Home Blog

Chia buồn với bà con Hà Nội

Sáng 15/7, chỉ số AQI tại Hà Nội lên tới 152, báo động đỏ về ô nhiễm không khí. Quan sát từ trên cao cho thấy nhiều khu vực ở Hà Nội bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc lẫn bụi mịn.

Theo dữ liệu từ hệ thống quan trắc không khí IQAir vào lúc 7h30 sáng 15/7, Hà Nội ghi nhận chỉ số chất lượng không khí (AQI) ở mức 152 – ngưỡng “không lành mạnh” theo phân loại màu đỏ. Với mức này, Thủ đô đứng thứ 5 trong số 126 thành phố ô nhiễm nhất thế giới thời điểm đó.

Hà Nội báo động đỏ về ô nhiễm không khí: Lọt top 5 thành phố có không khí xấu nhất thế giới- Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Tại khu vực phường Tây Hồ, trạm quan trắc ghi nhận chỉ số cao nhất lên đến 198, cũng nằm trong vùng đỏ, tiệm cận ngưỡng rất xấu.

So với Hà Nội, TP.HCM có mức độ ô nhiễm thấp hơn, xếp hạng 22 toàn cầu với chỉ số AQI là 77 – thuộc ngưỡng màu vàng, tức “trung bình”. Cần lưu ý rằng các số liệu này có thể thay đổi theo thời điểm, do ảnh hưởng của giờ cao điểm, hoạt động giao thông và sản xuất tại từng địa phương.

Tại Việt Nam, theo VN Air – Ứng dụng cung cấp thông tin chất lượng môi trường không khí trên smartphone do Bộ Tài nguyên và Môi trường xây dựng, khu vực ô nhiễm nhất cả nước tính đến thời điểm 7h30 sáng 15/7/2025 thuộc về thành phố Hà Nội với chỉ số AQI ở mức 105, màu cam “không tốt cho nhóm nhạy cảm.”

Cũng theo VN Air, chỉ số chất lượng không khí tốt nhất trên cả nước thuộc về phường Cẩm Phả (tỉnh Quảng Ninh) với chỉ số chất lượng không khí màu xanh lá, ở mức 12 – Tốt.

Theo ghi nhận của chúng tôi, trong sáng ngày 15/7, quan sát từ trên cao một số khu vực ở Hà Nội đặc quánh sương mù và bụi mịn.

Hà Nội báo động đỏ về ô nhiễm không khí: Lọt top 5 thành phố có không khí xấu nhất thế giới- Ảnh 2.

Một góc Hà Nội chìm trong lớp sương mù pha bụi mịn, tòa nhà cao tầng mờ ảo như biến mất giữa trời sáng

Hà Nội báo động đỏ về ô nhiễm không khí: Lọt top 5 thành phố có không khí xấu nhất thế giới- Ảnh 3.

Những công trình cao tầng phía xa gần như biến mất, chỉ còn lờ mờ hiện bóng sau lớp sương mờ và bụi mịn

Hà Nội báo động đỏ về ô nhiễm không khí: Lọt top 5 thành phố có không khí xấu nhất thế giới- Ảnh 4.

Lớp sương mù bụi mịn bao phủ, biến thủ đô thành bức tranh xám xịt giữa mùa hè oi bức

Hà Nội báo động đỏ về ô nhiễm không khí: Lọt top 5 thành phố có không khí xấu nhất thế giới- Ảnh 5.
Với các mức AQI từ 151 đến 200, các chuyên gia y tế cảnh báo người dân nên hạn chế ra ngoài nếu không thực sự cần thiết. Trong trường hợp buộc phải di chuyển, người dân cần đeo khẩu trang đạt chuẩn, tránh vận động mạnh và ưu tiên di chuyển trong khung giờ có chỉ số AQI thấp hơn, thường là vào đầu buổi chiều.

Đối với các nhóm nhạy cảm, người dân nên đóng kín cửa nhà, hạn chế mở cửa sổ, sử dụng máy lọc không khí và theo dõi diễn biến chất lượng không khí hằng giờ để có điều chỉnh phù hợp.

Theo doisongphapluat.nguoiduatin.vn

Th;iế;u n;ữ 15t cố thủ trên tầng 11 của BV Bạch Mai khai nhận tất cả sự thật, tội nghiệp em 👇👇

Gần 3 giờ kiên trì tiếp cận, trấn an tâm lý, lực lượng cứu nạn cứu hộ đã vận động thuyết phục thành công cháu gái từ bỏ ý định tự tử tại Bệnh viện Bạch Mai.

Khoảng gần 16g ngày 14/7, Trung tâm Thông tin chỉ huy Công an Thành phố nhận tin báo một cháu gái khoảng 15 – 16 tuổi đang đứng tại tầng thượng tòa nhà K1, Bệnh viện Bạch Mai với ý định tự tử.

Nạn nhân đứng trên nóc tòa nhà K1 với ý định tự tử. Ảnh Công an Hà Nội.

Nạn nhân đứng trên nóc tòa nhà bệnh viện với ý định tự tử – Ảnh: Công an cung cấp.

Ngay sau đó, Trung tâm Thông tin chỉ huy đã điều động lực lượng Cảnh sát Phòng cháy chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ Công an Thành phố, Công an phường Kim Liên đến hiện trường.

Tại hiện trường, lực lượng công an đã phối hợp chính quyền, người dân và y, bác sĩ bệnh viện tiếp cận, trấn an tâm lý, vận động thuyết phục cháu gái từ bỏ ý định tự tử.

Đồng thời, bố trí đệm hơi dưới chân tòa nhà để phòng ngừa tình huống xấu có thể xảy ra.

Đội cứu hộ bố trí đệm hơi dưới chân toà nhà phòng ngừa tình huống bất ngờ. Ảnh Công an TP Hà Nội.

Đội cứu hộ triển khai các giải pháp bảo đảm an toàn phòng ngừa tình huống bất ngờ – Ảnh: Công an cung cấp.

Nạn nhân được đưa xuống nơi an toàn. Ảnh: Công an cung cấp.

Nạn nhân được đưa xuống nơi an toàn – Ảnh: Công an cung cấp.

Sau gần 3 giờ kiên trì tiếp cận, đến hơn 18g cùng ngày, cháu gái đã được các lực lượng đưa xuống an toàn, sức khỏe ổn định.

Hiện Công an phường Kim Liên đang xác minh, liên hệ để bàn giao cháu gái về với gia đình.

Điểm thi tốt nghiệp THPT 2025 Cả nước có 513 thí sinh đạt điểm 10 môn Toán, không có thí sinh nào đạt điểm 10 môn Văn, ngỡ ngàng nhất điểm Tiếng Anh 👇

Thông tin đang được phụ huynh, học sinh 2k7 quan tâm nhất lúc này là lịch công bố phổ điểm, điểm thi tốt nghiệp THPT.

Theo kế hoạch, 15h chiều nay 15/7, Bộ Giáo dục và Đào tạo sẽ công bố phổ điểm thi tốt nghiệp THPT 2025 đến với thí sinh. Còn vào đúng 8 giờ sáng ngày 16/7, thí sinh trên cả nước sẽ chính thức biết điểm thi của mình khi các hội đồng thi đồng loạt công bố kết quả.

Lần đầu tiên trong các kỳ thi tốt nghiệp THPT, phổ điểm được công bố trước khi thí sinh chính thức tra cứu điểm thi. Việc này mang lại lợi thế cho thí sinh khi có thể sớm tiếp cận bức tranh tổng thể về kết quả thi trên toàn quốc, từ đó có thêm dữ liệu tham khảo để cân nhắc, điều chỉnh hoặc đăng ký nguyện vọng xét tuyển vào đại học một cách hợp lý hơn.

1. Môn Ngữ văn

Phổ điểm môn Ngữ văn năm 2025 cho thấy phổ phân bố lệch phải, tập trung nhiều ở khoảng điểm từ 6,0 đến 7,5. Cụ thể, điểm số có số lượng thí sinh đạt cao nhất là 6,75 điểm với 95.188 thí sinh, theo sau là 7,0 điểm (91.468 thí sinh) và 6,5 điểm (89.360 thí sinh). Điều này cho thấy phần lớn học sinh đạt mức điểm trung bình – khá. Không nhiều thí sinh đạt điểm cao vượt trội (9 điểm trở lên), thể hiện tính phân loại vẫn được đảm bảo.

Tóm lại, phổ điểm Ngữ văn 2025 khá đẹp, nghiêng về mức trung bình – khá, phản ánh đề thi vừa sức, có tính phân hóa tốt và hạn chế được điểm thấp.

Phổ điểm thi tốt nghiệp THPT 2025: Thí sinh than đề khó nhưng điểm 10 tăng gấp 500 lần!- Ảnh 1.
2. Môn Toán học

Bộ GD&ĐT vừa công bố phổ điểm môn Toán thi tốt nghiệp THPT, trong đó 513 thí sinh đạt điểm 10 (năm ngoái không có thí sinh nào đạt điểm 10).

Phổ điểm thi tốt nghiệp THPT 2025: Thí sinh than đề khó nhưng điểm 10 tăng gấp 500 lần!- Ảnh 2.

Bộ GD&ĐT vừa công bố phổ điểm môn Toán thi tốt nghiệp THPT, trong đó 513 thí sinh đạt điểm 10 (năm ngoái không có thí sinh nào đạt điểm 10).

