Home Blog

CHÍNH THỨC: Tăng lương hưu lần 3, b//ất ng//ờ với mức cao nhất dành cho những đối tượng này

Mức lương hưu cao nhất mà người lao động có thể nhận được là 75% mức bình quân tiền lương làm căn cứ đóng BHXH.

chinh-thuc-tang-luong-huu-lan-thu-3-muc-luong-huu-cao-nhat-la-bao-nhieu-1-ngoisaovn-w600-h400-1755562966.jpgMức lương hưu cao nhất mà người lao động có thể nhận được là 75% mức bình quân tiền lương làm căn cứ đóng BHXH. (Ảnh minh họa)
Theo Thương hiệu và Pháp luật, tại Điều 99 Luật Bảo hiểm xã hội 2024 quy định mức lương hưu hằng tháng như sau:

Đối với lao động nữ bằng 45% mức bình quân thu nhập làm căn cứ đóng bảo hiểm xã hội quy định tại Điều 104 của Luật này tương ứng 15 năm đóng bảo hiểm xã hội, sau đó cứ thêm mỗi năm đóng thì tính thêm 2%, mức tối đa bằng 75%;

Đối với lao động nam, mức hưởng là 45% mức bình quân tiền lương làm căn cứ đóng BHXH cho 20 năm đóng BHXH, sau đó cứ thêm mỗi năm đóng thì tính thêm 2%, nhưng tối đa không quá 75%.

Theo đó, từ 1/7/2025 khi Luật Bảo hiểm xã hội 2024 có hiệu lực, mức lương hưu cao nhất mà người lao động có thể nhận được là 75% mức bình quân tiền lương làm căn cứ đóng BHXH.
luong-huu-1755540185-1755563116.webpThủ tục thay đổi hình thức nhận, nơi nhận lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội được quy định tại Quyết định số 863/QĐ-BNV ngày 7/8/2025 về việc công bố thủ tục hành chính mới ban hành và bị bãi bỏ trong lĩnh vực bảo hiểm xã hội thuộc phạm vi chức năng quản lý Nhà nước của Bộ Nội vụ. Ảnh minh họa.
Theo báo Kinh tế và Đô thị, Luật Bảo hiểm xã hội năm 2024 quy định, người đang nhận lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội hàng tháng có nguyện vọng thay đổi hình thức nhận hoặc thay đổi nơi nhận do chuyển nơi cư trú trong nước thì có văn bản gửi cơ quan bảo hiểm xã hội nơi đang chi trả.

Trong thời hạn 5 ngày làm việc kể từ ngày nhận được văn bản, cơ quan bảo hiểm xã hội có trách nhiệm giải quyết; trường hợp không giải quyết thì phải trả lời bằng văn bản và nêu rõ lý do.

Thủ tục thay đổi hình thức nhận, nơi nhận lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội được quy định tại Quyết định số 863/QĐ-BNV ngày 7/8/2025 về việc công bố thủ tục hành chính mới ban hành và bị bãi bỏ trong lĩnh vực bảo hiểm xã hội thuộc phạm vi chức năng quản lý Nhà nước của Bộ Nội vụ.

Cụ thể, về trình tự thực hiện, bước 1: người đang hưởng lương hưu, trợ cấp bảo hiểm thực hiện xã hội hàng tháng có nguyện vọng thay đổi hình thức nhận hoặc thay đổi nơi nhận do chuyển nơi cư trú trong nước thì có văn bản gửi cơ quan bảo hiểm xã hội nơi đang chi trả.

Bước 2: trong thời hạn 5 ngày làm việc kể từ ngày nhận văn bản, cơ quan bảo hiểm xã hội có trách nhiệm giải quyết. Trường hợp không giải quyết thì phải trả lời bằng văn bản và nêu rõ lý do.

Cách thức thực hiện, gồm có: trực tiếp, trực tuyến hoặc qua dịch vụ bưu chính.

Thành phần hồ sơ có: văn bản đề nghị thay đổi hình thức nhận, nơi nhận lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội hàng tháng.

Thời hạn giải quyết: 5 ngày, kể từ ngày nhận được văn bản.

Đối tượng thực hiện thủ tục hành chính là người đang hưởng lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội hàng tháng có nguyện vọng thay đổi hình thức nhận hoặc thay đổi nơi nhận do chuyển nơi cư trú trong nước.

Cơ quan bảo hiểm xã hội theo phân cấp của Bảo hiểm xã hội Việt Nam thực hiện thủ tục hành chính. Người đề xuất thay đổi nhận hình thức nhận, nơi nhận lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội không phải nộp lệ phí.

Cưới vợ được hai năm, tôi mới tích góp đủ tiền mua một căn nhà. Để có được số tiền 3 tỷ ấy, tôi đã phải làm việc cực nhọc, cộng thêm sự hỗ trợ từ bố mẹ ruột. Nghĩ đến việc một ngày nào đó vợ chồng bất hòa, phải đưa nhau ra tòa chia tài sản, tôi lại thấy bất an. Tôi sợ mất đi một nửa thành quả mà bản thân đã chắt chiu từng đồng để gây dựng. Vì vậy, trước khi làm sổ đỏ, tôi đề nghị vợ ký vào giấy xác nhận căn nhà này là tài sản riêng của tôi và cô ấy sẽ không có quyền tranh chấp.

Có những lúc, chúng ta cứ nghĩ mình giữ được tất cả bằng sự tính toán, nhưng hóa ra điều quý giá nhất lại là thứ không thể cân đo đong đếm. Tôi đã mất đi người phụ nữ từng gắn bó 7 năm chỉ vì một tờ giấy – một tờ giấy tôi nghĩ rằng sẽ bảo vệ tôi, nhưng cuối cùng lại biến thành vết dao cắt nát hạnh phúc gia đình.

Hai năm sau ngày cưới, tôi mới đủ khả năng mua một căn nhà nhỏ. Đó là thành quả của những đêm thức trắng, những lần chạy đôn chạy đáo khắp nơi để gom góp tiền, cộng thêm sự hỗ trợ không nhỏ từ bố mẹ tôi. Số tiền 3 tỷ với tôi lúc ấy chẳng khác nào cả gia tài. Tôi nâng niu từng đồng, từng tờ giấy biên nhận, coi ngôi nhà như minh chứng rõ ràng nhất cho sự nỗ lực của bản thân.

