Home Blog

Nữ đại gia thờ cá chi 200 tỷ mua cây cảnh, xe sang 5 7 chiếc, cuối đời sang Mỹ để lại món nợ nghìn tỷ cho nông dân Việt

Cú trút nợ nghìn tỷ của đại gia Diệu Hiền khiến nhiều người ngỡ ngàng nhưng cũng có không ít người ái ngại về cuộc sống cuối đời đầy tai tiếng của bà trùm thủy sản giàu có, một thời nổi tiếng nhất nhì miền Tây Nam Bộ.

Sự hoành tráng và khối nợ nghìn tỷ

Bà Phạm Thị Diệu Hiền, bà chủ một thời của Bianfishco bắt đầu trở thành tâm điểm của báo chí kể từ khi vung tiền đầu tư nhà xưởng Bianfishco hiện đại hàng đầu thế giới, cùng một Viện nghiên cứu thủy sản tư nhân đầu tiên ở Việt Nam quy tụ nhiều Nhà khoa học, lãnh đạo về hưu… vào những năm 2008 – 2010.

Vài tháng sau, giữa 2011, bà Diệu Hiền tổ chức khánh thành Nhà máy Sản xuất nước uống Collagen Bình An với tổng vốn đầu tư 10 triệu USD cũng thuộc top đầu khu vực và thế giới.

Bà Hiền còn đầu tư tiền tỷ xây dựng khu “massage cá” hiện đại bậc nhất Việt Nam, phục vụ miễn phí hơn mấy nghìn công nhân; vung tiền đầu tư “công ty như resort”, không tiếc tiền cho những đồ nội thất phong thủy để đem lại may mắn, từ sư tử đá trấn trước cửa, rồi chép hóa long, tứ mã, bắp cải phong thủy…

Đám cưới cho con trai rước dâu bằng cả dàn siêu xe trăm tỉ rồi lòng vòng diễu hành trên đường phố Cần Thơ cho đến mối quan hệ thân thiết và sự xuất hiện dày đặc của Nữ đại gia này tong showwbiz cũng đủ cho thấy độ chịu chơi của nữ đại gia này.

Đang lúc tưởng như mọi thứ lên mây thì Bianfishco lộ diện nợ hàng nghìn tỷ đồng, riêng nợ nông dân nuôi cá đã 200 tỷ đồng cùng nhiều dự án BĐS đóng băng khi thị trường xuống đáy. Thời điểm bà Hiền đón con dâu hotgirl MC Quỳnh Chi bằng dàn siêu xe thì cũng là lúc người nông dân ồ ạt kéo đến đòi nợ.

Hàng loạt các dự án khổng lồ không hoặc chưa mang lại nguồn thu, những dự án “bánh vẽ”, dự án BĐS và khu du lịch sinh thái dang dở… có lẽ đã chôn không biết bao nhiều tiền vốn và tiền vay của bà Diệu Hiền, dẫn tới sự xuống dốc, nợ nần và mất thanh khoản của Bianfishco.

Trong một báo cáo mới nhất cho năm tài chính 2014, sau khoảng 2 năm được các chủ nợ ra tay vực dậy, Bianfishco vẫn còn lỗ lũy kế trên 2.500 tỷ đồng, cao hơn nhiều so với con số trên 1.000 tỷ đồng mà ông Trần Văn Trí, chồng bà Diệu Hiền thay vợ làm TGĐ Bianfishco báo cáo với Công ty mua bán nợ thuộc Bộ Tài chính hồi cuối 2012.

Trên thực tế, con số nợ ngân hàng và các chủ nợ của Bianfishco vào khoảng 1.700 tỷ đồng. Con số lỗ lũy kế cao ngất trời trong báo cáo cuối 2014 là bao gồm cả lãi suất NH cộng dồn lại nhưng đã được 7-8 NH và chủ nợ thống nhất khoanh nợ, cho không gần cả trăm tỷ đồng tiền lãi.

Nợ lớn được khoanh lãi, DN được chuyển quyền sở hữu sang cho chủ nợ…, vợ chồng bà Diệu Hiền quay sang đầu tư vào DN thủy sản khác – Phương Nam và phát triển du lịch. Cú thoát nợ tương đối trọn vẹn.

Chồng đại gia Diệu Hiền, được sắp xếp làm TGĐ Bianfishco một thời gian rồi sau đó lại được các chủ nợ vời qua tham gia thu xếp xong khoản nợ 1.600 tỷ đồng tại thủy sản Phương Nam.

Con Bà Hiền, sau thời gian trị bệnh thành công đã lui về vườn trong một khu du lịch sinh thái để nghỉ dưỡng và vui vẻ bên con cháu, cùng chồng gỡ dần khó khăn cho các dự án còn lại của gia đình.

Thoát nợ, còn tiếng để đời

Sự tham gia của SHB cùng các NH chủ nợ vào vào Bianfishco đã giúp DN này ổn định sản xuất, xuất khẩu trở lại. Bianfishco sống lại đã giúp cho hơn 1.000 công nhân có việc làm và giúp hàng nghìn nông dân có đầu ra cho con cá.

Bianfishco có thể sẽ phát triển ổn định trong thời gian tới. Tuy nhiên, để các NH và chủ nợ thu vốn về không dễ. Ông Hiển gần đây cho biết, SHB cho Bình An vay tổng cộng khoảng 400 tỷ đồng và có lẽ phải cần 10 năm để Bianfishco xử lý khoản nợ hàng nghìn tỷ đồng của các NH.

Bianfishco giờ đây không còn của gia đình bà Hiền. Nợ do vậy cũng không đè trên vai nữ đại gia này mà là các NH và cổ đông mới. Gánh nặng nợ đối với bà Hiền giờ đây gần như đã tiêu tan. Bà Hiền đã thoát nợ nhưng tai tiếng dường như vẫn còn đeo đẳng nữ doanh nhân nổi tiếng này.

Những người từng tham gia tái cơ cấu Bianfishco cho biết, bà Diệu Hiền đã quản lý công ty theo kiểu gia đình. Mua rất nhiều ô tô, 5-7 chiếc xe sang, rồi đầu tư hàng trăm tỷ 200 tỷ tiền mua cây cảnh, rồi xây biệt thự, vào bên trong nhà máy mà cứ như đi vào resort.

Sau những lùm xùm về chuyện nợ nần, chuyện kêu hỗ trợ từ thiện mà không chuyển tiền hay câu chuyện dùng tiền vay chơi ngông, sắm xe sang, đập bỏ cả căn nhà chục tỷ để xây biệt thự mới hợp phong thủy… nữ đại gia thủy sản Diệu Hiền mới đây lại bị con dâu hotgirl “tố” là sống bạc bẽo, độc đoán.

Chia sẻ mới đây, hotgirl Quỳnh Chi cho biết mình đã không có cuộc hôn nhân màu hồng với thiếu gia nhà bà Hiền. Nữ MC cũng xác nhận cô đã làm thủ tục ly hôn đơn phương với chồng và đang đấu tranh với mẹ chồng để giành quyền nuôi con.

Bắt đầu với con cá tra, bà Diệu Hiện đã ghi được rất nhiều dấu ấn trong lĩnh vực nuôi trồng, chế biến và nhất là xuất khẩu thủy sản. Nữ doanh nhân này đã góp sức mang tiếng tăm của con cá Việt Nam đến với nhiều nước trên thế giới.

Thành công là vậy nhưng bà trùm thủy sản này rra đi trong tai tai tiếng, nợ nần cũng vì con cá tra. Bà nợ người nông dân nuôi cá tra, nợ NH không trả được…Và hậu quả của nó còn lại vẫn quá lớn, nhiều người đang phải gánh chịu.

Trong báo cáo kiểm toán 2014, đơn vị kiểm toán vẫn đặc biệt nhấn mạnh về khả năng tiếp tục hoạt động trong thời gian tới của Bianfishco. Những khoản nợ từ bà chủ cũ vẫn là những gánh nặng cho bước phát triển của Bình An, kho hàng trăm tỷ đồng vẫn chưa thể đối chiếu xác nhận với các bên.

Gia Lai: Xe tải văng bánh, người chạy bộ tử vong tại chỗ

Ngày 13/7, trao đổi với Tiền Phong, bà Nguyễn Thị Kim Quy – Bí thư phường An Nhơn Bắc (Gia Lai) xác nhận, trên địa bàn vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng khiến một người tử vong.

Theo thông tin ban đầu, vụ việc xảy ra vào khoảng 18h30 ngày 12/7, trên đoạn Quốc lộ 19B qua địa bàn tổ dân phố Tiên Hội, phường An Nhơn Bắc.

Thời điểm trên, ô tô tải biển kiểm soát 77H-016.xx, kéo theo rơ-moóc gắn BKS: 77R-013.xx do tài xế L.Đ.L (SN 1977, trú phường Quy Nhơn Nam, tỉnh Gia Lai), điều khiển chạy theo hướng Tây – Đông, đã va chạm với anh P.H.V theo hướng cùng chiều. Hậu quả anh V. tử vong tại chỗ.

Được biết, nạn nhân P.H.V sinh năm 1992, đang công tác tại Công an phường An Nhơn Bắc (cấp bậc đại úy). Anh P.H.V gặp nạn khi đang chạy bộ tập thể dục.

Gia Lai: Xe tải văng bánh, người chạy bộ tử vong tại chỗ- Ảnh 1.

Gia Lai: Xe tải văng bánh, người chạy bộ tử vong tại chỗ- Ảnh 2.

Tại thời điểm va chạm, hai bánh xe của phương tiện liên quan đến vụ tai nạn đã rơi ra ngoài.

Công an tỉnh Gia Lai đang phối hợp cùng các đơn vị điều tra, làm rõ nguyên nhân vụ tai nạn.

