Home Blog

Hóc hạt nhãn, bé gái 2 t;uổi tuvong thương tâm

Ngày 23-7, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ngãi 2 cho biết đã bàn giao thi thể bệnh nhi L.N.A (2 tuổi, trú xã Kon Braih, tỉnh Quảng Ngãi) cho người nhà tổ chức tang lễ. Bé A. tử vong do hóc dị vật là hạt nhãn ở đường thở.

Trước đó, bệnh nhi L.N.A được đưa đến Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ngãi 2 trong tình trạng nguy kịch, mất ý thức, ngưng thở, tím tái toàn thân.

Hóc hạt nhãn, bé gái 2 tuổi tử vong thương tâm- Ảnh 1.

Bé gái 2 tuổi bị hóc hạt nhãn được các bác sĩ Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ngãi 2 nỗ lực cứu chữa nhưng bất thành

Tại đây, các bác sĩ Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ngãi 2 đã nỗ lực cấp cứu nhưng bệnh nhi đã tử vong.

Theo người nhà bệnh nhi, khi cháu L.N.A đang ăn quả nhãn thì bất ngờ bị hóc hạt. Thấy cháu khó thở, tím tái nên người nhà đã tức tốc đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng vẫn không kịp.

Các bác sĩ Bệnh viện Đa khoa Quảng Ngãi 2 khuyến cáo trẻ từ 1-3 tuổi bị tai nạn hóc dị vật đường thở rất thường gặp. Các dị vật có thể là hạt trái cây, bánh kẹo cứng, đồ chơi… Khi gặp nạn, trẻ có dấu hiệu ho sặc, tím tái, không thở được, mất ý thức… Nếu không được xử lý đúng cách, nạn nhân có thể bị ngưng thở, ngưng tim chỉ sau ít phút.

Nếu phát hiện trẻ bị hóc, nếu không nhìn rõ dị vật trong miệng thì tuyệt đối không đưa tay móc họng vì có thể khiến dị vật chui sâu, tắc hoàn toàn đường thở.

Cách xử lý đúng với trẻ dưới 2 tuổi là đặt trẻ úp mặt xuống tay, đầu thấp hơn ngực, dùng lực vỗ mạnh 5 lần vào lưng giữa hai xương bả vai. Nếu không hiệu quả, lật ngửa trẻ và ấn ngực 5 lần.

Đối với những bé lớn hơn thì ôm ngang bụng từ phía sau, dùng tay ấn mạnh và nhanh vào vùng dưới xương ức để tống dị vật ra.

Cách sơ cứu trẻ hóc dị vật đường thở

Biểu hiện của trẻ khi hóc dị vật

Khi hóc phải dị vật, trẻ sẽ có những biểu hiện điển hình như: trẻ đang chơi đùa bỗng nhiên ho dữ dội, có trẻ không khóc mà chỉ ú ớ, khó thở, chân tay cứng đờ, co giật, toàn thân tím tái,… Nghiêm trọng hơn, trẻ có thể ngừng thở và tử vong ngay tại chỗ do dị vật gây tắc nghẽn đường cung cấp oxi cho phổi.

Do đó, khi trẻ có những biểu hiện trên, bố mẹ cần nhanh chóng sơ cứu và tìm cách lấy dị vật ra khỏi cổ họng của trẻ hoặc đưa trẻ đến cơ sở ý tế gần nhất. Trong khoảng thời gian từ 5 – 6 phút kể từ khi trẻ hóc dị vật, nếu không được sơ cứu kịp thời có thể trẻ sẽ tử vong.

Phương pháp sơ cứu trẻ hóc dị vật

– Với trẻ dưới 2 tuổi: Thực hiện phương pháp vỗ lưng – ấn ngực

Dốc ngược đầu trẻ xuống, một tay giữ chặt người trẻ, tay còn lại vỗ mạnh 5- 7 cái vào lưng giữa 2 xương bả vai của trẻ để tạo áp lực trong lồng ngực và đẩy dị vật ra ngoài. Nếu dị vật vẫn chưa bị đẩy ra, bố mẹ tiếp tục đặt trẻ nằm ngửa, dùng hai ngón tay trỏ ấn thật mạnh và nhanh vào vùng thượng vị (vị trí trên rốn, dưới xương ức) của trẻ.

 

Phương pháp vỗ lưng – ấn ngực

 

Lặp lại động tác này nhiều lần. Tuy nhiên, nếu cả hai cách đều không hiệu quả, bố mẹ nên đưa trẻ đến bệnh viện để được xử lý kịp thời.

– Với trẻ trên 2 tuổi: thực hiện biện pháp ép bụng, còn được gọi là phương pháp Heimlich

+ Nếu trẻ còn tỉnh tảo

Cho trẻ đứng thẳng người. Bố mẹ đứng sau lưng trẻ ở tư thế chân trước chân sau, hai chân lồng giữa hai chân trẻ (hoặc quỳ gối xuống để cao ngang tầm trẻ), choàng 2 tay ra trước ngang thắt lưng trẻ. Một tay nắm chặt, tay còn lại đặt lên tay kia để tạo lực. Đặt hai tay lên vùng thượng vị của trẻ rồi ấn mạnh theo chiều từ dưới lên trên 5 cái. Nếu dị vật vẫn chưa ra thì tiếp tục thực hiện động tác này 6 – 10 lần.

 

Phương pháp ép bụng

+ Nếu trẻ hôn mê, bất tỉnh

Đặt trẻ nằm ngửa. Khi này bố mẹ quỳ gối, hai chân để sát vào hai bên đùi trẻ. Nắm chặt hai bàn tay rồi đột ngột ấn mạnh vào vùng dưới xương ức của trẻ. Ấn theo chiều từ dưới lên trên 5 cái liên tiếp.

Lưu ý, trường hợp trẻ hôn mê và không thở được, bố mẹ cần thực hiện hà hơi thổi ngạt rồi mới tiến hành sơ cứu. Nếu trẻ vẫn chưa thở được, cần tiến hành song song hà hơi thổi ngạt và dùng tay ấn mạnh vào dưới xương ức trẻ cho đến khi dị vật văng ra ngoài.

Sau khi thực hiện các bước sơ cứu cho trẻ, bố mẹ cần nhanh chóng đưa trẻ đến bệnh viện để được chữa trị kịp thời. Tùy vào từng trường hợp cụ thể, bố mẹ có thể áp dụng cách sơ cứu phù hợp để đảm bảo lấy dị vật ra khỏi người trẻ càng nhanh càng tốt.

(Theo Sức khỏe cộng đồng)

Mẹ tôi mất được đúng một năm, chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau, bố đã bất ngờ tái hôn với một người phụ nữ trẻ hơn ông gần hai chục tuổi. Từ sau ngày cưới, tối nào ông cũng dặn các con phải về sau 8 giờ, với lý do ‘để bố nghỉ ngơi’. Không ai nói gì, nhưng nỗi khó chịu â;m ỉ trong lòng. Một hôm, tôi cố tình về sớm hơn thường lệ… và bẽ bàng đứng khựng lại trước cánh cửa phòng ngủ

Mẹ tôi mất vào một buổi chiều mùa thu nhạt nắng. Căn nhà vốn đã lặng lẽ, từ ngày ấy càng thêm hiu quạnh. Bố tôi – người đàn ông từng mạnh mẽ, kiệm lời – bỗng chốc trở nên trầm mặc và lặng lẽ hơn bao giờ hết. Ông dành phần lớn thời gian ngồi trên chiếc ghế mây bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm như tìm lại hình bóng của mẹ đâu đó trong khoảng trời quá khứ.

Chúng tôi – ba chị em – đều đã trưởng thành, có công việc riêng. Dù sống cùng nhà, mỗi người đều cuốn theo nhịp sống riêng, để mặc bố đối diện với nỗi cô đơn trong lặng thầm. Mất mẹ là một cú sốc, nhưng chẳng ai nghĩ rằng chỉ một năm sau, bố lại cưới vợ mới – một người phụ nữ chỉ hơn chị cả tôi vài tuổi.