Nhưng rồi, trước khi làm sổ đỏ, một nỗi lo ám ảnh len lỏi trong đầu: “Nếu một ngày nào đó, hôn nhân không còn, tôi sẽ mất đi một nửa tài sản đã vất vả gây dựng.” Nghĩ đến cảnh chia đôi, tôi thấy nghẹn ngào. Thế nên tôi quyết định: ngôi nhà này chỉ đứng tên một mình tôi.

Tôi đưa ra đề nghị với vợ: “Em ký vào tờ giấy này đi. Ghi rõ rằng đây là tài sản riêng của anh, em sẽ không tranh chấp nếu sau này có chuyện gì.” Tôi nghĩ cô ấy sẽ hiểu, bởi lẽ tôi vẫn yêu thương, chăm lo cho gia đình, đâu phải keo kiệt gì. Nhưng trái với kỳ vọng, vợ nhìn tôi trân trân, đôi mắt ngấn nước:

“Anh có biết em đã hy sinh thế nào không? Em mang nặng đẻ đau sinh con cho anh, ngày ngày cơm nước, dọn dẹp, nuôi con, quán xuyến cả nhà. Vậy mà anh chỉ coi tất cả những điều ấy là vô hình sao?”

Tôi im lặng. Trong tôi vang lên một tiếng nói ích kỷ: “Công sức là công sức, tài sản là tài sản. Không thể lẫn lộn.” Và tôi vẫn không nghe. Tôi giữ vững quyết định, dù nhìn thấy sự tổn thương đang hằn lên ánh mắt của cô ấy.

Từ đó, giữa chúng tôi xuất hiện một khoảng cách vô hình. Bữa cơm gia đình ít tiếng cười, những cuộc trò chuyện dần thưa thớt. Tôi tự nhủ đó chỉ là chuyện nhỏ, rồi thời gian sẽ làm mờ đi. Nhưng tôi đâu biết, chính ngày hôm đó, tôi đã vô tình gieo một vết nứt vào hôn nhân của mình.

Rồi một ngày, tai ương bất ngờ ập đến. Mẹ vợ tôi – người phụ nữ hiền lành, luôn dành cho tôi sự quan tâm như con ruột – đột ngột qua đời. Sự ra đi ấy khiến cả gia đình sụp đổ. Vợ tôi khóc đến kiệt sức, còn tôi, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự trống vắng trong một mái nhà mất đi chỗ dựa tinh thần.

Suốt một tuần sau tang lễ, tôi cố gắng ở bên vợ, mong rằng thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau. Tôi không ngờ rằng biến cố ấy lại là khởi đầu cho một cơn bão lớn hơn.

Một buổi tối, khi tôi vừa đi làm về, vợ đặt lên bàn một xấp giấy. Tôi mở ra, tim như bị bóp nghẹt – đó là đơn ly hôn. Tôi ngẩng lên, đôi mắt cô ấy lạnh lẽo hơn bao giờ hết:

“Anh ký đi. Em đã chịu đựng quá đủ rồi.”

Tôi lắp bắp: “Tại… sao? Chỉ vì chuyện cái nhà thôi sao?”

Vợ nhếch mép, nở một nụ cười đầy cay đắng: “Anh nghĩ em còn sống cạnh anh suốt 7 năm qua vì tình yêu sao? Không. Tất cả chỉ vì mẹ. Em không muốn bà buồn, bà thất vọng. Em đã cố gắng chịu đựng, nuốt nước mắt, giữ cho gia đình này trọn vẹn. Nhưng bây giờ… bà không còn nữa.”

Tôi chết lặng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ đầu gối tay ấp lại sống cạnh mình bằng một sự chịu đựng. Tôi chỉ biết quỳ xuống, ôm lấy chân cô ấy, cầu xin: “Anh sai rồi. Tha thứ cho anh, được không? Anh sẽ sửa, anh sẽ để em đứng tên chung, anh sẽ làm mọi thứ em muốn…”

Nhưng vợ chỉ lắc đầu: “Không cần. Mọi thứ đã quá muộn rồi.”

Tôi òa khóc như một đứa trẻ, lần đầu tiên trong đời hiểu rằng, có những thứ một khi đã vỡ, không thể hàn gắn bằng lời hứa.

Sau ngày vợ rời đi, căn nhà rộng lớn bỗng trở nên lạnh lẽo. Tôi nhìn vào bức tường trắng, từng góc bếp, từng chiếc ghế sofa… tất cả đều gợi nhớ hình bóng của cô ấy. Nhưng giờ, chỉ còn lại tôi và sự im lặng.

Tôi bắt đầu nhận ra, điều quý giá nhất trong một gia đình không phải là căn nhà hay số tiền tích góp, mà chính là sự hy sinh, là niềm tin, là cảm giác được đồng hành. Tôi đã đánh đổi những điều ấy chỉ để bảo vệ một tài sản hữu hình. Và cuối cùng, tôi mất tất cả – cả tình yêu, cả mái ấm.

Người ta nói hạnh phúc không đo bằng giấy tờ, nhưng tôi lại biến nó thành một bản hợp đồng có điều kiện. Tôi nghĩ mình khôn ngoan, nhưng hóa ra chỉ là một kẻ ngốc, dùng lý trí lạnh lùng để đối xử với người phụ nữ từng vì mình mà chịu bao đắng cay.

Có những đêm, tôi mơ thấy vợ vẫn còn ở đây, vẫn lúi húi trong bếp, vẫn cằn nhằn chuyện tôi về muộn. Tôi tỉnh dậy, nước mắt ướt gối, chỉ mong đó không phải là giấc mơ. Nhưng hiện thực thì tàn nhẫn.

Căn nhà 3 tỷ tôi từng coi như báu vật, giờ chỉ còn là một cái lồng trống rỗng giam hãm ký ức. Tôi mới hiểu, hạnh phúc không cần bảo toàn bằng sổ đỏ, mà cần vun đắp bằng tình yêu và sự sẻ chia.

Vợ tôi đã đi thật rồi. Và điều đau đớn nhất là tôi không mất cô ấy vì người khác, mà vì chính sự tính toán và ích kỷ của bản thân.

Hình ảnh tâm bão cuồng phong kajiki ngay giữa giáp ranh tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh, tâm bão mạnh cấp 14 (150-166km/h), giật cấp 17.

Theo đại diện cơ quan khí tượng, hoàn lưu bão số 5 Kajiki sẽ tiếp tục gây mưa to đến rất to diện rộng kéo theo hàng loạt thiên tai nguy hiểm.