Tôi bỏ quê lên thành phố làm giúp việc để có thể nuôi con trai ăn học. May mắn là tôi được một gia đình giàu có nhận vào làm việc. Họ sống ở một khu thượng lưu, nơi có bảo vệ nghiêm ngặt. Mặc dù nói là giúp việc nhưng công việc chính của tôi chỉ là nấu ăn. Sau 5 năm làm giúp việc, tôi cảm nhận được ông chủ Nam có tình cảm với mình. Ông cũng từng t:ỏ t:ình nhưng tôi từ chối vì biết thân biết phận. Nhưng rồi một hôm con trai cả của ông lên tiếng khiến để rồi nhận cái kết ê ch:ề

Tôi từng nghĩ rằng, làm người giúp việc là chấp nhận đứng bên lề của những ngôi nhà sang trọng, như một cái bóng lặng lẽ và vô hình. Nhưng tôi không ngờ, một ngày, chính cái bóng ấy lại khiến một gia đình thượng lưu phải xáo trộn…

Tôi tên Hồng, năm nay đã 38 tuổi. Quê tôi ở một vùng quê nghèo của miền Trung, quanh năm mưa nắng thất thường, đất đai bạc màu. Chồng tôi mất sớm, để lại tôi với một đứa con trai vừa tròn 5 tuổi. Những ngày sau đó, tôi bươn chải đủ nghề để sống: ai thuê gì làm nấy. Nhưng rồi, một ngày, tôi quyết định gửi con cho bà ngoại và bắt chuyến xe vào thành phố. Tôi cần một công việc ổn định hơn – và một tương lai cho con.

Cơ duyên đưa đẩy, tôi được giới thiệu vào làm giúp việc cho nhà ông Nam – một gia đình giàu có sống trong khu biệt thự cao cấp ở quận 7. Căn nhà rộng lớn, có cổng sắt cao và bảo vệ túc trực 24/7. Tôi còn nhớ rõ ngày đầu bước chân vào, mọi thứ như bước vào một thế giới khác: sàn gỗ bóng loáng, cầu thang xoắn, nhà bếp sạch không một hạt bụi.

Dù là người giúp việc, nhưng công việc chính của tôi chỉ là nấu ăn và dọn dẹp gian bếp. Gia đình ông Nam đã có sẵn người lau dọn tổng thể và bảo mẫu cho hai đứa nhỏ. Tôi ít khi chạm mặt bà chủ – bà đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, nghe đâu là giám đốc một công ty thời trang.

Ông Nam – khoảng ngoài 50 tuổi, làm trong lĩnh vực bất động sản – điềm đạm, ít nói, nhưng luôn nhẹ nhàng và lịch sự với tôi. Có lần tôi sốt cao, ông tự tay đưa tôi đi khám, mua thuốc và dặn tài xế mua cháo cho tôi ăn. Tôi xúc động nhưng cũng tự nhắc mình: “Đừng để lấn ranh giới.”

Thời gian trôi đi, tôi gắn bó với ngôi nhà ấy 5 năm. Lương ổn định, tôi gửi gần hết về quê để nuôi con ăn học. Đứa con trai tôi – Thắng – nay đã lên lớp 10, học giỏi và luôn viết thư bảo “mẹ là siêu nhân của con.”

Thế rồi, vào một đêm sau buổi tiệc gia đình, ông Nam gọi tôi ra vườn sau – nơi ông thường ngồi đọc sách vào tối muộn. Tôi thoáng lo lắng nhưng vẫn bước đến. Ông không vòng vo:

“Cô Hồng, tôi biết cô là người tử tế, biết điều và tận tâm. Tôi… tôi có tình cảm với cô. Không phải là thoáng qua đâu. Là thật.”

Tôi đứng chết lặng. Cảm giác hoảng sợ nhiều hơn là bối rối. Tôi cúi đầu, giọng run:

“Ông chủ, tôi biết ơn sự tử tế của ông. Nhưng… tôi không dám. Tôi không thể. Tôi chỉ là người giúp việc.”

Ông Nam thở dài, không ép. Từ hôm đó, ông vẫn lịch thiệp như trước, không tỏ ra khó xử. Tôi lại thấy biết ơn ông hơn nữa – vì sự chừng mực ấy.

Nhưng tôi không ngờ, chuyện đó rồi cũng đến tai con trai cả của ông – anh Minh, du học Úc mới về nước. Một ngày chủ nhật, khi cả nhà đi vắng, anh gọi tôi lên phòng khách. Giọng anh lạnh như băng:

“Cô nghĩ mình là ai? Mẹ tôi chưa chết. Cô đừng mơ tưởng leo cao. Tôi không cần biết bố tôi nghĩ gì, nhưng tôi không để yên đâu.”

Tôi chết điếng. Tôi chưa từng làm gì sai. Nhưng cảm giác nhục nhã vẫn táp vào mặt. Anh ta nhìn tôi như nhìn một món đồ rác rưởi vừa bị phát hiện trong tủ kính.

Tôi im lặng, chỉ cúi đầu:

“Tôi xin lỗi… nếu sự tồn tại của tôi khiến gia đình anh không thoải mái.”

Tối đó, tôi viết đơn xin nghỉ việc, đặt lên bàn bếp.

Tôi rời khỏi căn biệt thự lúc chưa kịp chào ông Nam. Tôi không đủ can đảm đối diện. Tôi bắt chuyến xe đêm về quê.

Tôi trở về quê trong im lặng. Mẹ tôi và Thắng ngạc nhiên khi tôi đột ngột quay về, nhưng tôi chỉ nói đơn giản là “mẹ nghỉ làm rồi.” Tôi không kể gì thêm. Tôi không muốn con mình thấy mẹ nó bị người ta khinh. Dù tôi không làm gì sai, nhưng bị nhìn bằng ánh mắt đó… là đủ.

Tôi dành nhiều thời gian bên con hơn. Lần đầu sau 5 năm, tôi được tự tay nấu cơm cho con mỗi tối, được nghe nó kể chuyện trường lớp. Nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu. Tôi luôn nghĩ về câu nói hôm đó của anh Minh – người con trai cả. Tôi không giận anh ta. Tôi chỉ buồn. Buồn vì người làm thuê như tôi dù sống tử tế đến đâu, cũng vẫn là người ngoài.

Hai tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi. Là từ ông Nam.

“Hồng, cô có thể nghe tôi nói vài phút được không?”
“Dạ… tôi nghe.”
“Tôi xin lỗi vì không bảo vệ được cô. Tôi không biết Minh lại cư xử như vậy. Tôi cũng vừa biết cô nghỉ vì chuyện đó.”
“…Tôi không trách ông. Tôi chỉ muốn mọi thứ yên.”

Ông im lặng một lúc rồi nói:

“Nếu một ngày nào đó cô tha thứ được, hãy quay lại. Không với tư cách giúp việc. Mà với tư cách… một người tôi trân trọng.”

Tôi nghẹn ngào. Nhưng tôi không trả lời.

Một tuần sau, tôi nhận được một bức thư tay – viết bằng nét chữ nắn nót nhưng đầy cảm xúc. Không phải của ông Nam. Mà là của anh Minh – người từng xúc phạm tôi.

Gửi cô Hồng,

Tôi không biết cô có đọc thư này không. Nhưng tôi cần nói ra.

Hôm cô bỏ đi, bố tôi đã thay đổi. Ông không còn đọc sách buổi tối. Mỗi bữa ăn, ông nhìn chỗ trống mà cô từng ngồi ăn lén trong bếp. Có lần tôi thấy ông nhìn chằm chằm vào món cá kho – món cô hay làm – rồi bỏ bữa.

Tôi bắt đầu lục lại camera cũ trong nhà. Tôi muốn tìm xem liệu… có điều gì mờ ám thật không. Nhưng rồi tôi nhìn thấy những thứ khác.

Tôi thấy cô đội mưa chạy ra ngoài mua thuốc cho thằng bé út lúc nó sốt. Tôi thấy cô lén để trái cây vào phòng mẹ tôi dù bà chưa từng nói lời cảm ơn. Tôi thấy bố tôi – người đàn ông lạnh lùng nhất mà tôi biết – đã cười nhẹ khi cô vụng về cắm bình hoa.

Và tôi thấy… tôi đã quá tệ.

Tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương cô – một người tử tế và đáng kính trọng hơn bất kỳ ai trong nhà này. Cô chưa từng vượt qua ranh giới nào cả. Tôi mới là người vượt ranh giới – của phép lịch sự và lòng người.

Nếu được, xin cô hãy tha thứ. Không nhất thiết quay lại. Chỉ cần biết rằng… tôi đã học được một điều: lòng tử tế không phân biệt tầng lớp. Nhưng sự vô cảm thì luôn phải trả giá.

Cảm ơn cô vì đã dạy tôi bài học đó – bằng chính cuộc sống thầm lặng của mình.

– Minh

Tôi đọc thư xong, bật khóc.

Không phải vì hả hê. Mà vì, lần đầu tiên trong đời, một người như tôi – người giúp việc – được công nhận bằng chính con người mình, chứ không phải vị trí xã hội.

Tôi không quay lại căn biệt thự ấy nữa. Nhưng tôi gửi thư hồi âm:

“Cảm ơn cậu Minh. Tôi tha thứ. Và mong cậu sống tốt – không vì tôi, mà vì chính gia đình cậu.”

Vài tháng sau, Thắng được nhận học bổng vào một trường nội trú tốt. Tôi bán ít đất được chia, mở một quán cơm nhỏ ở quê – lấy tên là “Quán Hồng”.

Ở bảng hiệu, tôi ghi một dòng nhỏ:

“Chỉ cần sống tử tế, thì ai cũng đáng được tôn trọng.”

