Tối hôm đó, tôi đưa vợ đi ăn tại một nhà hàng nhỏ mới mở trong thành phố. Quán không sang trọng, nhưng không gian ấm cúng, ánh đèn vàng dịu nhẹ cùng tiếng nhạc jazz khiến bữa tối trở nên đặc biệt. Tôi và vợ trò chuyện rôm rả, cho đến khi nhân viên phục vụ bước ra với khay đồ ăn trên tay.
Ánh mắt tôi vô thức dừng lại nơi gương mặt ấy. Bóng dáng quen thuộc, nụ cười gượng gạo, từng bước đi thận trọng. Trái tim tôi khẽ thắt lại: là cô ấy – vợ cũ của tôi.
Chúng tôi đã ly hôn 3 năm. Năm đó, những bất đồng quan điểm, những cuộc cãi vã triền miên đã bào mòn cả tình yêu lẫn sự kiên nhẫn. Quyền nuôi con thuộc về cô ấy, rồi hai mẹ con dọn sang thành phố khác. Mọi liên lạc bị chặn, tôi chỉ còn biết gửi tiền chu cấp qua tài khoản ngân hàng. Đã từ lâu, hình ảnh vợ cũ trong ký ức tôi chỉ là một khoảng lặng mơ hồ.
Ấy vậy mà hôm nay, trước mắt tôi, cô ấy hiện ra trong chiếc đồng phục phục vụ bàn giản dị, khuôn mặt gầy đi trông thấy. Tôi bồi hồi xen lẫn xót xa. Cô ấy cũng nhận ra tôi, thoáng khựng lại, nhưng ngay sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản và đặt món ăn xuống.
Tôi cố gắng bắt chuyện nhưng cô ấy lảng tránh. Sau vài phút do dự, tôi quyết định rút ví, lấy ra 10 triệu đồng đưa cho cô ấy, lòng nghĩ đó là cách để giúp đỡ trong lúc khó khăn. Thế nhưng, cô ấy bất ngờ từ chối, mắt ánh lên vẻ kiêu hãnh xen lẫn cay đắng:
“Không cần đâu, số tiền này không đủ.”
Nói dứt câu, cô quay lưng bỏ đi, để lại tôi ngồi sững sờ, vừa ngạc nhiên vừa hụt hẫng. Vợ tôi bên cạnh cũng không khỏi khó xử, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khó đoán.
Tưởng rằng câu chuyện kết thúc ở đó, nhưng khi thanh toán ra về, những lời nhân viên thu ngân thốt ra đã khiến tim tôi chao đảo:
“Chị ấy làm ở đây chỉ tạm thời thôi, thật ra đang xoay xở để chữa bệnh cho con trai. Chi phí lớn lắm, nên chị ấy mới kiên quyết không nhận tiền nhỏ lẻ…”
Toàn thân tôi bủn rủn. Con trai… Nghĩa là con tôi. Máu mủ của tôi. Tôi bỗng thấy nghẹn ngào, hối hận, và một cảm giác xót xa trào dâng. Hóa ra, suốt thời gian qua, có quá nhiều điều tôi không biết.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc không ngủ nổi. Những lời của nhân viên thu ngân cứ vang lên trong đầu: “chị ấy đang xoay xở để chữa bệnh cho con trai…”. Con trai – đứa bé là máu mủ ruột thịt của tôi, là sinh linh từng nằm gọn trong vòng tay tôi những ngày đầu đời. Sau khi ly hôn, tôi chỉ biết gửi tiền cấp dưỡng qua ngân hàng, không hề được nhìn thấy con. Tôi từng tự an ủi: “Thôi thì, miễn con sống tốt bên mẹ nó là được.” Nhưng hóa ra, thực tế phũ phàng hơn rất nhiều.
Hình ảnh vợ cũ gầy gò, kiêu hãnh từ chối số tiền tôi đưa, ánh mắt kiên định nhưng ẩn chứa nỗi tuyệt vọng… tất cả khiến tôi day dứt. Nếu không có chuyện vô tình gặp lại, chắc tôi vẫn chẳng bao giờ biết con mình đang bệnh tật, rằng cuộc sống của hai mẹ con khó khăn đến mức nào.
Bên cạnh tôi là vợ hiện tại – người phụ nữ đã cùng tôi xây dựng lại mái ấm. Suốt cả buổi tối sau khi rời nhà hàng, cô ấy im lặng, không hề trách móc nhưng rõ ràng ánh mắt có chút ghen tuông và bất an. Tôi hiểu, đứng ở vị trí của cô ấy, việc chứng kiến chồng còn xao động vì vợ cũ quả thực không dễ dàng.
Tôi tự hỏi: Mình phải làm gì đây?
Nếu dấn thân giúp đỡ, tôi sẽ đối diện với bao rắc rối: vợ hiện tại có chấp nhận không? Vợ cũ có chịu mở lòng đón nhận sự hỗ trợ từ tôi, sau bao năm cắt đứt liên lạc? Và quan trọng nhất – liệu có quá muộn để làm một người cha đúng nghĩa?
