên màn hình lớn hiện lên ảnh một chàng trai mặc vest chỉnh tề, nhưng gương mặt… không phải Nam, con trai bà! Cả hội trường vỗ tay, còn bà sững sờ, mắt nhòe đi. Bà lẩm bẩm:
“Không phải… không phải con tôi… Nam nhà tôi đâu rồi?”

Bà cố nén sự bối rối, nhưng tim thì quặn thắt. Bà vội đi hỏi mấy sinh viên ngồi gần:
“Cháu ơi, Nam nào đây? Có phải quê ở Bắc Ninh, học khoa Công nghệ thông tin không?”
Cô sinh viên lắc đầu: “Dạ không ạ, Nam này quê ở Hà Nội, học khoa Kinh tế.”

Nghe vậy, bà càng bàng hoàng. Vậy Nam con bà đâu? Tại sao trong danh sách tốt nghiệp không hề có tên cậu? Cơn lo lắng trào dâng, bà run rẩy lôi chiếc điện thoại cũ ra, gọi cho con. Nhưng Nam không bắt máy. Bà gọi mãi, đến lần thứ mười, mới nghe thấy tiếng chuông tắt ngang.

Trong đầu bà hiện lên hàng loạt câu hỏi: Phải chăng con bà đã không còn đi học? Phải chăng những đồng tiền bà gửi suốt mấy năm qua không dùng để đóng học phí? Cả người bà bủn rủn, nước mắt tuôn rơi. Từ niềm tự hào, bà rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.

Bà rời hội trường, lang thang quanh sân trường rộng lớn, vừa đi vừa dò hỏi. Mãi đến khi gặp được một cậu bạn cùng quê vô tình cũng học ở đây, bà mới biết sự thật: Nam đã bỏ học từ năm thứ hai, vì nợ học phí và điểm kém. Nhưng thay vì nói thật với mẹ, Nam giấu nhẹm, vẫn lấy tiền mẹ gửi, vừa làm thêm, vừa… chơi bời cùng bạn bè. Ngày lễ tốt nghiệp, Nam không dám về đối diện, nên tắt máy bỏ đi.

Nghe tin ấy, bà Lành như bị ai giáng một nhát dao vào tim. Mọi hi sinh, tần tảo, mọi niềm tin và tự hào bỗng chốc sụp đổ. Cả người bà loạng choạng, suýt ngã ngay giữa sân trường. Người mẹ già không thể tin được, suốt những năm qua, bà đã sống trong một lời dối trá.

Chiều hôm đó, Nam lén trở về phòng trọ. Khi mở cửa, cậu giật mình thấy mẹ đang ngồi chờ sẵn trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp. Trên bàn là túi quà quê còn nguyên, và đôi mắt đỏ hoe của bà. Nam khựng lại, không dám bước vào. Không khí trong phòng nặng nề đến nghẹt thở.

“Mẹ…” – Nam lắp bắp, nhưng không biết nói gì thêm.
Bà Lành nhìn thẳng vào mắt con, giọng run rẩy:
“Nam, con nói cho mẹ nghe… mấy năm qua con làm gì? Có phải con đã bỏ học từ lâu rồi không?”

Nam cúi gằm mặt, im lặng. Bà hỏi lần thứ hai, giọng lạc đi, thì Nam bật khóc, quỳ xuống:
“Con xin lỗi mẹ! Con sai rồi… Con nợ học phí, bị đuổi học… Con sợ mẹ buồn, sợ mẹ thất vọng, nên con giấu. Con vẫn nhận tiền mẹ gửi, con… con sai lắm…”

Tiếng khóc nấc nghẹn của Nam vang lên trong căn phòng nhỏ. Bà Lành lặng im, từng giọt nước mắt lăn dài. Bà giận, giận vì bị lừa dối, giận vì tất cả hy sinh của mình hóa ra chỉ đổi lấy một sự thật phũ phàng. Nhưng khi nhìn đứa con trai quỳ gối, bà cũng thấy trong lòng dâng lên một nỗi xót xa. Nam dẫu sao vẫn là máu thịt của bà, là đứa trẻ ngày nào bà bồng bế qua từng mùa mưa nắng.

Sau một hồi im lặng, bà thở dài:
“Nam ạ, mẹ giận con lắm. Nhưng mẹ càng thương con hơn. Con sai thì sửa. Người ta thất bại vì dối trá, chứ không phải vì học dở hay nghèo khó. Nếu con dám đứng lên, làm lại, thì mẹ vẫn ở bên.”