Mang b:ầu lần 2 tôi ố:m ngh:én n:ặn:g không muốn nấu nướng gì nên chồng hay mua đồ ăn ngoài cho tôi. Hôm ấy bố chồng tới thăm, trên tay ôm chặt một chiếc túi lớn với 1 con gà trống và 2 thức khác nên trong. Ban đầu tôi không để ý lắm nhưng trông ông có vể lạ nên tôi mở hẳn túi đồ ra xem. Bất chợt, một bọc nhỏ màu đen rơi ra, không những thế câu nói của ông sau đó làm tim tôi ng:hẹn th:ắt lại

“Chiếc túi màu xám lặng lẽ nằm bên mép bàn ăn, tưởng chừng chỉ là món quà quê đơn giản như bao lần khác. Nhưng khi nó mở ra, tôi không ngờ rằng lại khiến cả cuộc sống mình chững lại trong vài giây – và rồi tất cả bắt đầu thay đổi.”

Tôi đang mang thai bé thứ hai được hơn 3 tháng, giai đoạn nghén nặng nhất. Cảm giác buồn nôn, mệt mỏi, thậm chí chỉ cần nghe mùi dầu ăn thôi là đã muốn bỏ chạy khỏi bếp. Mọi công việc nhà phần lớn đều đổ lên vai chồng. Dù bận rộn, anh vẫn tranh thủ nấu ăn, hoặc đặt đồ ăn ngoài cho tôi – thứ mà tôi thường xuyên chán nhanh và bỏ dở.

Hôm đó là một chiều thứ Bảy. Trời âm u, mưa bụi lất phất ngoài hiên. Tôi đang nằm trên ghế sofa thì nghe tiếng gọi cửa. Mở ra là bố chồng – ông đứng đó, dáng người gầy nhưng vẫn chắc chắn. Trên tay ôm một chiếc túi vải lớn, miệng túi buộc sơ sài bằng sợi dây dù đã sờn. Mùi gà luộc và mùi nồng của lá chanh thoang thoảng khiến tôi buồn nôn khẽ.

Tôi vội mời ông vào nhà, lấy ghế cho ông ngồi, trong khi ông lặng lẽ đặt chiếc túi lên bàn.

– “Bố mang ít đồ quê lên cho con. Thấy bảo con nghén, chả ăn được gì, toàn ăn đồ mua ngoài, bố không yên tâm,” ông nói, giọng trầm đều.

Tôi gật đầu, hơi cảm động, nhưng thú thực là lúc ấy cũng chẳng tha thiết mở ra làm gì. Tuy nhiên, tôi thấy ông cứ hay liếc túi, đôi mắt lạ lạ – không hoảng hốt, không lo lắng, mà là sự do dự, chần chừ… như đang chờ điều gì đó. Bản năng khiến tôi đứng dậy, nhẹ nhàng mở miệng túi ra xem.

Bên trong là một con gà trống đã được làm sạch, vài bó rau thơm và một bọc nilon đen, nhỏ bằng bàn tay, được buộc chặt.

Vừa mở túi, bọc đen trượt ra khỏi mép và rơi xuống đất. Cú rơi không mạnh nhưng tạo tiếng “bụp” rất khẽ, như có gì mềm mềm bên trong. Tôi cúi xuống nhặt lên, thì nghe bố chồng nói:

– “Cái đó… con đừng mở ra. Đợi tí có chồng con về, bố muốn nói chuyện với hai đứa.”

Tôi hơi giật mình. Tim khẽ thắt lại. Không hiểu sao câu nói đó khiến không gian trở nên nặng nề hơn cả chiều mưa đang rả rích ngoài hiên.

Lúc chồng tôi về, bố chồng vẫn ngồi im lặng, tay vẫn đặt trên đùi, nhìn vào bọc đen như thể đang cân nhắc cả thế giới. Sau một hồi im lặng, ông thở dài:

– “Bố không định giấu hai đứa nữa. Bố bị chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn 3. Bác sĩ nói nếu điều trị tích cực, vẫn có thể duy trì được vài năm. Nhưng… chi phí thì các con cũng hiểu rồi…”

Tôi chết lặng. Chồng tôi đứng lặng người, môi mím chặt. Tôi nhìn chiếc túi đen trong tay, mở ra. Trong đó là một quyển sổ tiết kiệm và một xấp giấy tờ khám bệnh. Sổ tiết kiệm mang tên chồng tôi, với số dư gần 300 triệu đồng – chính là khoản ông âm thầm để lại từ lương hưu và tiền làm vườn, bán gà, nuôi lợn những năm qua.

– “Bố sợ mình sống không lâu. Không muốn các con phải gánh thêm tiền điều trị. Bố gom hết lại để lo viện phí, còn lại… thì phần nào đỡ cho hai đứa lo cho con bé sắp sinh.”

Tôi òa khóc. Không phải vì đau thương, mà là vì xúc động. Hóa ra người đàn ông cứng nhắc, ít nói trong mắt tôi suốt mấy năm làm dâu lại âm thầm lo lắng cho chúng tôi đến thế.

Sau buổi tối đó, mọi thứ trong nhà tôi dường như thay đổi.

Tôi không còn nằm ì trong mệt mỏi như trước. Mỗi sáng, dù vẫn nghén, tôi cố gắng tự vào bếp cùng chồng chuẩn bị bữa sáng. Không khí trong nhà ấm áp hơn, bởi giữa những lo toan, mọi người đều tự thấy cần phải sống trọn từng ngày.

Bố chồng chuyển lên ở hẳn với chúng tôi để tiện chữa trị. Những buổi sáng ông tập thể dục cùng chồng tôi dưới sân, thỉnh thoảng lại dạy bé đầu nhà tôi tưới cây, nhặt rau. Dù cơ thể ông gầy yếu dần, đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui mỗi khi con cháu cười đùa.

Tôi bắt đầu tìm hiểu chế độ dinh dưỡng cho người ung thư, tham gia các nhóm hỗ trợ trên mạng xã hội, học nấu những món ăn lành mạnh vừa tốt cho thai kỳ, vừa tốt cho bố chồng. Căn bếp từng khiến tôi sợ hãi trở thành nơi chứa chan tình yêu thương.

Một hôm nọ, tôi vô tình nghe bố chồng gọi điện cho một người bạn cũ:

– “Không, tôi không định điều trị hóa chất. Tôi để dành tiền cho tụi nhỏ sinh em bé. Còn tôi… thì sống ngày nào hay ngày đó.”

Tôi nén nước mắt. Hôm ấy, tôi in hết hồ sơ bệnh án của ông, gửi cho một bác sĩ chuyên khoa quen biết. May mắn là, sau nhiều lần hội chẩn, vị bác sĩ này giới thiệu một liệu pháp mới, ít tác dụng phụ, lại phù hợp với tình trạng của ông.

Gia đình tôi cùng ngồi lại, thuyết phục bố chồng. Lần đầu tiên, tôi thấy ông rưng rưng. Giọng ông lạc đi:

– “Bố không sợ chết. Bố chỉ sợ… trở thành gánh nặng.”

Chồng tôi ôm lấy ông:

– “Bố sống là phúc của con cháu. Gánh nặng hay không là do lòng mình quyết, chứ không phải sức của bố.”

Ông gật đầu.

Từ hôm đó, ông bắt đầu điều trị. Dù mệt mỏi, ông vẫn không quên đọc truyện cổ tích cho cháu, nhắc tôi uống vitamin thai kỳ, thậm chí còn trêu chồng tôi “lười hơn bố lúc trẻ”.

Và rồi điều kỳ diệu đã đến.

Bé gái của tôi chào đời đúng ngày ông hoàn thành đợt điều trị thứ ba. Trong phòng bệnh, ông bế cháu trong tay, đôi mắt sáng lên. Như thể trong ông, mọi đau đớn, sợ hãi đã được thay bằng thứ ánh sáng mang tên: hy vọng.

Không phải mọi chiếc túi nặng trĩu đều chứa vật chất – có những chiếc túi chứa cả sự hi sinh, cả một tình yêu lặng thầm mà chỉ khi chạm đến tim người khác, nó mới thật sự được mở ra.

Gia đình không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng chỉ cần chúng ta không buông tay nhau, thì ở nơi ấy, phép màu sẽ có lý do để đến.

Chi tiết các tuyến đường sẽ cấm xe máy chạy xăng kể từ 1-7-2026

Xe máy chạy xăng dự kiến sẽ bị cấm chạy trên Vành đai 1 Hà Nội kể từ 1-7-2026. Vậy tuyến đường Vành đai 1 gồm những tuyến phố nào

Trước thực trạng ô nhiễm môi trường nghiêm trọng tại nhiều địa phương, đặc biệt là các đô thị lớn, ngày 12-7, Thủ tướng Phạm Minh Chính ký ban hành Chỉ thị số 20/CT-TTg về một số nhiệm vụ cấp bách, quyết liệt ngăn chặn, giải quyết tình trạng ô nhiễm môi trường, trong đó có yêu cầu Hà Nội lên phương án cấm xe máy chạy xăng (nhiên liệu hóa thạch) trong Vành đai 1 kể từ năm 2026.

Chi tiết các tuyến đường ở Hà Nội sẽ cấm xe máy chạy xăng kể từ 1-7-2026- Ảnh 1.

Dự kiến Hà Nội sẽ cấm xe máy chạy xăng trong khu vực tuyến Vành đai 1 kể từ 1-7-2026. Ảnh: Ngô Nhung

Trong Chỉ thị 20, Thủ tướng Chính phủ giao UBND TP Hà Nội thực hiện các giải pháp, biện pháp để các tổ chức, cá nhân chuyển đổi phương tiện theo lộ trình:

Đến ngày 1-7-2026 không có xe mô tô, xe gắn máy sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong Vành đai 1;

Từ ngày 1-1-2028 không có xe mô tô, xe gắn máy, hạn chế xe ô tô cá nhân sử dụng nhiên liệu hóa thạch lưu thông trong đường Vành đai 1, Vành đai 2;

Từ năm 2030 tiếp tục mở rộng thực hiện trong đường Vành đai 3.

