“Có những ngày, ta tưởng mình đã buông xuống hết thảy, nhưng chỉ cần một làn gió thoảng qua, một bóng dáng quen thuộc trong ký ức… trái tim lại nhói đau như ngày đầu tiên mất mát.”
Ngày mai là lễ cưới của tôi. Đáng lẽ, giờ phút này tôi nên ngồi ở nhà cùng gia đình chuẩn bị, sắm sửa từng chút một cho ngày trọng đại. Nhưng sáng sớm nay, tôi xách bó hoa cúc trắng, cùng vài gói bánh mà vợ cũ tôi từng thích, lặng lẽ lái xe ra nghĩa trang ngoại ô.
Người ta nói đàn ông chỉ nên nhìn về phía trước, nhất là khi sắp bắt đầu một cuộc hôn nhân mới. Nhưng tôi thì khác. Trong tim tôi, Ngọc – người vợ đầu tiên – chưa bao giờ là “quá khứ”. Bốn năm trước, một tai nạn giao thông cướp đi cô ấy khi chúng tôi còn chưa kịp có một đứa con. Từ đó, tôi sống những tháng ngày lạnh lẽo, nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ đủ can đảm yêu thêm lần nào nữa.
Cho đến khi Hạnh – người vợ sắp cưới – xuất hiện. Hạnh dịu dàng, kiên nhẫn, chẳng bao giờ ép buộc tôi phải quên đi người cũ. Chính sự bao dung ấy đã dần sưởi ấm trái tim tôi. Và tôi quyết định cho cả hai một cơ hội.
Tôi quỳ xuống bên mộ Ngọc, nhẹ nhàng lau từng vết bụi bám, nhổ mấy cọng cỏ dại mọc chen quanh bia đá. Mùi hương trầm nghi ngút khiến không gian thêm tĩnh lặng. Tôi đặt bó cúc trắng xuống, lẩm nhẩm như đang trò chuyện:
– Ngọc à, ngày mai anh cưới vợ. Anh biết em sẽ trách anh, nhưng anh tin em cũng mong anh hạnh phúc. Người con gái đó hiền lắm, chắc chắn em sẽ yên tâm.
Nói đến đây, cổ họng tôi nghẹn lại. Đang cúi người thắp nén hương, tôi nghe tiếng bước chân phía sau. Một giọng nữ trong trẻo vang lên:
– Anh… cũng đến thăm mộ người thân à?
Tôi quay lại. Trước mặt tôi là một cô gái khoảng chừng đôi mươi, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài cột gọn sau lưng. Trên tay cô cầm bó hoa ly trắng. Đôi mắt cô ánh lên sự buồn bã, nhưng không kém phần kiên nghị.
Tôi thoáng khựng lại, vì chẳng hiểu sao hình ảnh cô trong giây phút ấy gợi cho tôi cảm giác rất quen, giống như một phần ký ức xa xăm được khơi dậy.
– Ừ, vợ anh. – Tôi khẽ đáp.
Cô gái lặng yên vài giây, rồi gật đầu, đôi môi mím chặt như muốn chia sẻ một nỗi đau nào đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ đứng nhìn cô đặt bó hoa xuống ngôi mộ ở hàng bên cạnh.
Khoảnh khắc ấy, giữa không gian mờ khói hương, hai người xa lạ bỗng dưng như có chung một sợi dây gắn kết vô hình – sợi dây của những mất mát, của tình yêu chưa kịp trọn vẹn.
Tôi không hề biết rằng, cuộc gặp gỡ thoáng qua ấy sẽ trở thành bước ngoặt, làm thay đổi cả cuộc đời tôi về sau.
Sau khi thắp hương xong, tôi đứng lặng một lát rồi định quay về. Thế nhưng, chẳng hiểu sao đôi mắt của cô gái bên cạnh vẫn khiến tôi bận tâm. Cô ngồi thu mình bên ngôi mộ, hai tay siết chặt bó hoa đã đặt xuống, vai run run như đang cố kiềm nén nỗi đau.
Tôi khẽ hắng giọng, lên tiếng:
– Xin lỗi… cô gái, người thân của em à?
Cô gật đầu. Một lát sau, giọng nghẹn ngào:
– Anh trai em… mất cách đây nửa năm. Tai nạn giao thông. Em đi học xa, đến khi về thì… chỉ kịp nhìn di ảnh.
Tôi im lặng. Tim tôi nhói lên, bởi câu chuyện ấy quá giống với những gì mình từng trải qua. Mất mát đến đột ngột, chẳng kịp nói lời nào. Tôi cúi đầu, cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ.
– Anh chia buồn với em. – Tôi khẽ nói. – Anh hiểu cảm giác đó.
Cô gái ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt ngấn nước nhưng lại ánh lên một chút ngạc nhiên. Tôi nghĩ có lẽ cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói ấy. Chúng tôi không nói thêm gì nhiều, chỉ đứng lặng cạnh nhau, trong cái tĩnh mịch của nghĩa trang.
