Sáng sớm, trời Sài Gòn âm u, mưa lâm râm như thể đang báo hiệu một ngày không lành. Tôi ôm bụng, mặt nhăn nhó, bước vội vào Bệnh viện Đại học Y Dược trong tình trạng không thể nào tệ hơn.
Tối qua, tôi cùng con nhỏ bạn thân đi ăn lẩu bên quận 1, lại còn gọi thêm vài chai soju cho “nóng người”. Lúc về, đầu óc quay cuồng, bụng thì no căng. Sáng dậy, tôi thấy đau quặn từng cơn, mồ hôi vã ra như tắm, mặt mày tái mét.
Không dám chần chừ, tôi gọi một chiếc Grab rồi đăng ký khám khoa Tiêu hoá.
“Chị đợi chút nha, tới lượt chị là số 157.” Cô y tá ngẩng lên, cười nhẹ.
Tôi gật đầu, tay vẫn ôm chặt bụng. Tim đập thình thịch vì đau mà cũng vì một cảm giác kỳ lạ không rõ nguồn cơn.
Khi đến lượt, tôi lê bước vào phòng khám số 5. Trong đầu chỉ mong được chẩn đoán nhanh để còn về nhà nghỉ ngơi. Tôi đẩy nhẹ cửa. Bên trong, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang chăm chú ghi chép.
Từ phía sau nhìn tới, dáng người cao ráo, vai rộng, tóc đen cắt gọn gàng. Nhìn sơ qua tôi còn nghĩ chắc là bác sĩ trẻ mới ra trường, chắc lại kiểu “hot boy áo blouse” mà mấy chị em hay đồn nhau trên mấy nhóm Facebook.
Tôi ngồi phịch xuống ghế đối diện, tay chống cằm, giọng cố làm ngọt ngào:
“Bác sĩ, em thấy hơi… khó chịu.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh ta chạm thẳng vào mắt tôi. Một đôi mắt quen thuộc mà tôi đã từng biết quá rõ – sâu thẳm, dịu dàng nhưng đầy lạnh lùng. Cả người tôi đông cứng lại.
“Thẩm… Mặc Tầm?”
Tôi thầm gọi cái tên đó trong đầu, tim đập loạn nhịp. Anh – người yêu cũ tôi đã tự tay đá cách đây hai năm trời.
Sài Gòn rộng là thế, không ngờ lại gặp nhau ở chốn này, trong hoàn cảnh trớ trêu đến thế.

Anh ta cau mày:
“Em bị đau ở đâu?”
Tôi mấp máy môi, muốn nói mà cổ họng khô khốc. Không ngờ, anh lại đứng dậy, đi vòng ra sau bàn khám, tiến tới gần tôi.
Tôi hoảng hốt, lùi ghế ra sau một chút:
“Không sao rồi ạ… Em thấy đỡ nhiều rồi.”
Anh nhìn tôi như thể đang soi xét một bệnh nhân cứng đầu. “Em tự đến đây khám, đăng ký khoa Tiêu hoá, còn ngồi đây rên rỉ ‘khó chịu’ – giờ lại bảo không sao?”
Tôi nuốt nước bọt. Đúng là kiểu nói chuyện mà tôi từng ghét cay ghét đắng. Vừa lạnh lùng, vừa lý trí, chẳng bao giờ chịu nhường ai một câu.
Tôi ráng gượng cười: “Chắc do hôm qua em ăn hơi nhiều. Với… uống hơi quá chén một chút.”
Anh không đáp, chỉ liếc bảng hồ sơ.
“Trần Khánh Linh. Sinh năm 1997. Không tiền sử bệnh tiêu hoá. Không dị ứng thuốc. Huyết áp ổn định…”
Giọng anh đều đều, không biểu lộ cảm xúc. Tôi không biết là anh đang làm đúng trách nhiệm của một bác sĩ hay đang cố tỏ ra không bận tâm chuyện cũ.
Tôi rón rén liếc nhìn bảng tên đeo trước ngực anh.
“BS.CK1 Thẩm Mặc Tầm – Phó trưởng khoa Tiêu hóa”
Trái tim tôi rơi cái “bịch”. Không thể tin nổi. Mới hai năm không gặp, anh đã lên chức phó khoa? Còn tôi… vẫn chỉ là một nhân viên marketing ở một công ty mỹ phẩm, ngày ngày chạy deadline và đôi khi còn thất tình vì mấy anh chàng “xàm xí” trên Tinder.
Anh bỗng lên tiếng, giọng nghiêm túc:
“Nằm lên giường khám. Anh cần kiểm tra vùng bụng.”
Tôi tròn mắt. “Không cần đâu ạ… em đỡ thiệt rồi…”
Anh chẳng buồn cãi, bước tới, cúi xuống nhẹ nhàng… bế thẳng tôi đặt lên giường khám.
“Ê! Anh làm gì vậy?” Tôi thốt lên.
“Khám bệnh.” Anh đáp cụt lủn, rồi đeo găng tay vào. “Vén áo lên.”
Tôi đỏ bừng mặt, hai tay ôm chặt vạt áo. “Tôi không khám nữa! Tôi ra ngoài!”
Anh nhìn tôi một lúc, rồi chậm rãi nói:
“Em sợ đến vậy sao? Gặp lại anh mà run đến mức không dám để khám?”
Tôi im bặt. Trong lòng rối bời. Đúng là tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh, nhất là trong hoàn cảnh như thế này. Hai năm trước, tôi là người dứt khoát rời bỏ anh, lấy lý do “không hợp”, trong khi thật ra tôi chỉ thấy chán, thấy muốn tìm thứ gì mới mẻ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, người mình từng rời bỏ sẽ trở thành người có quyền chẩn đoán bệnh cho mình.