Tin đó đến như sét đánh ngang tai. Không ai phản đối công khai, nhưng trong lòng, chúng tôi đều phẫn nộ. “Sao bố có thể làm vậy? Mẹ mới mất có một năm, ông đã quên hết sao?” – tôi đã gào lên trong đầu không biết bao nhiêu lần. Chị cả im lặng suốt nhiều ngày liền, em trai thì đùng đùng dọn ra ngoài ở riêng.

Tôi thì vẫn ở lại căn nhà ấy, nhưng khoảng cách giữa tôi và bố lớn dần theo thời gian. Ông luôn nói: “Sau 8 giờ tối, các con hãy về muộn chút. Bố cần nghỉ ngơi.” Nghe thì lịch sự, nhưng ai cũng hiểu đó là cách ông muốn có không gian riêng với người phụ nữ mới.

Tôi không nói gì. Không ai nói gì cả. Sự im lặng ấy kéo dài hàng tháng trời.

Một tối trời đổ mưa lất phất, sau khi tan ca, tôi quyết định về sớm hơn thường lệ. Không rõ điều gì khiến tôi làm vậy – có lẽ là sự tò mò, có lẽ là cơn giận chưa nguôi. Tôi dắt xe lặng lẽ bước vào nhà. Từ cửa, tôi nghe tiếng cười khúc khích vọng ra từ phòng ngủ bố – tiếng cười phụ nữ, rồi tiếng bố tôi cười nhẹ. Tôi đứng khựng lại. Lòng đau như bị ai xé. Hóa ra… đúng là họ đang hạnh phúc trong khi mẹ tôi chỉ vừa nằm xuống chưa tròn giỗ đầu.

Tôi quay đi định bỏ lên phòng thì nghe giọng người phụ nữ ấy – nhẹ nhàng và dịu dàng đến kỳ lạ:

– “Ông cứ kể mãi về bà ấy như thể bà còn sống vậy…”

– “Bà ấy vẫn sống trong lòng tôi… Không có ngày nào tôi không nhớ. Nhưng nếu tôi cứ như vậy mãi, các con sẽ chẳng bao giờ buông được nỗi đau. Tôi cưới em không phải vì quên được bà ấy, mà vì tôi cần một người lắng nghe, một người giúp tôi tiếp tục sống như một con người bình thường.”

Tôi đứng chết lặng. Cả người như bị đóng băng. Phải một lúc sau tôi mới rón rén quay lên phòng, tim vẫn còn đập dồn dập.

Đêm đó tôi mất ngủ. Từng lời nói của bố vang vọng trong đầu tôi như tiếng chuông vọng về từ quá khứ. Tôi chợt nhận ra đã quá lâu rồi, chúng tôi không thật sự lắng nghe bố. Mỗi đứa chúng tôi đều tự đau khổ theo cách riêng, mà quên rằng ông – người mất đi bạn đời, người từng âm thầm gánh vác cả gia đình này – cũng là một con người với trái tim biết tổn thương.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm, xuống bếp, và thấy người phụ nữ ấy đang lặng lẽ nấu ăn. Chị mặc áo dài tay cũ, mái tóc buộc gọn. Không phấn son, không sang trọng. Ánh mắt chị chạm vào tôi – không né tránh, không lấn lướt – chỉ đơn thuần là sự dịu dàng của một người phụ nữ đang cố gắng sống đúng trong một mối quan hệ đầy nghi kỵ.

Tôi cất tiếng:

– “Chị… thức sớm thế.”

Chị ngước nhìn tôi, mỉm cười:

– “Tôi quen dậy sớm. Trước từng làm điều dưỡng cho viện dưỡng lão. Giờ quen nếp rồi.”

Tôi sững người. Thì ra… chị ấy không như tôi tưởng. Không phải người phụ nữ lẳng lơ tranh chồng cướp cha ai cả. Chỉ là một người bình thường, cũng từng sống với cô đơn, từng chăm người bệnh, từng trải qua những ngày tháng ít được ai quan tâm.

Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu thay đổi cách nhìn. Tôi không vội vàng mở lòng, nhưng đã biết cách quan sát và lắng nghe. Mỗi tối, tiếng cười từ phòng bố không còn khiến tôi bực bội, mà thay vào đó là một nỗi buồn dịu lại. Có lẽ mẹ tôi – ở một nơi nào đó – cũng mong bố được bình yên thêm một lần nữa.

Những buổi tối sau đó, tôi vẫn về muộn – nhưng không còn vì sự khó chịu hay né tránh – mà vì muốn dành thời gian tự soi lại mình. Tôi đã sống bao lâu trong oán giận, mà không nhận ra rằng sự hiện diện của người phụ nữ ấy không phải là cái gai, mà có thể là cơ hội để gia đình tôi tìm lại hơi ấm.

Chị tên là Nhung, 36 tuổi, từng là điều dưỡng chăm sóc người già neo đơn. Một nghề ít ai chọn, lại càng ít người giữ được lâu. Chị nói rằng, từng chăm một cụ già mười năm cuối đời, nên hiểu nỗi cô đơn và sự trân trọng từng khoảnh khắc sống.

Một hôm, chị pha trà, mang lên phòng tôi, đặt xuống bàn rồi lặng lẽ nói:

– “Tôi biết các con không dễ chấp nhận tôi. Tôi cũng từng có mẹ, từng chứng kiến ba tôi tái hôn… Tôi không đến đây để thay thế ai cả. Chỉ mong được góp một phần nhỏ để căn nhà này có thêm ánh sáng.”

Tôi im lặng. Câu nói đó như chiếc chìa khóa đầu tiên mở ra cánh cửa lòng tôi. Chị không khóc lóc, không than vãn, chỉ nhẹ nhàng sống – đúng như cách một người từng quen với lặng thầm vẫn sống.

Tết năm ấy, lần đầu tiên sau bao năm, cả ba chị em tôi ngồi lại với nhau trong phòng khách. Em trai tôi cũng về – lần đầu sau ngày dọn ra. Bố vẫn ngồi trên ghế mây quen thuộc, mái tóc bạc phơ hơn xưa, tay cầm cốc trà nóng, mắt ánh lên niềm vui dịu dàng.

Lúc mọi người đang nói chuyện, chị Nhung từ bếp đi ra, tay cầm đĩa bánh chưng nhỏ – thứ mà mẹ tôi từng làm rất ngon. Tôi ngỡ ngàng. Không phải vì bánh chưng, mà vì thứ mùi ấy – mùi của lá dong, đậu xanh, và một thoáng vị quê nhà – giống hệt mùi mẹ tôi hay nấu.

Tôi nhìn chị. Chị cười nhẹ:

– “Tôi học theo cách của bà. Bố con kể nhiều, nên tôi tập làm.”

Tôi quay sang nhìn bố. Ánh mắt ông đầy lặng lẽ. Tôi hiểu. Ông chưa từng quên mẹ tôi. Nhưng thay vì sống trong ký ức, ông chọn giữ mẹ lại bằng những gì giản dị – như đĩa bánh chưng, như những câu chuyện kể cho người mới đến.

Tối đó, sau bữa cơm, em trai tôi bất ngờ nói:

– “Chị Nhung này… Chị làm món canh cua giống y hệt mẹ em.”

Chị chỉ cười. Không nói gì. Nhưng cái gật nhẹ của chị khiến tôi thấy mắt mình cay xè.

**

Từ đó, những thứ nhỏ bé bắt đầu thay đổi. Chị cả tôi – vốn từng là người cứng rắn, bắt đầu chia sẻ chuyện công việc với chị Nhung. Em trai thì thỉnh thoảng gọi điện hỏi cách làm món ăn. Tôi thì hay ngồi lâu hơn ở bữa cơm gia đình, thay vì vội vã đứng lên.

Một buổi chiều chủ nhật, tôi về nhà sớm. Bố đang tỉa cây ngoài sân, chị Nhung ngồi bên, cắt tỉa từng nhánh hoa hồng cho vào bình cắm. Không khí yên bình đến lạ.

Tôi tiến đến bên chị, giúp một tay. Lần đầu tiên, tôi hỏi:

– “Chị có thấy cô đơn không khi về sống ở đây?”

