Ngày rước dâu, nhà trai không được mở cổng vào đón cô dâu như thông lệ. Cổng bị khóa, người thì vắng, chỉ có vài ánh mắt nhìn từ trong song sắt. Khi mẹ cô dâu bước ra, nhà trai mới hiểu vì sao lễ cưới lại bắt đầu bằng một cú sốc — và kết thúc bằng một cú trèo tường.
6:00 sáng. Ngày cưới.
Căn nhà cuối con hẻm nhỏ ở Quận 12 vẫn im lìm dù giờ rước dâu đã gần kề. Nhà trai – gồm chú rể Hưng, ba mẹ anh và vài người thân, đứng ngơ ngác trước cánh cổng sắt đóng chặt. Không một ai trong nhà cô dâu ra mở cửa. Không tiếng nhạc, không lời chào, không bóng dáng người.
“Chuyện gì vậy? Nhà gái quên giờ?” – Mẹ Hưng nhìn đồng hồ, chau mày.
“Không thể nào. Hôm qua còn gọi xác nhận rõ giờ giấc. 6:30 là làm lễ, bây giờ hơn 6 rồi…” – Hưng sốt ruột. Anh nhìn lên tầng hai, thấy rèm cửa khẽ động, có người đang đứng đó.
“Em gọi cho Vy chưa?” – Ba Hưng hỏi.
“Dạ rồi, máy bận.” – Hưng nắm điện thoại, tay đổ mồ hôi. Mắt anh lạc về bức tường phía sau nhà, cao tầm hơn 2m. “Chắc có gì đó không ổn.”
Cách đó vài phút, bên trong căn nhà.
Vy, cô dâu, ngồi trên giường, váy cưới trắng phủ ngang đùi, đôi mắt ướt nhưng không khóc. Mẹ cô đứng cạnh, lặng lẽ, tay cầm điện thoại vừa ngắt cuộc gọi.
“Con vẫn muốn đi theo nó?” – Giọng mẹ nhỏ, nhưng lạnh.
Vy không trả lời. Cô cúi xuống nhìn bụng mình – nơi chỉ mới lộ ra một chút dấu hiệu của thai gần ba tháng. Cái thai là lý do mẹ cô đóng cửa hôm nay.
“Không cưới cưới gì hết. Nó để con có bầu rồi mới về xin cưới. Vậy mà còn trơ mặt tới rước dâu?”
“Anh ấy đâu có trốn tránh. Bên nhà trai đồng ý, còn xin cưới gấp. Tụi con thương nhau thật mà mẹ…” – Vy run giọng.
“Cưới kiểu gì? Chửa rồi mới làm lễ, người ta cười vô mặt tôi à?” – Mẹ cô giật mạnh cánh cửa sổ, nhìn xuống sân.
Ngoài kia, nhà trai vẫn đang đứng đó.
6:20 sáng. Ngoài cổng.
Cánh cổng vẫn khóa. Hàng xóm xung quanh bắt đầu xì xào. Một vài người còn đứng ngoài cổng rình xem.
“Trời ơi, có khi nào nhà gái ‘phản kèo’? Mới nghe nói con nhỏ bầu bí rồi phải cưới gấp…”
“Ghê quá ha, chứ lỡ nhà gái không ưng nhà trai thì sao?”
Nghe những lời đó, mặt Hưng nóng ran. Anh siết chặt bó hoa cưới. Cứ mỗi phút trôi qua, anh lại thấy tim mình lặng thêm một chút.
6:30 sáng.
“Không lẽ mình trèo tường vô?” – Thằng Tùng, bạn thân Hưng đùa nửa thật nửa chơi.
“Có lẽ là cách duy nhất rồi đó…” – Một người trong đoàn nhà trai nói nhỏ, nửa bất mãn, nửa lo lắng.
Ba Hưng nhìn con trai. “Con quyết định đi. Nếu con thật lòng thương con bé, thì đừng ngại. Nhưng sau đó phải nói chuyện rõ ràng với mẹ vợ.”
Hưng gật. Anh đưa bó hoa cho Tùng giữ, rồi cởi áo vest, quay sang bức tường phía sau nhà. Tường không quá cao, nhưng leo vào lễ rước dâu theo kiểu này thì chắc chắn… thiên hạ sẽ không để yên.
6:45 sáng. Bên trong.
Vy giật mình nghe tiếng động ngoài sân sau.
Tiếng chân chạy. Rồi tiếng gọi nhỏ: “Vy! Vy! Là anh đây!”