Sau khi giúp vợ g;iảm hơn 50 kg, cô ấy bỏ anh để theo đuổi sếp của anh – Vì vậy, anh đã làm điều không tưởng

Anh đã từng nghĩ, khi giúp vợ vượt qua nỗi tự ti và giảm hơn 50 kg, hạnh phúc gia đình sẽ càng bền chặt. Nhưng đời đôi khi trớ trêu: sau khi lột xác, cô ấy lại bỏ anh để theo đuổi… chính sếp của anh. Một cú sốc tưởng như hủy diệt cả cuộc đời, nhưng anh không ngờ rằng chính nỗi đau ấy lại đẩy anh đến một quyết định không tưởng, thay đổi tất cả.

Nam và Hương quen nhau từ thời đại học. Nam không phải người giàu có, nhưng anh hiền lành, chân thành. Hương có vóc dáng mập mạp từ nhỏ, thường bị bạn bè trêu chọc. Chính sự che chở của Nam đã khiến Hương mở lòng và tin vào tình yêu. Sau khi cưới, Hương càng tăng cân vì công việc văn phòng ít vận động, lại thêm thói quen ăn uống thất thường.

Những năm đầu, Nam vẫn luôn kiên nhẫn:

  • “Em cứ thoải mái, anh yêu em như thế này rồi.”
    Nhưng dần dần, Hương mặc cảm, tự ti. Mỗi lần đi họp lớp, thấy bạn bè xinh đẹp, cô lại thu mình. Đến khi có đứa trẻ trong xóm gọi trêu: “Cô béo!” – Hương khóc nức nở.

Nam thương vợ, quyết định thay đổi cùng cô. Anh tìm hiểu chế độ dinh dưỡng, học cách nấu ăn healthy. Mỗi sáng, anh kéo Hương ra công viên chạy bộ, mặc dù bản thân vốn chẳng thích thể thao. Có những hôm Hương mệt lả, cáu gắt:

  • “Anh ép em vừa thôi! Em không làm được đâu.”
    Nhưng Nam chỉ nhẹ nhàng:

  • “Có anh ở đây, em sẽ làm được.”

Ba năm kiên trì, từ 100 kg, Hương xuống còn 48 kg. Cô trở nên xinh đẹp, rạng rỡ đến mức bạn bè cũ không nhận ra. Cùng lúc ấy, công ty Nam tổ chức nhiều sự kiện. Hương theo chồng đi dự tiệc, nhanh chóng gây chú ý với ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người, đặc biệt là ông Dũng – giám đốc trực tiếp của Nam.

Một mối quan hệ lén lút bắt đầu từ những tin nhắn, những buổi “hẹn công việc”. Nam không hề nghi ngờ, cho đến một ngày anh bắt gặp tin nhắn trong điện thoại Hương:

  • “Anh nhớ em, chiều mai gặp ở khách sạn cũ nhé.”

Trái tim Nam như vỡ vụn. Anh chất vấn, Hương không chối cãi:

  • “Anh tốt thật, nhưng em… em cần một người có thể cho em nhiều hơn. Anh ấy có vị trí, có tiền. Em xin lỗi.”

Nam chết lặng. Tất cả những gì anh hy sinh – từ giọt mồ hôi trên đường chạy, những đêm thức tìm công thức ăn kiêng – cuối cùng chỉ đổi lấy sự phản bội.

Ngày Hương dọn đồ đi, Nam như kẻ mất hồn. Công ty trở thành địa ngục, khi sếp – kẻ phản bội – lại ngang nhiên xuất hiện cùng Hương. Nhiều đồng nghiệp nhìn Nam bằng ánh mắt thương hại. Có người thì thầm sau lưng:

  • “Đúng là cay, vợ bỏ theo sếp.”

Những đêm dài, Nam uống rượu một mình, tự dằn vặt: “Mình sai ở đâu? Mình đã không đủ tốt sao?”

Nhưng rồi, một lần tình cờ, anh gặp lại Minh – bạn thân thời đại học, hiện đang là HLV thể hình. Minh vỗ vai anh:

  • “Ông nhìn lại mình đi, bao nhiêu năm nay chỉ biết lo cho người khác, còn bản thân thì bỏ bê. Nếu muốn trả lời cho đời, thì hãy đứng dậy, chứng minh mình có thể mạnh mẽ hơn.”

Câu nói ấy như mồi lửa. Nam quyết định thay đổi. Anh bắt đầu tập luyện nghiêm túc, ăn uống lành mạnh. Những tháng đầu, cơ thể anh đau nhức rã rời, nhiều lần muốn bỏ cuộc. Nhưng mỗi khi nhớ đến hình ảnh vợ và sếp, sự nhục nhã lại biến thành động lực.

Không chỉ luyện tập, Nam còn lao vào học thêm: kỹ năng quản lý, kiến thức đầu tư. Anh không muốn cả đời chỉ là nhân viên dưới trướng một kẻ phản bội.

Một năm sau, Nam gần như lột xác: cơ thể săn chắc, phong thái tự tin. Anh nộp đơn nghỉ việc, bắt đầu khởi nghiệp bằng phòng gym nhỏ cùng Minh. Nhờ sự kiên trì và cách tiếp cận bài bản – hướng đến người thừa cân, béo phì muốn thay đổi – phòng gym nhanh chóng nổi tiếng. Nhiều người cảm động trước câu chuyện của Nam, xem anh như nguồn cảm hứng.

Trong khi đó, Hương dần nhận ra sự thật phũ phàng. Ông Dũng vốn đào hoa, không thật lòng. Cô chỉ là “thú vui mới”. Khi mất đi sự mới mẻ, ông lạnh nhạt, thậm chí không ngại có người phụ nữ khác. Hương cay đắng, nhưng đã muộn – gia đình, tình yêu, sự tin tưởng… tất cả đều không còn.

Hai năm sau ngày ly hôn, Nam không còn là chàng trai ngây ngô năm nào. Anh trở thành một doanh nhân trẻ thành đạt, sở hữu chuỗi 5 phòng gym, thường xuyên được mời chia sẻ trên truyền hình về hành trình vượt lên nghịch cảnh.

Một hôm, công ty tổ chức hội nghị sức khỏe dành cho doanh nghiệp. Nam đứng trên sân khấu, với dáng vẻ đĩnh đạc, kể câu chuyện:

  • “Có thời điểm tôi từng giúp một người giảm hơn 50 kg, nghĩ rằng tình yêu sẽ giữ mãi. Nhưng rồi, khi người đó bỏ đi, tôi mới hiểu: thay vì hy sinh cả đời để níu giữ ai đó, hãy học cách yêu chính mình trước. Từ nỗi đau, tôi đã tìm thấy sức mạnh để thay đổi.”