Phổ điểm thi tốt nghiệp THPT 2025: Thí sinh than đề khó nhưng điểm 10 tăng gấp 500 lần!- Ảnh 2.
Trước đó, ngày 13/7 là hạn chót để các hội đồng thi trên cả nước hoàn thành tổng kết công tác chấm thi, báo cáo sơ bộ kết quả và gửi dữ liệu điểm thi về Bộ Giáo dục và Đào tạo. Cùng với đó, các địa phương cũng đã hoàn thành việc đối sánh dữ liệu để đảm bảo tính chính xác và minh bạch.

Dù kỳ thi được tổ chức tại 63 hội đồng thi tương ứng với 63 tỉnh, thành, nhưng điểm thi năm nay sẽ được công bố theo danh sách 34 đơn vị hành chính mới sau khi thực hiện sáp nhập tỉnh, thành phố, chứ không theo các hội đồng thi như trước ngày 1/7.

Kỳ thi năm 2025 là một kỳ thi vô cùng đặc biệt khi có sự tham gia đồng thời của hai thế hệ học sinh – nhóm “cuối cùng” tốt nghiệp theo chương trình cũ và nhóm “đầu tiên” bước ra từ chương trình mới. Theo đó, năm nay, Bộ Giáo dục và Đào tạo tổ chức hai dạng đề thi tương ứng với hai chương trình giáo dục khác nhau đồng thời. Cụ thể, có 24.951 thí sinh (chiếm khoảng 2,1%) thi theo chương trình Giáo dục phổ thông (GDPT) 2006, trong khi 1.137.183 thí sinh (chiếm khoảng 97,9%) thi theo chương trình GDPT 2018.

Với hơn 1,16 triệu thí sinh đăng ký dự thi, kỳ thi năm nay cũng trở thành kỳ thi lớn nhất từ trước đến nay. Các thí sinh được phân bố tại 2.493 điểm thi với hơn 50.000 phòng thi. Để đảm bảo kỳ thi diễn ra nghiêm túc và an toàn, ước tính khoảng 200.000 người sẽ được huy động tham gia công tác tổ chức, bao gồm cán bộ giáo viên ngành giáo dục cùng các lực lượng hỗ trợ như công an, quân đội, y tế, điện lực…

Ngay sau khi biết điểm vào sáng 16/7, thí sinh có thể làm đơn xin phúc khảo bài thi. Thời gian tiếp nhận đơn phúc khảo kéo dài từ 16/7 đến hết ngày 25/7. Các hội đồng thi sẽ hoàn tất việc phúc khảo (nếu có) chậm nhất vào ngày 3/8.

Cùng với đó, quá trình xét công nhận tốt nghiệp THPT cũng sẽ được các Sở GD&ĐT thực hiện ngay sau khi có điểm, hoàn thành chậm nhất vào ngày 18/7.

Với những thí sinh có nguyện vọng xét tuyển đại học, thời gian đăng ký và điều chỉnh nguyện vọng sẽ diễn ra từ ngày 16/7 đến 17h ngày 28/7. Thí sinh có thể điều chỉnh không giới hạn số lần trong khung thời gian này và thực hiện hoàn toàn trên hệ thống trực tuyến của Bộ.

Sau đó, từ 29/7 đến 17h ngày 5/8, thí sinh cần hoàn tất nộp lệ phí xét tuyển đại học, cũng theo hình thức trực tuyến. Mức phí sẽ phụ thuộc vào số lượng nguyện vọng đăng ký.

Tất cả thí sinh trúng tuyển bao gồm cả diện trúng tuyển thẳng phải thực hiện bước xác nhận nhập học trước 17h30 ngày 30/8 nếu quyết định theo học tại trường đã trúng tuyển.

Từ ngày 1/9 đến cuối năm 2025, các đợt tuyển sinh bổ sung sẽ được tổ chức tùy theo chỉ tiêu còn lại và kế hoạch riêng của từng trường. Thí sinh có nhu cầu cần theo dõi thông tin tuyển sinh bổ sung được đăng tải trên cổng thông tin tuyển sinh của các cơ sở đào tạo.

Trước đó, ngày 13/7 là hạn chót để các hội đồng thi trên cả nước hoàn thành tổng kết công tác chấm thi, báo cáo sơ bộ kết quả và gửi dữ liệu điểm thi về Bộ Giáo dục và Đào tạo. Cùng với đó, các địa phương cũng đã hoàn thành việc đối sánh dữ liệu để đảm bảo tính chính xác và minh bạch.

Dù kỳ thi được tổ chức tại 63 hội đồng thi tương ứng với 63 tỉnh, thành, nhưng điểm thi năm nay sẽ được công bố theo danh sách 34 đơn vị hành chính mới sau khi thực hiện sáp nhập tỉnh, thành phố, chứ không theo các hội đồng thi như trước ngày 1/7.

Kỳ thi năm 2025 là một kỳ thi vô cùng đặc biệt khi có sự tham gia đồng thời của hai thế hệ học sinh – nhóm “cuối cùng” tốt nghiệp theo chương trình cũ và nhóm “đầu tiên” bước ra từ chương trình mới. Theo đó, năm nay, Bộ Giáo dục và Đào tạo tổ chức hai dạng đề thi tương ứng với hai chương trình giáo dục khác nhau đồng thời. Cụ thể, có 24.951 thí sinh (chiếm khoảng 2,1%) thi theo chương trình Giáo dục phổ thông (GDPT) 2006, trong khi 1.137.183 thí sinh (chiếm khoảng 97,9%) thi theo chương trình GDPT 2018.

Với hơn 1,16 triệu thí sinh đăng ký dự thi, kỳ thi năm nay cũng trở thành kỳ thi lớn nhất từ trước đến nay. Các thí sinh được phân bố tại 2.493 điểm thi với hơn 50.000 phòng thi. Để đảm bảo kỳ thi diễn ra nghiêm túc và an toàn, ước tính khoảng 200.000 người sẽ được huy động tham gia công tác tổ chức, bao gồm cán bộ giáo viên ngành giáo dục cùng các lực lượng hỗ trợ như công an, quân đội, y tế, điện lực…

Ngay sau khi biết điểm vào sáng 16/7, thí sinh có thể làm đơn xin phúc khảo bài thi. Thời gian tiếp nhận đơn phúc khảo kéo dài từ 16/7 đến hết ngày 25/7. Các hội đồng thi sẽ hoàn tất việc phúc khảo (nếu có) chậm nhất vào ngày 3/8.

Cùng với đó, quá trình xét công nhận tốt nghiệp THPT cũng sẽ được các Sở GD&ĐT thực hiện ngay sau khi có điểm, hoàn thành chậm nhất vào ngày 18/7.

Với những thí sinh có nguyện vọng xét tuyển đại học, thời gian đăng ký và điều chỉnh nguyện vọng sẽ diễn ra từ ngày 16/7 đến 17h ngày 28/7. Thí sinh có thể điều chỉnh không giới hạn số lần trong khung thời gian này và thực hiện hoàn toàn trên hệ thống trực tuyến của Bộ.

Sau đó, từ 29/7 đến 17h ngày 5/8, thí sinh cần hoàn tất nộp lệ phí xét tuyển đại học, cũng theo hình thức trực tuyến. Mức phí sẽ phụ thuộc vào số lượng nguyện vọng đăng ký.

Tất cả thí sinh trúng tuyển bao gồm cả diện trúng tuyển thẳng phải thực hiện bước xác nhận nhập học trước 17h30 ngày 30/8 nếu quyết định theo học tại trường đã trúng tuyển.

Từ ngày 1/9 đến cuối năm 2025, các đợt tuyển sinh bổ sung sẽ được tổ chức tùy theo chỉ tiêu còn lại và kế hoạch riêng của từng trường. Thí sinh có nhu cầu cần theo dõi thông tin tuyển sinh bổ sung được đăng tải trên cổng thông tin tuyển sinh của các cơ sở đào tạo.

Anh đưa tôi ly cà phê có mùi bất thường. Tôi âm thầm đổi lại. Khoảnh khắc định mệnh đó đã phơi bày một bí mật khiến tôi ch:ế:t lặng!

Sáng hôm ấy, như mọi ngày, chồng tôi đặt lên bàn làm việc ly cà phê nóng hổi. Nhưng vừa áp sát lên mũi, tôi chợt cau mày. Có một mùi gì đó… không đúng. Thay vì nhấp môi, tôi âm thầm đổi ly của mình với ly của anh. Và chính giây phút ấy… đã kéo màn cho một bí mật khiến tôi chết lặng.

Chúng tôi cưới nhau đã bốn năm. Cuộc hôn nhân nhìn từ bên ngoài có vẻ êm ấm: một ngôi nhà ba tầng ở ngoại ô, công việc ổn định, và mỗi sáng cuối tuần chồng tôi luôn pha cà phê cho cả hai. Một thói quen tưởng chừng nhỏ bé, nhưng tôi luôn thấy biết ơn vì điều đó – nó khiến tôi tin rằng, anh vẫn còn quan tâm.

Nhưng những tháng gần đây, tôi cảm thấy một điều gì đó… lệch. Anh về nhà trễ hơn, thường tắt điện thoại vào buổi tối, và ánh mắt anh lảng tránh mỗi khi tôi hỏi những chuyện nhỏ nhặt. Tôi không chắc là do mình nhạy cảm, hay vì bản năng phụ nữ cảnh báo.

Sáng hôm đó, anh đưa cho tôi ly cà phê như thường lệ. Nhưng ngay khi đưa lên mũi, tôi nhận ra mùi lạ. Vẫn là mùi cà phê rang, nhưng có gì đó… hơi kim loại, nồng gắt. Không rõ là do nước, hay có lẫn gì khác. Một ý nghĩ thoáng qua khiến tim tôi lạnh buốt: Anh ấy bỏ gì vào ly cà phê này?