Cô bật dậy, kéo váy chạy ra sau. Qua cửa sổ bếp, cô thấy Hưng đang leo qua tường, tay bám mép tường, chân quặp vào gờ xi măng đã cũ. Một vài người trong nhà trai đang đỡ anh từ phía dưới.
Mẹ cô từ trong bếp chạy ra, ánh mắt giận dữ.
“Cái gì đây? Mấy người đang làm trò gì vậy?”
Hưng đáp đất, thở mạnh. Anh chỉnh lại áo sơ mi, quỳ gối xuống trước mặt mẹ Vy.
“Cô à… con xin lỗi nếu đã làm cô giận. Nhưng con yêu Vy thật lòng. Dù cô không đồng ý, con cũng sẽ không bỏ cô ấy. Con xin phép được đón Vy về.”
Không gian chết lặng.

Vy bước tới, cầm lấy tay Hưng. “Mẹ… tụi con không hối hận.”
7:00 sáng. Cổng vẫn khóa.
Sau vài phút im lặng, mẹ Vy thở mạnh, rồi quay lưng đi vào trong. Tưởng bà từ chối, ai ngờ chưa tới 1 phút sau, tiếng lách cách mở khóa vang lên. Cánh cổng mở ra, bà nhìn thẳng vào nhà trai, giọng dửng dưng:
“Vào đi. Đừng để hàng xóm nói hoài.”
Hưng ngỡ ngàng, đứng bật dậy, cùng cả đoàn nhà trai bước vào trong. Ai nấy thở phào, nhưng chưa ai dám cười. Không khí vẫn nặng trĩu.
Tối hôm đó.
Tiệc cưới diễn ra đơn giản, không linh đình như dự định ban đầu. Nhưng cả hai họ đều ngồi đầy đủ. Mẹ Vy không cười, cũng không chụp hình cùng con gái. Nhưng bà ngồi yên cho đến hết buổi.
Khi Vy ra chào từng bàn, cô dừng lại bên mẹ.
“Mẹ… cảm ơn vì đã mở cửa.”
Mẹ cô nhìn lên, mắt đục ngầu. “Tao làm mẹ mày, tao đâu bỏ mày được.”Tưởng rằng lễ cưới đã qua êm xuôi, nhưng chính cái bức tường hôm đó đã để lại một vết nứt khó lành trong lòng người mẹ. Và vài tháng sau, khi Vy sinh con, bí mật bị chôn giấu bấy lâu mới dần lộ rõ — rằng không phải chỉ vì cái thai, mà còn vì một điều quá khứ của Hưng mà mẹ cô đã biết trước…
Vy nằm trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt vì vừa trải qua ca sinh khó. Đứa con trai đầu lòng nằm gọn trong tay cô, đỏ hỏn, yếu ớt. Bên cạnh, Hưng đứng lặng im, bàn tay run run khi vuốt nhẹ mái tóc vợ.
“Em mệt không?” – Anh thì thầm.
Vy chỉ mỉm cười, rồi nhìn ra cửa: “Mẹ đâu rồi?”
Hưng quay ra. Không thấy mẹ vợ đâu cả. Bà đến sớm, ngồi ở hành lang đợi, vậy mà khi ca sinh bắt đầu, bà lại rời đi không một lời. Vy hơi thất vọng, nhưng không nói ra.
Chiều tối hôm đó, khi cả hai mẹ con đã ổn định, mẹ Vy quay lại. Trên tay bà là một túi cháo gà còn nóng. Bà lặng lẽ múc cháo ra chén, không nói một lời.
“Mẹ… mẹ coi cháu ngoại nè.” – Vy cố làm giọng vui.
Bà chỉ cúi xuống nhìn đứa bé, môi mím lại, mắt đầy tâm sự.
“Giống nó.” – Bà buột miệng.
Vy chững lại. “Giống… Hưng?”
Bà không trả lời, đặt chén cháo xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài. Vy nhìn theo, tim nặng trĩu. Hưng cũng cảm nhận có gì đó không ổn, nhưng anh chưa từng dám hỏi thẳng.
Một tuần sau, cả nhà về lại căn nhà trọ nhỏ ở Gò Vấp. Hưng và Vy bắt đầu cuộc sống làm cha mẹ, dù còn bỡ ngỡ. Mẹ Vy thì vẫn giữ khoảng cách. Bà ít đến thăm, dù chỉ cách nhau vài cây số.