Vành đai 1: Tuyến đường cấm xe máy xăng gồm những đường, phố nào?

Theo Quy hoạch giao thông vận tải Thủ đô Hà Nội đến năm 2030, tầm nhìn đến năm 2050 do Thủ tướng Chính phủ phê duyệt, Hà Nội có 7 tuyến vành đai, trong đó có 5 tuyến chính gồm 1, 2, 3, 4, 5 và 2 tuyến hỗ trợ (vành đai 2,5 và 3,5) với tổng chiều dài 285,46 km.

Chi tiết các tuyến đường ở Hà Nội sẽ cấm xe máy chạy xăng kể từ 1-7-2026- Ảnh 2.

Phạm vi tuyến Vành đai 1 – các tuyến đường ở Hà Nội dự kiến sẽ cấm xe máy chạy xăng kể từ 1-7-2026. Ảnh: Văn Duẩn/Googlemaps

Trong đó, tuyến Vành đai 1 là trục chính đô thị kết nối từ Đông sang Tây, đi qua khu vực trung tâm của Hà Nội gồm phố Trần Khát Chân – Đại Cồ Việt – Xã Đàn – Hoàng Cầu – Voi Phục với tổng chiều dài 7,2 km.

Cụ thể, Vành đai 1 sẽ bao gồm các tuyến đường, phố: Trần Khát Chân (ngã ba Trần Khát Chân – Nguyễn Khoái) – Đại Cồ Việt – Xã Đàn – Ô Chợ Dừa – Đê La Thành – Hoàng Cầu – Đê La Thành – Cầu Giấy – đường Bưởi – Lạc Long Quân – Âu Cơ – Nghi Tàm – Yên Phụ – Trần Nhật Duật – Trần Quang Khải – Trần Khánh Dư- Nguyễn Khoái – Trần Khát Chân.

Phạm vi của tuyến đường sẽ chạy qua địa bàn các quận Cầu Giấy, Tây Hồ, Ba Đình, Hoàn Kiếm, Hai Bà Trưng, Đống Đa (cũ).

Hiện dự án Vành đai 1 đoạn từ Hoàng Cầu tới Voi Phục đang thi công, nếu hoàn thành đoạn tuyến Hoàng Cầu – Voi Phục, đây sẽ là vành đai đầu tiên của Hà Nội được khép kín.

Cần chính sách hỗ trợ người dân khi cấm xe máy chạy xăng

TS Hoàng Dương Tùng, Chủ tịch Mạng lưới không khí sạch Việt Nam, đánh giá đây là một quyết tâm cần thiết của Chính phủ nhằm giảm ô nhiễm. Với chỉ thị này, toàn bộ khu vực bên trong vành đai 1 có thể được coi là vùng phát thải thấp.

Tuy nhiên, ông Tùng cho rằng thời gian từ nay đến 1-7-2026 không còn nhiều. Do đó, Hà Nội phải khẩn trương hành động, đẩy mạnh tuyên truyền và đặc biệt là tính toán phương án hỗ trợ người dân.

“Tôi nghĩ sẽ có tới hàng triệu xe máy phải chuyển đổi. Với số lượng lớn như vậy, chính quyền thành phố phải tính đến việc hỗ trợ người dân như thế nào?” – ông Tùng đặt vấn đề.

Ông Hoàng Dương Tùng nhấn mạnh bên cạnh các chương trình đổi xe của doanh nghiệp, Nhà nước cần có chính sách hỗ trợ trực tiếp cho người dân. Đồng thời Hà Nội cần khẩn trương quy hoạch, lắp đặt các trạm sạc công cộng để đáp ứng nhu cầu và bảo đảm an toàn…

Tại Chỉ thị số 20, Thủ tướng Chính phủ giao UBND TP Hà Nội lập, công bố đề án về vùng phát thải thấp (trong quý III-2025) và tổ chức tuyên truyền nâng cao nhận thức của cộng đồng trong việc thực hiện vùng phát thải thấp.

Ban hành cơ chế, chính sách hỗ trợ doanh nghiệp sản xuất, lắp ráp phương tiện sử dụng năng lượng sạch, doanh nghiệp phát triển hạ tầng phục vụ phương tiện sử dụng năng lượng sạch trong thực hiện chuyển đổi xanh.

Cùng với đó là chính sách khuyến khích, hỗ trợ người dân chuyển đổi từ phương tiện sử dụng nhiên liệu hóa thạch sang phương tiện sử dụng năng lượng sạch hoặc sử dụng phương tiện công cộng (Ban hành trước ngày 30-9-2025).

Người mẹ U70 bị cả 2 con gái “từ mặt” vì cách chia 600 triệu tài sản thừa kế: Cuộc đời các con trái ngược

Câu chuyện chia sổ tiết kiệm của người mẹ 68 tuổi lập tức tạo ra nhiều luồng ý kiến trên mạng xã hội.

Trong một video được đăng tải trên trang Bài Học Cuộc Sống, tâm sự giấu mặt của người mẹ tên Hồng (68 tuổi) đang thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Câu chuyện của bà Hồng xoay quanh cuốn sổ tiết kiệm trị giá 600 triệu đồng, định chia cho hai con gái nhưng không phân vân không biết nên làm thế nào cho hợp tình, hợp lý.

Theo đó, bà Hồng cho hay mình có 2 cô con gái đều đã ngoài 30 tuổi, lập gia đình riêng nhưng mỗi người lại có một cuộc sống khác biệt. “Con gái lớn nhà tôi thông minh học giỏi, khôn ngoan sắc sảo. Hiện cũng đã có công ăn việc làm ổn định, lấy chồng sinh hai bé 1 trai, 1 gái. Hai vợ chồng con cả cũng đã mua được nhà là một chung cư cao cấp trong thành phố, nhìn chung hoàn cảnh sống ổn”, bà Hồng kể về con gái lớn.

Trái ngược lại với hoàn cả của con đầu, đứa con gái út của bà Hồng lại có phần lận đận, vất vả hơn: “Con gái thứ hai của tôi từ nhỏ đã chịu thiệt thòi, không được giỏi giang như chị gái nên hiện đang sinh sống bằng nghề bán nước vỉa hè, còn chồng đi làm phụ hồ. Cuộc sống của hai vợ chồng bấp bênh, thuê một căn nhà cấp 4 trong khu nhà trọ xập xệ. Hai đứa con thì một đứa lớp 2, một đứa mới vào mẫu giáo nên nhìn chung cuộc sống rất khổ”.

Người mẹ U70 bị cả 2 con gái "từ mặt" vì cách chia 600 triệu tài sản thừa kế: Cuộc đời các con trái ngược- Ảnh 1.

Bà Hồng trăn trở về cuộc sống của hai cô con gái

Cũng chính bởi sự đối lập ấy, bà Hồng cho hay là người làm mẹ, bà dành nhiều tình thương hơn cho gái út. Hàng tháng, bà Hồng vẫn thường chu cấp thêm cho đứa con gái thứ 2 để có đồng ra đồng vào trang trải cuộc sống.

Tuy nhiên, con gái lớn khi biết mẹ thương em gái hơn thì có phần trách móc, tị nạnh. Cô cho rằng mẹ thiên vị và không công bằng. Trong khi đó, bà Hồng thì bày tỏ rằng con gái lớn có cuộc sống khá giả hơn thì nên hiểu và thông cảm em cũng như cách bà đối xử với con gái út.

Song, đỉnh điểm mâu thuẫn là khi bà Hồng tiết lộ có quyển số tiết kiệm 600 triệu đồng và dự định chia cho con gái lớn 200 triệu đồng, con gái út 400 triệu đồng. Biết được điều này, con gái lớn của bà Hồng bày tỏ sự khó chịu vì mẹ không công bằng. Con gái của bà Hồng giải thích: “Mỗi người có một nỗi khổ khác nhau. Con thương mẹ vì mẹ già rồi, không muốn để mẹ lo nghĩ và con cũng thương con cái của con nên cố gắng vay tiền mua nhà. Mẹ có biết con đang nợ ngân hàng đến 2 tỷ đồng, hàng tháng phải vất vả thu xếp trả. Tiền em gái đi thuê nhà có bằng tiền con trả lãi ngân hàng không? Nỗi khổ của con là không ai nhìn thấy, nên mẹ phải thương con”.

Nghe xong chia sẻ của con gái lớn, bà Hồng cũng nghẹn ngào cho hay đây là lần đầu biết đến góc khuất trong cuộc sống của con gái. Bà Hồng cảm thấy thương cả hai con nhưng cũng không biết phải làm thế nào cho hợp tình, hợp lý. Vì vậy bà quyết định tạm giữ lại số tiền cho mình để dưỡng già. Sau này khi mất đi, bà dự định sẽ để các con chia tài sản theo quy định của pháp luật.

Người mẹ U70 bị cả 2 con gái "từ mặt" vì cách chia 600 triệu tài sản thừa kế: Cuộc đời các con trái ngược- Ảnh 2.

Việc chia cuốn sổ tiết kiệm 600 triệu đồng sao cho hợp tình, hợp lý khiến bà Hồng mất ngủ

Câu chuyện này sau khi được đăng tải và viral trên MXH đã khiến rất nhiều người bàn luận, đưa ra những quan điểm khác nhau.

Không ít người cho rằng, con gái lớn của bà Hồng đang có phần ích kỷ, không nghĩ cho mẹ và em gái. Bởi dù có phải đi trả nợ ngân hàng nhưng nhìn chung, cô vẫn đang có tài sản là một ngôi nhà và cả hai vợ chồng cũng đều có công ăn việc làm ổn định. Trong khi đó, con gái út của bà Hồng thì ở nhà thuê tạm bợ, công việc bấp bênh nên nếu được hưởng số tiền nhiều hơn từ mẹ cũng là điều hợp lý.

