Tôi từng nghĩ rằng ly hôn là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với một người phụ nữ, cho đến khi tôi phải đối mặt với cảnh sống một mình, gồng gánh mọi thứ và… để lại đứa con trai bé bỏng của mình cho mẹ đẻ nuôi giúp. Không ai hiểu được nỗi đau đó. Tôi không rời bỏ con vì không yêu thương, mà vì tôi không đủ sức, không đủ thời gian và không đủ tiền để cùng con vượt qua những ngày tháng khốn khổ ấy.
Chúng tôi ly hôn sau gần 5 năm chung sống. Lý do? Anh ta ngoại tình. Trắng trợn, công khai, thậm chí còn dẫn người đàn bà ấy về nhà khi tôi đi làm ca đêm. Nhưng điều khiến tôi quyết định buông tay không phải vì sự phản bội, mà là vì ánh mắt dửng dưng của anh ta khi con trai ngã cầu thang phải khâu bốn mũi ở trán. Anh không hỏi han, không đưa đi viện, không một câu xin lỗi, chỉ nói: “Tự trông không được thì ráng chịu.”
Sau ly hôn, anh ta chẳng chu cấp nổi một đồng. Tôi thì làm công nhân ở khu công nghiệp, lương ba cọc ba đồng. Mẹ tôi ở quê, già yếu nhưng thương cháu nên chấp nhận nuôi nấng, chăm sóc thằng bé để tôi có thể yên tâm đi làm, mong có ngày khá hơn để đón con về. Nhiều đêm tăng ca đến khuya, tôi vừa dọn dẹp trong xưởng vừa bật khóc. Con tôi còn nhỏ quá, nó cần mẹ, nhưng tôi biết nếu cố giữ con bên mình trong cảnh thiếu thốn, thì thằng bé sẽ còn khổ hơn.
Một hôm, đang tăng ca thì mẹ gọi điện. Giọng bà run rẩy:
– Con ơi… thằng Bin nó bị ngất, bà gọi hoài mà nó không tỉnh…
Tôi rụng rời. Chân đứng không vững, tay làm rơi cả linh kiện đang lắp. Tôi lao ra khỏi xưởng, gọi xe về quê ngay trong đêm. Trên đường, tôi khóc như một đứa trẻ, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện. Mẹ tôi đang già rồi, làm sao xoay xở nổi trong tình huống thế này?
Tôi thử gọi cho chồng cũ – người đáng lẽ cũng phải có trách nhiệm với con. Anh không bắt máy. Gọi đến lần thứ ba thì có người nhấc máy, là mẹ chồng cũ. Bà ta quát thẳng vào điện thoại:
– Cô gọi làm gì? Thằng Bin không phải cháu nhà này. Đừng có mà mang thứ rác rưởi dính dáng đến họ Trần nữa!
Tôi chết lặng. Bà từng cưng chiều cháu lắm mà? Sao bây giờ lại tàn nhẫn như vậy?
Không một ai trong nhà chồng cũ quan tâm. Tôi đưa con nhập viện, loay hoay vay mượn tiền đặt cọc. Kết luận của bác sĩ khiến tôi chết đứng: Bin bị tim bẩm sinh, cần mổ gấp. Trước đó, vì điều kiện khó khăn, không ai phát hiện ra. Tôi như người mất hồn. Từ lúc con tỉnh lại, ánh mắt nó tìm kiếm tôi, tay bấu chặt lấy áo mẹ. Tôi biết, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không thể rời xa nó nữa.
Thế là tôi nghỉ việc ở xưởng, về quê, nhận làm tất cả các việc từ bốc vác nhẹ, phụ hồ, rửa bát thuê… miễn có tiền lo cho con. Mỗi đồng gom được tôi đều tính toán cẩn thận. Có khi thiếu thuốc cho mẹ, tôi đành chịu; thiếu tiền ăn cho mình cũng được, miễn sao con khỏe. Tôi không dám ngã bệnh, vì nếu tôi gục, ai lo cho con?
Cuộc sống kéo dài mấy năm như vậy. Tôi từng quỵ xuống đường vì kiệt sức. Cũng có lần có người đàn ông tốt bụng muốn cưới tôi, nói sẽ cùng tôi lo cho con, nhưng tôi từ chối. Tôi sợ. Tôi không còn tin vào ai ngoài chính bản thân mình nữa.
Rồi may mắn cũng mỉm cười khi tôi xin được một công việc ở trung tâm logistics, lương cao hơn, giờ giấc ổn định. Con trai tôi ngày một khá hơn, chuẩn bị lên lớp một. Tôi cố gắng bù đắp, đưa con đi học, đi chơi, đọc sách cùng con mỗi tối. Cuộc sống dù còn khó, nhưng đã có màu sắc.
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng ở đó, cho đến một ngày tôi nhận được tin bố chồng cũ – người từng một thời quý tôi như con gái – đang hấp hối. Anh ta muốn gặp con một lần cuối.
Tôi phân vân rất lâu. Đáng ra tôi có thể từ chối. Nhưng rồi tôi nghĩ đến con, nghĩ đến việc thằng bé có quyền biết về ông nội. Tôi dẫn con đến, tay cầm một tờ giấy đã in sẵn. Tôi chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu rồi – không phải để níu kéo tình thân, mà để dạy cho gia đình ấy một bài học không bao giờ quên.