Khán phòng vỗ tay vang dội. Ở hàng ghế sau, Hương lặng người. Người đàn ông từng bị cô rời bỏ nay đã tỏa sáng rực rỡ, còn cô lại ngồi lặng lẽ trong góc tối.

Sau buổi diễn thuyết, Hương tìm gặp Nam. Nước mắt rơi, cô nói:

  • “Em xin lỗi… Anh có thể cho em cơ hội không?”

Nam nhìn cô, nụ cười bình thản:

  • “Cơ hội đã cho em rồi, từ rất lâu. Giờ thì… anh không cần nữa.”

Anh quay đi, để lại Hương với khoảng trống vô tận.

Và đó là “điều không tưởng”: từ một kẻ bị phản bội, Nam không chỉ đứng dậy, mà còn vươn tới đỉnh cao, biến nỗi đau thành động lực, sống một cuộc đời khiến kẻ bỏ rơi phải hối tiếc đến suốt đời.

✨‼️ ‘Cơ trưởng trẻ nhất Việt Nam’ bị chỉ trích khi nhậm chức giám đốc

Thay vì nhận về sự ngưỡng mộ, Nguyễn Quang Đạt lại bị nhận xét là ‘phông bạt’ khi khoe công việc trên MXH. Những thông tin liên quan đến vị trí mới của anh cũng gây phẫn nộ.

Tuần qua, “cơ trưởng trẻ nhất Việt Nam” Nguyễn Quang Đạt (sinh năm 1991) trở thành tâm điểm tranh cãi trên mạng xã hội. Cụ thể, phía dưới các bài đăng gọi Quang Đạt là “giám đốc hãng hàng không vốn điều lệ 2.600 tỷ đồng”, nhiều bình luận chỉ trích xuất hiện.

Cộng đồng mạng dự đoán rằng đây là chiêu trò truyền thông với mục đích đánh bóng tên tuổi của cơ trưởng 34 tuổi. Thay vì nhận về sự ngưỡng mộ, Quang Đạt bị đánh giá là “phông bạt”, “làm màu”,… Trên thực tế, sự xuất hiện phổ biến của thông tin trên chưa được xác định là tự nhiên hay có tác động.

Nguyễn Quang Đạt nhận về nhiều luồng ý kiến trái chiều trong thời gian qua. Ảnh: @iwantit_dat_way.

Theo thông tin trên website Hãng hàng không Vietravel (Vietravel Airlines), Nguyễn Quang Đạt được bổ nhiệm vào vị trí Giám đốc Ban Khai thác bay kiêm Đoàn trưởng Đoàn bay vào ngày 18/4. Hoạt động bổ nhiệm nằm trong kế hoạch phát triển nguồn nhân lực cấp cao và cấp trung tại chỗ của hãng trong năm nay.

Như vậy, thông tin trên không sai, song nhận về ý kiến trái chiều do mang tính chất đánh bóng tên tuổi, o bế cho cá nhân. Đây không phải lần đầu Quang Đạt bị chỉ trích trên mạng xã hội.

Trước đó, cơ trưởng này từng bị nhận xét là có thái độ trịch thượng với cấp dưới. Ngoài ra, cộng đồng mạng cũng chỉ trích thái độ thiếu khiêm tốn, hành động khoe khoang công việc của anh. Đến nay, Quang Đạt hoàn toàn im lặng trước các thông tin tiêu cực về mình.

Anh được biết đến với biệt danh “cơ trưởng trẻ nhất Việt Nam”, là tác giả sách, sở hữu chuyện tình thu hút sự quan tâm với influencer Lê Hà Trúc (sinh năm 1996). Ồn ào của Quang Đạt đến sau loạt lùm xùm từ phía vợ anh.

Từ đầu tháng 7, Hà Trúc trở thành tâm điểm bàn tán trên các phương tiện truyền thông. Sự việc bắt đầu từ một bài đăng trên nền tảng Threads, bàn về thái độ, cách ứng xử của Hà Trúc với người theo dõi.

Hình ảnh hoàn hảo quá mức của cô trên mạng xã hội bị cho là phi thực tế. Những nhận xét như “gồng”, “làm màu”,… được cộng đồng mạng dành cho vợ của “cơ trưởng trẻ nhất Việt Nam” Nguyễn Quang Đạt.

Lê Hà Trúc còn bị cho là thường xuyên đáp trả, có thái độ bất lịch sự trước những lời nhận xét, góp ý từ phía khán giả. Cô nhiều lần xóa bình luận, chặn, thậm chí tranh cãi với người theo dõi. Ngoài ra, một số ý kiến còn chỉ trích thái độ làm việc của Hà Trúc với nhãn hàng.

Lời xin lỗi vào ngày 16/7 của cô không nhận được sự đồng tình, cảm thông, thậm chí góp phần khiến số lượng người theo dõi tiếp tục giảm. Sau một tháng từ khi đăng tải bài viết xin lỗi, Hà Trúc hoàn toàn giữ im lặng trên mạng xã hội.

Linh Vũ

Nguồn Znews: https://lifestyle.znews.vn/co-truong-tre-nhat-viet-nam-bi-chi-trich-khi-nham-chuc-giam-doc-post1579768.html

Missing Cheerleader’s Cold Case Cracked: A Father’s Yearbook Discovery After 18 Years

On a warm May evening in 1998, Rachel Carter, a 17-year-old cheerleader at Franklin High School in rural Kentucky, finished practice and waved goodbye to her friends in the parking lot. Rachel was well-liked, known for her bright smile and determination, always balancing school, cheerleading, and her part-time job at a local diner. That night, she was supposed to meet her best friend, Megan Holt, at the mall. But Rachel never showed up.

Her parents, David and Linda Carter, grew worried when midnight came and went without a phone call. By sunrise, they filed a missing person report. The sheriff’s department launched a search, combing through wooded areas and abandoned barns. Volunteers stapled Rachel’s photo on telephone poles across town. Weeks turned into months, but every lead dissolved. A sighting in Tennessee proved false. A tip about a boyfriend she’d supposedly been hiding never panned out.

David Carter, a factory worker with calloused hands and weary eyes, refused to give up. He often walked the roadside where Rachel’s old Ford Escort was found, parked neatly with the keys inside and her cheerleading bag on the seat. “She didn’t run away,” he told anyone who would listen. “Something happened to her.”

The case haunted the community. For years, Franklin High’s yearbooks carried a dedication page to Rachel. Her classmates graduated, went to college, married, and started families. But the Carters lived in a cycle of waiting—holding onto Rachel’s room as she had left it, her trophies gathering dust on the shelves.