Tôi không hỏi. Chỉ cười nhẹ, rồi giả vờ quay đi để thầm đổi hai ly cà phê khi anh không chú ý.

Anh uống một ngụm, rồi hơi nhăn mặt, nhưng vẫn uống tiếp. Tôi im lặng quan sát. Không có gì xảy ra.

Chúng tôi ăn sáng, nói vài chuyện vu vơ. Khi anh chuẩn bị đi làm, tôi hỏi:

— Anh có cảm thấy mệt hay đau bụng gì không?

— Không… sao em hỏi vậy?

— Tự nhiên em thấy lo thôi.

Anh nhìn tôi vài giây, rồi bật cười, nhưng ánh mắt thì thiếu tự nhiên.

Tôi không thể làm ngơ. Trưa hôm đó, tôi mang ly cà phê chưa uống đến phòng khám của một người bạn làm bác sĩ. Nhờ cô ấy gửi mẫu đi kiểm nghiệm.

Ba ngày sau, cô ấy gọi:

— Cà phê có hàm lượng nhỏ Diazepam – thuốc an thần liều nhẹ, thường dùng để làm người uống buồn ngủ hoặc mất tỉnh táo.

Tôi chết lặng. Tại sao anh lại bỏ thứ này vào ly cà phê của tôi?

Tối hôm đó, tôi cố giữ vẻ bình thường. Nhưng trong lòng, từng câu hỏi cứ xoáy vào tâm trí: Anh định làm gì? Chỉ muốn tôi ngủ? Hay… là thứ gì tồi tệ hơn?

Tôi bắt đầu để ý hơn. Gắn camera nhỏ trong bếp. Xem lịch sử tìm kiếm trên laptop cũ anh ít dùng. Gọi hỏi vài người bạn thân thiết của anh mà tôi còn giữ quan hệ.

Từng mảnh nhỏ bắt đầu xếp lại với nhau.

Anh thường xuyên rút tiền từ tài khoản phụ – số tiền không nhiều, nhưng đều đặn. Trong email cũ, tôi thấy có vài hóa đơn khách sạn lẻ tẻ ở quận xa. Và camera bếp thì bắt được cảnh… anh cho một thứ dung dịch vào tách cà phê sáng hôm đó.

Tôi không đối chất ngay. Tôi cần chắc chắn.

Một tuần sau, tôi thuê một người quen làm thám tử tư theo dõi anh.

Chỉ ba ngày sau, tôi nhận được hình ảnh: chồng tôi, đang bước vào một căn hộ cùng một người phụ nữ trẻ hơn tôi gần 10 tuổi. Tay trong tay.

Tôi không biết đau hay giận là nhiều hơn. Nhưng ít ra, giờ tôi đã hiểu lý do cho ly cà phê có thuốc an thần kia: anh muốn tôi ngủ mê, để dễ dàng rời khỏi nhà vào sáng sớm mà không bị phát hiện.

Tôi đã tưởng tượng ra hàng trăm kịch bản khi phát hiện chồng phản bội. Nhưng không ngờ, điều đầu tiên tôi cảm thấy là… sợ. Anh không chỉ ngoại tình. Anh sẵn sàng thao túng tôi, chuốc thuốc cho tôi – điều đó vượt xa sự phản bội đơn thuần.

Tôi biết mình không thể lặng lẽ mãi. Nhưng tôi cũng biết, chưa phải lúc để bùng nổ.

Tôi cần bằng chứng đầy đủ. Và tôi cần kế hoạch.

Tôi vẫn nhớ cảm giác lúc nhận những bức ảnh từ thám tử. Cổ họng khô rát, tim đập loạn, nhưng đầu thì lại tỉnh táo đến lạnh lùng. Người phụ nữ trong ảnh – khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc chỉn chu, không hề giống “tiểu tam” kiểu thường thấy trên phim. Cô ta có nét gì đó… gần gũi. Quen quen.

Tôi phóng to ảnh. Rồi chết lặng.

Cô ta là nhân viên cũ ở công ty chồng tôi. Tôi từng gặp cô ta một lần trong bữa tiệc cuối năm. Lúc ấy cô ta bắt tay tôi, ánh mắt hơi cúi, nhưng tôi đã không để tâm. Giờ nghĩ lại, ánh mắt đó có gì như… tội lỗi.

Tôi bắt đầu chuẩn bị kế hoạch rút lui. Không còn mơ mộng níu kéo. Nhưng tôi không muốn đi trong im lặng. Tôi muốn biết toàn bộ sự thật. Tôi muốn đối mặt.

Ba hôm sau, vào một buổi tối thứ Sáu, tôi nói với chồng rằng mình phải đi công tác hai ngày. Anh giả vờ ngạc nhiên, nhưng không quá lo lắng. Tôi bắt đầu tự hỏi: Anh đã chuốc thuốc tôi bao lần rồi? Bao lần tôi tỉnh dậy trễ và tưởng là do mình mệt?

Tôi không đi đâu cả. Chỉ thuê khách sạn gần nhà và quay lại vào nửa đêm.

Căn nhà tối đèn, nhưng xe anh vẫn đỗ trong sân. Tôi mở cửa nhẹ nhàng – tôi biết rõ ổ khóa. Leo lên tầng hai. Cửa phòng ngủ… khép hờ. Ánh sáng vàng hắt ra mờ mờ.

Tôi bước đến. Không một tiếng động.

Trong phòng, anh đang nằm trên giường, còn cô ta – người phụ nữ kia – ngồi tựa vào đầu giường, đọc sách. Cảnh tượng bình thản như thể… đây là nhà của họ.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Cả hai giật bắn. Cô ta gần như làm rơi quyển sách. Còn anh, mặt tái mét.

— Em… sao em lại ở đây?

Tôi đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt anh:

— Sao à? Hay anh tưởng tôi vẫn đang ngủ say vì ly cà phê “thần kỳ”?

Anh im bặt.

Tôi rút điện thoại, mở camera: cảnh anh cho thuốc vào ly cà phê. Tôi quay sang cô ta:

— Cô biết chuyện này không? Biết rằng anh ta bỏ thuốc vào đồ uống của vợ để đi lén lút với cô?

Cô ta lắc đầu, nhưng mắt long lanh nước.

Chồng tôi nói, giọng lạc đi:

— Anh… chỉ muốn em đừng nghi ngờ. Anh không có ý hại em. Chỉ là… mọi thứ giữa chúng ta đã không còn như xưa. Anh muốn ra đi êm đẹp.

Tôi bật cười. Một tiếng cười khô khốc.

— Êm đẹp? Anh định rút lui bằng cách chuốc thuốc vợ mình mỗi tuần, rồi đưa người khác về ngủ trong chính ngôi nhà này? Sao không nói thẳng? Hay anh sợ tôi là người chủ động kết thúc?

Anh im lặng. Cô ta khẽ nói:

— Chị… tôi xin lỗi. Tôi không biết mọi chuyện đến mức đó. Tôi tưởng hai người ly thân…

Tôi không quan tâm lời cô ta. Tôi quay bước, nhưng dừng lại ở ngưỡng cửa:

— Tôi sẽ không làm ầm lên. Không đánh ghen. Tôi không hạ thấp mình đến mức đó. Nhưng tôi cũng không để yên chuyện này.

Hôm sau, tôi đến gặp luật sư. Kèm theo bằng chứng: hình ảnh, video, biên bản xét nghiệm ly cà phê.

Luật sư nhìn tôi, nói ngắn gọn:

— Về mặt pháp lý, đây là hành vi có yếu tố vi phạm hình sự – sử dụng chất tác động thần kinh mà không được sự đồng ý. Nếu chị muốn khởi kiện, hoàn toàn có cơ sở.

Tôi không trả lời ngay. Một mặt tôi muốn trừng phạt anh bằng pháp luật. Mặt khác, tôi lo cho con gái nhỏ – cháu mới ba tuổi. Nếu chuyện này bung ra, truyền thông sẽ bám riết. Người tổn thương cuối cùng vẫn là con tôi.

Vì con, tôi chọn một con đường khác.

Tôi gửi cho anh một bản thỏa thuận ly hôn. Trong đó nêu rõ: anh phải nhường quyền nuôi con, để lại toàn bộ căn nhà và xe, không can thiệp vào đời sống của hai mẹ con nữa. Nếu không ký – tôi sẽ gửi đơn tố cáo kèm bằng chứng cho công an và báo chí.

Anh đến gặp tôi vào chiều hôm đó, gương mặt tiều tụy.

— Em muốn phá hủy anh đến vậy sao?

Tôi đáp, bình tĩnh:

— Tôi không phá anh. Anh tự làm điều đó rồi. Tôi chỉ cho anh hai lựa chọn: danh dự giả tạo, hay chấp nhận hậu quả thật.

Cuối cùng, anh ký.

Hai tháng sau, tôi và con dọn đến nơi ở mới. Một căn hộ nhỏ nhưng đủ ấm. Tôi đã chuyển việc, làm cộng tác viên viết nội dung cho một vài trang báo. Buổi tối, khi con ngủ, tôi ngồi viết lại mọi chuyện. Không phải để trả thù. Mà để khép lại.

Một ngày nọ, tôi nhận được tin: người phụ nữ kia đã bỏ anh, chỉ vài tuần sau khi chúng tôi ly hôn. Lý do là… không chịu được áp lực. Anh mất việc vì công ty điều tra nội bộ, liên quan đến cáo buộc đạo đức. Tôi không vui, không buồn. Chỉ thấy, mọi thứ đã đến hồi kết.

