Ngày cưới của tôi và Lan được chuẩn bị kỹ lưỡng suốt gần một năm trời. Chúng tôi muốn mọi thứ diễn ra ấm cúng, không quá xa hoa nhưng đủ để tạo nên những ký ức khó quên. Khách mời chỉ khoảng trăm người, chủ yếu là họ hàng thân thiết và bạn bè thân lâu năm. Điều đặc biệt nhất trong đám cưới của chúng tôi chính là việc tôi muốn để con chó cưng – Bắp – tham gia. Bắp đã gắn bó với tôi 5 năm, hiền lành, trung thành, và chưa bao giờ tỏ ra hung dữ. Tôi thậm chí còn chuẩn bị riêng cho nó một chiếc nơ cổ màu xanh để nó “dự tiệc” cùng mọi người.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ suốt buổi sáng: nghi thức rước dâu, chụp ảnh kỷ niệm, rồi tiệc chính. Bắp chạy quanh chân khách, được không ít người xoa đầu khen dễ thương. Tôi còn thấy nó hiền như mọi khi, thi thoảng nằm im ở một góc nhìn ra sân, thi thoảng chạy vòng quanh bàn tìm chút đồ ăn rơi vãi. Không ai ngờ được, chỉ vài tiếng sau, chính nó sẽ trở thành tâm điểm của một biến cố.
Khoảnh khắc đó xảy ra trong lúc cả hội trường đang nâng ly mừng. Tiếng nhạc vui tươi vang lên, ai cũng cười nói. Bắp lúc ấy đang nằm cạnh bàn của bạn tôi – Hạnh. Đột nhiên, khi Hạnh cúi xuống định vuốt ve nó, Bắp bất ngờ bật dậy, gầm gừ, và lao tới cắn mạnh vào cánh tay cô ấy. Hạnh hét lớn, làm cả hội trường sững lại. Tiếng nhạc ngừng, khách mời đồng loạt quay sang. Cảnh tượng hỗn loạn: máu rỉ ra từ vết cắn, Hạnh ôm tay run rẩy, còn Bắp tiếp tục gầm gừ, lông dựng đứng, như thể đối diện với kẻ thù.
Tôi và mấy người đàn ông khác vội chạy đến, kéo Hạnh ra xa, đồng thời khống chế Bắp. Trái tim tôi đập thình thịch, chưa bao giờ tôi thấy nó như thế. Trong đầu tôi chỉ lóe lên một câu hỏi: Tại sao? Bắp vốn không phải loại chó hung hãn, nó quen mặt hầu hết bạn bè tôi. Cảnh tượng đó làm cả tôi lẫn Lan đều sững sờ, mặt tái mét. Đám cưới vui vẻ bỗng biến thành một không khí căng thẳng, ngột ngạt.
Ngay sau đó, Hạnh được đưa đến bệnh viện gần nhất để sơ cứu. Tôi vừa hoảng loạn vừa xấu hổ với khách, vừa lo lắng cho sức khỏe của Hạnh, vừa hoang mang về hành động của chú chó mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối. Lúc ấy, trong thâm tâm tôi chưa thể nào chấp nhận nổi rằng nguyên nhân thật sự lại ẩn giấu ở một điều tưởng chừng nhỏ nhặt.
Sau sự việc, không khí buổi tiệc chẳng còn nguyên vẹn. Nhiều người khách thấp giọng bàn tán, vài người tỏ rõ sự e dè khi nhìn sang Bắp, dù nó đã được tôi xích ở góc xa. Tôi cố gắng trấn an mọi người và xin lỗi liên tục. Riêng Lan thì vừa lo lắng cho bạn, vừa không giấu nổi sự thất vọng: “Anh nhất định phải tìm ra lý do, chứ không thể để thế này được.”
Buổi tối, khi tôi đến bệnh viện thăm Hạnh, may mắn thay vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ cần khâu vài mũi và tiêm phòng dại. Hạnh cũng không trách móc gì, chỉ nói: “Em nghĩ chắc do em làm gì khiến nó giật mình thôi.” Nhưng tôi biết, không thể đơn giản thế được. Con chó tôi nuôi năm năm, từng nhiều lần gặp Hạnh, chưa bao giờ có phản ứng dữ dội như vậy.