By 2005, the police had admitted the case was cold. David clipped every newspaper article, stored every tip in binders stacked in his garage. Linda, quieter in her grief, stopped attending community events. “It’s like time froze in 1998 for us,” Megan once said, remembering her friend who vanished on the cusp of adulthood.

For nearly two decades, Rachel’s absence became an open wound no one could close. Until one spring day in 2016, when David pulled out her old senior yearbook—and noticed something he had somehow overlooked before.

Eighteen years later, David Carter sat alone in the living room, flipping through Rachel’s yearbook. He often did this on anniversaries, looking at her handwriting in the margins, the doodles she had drawn on the pages. But that evening, as the sun set through the blinds, his tired eyes caught something strange.

On the inside back cover, where students scribbled farewell notes, there was a message written in careful block letters:

“See you at Miller’s Crossing. Don’t tell anyone. – T.”

David froze. He had seen the note before, but always assumed it was just another teenage inside joke. But now, after eighteen years, it felt ominous. “Miller’s Crossing” wasn’t a phrase he recognized, but it stirred something in his memory.

The next morning, David drove to the police station and showed the yearbook to Detective Laura Spencer, a younger officer who had recently taken an interest in cold cases. Unlike the weary detectives who had long since shelved Rachel’s file, Spencer leaned forward, eyes sharp. “This might be something,” she said.

After cross-referencing maps from the late ’90s, Spencer discovered “Miller’s Crossing” had been the nickname for a secluded bridge on the edge of town, a hangout spot for teens before it was demolished in 2002. That detail had never surfaced in the original investigation.

Excavating old records, Spencer learned that in 1998, a boy named Tommy Harris, a classmate of Rachel’s, had lived less than two miles from that bridge. Harris had a troubled history—fights at school, minor brushes with the law. He dropped out senior year and left town shortly after Rachel’s disappearance. Somehow, he had never been seriously questioned.

With renewed urgency, the detective and David returned to the site where the bridge once stood. The landscape had changed—what was once a gravel pull-off was now overgrown with weeds. But Spencer requested a ground-penetrating radar scan of the soil, just in case.

Two weeks later, technicians unearthed fragments of fabric, consistent with a cheerleading uniform, and bone remains later confirmed to be human. DNA testing would take time, but David knew deep down whose remains they had found.

For the first time in eighteen years, Rachel’s name was back on the front page of the local paper. And this time, it wasn’t just a memorial—it was evidence.

When DNA results confirmed the remains belonged to Rachel Carter, Franklin was shaken to its core. The girl who had disappeared in 1998 was no longer a mystery—she had been hidden, all along, near the bridge where so many kids once gathered.

Detective Spencer reopened the investigation, focusing on Tommy Harris. Now living in Ohio and working construction, Harris was arrested in the fall of 2016. At first, he denied everything. But when confronted with the yearbook message, the physical evidence, and testimony from former classmates who remembered seeing him with Rachel on the night she vanished, his story began to crumble.

According to prosecutors, Harris had lured Rachel to the bridge under the pretense of wanting to talk. When she rejected his advances, an argument escalated, and Harris fatally struck her. Afraid, he hid the body in a shallow grave. Weeks later, he left town, convinced the secret would stay buried forever.

The trial in 2017 drew crowds from across the county. David and Linda sat through every hearing, reliving the nightmare. Megan testified about Rachel’s character, describing her best friend’s dreams of becoming a nurse. The defense tried to paint Harris as immature, reckless, but not murderous. The jury disagreed. After just four hours of deliberation, Harris was convicted of second-degree murder and sentenced to 30 years in prison.

The verdict brought a bittersweet closure. Rachel’s funeral was finally held, attended by hundreds who had never stopped hoping she would come home alive. At the service, David spoke with a trembling voice: “For eighteen years, I promised Rachel I would find her. I kept that promise. Now she can rest.”

The yearbook, once a dusty relic of the past, became the key to unlocking the truth. A single overlooked message had unraveled a mystery that haunted a town for nearly two decades.

Though the Carters would never fill the void left by their daughter’s absence, they found peace in knowing the truth. Franklin High established a scholarship in Rachel’s name, awarded each year to a student pursuing nursing—the dream she never had the chance to fulfill.

In the end, Rachel Carter’s story wasn’t just about tragedy. It was about perseverance, about a father’s refusal to stop searching, and about how even the smallest overlooked detail can one day shine a light on the darkest of mysteries.

Lời khai tài xế ô tô khách t:ô:ng loạt xe máy dừng đèn đỏ ở Đồng Nai

Ô tô khách di chuyển trên quốc lộ 14 qua tỉnh Đồng Nai, khi đến một giao lộ đã tông hàng loạt xe máy đang dừng đèn đỏ phía trước.

Ngày 26/8/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Lời khai tài xế ô tô khách tông loạt xe máy dừng đèn đỏ ở Đồng Nai”. Nội dung như sau:

Sáng nay (25/8), Trạm CSGT Đồng Phú (Phòng CSGT, Công an tỉnh Đồng Nai) đã tiến hành công tác khám nghiệm, điều tra nguyên nhân vụ việc xe khách tông hàng loạt xe máy khi đang dừng đèn đỏ.

tainan.jpgXe khách tông hàng loạt xe máy dừng đèn đỏ ở Đồng Nai. Ảnh: T.T

Theo thông tin ban đầu, vào khoảng 7h sáng cùng ngày, một chiếc xe khách di chuyển trên quốc lộ 14 hướng từ tỉnh Lâm Đồng đi Tây Ninh, khi đến ngã tư Đồng Xoài (thuộc phường Bình Phước, tỉnh Đồng Nai) thì bất ngờ tông mạnh vào 5 xe máy và 1 xe đạp điện đang dừng đèn đỏ phía trước.

Cú tông mạnh khiến các xe máy bị hất văng và nằm ngổn ngang trên đường. Vụ việc khiến một người đi xe máy bị thương, một số người khác bị trầy xước nhẹ.

Lực lượng chức năng sau đó đã tiến hành khám nghiệm hiện trường, lấy lời khai các nhân chứng để làm rõ vụ việc.

Theo lời khai của tài xế, thời điểm xảy ra tai nạn, chiếc xe ô tô khách bị mất thắng bất ngờ nên không thể dừng lại khi gặp đèn đỏ. Kết quả kiểm tra nhanh cũng cho thấy tài xế không có nồng độ cồn, âm tính với chất ma túy.

Hiện Trạm CSGT Đồng Phú đang tiến hành đưa phương tiện đi kiểm định để phục vụ quá trình xác minh vụ việc.

