Tôi và ông xã đều là công chức về hưu, sống an nhàn trong căn nhà nhỏ ở quận Bình Thạnh. Của ăn của để không nhiều nhưng cũng chẳng đến nỗi túng thiếu. Con gái duy nhất của chúng tôi – bé My – năm nay vừa tròn 27 tuổi, xinh xắn, có học thức, công việc ổn định tại một công ty truyền thông.
Từ nhỏ đến lớn, con bé luôn là niềm tự hào của vợ chồng tôi. Nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện, học hành giỏi giang. Mỗi lần hàng xóm nói “nhà chị phước lớn có đứa con gái khéo”, tôi chỉ biết cười, trong lòng âm thầm cảm ơn trời đất.
Hồi cuối năm ngoái, My dẫn về nhà một người bạn trai tên Thành. Cậu ta 30 tuổi, làm kỹ sư phần mềm, dáng vẻ hiền lành, nói năng nhẹ nhàng, có vẻ lễ độ. Gặp mặt lần đầu, tôi và chồng cũng có cảm tình. Thành chào hỏi tử tế, trò chuyện lịch sự, lại nói đang có ý định mua nhà riêng cưới vợ, nghe qua cũng thấy có chí.
Vợ chồng tôi chẳng phải giàu sang gì, nhưng cũng có tích góp hơn 2 tỷ đồng, coi như của để dành tuổi già. Ấy thế mà từ khi con gái bàn chuyện cưới xin, tôi và ông xã lại cùng nhau tính chuyện cho con một khoản làm của hồi môn. Không phải để thể hiện gì cả, mà chỉ là nghĩ thương con gái, đời người phụ nữ lấy chồng vốn đã thiệt thòi. Nếu có sẵn căn nhà đứng tên nó, sau này lỡ có điều gì trắc trở thì con mình vẫn còn chốn đi về, không phải sống nhờ dâu rể.
Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định rút 2 tỷ ra, nói rõ với con gái và Thành là tặng My làm của hồi môn, để con gái tự đứng tên mua một căn chung cư cho tiện đi làm và cũng là nơi an cư lập nghiệp. Thành nghe vậy thì tỏ ra vui mừng ra mặt. Cậu ta nói sẽ góp thêm 300 triệu để hai vợ chồng trẻ có nhà đẹp hơn. Nghe vậy tôi mừng lắm, nghĩ mình đã không nhìn nhầm người.
Chuyện cưới xin được tổ chức sau đó 2 tháng. Đám cưới tuy không quá xa hoa nhưng đủ đầy và ấm cúng. Con gái tôi mặc áo dài đỏ, tay trong tay chú rể bước vào lễ đường, mắt tôi rưng rưng mà lòng nhẹ nhõm. Từ nay con có mái ấm riêng, mình cũng có thể an lòng tuổi già.
Sau lễ cưới, hai vợ chồng con gái dọn về căn hộ mới ở quận 2. Căn hộ 2 phòng ngủ, nội thất đầy đủ, sạch sẽ và tiện nghi. Tôi và chồng thỉnh thoảng ghé chơi, thấy tụi nó sống hòa thuận nên cũng yên tâm.
Ấy vậy mà niềm vui chẳng được bao lâu.
Khoảng 5 tháng sau đám cưới, tôi để ý thấy My ít gọi điện về hơn. Trước đây nó hay gọi thủ thỉ kể chuyện cơ quan, chuyện chồng nấu ăn thế nào, hôm nay đi đâu chơi. Giờ thì lặng lẽ, hỏi han gì cũng chỉ “Dạ, bình thường mẹ ơi”, rồi vội vàng cúp máy.
Linh cảm của người làm mẹ khiến tôi thấy bất an.
Một buổi chiều mưa tháng Sáu, My gọi về, giọng run run. “Mẹ… con xin về nhà một thời gian được không?”
Tôi hoảng hốt hỏi: “Có chuyện gì thế con? Cãi nhau với chồng à?”
Nó im lặng một lát rồi mới nói: “Dạ… con muốn về với ba mẹ ít bữa, con mệt.”
Tôi và chồng lập tức chạy xe sang nhà nó. Căn hộ tối om, không khí lạnh lẽo. My ngồi co ro ở góc ghế sofa, mắt đỏ hoe. Nhìn nó tiều tụy như vậy, tôi không kiềm được nước mắt.
Một lúc sau, nó kể: Thành gần đây hay đi nhậu về trễ, có hôm còn say xỉn đập đồ. Nói chuyện gì không vừa ý là gắt gỏng, thậm chí ném cả điện thoại xuống sàn. Nó hỏi thì anh ta cáu: “Nhà này là do ba mẹ vợ bỏ tiền, tôi có quyền gì đâu?” Có lúc, Thành còn nói: “Tôi chỉ là người ngoài trong cái tổ ấm này.”
Tôi chết sững.
Thì ra, Thành mang trong lòng cảm giác tự ti vì căn nhà đứng tên vợ, nên dần sinh ra bất mãn. Nhưng thay vì góp sức để xây dựng, anh ta chọn cách trút giận lên vợ mình. Điều khiến tôi đau nhất là con bé đã chịu đựng nhiều tháng trời vì sợ mang tiếng “vừa cưới đã ly thân”.