Có người hỏi tôi: “Nếu quay lại thời điểm ly cà phê ấy, chị có đổi ly không?”
Tôi chỉ cười:
— Không đổi, có lẽ tôi vẫn mù quáng. Mà đổi rồi, tôi nhìn thấy tất cả. Và nhìn thấy, chính là bước đầu tiên để rời đi.

Hà Nội cấm xe máy xăng từ vành đai 1: Mỗi lần ra phố phải đi 2 xe?

Ông Nguyễn Hồng Minh – Tổng Thư ký Hiệp hội vận tải TP. Hà Nội – cho rằng việc Hà Nội chỉ cấm xe xăng trong vành đai 1 sẽ gây xung đột về phương tiện giao thông. Trường hợp người dân ngoài khu vực vành đai 1 thì di chuyển bằng xe xăng, nhưng đến vành đai 1 thì phải gửi xe để di chuyển vào trong.

Theo báo Tiền phong ngày 15/7 có bài Hà Nội cấm xe máy xăng từ vành đai 1: Mỗi lần ra phố phải đi 2 xe? Nội dung như sau:

Ông Nguyễn Hồng Minh – Tổng Thư ký Hiệp hội vận tải TP. Hà Nội – cho rằng việc Hà Nội chỉ cấm xe xăng trong vành đai 1 sẽ gây xung đột về phương tiện giao thông. Trường hợp người dân ngoài khu vực vành đai 1 thì di chuyển bằng xe xăng, nhưng đến vành đai 1 thì phải gửi xe để di chuyển vào trong.

Triển khai sớm hơn lộ trình

Theo Chỉ thị số 20/CT-TTg ngày 12/7 của Thủ tướng Chính phủ, đến 1/7/2026, tại Hà Nội sẽ không có xe mô tô, xe gắn máy sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong vành đai 1. Từ 1/1/2028, không có xe mô tô, xe gắn máy, hạn chế xe ô tô cá nhân sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong đường vành đai 1, vành đai 2; từ năm 2030 tiếp tục mở rộng thực hiện trong vành đai 3.

Ông Nguyễn Văn Trung (phường Đống Đa) cho rằng: Thời gian qua, Hà Nội luôn là một trong những điểm nóng về ô nhiễm môi trường. Một trong những nguyên nhân gây ô nhiễm là do khí thải từ xe máy và các phương tiện giao thông khác. Do đó, việc cấm xe máy tại khu vực nội đô sẽ góp phần hạn chế ô nhiễm của thành phố.

Bà Trịnh Thị Lưỡng (trú phường Thanh Xuân) cho rằng, thông tin Hà Nội cấm xe máy không phải là mới. Từ năm 2017 thành phố đã có chủ trương cấm xe máy và lộ trình đến năm 2030 sẽ cấm xe máy. Tuy nhiên, việc thành phố thực hiện sớm hơn so với lộ trình nên dư luận có phần bối rối là điều dễ hiểu.

PGS, TS. Bùi Thị An – nguyên Ủy viên Ủy ban Khoa học, Công nghệ và Môi trường của Quốc hội, Viện trưởng Viện Tài nguyên, Môi trường và Phát triển cộng đồng – cho rằng, quyết định cấm xe máy tại Hà Nội là phù hợp với xu thế phát triển bền vững của đất nước nói chung và Thủ đô nói riêng.

Phần lớn người dân sử dụng xe máy chạy xăng.

Theo bà An, nhiều năm qua Hà Nội thường xuyên nằm trong nhóm những thành phố ô nhiễm không khí nhất thế giới, đặc biệt là bụi mịn. Điều này không chỉ ảnh hưởng tới sức khỏe cộng đồng mà còn gây tổn hại tới hình ảnh của một Thủ đô đang hướng đến mục tiêu xanh – văn minh – hiện đại. Chính vì vậy, việc giảm phát thải từ các phương tiện giao thông, đặc biệt là xe máy, là một trong những mục tiêu cấp thiết

Có chính sách hỗ trợ người dân chuyển đổi phương tiện

Bên cạnh đó, một số ý kiến cho rằng việc Hà Nội cấm xe máy chạy xăng sẽ tác động rất lớn đến đời sống người dân.

Ông Trần Văn Thái (trú tại phường Yên Nghĩa, quận Hà Đông) cho biết, gia đình hiện có 2 chiếc xe máy xăng để chạy chợ mưu sinh. Hằng ngày, vợ chồng ông dậy sớm đi lấy rau chợ đầu mối rồi mang vào các chợ dân sinh trong Vành đai 1 để bán. Trừ chi phí, trung bình mỗi ngày tiền lãi được khoảng 400.000 đồng/người. Số tiền đó, vợ chồng vừa đủ để lo cho 2 con ăn học và mẹ già trên 80 tuổi.

Khi nghe tin Hà Nội sẽ cấm xe máy xăng, ông Thái tìm hiểu thấy giá xe máy điện hiện khá cao, trung bình từ 30-50 triệu đồng/chiếc. Nếu thành phố cấm, ông Thái phải mua ít nhất 2 chiếc với kinh phí khoảng 80 triệu đồng, một số tiền rất lớn với gia đình. Dù vậy, xe điện khó có thể chở hàng nặng, cồng kềnh như xe xăng nên sẽ ảnh hưởng đến việc mưu sinh của gia đình.

Ông Nguyễn Hồng Minh – Tổng Thư ký Hiệp hội vận tải TP. Hà Nội – cho rằng, Hà Nội cấm xe máy xăng cần có chính sách đi kèm. Theo ông Minh, nhiều người vẫn sử dụng xe máy được sản xuất từ 20-30 năm trước, thậm chí đã hết thời gian sử dụng. Không phải họ không muốn đổi mà không có tiền để đổi xe.

Cũng theo ông Minh, việc Hà Nội chỉ cấm xe xăng trong vành đai 1 sẽ gây xung đột về phương tiện giao thông. Trường hợp người dân ngoài khu vực vành đai 1 thì di chuyển bằng xe xăng, nhưng đến vành đai 1 thì phải gửi xe để di chuyển vào trong. Vậy thành phố có bố trí quỹ đất xây dựng các bãi đỗ xe ven vành đai 1 hay không? Đó là chưa kể xe taxi chạy xăng hiện cũng nằm trong lộ trình chuyển đổi.

Ngoài ra, xe máy là phương tiện có giá trị nên thành phố cần có chính sách hỗ trợ người dân trong việc chuyển đổi phương tiện; tăng cường công tác tuyên truyền, vận động để người dân hiểu và thực hiện.

Được biết, từ năm 2017, Hà Nội đã đặt ra lộ trình từng bước hạn chế hoạt động của xe máy ở một số khu vực và dừng hoạt động xe máy ở các quận cũ vào năm 2030 (Nghị quyết số 04 được HĐND TP. Hà Nội thông qua ngày 4/7/2017). Sau đó, thành phố đã giao các đơn vị chuyên môn xây dựng đề án liên quan, trong đó có Đề án Phân vùng hạn chế xe máy, năng lực phục vụ của hệ thống vận tải công cộng tiến tới dừng hoạt động xe máy ở các quận vào năm 2030.

Chủ tịch UBND TP. Hà Nội Trần Sỹ Thanh cho biết, thành phố quyết tâm thực hiện lộ trình chuyển đổi phương tiện sử dụng nhiên liệu hóa thạch sang năng lượng sạch. Để thực hiện mục tiêu, Hà Nội sẽ có chính sách hỗ trợ người dân chuyển đổi, đầu tư hệ thống trạm sạc, nâng tiêu chuẩn an toàn tại các khu vực sạc tập trung, đồng thời phát triển mạnh vận tải công cộng.

Trước đó, ngày 14/7, báo VnExpress đưa tin Lộ trình cho lao động nghèo khi Hà Nội cấm xe máy chạy xăng dầu. Nội dung như sau:

Hà Nội đang đẩy mạnh kế hoạch cấm xe xăng trong khu vực Vành đai 1 từ tháng 7/2026 nhằm giảm ô nhiễm không khí. Nhưng bài toán chuyển đổi phương tiện lại đặt không ít gánh nặng lên những người thu nhập thấp, bệnh nhân cần tiếp cận dịch vụ y tế.

Vành đai 1, TP Hà Nội. Đồ họa: Tiến Thành

Giá xe điện đắt đỏ, bệnh viện tuyến đầu tập trung trong khu vực Vành đai 1, người lao động thu nhập thấp phải đối mặt với nhiều thách thức.

Giá xe điện đắt đỏ

Trong khi thành phố kỳ vọng chính sách cấm xe xăng sẽ góp phần cải thiện môi trường, thực tế giá xe điện tại Việt Nam vẫn ở mức cao. Nhiều mẫu ôtô điện có giá từ 600-800 triệu đồng, trong khi xe máy điện chất lượng tốt cũng dao động 30-50 triệu đồng. Đây là mức giá ngoài tầm với của không ít người lao động phổ thông. Với hàng triệu người dân Hà Nội và các tỉnh lân cận, xe máy cũ chạy xăng vẫn là phương tiện di chuyển chính. Thế nên, việc cấm xe xăng tại trung tâm cần tính toán để không tước đi cơ hội tiếp cận các dịch vụ y tế, giáo dục và công việc của nhóm đối tượng này.