Chị ngạc nhiên một chút, rồi cười:

– “Có chứ. Nhưng không phải vì bị xa lánh. Mà vì tôi từng sợ… mình sẽ không bao giờ được chấp nhận.”

Tôi nhìn chị. Đôi mắt ấy không hằn vết oán, chỉ có nỗi chân thành dịu nhẹ như một khúc ru ngủ.

Tôi khẽ nói:

– “Chị đừng lo. Em nghĩ… mẹ em cũng không ghét chị đâu.”

Chị khựng lại, mắt long lanh. Cả hai chúng tôi im lặng rất lâu. Nhưng trong cái im ấy, có thứ gì đó vừa vỡ tan – cũng vừa được hàn gắn lại.

**

Cuộc sống không thể quay về như cũ. Mẹ tôi đã mất, tổn thương đã có. Nhưng điều kỳ lạ là, từ khi chúng tôi chấp nhận chị Nhung, căn nhà dường như ấm hơn. Bố cười nhiều hơn. Những buổi cơm đông đủ hơn. Và lạ thay – tiếng cười của chị Nhung không còn làm tôi đau, mà khiến tôi thấy mẹ mình… vẫn hiện diện đâu đó. Không phải trong hình bóng người mới, mà trong tình yêu của bố, trong cách chúng tôi học cách tha thứ, học cách lớn lên lần nữa.

Một năm sau, vào ngày giỗ mẹ, tôi thấy chị Nhung lặng lẽ châm nhang, tay run run, môi khẽ thì thầm điều gì đó. Khi tôi hỏi, chị chỉ mỉm cười:

– “Tôi xin phép bà… được chăm sóc ông ấy những năm còn lại. Còn các con – tôi không xin làm mẹ – tôi chỉ xin được làm người giữ ấm cho căn nhà này.”

Và kể từ đó – “người lạ” đã ở lại – như một ngọn nến nhỏ, soi sáng những ngày đã từng rất tối.

TIN VUI: Từ 1/8/2025: Ai tham gia BHYT đủ 5 năm liên tục, được nhận trợ cấp từ 3 – 6 triệu/tháng?

Đây chính là câu hỏi được nhiều bạn đọc quan tâm, thực hư của thông tin này như thế nào? Hãy cùng tìm hiểu chi tiết dưới đây:

Tham gia BHYT đủ 5 năm liên tục nhận trợ cấp tiền mặt là lừa đảo?

Gần đây, Bảo hiểm xã hội (BHXH) quận Hải Châu, TP. Đà Nẵng nhận được phản ánh từ người dân về việc bị lôi kéo làm thủ tục nhận trợ cấp tiền bảo hiểm y tế (BHYT) thông qua mạng xã hội.

Theo ông Hoàng Minh Thông (ngụ phường Hòa Minh, quận Liên Chiểu), ông nhận được tin nhắn từ một tài khoản Facebook tự xưng là nhân viên BHXH. Người này thông báo ông đủ điều kiện nhận trợ cấp 5 triệu đồng do đã tham gia BHYT liên tục 5 năm.

Tuy nhiên, để nhận khoản tiền này, ông phải chuyển trước 6 triệu đồng vào tài khoản cá nhân của đối tượng để hoàn tất thủ tục. Đối tượng hứa sau khi hoàn thành, ông sẽ nhận được 5-6 triệu đồng trợ cấp và được hoàn lại 6 triệu đồng tạm ứng. Tin lời, ông Thông đã chuyển tiền nhưng không nhận được bất kỳ khoản trợ cấp hay hoàn trả nào.
Tham gia BHYT đủ 5 năm liên tục có được nhận tiền?Tham gia BHYT đủ 5 năm liên tục có được nhận tiền?

Tham gia BHYT 5 năm liên tục có được nhận trợ cấp hàng tháng?

Sau một thời gian không thấy nhận được tiền từ phía bên kia chuyển trả lại, nghi ngờ bị lừa, ông Thông đã đến BHXH quận Hải Châu để xác minh. Cơ quan này khẳng định: Không có chính sách trợ cấp tiền mặt cho người tham gia BHYT 5 năm liên tục. Ông Thông đã bị lừa đảo, chiếm đoạt tài sản. BHXH quận Hải Châu khuyến cáo ông trình báo công an để điều tra và cảnh báo người dân thận trọng trước các thông tin tương tự.

BHXH nhấn mạnh, mọi quyền lợi BHXH, BHYT đều được thực hiện theo quy định pháp luật, không yêu cầu người dân nộp bất kỳ khoản phí nào. Người dân cần kiểm chứng thông tin cẩn thận để tránh bị kẻ gian lợi dụng.
Từ 1/8 tham gia BHYT đủ 5 năm liên tục được nhận tiền trợ cấp hàng tháng đúng không?Từ 1/8 tham gia BHYT đủ 5 năm liên tục được nhận tiền trợ cấp hàng tháng đúng không?

Quyền lợi thực tế khi tham gia BHYT đủ 5 năm liên tục là gì?

Theo Nghị định 146/2018/NĐ-CP, người tham gia BHYT đủ 5 năm liên tục được hưởng quyền lợi như sau:

Nếu số tiền cùng chi trả cho một hoặc nhiều lần khám chữa bệnh tại cùng một cơ sở y tế vượt quá 6 tháng lương cơ sở, cơ sở y tế sẽ không thu thêm phần cùng chi trả vượt mức này.Từ ngày 1/1 của năm, nếu tổng chi phí cùng chi trả vượt 6 tháng lương cơ sở, quỹ BHYT sẽ thanh toán 100% chi phí khám chữa bệnh trong phạm vi quyền lợi đến hết ngày 31/12 của năm đó.

Lưu ý: Không có chính sách trợ cấp tiền mặt hàng tháng cho người tham gia BHYT 5 năm liên tục. Người dân cần cảnh giác với các thông tin lừa đảo tương tự.

Người dân Hà Nội đồng loạt mang xe xăng, đổi xe máy điện trong phút mốt ngay sau khi biết thông tin này

Nóng: Vingroup chính thức gửi đề xuất đến Hà Nội, tung một loạt chính sách chưa từng có để hỗ trợ chuyển đổi xe xăng sang xe điện

Vingroup tung cùng lúc 6 hành động, chính sách để hỗ trợ người dân thủ đô chuyển đổi xe xăng sang xe điện.

Nóng: Vingroup chính thức gửi đề xuất đến Hà Nội, tung một loạt chính sách chưa từng có để hỗ trợ chuyển đổi xe xăng sang xe điện- Ảnh 1.

Ngày 12/07/2025, Thủ tướng Chính phủ đã ký ban hành Chỉ thị số 20/CT-TTg về một số nhiệm vụ cấp bách, quyết liệt ngăn chặn, giải quyết tình trạng ô nhiễm môi trường. Trong đó, Thủ tướng chỉ đạo Ủy ban Nhân dân Thành phố Hà Nội thực hiện các giải pháp, biện pháp để các tổ chức, cá nhân chuyển đổi phương tiện giao thông, lộ trình đến ngày 01/07/2026 không có xe mô tô, xe gắn máy sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong Vành đai 1; từ ngày 01/01/2028 không có xe mô tô, xe gắn máy, hạn chế xe ô tô cá nhân sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong đường Vành đai 1, Vành đai 2; từ năm 2030 tiếp tục mở rộng thực hiện trong đường Vành đai 3.

Đến ngày 21/7, Tập đoàn Vingroup – Công ty CP đã có văn bản gửi các lãnh đạo TP Hà Nội về việc đề xuất chính sách hỗ trợ người dân thủ đô chuyển đổi xe xăng sang xe điện.

Vingroup cho biết, hưởng ứng chủ trương của Chính phủ và Thành phố Hà Nội, đồng thời với vị thế một doanh nghiệp đang tiên phong trong công cuộc chuyển đổi xanh, hiện sở hữu và vận hành hệ sinh thái di chuyển xanh hoàn chỉnh, gồm các sản phẩm ô tô, xe máy điện phong phú, đa dạng; hệ thống phân phối, xưởng dịch vụ, trạm sạc rộng khắp toàn quốc; cùng các nền tảng dịch vụ vận tải xanh; Tập đoàn Vingroup – Công ty CP cùng với các đối tác và cộng sự trong hệ sinh thái sẵn sàng đồng hành cùng Thành phố hỗ trợ người dân chuyển đổi sang sử dụng các dòng xe thân thiện với môi trường.