Nam ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận sâu sắc tình thương vô điều kiện của mẹ. Cậu gật đầu, hứa sẽ đi làm, sẽ chịu trách nhiệm, và tìm cơ hội học lại.

Đêm hôm ấy, hai mẹ con ngồi bên nhau, ăn bữa cơm đạm bạc với con gà bà mang từ quê lên. Bà không còn nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng thở dài. Nhưng trong ánh mắt, vẫn ánh lên một tia hy vọng mỏng manh.

Và cũng từ ngày hôm đó, Nam bắt đầu một chặng đường mới – chặng đường của sự trưởng thành, được đánh đổi bằng cả nước mắt và nỗi đau của mẹ.

Vụ thi:the trong con hẻm ở TP.HCM: Người mẹ xuất hiện, tiết l:ộ sự thật nh:ói l:òng

Người mẹ của trẻ sơ sinh này được xác định tên H, ngụ tỉnh Đồng Nai. Sau khi sinh bé gái đã để lại con tại hiện trường rồi lên ô tô rời đi cùng nhóm bạn.

Ngày 26/08/2025, Góc nhìn Pháp lý đưa tin “Đa:u lò:ng phát hiện thi:the bé gái s:ơ si:nh không nguyên vẹn trong con hẻm ở TP.HCM: Người mẹ xuất hiện, tiết lộ sự thật nhói lòng”. Nội dung chinh như sau: 

Ngày 26/8, Công an TP.HCM đang phối hợp với các đơn vị nghiệp vụ, Công an phường Phú Mỹ lấy lời khai những người liên quan đến vụ việc thi:the trẻ s:ơ si:nh không nguyên vẹn được phát hiện tại con hẻm trên Quốc lộ 51, phường Phú Mỹ.

Người mẹ của trẻ s:ơ si:nh này được xá:c định tên H, ngụ tỉnh Đồng Nai. Sau khi sinh bé gái đã để lại con tại hiện trường rồi lên ô tô rời đi cùng nhóm bạn.

Hiện trường vụ việc. Ảnh: Thanh Niên

Hiện trường vụ việc. Ảnh: Thanh Niên

Trước đó, khoảng 6h ngày 25/8, 1 công nhân đi làm về đến con hẻm trên Quốc lộ 51 thì phát hiện 1 thi:the trẻ s:ơ si:nh còn nguyên dây rốn, không nguyên vẹn nghi bị động vật cắn.

Bên cạnh đó có một bộ đồ người lớn dính máu, nhau thai và nhiều vết máu.

Theo camera nhà dân gần đó ghi lại, rạng sáng cùng ngày, một chiếc ô tô dừng ở Quốc lộ 51, sau đó có người từ ô tô bước xuống. Ít phút sau, nhóm người này lên ô tô rồi rời khỏi hiện trường.

Sau khi nhận tin báo, Cơ quan CSĐT Công an TP.HCM phối hợp Công an phường Phú Mỹ đã tiến hành xá:c minh, điều tra. Qua đó, cơ quan công an đã xá:c định được ô tô và nhóm người đi trên xe dừng tại hiện trường xảy ra vụ việc.

Làm việc với cơ quan chức năng, bà H. (đi chung nhóm người nói trên) đã khai nhận bà là người sinh bé gái và bỏ tại hiện trường. Bà H. đang được chăm sóc y tế tại phường Phú Mỹ để phục vụ công tác điều tra.

Một người thân của bà H. cho biết, người phụ nữ này có chồng và 3 con nhưng đã ly hôn.

Hiện vụ việc đang được làm rõ.

Theo báo Phụ nữ sức khoẻ ngày 26/8 có bài xá:c định danh tính người mẹ trong vụ thi:the bé gái s.ơ s.i.n.h không nguyên vẹn ở TP.HCM, lời khai gây bức xúc. Nội dung như sau:

Theo thông tin báo Thanh Niên, ngày 26/8, cơ quan chức năng TP.HCM đã xá:c định được thân nhân của thi:the bé gái s.ơ s.i.n.h không nguyên vẹn tại một con hẻm trên quốc lộ 51, phường Phú Mỹ (TP.HCM), mà Báo Thanh Niên đã thông tin.

Bà H. (ở Đồng Nai) được xá:c định là người sinh ra bé gái s.ơ s.i.n.h. Ảnh: Báo Thanh Niên.