Bệnh viện tuyến đầu nằm trong trung tâm

Khu vực Vành đai 1 tập trung nhiều bệnh viện lớn như Bạch Mai, Việt Đức, 108, Phụ sản Trung ương, Viện Huyết học… – nơi tiếp nhận hàng triệu lượt bệnh nhân mỗi năm, trong đó có đông đảo người nghèo, người cao tuổi từ các tỉnh. Với họ, xe máy xăng là lựa chọn tối ưu để di chuyển nhanh, tiết kiệm chi phí. Nếu chính sách cấm xe xăng được áp dụng, câu hỏi đặt ra là: Làm thế nào để họ đến được các bệnh viện này?

Cần lộ trình hợp lý và giải pháp đồng bộ

Tôi cho rằng, để việc áp dụng khi chỉ còn chưa đầy 12 tháng, thành phố nên cân nhắc các giải pháp thiết thực:

Phát triển giao thông công cộng: Đẩy mạnh xe buýt điện, hệ thống xe trung chuyển từ vùng ven vào trung tâm.

Hỗ trợ người dân chuyển đổi phương tiện: Có chính sách trợ giá, hỗ trợ vay mua xe điện cho hộ nghèo, người lao động.

Mở rộng mạng lưới trạm sạc: Khuyến khích doanh nghiệp, chung cư lắp đặt trạm sạc công cộng.

Nâng cấp y tế địa phương: Giảm tải cho bệnh viện trung ương bằng cách đầu tư nâng cấp bệnh viện tuyến dưới.

Lộ trình mềm mỏng: Từ giờ đến ngày lệnh cấm được thực thi, Hà Nội nên áp dụng tiêu chuẩn khí thải nghiêm ngặt với các phương tiện trước để người dân có thời gian thích nghi.

Tóm lại, “xanh hóa” là hướng đi đúng đắn nhưng phải đi cùng sự hài hòa, nhân văn. Một “Hà Nội xanh” không chỉ đo bằng số lượng xe điện, mà còn ở khả năng đảm bảo quyền tiếp cận dịch vụ thiết yếu cho mọi người dân. Muốn vậy, thành phố cần lắng nghe và xây dựng lộ trình phù hợp, tránh để người nghèo vô tình bị bỏ lại sau chính sách môi trường.

Mẹ kế cho tôi 500 triệu làm của hồi môn, còn mẹ ruột chỉ cho một thứ khiến tôi cay mắt

“Mẹ kế cho tôi 500 triệu làm của hồi môn, còn mẹ ruột chỉ cho một thứ khiến tôi cay mắt.”
Câu nói ấy, tôi đã thốt ra giữa tiệc cưới của chính mình, khiến không khí lặng đi như có người vừa đổ một xô nước lạnh giữa đám đông. Nhưng nếu ai từng sống trong hai mươi tám năm cuộc đời như tôi đã sống, có lẽ sẽ hiểu tại sao.

Tôi tên là Vy – trưởng phòng kinh doanh của một công ty thời trang nội địa khá nổi tiếng ở TP.HCM. Ở tuổi 28, tôi tự hào mình có mọi thứ: một công việc ổn định, một người chồng yêu thương và… một người mẹ kế không khác gì “nữ chính truyện cổ tích ngược đời”. Còn mẹ ruột của tôi – người sinh ra tôi – lại là một chương khác mà tôi luôn cố gắng giấu đi.

Tôi sống cùng mẹ kế từ năm tôi lên 7, sau khi mẹ ruột tôi bỏ đi mà không nói một lời. Khi đó, ba tôi mới ngoài 30, một mình cáng đáng cả gia đình lẫn con thơ. Mẹ kế tôi – dì Hồng – đến với ba không lâu sau đó, dịu dàng, đảm đang, không hề giống hình ảnh “mẹ kế ác độc” mà đứa trẻ nào cũng từng được dạy sẵn.

Dì Hồng yêu tôi theo cách thầm lặng. Không ôm hôn, không lời ngọt ngào, nhưng ngày nào cũng lặng lẽ gói phần cơm riêng tôi thích, nhớ sinh nhật tôi hơn cả ba tôi nhớ. Tôi lớn lên trong vòng tay người phụ nữ ấy, tin rằng mình may mắn – cho đến một ngày, quá khứ gõ cửa.

Hai tháng trước đám cưới, có người gửi cho tôi một bức thư tay. Nét chữ xiêu vẹo, chỉ ghi vỏn vẹn:

“Mẹ xin lỗi. Mẹ muốn gặp con một lần trước khi con lấy chồng.”

Tôi đã nhìn nó suốt cả buổi chiều, không mở ra. Tôi biết mẹ ruột tôi còn sống – điều này ba không bao giờ nói, nhưng ánh mắt dì Hồng mỗi lần tôi hỏi đã luôn nói thay. Tôi đem bức thư đến cho dì. Dì nhìn tôi rất lâu, rồi chỉ khẽ nói:
“Con muốn đi thì cứ đi. Đừng mang oán giận làm hành lý.”

Bà sống trong một căn nhà trọ cũ kỹ ở Gò Vấp. Khi tôi đến, bà không ngạc nhiên. Như thể bà đã mòn mỏi đợi khoảnh khắc ấy.

“Vy… con giống ba con quá,” bà nói bằng giọng khàn đặc, như gió qua bức tường gạch cũ. Không một cái ôm, không nước mắt. Chúng tôi chỉ ngồi đối diện, giữa hai người là khoảng lặng hơn hai mươi năm.

“Tại sao mẹ bỏ đi?” – câu hỏi duy nhất tôi giữ trong lòng suốt hai mươi năm, giờ đây phát ra như lưỡi dao bén ngọt.

Bà rút ra từ túi một chiếc hộp nhỏ bằng thiếc đã gỉ. Mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền bạc đã xỉn màu, mặt dây là hình tôi lúc ba tuổi – và mẹ, trẻ trung, đôi mắt sáng như nắng tháng ba.
“Vì mẹ quá yếu đuối,” bà nói, “Vì mẹ nghĩ mẹ không đủ tốt để làm mẹ con.”
Câu trả lời đó, lẽ ra tôi phải thấy hả hê. Nhưng tôi chỉ thấy tim mình nhói lên. Như thể đứa trẻ trong tôi, vẫn còn đang đợi một cái ôm.

Ngày cưới, mẹ kế tôi lặng lẽ đặt vào tay tôi cuốn sổ tiết kiệm đứng tên tôi – 500 triệu đồng. Dì nói:
“Của hồi môn mẹ để dành từ lâu. Lỡ con có gì khó khăn… đừng ngại về nhà.”
Tôi ôm dì khóc như mưa. Ba chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tối hôm đó, khi tiệc đã tàn, tôi mở túi xách ra. Trong túi là chiếc hộp thiếc cũ kỹ, cùng một mảnh giấy nhỏ:

“Mẹ chẳng có gì nhiều cho con. Chỉ mong con giữ sợi dây chuyền này – kỷ niệm duy nhất của những năm mẹ từng ôm con ngủ.”

Tôi cầm sợi dây chuyền trong tay. Không phải vì giá trị bạc, mà vì nó nặng trĩu những điều tôi không bao giờ hiểu hết: sự bất lực, hối hận, và tình mẫu tử chưa bao giờ đủ đầy.

Tôi đứng dậy, đi ra ngoài ban công khách sạn. Nhìn lên trời đêm, nước mắt rơi không kiểm soát.

Sau đám cưới, tôi và Hưng – chồng tôi – chuyển đến một căn hộ nhỏ ở quận 2. Cuộc sống hôn nhân mới mẻ, ngọt ngào, nhưng tôi không tài nào yên lòng. Mỗi lần mở tủ trang sức, thấy sợi dây chuyền mẹ ruột gửi, lòng tôi lại chùng xuống như có ai nắm kéo quá khứ quay về.

Tôi không giận mẹ nữa. Nhưng tha thứ, thì chưa. Tha thứ không phải là một cái gật đầu, không phải một lần khóc rồi thôi. Tha thứ, với tôi, là học cách sống chung với vết thương mà không rạch lại mỗi ngày.

Một tuần sau cưới, tôi nhận được tin mẹ ruột nhập viện. Viêm phổi nặng. Bà sống một mình, không ai thân thích. Người gọi điện cho tôi là bà chủ nhà trọ, lần trước gặp tôi, bà xin số “để lỡ có chuyện gì”.

Tôi đến viện, mua theo tô cháo nóng. Bà nằm lặng trên giường, ốm đi nhiều so với lần gặp trước. Khi tôi bước vào, bà cựa mình nhìn tôi, mắt ngỡ ngàng.

“Vy à… con đến thật sao?”

Tôi không nói gì, chỉ đặt tô cháo xuống bàn. Bà bật khóc. Không phải tiếng khóc đau đớn, mà như suối cạn lâu ngày chợt có nước chảy. Tôi thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.

Những ngày sau đó, tôi lui tới viện thường xuyên. Lần đầu tôi thấy mẹ ruột mình thật sự yếu đuối như thế. Không còn hình ảnh người đàn bà rời bỏ con cái, chỉ còn một người mẹ đang cố giữ hơi thở để bù đắp quá khứ.

Bà kể: sau khi bỏ đi, bà đến Bình Dương làm công nhân. Có thời điểm định quay lại tìm tôi, nhưng biết ba đã có người mới, bà sợ bị từ chối. Bà nói bà không đáng được tha thứ. Mỗi tháng sinh nhật tôi, bà đều viết thư nhưng không gửi – có hơn chục lá thư, bà cất trong hộp thiếc, cùng với sợi dây chuyền đó.