Khi tôi bước ra bãi xe, bất giác ngoái lại, thấy cô cũng rời đi. Con đường đất dẫn ra cổng nghĩa trang lấm tấm những vệt nắng sớm. Bóng dáng nhỏ bé ấy đi ngay phía trước, bước chậm chạp nhưng kiên định. Tôi chần chừ một chút, rồi quyết định tiến lên bắt chuyện:
– Em thường xuyên đến đây à?
Cô mỉm cười nhạt:
– Mỗi tuần một lần. Em sợ anh trai buồn, nên luôn cố gắng ghé qua.
Tôi gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy hình bóng Ngọc – vợ cũ của tôi – như đâu đây, hiển hiện qua sự tận tụy của cô gái lạ này. Có lẽ bởi cùng gánh một nỗi đau, nên tôi cảm nhận sự gần gũi đến lạ.
– À… – Tôi bối rối – Anh là Minh.
– Em là Vy. – Cô đáp ngắn gọn, rồi bước đi nhanh hơn.
Chúng tôi tạm biệt nhau ở cổng nghĩa trang. Tôi lên xe, lái chậm chậm, mà trong đầu cứ vang vọng cái tên “Vy”. Một cái tên nhẹ nhàng, dễ nhớ, và dường như đã để lại một vệt sáng trong trái tim tôi – giữa lúc tôi tưởng nó đã đóng kín.
Ngày cưới diễn ra ấm cúng. Hạnh rạng rỡ trong tà áo dài đỏ, nụ cười hiền hậu khiến ai cũng khen ngợi. Tôi cố gắng để lòng mình bình yên, để quá khứ và cuộc gặp gỡ kia chỉ còn như một vệt mờ trong ký ức.
Thế nhưng, đời vốn dĩ chẳng đơn giản. Một tuần sau, khi tôi quay lại nghĩa trang để thắp hương cho Ngọc, tôi lại gặp Vy. Vẫn là dáng người nhỏ nhắn, vẫn là bó hoa ly trắng. Lần này, cô mỉm cười chào tôi trước.
– Anh lại đến à?
Tôi gật đầu, rồi đáp lại bằng nụ cười. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, lần này trò chuyện nhiều hơn. Vy kể về tuổi thơ với anh trai, về những ngày rong chơi ngoài đồng, rồi bất ngờ bị mất đi chỗ dựa lớn nhất đời mình. Tôi kể về Ngọc, về những tháng ngày lặng lẽ sống trong nỗi nhớ.
Có lẽ, chính vì cùng trải qua mất mát, chúng tôi tìm thấy sự an ủi ở nhau. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt như giúp tôi nhẹ nhõm hơn, bớt đi phần nào sự day dứt.
Rồi từ đó, chúng tôi gặp nhau đều đặn mỗi tuần. Lúc đầu chỉ là tình cờ, sau này như có hẹn trước. Tôi bắt đầu chờ mong những lần được ngồi bên Vy, lắng nghe cô tâm sự, và chính mình cũng nói ra được những điều giấu kín lâu nay.
Một sự gần gũi âm thầm len lỏi… Tôi không nhận ra rằng, nó đang dần vượt qua ranh giới mong manh giữa “đồng cảm” và “tình cảm”.
Những tuần sau đó, tôi và Vy gặp nhau nhiều hơn. Ban đầu là ở nghĩa trang, rồi dần dần chúng tôi bắt đầu đi uống cà phê sau khi thắp hương xong. Những buổi chiều muộn, ngồi bên ly trà nóng, Vy kể cho tôi nghe chuyện học hành, chuyện bạn bè, còn tôi kể về những kỷ niệm cùng Ngọc.
Tôi không giấu chuyện mình đã kết hôn. Khi nghe điều đó, Vy chỉ mỉm cười, đôi mắt thoáng chút buồn. Nhưng cô vẫn ở lại, vẫn lắng nghe. Sự xuất hiện của Vy giống như một khoảng trời mới, khiến tôi cảm thấy trái tim mình sống dậy lần nữa – một cảm giác vừa ấm áp vừa nguy hiểm.
Có một lần, Vy hỏi tôi:
– Anh có bao giờ thấy có lỗi với chị ấy… khi anh sắp cưới người khác không?
Câu hỏi khiến tôi sững người. Tôi ngập ngừng:
– Anh đã từng… nhưng Hạnh – vợ anh – rất hiểu chuyện. Cô ấy chấp nhận quá khứ của anh. Có lẽ chính vì vậy anh mới dám bước thêm một bước.
Vy gật đầu, không nói gì nữa. Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xăm. Tôi chợt nhận ra, mỗi câu chuyện về mất mát đều để lại trong cô một vết thương không dễ lành, và tôi – trong vô thức – đã trở thành nơi để cô nương tựa.
Thế rồi, một buổi chiều, mưa lất phất rơi. Chúng tôi ngồi trú ở quán cà phê nhỏ ven đường. Bất chợt, Vy bật khóc.