Theo đó, bà H. (ở Đồng Nai) được xá:c định là người sinh ra bé gái s.ơ s.i.n.h tại hẻm dẫn vào khu du lịch đã ngừng hoạt động trên quốc lộ 51, thuộc khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu cũ), TP.HCM.

Sau khi sinh bé gái, bà H. đã bỏ con tại hiện trường, lên ô tô rời đi cùng nhóm bạn. Một người thân của bà H. cho biết, người phụ nữ này có chồng và 3 con nhưng đã ly hôn.

Như trước đó báo Lao Động đưa tin, vào hơn 6h sáng ngày 25/8, một công nhân tan ca đi làm về thì phát hiện thi:the bé gái s.ơ s.i.n.h còn nguyên dây rốn trong con hẻm cạnh một khu du lịch đã ngừng hoạt động, cách Quốc lộ 51 khoảng 35 m thuộc khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ. Người này đã lập tức trình báo công an.

Hiện trường xảy ra vụ việc. Ảnh: Báo Lao Động.

Lực lượng chức năng nhanh chóng có mặt, phong tỏa hiện trường, khám nghiệm và đưa thi:the bé về nhà x:ác.

Qua trích xuất camera an ninh khu vực, khoảng 0h13 cùng ngày, một xe ôtô dừng lại trên Quốc lộ 51, sau đó có 3-4 người bước xuống. Đến 0h26, những người này lên xe rời đi. Tại hiện trường, công an thu giữ nhiều dấu vết gồm nhau thai, vết máu cùng bộ đồ dính máu nghi mặc lúc sinh. Hiện vụ việc đang được cơ quan chức năng tiếp tục điều tra, làm rõ.

Cả nước hướng về Thanh Hoá ngay lúc này, cả 1 xã phải s:ơ tá:n khẩn cấp trong đêm

Khoảng 40–50m bờ bao kênh tiêu T2 ​​tại thôn Đô Mỹ, xã Tống Sơn (Thanh Hóa) bị đứt, nước kẹp vào nội đồng, chắn lũ nhiều hộ dân dân.

Tối 26/8, trao đổi với Báo Xây dựng, ông Nguyễn Văn Thịnh, Chủ tịch UBND xã Tống Sơn, tỉnh Thanh Hóa xác nhận, vừa xảy ra sự cố tràn bờ kênh T2, nước mạnh vào đồng ruộng và nguy cơ gây ngập khu dân cư cư sống phía trong.
Vỡ kênh, một xã ở Thanh Hóa lên phương án sơ tán dân cư trong đêm- Ảnh 1.

arrow_forward_ios
Đọc thêm
00:00
00:02
01:31

Đoạn bờ bao kênh T2 tại sông Tống Sơn bị gãy, nước ép vào nội đồng. (Ảnh: NDCC).

Thông tin ban đầu, khoảng 40–50m bờ biển bao kênh tiêu T2 ​​tại thôn Đô Mỹ, xã Tống Sơn bị đứt, nước lắc mạnh ra cánh đồng. Vị trí khiếm khuyết cách xa khu dân cư, song sự cố vẫn khiến người dân lo lắng.
Vỡ kênh, một xã ở Thanh Hóa lên phương án sơ tán dân cư trong đêm- Ảnh 2.

Lực lượng chức năng hỗ trợ người dân kê các vật dụng cao trong nhà, tránh nước gây hư hỏng.

Chủ tịch UBND xã Tống Sơn cho biết, đây là kênh tiêu nội đồng; địa phương đã lên phương án sơ tán dân tộc trong khu vực ảnh hưởng và thông báo cho dân chủ động ứng phó. Đồng thời, phân phối hợp cùng năng lượng chức năng huy động máy móc, nhân lực khắc phục đoạn bờ bao bị gãy.

Tối ưu 26/8, lực lượng chức năng Tỉnh Thanh Hóa đã có mặt tại hiện trường để xử lý sự cố, đảm bảo an toàn mạng và tài sản cho nhân dân.

A father went fishing with his daughter and never came back until a hunter discovered their camera.

When Robert Miller told his ten-year-old daughter, Emily, that they would go fishing together on Saturday, she could hardly contain her excitement. The Millers lived in Cedar Grove, a quiet town in northern Wisconsin, where lakes and forests stretched endlessly. Robert, a thirty-eight-year-old mechanic, had grown up fishing with his father, and now he wanted to pass the tradition down to Emily.