Một lần, tôi mở hết chỗ thư ấy ra đọc. Có những lá chỉ một dòng: “Hôm nay là sinh nhật con, mẹ nhớ con”. Có những lá dài vài trang, kể về cuộc sống đơn độc, về những lần bà đi qua tiệm bánh sinh nhật rồi đứng khóc như một kẻ điên.

Tôi không biết phải khóc hay cười. Một phần trong tôi muốn mắng bà yếu đuối. Nhưng phần còn lại lại thấy đau cho cả hai: một đứa bé chờ mẹ, và một người mẹ không đủ can đảm làm điều đúng.

Dì Hồng biết chuyện, vẫn chỉ gật đầu: “Con đi thăm là đúng. Người lớn sai, nhưng đừng để con nít trong mình mãi bị thương.”

Tôi ôm dì. Chưa bao giờ tôi biết phải yêu ai nhiều hơn. Mẹ ruột sinh tôi ra, nhưng chính dì mới nuôi tôi lớn, dạy tôi sống tử tế, và dạy cả cách tha thứ.

Hôm mẹ xuất viện, tôi đưa bà về căn trọ. Trên đường, bà nắm tay tôi – lần đầu tiên trong đời. Tay bà khô, xương nổi, nhưng ấm.

“Vy à… mẹ không mong con gọi mẹ là mẹ đâu. Chỉ cần thỉnh thoảng nhớ đến mẹ là đủ.”

Tôi quay qua, nhìn bà thật lâu.
“Con sẽ gọi mẹ là mẹ. Vì con có hai người mẹ.”

Bà khóc. Tôi cũng khóc.

Từ đó, mỗi tuần tôi ghé thăm mẹ ruột một lần, mua thuốc, nói chuyện. Không gần gũi như với dì Hồng, nhưng cũng không còn xa cách như trước. Có lần mẹ kể, hồi nhỏ tôi hay quấn mẹ, tối ngủ cứ đòi nằm trên bụng mẹ cho dễ ngủ. Tôi không nhớ gì cả. Nhưng khi nghe bà kể, tim tôi nhói lên. Ký ức ấy, dù mờ nhạt, vẫn còn trong máu thịt tôi.

Một ngày nọ, khi tôi chuẩn bị ra về, mẹ gọi tôi lại, đặt vào tay tôi một xấp giấy gấp gọn.

“Đây là hợp đồng mua bảo hiểm nhân thọ. Mẹ đăng ký đứng tên con là người thụ hưởng. Không nhiều, nhưng nếu mẹ có chuyện gì, ít ra con không phải lo chi phí.”

Tôi sững người. Người phụ nữ từng bỏ con mà đi, nay lại dành từng đồng để phòng khi mình chết không phiền đến con gái.

Tối đó, tôi gọi cho dì Hồng. Kể mọi chuyện. Dì yên lặng rất lâu, rồi nói:
“Người ta thường nhớ lỗi lầm của nhau lâu hơn là ơn nghĩa. Nhưng nếu con đã học được cách cân bằng cả hai, thì dì yên tâm rồi.”

Tết năm đó, lần đầu tiên mẹ ruột tôi về ăn cơm cùng gia đình tôi – có ba, có dì Hồng, có cả chồng tôi. Không khí ban đầu hơi gượng gạo. Nhưng rồi, mọi người dần cởi mở.

Dì Hồng tự tay gắp thức ăn vào chén mẹ tôi: “Chị ăn thử món này đi, tôi làm theo kiểu miền Trung đấy.”
Mẹ tôi cười, ngại ngùng: “Lâu rồi mới được ăn cơm gia đình như vậy.”

Tôi ngồi giữa hai người mẹ, cảm giác như mình vừa đi một vòng rất dài trong đời – để cuối cùng, trở về với yêu thương trọn vẹn nhất.

Tôi không còn là cô bé mong chờ mẹ về nữa. Tôi cũng không còn oán trách. Tôi là một người phụ nữ trưởng thành, có hai người mẹ – một người dạy tôi cách đứng dậy sau tổn thương, người kia dạy tôi bài học khó nhất:
Rằng tha thứ không phải vì người kia xứng đáng, mà vì chính mình cần được bình yên.

Chồng ph.á khóa, đ..ập đồ đạc, vợ phải bỏ chạy, đến cơ quan CA trình báo nhưng không có cán bộ tiếp dân, đưa ra lý do ai cũng bất ngờ

Một vụ việc mâu thuẫn giữa vợ chồng tại xã Cam Lộ, huyện Cam Lộ gây xôn xao dư luận sau khi được đăng tải lên mạng xã hội.

Xuất hiện trên mạng xã hội vào khoảng 12h30′ ngày 13/7 vừa qua, bài viết phản ánh vụ mâu thuẫn giữa vợ chồng ông Nguyễn Văn Thắng (SN 1961) và bà Hoàng Thị Vân (SN 1964), cùng trú tại thôn Mai Lộc 1, xã Cam Lộ (Quảng Trị) ngay lập tức khiến dư luận xôn xao.

Theo nội dung bài viết, mâu thuẫn giữa 2 vợ chồng này gây mất trật tự ở địa phương. Bà Hoàng Thị Vân sau đó đã đến trình báo sự việc tại Công an xã Cam Chính (cũ) thì không có cán bộ trực tiếp dân.

Tiếp nhận thông tin lan truyền trên mạng xã hội, Công an xã Cam Lộ đã cử lực lượng đến hiện trường, tiến hành khám nghiệm, lập biên bản, ghi lời khai các bên liên quan và thu giữ một số tài liệu, vật chứng phục vụ điều tra.

Hình ảnh ông Thắng vứt đồ đạc trong nhà ra sân.

Theo thông tin ban đầu vào khoảng 21h ngày 12/7, ông Thắng trở về nhà sau khi đi dự tiệc cưới. Tuy nhiên, bà Vân – vợ ông Thắng, lại khóa và không mở cửa cho chồng vào nhà. Ông Thắng sau đó đã dùng búa đập phá cửa chính và cửa phụ để vào trong nhà. Khi thấy chồng phá được cửa, bà Vân bỏ chạy khỏi nhà. Lúc này, ông Thắng tiếp tục dùng búa đập phá đồ đạc và ném nhiều giấy tờ, quần áo của vợ ra sân.

Liên quan đến thông tin bà Vân lên cơ quan công an trình báo sự việc nhưng không có cán bộ trực tiếp dân, Công an xã Cam Lộ đã có thông tin chính thức.

Theo đó, ngày 25/6/2025, UBND xã Cam Chính đã ban hành Thông báo số 13/TB-UBND về việc thay đổi địa giới hành chính, tên gọi xã và trụ sở làm việc. Từ ngày 1/7/2025, toàn bộ trụ sở Công an xã Cam Lộ được chuyển đến địa chỉ mới: số 220 đường 02/4, khu phố 2, thị trấn Cam Lộ (trụ sở Công an huyện cũ). Do vậy, tại thời điểm bà Vân đến trình báo, trụ sở cũ không còn cán bộ trực.

Đại diện Công an xã Cam Lộ cho biết đơn vị đã và đang tiếp tục thu thập chứng cứ, củng cố hồ sơ để xử lý vụ việc theo đúng quy định pháp luật. Đồng thời, Công an xã gửi lời cảm ơn người dân đã phản ánh kịp thời, giúp lực lượng chức năng nắm bắt thông tin, xử lý vụ việc đúng thẩm quyền.

(Nguồn: Truyền hình Cam Lộ)

https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/chong-pha-khoa-dap-do-dac-vo-phai-bo-chay-den-co-quan-ca-trinh-bao-nhung-khong-co-can-bo-tiep-dan-a552853.html

Chân dung hàng loạt lãnh đạo Bộ Y tế nhận 75 tỷ để cấp phép thực phẩm chức năng gi:ả cho trẻ – Đẹp mặt chưa

Tối 14-7, Bộ Công an cho biết văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự về tội đưa hối lộ và nhận hối lộ xảy ra tại Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế.

an toàn thực phẩm - Ảnh 1.

Bị can Lê Hoàng, Phó Cục trưởng Cục Phòng bệnh, Bộ Y tế (nguyên Trưởng phòng Quản lý tiêu chuẩn và kiểm nghiệm, Cục An toàn thực phẩm) – Ảnh: VTV

Đây là vụ án có liên quan đến một số công ty trên địa bàn thành phố Hà Nội và các tỉnh, thành phố trên toàn quốc.

Hàng loạt bị can bị khởi tố

Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an đã ra quyết định khởi tố bị can, lệnh bắt bị can để tạm giam, lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú đối với 18 người và lệnh khám xét chỗ ở, nơi làm việc tại 25 địa điểm.

Cụ thể, khởi tố bị can đối với Nguyễn Thanh Phong, nguyên cục trưởng Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế; Nguyễn Hùng Long, nguyên phó cục trưởng Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế; Đinh Quang Minh, nguyên giám đốc Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm; Lê Thị Hiên, nguyên chuyên viên Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm; Nguyễn Thị Minh Hải, nguyên phó giám đốc Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm, cùng về tội nhận hối lộ.

Khởi tố 18 bị can ở Cục An toàn thực phẩm nhận hối lộ hơn 75 tỉ đồng để cấp khống giấy tờ - Ảnh 2.