Cùng ngày, báo Người lao động đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Hiện trường xe khách “lùa” hàng loạt xe máy đang dừng đèn đỏ ở Đồng Nai”. Cụ thể như sau:

Gần 7 giờ sáng 25-8, xe khách biển số 61F-009… di chuyển trên Quốc lộ 14, hướng Lâm Đồng đi Tây Ninh khi đến ngã tư Đồng Xoài (khu phố Tân Đồng 1, phường Bình Phước, Đồng Nai), xe khách bất ngờ tông vào 5 xe máy và 1 xe đạp điện đang dừng đèn đỏ.

Hiện trường vụ tai nạn

Cú tông mạnh khiến hàng loạt xe máy ngã xuống đường, nhiều người hoảng loạn. May mắn vụ tai nạn chỉ khiến 1 người bị thương, các người khác bị trầy xước.

Vụ việc khiến 1 người bị thương, nhiều người khác bị trầy xước

Trạm CSGT Đồng Phú thuộc Phòng CSGT Công an tỉnh Đồng Nai đã có mặt xử lý hiện trường, phân luồng giao thông và điều tra nguyên nhân.

Chuyện ông Ba Minh cưu mang “vợ nhặt” 11 năm: Công an cảnh báo “nóng”

Công an Đồng Tháp cảnh báo nguy cơ vi phạm pháp luật về dữ liệu cá nhân khi nhiều người ghi hình, chia sẻ thông tin cá nhân của ông Ngô Hồng Minh trên mạng xã hội.

Những ngày gần đây, cộng đồng mạng và người dân tại xã Tân Long, tỉnh Đồng Tháp đặc biệt quan tâm đến trường hợp của ông Ba Minh (tên thật là Ngô Hồng Minh, 66 tuổi, ở ấp Tân Hội, xã Tân Long, tỉnh Đồng Tháp), sau khi người phụ nữ chung sống với ông như vợ chồng là bà N.T.G được con ruột đón về đoàn tụ tại Nghệ An vào ngày 15/8/2025.

Đáng chú ý, liên quan vụ việc này đã xuất hiện hàng loạt tài khoản mạng xã hội đến ghi hình, phỏng vấn và chia sẻ hoàn cảnh kinh tế, gia đình của ông Minh một cách công khai, gây ảnh hưởng tình hình an ninh, trật tự tại địa phương và nguy cơ gây ra nhiều hệ lụy đáng lo ngại.

Chuyện ông Ba Minh cưu mang "vợ nhặt" 11 năm: Công an tỉnh Đồng Tháp cảnh báo “nóng”- Ảnh 1.

Câu chuyện của ông Ba Minh (tên thật là Ngô Hồng Minh, 66 tuổi, ở ấp Tân Hội, xã Tân Long, tỉnh Đồng Tháp) thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Ảnh: Mạnh Tùng

Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao đã chủ động phối hợp Công an xã Tân Long, tỉnh Đồng Tháp nắm tình hình, đảm bảo ANTT, không để phát sinh tình huống phức tạp, gây dư luận xấu, ảnh hưởng tình hình ANTT tại địa phương.

Tuy nhiên, hàng ngày có khoảng 10-20 chủ tài khoản TikTok, YouTube và Facebook đã trực tiếp đến nhà ông Minh để quay phim, livestream, cập nhật thông tin cá nhân, đồng thời hứa hẹn vận động hỗ trợ tiền bạc, xây nhà,… Theo thông tin từ ông Minh và người thân, tính đến nay đã có nhiều mạnh thường quân đến hỗ trợ ông với số tiền khoảng 60-70 triệu đồng, cùng các vật dụng cần thiết,… các lời hứa còn lại chưa được xác thực hoặc thực hiện.

Chuyện ông Ba Minh cưu mang "vợ nhặt" 11 năm: Công an tỉnh Đồng Tháp cảnh báo “nóng”- Ảnh 2.

Hàng ngày có rất đông YouTuber tìm đến quay phim, phỏng vấn ông Ba Minh. Ảnh: Mạnh Tùng

Chuyện ông Ba Minh cưu mang "vợ nhặt" 11 năm: Công an tỉnh Đồng Tháp cảnh báo “nóng”- Ảnh 3.

Ảnh: Mạnh Tùng

Đáng chú ý, phát hiện nhiều nội dung đăng tải thổi phồng số tiền ông Minh được nhận lên đến hàng tỷ đồng, gây hiểu lầm trong dư luận và tạo áp lực không đáng có đối với ông Minh. Việc công khai họ tên, địa chỉ, số nhà, hoàn cảnh của ông Minh trên mạng xã hội tiềm ẩn nguy cơ rò rỉ dữ liệu cá nhân, dẫn đến các hành vi lừa đảo, giả mạo danh tính, quấy rối, gây ảnh hưởng danh dự, uy tín của ông Minh.

Chuyện ông Ba Minh cưu mang "vợ nhặt" 11 năm: Công an tỉnh Đồng Tháp cảnh báo “nóng”- Ảnh 4.

Vài ngày trở lại đây, xung quanh nhà ông Minh lúc nào cũng có hàng chục camera túc trực để quay hình, phỏng vấn. Ảnh: Mạnh Tùng

Cần tuân thủ quy định pháp luật về bảo vệ dữ liệu cá nhân

Theo Nghị định số 13/2023/NĐ-CP của Chính phủ về bảo vệ dữ liệu cá nhân có hiệu lực từ ngày 01/7/2023 và Luật bảo vệ dữ liệu cá nhân có hiệu lực từ ngày 01/01/2026, mọi tổ chức, cá nhân khi thu thập, xử lý thông tin cá nhân đều phải có sự đồng ý của chủ thể dữ liệu, sử dụng đúng mục đích, đảm bảo an toàn và không được chia sẻ trái phép. Việc vi phạm có thể bị xử lý hành chính hoặc hình sự tùy theo mức độ.

Trước tình hình trên, Công an tỉnh Đồng Tháp khuyến cáo người dân cần tuân thủ nghiêm các quy định trong quá trình sử dụng mạng xã hội, phải: tôn trọng quyền riêng tư của người dân; không quay phim, ghi hình, đăng tải thông tin cá nhân khi chưa có sự đồng thuận rõ ràng; không thổi phồng, bóp méo sự thật để câu view, trục lợi và tuân thủ nghiêm túc các quy định pháp luật về bảo vệ dữ liệu cá nhân.