On the morning of May 14th, Robert packed their old blue Ford with fishing rods, a cooler, and a small waterproof camera Emily loved to use. The plan was simple: spend the day at Lake Harrison, enjoy the fresh air, and maybe catch a few trout. Emily had even brought along her pink notebook, where she wrote down every fish they had ever caught together.

At 9 a.m., Robert’s wife, Laura, watched from the porch as her husband and daughter waved goodbye. She had grown used to these trips—Robert always texted her updates, and they were usually back by dinnertime. But as the sun dipped lower in the sky, Laura began to worry. By 8 p.m., there was still no word. Calls to Robert’s phone went straight to voicemail.

The next morning, Laura contacted the sheriff’s department. Deputies searched the area around Lake Harrison and the nearby woods but found no sign of Robert or Emily. Their truck was still parked by the trailhead, keys missing, rods gone. Search-and-rescue volunteers, dogs, and even helicopters scoured the forest. For days, the community held its breath, hoping the Millers would come walking out of the trees.

They never did.

News spread across Wisconsin about the father and daughter who had vanished during a simple fishing trip. Theories ranged from a bear attack to drowning to foul play. But weeks passed without answers, and eventually, the search effort slowed. Laura, devastated but determined, refused to move away, telling reporters she believed she would one day learn the truth.

That truth came months later, when a hunter named Daniel Crawford, walking deep in the forest before dawn, stumbled across something wedged beneath a fallen log. It was a small, mud-covered waterproof camera—the kind Emily had been carrying. Daniel turned it over in his hands, realizing it might hold the missing piece to a mystery that had haunted Cedar Grove.

The sheriff’s office received the camera that same afternoon. Investigators carefully cleaned it and, to everyone’s surprise, the memory card was intact. By the following morning, officers and Laura sat in a small briefing room, the projector screen glowing as the first photo appeared.

The pictures began innocently. Robert and Emily smiled at the lake’s edge, holding fishing rods, with Emily making a silly face. Another photo showed Emily proudly holding a small trout, Robert crouching beside her. The mood was lighthearted, filled with the laughter of a normal Saturday.

Then the images shifted. A picture captured Robert standing in a shaded part of the trail, looking down at a map with a frown. The caption in Emily’s handwriting on her pink notebook, visible in the frame, read: “Daddy says the trail looks different.”

More photos showed the forest closing in, the light dimming as if they had wandered far off the main path. Emily’s pictures became blurrier, shakier, as though she was nervous. One photo caught Robert kneeling beside a stream, trying to fill their bottle, while Emily’s reflection in the water revealed wide, worried eyes.

The final sequence of images silenced the room. Robert was captured carrying Emily on his shoulders, his shirt torn, his expression tight with exhaustion. Behind them, in the distance, a slope of jagged rocks and dense undergrowth suggested they were far from any known trail. The last photo showed Robert sitting against a tree, Emily leaning against him, both appearing pale and drained. His arm was around her, his face tilted upward as though searching for the sky. After that, nothing.

No evidence of an attack. No signs of other people. Just a father and daughter slowly losing their way in the endless woods.

Search teams returned to the area depicted in the photos, focusing on the rocky slope and stream. Days later, only a few hundred yards from where the last picture was taken, they found Robert and Emily’s remains, side by side. An autopsy confirmed what many suspected: dehydration and exposure. They had simply gotten lost, unable to find their way back.

The discovery shook Cedar Grove. People struggled to understand how such a simple trip could end in tragedy. But for Laura, the camera offered something unexpected: closure. She knew Robert had never stopped protecting Emily, right until the very end.

The funerals of Robert and Emily Miller were held on a gray September morning at Cedar Grove’s small church. Hundreds attended—friends, neighbors, coworkers, even strangers who had followed the case on the news. The caskets, adorned with wildflowers, were placed side by side, symbolizing how father and daughter could not be separated, even in death.

Laura stood at the front, her voice steady as she addressed the crowd. “Robert was a good man, and Emily was the brightest light in our lives. They didn’t die because of recklessness or neglect. They died because nature is unforgiving, and sometimes even the strongest love cannot change its course. But I know Robert never stopped fighting to keep Emily safe. And I know Emily never stopped trusting her father.”