Bị can Lã Thái Bình (trái) và Phạm Văn Hinh, Trưởng phòng và phó phòng Giám sát ngộ độc thực phẩm và Thông tin truyền thông – Ảnh: VTV

Khởi tố bị can, bắt tạm giam đối với Lê Hoàng, phó cục trưởng Cục Phòng bệnh, Bộ Y tế (nguyên trưởng Phòng quản lý tiêu chuẩn và kiểm nghiệm, Cục An toàn thực phẩm); Phạm Văn Hinh, trưởng Phòng giám sát ngộ độc thực phẩm và thông tin truyền thông;

Nguyễn Thị Phương Lan, trưởng Phòng quản lý tiêu chuẩn và kiểm nghiệm; Lã Thái Bình, phó trưởng Phòng giám sát ngộ độc thực phẩm và thông tin truyền thông; Đinh Cao Cường, chuyên viên Phòng giám sát ngộ độc thực phẩm và thông tin truyền thông;

Phạm Tuyết Mai, viên chức văn phòng Ủy ban Codex Việt Nam (nguyên nhân viên hợp đồng Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm); Phạm Duy Bình, nguyên chuyên viên Trung tâm Ứng dựng và đào tạo an toàn thực phẩm;

Nguyễn Thị Minh, chuyên viên Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm; Lê Văn Nam, chuyên viên Phòng quản lý sản phẩm thực phẩm, cùng về tội nhận hối lộ.

Khởi tố bị can, áp dụng biện pháp cấm đi khỏi nơi cư trú đối với Hoàng Thanh Hà, phó trưởng Phòng quản lý sản phẩm thực phẩm, Cục An toàn thực phẩm (do đang nuôi con nhỏ dưới 36 tháng tuổi).

Khởi tổ bị can đối với Nguyễn Quang Hưng, tổng giám đốc Công ty CP dược phẩm Novaco, về tội làm giả tài liệu của cơ quan, tổ chức.

Khởi tố bị can, bắt tạm giam đối với Phạm Thị Loan, giám đốc Công ty cổ phần Dược phẩm quốc tế Canada Việt Nam và Trần Quang Hải, giám đốc, đại diện pháp luật Công ty CP dịch vụ thực phẩm quốc tế Fosy, về tội đưa hối lộ.

Lệnh khám xét 25 địa điểm gồm chỗ ở, nơi làm việc của các bị can tại Cục An toàn thực phẩm và Cục Phòng bệnh, Bộ Y tế.

Đây là động thái mới nhất của quá trình mở rộng điều tra vụ án hình sự làm giả tài liệu của cơ quan, tổ chức; đưa hối lộ và môi giới hối lộ xảy ra tại Công ty TNHH khoa học TSL, các cơ quan, tổ chức liên quan trên địa bàn thành phố Hà Nội và các tỉnh, thành phố trên toàn quốc.

Sau khi Viện Kiểm sát nhân dân tối cao (Vụ 3) có các quyết định phê chuẩn các quyết định tố tụng nêu trên, văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an đã tiến hành các biện pháp tố tụng, tuân thủ theo đúng quy định của pháp luật.

Hiện, văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an (CO1) đang tiến hành điều tra mở rộng vụ án, làm rõ toàn bộ sai phạm của các cá nhân có liên quan để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Nhận hối lộ trên 75 tỉ đồng để cấp khống hơn 10.000 giấy tiếp nhận đăng ký hồ sơ công bố sản phẩm thực phẩm

Đây là vụ án đã được đưa vào diện Ban chỉ đạo Trung ương về phòng chống tham nhũng, tiêu cực, lãng phí theo dõi, chỉ đạo do tính chất nguy hại ảnh hưởng sức khỏe người tiêu dùng.

Theo bản tin phát sóng trên chương trình thời sự VTV1 tối 14-7, bước đầu Cơ quan điều tra xác đinh nhiều chục tỉ đồng đã được hối lộ cho các nghi phạm để cấp hàng nghìn giấy tiếp nhận hồ sơ công bố sản phẩm thực phẩm, đồng nghĩ rất nhiều sản phẩm giả đã được bán ra thị trường.

Các thực phẩm bảo vệ sức khỏe với hàng ngàn sản phẩm được công bố có tính năng, tác dụng cụ thể như hỗ trợ gan, tim mạch… Điều kiện để được sản xuất là phải được Cục an toàn thực phẩm Bộ Y tế thẩm định hồ sơ đăng ký công bố sản phẩm.

Trong đó, yêu cầu quan trọng nhất là bằng chứng khoa học chứng minh công dụng của sản phẩm. Tuy nhiên trên thực tế hồ sơ được các doanh nghiệp thường không đạt vì vậy các cán bộ, lãnh đạo Cục An toàn thực phẩm đã sử dụng các tài liệu khác để hợp thức hóa cho doanh nghiệp.

Kết quả điều tra ban đầu cho thấy các nghi phạm đã nhận hối lộ trên 75 tỉ đồng. Trong đó hành vi nhận hối lộ có tổ chức từ nhân viên đến lãnh đạo, trung tâm, Cục.

Số tiền sau khi nhân viên nhận từ doanh nghiệp sẽ được chia cho các cá nhân, riêng nguyên cục trưởng Nguyễn Thanh Phong, giai đoạn từ 2015-2024 đã chiếm đoạt số tiền trên 60 tỉ đồng.

Tại cơ quan điều tra, bị can Phạm Văn Hinh khai “khi ký giấy xong thì doanh nghiệp sẽ gửi tiền cho chuyên viên, gửi lại cho lãnh đạo cục 50%, còn lại chuyển cho lãnh đạo phòng và quỹ sinh hoạt chung của phòng là 50%.

Kết quả điều tra ban đầu cho thấy, các nghi phạm đã nhận hối lộ của các cá nhân, tổ chức để cấp khống khoảng hơn 10 nghìn giấy tiếp nhận đăng ký hồ sơ công bố sản phẩm thực phẩm.

“Sản phẩm nhận được thì có một phần chi cho anh em làm trực tiếp, một phần để có phòng quỹ cho các nội dung chung hoạt động của phòng”, bị can Lê Hoàng khai.

Giá xăng có thể sẽ chỉ còn 10.000 nghìn/ lít vào năm sau khi cấm xe xăng, giá điện sẽ tăng chóng mặt?

Thực hiện giảm thuế giá trị gia tăng (VAT) 2%, giá xăng sẽ được điều chỉnh giảm từ 0h00 ngày 1/7. Còn một số mặt hàng dầu tăng nhẹ.

Theo Cục Quản lý và phát triển thị trường trong nước (Bộ Công Thương), ngày 17/6/2025, Quốc hội ban hành Nghị quyết số 204/2025/QH15 về giảm thuế giá trị gia tăng (có hiệu lực thi hành từ ngày 1/7/2025 đến hết ngày 31/12/2026).

Tại nghị quyết này, xăng lần đầu tiên thuộc đối tượng được giảm thuế VAT từ 10% xuống còn 8%. Theo Bộ Tài chính, mặc dù xăng thuộc đối tượng chịu thuế tiêu thụ đặc biệt, song vẫn đề xuất được giảm VAT do đây là mặt hàng quan trọng đối với nhiều ngành sản xuất, kinh doanh cũng như đời sống người dân, việc tăng hoặc giảm sẽ tác động trực tiếp đến sản xuất, tiêu dùng trong nước và ổn định kinh tế vĩ mô.

 

Giá xăng được điều chỉnh giảm. Ảnh: Nguyễn Huế

Giá xăng được điều chỉnh giảm. Ảnh: Nguyễn Huế

Thực hiện Nghị quyết số 204/2025/QH15, từ 0h00 ngày 1/7, giá bán lẻ xăng dầu mới được liên Bộ Công Thương – Tài chính điều chỉnh.

Theo đó, từ 00h00 ngày 1/7, giá bán lẻ tối đa đối với các mặt hàng xăng dầu được áp dụng như sau:

Xăng E5RON92 không cao hơn 20.530 đồng/lít (giảm 101 đồng/lít so với kỳ trước).

Xăng RON95-III không cao hơn 21.116 đồng/lít (giảm 128 đồng/lít so với kỳ trước).

Dầu diesel 0.05S không cao hơn 19.349 đồng/lít (tăng 193 đồng/lít so với kỳ trước).

Dầu hỏa không cao hơn 19.064 đồng/lít (tăng 141 đồng/lít so với kỳ trước).

Dầu madút 180CST 3.5S không cao hơn 16.955 đồng/kg (giảm 668 đồng/kg so với kỳ trước).

Trước đó, kể từ 15h00 ngày 26/6 đến trước 00h00 ngày 1/7 – thời điểm Nghị quyết số 204/2025/QH15 chưa có hiệu lực thi hành, giá bán lẻ tối đa đối với các mặt hàng xăng dầu đã được điều chỉnh tăng, trong đó dầu diesel tăng cao nhất 551 đồng/lít.

“Bán đất hàng chục tỷ ở quê, ông Lâm gi-ả ngh-èo lên thành phố thử lòng con, rồi lặng người trước hành động của con út…

“Ông Lâm ngồi co ro bên lề đường Sài Gòn, chiếc áo sơ mi cũ sờn, đôi dép nhựa sắp đứt quai. Đứa con gái út bất chợt đi ngang, ánh mắt thoáng một giây sững sờ rồi quay đi. Nhưng chỉ một lát sau, cô quay lại… Và hành động ấy khiến ông suýt bật khóc.”

Ông Lâm năm nay 68 tuổi, là một lão nông ở vùng ven ngoại ô Bắc Giang. Cả đời ông cần mẫn làm lụng, tích cóp từng đồng từ vườn vải, ao cá, mảnh ruộng, và mấy lô đất ngày xưa mua rẻ như cho mà nay đã lên tới hàng chục tỷ đồng.