Đồng thời, người dân và cộng đồng mạng cần tỉnh táo khi tiếp nhận thông tin, không chia sẻ hoặc cổ vũ những nội dung giật gân, thiếu kiểm chứng, gây ảnh hưởng tiêu cực đến cá nhân và xã hội.

Nguồn: https://kenh14.vn/chuyen-ong-ba-minh-cuu-mang-vo-nhat-11-nam-cong-an-tinh-dong-thap-canh-bao-nong-215250825153038814.chn

Cả nước hướng về tâm bão ở Hà Tĩnh: Gió gi:ật mạ:ng khungkhiep, bà con LƯU Ý những khung giờ sau

Cẩn trọng với khoảng lặng trong bão

Ghi nhận tại tâm bão Nghệ An, trong 30 phút qua gió lặng, một số khu vực tạnh mưa, thiệt hại chưa đáng kể.

Ông Nguyễn Văn Hưởng, Trưởng phòng Dự báo Thời tiết, Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia, giải thích hiện tâm bão chưa hoàn toàn vào đất liền, còn 2/3 trên biển. Trong khoảng 1-2 giờ tới, tâm bão mới hoàn toàn nằm trong đất liền.

“Tâm bão đang di chuyển vào bờ nên sẽ có khoảng thời gian lặng trước khi gió mạnh trở lại. Lúc này, gió có thể mạnh bằng thậm chí hoặc hơn lúc trước khi bão vào bờ”, ông Hưởng nói. Trong đêm nay, từ nam Nghệ An đến Hà Tĩnh có gió bão mạnh cấp 11-12; Thanh Hóa, Quảng Trị gió bão mạnh cấp 8-9, giật cấp 10-12.

img-0958-jpg-1756110897-175611-8443-5475

Ông Nguyễn Văn Hưởng thông tin về hiện trạng bão. Ảnh: Gia Chính

Theo cơ quan khí tượng, mực nước trên sông Thao (Lào Cai), các sông ở Hà Tĩnh, bắc Quảng Trị đang lên. Lúc 13h ngày 25/8, nước trên sông Gianh (Quảng Trị) tại trạm Đồng Tâm lên 7,74 m, trên báo động một 0,74 m.

Dự báo từ nay đến ngày 28/8, trên sông Thao (Lào Cai), các sông Thanh Hóa – Quảng Trị xuất hiện lũ. Đỉnh lũ trên các sông nhỏ, thượng lưu sông Cả (Nghệ An), sông Ngàn Sâu, sông Ngàn Phố (Hà Tĩnh), sông Gianh (Quảng Trị) lên báo động hai, ba; sông Bưởi, thượng lưu sông Mã (Thanh Hóa), sông Kiến Giang, sông Thạch Hãn (Quảng Trị) lên báo động một, hai và trên báo động hai; sông Thao, hạ lưu sông Cả (Nghệ An), sông La (Hà Tĩnh) lên báo động một.

Vùng trũng thấp ven sông, khu đô thị, vùng tập trung dân cư có nguy cơ ngập lụt; các sườn dốc ở vùng núi tỉnh Lào Cai, Phú Thọ và khu vực Thanh Hóa – Quảng Trị có thể xảy ra lũ quét, sạt lở đất.

Bão đổ bộ Nghệ An – Hà Tĩnh

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia cho biết lúc 15h, tâm bão trên vùng bờ biển Nghệ An – Hà Tĩnh, sức gió mạnh nhất 133 km/h, cấp 12, giật 14-15. Trong ba giờ tới, bão theo hướng tây, tốc độ khoảng 10-15 km/h.

0552-PNG-1756109445-6606-1756109480.png

Bão đổ bộ Nghệ An – Hà Tĩnh. Ảnh: Cục Khí tượng Thủy văn

Nhiều lồng cá nuôi trên biển bị sóng đánh

Không nằm trong tâm bão, nhưng tại xã Phú trạch, tỉnh Quảng Trị, gió rít từng cơn, sóng biển cao 2 m. Nhìn 6 lồng nuôi cá trên biển bị sóng đánh vào bờ, ông Cao Thái, xã Phú Trạch nói: “Trên bè không có người ở, quan sát qua camera thấy nhiều lồng bị sóng đánh hư hỏng, rất xót ruột”.

Cán bộ xã ở Nghệ An vượt lũ đi sơ tán dân

Hơn 900 người dân xã miền núi Nhôn Mai (trước đây thuộc huyện Tương Dương cũ, tỉnh Nghệ An) được sơ tán đến khu vực cao ráo. Tại bản Phá Mựt, do nước sông dâng cao, chảy xiết, cán bộ xã phải lội giữa dòng lũ, dìu từng người dân sang nơi an toàn ở chợ Tiên.

Chính quyền huy động công an, quân sự, bộ đội biên phòng cùng dân quân túc trực tại các điểm xung yếu, hỗ trợ bà con di chuyển và giữ gìn trật tự. Người dân ở các bản Piêng Cọc, Xói Voi, Huồi Tố 2 cùng hàng trăm hộ ở vùng nguy cơ sạt lở được đưa vào nhà cộng đồng, trường học, trụ sở xã để tránh bão.

Nhôn Mai là xã biên giới đặc biệt khó khăn, vừa chịu trận lũ quét cuối tháng 7 gây thiệt hại nặng nề. Địa phương còn chưa kịp khắc phục, nay tiếp tục hứng mưa lớn từ bão Kajiki.

Trước lúc mất, mẹ chồng trao hết gia sản cho tôi nhưng dặn tuyệt đối đừng nói với chồng con, nhờ nghe lời, tôi thoát được một k-iếp n-ạn không ai ngờ tới…

“Trước lúc mất, mẹ chồng trao hết gia sản cho tôi nhưng dặn tuyệt đối đừng nói với chồng con, nhờ nghe lời, tôi thoát được một kiếp nạn không ai ngờ tới…”

Tôi vẫn nhớ rõ đêm hôm ấy, căn phòng ngột ngạt mùi thuốc men và hơi thở dốc dốc của mẹ chồng. Bà vốn là người nghiêm khắc, cả đời tần tảo, nổi tiếng trong làng vì tính cẩn trọng. Suốt bao năm sống trong nhà này, tôi chưa từng một lần nghĩ mình lại được bà tin tưởng tuyệt đối. Thế mà giờ đây, khi thời khắc cuối cùng đã cận kề, bà gọi tôi vào, nắm chặt tay đến run rẩy.

“Con ạ… tất cả những gì mẹ có, từ mảnh đất ngoài đồng, căn nhà ở phố, cho đến vàng bạc dành dụm… mẹ giao hết cho con. Nhưng con phải hứa… tuyệt đối đừng để chồng con hay các cháu biết. Không ai, kể cả người thân ruột thịt.”