Vingroup sẽ triển khai một số hành động, chính sách cụ thể như sau (áp dụng chính thức từ ngày 24/07/2025 cho tới khi có thông báo mới, không áp dụng đồng thời với chính sách Vì Thủ đô trong xanh):

Thứ nhất, hợp tác cùng các ngân hàng đối tác lớn như VPBank, Techcombank, BIDV… cung cấp gói vay trả góp với lãi suất ưu đãi cho khách hàng mua xe ô tô điện VinFast và đăng ký biển số Hà Nội:

Mua xe phục vụ nhu cầu cá nhân, khách hàng được hỗ trợ 3% lãi suất/năm, thời gian hỗ trợ trong 3 năm.

Mua xe để vận doanh trên nền tảng Xanh SM Platform, khách hàng được hỗ trợ 4% lãi suất/năm, kéo dài trong 3 năm.

Thứ hai, hợp tác với các công ty tài chính Shinhan Finance và Lotte Finance cung cấp giải pháp sở hữu ngay xe máy điện VinFast chỉ từ 0 đồng vốn đối ứng cho người dân có hộ khẩu thường trú hoặc tạm trú tại Thủ đô:

Mua xe để vận doanh trên nền tảng Xanh SM Platform, khách hàng không cần chi trả vốn đối ứng ban đầu. VinFast sẽ tặng ngay cho khách hàng 10% giá xe, 90% còn lại có thể vay trả góp thông qua Shinhan Finance hoặc Lotte Finance trong vòng tối đa 3 năm, với sự bảo lãnh của Công ty GSM.

Mua xe phục vụ nhu cầu khác, khách hàng chỉ cần trả trước 10% giá xe và vay trả góp tối 80% thông qua Shinhan Finance hoặc Lotte Finance trong vòng tối đa 3 năm. 10% còn lại VinFast sẽ tặng ngay cho khách hàng.

Thứ ba, hỗ trợ 100% lệ phí trước bạ cho khách hàng có hộ khẩu thường trú hoặc tạm trú tại Hà Nội mua xe máy điện VinFast từ ngày 24/07 đến 24/10/2025.

Thứ tư, công ty GSM cam kết mức chia sẻ doanh thu cố định 90% trong vòng 3 năm cho tất cả tài xế mua ô tô, xe máy điện VinFast và đăng ký vận doanh trên nền tảng Xanh SM Platform kể từ ngày 01/08/2025.

Thứ năm, miễn phí sạc pin tại các trạm sạc công cộng V-Green đến hết ngày 31/05/2027 cho tất cả khách hàng sở hữu xe máy điện VinFast.

Thứ sáu, các công ty trong hệ sinh thái Vingroup phối hợp cùng các đối tác đại lý tổ chức chương trình “Ngày hội xanh: Thu xe xăng – Lên đời xe xanh” tại Khu đô thị Vinhomes Global Gate (Đông Anh, Hà Nội) và tại nhiều điểm khác trên địa bàn Thủ đô từ ngày 24/07 đến 24/10/2025 để hỗ trợ người dân Thủ đô dễ dàng chuyển đổi từ xe xăng sang xe điện.

Ngoài các chính sách mới nêu trên, hiện các khách hàng mua xe ô tô điện VinFast còn được ưu đãi 4% giá xe theo chương trình Mãnh liệt Tinh thần Việt Nam – Vì tương lai xanh lần 3, đồng thời được ưu đãi tới 100 triệu đồng/xe (đối với VF 9) nếu chuyển đổi từ xe xăng sang xe điện.

Bão chồng bão gần Biển Đông ngay sau bão số 3 Wipha, những tỉnh sau chú ý

Ngay sau bão số 3 Wipha trên Biển Đông, ngày 23.7, bão Francisco (Dante) đã hình thành và bão Emong chực chờ nối tiếp.

Chăm cháu cho vợ chồng con trai suốt 8 năm trời, tôi rời quê, bỏ lại nhà cửa, vườn tược, chỉ mong được san sẻ một phần gánh nặng gia đình. Ngày nào cũng vậy, sáng lo cơm nước, trưa đón cháu đi học, tối lại trông nom, dạy dỗ từng li từng tí, chưa một lời than phiền.

Tôi tên là Hòa, năm nay 67 tuổi. Suốt cả cuộc đời, tôi sống ở quê – nơi có mảnh vườn nhỏ, căn nhà cấp bốn và những hàng cau thẳng tắp do chồng tôi trồng từ khi chúng tôi còn trẻ. Ông ấy mất cách đây hơn 10 năm, để lại tôi cô quạnh. Khi ấy, con trai tôi, Thành, đang làm việc ở thành phố. Nó bảo:
– Mẹ lên ở với vợ chồng con đi, cho vui. Cháu nó cũng sắp đi học, mẹ ở nhà trông cháu giúp vợ chồng con, tiện lắm.

Tôi chẳng nghĩ nhiều, chỉ thấy mừng vì con cần mình. Tôi thu dọn ít đồ đạc, khóa cửa nhà, gửi nhờ bà hàng xóm trông giúp mảnh vườn rồi xách túi lên thành phố. Căn chung cư nhỏ trên tầng 11 chật chội nhưng lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười của cháu nội – Niệm, là đứa cháu trai duy nhất của tôi.

Tôi không phàn nàn gì, dù sáng sớm phải dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, trưa đón cháu, tối nấu cơm. Vợ chồng Thành làm việc đến tối muộn mới về. Có hôm con dâu tôi về, chỉ hỏi mỗi câu “Hôm nay cháu ngoan không?” rồi đóng cửa phòng nằm lướt điện thoại. Tôi cũng không trách, vì nghĩ tụi nó đi làm cực rồi.

8 năm như thế, tôi sống như một người giúp việc không lương – mà chính tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình là người giúp việc. Tôi là mẹ, là bà nội của đứa cháu tôi yêu thương như máu thịt. Tôi chỉ mong tụi nó thương mình, hiểu công sức mình bỏ ra.

Thế rồi, một hôm, trời mưa lất phất, tôi đi đón Niệm về sớm vì nhà trường báo hôm đó các lớp tan sớm. Đi ngang hành lang về nhà, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ trong phòng ngủ của vợ chồng Thành. Cửa hé mở, tôi tính gọi khẽ thì bỗng nghe tiếng con dâu nói:
– Mẹ ở mãi thế này, em thấy bí bức lắm. Em muốn có không gian riêng.
– Thì từ từ đã. Dù sao mẹ cũng trông cháu, giờ đuổi mẹ về, ai lo cho Niệm? – Thành đáp.
– Chứ có phải không có người thuê đâu? Người giúp việc giờ thiếu gì. Chỉ cần mẹ về quê là em gọi người liền.
– Biết thế, nhưng mẹ mà biết em nói vậy thì giận đấy.
– Em nói thật chứ có ý gì đâu. Mẹ không có lương, không đóng góp, chỉ ở ăn ở, vậy thôi mà đòi hỏi nhiều thứ. Còn hay kể lể chuyện xưa chuyện nay, em mệt lắm rồi.

Tôi đứng như hóa đá. Tim đập dồn dập, mặt nóng bừng. Cả người tôi như bị ai vả một cái thật mạnh. Tôi quay lưng đi, rón rén vào phòng mình.

Đêm đó tôi không ngủ. Tôi nghĩ về từng ngày tôi đã ở đây – những ngày nấu từng bữa ăn, ngồi canh cháu học bài, từng lần bồng cháu đi bệnh viện lúc sốt cao, từng đêm lạnh nhường chăn cho Niệm. Tất cả giờ chỉ là “ăn ở không”, là “kể lể mệt mỏi”. Tôi nhận ra, hóa ra sự hiện diện của tôi trong căn nhà này là gánh nặng, là thứ mà con dâu chỉ chờ có cơ hội để dẹp bỏ.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm như mọi ngày. Nhưng lần này tôi không nấu ăn. Tôi xếp quần áo vào túi, gấp từng chiếc khăn từng bộ đồ của mình – không có nhiều vì suốt bao năm tôi chỉ dùng mấy bộ cũ. Tôi để lại một mảnh giấy:
“Mẹ về quê. Ở đây mẹ thấy mình không còn cần thiết nữa. Hai đứa nhớ giữ sức khỏe, dạy cháu nên người. Khi nào cháu cần bà, cứ gọi. Mẹ không giận, chỉ buồn.”