In the weeks that followed, Cedar Grove rallied around Laura. Neighbors brought meals, old friends helped repair the Millers’ home, and local schools started an annual scholarship in Emily’s name. A wooden bench was placed near Lake Harrison with an inscription: “In memory of Robert and Emily Miller, who loved these waters.”

Daniel Crawford, the hunter who had found the camera, struggled with guilt, telling reporters he wished he had found it sooner. Laura comforted him, reminding him that his discovery had given her the chance to finally lay her family to rest.

As the months passed, Laura often revisited the photos. She printed the first picture—Robert and Emily grinning at the lake—and framed it in the living room. It was how she chose to remember them: full of joy, hope, and the simple bond between a father and daughter.

The tragedy also sparked change. Local authorities improved trail markings, placed more emergency call boxes in remote areas, and organized community training on survival skills. Families who once took the woods for granted now carried compasses, extra supplies, and GPS trackers. Robert and Emily’s story became a cautionary tale told to every child at Cedar Grove Elementary, not to instill fear, but to remind them of the respect nature demands.

For Laura, grief never disappeared, but it transformed. Each year on May 14th, she returned to Lake Harrison, tossing flowers into the water and whispering a promise: that their story, though painful, would never be forgotten.

And so, the tale of the father and daughter who went fishing and never returned became part of Cedar Grove’s history—both a heartbreak and a reminder of love’s enduring strength, captured forever in the lens of a little girl’s camera.

Chồng đ-uổi vợ ra khỏi nhà, 8 năm sau cô ấy quay lại cùng chiếc trực thăng và hai bé gái

Có những lúc, một quyết định trong phút nóng giận có thể thay đổi cả cuộc đời. Ngày anh ta đuổi vợ ra khỏi nhà, chẳng ai ngờ được 8 năm sau, người phụ nữ ấy sẽ quay lại – không phải trong sự yếu đuối, mà cùng chiếc trực thăng rực sáng trên bầu trời và hai bé gái xinh đẹp nắm tay mẹ.

Mai kết hôn với Hùng năm 23 tuổi. Cô xuất thân trong gia đình lao động bình thường, ba mẹ làm thợ mộc, thợ may. Còn Hùng thì khác – anh ta là con nhà khá giả, mở công ty xây dựng, đi đâu cũng tự hào mình “làm ăn lớn”. Những ngày đầu mới cưới, Mai tin rằng tình yêu và sự nhẫn nhịn sẽ giữ được mái ấm.

Nhưng chỉ sau 2 năm, cuộc sống hôn nhân dần trở nên ngột ngạt. Hùng gia trưởng, nóng nảy, thường xuyên chê bai vợ không “khôn khéo” trong các mối quan hệ, không “sang trọng” để đi cùng anh trong những bữa tiệc. Mỗi lần cãi nhau, anh lại lớn tiếng, có khi ném đồ đạc.

Ngày định mệnh đến vào một buổi chiều mưa. Hùng đi làm về, thấy Mai chưa chuẩn bị cơm vì con trai nhỏ ốm sốt, đang nằm quấy khóc. Thay vì chia sẻ, anh ta nổi giận:
– “Cô chỉ biết quanh quẩn với mấy việc lặt vặt, chẳng làm được gì ra hồn. Ra khỏi nhà này đi, tôi không cần loại đàn bà bất tài nữa.”

Mai sững sờ, ôm con mà nước mắt lăn dài. Chịu đựng bao năm, giờ thì lời nói ấy như nhát dao cuối cùng. Cô thu vội vài bộ quần áo, bế con đi trong cơn mưa tầm tã. Đêm ấy, hai mẹ con ngủ tạm dưới mái hiên một ngôi chùa, bụng đói cồn cào nhưng lòng Mai lại có một quyết tâm lạ thường: “Mình sẽ sống khác. Không thể để con khổ thêm nữa.”

Sáng hôm sau, cô nhờ một người bạn thân đưa đến nhà người dì ở tỉnh khác. Từ đó, hành trình làm lại cuộc đời của một người mẹ đơn thân bắt đầu.

Ở nơi xa lạ, Mai phải làm đủ mọi nghề: phụ quán ăn, bán hàng rong, rồi xin vào làm công nhân trong xưởng may. Có những hôm tăng ca đến nửa đêm, cô vẫn cố mang ít đồ ăn về cho con. Cậu bé dần khôn lớn trong sự thiếu thốn nhưng luôn được mẹ dạy:
– “Con không cần cha phải thương, chỉ cần biết thương mẹ và sống tử tế.”

