Ngay từ lần đầu nghe giới thiệu về chị Hoa, tôi đã có một cảm giác khác lạ – một sự tin tưởng nhẹ nhàng len vào lòng. Người phụ nữ ấy bước vào nhà tôi với dáng vẻ giản dị: chiếc áo sơ mi cũ nhưng sạch sẽ, nụ cười hiền hậu và đôi bàn tay chai sần chứng minh cho cả quãng đời làm việc chăm chỉ. Ở tuổi 51, quê ở Thái Bình, chị đã trải qua hơn mười năm gắn bó với nghề giúp việc gia đình. Hồ sơ của chị ghi đầy đủ những kỹ năng mà một gia đình nào cũng cần: nấu ăn, chăm trẻ, chăm sóc người già, dọn dẹp gọn gàng.
Tôi vốn ngần ngại khi thuê người trẻ vì sợ sự thiếu kiên nhẫn, đôi khi bất cẩn. Trái lại, chị Hoa mang đến cảm giác yên tâm lạ thường. Ngay tuần đầu, căn nhà vốn bừa bộn của tôi bỗng trở nên ngăn nắp, sạch sẽ đến từng góc nhỏ. Những bữa cơm chị nấu mang đậm hương vị Bắc: bát canh cua đồng, đĩa cà muối giòn tan, mâm cơm chan chứa sự ấm cúng. Chồng tôi khen ngợi liên tục, còn tôi thì như trút bỏ một gánh nặng sau giờ làm việc mệt nhọc.
Có lần tôi bị cảm, chị Hoa lẳng lặng nấu cháo hành, pha nước gừng, dìu tôi nằm nghỉ. Cách chị chăm sóc khiến tôi chợt nhớ đến mẹ mình ở quê – vừa gần gũi, vừa tận tâm. Tôi thầm nghĩ: “Thật may mắn khi tìm được chị.”
Những ngày đầu, cuộc sống trong nhà tôi như được thổi một luồng gió mới. Tối đến, cả nhà quây quần bên mâm cơm, tiếng cười giòn tan. Chị Hoa ít nói, nhưng mỗi khi lên tiếng, câu chuyện của chị luôn giản dị mà ấm áp. Tôi từng tin rằng sự yên bình ấy sẽ kéo dài thật lâu.
Thế nhưng, chỉ sau vài tháng, những dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện. Chị thường than mệt, sắc mặt ngày một nhợt nhạt. Tôi nhiều lần thấy chị đang làm bỗng ngồi thụp xuống vì chóng mặt. Mỗi khi tôi lo lắng hỏi han, chị chỉ cười trừ, bảo chắc do “thời tiết thay đổi”.
Một buổi chiều tôi về nhà sớm, bắt gặp chị khoác áo rộng, đội nón kín mít, lén lút rời đi. Bất giác, tôi đi theo. Chị bước vào một phòng khám tư nhân ở quận kế bên. Gần một tiếng sau, chị trở ra với một phong bì kết quả siêu âm. Khi ánh mắt tôi vô tình bắt gặp dòng chữ “kết quả thai” in trên góc phong bì, tim tôi như ngừng đập.
Một người phụ nữ 51 tuổi, độc thân, lại đang… mang thai?
Tôi đứng chết lặng trước cửa phòng khám, đầu óc quay cuồng. Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu: Làm sao một người phụ nữ 51 tuổi, không chồng, không người yêu, lại có thể mang thai? Tôi muốn chạy đến hỏi chị ngay, nhưng chân tay cứng ngắc, tim đập dồn dập. Cuối cùng, tôi lặng lẽ quay về nhà, lòng đầy rối bời.
Tối hôm ấy, chị Hoa về muộn hơn thường lệ. Tôi cố gắng bình tĩnh quan sát, thấy chị có vẻ mệt mỏi, ánh mắt trốn tránh. Khi bữa cơm dọn ra, chồng tôi vừa ăn vừa vui vẻ khen món cá kho, chỉ mình tôi chẳng nuốt nổi. Tôi liếc nhìn phong bì giấy khám trong túi xách của chị, lòng dằn vặt.
Mấy ngày sau, tôi âm thầm để ý nhiều hơn. Quả thật, chị ăn uống thất thường, thỉnh thoảng lại bỏ bữa. Đêm muộn, tôi còn nghe tiếng chị nôn khan trong nhà vệ sinh. Những biểu hiện ấy càng củng cố nỗi nghi hoặc.
Tôi quyết định phải làm rõ. Một buổi trưa, khi chị đang đi chợ, tôi lén mở túi xách của chị. Bên trong, ngoài giấy tờ tùy thân, tôi tìm thấy tờ kết quả siêu âm: chữ in đậm rõ ràng – “Thai 9 tuần”. Tôi chết lặng. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa.
Chiều hôm đó, tôi lấy hết can đảm để đối diện. Khi cả nhà chỉ còn tôi và chị Hoa, tôi hỏi thẳng:
— Chị Hoa, em tình cờ thấy giấy khám của chị. Chị… có thai thật sao?
Chị sững người, mắt đỏ hoe, tay run run. Sau vài phút im lặng, chị thở dài:
— Ừ, em đã biết rồi thì chị cũng không giấu nữa…
Giọng chị nghèn nghẹn, chị kể rằng hồi trẻ từng có một mối tình sâu đậm, nhưng rồi bị phụ bạc. Cả đời chị lặng lẽ, chôn chặt nỗi buồn, dồn hết tình thương cho công việc và những gia đình chị từng giúp việc. Năm ngoái, trong một lần về quê thăm bạn cũ, chị vô tình gặp lại một người đàn ông hơn chị vài tuổi, góa vợ. Họ nương tựa nhau trong một thời gian ngắn ngủi. Không ngờ, ở tuổi ngũ tuần, chị lại có thai. Người đàn ông ấy từ chối trách nhiệm, biến mất sau khi biết tin.