Rồi tôi lặng lẽ kéo vali, xuống thang máy và bắt xe về quê. Không ai biết, không ai tiễn.

Suốt hai ngày đầu, điện thoại Thành gọi liên tục. Tôi không nghe. Tôi cần yên tĩnh. Tôi cần thời gian để nguôi nỗi đau trong lòng. Ngày thứ ba, điện thoại im hẳn.

Tôi trở lại ngôi nhà cũ, mở cửa, bụi phủ đầy nhưng lạ thay, tôi thấy nhẹ lòng. Ít ra, ở đây tôi không bị ai coi thường, không bị coi là người dư thừa.

Sáng ngày thứ ba kể từ lúc tôi rời thành phố về quê, sân trước nhà tôi đã được tôi quét dọn sạch sẽ, mấy luống rau bắt đầu được cấy lại, con mèo hoang năm nào vẫn quanh quẩn đâu đây, như thể nhận ra tôi đã về.

Điện thoại vẫn im lìm. Lúc đầu tôi thấy buồn. Nhưng rồi lại thấy… nhẹ. Cái im lặng ấy như một dấu chấm than – nó xác nhận rằng, đúng là tôi không còn chỗ trong cái gia đình ấy nữa. Nếu cần tôi, lẽ ra con trai đã có mặt ở cổng từ ngày đầu.

Tôi rót ấm trà nóng, ngồi nhìn ra vườn. Nắng đã lên. Gió quê thơm mùi lúa, mùi đất. Tôi thầm thì:
– Ở đây cũng đâu có tệ.

Thế rồi trưa hôm đó, khi tôi vừa ăn xong bát cơm nguội với cà muối, cổng nhà tôi bỗng mở ra. Là Thành. Nó chạy vào, tay xách một cái túi. Mặt mũi hốc hác, mắt đỏ hoe. Tôi bất ngờ, đứng sững.

– Mẹ… mẹ ơi… mẹ đừng bỏ con.

Nó ôm tôi khóc như đứa trẻ. Đã bao lâu rồi tôi không thấy con trai mình như vậy. Tôi nhẹ tay vỗ lưng nó. Lòng mềm như bún, nhưng giọng tôi vẫn bình thản:

– Mẹ có bỏ đâu. Mẹ chỉ về nhà mình thôi.

– Con sai rồi mẹ ơi. Con ngu lắm. Hôm mẹ đi rồi, vợ chồng con mới giật mình. Niệm khóc cả buổi tối, không chịu ăn, không chịu ngủ. Nó đòi bà nội.

Tôi ngồi xuống, rót nước. Thành kể:

– Con biết mẹ nghe thấy rồi. Hôm đó… con không nghĩ mọi chuyện lại đi xa thế. Vợ con nó căng thẳng, nhưng đáng lẽ con phải biết bênh mẹ. Mẹ nuôi cháu, làm việc nhà, hi sinh 8 năm trời, vậy mà…

Tôi ngắt lời:

– Mẹ không trách gì ai cả. Nhưng mẹ cũng có cảm xúc, có tự trọng. Mẹ đâu phải người dưng mà ở nhờ ăn nhờ. Nhà cửa mẹ vẫn có, ruộng vườn mẹ vẫn giữ. Mẹ ở với tụi con không phải vì cần chỗ ở, mà vì nghĩ các con cần mẹ.

Thành gục đầu xuống. Nó bảo:

– Con xin lỗi. Vợ con cũng thấy hối hận. Hôm qua nó nhắn mẹ liên tục, mẹ không đọc. Nó sợ mẹ giận. Nó muốn xin lỗi trực tiếp, nhưng con bảo để con về trước.

Tôi mỉm cười buồn:

– Có những vết nứt không phải xin lỗi là lành ngay được, Thành ạ. Nhưng nếu tụi con thật lòng, thì còn cơ hội.

Thành ở lại quê với tôi một hôm. Hôm sau nó về. Trưa hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi video từ Niệm. Mặt nó đỏ lên, nước mắt rơm rớm:

– Bà ơi, bà về với con được không ạ? Con ngoan, con nghe lời ba mẹ. Con hứa không để ai làm bà buồn nữa.

Tôi nghẹn lại, cười mà muốn khóc. Tôi bảo:

– Bà còn ruộng phải trông, nhà cửa phải lo. Nhưng hè này cháu về ở với bà nhé? Bà cho đi câu cá, ra đồng bắt ốc, làm diều thả…

Nó reo lên: “Dạ dạ! Con thích lắm!”

Sau hôm đó, con dâu tôi gọi, giọng nhỏ nhẹ và chân thành. Nó nói không khéo, nhưng tôi biết nó đang sửa sai. Nó bảo:

– Con không dám xin mẹ lên lại. Nhưng mẹ cho phép con về quê chăm mẹ mấy hôm được không ạ?

Tôi đồng ý.

Và mấy hôm sau, cả nhà nó kéo về. Con dâu tôi mang theo bao nhiêu đồ ăn, dọn nhà cửa như thể chuộc lỗi. Nhưng điều khiến tôi xúc động nhất là khi nó đứng giữa sân, nhìn tôi và nói:

– Con cảm ơn mẹ vì đã dạy con bài học này. Con chưa từng làm dâu nên con không hiểu cảm giác bị coi là “người ngoài”. Giờ thì con hiểu rồi. Nếu sau này con cũng bị con mình coi thường, chắc con cũng buồn như mẹ.

Tôi nắm tay nó, mỉm cười hiền:
– Làm người, miễn biết nhận sai, biết sửa sai, thì đều đáng quý cả.

Từ sau hôm đó, tôi không lên thành phố nữa. Nhưng mỗi cuối tuần, cả nhà Thành lại về. Cháu tôi về chơi với bà, chơi với ruộng, chơi với cây. Con dâu tôi biết nói lời cảm ơn và chủ động hỏi han. Con trai tôi thì thi thoảng lại ôm vai mẹ, dúi vào tay cái khăn tay mới, hay gói bánh tôi thích.

Tôi không cần nhiều. Chỉ cần được xem là người trong gia đình. Không phải người dưng.

Thanh niên lao xuống hồ sâu cứu cháu bé đu:ối nước, cả 2 tuvong thương tâm

Trao đổi với VietNamNet tối nay, một lãnh đạo phường Phú Bài (TP Huế) cho biết, trên địa bàn vừa xảy ra vụ đuối nước khiến 2 người tử vong.

Theo báo Phụ nữ sức khỏe ngày 23/7 có bài Thanh niên lao xuống hồ sâu cứu cháu bé đuối nước, cả 2 tử vong thương tâm. Nội dung như sau:

Theo thông tin từ báo Người Lao Động, tối 22/7, lãnh đạo phường Phú Bài, TP Huế đã đến thăm hỏi, chia sẻ, động viên chia buồn cùng gia đình nạn nhân anh Nguyễn Đầu (SN 1994; trú phường Phú Bài), người tử vong do cố gắng cứu 2 cháu bé bị đuối nước.

Vào đầu giờ chiều cùng ngày có một nhóm 5 trẻ nhỏ ở phường Phú Bài ra hồ nước trong khu nghĩa trang nhân dân phía Nam phường Phú Bài chơi. Đến khoảng 14 giờ cùng ngày, 2 trong số 5 trẻ nhỏ là cháu M. (10 tuổi) và cháu Th. (4 tuổi) không may bị sẩy chân xuống hồ nước sâu, cả 2 chới với chờ cứu.

Nghe tiếng trẻ con kêu cứu, anh Đầu lập tức chạy tới ứng cứu và cứu được bé M. (10 tuổi) đưa vào bờ, sau đó quay ra cố gắng cứu bé Thức nhưng không may đuối nước, chìm xuống hồ, mất tích.