Cơ duyên đến khi Mai học thêm vi tính và tiếng Anh buổi tối ở trung tâm nhỏ. Thầy giáo nhận ra khả năng nhanh nhẹn của cô, giới thiệu cô vào làm thư ký cho một công ty nước ngoài. Dần dần, từ một nhân viên đánh máy, Mai được giao quản lý hợp đồng, rồi tham gia các buổi thương thảo. Sự chăm chỉ và tinh thần học hỏi giúp cô tiến xa.

Năm năm sau, Mai đã là quản lý dự án của một tập đoàn logistics lớn. Cô không chỉ nuôi con trai ăn học tử tế, mà còn nhận nuôi thêm một bé gái mồ côi – đứa bé mà cô gặp trong một chuyến công tác vùng cao. Cô bé có đôi mắt sáng, gọi Mai là “mẹ” ngay từ lần đầu tiên.

Cuộc sống tuy vất vả nhưng hạnh phúc. Hai đứa trẻ lớn lên trong tình thương, gắn bó như ruột thịt. Mai cũng được công ty hỗ trợ đào tạo, có cơ hội đi nước ngoài nhiều lần. Trong một lần dự hội thảo về vận tải hàng không, cô còn được trải nghiệm bay trực thăng – điều khiến cô thầm hứa: “Một ngày nào đó, mình cũng sẽ bước xuống từ chiếc trực thăng ấy, tự tin và ngẩng cao đầu.”

Cột mốc lớn nhất là khi Mai cùng nhóm đối tác ký kết thành công một dự án liên doanh hàng trăm tỷ đồng. Thành quả ấy mang lại cho cô vị trí giám đốc chi nhánh. Ở tuổi 31, Mai đã hoàn toàn thoát khỏi hình ảnh người phụ nữ bị chồng đuổi đi năm nào.

Tám năm sau, Hùng đã không còn ở đỉnh cao. Công ty xây dựng của anh gặp khó khăn, nợ nần chồng chất. Con người từng kiêu ngạo giờ sa sút, nhưng tính cách gia trưởng thì không thay đổi. Anh ta sống trong căn nhà rộng mà trống trải, ngày càng hối hận nhưng lại chẳng bao giờ chịu thừa nhận lỗi lầm.

Một buổi sáng, cả xóm xôn xao khi nghe tiếng trực thăng hạ cánh ở bãi đất trống gần đó. Cửa mở ra, một người phụ nữ trong bộ vest thanh lịch bước xuống, tay dắt theo hai bé gái xinh xắn. Gương mặt ấy khiến nhiều người ngỡ ngàng – đó là Mai.

Cô trở về không phải để khoe khoang, mà để đưa con trai đến thăm ông bà nội – những người năm xưa vẫn luôn âm thầm thương nhớ cháu. Bố mẹ Hùng xúc động rơi nước mắt, ôm chầm lấy cháu nội, ân hận vì đã không bảo vệ con dâu khi xưa.

Hùng đứng lặng người. Anh ta chưa bao giờ nghĩ có ngày người vợ “vô dụng” mà mình từng đuổi đi lại thành công đến thế. Cảnh tượng ấy như một cú tát vào lòng tự ái. Nhưng Mai chỉ mỉm cười bình thản, cúi chào rồi dìu hai con bước vào nhà.

Trong bữa cơm đoàn tụ, cô nói rõ:
– “Con đưa các cháu về để thăm ông bà. Còn chuyện cũ, xin coi như một bài học. Từ nay, chúng ta chỉ còn là người quen cũ, không gì hơn.”

Cả căn phòng im phăng phắc. Hùng cúi gằm mặt, lần đầu tiên cảm thấy mình đã đánh mất điều quý giá nhất.

Mai rời đi khi nắng chiều rực rỡ. Chiếc trực thăng cất cánh, mang theo hình ảnh người phụ nữ từng bị chà đạp, nay trở lại đầy kiêu hãnh. Hai bé gái nắm tay mẹ cười rạng rỡ, còn cậu con trai lớn nhìn về phía sau, ánh mắt vừa kiêu hãnh, vừa bình thản.

Câu chuyện khép lại bằng một sự thật giản dị: đôi khi, sự trả thù ngọt ngào nhất không phải là oán hận, mà là sống tốt hơn, mạnh mẽ hơn, và để người từng tổn thương mình phải tự cảm thấy hối tiếc.