Vợ mất sớm, ông một mình nuôi ba đứa con: Long (con cả), Lan (con thứ), và Linh (con út). Mỗi người một tính, lớn lên đều học hành thành đạt rồi lần lượt rời quê lên thành phố lập nghiệp. Khi kinh tế khá giả, ông chia cho mỗi người một phần đất – riêng phần còn lại, ông vẫn giữ tên mình. Nhưng ông không cho biết giá trị thực tế, chỉ nói “còn vài sào để dưỡng già”.

Thời gian trôi, ba đứa con mỗi năm chỉ về quê một, hai lần, thường là vào dịp giỗ mẹ. Nhưng từ ngày có vợ con riêng, những cuộc về quê cũng thưa dần. Gần đây, ông gọi điện thăm, cả ba đứa đều kêu bận rộn, hẹn lần lữa.

Một đêm, ông trằn trọc mãi. “Mình có tiền, có đất… nhưng liệu con cái có còn xem mình là cha? Hay chỉ là một ‘người già ở quê’ phiền phức?”

Và rồi ông quyết định lên thành phố, không báo trước, để “thử lòng con”.

Chuyến xe khách sáng sớm đưa ông tới bến miền Đông. Ông mặc bộ đồ cũ nhất, mang theo túi vải đựng vài bộ quần áo, ít bánh đa quê. Không điện thoại, không báo ai. Ông bắt đầu từ nhà Long – đứa con trai cả, giám đốc công ty xây dựng.

Ông đứng trước cổng biệt thự hiện đại, bấm chuông. Người giúp việc ra mở, nhìn ông từ đầu đến chân rồi lắc đầu:

– “Ông hỏi ai?”
– “Tôi là bố của anh Long…”
– “Dạ? Ông là… bố hả? Đợi con gọi chủ nhà.”

Một lát sau, Long bước ra, mặt thoáng ngạc nhiên, rồi cau mày:

– “Bố lên sao không báo trước?”
– “Tôi… muốn thăm các con. Ở quê buồn quá.”
– “Dạ… giờ con bận lắm, đang họp. Bố ở đây cũng không tiện, chật chội…”

Chật chội? Căn nhà ba tầng rộng thênh thang mà chật?

Long lúng túng bảo người giúp việc pha tách trà, rồi gọi taxi đưa ông qua nhà Lan – cô con gái giữa, làm giáo viên trường quốc tế. Lan ở căn hộ chung cư cao cấp, hai vợ chồng đều trí thức. Khi thấy ông, cô ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mời vào.

Tuy nhiên, không khí lạnh lẽo lạ thường. Lan nhỏ nhẹ:

– “Bố à, chung cư có quy định. Người già, nếu không cư dân, sẽ bị phạt nếu ở lại qua đêm…”
– “À… ừ, bố hiểu.”

Bữa tối đó, Lan mời ông ăn ngoài. Không hỏi han nhiều, chỉ toàn nói chuyện trường lớp và học phí của con. Ông gượng cười, nói muốn ngủ lại ghế sofa vài hôm, nhưng Lan từ chối khéo: “Bố nên lên chùa hoặc nhà trọ, sáng mai con chở đi”.

Ông lặng lẽ rời đi trong đêm. Đến lúc này, ông như thấy rõ lòng con cái – tiện thì tiếp, phiền thì đẩy đi.

Hôm sau, ông lang thang gần khu Thủ Đức, nơi Linh – con gái út – đang làm nhân viên thiết kế. Hai chị em đều nói Linh “ham nghệ thuật, không thiết thực”. Lương cô út không cao, ở trọ, sống đơn giản.

Ông tìm đến khu nhà trọ cũ kỹ, đứng nép bên cột điện. Tình cờ, Linh vừa đi làm về. Thoáng thấy bóng người quen, cô sững lại. Rồi lao tới:

– “Bố? Bố làm gì ở đây?”
– “Ờ… bố muốn lên chơi, nhưng… không ai cho ở.”

Linh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dắt ông vào phòng trọ rộng chừng 15m², lộn xộn nhưng ấm cúng.

– “Bố nghỉ đi. Con nấu mì cho bố ăn. Mà sao bố không gọi trước?”
– “Bố muốn… thử xem các con thế nào.”

Linh ngồi thụp xuống, nhìn ông, mắt đỏ hoe. Ông nhìn căn phòng nhỏ, chiếc giường đơn, cái bếp điện cũ… bỗng thấy lòng mình quặn thắt.

Chỉ có đứa con nghèo nhất, lại là người đón ông bằng tất cả yêu thương

Những ngày ở cùng Linh, ông Lâm sống giản dị mà ấm lòng. Phòng trọ nhỏ, nhưng Linh luôn để phần cơm ngon nhất cho ông. Đi làm về, cô xoa dầu gió cho bố, giặt đồ, kể chuyện cơ quan bằng giọng hài hước. Cô không giàu, nhưng cho ông cảm giác được cần, được yêu thương – điều mà cả hai đứa con “thành đạt” chưa từng cho ông trong nhiều năm gần đây.

Một buổi chiều, ông ngồi trước cửa trọ, gió mát, lòng thanh thản. Linh đem ra hai ly nước mát rồi ngồi xuống cạnh:

– “Bố nè, mấy bữa nay sống với bố… con thấy vui lắm. Nhà chật, cơm đạm bạc, nhưng có bố, tự nhiên thấy ấm áp hơn.”

Ông nhìn con, nghẹn lời. Ông chưa từng nghĩ đứa con gái út gầy nhom, sống nội tâm ngày nào lại là người con duy nhất giữ được tấm lòng nguyên vẹn với cha.

Khoảng một tuần sau, ông quyết định gọi cả ba người con đến căn nhà trọ – nói là có chuyện quan trọng.

Long và Lan đến muộn, ăn mặc sang trọng, mặt nhăn nhó vì không quen chốn “ổ chuột”. Vừa bước vào, Long chau mày:

– “Bố gọi có việc gì mà vội vậy? Công ty con sắp họp cổ đông.”
– Lan thì ghé tai Linh thì thào: “Sao lại để bố ở nơi tồi tàn thế này hả em?”

Ông Lâm ngồi trên chiếc ghế nhựa, gõ nhẹ vào mặt bàn.

– “Tôi gọi các con đến… là để nói một việc hệ trọng. Về đất đai, tài sản của tôi.”

Hai người bỗng im bặt. Ánh mắt họ lập tức thay đổi.

– “Tôi có hơn 8.000 mét vuông đất ở quê, hai sào mặt đường quốc lộ và một khu vườn đã có người trả hơn 40 tỷ. Tôi giấu kỹ vì muốn xem các con sống thế nào, có còn thương cha không.”

Không khí trong phòng đột ngột đông cứng.

– “Tôi giả nghèo lên thành phố. Long không cho tôi ở vì ‘nhà chật’. Lan thì lo luật chung cư. Còn Linh – nó cho tôi ở, nấu từng bữa cơm, giặt từng bộ đồ. Nó không than nghèo, cũng chẳng đòi hỏi gì.”

Long và Lan vội vã thanh minh:

– “Không phải tụi con không thương bố… chỉ là hoàn cảnh lúc đó chưa tiện…”
– “Đúng rồi, bố lên không báo trước nên con chưa chuẩn bị được…”

Ông xua tay, giọng trầm:

– “Thương thì không cần tiện mới thể hiện. Bố không trách, chỉ buồn. Nhưng bố biết nên để tài sản cho ai.”

Ông lấy ra tờ giấy di chúc, viết tay, có chứng thực, lặng lẽ đặt lên bàn:

“Tôi, Lâm Văn Hòa, để lại toàn bộ tài sản, đất đai, tiền tiết kiệm cho con gái út – Lâm Thu Linh, vì đã là người duy nhất chăm sóc và yêu thương tôi vô điều kiện.”

Long đỏ mặt, đứng phắt dậy:

– “Bố làm vậy là không công bằng! Con là con trưởng! Con phụng dưỡng bố mẹ bao nhiêu năm!”
– “Phụng dưỡng bằng cách đưa bố ra cổng rồi gọi taxi à?” – Ông hỏi lại.

Lan cũng khó chịu:

– “Linh còn trẻ, nó giữ tiền rồi có biết lo đâu!”

Lúc này, Linh mới lên tiếng – giọng nghẹn:

– “Anh chị ơi… em không cần đất đai. Nếu bố muốn cho, em xin phép làm đúng trách nhiệm: lo cho bố đến hết đời. Còn phần tài sản – em có thể chia lại, nếu bố đồng ý.”

Ông Lâm bật cười, lần đầu sau nhiều ngày:

– “Không cần chia đâu con. Ai đáng nhận, thì được nhận.”

Một tháng sau, ông Lâm rời phòng trọ cùng Linh, dọn về căn nhà vườn ở quê. Ông sửa lại nhà, xây thêm gian nhỏ cho con gái út. Linh xin làm việc từ xa, mỗi tuần vẫn chạy dự án thiết kế nhưng dành phần lớn thời gian ở bên cha.

Tin tức ông Lâm “giàu nứt vách” lan nhanh trong họ hàng, làng xóm. Long và Lan về quê liên tục, tìm cách làm lành, nhưng ông chỉ tiếp bằng chén trà lạnh và cái gật đầu hờ hững.

Một chiều nọ, Linh hỏi:

– “Bố, sao bố không tha thứ cho anh chị?”
– “Bố tha rồi. Nhưng cho của thì phải đúng người. Không phải ai gọi mình là ‘bố’ cũng thực lòng xem mình là cha.”

Câu nói ấy, Linh nhớ mãi.

Và đến tận cuối đời, ông Lâm sống thanh thản trong tình yêu thật lòng – dù chỉ đến từ một người con.