Tuy nhiên, một vài ý kiến khác cho rằng cuộc sống ai cũng vất vả và có những điều khó để nhìn bên ngoài đánh giá. Do đó người mẹ luôn cần sự không bằng, chia đều cho các con và mỗi người tự sử dụng để gây dựng cuộc sống riêng. Ngoài ra, phần đông cho rằng bà Hồng nên giữ lại số tiền đó để dưỡng già, lo đau ốm, bệnh tật để không phiền đến các con.

Một số bình luận của cộng đồng mạng:

– “Người già hay nghĩ đơn giản: đứa nào khổ hơn thì giúp nhiều hơn. Nhưng người trẻ bây giờ lại nhạy cảm chuyện ‘đối xử công bằng’. Câu chuyện này nói lên đúng khoảng cách thế hệ luôn”.

– “Theo tôi, bà nên giữ số tiền đó cho riêng mình là đúng nhất. Vì mình lớn tuổi rồi, bệnh tật ốm đau không biết đâu mà lường. Còn các con đã lớn, xây dựng gia đình riêng, cứ để chúng tự lập, xoay sở. Có như vậy chúng mới thấu hiểu nỗi khổ của cha mẹ trước đây nuôi nấng, chăm sóc”.

– “Tốt hơn là cứ để tiền đó dưỡng già, sau này bị bệnh thì xem ai là người chăm sóc mình tận tình, lúc đó mới hiểu được lòng hiếu thảo thật sự của những đứa con và chia của cải vẫn chưa muộn”.

– “Hoặc là giữ lại, hoặc là chia đều cả 3 người mỗi người 200 triệu đồng. Bác cũng có tiền lo cho mình mà con cái cũng có thêm phần nào trang trải cuộc sống”.

– “Thực ra cũng không thể trách ai trong câu chuyện này. Nhưng bài học lớn nhất là tình thân rất cần sự thấu hiểu hai chiều. Người cho nên giải thích rõ lý do, người nhận cũng nên học cách đặt mình vào hoàn cảnh của người khác”.

Còn bạn, quan điểm của bạn thế nào?

Góa chồng 5 năm thì ng-ã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 t-uổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son, ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 10 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi …

“Góa chồng 5 năm thì ngã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 tuổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son. Ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 10 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi…”

Người ta nói tuổi già là khi con người bắt đầu sống cho mình, sau những tháng năm đã từng sống vì con, vì cháu, vì xã hội. Tôi không ngờ, ở cái tuổi 65 – cái tuổi mà nhiều người đã xem như thời gian để chuẩn bị buông tay với thế giới này – tôi lại một lần nữa thấy tim mình rung động, rạo rực và… dại khờ như thời thiếu nữ.

Tôi là Hồng, giáo viên cấp ba về hưu đã 10 năm. Góa chồng năm 60 tuổi, tôi từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ khép lại với những trang sách, chén trà và vài buổi họp mặt hội người cao tuổi. Chồng tôi – ông Minh – là người đàng hoàng, sống hết lòng với vợ con. Nhưng căn bệnh ung thư quái ác đã cướp ông đi sau ba năm chiến đấu. Ngày ông mất, tôi chẳng còn tha thiết gì chuyện đi lại hay mở lòng với ai.

Thế nhưng, định mệnh luôn có cách để kéo người ta khỏi bóng tối. Và của tôi… mang tên Quốc – một chàng trai 25 tuổi, trẻ hơn tôi đúng 40 tuổi tròn.

Tôi gặp Quốc trong một buổi học vẽ tại trung tâm văn hóa quận. Ban đầu, tôi thấy ngạc nhiên vì một cậu trai trẻ như vậy lại tham gia lớp vẽ toàn người trung niên và cao tuổi. Quốc có nụ cười hiền, đôi mắt to và sáng. Cậu thường đến sớm, sắp bàn ghế cho mọi người và trò chuyện thân thiện, lễ phép.

Tôi không nghĩ gì nhiều cho đến lần cậu tình nguyện chở tôi về vì hôm đó trời mưa to, xe tôi bị thủng lốp. Từ hôm ấy, hai cô cháu – ban đầu tôi vẫn quen gọi thế – bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Quốc kể mình là nhân viên IT, từng học Đại học Bách Khoa, nhưng đang ấp ủ mở một studio thiết kế riêng. Mê vẽ từ nhỏ nhưng không có điều kiện theo đuổi, giờ tranh thủ học lại để thoả niềm đam mê.

Cậu nói chuyện có duyên, lịch sự và đầy hoài bão. Tôi thấy mình như sống lại những ngày tháng mới yêu chồng, khi còn là cô giáo trẻ dạy văn tràn đầy nhiệt huyết. Quốc hay gọi tôi là “cô Hồng xinh đẹp nhất lớp”, và mỗi lần như vậy tôi lại bật cười, má đỏ ửng như thiếu nữ.

Chúng tôi bắt đầu đi uống cà phê sau giờ học, rồi ăn tối, rồi… Quốc tỏ tình. Cậu bảo:
– “Con biết người ta sẽ nói gì, nhưng con thật lòng. Con yêu cô.”

Tôi hoảng hốt. Tôi hơn cậu những 40 tuổi. Tôi có cháu nội bằng nửa tuổi cậu. Tôi là người phụ nữ từng có chồng, có tuổi, có nếp nhăn, có vết nám. Tôi từng nói:
– “Quốc, con đang lẫn lộn giữa sự kính mến và tình yêu thôi. Cô… không thể đâu.”

Nhưng cậu không từ bỏ. Quốc nhắn tin, gọi điện, đến nhà thăm tôi, mua thuốc bổ, dắt tôi đi khám bệnh, dạy tôi cách dùng điện thoại thông minh, đặt app giao hàng… Mỗi lần tôi yếu lòng, cậu đều có mặt.

Dần dần, tôi không còn chống cự nữa. Trái tim tôi đã chịu thua. Cảm giác được yêu thương, được quan tâm sau bao năm đơn độc khiến tôi mềm lòng. Tôi thấy mình trẻ lại, yêu đời. Tôi mặc váy hoa, thoa chút son mỗi khi đi gặp Quốc. Tôi cười nhiều hơn. Bọn trẻ trong nhà thấy tôi vui, cũng mừng. Nhưng tôi giấu kỹ mối quan hệ này với chúng.

Một ngày, Quốc nói:
– “Mẹ con ở quê muốn gặp cô. Con muốn dẫn cô về ra mắt.”

Tôi bối rối, nhưng trong lòng lại dấy lên một thứ cảm giác rất nữ tính – hồi hộp, e thẹn và kỳ vọng. Tôi đồng ý. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ “lấy chồng” lần nữa, nhưng với Quốc, tôi bắt đầu tin vào điều kỳ diệu.

Ngày chuẩn bị về quê Quốc, cậu đến nhà, mang theo bó hoa lớn và vẻ mặt hơi khác thường. Cậu im lặng một lúc rồi nói:
– “Cô ơi, con có chuyện này muốn nhờ.”

Tôi nhìn cậu, tim bỗng đập nhanh, linh cảm có điều gì đó không ổn. Cậu tiếp:
– “Con đang chuẩn bị mở studio. Giấy tờ thuê mặt bằng xong rồi, nhưng vẫn thiếu vốn. Con cần tạm khoảng 10 cây vàng. Vay ngân hàng thì phức tạp, mà không kịp xoay. Cô có thể giúp con… mượn tạm không? Sau này con kiếm được sẽ trả đủ.”

Tôi lặng người. Một trăm cây vàng. Con số không nhỏ. Đó là gần như toàn bộ tiền tích cóp, dành dụm cả đời tôi, cộng với phần chia của các con gửi lại để tôi dưỡng già.

Tôi không vội trả lời. Cả đêm đó, tôi không ngủ. Tôi nghĩ về ánh mắt của Quốc, về những cái nắm tay, những buổi tối trò chuyện, những lần cậu kiên nhẫn đưa tôi đi khám bệnh. Tôi cũng nghĩ về những câu chuyện tôi từng đọc, từng nghe – về những phụ nữ lớn tuổi bị lừa bởi những người trẻ có vẻ ngoài tử tế.

Sáng hôm sau, tôi nhìn Quốc, mắt đỏ hoe:
– “Cô sẽ giúp con. Nhưng mình phải làm giấy tờ cho rõ ràng, có chữ ký, thời hạn hoàn trả. Không phải vì cô không tin con… mà vì cô muốn cả hai bên đều minh bạch. Con thấy sao?”

Quốc im lặng một lúc rồi gật đầu:
– “Dạ, con hiểu.”

Tôi vay thêm từ người quen, bán miếng đất nhỏ ở Long An để gom đủ số tiền. Tôi tin Quốc. Tôi muốn tin rằng tình yêu này là thật, rằng tôi không phải đang mù quáng.

Nhưng tôi không biết… mình sắp bước vào một vòng xoáy của sự thật, của hoài nghi và của những vết thương sâu khó lành.

Ngày tôi đưa Quốc tờ giấy vay tiền với chữ ký hai bên, lòng tôi nhẹ nhõm. Cậu vui vẻ, ôm tôi chặt như một đứa trẻ được quà. Còn tôi, dù có chút lo lắng, nhưng vẫn tin rằng tình yêu chân thành sẽ là sợi dây giữ chặt mối quan hệ này.