Tôi dẫn con về nhà chồng cũ, nơi mà hơn 5 năm nay tôi chưa từng quay lại. Căn nhà ấy không thay đổi mấy, nhưng cảm giác trong tôi đã hoàn toàn khác xưa – lạnh lẽo, buốt giá như một cơn gió đông. Bin nắm chặt tay tôi, mắt nhìn quanh ngơ ngác. Đây từng là nơi nó chập chững tập đi, nơi tôi từng đứng giữa bếp nấu ăn, tay còn run vì sợ mẹ chồng quát mắng. Giờ thì khác rồi.
Người mở cửa là dì ba – em gái chồng cũ. Cô ta trố mắt nhìn tôi, nhìn Bin, rồi hất hàm hỏi lạnh lùng:
– Cô đến đây làm gì?
Tôi không nói gì, chỉ cầm tay Bin bước vào. Bên trong, mẹ chồng đang ngồi thắp nhang. Thấy tôi, bà sững sờ, giọng chua như giấm:
– Cô còn mặt mũi quay lại đây à? Tôi đã nói là nhà này không nhận cháu ngoại!
Tôi không phản ứng gì, cũng không để con bị ảnh hưởng. Tôi cúi người chào bà rồi nói thẳng:
– Tôi dẫn cháu đến gặp ông nội lần cuối. Ông muốn gặp nó.
Không khí chợt im bặt. Trong phòng, chồng cũ của tôi bước ra. Anh ta nhìn con, có chút bối rối. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta đối diện với “nghĩa vụ làm cha” sau từng ấy năm trốn tránh.
Chúng tôi vào phòng nơi bố chồng đang nằm. Ông đã gầy rộc đi, thở yếu, đôi mắt lờ đờ. Nhưng khi nhìn thấy Bin, ông mở mắt rõ hơn, khóe môi run run:
– Là… là thằng Bin đó hả? Cháu nội của ông…
Tôi đẩy con tới bên giường. Con trai tôi cúi đầu lễ phép:
– Con chào ông nội.
Nước mắt người đàn ông từng khắt khe rơi xuống hai bên gò má hóp lại. Ông cố đưa tay ra, nắm lấy tay cháu. Tôi không ngăn. Đó là quyền của cả hai.
Tôi đợi cho khoảnh khắc ấy lắng xuống. Rồi tôi lấy từ túi xách ra tờ giấy, đặt lên bàn. Tiếng giấy chạm mặt gỗ khô khốc vang lên rõ ràng trong căn phòng im lặng.
Mọi người đều nhìn về phía tôi.
– Đây là kết quả xét nghiệm ADN – tôi nói, giọng bình thản nhưng dứt khoát – Trong đó ghi rõ: Bin là con ruột của Trần Văn Hùng. Không thể chối bỏ.
Tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng cũ, người từng quát vào mặt tôi rằng “nhà này không có cháu nội như vậy.”
– Tôi không cần cái danh con dâu. Tôi không cần một đồng chu cấp. Tôi không cần một ai trong nhà này quan tâm đến hai mẹ con tôi nữa. Nhưng hôm nay tôi đến, là để khẳng định: đứa bé này là máu thịt của nhà các người. Những năm qua, khi gia đình này quay lưng, từ chối thằng bé, thì tôi – một người mẹ đơn độc – đã gồng gánh tất cả. Tôi không trách các người, vì tôi hiểu: tình thân không phải ai cũng có. Nhưng đừng bao giờ nói rằng “nó không phải cháu các người.”
Căn phòng im lặng. Bà mẹ chồng nghẹn lời. Chồng cũ của tôi cúi gằm mặt. Dì ba đứng như tượng gỗ.
Tôi nói tiếp, từng câu từng chữ như dao khía vào lòng họ:
– Nếu các người từng dang tay dù chỉ một lần, Bin đã không phải chờ gần chết mới được gặp lại ông nội. Nếu từng có một lời hỏi han, một cử chỉ nhỏ, tôi đã không mang theo tờ giấy này hôm nay.
Tôi cúi xuống, đỡ con trai đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
– Chúng ta về thôi con. Ông nội con đã biết con là ai rồi. Vậy là đủ.
Chúng tôi bước ra khỏi căn nhà ấy. Tôi không quay đầu lại. Con tôi đi bên cạnh, ngẩng cao đầu, bước từng bước vững chãi.
Ra đến cổng, bất ngờ có tiếng gọi khàn khàn phía sau:
– Cô… cô cho tôi xin bản sao cái giấy đó… Tôi sẽ để lại một phần tài sản cho thằng Bin. Dù sao… nó cũng là đích tôn…
Là giọng bố chồng. Ông gắng ngồi dậy, run rẩy nói.
Tôi quay lại, nhìn ông một lúc lâu rồi nói:
– Cảm ơn ông, nhưng không cần đâu. Con tôi không lớn lên bằng tiền, mà bằng tình yêu thương. Và cái đó, nhà các người không có.
Tôi rút tờ giấy lại, gấp lại cẩn thận, cất vào túi.
**
Từ hôm đó, gia đình nhà chồng cũ không còn liên hệ gì nữa. Cũng tốt. Tôi và con sống một cuộc đời bình yên, không còn dây dưa với những người từng quay lưng. Bin lớn lên thông minh, mạnh mẽ, sống tử tế như cách tôi đã dạy con.
Tôi không cần trả thù bằng nước mắt, bằng hận thù, hay bằng tiếng gào khóc. Tôi chỉ cần một tờ giấy, một sự thật, và lòng kiêu hãnh của một người mẹ – để dạy cho họ một bài học đắt giá: Tình thân không phải là thứ muốn từ bỏ là được.