“Người ta nói giàu có không đo bằng số tiền trong túi, mà đo bằng cái tâm của mỗi con người. Tôi đã nghĩ, khi chị gái lấy chồng giám đốc, gia đình sẽ có thêm chỗ dựa, thêm niềm vui. Nhưng đời không như mơ. Giây phút mẹ nằm trên giường bệnh cần tiền gấp, sự thật trần trụi phơi bày, để rồi biến ngày đưa tang thành khởi đầu của một bi kịch không ai ngờ tới…”
Mẹ tôi phát bệnh đột ngột, nhập viện trong tình trạng nguy kịch. Bác sĩ yêu cầu đóng tạm ứng viện phí ngay trong đêm, số tiền lên tới vài chục triệu. Tôi cuống cuồng gọi điện cho chị gái – người vốn đã “an cư lạc nghiệp” khi lấy chồng giám đốc. Trong thâm tâm, tôi tin rằng chị sẽ không để mẹ rơi vào cảnh khốn cùng.
Thế nhưng, giữa đêm khuya, chị chỉ mang về được đúng một triệu đồng. Kèm theo đó là những lời lí nhí: “Anh ấy không muốn em mang nhiều, nói đây là việc của bên ngoại, em chỉ có thể giúp được bấy nhiêu…” Tôi như chết lặng. Một triệu giữa lúc mẹ cần điều trị khẩn cấp, chẳng khác nào muối bỏ biển.
Sáng hôm sau, khi tôi vẫn còn chạy vạy khắp nơi vay mượn, anh rể thản nhiên nhắn tin:
“Tôi lấy chị em chứ không phải đi nuôi cả nhà em. Viện phí của mẹ, các người tự lo đi.”
Mỗi chữ như nhát dao cắt vào lòng tôi. Nỗi đau cùng cực ấy càng nhân lên khi đến trưa thì mẹ qua đời, chỉ vì chúng tôi không xoay kịp tiền điều trị.
Ngày đưa tang, trời u ám như lòng người. Chị gái tôi khóc ngất bên quan tài mẹ, còn anh rể thì xuất hiện trong bộ vest chỉnh tề, thắp nén nhang với gương mặt lạnh tanh. Ai nấy đều xì xào: “Chồng giám đốc mà chẳng giúp nổi mẹ vợ lúc lâm chung, thật nhẫn tâm.”
Tưởng rằng tang lễ sẽ diễn ra trong im lặng đau thương, nào ngờ khi anh rể vừa cúi đầu, một người đàn ông lạ bước vào, tay cầm xấp giấy tờ. Ông ta chỉ thẳng mặt anh rể và hét lớn:
“Anh có thể lừa dối người ngoài, chứ không lừa được tôi! Anh là kẻ phá sản, nợ nần chồng chất, còn giám đốc gì nữa?”
Không khí bỗng chốc rúng động. Cả họ quay lại nhìn anh rể, chị gái tôi ngã quỵ. Tang lễ bỗng hóa thành một cuộc vạch trần đầy uất hận…
Sự thật tưởng chừng chỉ có trong phim, giờ phơi bày trước mắt. Người đàn ông kia chính là chủ nợ – ông ta mang theo hợp đồng, giấy nợ với con số khổng lồ. Hóa ra, công ty mà anh rể khoe khoang bao lâu nay đã thua lỗ triền miên, chỉ còn cái mác giám đốc rỗng tuếch.
Tất cả những năm tháng chị tôi sống trong mơ tưởng – nhà sang, xe đẹp, quần áo hàng hiệu – đều được mua bằng tiền vay mượn. Khi sự nghiệp tụt dốc, anh ta bắt đầu cấm cản chị giúp đỡ nhà ngoại, bởi một đồng cũng quý.
Trong cơn hỗn loạn ở tang lễ, anh rể cố vớt vát:
“Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến tang gia. Đừng làm lớn chuyện!”
Nhưng chủ nợ không buông tha, quát:
“Không liên quan ư? Ông vay hàng chục tỷ, nợ khắp nơi, giờ đến cả mẹ vợ nguy kịch mà không bỏ nổi đồng nào, ông còn tư cách gì đứng đây?”
Chị gái tôi chết lặng. Bao nhiêu năm tin tưởng, yêu thương, giờ mới biết mình bị lừa dối. Hóa ra cái “giám đốc thành đạt” mà chị tự hào chỉ là lớp vỏ bọc. Bao nhiêu ánh mắt thương hại, trách móc đổ dồn lên chị.
Trong tiếng khóc tang thương, tôi nhìn chị, vừa thương vừa giận. Nếu ngày đó chị dám đứng lên, dám bảo vệ mẹ, thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng giờ, đã quá muộn. Mẹ đã nằm xuống, đem theo cả nỗi đau bị con rể ruồng bỏ.
Sau tang lễ, sóng gió vẫn chưa dừng lại. Chủ nợ kéo đến tận nhà đòi siết tài sản. Căn biệt thự sang trọng hóa ra đã thế chấp ngân hàng. Xe sang bị tịch thu. Chỉ trong một tuần, vợ chồng chị gái từ “giám đốc quyền uy” rơi xuống tận đáy xã hội.
Chị tôi phải ôm hai đứa con nhỏ về nhà ngoại tá túc. Nhưng căn nhà ấy giờ thiếu vắng mẹ, chỉ còn lại cha già và nỗi buồn dai dẳng. Người trong làng bàn tán: “Có phúc mà không biết hưởng, tin nhầm người, giờ mới khổ.”
Anh rể thì biến mất, nghe đâu trốn sang nước ngoài, bỏ lại vợ con trong đống nợ nần. Chị gái tôi khóc cạn nước mắt, vừa thương chồng, vừa oán trách, vừa ân hận vì đã không kịp lo cho mẹ lúc cuối đời.
Tôi nhìn chị, lòng nặng trĩu. Sự thật là, khi một người đàn ông không có tình, không có nghĩa, thì giàu sang hay nghèo khó đều chỉ là ảo ảnh. Và đôi khi, cái giá của sự nhẫn tâm phải trả không chỉ bằng sự sụp đổ của một gia đình, mà còn bằng niềm tin, bằng tình thân vĩnh viễn mất đi.
Câu chuyện khép lại, nhưng dư âm còn đó: một bài học xương máu rằng tiền bạc có thể mất đi rồi kiếm lại, nhưng tình nghĩa gia đình một khi đã để vuột mất, thì chẳng bao giờ tìm lại được nữa.