Và cũng chưa bao giờ nghĩ, ánh mắt anh – sau ngần ấy năm – vẫn có thể làm tôi run rẩy đến thế…
Tôi nằm trên giường khám, bàn tay cứng đơ nắm chặt vạt áo. Trong đầu là một mớ hỗn độn giữa cảm xúc ngượng ngùng, hoang mang và một chút gì đó… tiếc nuối.
Anh đưa tay ra, kéo nhẹ ống nghe treo trên cổ, động tác điềm đạm đến mức khiến tim tôi đập mạnh thêm một nhịp.
“Anh sẽ kiểm tra vùng bụng dưới. Nếu không chịu được thì nói, đừng cố gồng.”
Tôi gật nhẹ, không dám nhìn vào mắt anh.
Ngón tay anh ấn nhẹ từng điểm trên bụng tôi, giọng đều đều:
“Có đau chỗ này không?”
“Không…” – Tôi lí nhí.
“Chỗ này?”
Tôi khẽ rùng mình. “Có… hơi đau.”
Anh gật đầu, tay dừng lại ở vùng bụng dưới bên phải. “Có thể là dấu hiệu của viêm dạ dày hoặc viêm ruột nhẹ do rượu bia. Mai nếu còn đau, đến nội soi.”
Tôi gật gù như học sinh ngoan, chỉ mong nhanh kết thúc để khỏi lộ ra vẻ xấu hổ đang dâng trào.
Anh tháo găng tay, ghi chép vào hồ sơ, rồi đưa tôi tờ giấy chỉ định siêu âm và toa thuốc. Không nói gì thêm, anh chỉ khẽ gật đầu.
“Tạm biệt.”
Tôi đứng dậy, cảm thấy lòng trống rỗng. Vài bước ra cửa, tôi chợt khựng lại. Quay đầu nhìn anh – người từng là tất cả thanh xuân của tôi.
“Anh làm phó khoa từ bao giờ vậy?” – Tôi hỏi, giọng thấp, không dám đối diện.
Anh không ngẩng lên: “Hơn một năm trước.”
“Anh giỏi thật…” – Tôi cười, chua chát. “Chắc anh không còn nhớ tôi là ai đâu nhỉ?”
Lúc này, anh mới ngẩng đầu. Ánh mắt ấy vẫn như cũ – lạnh nhưng sâu, dịu mà sắc.
“Trần Khánh Linh. Người từng nói chia tay anh vì… muốn sống cho bản thân.”
Tôi chết lặng.
Anh đứng dậy, giọng trầm hơn:
“Anh nhớ. Rất rõ. Vì anh đã mất cả năm trời để quên đi em.”
Tôi cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Những gì tôi định nói tan biến trong khoảnh khắc đó.
“Anh có giận không?” – Tôi hỏi, không hiểu sao lại nói ra câu đó.
“Không.” – Anh đáp, cười nhạt. “Anh cảm ơn vì em đã rời đi. Nhờ vậy anh mới học cách trưởng thành, không còn sống vì cảm xúc nhất thời nữa.”
Tôi cúi đầu. Tim như bị bóp nghẹt. Hóa ra người ở lại, cố quên, lại là anh.
Tôi bước nhanh ra ngoài, trái tim nhói từng nhịp. Dù đã chia tay, tôi chưa từng quên ánh mắt anh, bàn tay anh hay cả những chiều Sài Gòn mưa, hai đứa cùng trú dưới mái hiên tiệm bánh mì nhỏ trên đường Nguyễn Tri Phương.
Tôi tưởng mình là người mạnh mẽ. Ai ngờ… lại run rẩy chỉ vì một lần vô tình chạm mặt.
Một tuần sau…
Tôi đến bệnh viện tái khám. Bác sĩ hẹn kiểm tra lại nội soi để chắc chắn tình trạng đã ổn định.
Lần này tôi được chuyển sang phòng khác. Nhưng khi bước ra từ phòng siêu âm, tôi thấy bóng dáng anh đứng ở hành lang, đang nhìn ra sân bệnh viện nơi mấy bệnh nhân đang ngồi hóng gió.
Tôi tiến lại gần, ngập ngừng:
“Anh… vẫn chưa nghỉ à?”
Anh quay lại, ánh mắt bình thản. “Linh. Em đỡ chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.” – Tôi cười nhẹ, rồi bỗng buột miệng hỏi: “Anh còn giận em không?”
Anh im lặng một lúc rồi nói chậm rãi:
“Anh không giận. Chỉ là… không còn hy vọng.”
Tôi thấy lòng mình như có gì đó vừa rơi rụng.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Chúng ta đều đã khác. Em không còn là Linh của ngày xưa. Còn anh… cũng không thể là người cứ mãi đứng yên ở đó chờ một ai.”
Tôi cười, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Sẽ không có lần nào khác à?”
Anh quay mặt đi, khẽ nói:
“Chúng ta đã từng yêu nhau. Nhưng yêu, không có nghĩa là sẽ đi cùng nhau mãi mãi.”
Tôi đứng lặng. Anh rời đi, bóng lưng thẳng tắp giữa hành lang dài hun hút.
Tình yêu cũ giống như một vết sẹo – không còn đau, nhưng vẫn thỉnh thoảng nhói lên khi trái gió trở trời.
Tôi từng nghĩ gặp lại anh, sẽ có thể quay lại. Nhưng hoá ra, có những người chỉ nên là ký ức.
Và tôi – người đã rời đi – không còn quyền đòi hỏi một cái nắm tay nữa.