Một buổi trưa, khi Hưng đi làm, Vy ghé nhà mẹ. Cô mở tủ sách cũ để tìm vài cuốn thai giáo bà từng giữ. Bất ngờ, trong một ngăn tủ kín, cô thấy một bức ảnh cũ — ba người đang đứng trước tiệm vàng “Thanh Hòa” năm 2015.
Người phụ nữ chính là mẹ cô, trẻ hơn gần chục tuổi. Bên cạnh là một người đàn ông đeo kính — không ai khác chính là ba Hưng. Và… đứa con trai trong ảnh, cỡ tầm 20 tuổi, chính là Hưng.
“Ủa… sao Hưng lại có hình chụp với mẹ mình hồi đó?” – Vy thầm nghĩ.
Phía sau bức ảnh có ghi:
“Nguyễn Văn Hưng – học trò cũ, gặp lại sau 5 năm. 2015.”
Tim Vy đập mạnh. Cô lập tức mang ảnh đến gặp mẹ.
“Mẹ… cái này là sao? Mẹ quen ba mẹ Hưng từ trước hả?”
Mẹ cô im lặng một lúc lâu.
“Ừ. Mẹ biết nó từ hồi nó còn là học sinh cấp ba. Học thêm Toán ở trung tâm của mẹ.”
Vy ngạc nhiên. “Sao mẹ chưa từng nói?”
“Vì mẹ muốn quên.” – Mắt bà chùng xuống. “Lúc đó nó gây rối trong lớp, đánh bạn, bị đuổi học. Ba nó tới xin mẹ đừng báo công an. Mẹ mềm lòng. Nhưng rồi… nó còn ăn cắp điện thoại của cô giáo dạy Văn. Từ đó, mẹ cạch luôn cái nhà đó.”
Vy sững sờ.
“Nhưng… sao mẹ không nói gì từ đầu? Tụi con yêu nhau ba năm rồi mà.”
Mẹ cô thở dài: “Mẹ biết trễ. Mãi đến ngày con báo có bầu. Mẹ nhìn ảnh cưới mới nhận ra. Mẹ không muốn tin… nhưng khi mẹ gặp lại ba nó trong ngày hỏi cưới, mẹ chắc chắn.”
Vy cắn môi. Mọi thứ như sụp xuống. Cô quay mặt đi.
“Mẹ nghĩ nó không thay đổi. Mẹ nghĩ nó vẫn là đứa trẻ hư đó.”
“Mẹ không tin là anh ấy đã khác?” – Vy hỏi nhỏ.
“Mẹ tin… nhưng mẹ sợ.” – Giọng bà nghẹn lại. “Mẹ sợ con rồi cũng bị như cô giáo Văn năm xưa, bị thương cả đời mà không ai biết.”
Tối đó, Vy đối diện với Hưng trong căn phòng nhỏ. Cô không giấu.
Anh lặng người khi nghe cô kể về bức ảnh và quá khứ bị phanh phui.
“Anh không ngờ mẹ em là người đó…” – Anh nói, mắt đỏ hoe. “Anh xin lỗi… quá khứ của anh thật sự không đáng để tự hào. Nhưng anh đã thay đổi, anh thề.”
Vy nắm tay anh. “Em biết. Nếu không, mẹ em đã không mở cổng hôm đó.”
Hưng nhìn cô, ngỡ ngàng.
“Ngày hôm đó, lúc anh trèo tường vào, mẹ em đã mở cửa. Vì bà tin… rằng anh không giống ba anh. Bà chỉ cần anh chứng minh.”
Ngôi nhà cũ ở Quận 12 giờ đã sửa sang lại. Mẹ Vy sống cùng vợ chồng Vy – Hưng và cháu ngoại. Bức tường nơi Hưng từng trèo qua ngày cưới đã được đập bỏ, thay bằng một lối đi nhỏ lát gạch, trồng hoa hai bên.
Trong một buổi chiều, mẹ Vy bế cháu đi dạo, nhìn về phía lối đi mới, nói với Vy:
“Ngày xưa mẹ xây tường vì muốn bảo vệ con. Nhưng giờ mẹ hiểu… tình yêu không thể bảo vệ bằng rào chắn. Nó phải được thử thách, như thằng Hưng đã từng trèo qua bức tường ấy vì con.”
Vy cười, gật đầu. “Và giờ tụi con sẽ trèo qua mọi thử thách vì mẹ.”
Có những bức tường không phải để ngăn cản, mà để thử xem ai đủ kiên trì trèo qua. Có những tổn thương quá khứ không thể xóa, nhưng có thể được chữa lành bằng lòng chân thành và thời gian.