Ông xã tôi tức giận gọi Thành sang nói chuyện. Cậu ta đến với bộ dạng nhếch nhác, còn nồng nặc mùi thuốc lá. Lúc nghe ba My nghiêm giọng hỏi chuyện, Thành lại cười nhạt: “Chuyện vợ chồng tụi con, ba mẹ nên để tụi con tự giải quyết.”
Câu nói đó như một gáo nước lạnh. Sự lễ phép ngày nào giờ tan biến. Tôi và chồng nhìn nhau, lặng người.
Sau hôm đó, con gái tôi về nhà cha mẹ ở tạm. Những tưởng Thành sẽ gọi điện xin lỗi, năn nỉ vợ quay về, nhưng tuyệt nhiên không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Cả tuần sau, My vẫn im lặng, gầy đi thấy rõ, ăn uống chẳng ra sao. Tôi đau lòng nhưng không dám thúc ép. Cái gì đến cũng phải để nó đến theo cách của nó.
Đến ngày thứ tám, bất ngờ Thành xuất hiện. Cậu ta gọi điện trước, giọng nhẹ tênh:
– Con qua nhà nói chuyện một chút được không?
Tôi đồng ý, vì dù sao cũng là con rể. Nhưng khi Thành vừa bước vào cửa, tôi và ông xã lập tức cảm nhận một điều gì đó rất khác – một thái độ lạnh lùng, thậm chí có phần thách thức. Không có lời xin lỗi nào được thốt ra. Thành ngồi xuống ghế salon, nói thẳng:
– Con nghĩ, chuyện vợ chồng tụi con không thể tiếp tục. Tụi con không hợp. Nhưng trước khi chia tay, con muốn làm rõ vài chuyện.
Tôi nhìn chồng, không nói gì. Thành tiếp tục:
– Căn nhà tụi con đang ở, đúng là ba mẹ cho tiền mua, nhưng tụi con sống chung, con cũng đã bỏ vào 300 triệu. Nếu chia tay, con muốn được nhận lại phần đó, hoặc ít nhất cũng phải bán nhà chia đôi.
Nghe đến đây, tôi sững người. My đang ở trong phòng, chạy ra, mặt trắng bệch:
– Anh nói gì vậy? Nhà đứng tên em, anh cũng biết rõ mà. Sao giờ lại đòi chia?
Thành thản nhiên:
– Tôi bỏ tiền ra, dù không đứng tên, thì vẫn có quyền. Nếu không, cứ kiện ra tòa. Giờ xã hội văn minh, không phải cứ “cha mẹ cho thì là của con gái” đâu.
Tôi phải gắng hết sức mới giữ được bình tĩnh. Ông xã tôi thì đã run run vì tức giận. Ông gằn giọng:
– Cái nhà đó ba mẹ cho My, con chỉ mới cưới nhau chưa đầy năm, giờ đòi chia? Lại còn ra vẻ pháp lý? Vậy ra con cưới con gái tôi vì cái nhà?
Thành cười khẩy:
– Con đâu có nói vậy. Nhưng thời buổi này, ai cũng cần phải rõ ràng. Tình cảm không còn thì chia tài sản sòng phẳng là chuyện bình thường.
Câu nói đó như đâm một nhát vào tim tôi. Cả đời tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nghe một lời phũ phàng đến vậy từ người mà tôi từng tin tưởng gả con gái cho.
My quay mặt đi, mắt rưng rưng:
– Em sai rồi. Sai vì đã nghĩ anh yêu em, không phải cái nhà.
Thành đứng dậy, nói gọn lỏn:
– Vậy em cứ suy nghĩ đi. Nếu không đồng ý, mình gặp nhau ở tòa.
Rồi cậu ta quay lưng bỏ đi, không một lần ngoái lại.
Tối đó, cả nhà ngồi trong im lặng rất lâu. Cuối cùng, ông xã tôi lên tiếng:
– Thôi, con ạ. Mình đã nhìn rõ rồi. Người như vậy, càng níu kéo chỉ càng đau.
My ôm mặt khóc nức nở. Nhưng không phải là vì tiếc, mà là vì thất vọng. Tôi biết, con bé đã quyết định.
Vài tuần sau, My nộp đơn ly hôn. Quá trình diễn ra căng thẳng, vì Thành thuê luật sư, cố đòi phần “đóng góp” của mình vào căn hộ. Nhưng nhờ giấy tờ rõ ràng, tên chủ sở hữu đứng một mình con gái tôi, kèm theo bằng chứng là toàn bộ tiền mua được chuyển từ tài khoản tôi và ông xã, cuối cùng tòa cũng bác bỏ yêu cầu của Thành.
Mọi chuyện kết thúc sau ba tháng đầy căng thẳng và nước mắt. My lấy lại được nhà, nhưng mất đi một phần lòng tin vào hôn nhân.
Có người hỏi tôi sau này có còn dám cho con gái “quá nhiều” khi cưới chồng không. Tôi chỉ cười buồn.
Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã cho con 2 tỷ làm của hồi môn. Tôi chỉ hối hận… vì đã không nhìn rõ người đàn ông mà con mình định gắn bó cả đời.
Giá như Thành tử tế, thì căn nhà kia sẽ là nơi họ hạnh phúc xây dựng tương lai. Nhưng sự tham lam và ích kỷ của cậu ta đã làm lộ rõ bộ mặt thật.
Sau tất cả, con gái tôi hiểu ra một điều: nhà có thể mua lại, tiền có thể kiếm lại, nhưng sự bình yên – chỉ đến khi mình biết buông đúng lúc.