Ba ngày sau, chúng tôi về quê Quốc ở Bến Tre. Đó là lần đầu tiên tôi ra mắt gia đình nhà… “chồng tương lai” – dù trong đầu vẫn chưa dám gọi vậy. Mẹ Quốc là một người phụ nữ dáng khắc khổ, đôi mắt hiền nhưng ánh nhìn rất sắc. Bà đón tôi bằng một nụ cười nhạt và câu chào xã giao:
– “Dạ chào chị… à, cô.”

Tôi hiểu. Tôi cũng từng làm mẹ chồng, tôi biết ánh mắt ấy – ánh mắt không đồng tình nhưng buộc phải chấp nhận. Suốt hai ngày ở lại, không khí giữa tôi và gia đình cậu lửng lơ như làn khói. Mọi người lịch sự, nhưng giữ khoảng cách. Quốc thì luôn ở bên tôi, nắm tay, rót nước, chăm sóc như để chứng minh cho cả nhà thấy tình yêu cậu dành cho tôi là thật.

Tôi ra về với lòng hơi nặng trĩu. Nhưng nghĩ rằng “thời gian sẽ khiến họ hiểu”, tôi tự an ủi mình.

Những tuần sau đó, Quốc bắt đầu bận bịu hơn. Cậu nói lo thủ tục, thuê người thiết kế nội thất, mua thiết bị… Cậu ít đến thăm tôi hơn, tin nhắn thưa dần. Nhưng mỗi khi tôi nhắn hỏi, cậu đều trả lời nhanh, nói “đang chạy việc, thương cô lắm”.

Tháng thứ hai trôi qua, tôi bắt đầu thấy bất ổn. Studio mà cậu nói sắp khai trương vẫn chưa có bảng hiệu, không thấy địa chỉ rõ ràng. Tôi hỏi thì cậu nói:
– “Bên chủ nhà đổi ý phút chót, con đang tìm mặt bằng mới, cô yên tâm.”

Tôi cười gượng, gật đầu. Nhưng trong lòng dấy lên cảm giác quen thuộc – cảm giác tôi từng có khi lo cho chồng nằm viện, khi nghe bác sĩ bảo “không sao đâu”, mà tôi biết… là sắp rồi.

Tôi bắt đầu âm thầm tìm hiểu. Tôi nhờ đứa cháu làm bên pháp lý kiểm tra tờ giấy vay nợ – thì phát hiện chữ ký Quốc để là tên thật, nhưng số căn cước cậu đưa là… giả. Căn cước đó thuộc về một người khác hoàn toàn.

Tôi hoảng. Tôi gọi Quốc, không bắt máy. Tôi đến phòng trọ cậu từng dẫn tôi tới – thì được biết “cậu dọn đi ba tuần trước rồi”.

Tôi suy sụp.

Ba ngày tôi nằm trên giường, không ăn uống. Tôi kể lại hết cho con gái – người mà tôi từng giấu vì sợ chúng phản đối. Nó lặng người, nhưng không mắng tôi. Nó chỉ ôm tôi khóc:
– “Má… má bị lừa rồi…”

Tôi báo công an. Nhưng vì giấy vay nợ có chữ ký, không có địa chỉ cư trú rõ ràng, không có xác minh nhân thân hợp lệ… nên rất khó xử lý. Họ lập biên bản nhưng nói thẳng:
– “Trường hợp này có dấu hiệu lừa đảo tình cảm – tiền bạc. Nhưng tìm đối tượng sẽ lâu, nếu hắn dùng danh tính giả thì rất khó.”

Tôi lặng thinh. Một đời làm cô giáo, từng răn dạy bao nhiêu học sinh sống đúng, sống thật… vậy mà lúc cuối đời, lại dại dột như thế này.

Căn nhà tôi đang ở cũng là phần thế chấp để lấy tiền cho Quốc. Tôi phải bán nó, chuyển về ở chung với con gái. Nó thương tôi lắm, nhưng tôi hiểu, trong lòng nó vẫn có phần trách mẹ mình… vì một phút lầm lỡ.

Còn Quốc? Tôi không rõ cậu có từng yêu tôi thật hay chỉ diễn. Nhưng có lẽ… với tôi, mọi thứ đều là thật – kể cả nỗi đau.

Mỗi đêm, tôi vẫn thường mở lại hình chụp hai đứa ở quán cà phê nhỏ, nơi cậu hay ngồi chỉnh sửa tranh digital. Tôi từng tin, từng hy vọng… và giờ, chỉ còn lại sự tỉnh thức muộn màng.

Có người hỏi tôi, nếu quay lại thời điểm ấy, tôi có trao 10 cây vàng cho cậu ta nữa không? Câu trả lời là không – vì tôi không muốn ai khác phải chịu đựng sự tủi hổ và mất mát như tôi đã từng.

Nhưng nếu hỏi tôi có hối hận vì đã yêu không? Thì… cũng không nốt. Vì ít ra, trong khoảnh khắc đó, tôi được sống lại tuổi trẻ – được mỉm cười, được hồi hộp, được tin vào điều đẹp đẽ.

Chỉ tiếc… là tôi đã đặt lòng tin sai người.

Cậu sinh viên ngh/èo nhường ghế tàu hạng nhất cho người phụ nữ m/ang th/ai, không ngờ cuộc đời cậu thay đổi mãi mãi kể từ đây…

“Tấm vé tàu hạng nhất là thứ xa xỉ đối với tôi, nhưng hôm ấy, tôi có nó — rồi lại đưa nó cho một người xa lạ. Không ngờ, chỉ vì hành động ấy, cuộc đời tôi rẽ sang một hướng hoàn toàn khác…”

Tháng 7, cái nóng Hà Nội như thiêu đốt. Tôi — Tuấn, sinh viên năm cuối Đại học Bách khoa, đang chật vật xoay sở với đồ án tốt nghiệp. Gia cảnh khó khăn, bố mẹ làm nông ở Nghệ An, tôi vừa học vừa làm thêm đủ thứ: từ giao hàng, phụ hồ, đến dạy kèm. Nhưng tuần ấy, tôi phải về quê gấp vì mẹ nhập viện do lên huyết áp.

Đáng lý tôi sẽ bắt xe khách đêm, như mọi lần. Nhưng đúng hôm đó, một khách hàng cũ từng được tôi giúp đỡ đã tặng tôi một vé tàu hạng nhất về Vinh, nói:

“Coi như lời cảm ơn. Đi tàu cho đỡ mệt, em lo việc nhà đi.”

Tôi ngập ngừng, nhưng rồi nhận — vì thật sự quá mệt mỏi. Đến ga Hà Nội, tôi hơi ngại khi nhìn khoang ghế bọc nỉ, điều hòa mát rượi, đối lập hoàn toàn với những lần trước chen chúc ghế cứng.

Đúng lúc tàu sắp lăn bánh, một người phụ nữ trẻ bước vội vào. Bụng bầu lùm lùm, tay xách túi nặng trĩu, mồ hôi nhễ nhại. Ánh mắt chị hoảng hốt khi nhìn vé tàu của mình — bị xếp nhầm hạng thường.

Chị nói với nhân viên toa:

“Em đặt vé hạng nhất vì đang mang bầu, nhưng không hiểu sao…”

Người soát vé chỉ lạnh lùng:

“Không đúng vé thì xuống khoang khác, chị à.”

Chị cắn môi, rõ ràng không chịu nổi nữa. Tôi nhìn quanh — các ghế đều kín. Không suy nghĩ lâu, tôi đứng dậy:

“Chị ngồi đây đi. Tôi đổi vé với chị. Tôi xuống khoang thường cũng được.”

Chị sững sờ:

“Không, không được đâu em… vé này đắt lắm…”

Tôi cười nhẹ:

“Em không mất gì đâu, chị cần hơn em. Mẹ em cũng từng mang thai một mình.”

Tôi kéo vali rời khoang, để lại chị ấy với ánh mắt biết ơn và nước mắt rưng rưng.

Tôi ngồi chật chội giữa khoang ghế gỗ cứng. Mùi đồ ăn, tiếng trẻ con khóc, người đi qua đi lại… Tất cả khiến tôi không tài nào chợp mắt.

Nhưng tôi không hối hận. Lòng thấy nhẹ tênh.

Tới Vinh, tôi không ngờ gặp lại chị ấy ở cổng ga. Chị đợi tôi, tay cầm túi gì đó.

“Em… chị không biết nói gì hơn. Em thật tử tế. Đây là chút quà nhỏ chị gửi em, bánh chị làm ở nhà, đừng từ chối nhé.”

Tôi ngại ngùng:

“Chị đừng khách sáo…”

Chị nhìn tôi, rồi như sực nhớ ra điều gì:

“Em tên gì? Em học ngành gì?”

“Dạ, em tên Tuấn. Em học kỹ thuật cơ khí.”

Chị cười nhẹ, nét mặt vừa lạ lẫm vừa thân thiện:

“Chị tên Lan. Nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Tôi mỉm cười, không nghĩ ngợi nhiều.

Về quê lo cho mẹ xong, tôi quay lại Hà Nội, tiếp tục công việc. Gần một tháng sau, khi đang dạy kèm thì nhận được một email lạ từ địa chỉ công ty “T&T Automation”:

“Chào em Tuấn,
Chị là Lan, người được em nhường vé tàu hôm trước. Chị là trưởng phòng nhân sự tại T&T Automation, công ty chuyên về công nghệ sản xuất. Sau lần gặp em, chị đã kể câu chuyện của em với giám đốc — chồng chị.
Chúng tôi đều cảm phục hành động của em. Em có thể đến phỏng vấn vị trí thực tập sinh kỹ thuật không? Nếu phù hợp, chúng tôi có thể hỗ trợ em vừa làm, vừa hoàn thành đồ án.
Mong sớm nhận được phản hồi từ em.”

Tôi sững người. Tên công ty ấy tôi từng nghe — là một trong các công ty kỹ thuật hàng đầu khu vực phía Bắc. Cơ hội ấy, tôi chưa từng dám mơ tới.