Lúc này, một người đàn ông tên là Phi, trú tại phường Mỹ Thượng (TP Huế) đang xây lăng mộ tại nghĩa trang và nghe kêu cứu của những đứa trẻ nên cũng chạy đến ứng cứu. Người này đã tìm thấy cháu Th. nhưng rất tiếc nạn nhân đã tử vong, còn anh Đầu thì mất tích.

Đội xe 0 đồng Huế hỗ trợ gia đình đưa thi thể nạn nhân về lo hậu sự – Ảnh: Báo Người Lao Động

Theo thông tin từ VietNamNet, nhận được tin báo, lực lượng Cảnh sát PCCC – CHCN Công an TP Huế đã điều cán bộ, chiến sĩ, phương tiện đến tìm kiếm. Đến khoảng 17 giờ cùng ngày, thi thể anh Đầu đã được tìm thấy dưới hồ nước và đã được đưa về gia đình lo hậu sự.

Được biết gia đình anh Đầu là có hoàn cảnh khó khăn ở phường Phú Bài.

Cùng đưa tin về vụ việc đau lòng, báo Người đưa tin có bài Nam thanh niên lao xuống hồ cứu cháu bé 5 tuổi, cả 2 đuối nước thương tâm. Nội dung như sau:

Tối 22/7, trả lời Người Đưa Tin, ông Lê Bá Minh Hải, Chủ tịch UBND phường Phú Bài, Tp.Huế cho biết, ông đã nắm được vụ việc nam thanh niên trên địa bàn lao xuống hồ cứu cháu bé thì không may bị đuối nước thương tâm.

Theo thông ban đầu, vào khoảng 14h cùng ngày, các cháu Trần Cao Minh Th. (SN 2020), Trần Thị Trà M. (SN 2010), Trần Cao Minh T. (SN 2015), Phan Nhật M. (SN 2010) và Phan Nhật H. (SN 2010), tất cả cùng trú tại thôn 1B, phường Phú Bài đến chơi tại hồ nước ở khu vực nghĩa trang trên địa bàn.

Nam thanh niên lao xuống hồ cứu cháu bé 5 tuổi, cả 2 đuối nước thương tâm- Ảnh 1.

Khu vực nơi xảy ra vụ việc (Ảnh CTV).

Tại thời điểm trên, cháu Th. không may ngã xuống hồ rồi bị đuối nước. Lúc này, cháu Trần Thị Trà M. và anh Nguyễn Đ. (SN 1994), trú tại tổ 8 phường phú Bài là người đang câu cá cạnh đó trông thấy liền xuống cứu thì cùng bị đuối nước.

Nghe tiếng la hét, anh Trần Văn Phi (SN 1999), trú thôn An Hạ, phường Mỹ Thượng đang làm thợ hồ gần đó liền chạy đến thì cứu được cháu Trần Thị Trà M., sau đó vớt được cháu Th. đã bất tỉnh lên sơ cứu nhưng nạn nhân đã tử vong.

Ngay sau đó, anh Phi tiếp tục tìm kiếm anh Đ. nhưng không tìm thấy nên nhờ người dân gần đó trình báo vụ việc cho Công an phường Phú Bài.

Nhận được tin báo, lực lượng công an đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường, tiến hành xác minh, nắm nội dung vụ việc, đồng thời phối hợp cùng các lực lượng khác tổ chức tìm kiếm tung tích của anh Đ.

Sau nhiều nỗ lực tìm kiếm, đến khoảng 17h5 cùng ngày, lực lượng chức năng đã tìm được thi thể của anh Đ.. Ngay sau khi hoàn tất các thủ tục pháp lý, thi thể của nạn nhân đã được bàn giao cho gia đình đưa về tổ chức lo hậu sự.

Được biết, hoàn cảnh gia đình của anh Đ. khó khăn.

Nguyên nhân vụ việc đang được cơ quan chức năng tiếp tục điều tra, làm rõ.

‘Nhà thiết kế số 1’ của làng thời trang Việt Nguyễn Công Trí bị b-ắt vì m;/ai thu-ý cùng nhiều đồng bọn tên tuổi

Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy và Công an phường Tân Hòa, Công an TPHCM phát hiện Trần Phú Long (SN 1989) và Nguyễn Công Trí (SN 1978, nghề nghiệp: thiết kế thời trang) có liên quan đến đường dây và cùng nhau sử dụng trái phép chất ma tuý.

Ngày 23/7, thông tin từ Công an TPHCM cho biết, các lực lượng nghiệp vụ vừa triệt phá đường đây mua bán, tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy do nhà thiết kế Nguyễn Công Trí và đồng phạm thực hiện.

Theo kết quả điều tra ban đầu, ngày 12/6 vừa qua, Công an TPHCM kiểm tra hành chính căn nhà trên đường Lạc Long Quân (nay là địa bàn phường Tân Hòa, TPHCM), bắt quả tang đối tượng Nguyễn Quốc Trung (SN 1991) có hành vi tàng trữ và mua bán cần sa, cocain. Trung khai mua bán qua mạng xã hội Telegram/Signal, sử dụng nhiều tài khoản ngân hàng trung gian. Qua truy xét công an phát hiện các đối tượng liên quan gồm: Phùng Vĩnh Lâm (giao hàng), Nguyễn Đức Trung (mua đi bán lại), Bùi Công Thịnh (giao hàng cho “Chú Tếu”), Cao Thanh Xuân Thảo (sử dụng cần sa).

Triệt phá đường dây mua bán, tổ chức sử dụng ma túy do nhà thiết kế Nguyễn Công Trí và đồng phạm thực hiện- Ảnh 1.

Triệt phá đường dây mua bán, tổ chức sử dụng ma túy do nhà thiết kế Nguyễn Công Trí và đồng phạm thực hiện- Ảnh 2.

Triệt phá đường dây mua bán, tổ chức sử dụng ma túy do nhà thiết kế Nguyễn Công Trí và đồng phạm thực hiện- Ảnh 3.

Triệt phá đường dây mua bán, tổ chức sử dụng ma túy do nhà thiết kế Nguyễn Công Trí và đồng phạm thực hiện- Ảnh 4.

Các đối tượng tại cơ quan Công an

Mở rộng truy xét đường dây, Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy và Công an phường Tân Hòa, Công an TPHCM tiếp tục phát hiện Trần Phú Long (SN 1989) và Nguyễn Công Trí (SN 1978, nghề nghiệp: thiết kế thời trang – thường được biết đến với tên gọi Nhà thiết kế Nguyễn Công Trí) có liên quan và cùng nhau sử dụng trái phép chất ma tuý vào tối 23/6 tại nhà riêng ở phường Tân Hưng, TPHCM.

Triệt phá đường dây mua bán, tổ chức sử dụng ma túy do nhà thiết kế Nguyễn Công Trí và đồng phạm thực hiện- Ảnh 5.

Triệt phá đường dây mua bán, tổ chức sử dụng ma túy do nhà thiết kế Nguyễn Công Trí và đồng phạm thực hiện- Ảnh 6.

Các đối tượng cùng tang vật

Kiểm tra nơi ở của Trí và Long, cơ quan Công an phát hiện nhiều đồ vật nghi vấn như đĩa sứ, tờ tiền cuộn tròn, thẻ nhựa. Tại cơ quan Công an, các đối tượng này khai nhận đây là dụng cụ để sử dụng ma túy.

Hiện Công an TPHCM đang hoàn tất các thủ tục, hồ sơ để xử lý theo quy định của pháp luật.

Khoảnh khắc c;ứu của 25 hành khách trên xe ô tô khách kẹt giữa lũ dữ ở Nghệ An

Xe khách chở 25 người từ TP Vinh đi thị trấn Mường Xén mắc kẹt trên quốc lộ 7A, đoạn qua xã Hữu Kiệm do sạt lở và nước lũ, lúc 16h ngày 22/7.