Tôi bắt đầu lục lại trong trí nhớ từng chi tiết trước khi Bắp tấn công. Hạnh lúc đó chỉ cúi xuống, định vuốt ve như mọi khi. Nhưng… tôi nhớ thấp thoáng mùi gì đó khá nồng khi Hạnh bước ngang qua – một mùi hương mạnh mẽ, không giống nước hoa thường ngày của cô ấy. Đó có lẽ là đầu mối.
Tối hôm ấy, tôi đem chuyện kể cho một người bạn làm bác sĩ thú y. Anh nghe xong thì trầm ngâm, rồi nói:
– Có thể con chó của cậu không nhận ra Hạnh vì mùi hương lạ. Một số loại tinh dầu, nước hoa hoặc thậm chí mùi thuốc có thể kích thích phản ứng phòng vệ ở chó, khiến chúng coi đó là mối đe dọa.
Tôi bán tín bán nghi. Nhưng hôm sau, tôi đến thăm Hạnh lần nữa. Khi nói chuyện, tôi vô tình nhắc đến mùi hương hôm đó. Hạnh ngạc nhiên:
– À, đúng rồi. Hôm đó em xịt thử loại nước hoa mới, mùi hơi gắt, còn bám rất lâu. Thật ra em cũng không quen dùng loại đó.
Câu trả lời làm tôi sững sờ. Hóa ra, nguyên nhân không phải do Hạnh làm gì sai, cũng không phải vì Bắp bỗng dưng trở nên hung dữ. Đơn giản, chính mùi hương đã khiến nó phản ứng bản năng. Với khứu giác nhạy gấp hàng chục lần con người, Bắp có lẽ cảm nhận mùi ấy như một tín hiệu nguy hiểm. Và trong đám đông ồn ào, ánh đèn rực rỡ, nó càng dễ trở nên căng thẳng, dẫn đến hành động cắn người để tự vệ.
Khi biết được sự thật, tôi vừa nhẹ nhõm vừa day dứt. Nhẹ nhõm vì Bắp không phải bỗng dưng biến thành “con chó dữ”, nhưng day dứt vì chính tôi đã quá chủ quan khi mang nó vào một môi trường phức tạp như đám cưới. Tôi quên mất rằng, dù nó ngoan đến đâu, bản chất vẫn là động vật với những phản ứng bản năng.
Tôi dành nhiều ngày sau đó để quan sát Bắp, thử nghiệm bằng cách cho ngửi những mùi hương khác nhau. Quả thật, chỉ cần là loại nước hoa nồng hoặc tinh dầu lạ, nó liền tỏ thái độ khó chịu: dựng lông, gầm gừ, thậm chí tránh xa. Lúc ấy, tôi mới thấm thía lời bạn thú y: “Mùi hương là ngôn ngữ vô hình với loài chó, chúng đọc thế giới này bằng mũi chứ không phải mắt như mình.”
Lan thì ban đầu giận tôi vì quá cứng đầu mang chó vào tiệc, nhưng sau khi biết nguyên nhân, cô dịu lại. Hai vợ chồng rút ra bài học lớn: dù yêu thương vật nuôi đến đâu, cũng không thể để nó chen vào mọi sinh hoạt quan trọng, đặc biệt là nơi đông người. Với khách, chuyện cắn người dù có lý do gì cũng khó giải thích cho hết. Tôi đã phải đến từng nhà, trực tiếp xin lỗi và đảm bảo rằng sự việc sẽ không lặp lại. May mắn là phần lớn mọi người hiểu và thông cảm.
Về phần Hạnh, cô vẫn giữ thái độ vui vẻ, thậm chí còn đùa: “Ít ra sau này đám cưới của mày sẽ chẳng ai quên được, vì có một ‘sự kiện lịch sử’.” Nhưng tôi thì tự hứa sẽ không bao giờ để Bắp rơi vào hoàn cảnh tương tự nữa. Tôi đầu tư cho nó một khóa huấn luyện chuyên nghiệp, đồng thời học cách nhận biết tín hiệu lo lắng của chó để tránh rủi ro.
Sự cố ấy đã biến một ngày vui thành một ký ức vừa buồn vừa quý giá. Nó dạy tôi sự cẩn trọng, sự thấu hiểu đối với thú cưng, và cả trách nhiệm của chủ nhân trong mọi tình huống. Đám cưới của chúng tôi vì thế trở thành câu chuyện đời thường mà mỗi lần nhắc lại, ai cũng rút ra được điều gì đó: rằng yêu thương không chỉ là cho đi cảm xúc, mà còn phải hiểu và tôn trọng bản chất của đối tượng – dù là con người hay một chú chó trung thành.