Buổi phỏng vấn diễn ra ngay tuần sau. Họ không hỏi quá nhiều chuyên môn. Họ hỏi về cách tôi suy nghĩ, xử lý tình huống, về gia đình, về khó khăn tôi từng trải qua. Cuối cùng, anh giám đốc — một người đàn ông nghiêm nghị nhưng ấm áp — chỉ nói:

“Chúng tôi không cần nhân viên giỏi nhất, mà cần người đáng tin nhất. Em có cả hai.”

Tôi được nhận. Hơn nữa, họ hỗ trợ tôi học phí học kỳ cuối, một khoản phụ cấp hàng tháng, và hứa sẽ cân nhắc nhận chính thức sau khi tốt nghiệp.

Buổi chiều hôm ấy, tôi đi bộ về ký túc xá, gió thổi nhẹ trên mái tóc. Tôi nhớ lại ánh mắt người phụ nữ hôm đó — ánh mắt của một người đang tuyệt vọng nhưng được cứu kịp lúc.

Không ai biết, chỉ vì một hành động nhỏ trên tàu, cuộc đời tôi đã rẽ hướng hoàn toàn.

Tôi bắt đầu kỳ thực tập tại T&T Automation với tâm thế đầy biết ơn nhưng cũng nhiều lo lắng. Môi trường ở đây chuyên nghiệp, kỹ thuật tiên tiến, và mọi người đều rất giỏi. Lúc đầu, tôi như “cá lạc giữa đại dương”, lúng túng với phần mềm mô phỏng, ngôn ngữ kỹ thuật và quy trình vận hành dây chuyền.

May mắn thay, có anh Hoàng — kỹ sư trưởng của phòng cơ điện — nhận làm người hướng dẫn. Anh trầm tính, nghiêm khắc, nhưng không ngại chỉ dạy.

Một lần tôi lắp sai khớp nối dẫn động trong bản thiết kế mẫu, khiến cả nhóm phải tháo ra làm lại. Tôi đã xin lỗi, cúi đầu đến đỏ mặt. Nhưng anh chỉ vỗ vai:

“Lỗi là để học. Vấn đề là em dám sửa, và không bao giờ để nó lặp lại.”

Tôi không để bản thân thất vọng thêm lần nữa. Tôi bắt đầu làm thêm cả buổi tối, tự học thêm SolidWorks, AutoCAD, đọc sách kỹ thuật, xem video về mô hình tự động hóa công nghiệp. Dù mệt, nhưng chưa bao giờ tôi thấy bản thân tiến bộ rõ rệt đến thế.

Cuối kỳ thực tập, phòng kỹ thuật được giao nhiệm vụ thiết kế hệ thống băng chuyền tự động cỡ nhỏ cho một nhà máy đối tác. Do áp lực thời gian, anh Hoàng đã chia nhỏ từng hạng mục cho các thành viên — và tôi, bất ngờ được giao mô hình sơ đồ điện cho khối cảm biến.

Tôi mất hơn 5 đêm, vẽ – kiểm tra – sửa lại – thử nghiệm mô phỏng. Tới hôm thuyết trình, tôi run bần bật, nhưng mọi thứ diễn ra trơn tru. Sau buổi họp, anh Hoàng kéo tôi ra một góc:

“Bản mô phỏng của em sạch sẽ, logic và sát thực tế. Rất khá. Không nghĩ mới chỉ là sinh viên.”

Tôi mỉm cười, lần đầu thấy bản thân có giá trị trong thế giới kỹ thuật vốn khô khan và khắc nghiệt.

Sau khi tốt nghiệp, tôi được công ty chính thức mời về làm việc toàn thời gian, với mức lương khởi điểm cao hơn mặt bằng chung. Không chỉ vậy, tôi còn được lựa chọn học thêm một chứng chỉ quốc tế về tự động hóa do công ty tài trợ 100%.

Nhưng điều bất ngờ hơn cả — chị Lan lại chính là người đề xuất tôi cho một suất học bổng trao đổi 6 tháng tại Hàn Quốc, đối tác kỹ thuật của công ty.

Chị bảo:

“Cơ hội này không dành cho người giỏi nhất, mà dành cho người kiên trì nhất. Em chính là người đó.”

Tôi gần như bật khóc. Chuyến tàu hôm ấy, chỉ là vài giờ ngắn ngủi — nhưng lại mở ra một hành trình mà có nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng nổi.

6 tháng tại Hàn Quốc là hành trình học hỏi khắc nghiệt nhưng đầy ý nghĩa. Tôi được làm việc trong phòng thí nghiệm tự động hóa, tiếp cận với robot công nghiệp, và học cách người ta quản lý kỹ thuật và con người đồng thời.

Khi trở về, tôi quyết định khởi động một dự án cá nhân, cùng một vài đồng nghiệp trẻ: phát triển hệ thống giám sát nhiệt độ kho lạnh ứng dụng cho các hộ nông dân nhỏ lẻ — giúp họ bảo quản nông sản tốt hơn mà không cần thiết bị đắt tiền.

Dự án ấy giành giải Ý tưởng sáng tạo cấp thành phố, được một quỹ khởi nghiệp đầu tư bước đầu. Tôi không ngờ rằng, từ một đứa con nhà nông nghèo từng chỉ mong đủ tiền đóng học phí, mình lại có thể làm được điều gì đó quay lại giúp người dân quê mình.

Ba năm sau, tôi có dịp quay lại Hà Nội để dự một hội nghị kỹ thuật. Tình cờ, khi đi dọc sân ga để bắt chuyến tàu vào Nam công tác, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc — chị Lan đang dắt tay một cậu bé chừng 3 tuổi, tay kia xách vali.

Tôi bước tới, cười:

“Lâu quá không gặp, chị Lan.”

Chị quay lại, mắt sáng rỡ:

“Trời ơi… Tuấn? Trời đất ơi! Em khác quá! Trông giống một kỹ sư nước ngoài rồi ấy!”

Tôi cười, cúi xuống bắt tay cậu bé:

“Cháu lớn rồi nhỉ. Lúc gặp lần trước còn chưa ra đời cơ.”

Chị gật đầu, mắt long lanh:

“Mỗi lần nhắc đến người từng nhường vé cho mẹ con chị, chị lại thấy may mắn lắm. Chị không bao giờ nghĩ… hành động nhỏ ấy lại tạo nên điều lớn lao đến vậy.”

Tôi nhìn con tàu đang chuẩn bị lăn bánh, khẽ nói:

“Em cũng không ngờ… Nhưng có lẽ, điều kỳ diệu luôn bắt đầu từ sự tử tế, phải không chị?”

Ngày tôi lên tàu lần nữa, tôi vẫn là tôi — nhưng không còn là cậu sinh viên nghèo của ba năm trước. Tôi mang theo những bài học, những kỷ niệm, và hơn hết là niềm tin rằng: một hành động tử tế, dù nhỏ đến đâu, cũng có thể thay đổi số phận — không chỉ của người khác, mà chính của mình.

Giá vàng 13/7 CÓ BIẾN RỒI

Giá vàng hôm nay 13/7/2025 kết thúc tuần tăng, giao dịch trở lại trên mức 3.300 USD/ounce do lo ngại thuế quan Mỹ áp với các nước. Giá vàng miếng SJC vọt lên 121,5 triệu đồng/lượng, vàng nhẫn cũng bám sát lên 119 triệu đồng.

Ngày 13 tháng 7 năm 2025, báo VietNamNet đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay 13/7/2025: Cuối tuần bứt phá, vàng SJC bật lên 121,5 triệu đồng”. Nội dung như sau:

Giá vàng giao ngay chốt tuần ở mức 3.354 USD/ounce. Giá vàng tương lai giao tháng 8/2025 trên sàn Comex New York giao dịch ở mức 3.370 USD/ounce.

Tổng thống Mỹ Donald Trump đã công khai 23 thư báo thuế gửi các quốc gia. Trong đó, Brazil chịu mức cao nhất với 50%. Tổng thống Mỹ cũng ký sắc lệnh áp thuế nhập khẩu 50% với đồng từ tháng tới.

Ông Trump cho biết ông dự định áp mức thuế đồng loạt 15-20% đối với các đối tác thương mại, đồng thời bác bỏ những lo ngại các mức thuế bổ sung có thể ảnh hưởng tiêu cực đến thị trường chứng khoán hoặc làm gia tăng lạm phát.

Giá vàng tăng bởi làn sóng tìm kiếm tài sản trú ẩn sau khi ông Trump tuyên bố áp thuế 35% đối với hàng Canada từ tháng sau.

Dữ liệu kinh tế gần đây cho thấy mức thuế quan không tác động nhiều đến giá cả tại Mỹ, ít nhất là trên quy mô lớn.

Vàng BTMC_4705.jpg
Giá vàng trong nước tăng. Ảnh: Thạch Thảo

Số liệu của Bộ Tài chính Mỹ cho thấy khoản thu thuế hải quan tăng vọt trong tháng 6 khi các mức thuế có hiệu lực, lần đầu vượt mốc 100 tỷ USD trong một năm tài khóa và tạo ra thặng dư ngân sách 27 tỷ USD.

Bộ trưởng Tài chính Scott Bessent cho biết kết quả này thể hiện rằng Mỹ đang hưởng lợi từ chính sách thuế quan của ông Trump.

Các nhà hoạch định chính sách tiền tệ của Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) phần lớn giữ nguyên quan điểm chờ đợi thêm dữ liệu để ra quyết định lãi suất trong tương lai, biên bản tóm tắt cuộc họp chính sách tiền tệ diễn ra trong hai ngày 17-18/6 được Fed công bố ngày 9/7.

Tổng thống Trump nhiều lần kêu gọi Chủ tịch Fed hạ lãi suất cơ bản, đồng thời ông chủ Nhà Trắng cũng gia tăng áp lực lên người đứng đầu Fed và các cộng sự về vấn đề lãi suất.