Tôi sững sờ, nghẹn họng. Bao năm nay, tôi chỉ là một nàng dâu bình thường, chẳng dám can dự vào chuyện lớn. Tài sản ấy vốn dĩ phải thuộc về chồng tôi – con trai ruột bà – sao bà lại chọn tôi? Còn lời dặn “không nói với chồng con”, nghe vừa khó tin, vừa nặng nề. Nhưng ánh mắt bà lúc đó, sắc bén xen lẫn tuyệt vọng, khiến tôi không thể chối từ.

“Con hứa, mẹ cứ yên tâm…” – Tôi đáp, lòng run rẩy, chỉ nghĩ rằng đây là mong ước cuối cùng của một người sắp đi xa.

Mấy ngày sau, bà mất. Tang lễ xong xuôi, mọi người đau buồn nhưng rồi cũng quay về với guồng quay cuộc sống. Riêng tôi, trong lòng nặng như đá. Tôi trở thành kẻ giữ bí mật khổng lồ, tay ôm trọn cả gia sản mà chính chồng con mình không hề hay biết. Nhiều lần tôi định mở miệng, nhưng lời dặn trước lúc ra đi lại vang vọng, kéo tôi lùi lại.

Tôi không ngờ, chính quyết định giữ im lặng ấy đã cứu tôi khỏi một cơn bão khủng khiếp đang chờ phía trước…

Từ ngày mẹ mất, không khí trong nhà dần thay đổi. Bên ngoài vẫn yên ấm, nhưng tôi để ý thấy chồng mình – Hùng – ngày càng trở nên nóng nảy. Anh thường tụ tập bạn bè ăn uống, tiêu tiền hoang phí, về nhà thì cằn nhằn. Tôi khuyên nhủ bao lần, anh đều gạt đi: “Cô biết gì mà nói? Của cải trong nhà, đất ruộng mẹ để lại, kiểu gì chẳng đến tay tôi. Lo gì!”

Nghe câu đó, tim tôi đập thình thịch. Anh hoàn toàn không biết sự thật. Tôi càng thêm tin rằng mẹ nhìn thấu tất cả – bà đã đoán trước tính cách này của chồng tôi, nên mới chọn tôi để trao gửi.

Không lâu sau, họ hàng cũng bắt đầu manh nha tranh chấp. Mấy người em họ, em dâu bỗng nhiên đến lui, gợi ý “chia lại” gia sản, nào là “mẹ thương con cả nhưng không thể bỏ mặc các con khác”. Họ nói bóng gió rằng trong nhà chắc hẳn có giấy tờ gì đó, nhưng chồng tôi thì gạt đi, vì anh tin chắc tài sản sẽ về tay anh.

Một hôm, tôi vô tình nghe lỏm cuộc trò chuyện của chồng qua điện thoại. Anh đang bàn với ai đó chuyện vay tiền lớn để đầu tư vào một dự án bất động sản. Tôi rùng mình: nếu anh có sẵn số tiền mẹ để lại, chắc chắn anh sẽ liều lĩnh dốc hết vào canh bạc này. Nhưng giờ anh không có trong tay, kế hoạch bị chặn đứng.

Càng ngày, những dấu hiệu bất thường càng rõ. Một tối, chồng tôi say khướt, mồm lẩm bẩm: “Giá mà mẹ để lại hết cho mình… thì đâu đến nỗi. Sao bà đi tay trắng vậy chứ?” Tôi lặng lẽ nhìn anh, thấy lòng vừa thương vừa sợ. Anh không hề biết rằng, chính việc anh tay trắng lại đang cứu cả gia đình khỏi một vực thẳm.

Rồi biến cố ập đến. Dự án bất động sản mà chồng tôi định lao vào bị phanh phui là trò lừa đảo. Hàng loạt người mất sạch vốn liếng, nợ nần chồng chất, có kẻ còn tan cửa nát nhà. Tôi nghe tin mà rùng mình. Nếu hôm đó tôi không giữ bí mật, nếu tôi đưa hết gia sản cho anh theo lẽ thường tình… thì có lẽ giờ đây, cả nhà tôi đã ngập trong biển nợ.

Chỉ đến lúc này, tôi mới thật sự hiểu: lời dặn của mẹ chồng không chỉ là sự gửi gắm, mà là một sự tiên liệu, một cách để bảo vệ tôi và cả các con.

Những ngày sau biến cố, chồng tôi suy sụp. Anh mất ăn mất ngủ vì tiếc nuối cơ hội “ngàn vàng” mà anh cho rằng đã vuột khỏi tay. Tôi lặng im chăm sóc, không dám hé răng một lời. Nhưng rồi, một buổi tối, khi căn nhà chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, tôi quyết định kể cho anh sự thật.

Tôi lấy từ tủ ra một hộp sắt nhỏ, trong đó là sổ đỏ, giấy tờ đất, cùng số vàng bà để lại. Đặt trước mặt chồng, tôi nói:

“Anh, tất cả những thứ này… mẹ đã trao cho em trước lúc mất. Mẹ dặn tuyệt đối không cho ai biết, kể cả anh. Em giữ bí mật suốt thời gian qua, không phải vì muốn giấu, mà vì sợ… Nếu lúc đó em đưa anh, chắc chắn chúng ta đã mất hết.”

Anh chết lặng. Mắt mở to, run run cầm những tờ giấy. Một lúc lâu, anh bật khóc – tiếng khóc của một người đàn ông vừa ân hận, vừa biết ơn.

Từ hôm đó, chồng tôi thay đổi hẳn. Anh không còn tiêu xài phung phí, cũng không dám manh động làm ăn lớn. Ngược lại, anh bắt đầu trân trọng đồng tiền, lắng nghe lời khuyên của tôi. Gia đình dần yên ấm trở lại.

Đôi lúc, tôi ngồi nhìn các con chơi đùa trong sân, trong lòng thầm biết ơn mẹ chồng. Người đàn bà cứng rắn ấy, đến tận giây phút cuối cùng, vẫn lo nghĩ chu toàn cho tương lai con cháu. Nhờ giữ đúng lời dặn, tôi không chỉ thoát một kiếp nạn, mà còn giữ được mái ấm gia đình.

Câu chuyện ấy, tôi chưa từng kể cho ai ngoài chồng. Với tôi, đó là minh chứng rằng đôi khi, bí mật không phải để phản bội, mà để bảo vệ. Và có những lời dặn trước lúc ra đi… chính là phao cứu sinh cho cả một đời người.