Trong những ngày sau đó, tôi vẫn lặng lẽ tìm hiểu. Tôi quay lại nhà hàng, nhưng không còn thấy vợ cũ. Người quản lý cho biết cô chỉ làm tạm vài ca, rồi nghỉ vì phải đưa con đi bệnh viện. Tôi ngồi thừ bên ly cà phê, lòng quặn thắt. Tôi muốn lao đến ngay, tìm gặp con trai, nhưng lại bị mặc cảm và sự xa cách vô hình ngăn cản.
Đêm muộn, tôi ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm vào cuốn album cũ còn giữ hình con trai lúc nhỏ. Nụ cười hồn nhiên, đôi mắt sáng ngời ấy như cứa vào tim tôi. Tôi biết, mình không thể đứng ngoài thêm nữa. Dù ba năm qua tôi bị loại khỏi cuộc sống của con, nhưng tình phụ tử không thể chối bỏ. Tôi có trách nhiệm, tôi phải làm gì đó.
Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm nói với vợ hiện tại. Tôi kể hết sự tình, không giấu giếm. Cô ấy lặng im hồi lâu rồi thở dài:
“Em không muốn gia đình mình bị đảo lộn. Nhưng anh là cha nó, anh có quyền và có trách nhiệm. Em chỉ mong anh biết giữ giới hạn, đừng để ai tổn thương thêm lần nữa.”
Nghe vậy, tôi vừa biết ơn, vừa thấy lòng nặng trĩu. Tôi hiểu, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng trong tâm khảm, một quyết tâm đã bùng lên: dù thế nào, tôi cũng phải tìm lại con trai và làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng tôi cũng biết được bệnh viện nơi con trai đang điều trị. Đứng trước cửa phòng bệnh, tay tôi run lên, tim đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực. Tôi không biết con sẽ phản ứng thế nào khi thấy mình, một người cha vắng bóng suốt ba năm.
Bên trong, thằng bé nằm trên giường, khuôn mặt xanh xao, gầy yếu. Vợ cũ ngồi cạnh, đôi mắt thâm quầng vì thức đêm chăm con. Tôi khẽ gõ cửa. Cô ấy ngẩng lên, thoáng sững người, rồi chau mày:
“Anh đến đây làm gì?”
Tôi lúng túng, giọng nghẹn lại:
“Anh… muốn gặp con. Anh xin lỗi, anh không biết mọi chuyện lại ra nông nỗi này.”
Không khí đặc quánh. Con trai hé mắt nhìn tôi, ngập ngừng:
“Ba…?”
Chỉ một tiếng gọi khẽ thôi, mà khiến tôi như muốn bật khóc. Tôi bước lại gần, nắm lấy bàn tay gầy guộc ấy. Thằng bé không né tránh, chỉ yếu ớt mỉm cười. Tôi biết, mọi khoảng cách bấy lâu dường như tan biến ngay khoảnh khắc này.
Vợ cũ rời ghế, đứng nép sang một bên, ánh mắt giằng xé giữa giận dữ, mệt mỏi và cả sự bất lực. Tôi hiểu, với cô ấy, sự xuất hiện của tôi lúc này vừa là gánh nặng vừa là cứu cánh.
“Anh có thể giúp chi trả viện phí. Anh không muốn đứng ngoài nữa.” – Tôi nói dứt khoát.
Cô ấy lắc đầu:
“Em không muốn nợ anh. Từ lâu rồi, anh đâu còn trong cuộc đời hai mẹ con.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh nhưng kiên quyết:
“Anh không phải người ngoài. Anh là cha nó. Dù chúng ta thế nào, nó vẫn cần đủ cả cha lẫn mẹ. Anh không đến để bố thí, anh đến vì trách nhiệm.”
Nước mắt bất giác lăn dài trên gương mặt cô. Có lẽ, những tháng ngày một mình chống chọi đã khiến cô kiệt sức, và sâu trong thâm tâm, cô cũng khao khát có người san sẻ.
Cuối cùng, cô khẽ gật đầu. Tôi nhanh chóng làm thủ tục đóng viện phí, đồng thời sắp xếp để bác sĩ giỏi theo dõi điều trị cho con.
Trong những ngày tiếp theo, tôi dành nhiều thời gian ở bệnh viện, trò chuyện, chơi cùng con, bù đắp phần nào những tháng năm vắng bóng. Vợ hiện tại ban đầu khó chịu, nhưng rồi cũng đến thăm, mang theo chút đồ ăn. Cô ấy nhìn con trai tôi bằng ánh mắt cảm thông, không trách móc. Điều đó khiến tôi vừa xúc động vừa biết ơn.
Một buổi chiều, khi con đã ngủ, vợ cũ ngồi bên cửa sổ, khẽ nói:
“Có lẽ em đã quá cứng rắn. Em từng nghĩ chỉ cần em gồng gánh là đủ. Nhưng thực sự, em không thể mãi một mình.”
Tôi khẽ đáp:
“Dù chúng ta không còn là vợ chồng, nhưng chúng ta vẫn là cha mẹ của nó. Hãy cùng nhau vì con.”
Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: đôi khi, hôn nhân có thể tan vỡ, tình yêu có thể phai nhạt, nhưng mối dây ràng buộc máu mủ thì không gì cắt đứt được. Tôi biết, chặng đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách – giữa trách nhiệm với con, sự cân bằng với vợ hiện tại, và vết thương cũ chưa kịp lành. Nhưng ít nhất, tôi đã chọn đúng: đứng bên con trai mình, bất kể khó khăn nào.