Tại thị trường vàng trong nước, ngày 12/7, giá vàng miếng SJC giao dịch ở mức 119,5-121,5 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 500.000 đồng/lượng so với phiên hôm trước.

Giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ của SJC được niêm yết ở mức 115-117,5 triệu đồng/lượng (mua – bán), không đổi so với phiên hôm trước. Giá vàng nhẫn 9999 tại Doji ở mức 116-119 triệu đồng/lượng, tăng 500.000 đồng/lượng so với phiên hôm trước.

Với mức giá ở thời điểm hiện tại, giá vàng thế giới quy đổi sang VND (đã tính thuế, phí gia công) chênh lệch với giá vàng SJC trong nước vào khoảng 14 triệu đồng/lượng.

Dự báo giá vàng

Theo ông Aakash Doshi, Trưởng bộ phận chiến lược vàng toàn cầu tại State Street Global Advisors, giá vàng có thể sẽ dao động trong khoảng 3.100-3.500 USD/ounce. “Nửa đầu năm nay đã chứng kiến đà tăng rất mạnh. Giờ đây thị trường đang bước vào giai đoạn tích lũy”, ông Doshi nói.

Sau một thời kỳ tăng giá đột biến, giá vàng có thể sẽ ổn định hơn, củng cố nền tảng trước khi có những biến động lớn tiếp theo. Nhà đầu tư nên theo dõi chặt chẽ các yếu tố vĩ mô và địa chính trị để đánh giá tiềm năng tăng trưởng hoặc điều chỉnh trong giai đoạn này.

Callum Thomas, Trưởng bộ phận Nghiên cứu tại Topdown Charts, cho rằng một số yếu tố rủi ro chính từng thúc đẩy nhu cầu vàng sẽ dần giảm bớt. Đơn cử như những lo ngại về suy giảm tăng trưởng, rủi ro về thuế quan và các biến động địa chính trị.

Trong khi vàng vẫn giữ vai trò là tài sản trú ẩn an toàn và là thành phần cơ bản của hệ thống tài chính, đồng và bạc ngày càng quan trọng trong công nghiệp và năng lượng, có thể sẽ trở thành tâm điểm của các nhà đầu tư trong giai đoạn tới.

Cùng ngày, báo Lao Động cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay 13.7: Lỗ nặng tới 2,5 triệu đồng/lượng sau một tuần”. Nội dung như sau:

Giá vàng miếng SJC

Chốt phiên giao dịch tuần, Công ty VBĐQ Sài Gòn SJC niêm yết giá vàng SJC ở ngưỡng 119,5-121,5 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

So với chốt phiên giao dịch tuần trước (6.7.2025), giá vàng miếng SJC tại Công ty VBĐQ Sài Gòn SJC tăng 600.000 đồng/lượng cả hai chiều.

Chênh lệch giá mua – bán vàng SJC tại Công ty VBĐQ Sài Gòn SJC ở ngưỡng 2 triệu đồng/lượng.

Diễn biến giá vàng miếng SJC những phiên gần đây. Biểu đồ: Phan Anh
Diễn biến giá vàng miếng SJC những phiên gần đây. Biểu đồ: Phan Anh

Trong khi đó, Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng miếng SJC ở ngưỡng 119,5-121,5 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra). So với một tuần trước, giá vàng miếng SJC được Bảo Tín Minh Châu điều chỉnh tăng 600.000 đồng/lượng cả hai chiều. Chênh lệch giá mua vào – bán ra ở ngưỡng 2 triệu đồng/lượng.

Nếu mua vàng SJC tại Bảo Tín Minh Châu và Công ty VBĐQ Sài Gòn SJC vào phiên 6.7 và bán ra vào phiên hôm nay (13.7), người mua cùng lỗ 1,4 triệu đồng/lượng.

Giá vàng nhẫn 9999

Sáng nay, Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng nhẫn ở ngưỡng 116,2-119,2 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra); tăng 500.000 đồng/lượng cả hai chiều so với một tuần trước. Chênh lệch mua vào – bán ra ở ngưỡng 3 triệu đồng/lượng.

Diễn biến giá vàng nhẫn thời gian gần đây. Biểu đồ: Khương Duy
Diễn biến giá vàng nhẫn thời gian gần đây. Biểu đồ: Khương Duy

Tập đoàn Vàng Bạc Đá Quý Phú Quý niêm yết giá vàng nhẫn ở ngưỡng 115,2-118,2 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 900.000 đồng/lượng cả hai chiều so với một tuần trước. Chênh lệch mua vào – bán ra ở mức 3 triệu đồng/lượng.

Nếu mua vàng nhẫn vào phiên 6.7 và bán ra vào phiên hôm nay (13.7), người mua tại Bảo Tín Minh Châu lỗ 2,5 triệu đồng/lượng, trong khi đó mức lỗ khi mua tại Phú Quý là 2,1 triệu đồng/lượng.

Giá vàng thế giới

Đóng cửa phiên giao dịch tuần, giá vàng thế giới niêm yết ở ngưỡng 3.354,8 USD/ounce, tăng 18,9 USD/ounce so với chốt phiên giao dịch tuần trước.

Diễn biến giá vàng thế giới những phiên giao dịch gần đây. Biểu đồ: Phan Anh
Diễn biến giá vàng thế giới những phiên giao dịch gần đây. Biểu đồ: Phan Anh

Dự báo giá vàng

Khảo sát vàng hàng tuần của một nền tảng thông tin tài chính quốc tế cho thấy các chuyên gia trong ngành chia đều quan điểm giữa lạc quan và trung lập về triển vọng ngắn hạn của giá vàng, trong khi các nhà đầu tư nhỏ lẻ lại quay lưng với xu hướng tăng giá.

Trong số 15 chuyên gia tham gia cuộc khảo sát, có 7 người dự đoán giá vàng sẽ tăng; 1 người cho rằng giá sẽ giảm, và 7 người còn lại cho rằng giá vàng sẽ đi ngang.

Trong khi đó, 231 người đã tham gia cuộc thăm dò trực tuyến của Kitco. Số đông nhà đầu tư nhỏ lẻ trước đây vẫn nghiêng về xu hướng tăng giá, nay cũng bắt đầu dao động. Có 104 người dự đoán giá vàng sẽ tăng, 63 người cho rằng giá sẽ giảm và 64 người nhận định giá sẽ tiếp tục đi ngang trong tuần tới.

Marc Chandler – Giám đốc điều hành tại Bannockburn Global Forex cho biết: “Tuần qua, giá vàng đã giảm vào thứ Hai và thứ Ba nhưng đang kết thúc tuần với đà tăng kéo dài ba phiên. Các mức thuế của Mỹ dường như đã giúp kim loại quý này phục hồi. Tuy nhiên, vẫn chưa rõ liệu quá trình tích lũy kể từ mức đỉnh kỷ lục gần 3.500 USD/ounce đã kết thúc hay chưa”.

“Giá vàng sẽ tăng lên” – Darin Newsom, chuyên gia phân tích thị trường cấp cao tại Barchart.com nhận định. “Đến mức tôi không còn xem biểu đồ hay tin tức nữa. Miễn là tình hình ở Mỹ không thay đổi, vàng sẽ tiếp tục được xem là nơi trú ẩn an toàn. Đặc biệt là trước những ngày cuối tuần”.

“Tôi giữ quan điểm trung lập với vàng trong tuần tới. Yếu tố chính vẫn là những gì xảy ra với đồng USD quanh các thông báo về thuế hay chính trị, điều vốn rất khó dự đoán” – Colin Cieszynski – chiến lược gia trưởng thị trường tại SIA Wealth Management cho biết.

Trong khi đó, Daniel Pavilonis – nhà môi giới hàng hóa cấp cao tại RJO Futures, đang phân tích những tác động tiềm tàng của dự luật ngân sách Mỹ đối với đà tăng của vàng.

Nổi da gà xe tải chở 14 tấn heo bị dịch từ Sơn La đến Hà Nội để tiêu thụ, toàn quán cơm-phở-bún giờ biết làm sao đây?

Trên đường vận chuyển 14 tấn heo bị dịch tả châu Phi từ Sơn La về Hà Nội tiêu thụ, xe tải bị lực lực lượng chức năng phát hiện.

Đêm 11-7, tại phường Kỳ Sơn, tỉnh Phú Thọ, trong lúc tuần tra, lực lương Công an tỉnh Phú Thọ phát hiện và lập biên bản đối với chủ xe ô tô BKS 37H-014.36. đang vận chuyển 190 con heo, khoảng 14 tấn, không có giấy kiểm dịch theo quy định.

Xe tải chở 14 tấn heo bị dịch tả châu Phi từ Sơn La và Hà Nội tiêu thụ. Ảnh: TTXVN

 

Xe tải chở 14 tấn heo bị dịch tả châu Phi từ Sơn La và Hà Nội tiêu thụ. Ảnh: TTXVN

Làm việc với lực lượng chức năng, chủ phương tiện không xuất trình được các loại giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ. Theo khai báo của chủ xe, số heo được vận chuyển từ Sơn La về tiêu thụ tại Hà Nội.

Ngay sau đó, Chi cục Chăn nuôi và Thú y, Sở Nông nghiệp và Môi trường đã phối hợp lấy mẫu, gửi đi xét nghiệm 5 mẫu bệnh phẩm. Kết quả cho thấy, có tới 4/5 mẫu dương tính với virus dịch tả heo châu Phi (ASFV).

Cơ quan chức năng đã khẩn trương tiêu hủy toàn bộ số heo dương tính với virus dịch tả heo châu Phi trên trong đêm, đồng thời xử lý chủ phương tiện theo quy định của pháp luật.