Tài xế Nguyễn Văn Kiên cho biết xe gặp nạn cách thị trấn Mường Xén (huyện Kỳ Sơn cũ) khoảng 13 km. Nước lũ dâng lên rất nhanh cả phía trước và sau xe. Trong một giờ đã ngập thêm 2-3 m, cao hơn ngày thường 5-6 m.

Chiếc xe giường nằm của nhà xe Trung Kiên bị mắc kẹt trên Quốc lộ 7A đoạn qua xã Hữu Kiệm, đêm 22/7. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Chiếc xe giường nằm của nhà xe Trung Kiên bị mắc kẹt trên Quốc lộ 7A đoạn qua xã Hữu Kiệm, đêm 22/7. Ảnh: Nhân vật cung cấp

Nam tài xế đánh xe đến vị trí cao nhất và gọi cứu viện. Tuy nhiên khu vực này sóng điện thoại yếu, việc liên lạc gần như bất khả thi.

Đến hơn 17h, 7 hành khách quyết định đi bộ men theo vách núi tìm đến nơi an toàn. 18 người khác trong đó có cả trẻ nhỏ quyết định ở lại chờ giải cứu do lo ngại đi rừng trong đêm tối không an toàn.

Mọi người thay nhau tìm nơi có sóng để gọi điện cầu cứu. Gần nửa đêm họ liên lạc được với chính quyền địa phương.

Ông Ngô Văn Hùng, trưởng Công an xã Hữu Kiệm, cho biết nắm được thông tin về chuyến xe mắc kẹt vì nước lũ nhưng không thể tiếp cận do nhiều tuyến đường bị chia cắt, địa hình hiểm trở.

5h sáng 23/7, ông Hùng cùng 6 công an xã vượt gần 20 km, qua 5 điểm ngập sâu, nhiều đoạn phải trèo đồi, phát cây mở đường, đến nơi người dân gặp nạn. Đoàn cứu hộ liên hệ với cán bộ thôn gần nhất chuẩn bị thuyền và nhu yếu phẩm hỗ trợ.

Đến 9h sáng, họ tiếp cận được xe khách, đưa mọi người băng rừng thoát khỏi nơi mắc kẹt. Gần 12h trưa, nhóm hành khách về đến bản Huổi Thơ, xã Hữu Kiệm, được cung cấp lương thực và nghỉ ngơi trong lúc chờ nước rút.

“Hiện tại bà con ổn định tâm lý, đang ở nơi an toàn”, ông Hùng cho biết.

Công an xã Hữu Kiệm tiếp tế lương thực và giải cứu hành khách mắc kẹt. Ảnh: Ngô Văn Hùng

Công an xã Hữu Kiệm tiếp tế lương thực và giải cứu hành khách mắc kẹt. Ảnh: Ngô Văn Hùng

Theo báo cáo nhanh của tỉnh Nghệ An, tính đến tối 22/7, mưa lũ đã làm một người mất tích, gần 210 nhà dân bị hư hại hoặc ngập nước. Nhiều tuyến đường bị sạt lở, hai cầu dân sinh bị cuốn trôi và 30 cột điện gãy đổ, gây gián đoạn giao thông và điện trên diện rộng.

Cô b/ồ thản nhiên đăng ảnh ngồi xe sang, chú thích đầy m/ỉ;a m/a;i: ‘Chồng người ta chiều dễ sợ’ — cố tình để tôi thấy. Nhưng cô ta đâu ngờ, chưa đầy 24 tiếng sau, tôi âm thầm ra đòn khiến ả ê ch/ề nhận kết cục không ngờ tới..

Tôi là Hương – 34 tuổi, giám đốc marketing của một công ty mỹ phẩm có tiếng ở Hà Nội. Tôi không đẹp lộng lẫy, không phải tuýp phụ nữ “lướt qua là quay đầu”, nhưng tôi đủ sắc sảo, độc lập và giỏi kiếm tiền. Tôi có chồng – Tuấn – hơn tôi 3 tuổi, doanh nhân, điển trai, ga-lăng, nói chuyện có duyên và… rất biết cách khiến người khác tin tưởng.

Chúng tôi kết hôn được 8 năm, có một bé trai 6 tuổi. Cuộc sống tưởng chừng viên mãn – nhà đẹp, xe sang, con ngoan, hai vợ chồng đều có sự nghiệp. Nhưng đó chỉ là cái vỏ. Vỏ bọc của một mối quan hệ mà tôi phát hiện ra đã mục ruỗng từ bên trong.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi chiều mưa, tôi đang họp thì thấy điện thoại báo tin nhắn. Là từ một tài khoản Instagram lạ, kèm ảnh chụp màn hình story: một cô gái trẻ, mặc váy bó sát, tạo dáng bên chiếc xe Mercedes S-Class màu đen. Caption viết:

“Chồng người ta chiều ghê. Vừa than lạnh xíu là có xe đưa đón tận nơi 🥰🥀.”
Kèm biểu tượng trái tim và gắn hashtag: #sugarisbetterthansalt.

Tôi không phải người hay ghen bóng gió, nhưng linh cảm của một người vợ khiến tim tôi đập hụt một nhịp. Chiếc xe… giống hệt xe của chồng tôi. Biển số bị che mờ, nhưng… đen bóng, nội thất màu kem, biển tỉnh, và đặc biệt: phần ốp gỗ trên tay lái lộ ra trong ảnh – đúng kiểu chồng tôi từng đặt riêng.

Tôi tra lại tài khoản Instagram – tài khoản công khai, gần 10 nghìn follow, chuyên đăng ảnh “check-in sang chảnh”: đồ hiệu, nhà hàng 5 sao, du lịch Bali, Maldives, Hàn Quốc. Chủ tài khoản là một cô gái khoảng 23-24 tuổi, tên gọi là “MiMi”, mặt búp bê, thân hình bốc lửa. Ảnh nào cũng như đang cố hét lên: “Tôi là tiểu tam và tôi tự hào về điều đó”.

Cô ta không tag tên chồng tôi, nhưng thỉnh thoảng vẫn lấp lửng: “Người đàn ông của em chưa bao giờ để em thiệt thòi”, “Chồng người ta nói: ‘Em thích là được’”, hoặc đơn giản là một chiếc ảnh bàn tay với đồng hồ Rolex trên cổ tay đàn ông – đúng mẫu mà tôi từng mua tặng Tuấn sinh nhật năm ngoái.

Tôi thấy buồn cười. Không phải vì đau. Mà vì cái cách cô ta công khai “khoe chiến tích” với thái độ trơ tráo, cố tình để tôi nhìn thấy, rồi nghĩ mình đang là người chiến thắng. Nhưng cô ta đã đánh giá sai tôi. Tôi không phải kiểu phụ nữ vào bếp nấu canh đợi chồng, rồi âm thầm rơi nước mắt khi phát hiện chồng ngoại tình. Tôi là phụ nữ bản lĩnh – và tôi không để ai dẫm lên lòng tự trọng của mình mà không trả giá.

Tối hôm đó, tôi vẫn cười nói với chồng như bình thường. Tôi thậm chí còn rủ anh đi ăn tối, gọi món anh thích. Anh tỏ ra bình thường, không chút nghi ngờ. Nhưng trong đầu tôi, một kế hoạch đang hình thành.

Tôi bắt đầu điều tra. Việc đầu tiên là thuê một thám tử tư theo dõi Tuấn. Không phải vì tôi chưa chắc chắn, mà tôi muốn có bằng chứng đầy đủ, rõ ràng, không thể chối cãi. Đồng thời, tôi cũng lặng lẽ chụp lại toàn bộ story, bài đăng, comment, địa điểm check-in của cô “bồ nhí”, đối chiếu ngày giờ để xác nhận trùng khớp với lịch trình của chồng.

Chỉ sau 4 ngày, thám tử gửi cho tôi bản báo cáo đầu tiên. Đúng như tôi dự đoán: Tuấn có một “bồ nhí” tên thật là Nguyễn Ngọc Mai, sinh năm 2001, quê Hải Dương, từng thi vào trường Sân khấu Điện ảnh nhưng không đậu, sau đó lên Hà Nội sống tự do, làm mẫu ảnh, KOL bán hàng online. Họ thuê một căn hộ cao cấp gần Times City để làm “tổ tình yêu”. Chi phí thuê gần 30 triệu/tháng – do Tuấn trả.