– Anh biết không… nhiều lúc em cảm thấy mình như lạc lõng giữa thế giới này. Bạn bè ai cũng bận rộn, gia đình cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ. Chỉ có ở bên anh, em mới thấy có người thật sự hiểu mình.
Lời nói ấy khiến tôi lặng đi. Trong khoảnh khắc, tôi đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc của Vy. Cô không rút lại, chỉ cúi đầu để mặc những giọt nước mắt rơi. Trái tim tôi run lên – cảm giác này không còn là sự đồng cảm đơn thuần nữa. Nó là thứ tình cảm đã vượt khỏi giới hạn, dù tôi không muốn thừa nhận.
Đêm đó, về nhà, nhìn Hạnh tất bật chuẩn bị bữa tối, tôi cảm thấy tội lỗi đến nghẹt thở. Cô vẫn ân cần như mọi khi, vẫn tin tưởng tôi tuyệt đối. Tôi không thể để cô biết rằng trái tim mình đang chia làm hai nửa.
Những ngày tiếp theo, tôi cố gắng tránh gặp Vy. Tôi viện đủ lý do: công việc bận, gia đình có việc… Nhưng lạ lùng thay, mỗi khi không gặp, lòng tôi lại trống trải. Tôi nhớ ánh mắt của cô, nhớ giọng nói dịu dàng khi kể về anh trai.
Một hôm, Vy nhắn tin cho tôi
Tôi cầm điện thoại, tim nặng trĩu. Tôi không trả lời ngay, mà lái xe thẳng đến nghĩa trang. Vy đã ngồi ở đó từ lúc nào, mái tóc ướt sũng vì mưa phùn. Thấy tôi, cô bật khóc.
Tôi tiến lại gần, lấy áo khoác trùm lên vai cô. Trong khoảnh khắc đó, mọi ranh giới trong tôi như sụp đổ. Tôi ôm lấy cô, để mặc trái tim mình run rẩy.
Tôi buông Vy ra, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghẹn ngào:
– Vy… chúng ta không thể. Anh đã có vợ. Anh không thể làm tổn thương cô ấy.
Tôi đứng đó rất lâu, trước ngôi mộ của Ngọc. Trong làn khói hương mờ ảo, tôi như nghe thấy giọng cô thì thầm: “Hãy chọn con đường đúng đắn, Minh à.”
Từ hôm đó, tôi không còn gặp lại Vy nữa. Tôi tập trung vào cuộc sống với Hạnh, học cách trân trọng những gì mình đang có. Thỉnh thoảng, ký ức về Vy vẫn ùa về, nhưng tôi biết, đó chỉ là một khúc rẽ trong đời – một khúc rẽ giúp tôi hiểu rõ hơn giá trị của hạnh phúc hiện tại.
Bởi suy cho cùng, tình yêu không chỉ là rung động nhất thời, mà còn là sự lựa chọn, sự trách nhiệm và lòng thủy chung.
Nhiều năm sau, cuộc sống của tôi dần ổn định. Tôi và Hạnh có một bé gái kháu khỉnh, căn nhà nhỏ lúc nào cũng vang tiếng cười trẻ thơ. Những nỗi buồn năm xưa không còn ám ảnh như trước, mà trở thành ký ức để tôi trân trọng hiện tại nhiều hơn.
Có đôi khi, tôi lại nhớ đến Vy – cô gái ở nghĩa trang năm ấy. Tôi không gặp lại cô, không biết giờ này cô sống ra sao, có còn buồn bã hay đã tìm được niềm vui mới. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết, Vy chính là một phần quan trọng trong hành trình trưởng thành của tôi.
Chính Vy đã giúp tôi nhìn rõ trái tim mình, giúp tôi nhận ra rằng tình yêu không phải chỉ là sự rung động thoáng qua, mà là trách nhiệm và sự lựa chọn dài lâu. Nếu không có cuộc gặp gỡ ấy, có lẽ tôi đã không đủ mạnh mẽ để toàn tâm toàn ý cho hiện tại.
Một buổi chiều, tôi đưa con gái đến nghĩa trang thắp hương cho Ngọc. Gió heo may thổi về, nắng vàng trải nhẹ trên bia mộ. Tôi mỉm cười, khẽ thì thầm:
– Ngọc à, anh đã sống tốt như em mong. Anh hạnh phúc rồi.
Bên cạnh, con gái tôi lon ton chạy quanh, cười trong trẻo. Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Có lẽ, mỗi người đi qua đời ta đều mang theo một sứ mệnh. Ngọc cho tôi tình yêu đầu đời, Vy mang đến cho tôi sự tỉnh thức, và Hạnh là điểm tựa bình yên cuối cùng.
Đứng trước mộ người xưa, tôi biết mình đã chọn đúng. Hạnh phúc không ở đâu xa, mà ở ngay trong gia đình nhỏ này, trong vòng tay yêu thương hiện tại. Và đó mới là nơi bình yên thuộc về tôi.