Chị cúi đầu, nước mắt rơi:
— Chị biết tuổi này sinh con là quá sức, lại chẳng có chỗ dựa. Nhưng chị không nỡ bỏ. Bao nhiêu năm rồi chị sống cô độc, chị muốn có một đứa con gọi mình là mẹ, dù chỉ một lần.
Nghe đến đây, tim tôi chùng xuống. Trước mặt tôi không còn là một người giúp việc, mà là một người phụ nữ yếu đuối, khao khát tình thân. Tôi cảm thấy thương chị vô cùng, nhưng nỗi lo cũng bủa vây: Một người 51 tuổi mang thai – nguy hiểm thế nào? Rồi tương lai ra sao?
Tối đó, tôi trằn trọc mãi. Chồng tôi chưa hề biết chuyện, còn chị thì kiên quyết xin tôi giữ kín. Trong lòng tôi giằng xé: nói ra thì sợ ảnh hưởng đến công việc của chị, giữ kín thì tôi lại thấy lo lắng thay.
Ngày hôm sau, chị xin nghỉ làm nửa ngày để đi tái khám. Tôi lặng lẽ đi theo. Bác sĩ nói thẳng: tuổi của chị mang thai là “nguy cơ cao”, dễ biến chứng, cần theo dõi sát. Tôi nghe mà rùng mình. Nhìn dáng chị bước ra, nhỏ bé và yếu ớt, tôi vừa thương vừa sợ.
Từ hôm ấy, bầu không khí trong nhà tôi nặng nề hơn. Chị Hoa vẫn làm việc, vẫn âm thầm chăm sóc chúng tôi, nhưng đôi mắt chị lúc nào cũng ánh lên một nỗi niềm sâu thẳm. Tôi biết, cơn giông tố thật sự chỉ mới bắt đầu.
Càng ngày, sức khỏe chị Hoa càng sa sút. Những công việc vốn quen thuộc giờ trở nên nặng nề. Tôi thấy chị thường phải ngồi nghỉ giữa chừng, hơi thở gấp gáp, mồ hôi vã ra. Tôi không đành lòng, nhiều lần bảo chị giảm bớt việc, nhưng chị chỉ lắc đầu:
— Chị quen rồi. Làm việc cũng giúp chị bớt nghĩ ngợi.
Một buổi tối, khi chồng tôi đi công tác, chị Hoa đột ngột ngất xỉu trong bếp. Tôi hoảng hốt đưa chị vào viện. Sau khi thăm khám, bác sĩ nghiêm nghị nói:
— Thai phụ tuổi này cực kỳ nguy hiểm, lại thiếu máu nặng. Nếu cố giữ, nguy cơ cho cả mẹ lẫn con đều rất cao.
Tôi ngồi ngoài hành lang bệnh viện, nghe tim mình thắt lại. Bên trong, chị Hoa khóc nấc khi nghe lời bác sĩ. Chị muốn giữ đứa bé bằng mọi giá. Tôi vừa thương vừa sợ, không biết phải khuyên chị thế nào.
Những ngày sau, tôi cố gắng chăm sóc chị nhiều hơn. Tôi đưa chị đi khám định kỳ, mua thuốc bổ, nấu những món ăn giàu dinh dưỡng. Nhưng tôi cũng biết, sức lực chị chẳng còn nhiều.
Một đêm, chị ngồi trước hiên nhà, nhìn lên bầu trời rồi thầm thì:
— Chị chỉ mong con nó đủ duyên để đến với chị. Dù chỉ một thời gian ngắn thôi, chị cũng mãn nguyện.
Lời nói ấy khiến tôi rơi nước mắt. Tôi thấy trong chị không chỉ có sự yếu đuối mà còn là một nghị lực phi thường – dám bước vào hành trình gian nan ở cái tuổi mà người ta chỉ mong an nhàn.
Rồi ngày định mệnh cũng đến. Trong lần khám thai thứ 5, bác sĩ phát hiện tim thai ngừng đập. Tôi sững sờ, còn chị thì gục xuống, nước mắt lã chã. Phải mất rất lâu, chị mới chấp nhận ký vào giấy đình chỉ thai.
Ca thủ thuật diễn ra trong lặng lẽ. Khi tỉnh lại, chị Hoa nằm bất động, ánh mắt trống rỗng. Tôi nắm tay chị, nghẹn ngào:
— Chị vẫn còn chúng em bên cạnh.
Sau biến cố, sức khỏe chị yếu hẳn. Tôi khuyên chị về quê nghỉ ngơi, nhưng chị từ chối, bảo:
— Ở đây chị còn việc để làm, còn người để chăm sóc. Về quê, chị chỉ có một mình, buồn lắm.
Từ đó, tôi càng quý trọng chị hơn. Không chỉ là người giúp việc, chị đã trở thành một phần của gia đình tôi – như một người thân, một người dì, người chị.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn không quên ánh mắt chị Hoa ngày cầm kết quả siêu âm – vừa hy vọng, vừa sợ hãi. Đứa bé không kịp chào đời, nhưng tôi tin nó đã để lại trong chị một phần hạnh phúc ngắn ngủi.
Câu chuyện của chị Hoa khiến tôi hiểu rằng: sau vẻ ngoài bình lặng của một người giúp việc, đôi khi là cả một thế giới riêng – đầy thương tổn, đầy khao khát yêu thương. Và đôi khi, điều lớn lao nhất mà chúng ta có thể làm, chỉ là mở lòng, đón nhận họ như một phần ruột thịt.