Tôi siết chặt tay khi đọc bản báo cáo. Không phải vì ghen. Mà vì thấy khinh. Người đàn ông đầu 4, có vợ con đề huề, lại đi nuôi một cô gái chưa tới 25, sống ảo và ăn bám để “bồi dưỡng cảm xúc”.

Tối hôm đó, tôi vẫn im lặng. Tôi không nói với chồng câu nào về chuyện tôi biết. Thay vào đó, tôi chuẩn bị kỹ càng hơn – thu thập tài chính, kiểm tra sổ tiết kiệm, tài sản đứng tên chung, hợp đồng kinh doanh, và những gì có thể ảnh hưởng đến tôi nếu ly hôn. Tôi cũng liên hệ với một luật sư quen, xin tư vấn về việc bảo toàn tài sản và giành quyền nuôi con.

Nhưng tôi chưa có ý định ly hôn. Chưa phải lúc.

Tôi muốn cô “bồ nhí” đó phải nhận trái đắng trước.

Ngày hôm sau, cô ta đăng thêm một story mới:

“Từ giờ khỏi cần Grab nhé 😚 Có người lo hết rồi 🖤.”
Ảnh chụp góc xe, chân đi giày cao gót, cố tình để lộ phần logo Mercedes. Cùng lúc đó, tôi thấy cô ta thả vài comment bóng gió vào bài viết cũ của tôi:
“Chị cũng đi Merc à? Trùng hợp ghê ta 😘”
“Thời nay ai còn chung thủy đâu chị nhỉ 😌”

Đó là giọt nước tràn ly. Tôi hiểu, cô ta đang cố khiêu khích tôi, muốn đẩy tôi vào cuộc đối đầu tay ba. Nhưng tôi không bao giờ chơi trò “giành giật đàn ông” với hạng đàn bà rẻ tiền. Tôi chọn cách khác.

Tối hôm đó, khi Tuấn vừa ra khỏi nhà, tôi gửi cho luật sư bộ hồ sơ đã chuẩn bị, đồng thời nhắn tin cho một người bạn làm trong giới truyền thông giải trí – người từng hợp tác với tôi nhiều lần. Tôi nói, “Em cần giúp đưa một cô KOL nhỏ nổi tiếng nhờ giật chồng người khác về lại mặt đất. Và em có đủ bằng chứng.” Anh bạn tôi chỉ nhắn lại: “Được. Cho chị ta nổi luôn, nhưng theo cách không mong muốn.”

Kế hoạch bắt đầu từ đó. Và chưa đầy 24h sau…

Sáng hôm sau, cả Hà Nội mưa lất phất. Một buổi sáng tưởng chừng bình thường, nhưng là khởi đầu cho một ngày mà tôi sẽ nhớ suốt đời — không phải vì đau, mà vì sự hả hê hiếm có.

8h15, tôi nhận được tin nhắn từ người bạn trong giới truyền thông:

“Mọi thứ đã lên. Bài sẽ được đẩy mạnh trong hội nhóm ‘Drama KOLs’, ‘Góc bóc phốt’, và vài group có hàng trăm nghìn thành viên. Gắn tên thật, hình ảnh, cả video. Chị chuẩn bị cười đi.”

Bài viết được trình bày như một bài bóc phốt “hot girl sống ảo, giật chồng người khác”, có đầy đủ:

  • Ảnh chụp MiMi tạo dáng bên chiếc xe – so sánh với ảnh xe Tuấn từng đăng trên Facebook (tôi đã cố tình để một bức công khai năm ngoái).

  • Ảnh hóa đơn nhà thuê đứng tên Tuấn.

  • Tin nhắn giữa MiMi và một người bạn, trong đó cô ta khoe rằng “gài được anh ấy cãi nhau với vợ rồi, chị kia chắc cũng sắp văng khỏi ghế thôi”.

  • Và đặc biệt: clip ngắn quay cảnh MiMi bước ra từ xe Tuấn, hôn lên má anh ta trước khi đi vào chung cư.

Dưới bài viết, hàng nghìn bình luận nổi lên như ong vỡ tổ. Đa số là phẫn nộ:

  • “Cướp chồng người khác mà còn tự hào?”

  • “Ăn bám đàn ông đã có vợ con là nghề hot hả?”

  • “Ủa mà chồng người ta bị ng* hay bị bỏ bùa vậy?”

Chưa đầy một giờ sau, tài khoản Instagram của MiMi chuyển sang chế độ riêng tư. Tôi không cần vào cũng biết cô ta đang hoảng loạn.

Nhưng tôi chưa dừng lại.

10h sáng, tôi gọi cho Tuấn:

– “Anh ơi, về nhà một chút nhé. Em muốn nói chuyện quan trọng.”

Tuấn về. Vừa bước vào nhà, mặt anh ấy đã có gì đó bất ổn — chắc hẳn đã thấy những gì lan truyền trên mạng. Tôi đặt trước mặt anh một xấp hồ sơ:

  • Bằng chứng ngoại tình.

  • Sao kê chuyển khoản cho tài khoản của MiMi (tôi lén lấy từ điện thoại anh mấy hôm trước).

  • Ảnh hai người đi du lịch Hàn Quốc – MiMi đã ngu ngốc đăng đầy story, tôi đã lưu tất cả.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Tuấn:

– “Anh có 15 phút để quyết định: ký đơn ly hôn trong hòa bình, hoặc để em khởi kiện cả anh và cô ta vì ngoại tình có tổ chức. À, em đã gửi một bản cho luật sư rồi.”

Tuấn ú ớ:

– “Hương… Anh sai rồi… nhưng chuyện không nghiêm trọng đến mức đó… Là anh bị cô ta dụ dỗ…”

Tôi cười nhạt:

– “Không nghiêm trọng? Vậy em kể một vài chi tiết ‘vui’ cho anh nhé:

  1. Cô ta từng khoe với bạn bè là sẽ thay thế em.

  2. Cô ta gọi con em là ‘cái rào cản’.

  3. Và anh dùng tiền chung của hai vợ chồng để nuôi cô ta ăn chơi, đi du lịch, thuê nhà.

Anh nghĩ chuyện đó là nhẹ?”

Anh im lặng. Mắt đỏ hoe, tay run lên. Nhưng tôi không còn quan tâm.

– “Em đã nhường, đã im lặng, đã tạo điều kiện. Nhưng anh chọn cách phản bội. Em không phải kiểu đàn bà gào thét, níu kéo, nhưng em cũng không để mình làm trò cười cho thiên hạ.”

Tuấn cúi đầu. Tôi đặt bút trước mặt:

– “Chúng ta chia tay trong danh dự. Em lấy lại những gì thuộc về em. Con sẽ ở với em. Anh có thể chu cấp hoặc không, tuỳ vào nhân cách còn sót lại.”

Anh ký.

12h trưa, thông tin “giám đốc marketing công ty X chính thức ly hôn vì chồng ngoại tình với hot girl sống ảo” lên báo – do người bạn tôi nhẹ nhàng gửi “tip” cho một phóng viên mạng. Không nêu tên cụ thể, nhưng ai biết chuyện cũng hiểu đang nói về ai.

Chiều hôm đó, MiMi đăng một story lạ lùng, đầy cay cú:

“Phụ nữ bây giờ ghê thật đấy. Không giữ được chồng thì làm trò để bôi nhọ người khác. Thôi, về quê mở nail vậy…”

Còn tôi?

Tôi không trả lời, không nói thêm lời nào. Nhưng tôi đặt vé bay đi Đà Nẵng cùng con trai 2 ngày sau đó. Chúng tôi đi nghỉ – lần đầu trong nhiều năm mà tôi không cần nghĩ đến việc sẽ phải nhắn tin “Anh ăn gì chưa?”, hay “Mấy giờ anh về?”

Tôi ngồi trên bãi biển, nhìn con chạy chơi. Trong đầu vang lên một câu duy nhất:

“Chồng người ta chi-ều ghê”… Ừ thì chiều… chiều quá nên vợ người ta mới cho anh ta biết thế nào là kết thúc tử tế.